Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 123: Tang thi vây thành




Không biết là hai người không may hay là bị vận rủi đeo bám, vừa nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm thì thấy Dư Châu chạy không kịp thở xông tới, hô to, “Không tốt, tang thi vây thành!”

Cơ hồ cửa lều vừa mở, trong một cái chớp mắt, Dịch Nhiên đem chăn nệm cùng chiếu ném vào trong không gian.

Tang thi vây thành! Tin tức quan trọng này làm Ngao Mộ Thiên đang kiểm tra quần áo cho Dịch Nhiên ngừng động tác trên tay, “Tang thi vây thành?”

“Đúng, thủ lĩnh bảo tất cả người dưới 60 tuổi, trên 14 tuổi tới cửa tập hợp.” Dư Châu thở phì phò, hắn sớm đến thông tri, “Một hồi có người tới kiểm tra trướng bồng, phàm là người không nghe lời toàn bộ tử hình tại chỗ.”

Thủ lĩnh ở đây chính là người trung niên ngày đó tới chỗ thiên biến, vốn là thủ lãnh quân khu T thị.

Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên nhìn nhau, không đợi bọn họ nghĩ kỹ, lều cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào, “Đi ra nhanh lên, ngươi và ngươi! Đi lại cửa chính tập hợp!!”

Được rồi, đây là đuổi người.

Hiện tại muốn vào không gian cũng không được, vì còn có Dư Châu, cho nên hai người vẫn là trước đi xem sao, đến lúc đó lại đi một bước tính một bước.

Vừa đi ra trướng bồng thì vừa vặn gặp phải trưởng quan đi tới chỗ bọn họ, vóc người trung bình ưỡn cái bụng bia, vừa đuổi người vừa căng thẳng chú ý động tĩnh cửa chính, bộ dạng vãnh tai kia phỏng chừng chỉ quát nhẹ cũng đủ làm gã giật mình.

Cho nên, Dịch Nhiên làm như vậy, duỗi tay vỗ, “Bốp!”

Không ngoài dự đoán, bụng bia lập tức nhảy dựng lên, động tác linh hoạt hoàn toàn có thể xem nhẹ cái bụng ảnh hưởng hành động, vừa chạy hai bước, kịp phản ứng, dài mặt, “Hai người các ngươi tranh thủ thời gian đi cửa chính, chậm trễ nữa lấy quân pháp ra xử.”

Được rồi, người thẹn quá hoá giận đáng sợ nhất, cho nên Dịch Nhiên buông tay, vô tội kéo Ngao Mộ Thiên đi cửa chính.

“Có ai trêu người như em không?” Ngao Mộ Thiên kéo khóe miệng nói, hắn kỳ thật rất thích Tiểu Nhiên như vậy.

Dịch Nhiên càng vô tội, “Em sớm kêu một tiếng mà thôi.”

Dư Châu theo ở phía sau gãi gãi đầu, hai anh em này quan hệ thật tốt a, nếu như hắn cũng có anh trai thì tốt rồi.

Vừa tới gần cửa chính, thoải mái trên mặt lập tức biến mất, những tiếng chửi bới, mùi máu tươi, và tiếng súng không gián đoạn nói rõ tình hình chiến đấu phía trước, kịch liệt mà căng thẳng.

Thủ thành thị, bởi vì đối phương là tang thi không biết sử dụng công cụ đào đất hay dùng bom, cho nên nhân loại bên này hẳn là chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng tang thi cũng có ưu điểm như sau: một, không biết mệt mỏi; hai, không sợ chết; ba, có sở trường đặc biệt biến quân địch thành phe mình; bốn, có vài tang thi cũng có dị năng.

Khi thấy đứa bé tang thi quen thuộc kia, Dịch Nhiên nâng trán, sớm biết như vậy lúc trước nên băm đầu lâu của nó thành cám, như vậy vô luận biến dị thế nào cũng khôi phục không được nữa không phải sao? Không biết đứa bé tang thi kỳ thật không chỉ đổi thân thể mà cũng thay đổi khuôn mặt, Dịch Nhiên trực tiếp quy tội sống lại cho dị năng.

Mà hiện tại đứa bé tang thi kia nhắm mắt nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn cười toe toét đứng ở sau cùng, chỉ huy các tang thi tre già măng mọc tấn công căn cứ.

Một đống tang thi từ xa đến gần, liếc nhìn, đầu lâu màu đen chen chúc cùng một chỗ, hình thành mây đen.

Một trái bom một đạo dị năng ném xuống, dù cho không nhắm chính xác cũng có thể nổ chết vài con, nhưng tang thi không có cảm giác đau, chỉ cần không có phá hư cột sống và sọ đầu, dù cho chỉ có nửa thân thể cũng sẽ quỳ rạp trên mặt đất bò đến căn cứ, phân nửa đoạn ruột lòi ra ngoài, ánh mắt trợn trắng làm cho đám người trên đầu tường sợ hãi mà quên công kích, như vậy trong lúc vô hình đã lãng phí rất nhiều đạn hoặc tinh thần lực.

Ngao Mộ Thiên thoáng thấy một người quen, thuận tiện chỉ cho Dịch Nhiên xem, là bọn người Tiếu Bắc, chỉ có 6 người, chắc là khi chạy ra khỏi thành thị thì chết vài người.

Hai người tới gần Tiếu Bắc, “Tại sao có tang thi?”

6 người nghe được thanh âm quay đầu lại, sau khi thấy rõ người tới lập tức kích động, bất quá nguy cơ trước mắt, kích động cũng chỉ tồn tại trong tích tắc, lập tức lại khôi phục thành ngưng trọng cùng một chút sợ hãi.

Đám người Tiếu Bắc so với Dịch Nhiên tới sớm một ngày, hơn nữa đã bị sung vào trong căn cứ quân đội, “Không biết, không hề báo hiệu lại đột nhiên xuất hiện, giống như là đánh lén.”

“Đánh lén? Tiểu Bắc, em không có phát sốt chứ? Đây chẳng qua là tang thi!” Tiếu Nam hiểu biết tang thi cũng giống như những người khác, tang thi nha, biến dị nhân loại, không có tư duy chỉ biết đuổi theo thức ăn, ngoại trừ thể lực mạnh hơn nhân loại, còn lại căn bản so ra kém nhân loại.

Đánh lén? Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, cũng rất có thể, bọn họ gặp tang thi cao cấp không ít, tự nhiên biết rõ tang thi biến dị càng cao thì trí tuệ cũng sẽ tăng tương ứng, nếu như một ngày nào đó, tang thi so với nhân loại còn thông minh hơn…

“Tôi xem sao.” Dịch Nhiên ghé vào trên tường, vừa mới ló ra đầu, phía dưới thò ra một cái móng vuốt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dịch Nhiên vung tay lên, băng đao đảo qua, móng vuốt rơi trên mặt đất, nhưng tang thi còn mờ mịt giơ lên nửa cánh tay quơ quơ muốn bắt cái gì đó.

Trực diện nhìn so với nhìn từ xa đánh sâu vào thị giác nhiều hơn, tới gần tường cơ hồ không có một cái toàn thây, nội tạng văng bên ngoài, máu bắn ra khắp nơi, óc chảy ra, thanh âm gào rú, cố gắng đấm tường.

“Có thể kiên trì bao lâu?” Dịch Nhiên nhíu mày, cũng rất nhanh thả ra dị năng, rơi xuống tang thi dưới tường, nhưng lập tức, lại một đám tang thi không trọn vẹn chắn lại, lặp lại động tác tang thi phía trước, bắt người, đấm tường.

Tiếu Bắc lắc đầu, “Không biết, chúng tôi vừa gia nhập, không nghe được bao nhiêu, bất quá.” Hắn bảo Dịch Nhiên nhìn phía sau, thủ lãnh quân khu T thị còn đứng ở đó động viên, “Hẳn là không cần lo lắng a.”

Không cần lo lắng sao? Dịch Nhiên quét mắt nhìn đứa bé tang thi, thật có thể thuận lợi sao?

Lần thứ hai nhật thực, cho dù cậu không có ở đó cũng có thể tưởng tượng được thủ vệ B thị lúc ấy có bao nhiêu gian khó mới bảo vệ thành thị, so với chỗ này, vũ khí B thị sung túc rất nhiều, hơn nữa dị năng giả cũng gấp bội ở đây, hơn nữa lúc ấy tang thi còn không có lợi hại như vậy, cho nên, Dịch Nhiên nhìn về phía Ngao Mộ Thiên, Ngao Mộ Thiên hướng cậu gật gật đầu, “Anh sẽ chú ý.”

Chú ý ai? Tất nhiên là chú ý thủ lãnh kia, một khi có dị động bọn họ sẽ bỏ chạy, về phần tại sao hiện tại không chạy, đó là bởi vì bên ngoài tất cả đều là tang thi, đi ra ngoài cũng chỉ có chịu chết mà thôi, mà đến lúc đó có người bắt đầu, bọn họ theo ở phía sau, mục tiêu cũng ít rất nhiều.

“Nguyên Nhạc!” Luôn nhìn phía trước, Tiểu Ngô đột nhiên kêu lên, những người khác lập tức nhìn sang, quả nhiên trong đám tang thi kia có nhiều khuôn mặt quen thuộc, tuy không phải thiếu cánh tay nhưng trên mặt bị cắn mất khối thịt lớn, nhưng sống với nhau lâu như vậy vẫn cảm thấy nhìn quen mắt, lại liên hệ với mấy tang thi cũng nhìn rất quen mắt, không sai được, Viêm thôn bị diệt!

Tuy lúc trước thấy thi thể trong sông đã có giác ngộ này, nhưng hiện tại thấy được vẫn cảm thấy bi phẫn, rõ ràng đều muốn sống sót, nhưng, vì sao!

Dịch Nhiên đâm đâm cánh tay Ngao Mộ Thiên, chỉ vào một cái đầu lâu vỡ ra, nữ tang thi.

Ngao Mộ Thiên vung tay lên, vài đạo sấm sét đốt trọi mấy tang thi này, tang thi ngã xuống lại bị tang thi đằng sau giẫm lên, như thế mấy lần, tang thi trước ngã xuống đã bị giẫm thành bùn, “Đừng nói hiện tại chỉ là tang thi, cho dù là trước kia, anh cũng chưa từng đồng ý cái gì.” Ân cứu mạng, đã sớm trả khi ả kê đơn hắn.

(Cá: có ai hiểu đoạn trên nói gì không, cho một từ khóa, ả đàn bà cứu anh Thiên, nhớ ra rồi phải không ^^)

Ánh sáng lục lóe lên, Dịch Nhiên cảnh giác nhìn về phía đứa bé tang thi, quả nhiên, con mắt đứa bé kia là màu lục, cùng tang thi khác bất đồng!

Đứa bé tang thi há to mồm, hàm răng như cái cưa lộ ra, quai hàm nhúc nhích, bởi vì cách quá xa, căn bản nghe không được nó đang nói gì.

“Tiếu Bắc!” Bất quá Dịch Nhiên bất an hô một tiếng.

Tiếu Bắc ngầm hiểu mở ra phòng ngự bao phủ khu vực này, sau một khắc, khuôn mặt đám người bên cạnh họ trở nên mờ mịt, trơ mắt nhìn tang thi xé nát thân thể mình.

Bất quá khá tốt chính là, dị năng của tiểu tang thi cũng không phải rất nghịch thiên, cho nên không phải tất cả mọi người đều bị nhiếp hồn, nếu không, tang thi vừa ra, diệt thành thị chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm mà thôi.

Nhưng cũng bởi vì không có công kích trong khoảng thời gian này mà tang thi không bị ngăn trở mà tăng lên nhiều, tường rốt cục bắt đầu lay động.

“A! Cứu mạng!!” Lúc này có người đột nhiên kêu to.

Men theo thanh âm nhìn lại, mọi người kinh hãi, không biết khi nào thì, tang thi chim đông nghịt ở trên không trung, thừa dịp bọn họ cùng tang thi giằng co, quắp người, lợi trảo kéo một cái, đầu thân cách biệt, máu tươi cứ như vậy mà tung tóe ra.

Lúc này thủ lãnh kia bắt đầu động, khi người khác còn đang bị tang thi chim đột nhiên xuất hiện sợ tới mức khiếp sợ thì hắn mang người chạy về phía sau, Ngao Mộ Thiên không chút suy nghĩ trực tiếp kéo Dịch Nhiên cũng đi theo sau, đương nhiên không quên gõ tỉnh bọn người Tiếu Bắc.

Tiếu Bắc kịp phản ứng lập tức đi theo, “Theo tôi đi, tôi có xe.”

Bọn họ vừa mới chạy đi, đằng sau tường dao động càng lớn, cảm giác lắc lư đánh thức những người khác, bọn họ sợ hãi, nếu chỉ có tang thi, bọn họ có thể dùng tường chống đỡ, nhưng, hiện tại không chỉ là tang thi, còn có tang thi chim! Tang thi chim linh hoạt né tránh công kích của bọn họ, thoải mái lại quắp lên một người xé rách.

Mưa máu, hiện tại thật xứng với tên đó, hét thảm một tiếng sau đó là mưa máu.

Lúc này có người phát hiện thủ lĩnh không thấy, kinh hoảng bắt đầu tràn ngập, bọn họ bị vứt bỏ!

Tuy mỗi người muốn sống sót, nhưng không có người lãnh đạo, căn cứ bị chia rẽ, ngươi tìm ta cũng không nguyện lưu lại, cho nên, tình cảnh rốt cục rối loạn.

Mỗi người đều chạy về phía trước, người phía trước ngược lại bị giẫm đạp, tánh mạng biến mất kỳ thật cũng không nhất định đến từ tang thi.

Không có người phòng thủ, tường đổ, các tang thi phát ra thanh âm vui sướng tiến vào bầy đồ ăn đang bối rối, trên không trung, thỉnh thoảng có bóng đen lao xuống, quắp lên một người rồi bay lên bầu trời chậm rãi nhấm nuốt.

Chỗ đậu xe yên tĩnh hơn cửa chính, Tiếu Nam vượt lên trước ngồi trên ghế lái, khi bọn họ trốn ra khỏi thành liền thay thành xe Jeep, ít nhất hiện tại không cần Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên hai người đứng ở trên mui xe.

“Cái này…” Đợi vào xe, Tiếu Bắc mới phát hiện một thiếu niên đi theo phía sau bọn họ.

“Mang theo.” Ngao Mộ Thiên ngầm đồng ý, một là vì xe còn ngồi được, hai là hiện tại quan trọng nhất là chạy đi, hơn nữa, không thích hợp đến lúc đó đá xuống là được.

Dư Châu vừa nghe lời này, lập tức tự giác chọn ghế sau, cố gắng thu nhỏ lại thân hình của mình, sợ đám người kia ngại hắn chiếm chỗ quá lớn lại ném hắn xuống.

Tiếu Nam đạp chân ga, xe chạy như bão tố đi ra ngoài.

Thấy có tiếng xe, bọn người muốn sống thấy có hy vọng, đều đuổi theo xe, cầu khẩn lợi dụ có tức giận mắng có, chỉ vì để cho mình có thể ngồi trên xe.

“Tiến lên.” Dịch Nhiên nhìn đám người còn cố gắng kia nói, Tiếu Nam cau mày.

“Nhưng…” Tiếu Nam chần chờ, đều là người a, hơn nữa không phải là người xấu.

Dịch Nhiên ngồi kế ghế lái đẩy Tiếu Nam ra, đoạt lấy tay lái, trực tiếp nghiền qua người vươn ra hai tay ngăn trước xe, bính một tiếng làm cho người trong xe run lên.

Xe chạy không ngừng, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn, mà thấy họ dám đụng người ngăn xe, do dự, mà một khi do dự cũng làm cho Dịch Nhiên thuận lợi đem xe chạy ra khỏi đám người.

Phía sau có tiếng nổ, lục tục có xe chạy theo, chạy về phía trước.

“A! Những người kia!” Xe vượt qua một chỗ trống trải, có người thấy vài người bình thường ở căn cứ tác uy tác quái, còn bên cạnh là…

“Máy bay?” Tiểu Ngô sững sờ, lúc này mới nhớ tới đã lâu chưa thấy qua máy bay, đúng vậy a, vì sao sau tận thế thì chưa thấy qua máy bay? Rõ ràng chỉ cần dùng máy bay là có thể bay đến địa phương khác mà, sẽ không còn lo lắng tang thi trên mặt đất.

Sau một khắc, phảng phất như trả lời nghi vấn của hắn, máy bay chở những người kia vừa mới bay lên thì lập tức rơi xuống, không có bất kỳ lực cản nào, thậm chí tang thi chim còn chưa kịp nhào tới, máy bay cứ như vậy trực tiếp rớt xuống, gãy cánh, không ai bò ra.

“Là từ tính.” Tiếu Bắc nhìn thoáng qua.

“Cái gì từ tính?” Bị cướp tay lái, Tiếu Nam ngồi vào vị trí trước kia của Dịch Nhiên.

Tiếu Bắc nhìn bầu trời, “Sau tận thế, bầu trời bắt đầu xuất hiện một loại từ tính kỳ quái, nó tựa như một cái tô bao vây cả địa phương, quấy nhiễu tất cả dụng cụ điện tử, đặc biệt là trên không trung.”

“Tiểu Bắc, sao em biết?” Tiếu Nam hiếu kỳ nói, bọn họ rõ ràng là hai anh em, vì sao Tiểu Bắc biết?

Tiếu Bắc cười khổ, “Bí mật.”

Hết chương 123.