Trèo vào xong, Dương Dư Thiên chỉ vào lầu hai, “Tôi trước kia đã tới, những cảnh sát kia đều ở lầu hai, gian phòng bên phải để súng.”
Thời bình, ngươi chú ý người ta để súng ở đâu làm gì a? Vu Đồng cổ quái nhìn Dương Dư Thiên.
Dương Dư Thiên lần nữa bị nhìn mà xấu hổ, ho nhẹ một tiếng.
Một hồi gió lạnh đột nhiên thổi qua, một cái cồng kềnh ngã xuống đất tạo ra thanh âm.
Dương Dư Thiên bọn họ một trận hoảng sợ, một đám tang thi thừa dịp bọn họ thảo luận địa hình đi đến đằng sau bọn họ.
Dịch Nhiên đi đến trước mặt tang thi, mặt không đổi sắc phá một cái lỗ lớn, lòi cả ruột, bên cạnh —— lấy súng ngắn trên đai lưng tang thi, “Tôi không có khả năng mỗi lần đều có thể kịp thời cứu được các người.” Tang thi mang theo súng ngắn không phải không có, chỉ là rất ít thấy.
Nhìn một màn kia, những người còn lại biến sắc, rất muốn nôn, đáng tiếc chỗ này không phải để nôn, cho nên loại cảm giác chán ghét này lại bị bắt buộc đè ép trở về, loại tang thi kinh tởm bọn họ đều gặp, nhưng lần đầu tiên nhìn thẳng một đoạn ruột con người gần như thế, vẫn không thể chịu đựng được.
Dịch Nhiên tự nhiên lấy súng bỏ vào bao lưng của mình, có thôn dân không phục muốn lấy súng ngắn, “Dịch Nhiên tiểu ca, dù sao cậu lợi hại như vậy, trước tiên đem súng ngắn cho chúng tôi dùng, chúng tôi có ba người thường.”
Dịch Nhiên chỉ là liếc người nọ, không nói chuyện, tất nhiên cũng không có động tác.
Người nọ bị Dịch Nhiên chọc giận, đang muốn nói cái gì đó, bị Dương Dư Thiên kịp thời ngăn trở, “Hiện tại cầm súng ngắn cũng vô dụng, còn phải có ống giảm thanh, nếu không rất dễ dàng đưa tới tang thi.”
Tang thi đối thanh âm mẫn cảm nhất, phỏng chừng thôn dân kia cũng hiểu rõ đạo lý này, căm giận không có nói nữa.
Lầu một là đại sảnh đối ngoại, loại địa phương này tất nhiên là không có súng, hơn nữa bởi vì đối ngoại, phỏng chừng toàn bộ đồn công an, tang thi nhiều nhất chính là chỗ này, bọn họ cẩn thận tiến đến thang lầu bên cạnh.
Ánh đao lóe lên, Dịch Nhiên đi tuốt ở đàng trước gọn gàng cắt lấy đầu tang thi.
Không thể nói bọn họ vận khí không tệ, ven đường gặp được tang thi phần lớn chỉ có một mình, rất dễ đối phó.
Một đường đi đến một phòng bên phải, gian phòng bảo vệ, hệ thống an ninh rất hoàn thiện, lắp đặt vòng bảo hộ tử ngoại, cameras, bất quá có lẽ ngày đó cảnh sát trực còn chưa tan tầm, cửa vẫn mở rộng ra, không cần lo lắng cưỡng chế mở cửa khiến cho tiếng cảnh báo vang lên.
Vừa đi vào cửa, tang thi nữ cảnh sát mặc váy ngắn đánh tới, nữ cảnh sát hư thối không lâu, lờ mờ đó có thể thấy được mỹ mạo khi còn sống.
Các thôn dân tiến lên cùng đánh tang thi, Dương Dư Thiên một cái gió xoáy ngưng hẳn trận ác chiến này.
“A, tang thi như vậy mà bị giết thật sự là lãng phí.” Dương Hổ nhìn hai quả đào trước ngực tang thi, tặc luỡi.
Như vậy mà vẫn có thể YY, thật là thần nhân a, Vu Đồng tới gần Dịch Nhiên, cách xa Dương Hổ một chút.
Dương Dư Thiên sờ sờ cái mũi, thấp giọng quát, “Hổ Tử!”
Dương Hổ sờ sờ đầu, lui trở về, bất quá trong miệng còn lầm bầm nói, “Vốn chính là vậy…”
Lúc này vào một cái phòng, trên kệ bày vài bả súng đặc chế, dù sao chỉ là một đồn công an nhỏ, không có khả năng có số lượng lớn súng ống.
Vu Đồng cầm súng ngắm, Dịch Nhiên lần này không có cầm súng, ngược lại ở bên cạnh nhặt lên lưỡi lê, đao rất sắc bén, mặc dù không có hoa lệ như Miêu đao, nhưng nhìn cũng biết là chuyên môn dùng để giết người, khụ, đao giết tang thi.
Cuối cùng, Dương Dư Thiên thống kê thu hoạch, phân cho Dịch Nhiên 1 khẩu súng, 2 lưỡi lê, 300 viên đạn.
Mặc dù phân chia 5:5 có điểm chênh lệch, nhưng Dịch Nhiên không nói gì thêm, không thể bỏ vào không gian, nhiều hơn nữa thì lấy không được, Dương Dư Thiên thấy Dịch Nhiên không nói gì, ngược lại cho Dịch Nhiên thêm 50 viên đạn.
Dịch Nhiên cầm 50 viên đạn cho Vu Đồng, còn lại ở trong ba lô che lấp chuyển đến trong không gian.
Mỗi khẩu súng đều trang bị ống giảm thanh, sĩ khí đại chấn, đều vui sướng hài lòng nhìn súng ngắn trên tay, khi còn bé ai không có chơi trò cảnh sát bắt tội phạm a, nằm mộng cũng muốn sờ sờ vật thật, hôm nay có thể thực hiện.
Một ánh mắt u ám xẹt qua người Dịch Nhiên, Dịch Nhiên sững sờ, không nói gì, chỉ là đề cao cảnh giác.
Lầu ba là phòng họp chữ nhật, cho nên không có người muốn đi lên xem.
Nhưng khi đi ngang qua đầu hành lang trên lầu ba, một tang thi đột nhiên xông ra.
Tốc độ nhanh nhẹn, lực lượng cường đại, con mắt đỏ như máu, đó là biến dị tang thi cấp 1!
Nhưng cho dù là biến dị cấp 1, những thôn dân này cũng là trở tay không kịp.
“Đi đóng cửa hành lang lại, bên này tôi trước chống đỡ.” Dịch Nhiên nhỏ giọng phân phó Dương Dư Thiên, cùng tang thi đánh nhau tất nhiên sẽ có động tĩnh, chỉ hy vọng trước khi giải quyết xong không có tang thi khác tới quấy rối.
Dương Dư Thiên gật gật đầu, hướng lầu 2 hành lang đi đến.
Tang thi vừa thấy Dương Dư Thiên động, móng vuốt sắc nhọn muốn vung về phía Dương Dư Thiên, bị Dịch Nhiên một cái băng trùy kéo tới.
“Hí!” Thanh âm thê lương vang lên.
Không tốt! Dịch Nhiên thậm chí có thể cảm giác được lầu dưới có tiếng bước chân nặng nề.
Dương Dư Thiên phỏng chừng cũng đoán được, biến sắc, không hề cố kị tang thi, đi đóng cửa hành lang lại.
Dịch Nhiên linh hoạt tránh thoát một kích của tang thi, ‘ba’, móng vuốt tang thi dính trên mặt đất, xi măng cứng rắn lưu lại một đạo vết trảo.
Tang thi này khí lực so với mấy cái trước kia càng mạnh lên a, bất quá tốc độ ngược lại yếu đi chút ít, chẳng lẽ tang thi cũng có thể phân loại hình? Lơ đãng, Dịch Nhiên toát ra suy nghĩ như vậy.
Khí lực mạnh, vậy không cận chiến là được.
Dịch Nhiên chọn lựa ‘kế quanh co’, tang thi tiến cậu lui, tang thi trái cậu phải, một quyền một kích không lưu tình chút nào, thừa dịp bất ngờ, một đao chặt lên, một kích toàn lực, nhưng chỉ rách chút da, Dịch Nhiên không thể tin được, thu hồi đao, tang thi này phòng ngự thực cường!
Đổi thành băng trùy, vẫn không thể chui toàn bộ vào đầu tang thi, ngược lại chọc giận tang thi, tiếng gào thét càng lớn, ra tay quá nặng.
Dịch Nhiên tranh thủ thời gian ngửa ra sau, móng vuốt xanh trắng theo vị trí vừa rồi trảo qua, nếu như chậm thêm một bước, phỏng chừng sẽ bị phân thây.
‘Rầm’, cửa sắt hành lang vang lên, xem ra là kiên trì không được bao lâu.
Vu Đồng cùng Dương Dư Thiên và Dương Hổ Tử, dị năng chỉ có thể cho tang thi một chút bị thương ngoài da, hỏa cầu chỉ đốt ở bên ngoài cơ thể tang thi, lại không thể hoàn toàn đốt hết, mà gió xoáy lại chỉ có thể thổi bay tóc tang thi.
Ba người rùng mình, không thể tưởng tượng được tang thi này lợi hại như thế, Dương Dư Thiên sợ hãi mang theo tuyệt vọng, nếu như từ nay về sau tang thi đều tiến hóa thành như vậy, Dương Gia thôn còn có đường sống sao?
Bị tang thi làm cho không có đường lui, Dịch Nhiên tay phải bóp cò, tiếng vang rất nhỏ, thẳng tắp bắn vào trong đầu tang thi.
‘Phịch’ một tiếng, tang thi ngã trên mặt đất.
“Oa, Dịch ca, anh thật là lợi hại…” Trước nhất kịp phản ứng chính là Vu Đồng.
Dương Dư Thiên nhìn Dịch Nhiên, ánh mắt rất phức tạp, hâm mộ, bội phục, tự giễu, rất là phức tạp.
Dương Hổ cùng những thôn dân khác ngược lại không nghĩ nhiều, hướng phía Dịch Nhiên giơ ngón tay cái lên.
Nhìn súng ngắn trên tay, Dịch Nhiên hờ hững thu hồi, trong lòng của cậu rất rõ, nếu không có đoạn thời gian trước dùng quen băng trùy, chỉ sợ nhất thời vẫn không thể nhắm trúng, bất quá, sơ cấp dị năng cũng không thể so với súng ngắn lợi hại a.
Kỳ thật, nếu không phải do Dịch Nhiên cầm súng bắn, chỉ sợ không có lợi hại như vậy, dù sao thể chất Dịch Nhiên hoàn toàn được cải tạo.
Sức mạnh, tốc độ, lực tập trung, lực quan sát không phải người thường có thể so sánh, huống chi trước khi sử dụng súng ngắn, tang thi đã sớm bị Dịch Nhiên dùng dị năng và đao chiêu chém qua, cho nên, sơ cấp dị năng không thể so với súng ngắn lợi hại, chỉ là Dịch Nhiên một mặt nghĩ như vậy.
Cửa đã bị tang thi ngăn chặn, cái này muốn xuống dưới chỉ có nhảy!
Tốt xấu gì cũng là cục cảnh sát, dây thừng tất nhiên là không phải ít.
Một thôn dân tìm được dây thừng, cột vào cây cột lầu 2, tám người theo thứ tự trượt xuống, cuối cùng xuống dưới chính là Dịch Nhiên, khi cậu vừa mới trượt xuống, nghe thanh âm cửa hành lang bị phá.
Xuống dưới, đương nhiên chính là chạy, bởi vì lầu một tang thi toàn bộ theo tới, lần này trực tiếp từ cửa chính lao ra.
Lại không nghĩ, tang thi ở hướng khác vừa thấy động tĩnh bên này đều tụ tới.
Ai cũng chẳng quan tâm ai, chỉ biết chạy lên núi, chỉ cần có thể vứt bỏ đám tang thi chết tiệt kia là tốt rồi.
Đột nhiên phía trước có một chân duỗi ra, ý đồ trượt chân Dịch Nhiên chạy cuối cùng.
Là người thôn dân kia! Là thôn dân đầu tiên hỏi Dịch Nhiên muốn súng! Thôn dân đó vẫn đối với Dịch Nhiên được chia một nửa súng mà bất mãn rồi hận cậu!!
Dịch Nhiên thuận thế một tay chống đỡ, thuận lợi bật người đi qua, thuận tiện ở thời điểm bay qua, một cước giẫm lên vai người thôn dân kia, đem hắn đá vào giữa bầy tang thi.
“A a!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, “Cứu mạng! Cứu… Cứu tôi!!”
Người chạy phía trước quay đầu lại thấy một màn như vậy, sắc mặt trắng bệch, một đoàn tang thi tranh đoạt người thôn dân kia, bởi vì xé rách ra mà máu phun tung toé giữa không trung, một cái chân rơi trên mặt đất lại bị tang thi khác cướp gặm, người thôn dân kia chỉ còn đang đứt quãng hô cứu mạng.
Ai cũng không có đi cứu, người nào cũng biết, đi cứu kế tiếp chết chính là mình, cho nên, đều xuất ra khí lực cuối cùng chạy lên núi.
Có người thôn dân kia kéo dài thời gian, chờ bọn họ chạy lên phía sau núi, tang thi chạy theo không phải rất nhiều, bọn họ thuận lợi giải quyết.
Lúc trở về, toàn bộ tiểu đội không khí trầm lặng.
Bởi vì không có người trông thấy thôn dân kia hãm hại Dịch Nhiên, cũng không có người trông thấy Dịch Nhiên đá thôn dân, cho nên nhất trí cho rằng là hắn tốc độ quá chậm mới có thể bị tang thi bắt lấy.
Tuy người thôn dân kia bình thường nhân phẩm không tốt lắm, nhưng lần này có thể theo tới cũng coi như ra phần lực, chết như vậy, rất khó cùng người nhà của hắn công đạo.
Vu Đồng tính trẻ con chịu không nổi, tuy không quen biết, nhưng mặc cho ai chứng kiến một người sống sờ sờ ở trước mặt mình bị xé xác ăn cũng không thể chịu đựng được.
Dịch Nhiên chỉ là nhìn xem ven đường có cái gì đáng giá bỏ vào trong không gian, dù sao cậu đi ở cuối cùng, không có người chú ý cậu, đối với việc đá người thôn dân kia vào bầy tang thi cậu không có cảm giác, người không phạm cậu, cậu không phạm người, người nếu như phạm cậu, cậu phải giết chết.
Đi ngang qua một cây ngô, Dịch Nhiên trộm rút mấy cây, cây ngô trồng tốt lắm, hơn nữa hạt giống cũng tốt.
———————–
Trở lại Dương Gia thôn, nữ nhân nghe được nam nhân mình đã chết, chết sống muốn Dương Dư Thiên cho cái công đạo.
Dương Dư Thiên trong tâm khó chịu, “Dương đại tẩu, Dương đại ca chết đi chúng tôi cũng rất khổ sở, nhưng lúc ấy, ai cũng không muốn …”
“Vậy tại sao chết không phải là ngươi! Đáng thương ta cô nhi quả phụ, từ nay về sau có thể sống thế nào a?” Nữ nhân kia gào khóc, thanh âm rất lớn.
Vây xem có vài thôn dân đều chỉ vào Dương Dư Thiên, xì xào bàn tán, giúp nữ nhân nói chuyện, nhìn về phía Dương Dư Thiên, ánh mắt có khinh bỉ, có chán ghét, nhìn có chút hả hê.
Dương Dư Thiên trong tâm càng lạnh, hắn liều mạng như vậy rốt cuộc là vì ai?
Dương Hổ đẩy nữ nhân sống chết lôi kéo tay áo Dương Dư Thiên ra, “Dương đại tẩu, lúc chúng ta xuất phát, Thiên ca đều phân tích lợi ích rõ ràng, chúng ta quyết định muốn đi đều đã làm xong chuẩn bị, hơn nữa Dương đại ca hẳn là đều lưu lại di thư, cô sao có thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho Thiên ca?”
“Nói láo! Khẩu Tử nhà của ta chỉ là đi tìm ăn! Căn bản không có di thư!” Nữ nhân căm giận trừng Dương Dư Thiên và Dương Hổ, “Nhất định là các ngươi lừa Khẩu Tử nhà của ta đi! Các ngươi là tội phạm giết người!!”
Nhìn một màn như vậy, cảm thấy không có ý nghĩa, Dịch Nhiên trở về nhà Dương Minh, cho nên cuối cùng ra sao, vẫn là cha Dương Minh trở về nói mới biết được.
Dương Dư Thiên bồi thường cho nữ nhân kia 1000 cân gạo mới tính là huề nhau, dù sao thế đạo loạn như vậy không ai tới bắt phạm nhân, nếu như Dương Dư Thiên không bồi thường cũng không có người nói cái gì, dù sao Dương Dư Thiên có dị năng trước mắt, cho nên cuối cùng nữ nhân kia nhận 1000 cân gạo hùng hùng hổ hổ về nhà.
1000 cân = 500 kg.
“Kỳ thật nữ nhân kia lần này là mượn cớ đề lừa gạt lương thực, nhà bọn họ sớm không có lương thực, cho nên nam nhân kia mới đi.” Dương mụ mụ lộ ra tin tức nho nhỏ, “Nữ nhân kia đã sớm đưa con mình cho người khác nuôi, 1000 cân gạo tiện nghi nữ nhân kia.”
Cùng sống một thôn, Dương Dư Thiên tất nhiên hiểu rõ những chuyện này, đáng tiếc vẫn muốn làm người tốt, xem ra, người nọ thật sự tâm tính thiện lương, đáng tiếc… Tại loại thế đạo này, cái loại người này thường sống không lâu…
Dịch Nhiên đi đến trong sân ngồi xuống, gió nhẹ lướt qua, nếu như giờ khắc này có thể dừng lại thì thật tốt, không có tang thi, không có tận thế, cho dù đám thôn dân kia chọn con đường vô lý, cũng là tốt…
Tận thế ngày thứ tư, Dịch Nhiên cảm thấy mỏi mệt.
Dương Đại Minh cầm theo ghế nhỏ, ngồi bên người Dịch Nhiên.
Ai cũng không để ý ai, ai cũng không nói chuyện.
“Dịch ca, tôi đi học lái xe, xe của Trương ca.” Vu Đồng lúc đi ra, thì chứng kiến một lớn một nhỏ ở dưới ánh chiều tà.
“Ừ, đi đi.”
Được Dịch Nhiên đồng ý, Vu Đồng cùng Dương Minh, Lý Điềm Điềm xoay mặt đi đến chỗ đỗ xe, luyện tập cho bọn họ là xe của Trương Quân, xe Dịch Nhiên quá phí dầu, dùng để luyện tập quá lãng phí, mà Dịch Nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Đợi Vu Đồng ba người đi xa, Dịch Nhiên đứng dậy hướng phòng Dương Minh đi đến, phòng Dương gia mặc dù nhiều, nhưng thêm một nhà Dương tỷ tỷ và Trương gia, mặt khác, Lý Điềm Điềm một gian, cho nên Dịch Nhiên, Vu Đồng, Dương Minh ba người một gian.
“… Ca ca.”
Thanh âm còn rất ngây thơ gọi cậu, Dịch Nhiên quay đầu lại, là Trương Đại Minh, đứa bé đối mặt với người xa lạ không có ngượng ngùng nhát gan, chỉ là giương hai mắt thật to nhìn cậu.
“Gì?”
“Em cũng có thể cường giống như anh sao?” So với anh còn mạnh hơn, ca ca…
“… Không thể, nhưng em có thể cường giống cậu mình.” Đúng vậy, khẳng định không thể, bởi vì cậu muốn trở thành mạnh nhất, mà không phải một trong!
“… Nga.”
Vào gian phòng, Dịch Nhiên rất nhanh đóng cửa lại, vào không gian, cầm lưỡi lê cùng đạn chuyển qua tầng hầm, bởi vì lúc chém tang thi, Miêu đao cùn, cho nên Dịch Nhiên bồi thường cho Dương Minh một bả lưỡi lê.
Xuất ra tinh thạch vừa mới móc ra, vì cậu muốn đào tinh thạch, cho nên mới phải đi cuối cùng, không thể tưởng được lại bị người thôn dân kia có cơ hội ám toán.
Nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại đời trước làm sao có thể tiến hóa.
Nắm ở trong tay, cảm giác năng lượng trong tinh thạch lưu động…
Hơn nửa ngày, Dịch Nhiên mở mắt ra, chán nản thở dài, không cảm giác được năng lượng… Quả nhiên không phải dị năng chính thống a…
Chẳng lẽ từ nay về sau không thể hấp thu sao? Không cam lòng!
Dịch Nhiên lại nhìn con suối, một cái ý nghĩ lơ đãng thổi qua, dị năng của mình đến từ con suối, như vậy con suối có thể hấp thu năng lượng tinh thạch sao?
Có ý tưởng, Dịch Nhiên lập tức hành động, cầm tinh thạch bỏ vào trong nước suối.
Nước suối tiếp xúc đến tinh thạch một khắc này, mãnh liệt sôi trào lên.
Qua một hồi lâu, con suối mới bình tĩnh trở lại, màu lam giống như đậm hơn, nhưng tựa hồ không thay đổi.
Uống xong nước màu lam, cảm giác trong cơ thể có một chút linh khí tụ ở ngực, nhắm mắt lại, tinh tế chuyển linh khí, bắt nó vào tinh thần lực, cầm tinh thạch trước kia đánh được cũng thả đi vào, như thế từ nay về sau, màu nước suối càng đậm.
Lại uống một chút, lại chuyển hóa, trước kia tinh thần lực như khe hẹp, hiện tại đã có thể nới rộng bằng ngón út, giơ tay lên, ba bó băng trùy từ trên trời giáng xuống, xem ra là tiến vào dị năng cấp 1.
Nói như vậy, từ nay về sau đánh được tinh thạch, chỉ cần cho con suối hấp thu là được, như vậy chính mình dĩ nhiên là có thể tiến hóa, Dịch Nhiên khóe miệng mỉm cười.
Rau cải trong ruộng đã lớn, cây ăn quả cũng kết trái, Dịch Nhiên tâm niệm vừa động, những rau cải kia cùng trái cây tự động vào tầng hầm, Dịch Nhiên rắc hạt giống mới.
Đào một con đường nhỏ cho cá tập trung lại cùng một chỗ, rất mập mạp.
Có dị năng, Dịch Nhiên vội vàng cầm lấy cái xẻng, lại đào lớn hơn.
Vào không gian hơi bị lâu, thời điểm Dịch Nhiên bước ra không gian, cậu phát hiện ——
Hết chương 25.