Vu Đồng cùng Trác Nhẫm sóng vai đi tới, Vu Đồng ngẫu nhiên ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn sườn mặt nam nhân, phát giác được tầm mắt của Vu Đồng, Trác Nhẫm rất là thoả mãn, tay kéo thiếu niên sát vào người, ôn nhu cười, lập tức bọt khí phấn hồng bay a bay.
Đương nhiên, đây chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Hiện tại chuyện Vu Đồng ‘thẹn thùng’ muốn làm là băm tay người đàn ông đang ôm mình thành mảnh nhỏ, cái gì mà chuyện cũ thương tâm, cái gì mà anh thực xin lỗi người kia thực yêu người kia, cái gì mà em lớn lên giống người kia nên anh cảm thấy, em là được ông trời phái tới để đền bù tổn thất cho anh…
Nếu không phải đã trải qua xã giao với nhiều người nên tính tình bình tĩnh hơn rất nhiều, thì Vu Đồng đã tại chỗ ném một cái hỏa cầu, cmn cái gì mà ngươi vừa yêu vừa có lỗi với bạn trai, đó không phải là anh của ta sao? Cmn chúng ta là hai anh em, đương nhiên giống.
Nhớ tới lúc ấy, Vu Đồng đều rất bội phục mình, không thể ngờ được mình còn có thể biểu hiện ra vẻ mặt thánh mẫu bị cảm động, sau đó rơi vào cái bẫy ôn nhu của gã đàn ông này, kỳ thật hắn rất muốn trực tiếp kêu Đại Minh đem mình thuấn di vào phòng ngủ gã đàn ông này, giết người ban đêm, gọn gàng không người biết.
Đáng tiếc, đã muộn, cho nên, hắn bây giờ đang ở cùng gã đàn ông này nói chuyện tình yêu.
Trác Nhẫm là ở lần gặp kia thì ngày hôm sau đến tìm hắn, năm đó vì danh sắc (danh vọng và sắc đẹp) mà từ bỏ Vu Diễm, nhưng ai ngờ đến tận thế khi vợ chết thì nhà mẹ vợ xuống dốc vạn trượng, trở nên bình thường giống như Ngao gia, nhưng lại cùng Ngao Mộ Thiên bất đồng chính là, trước tận thế Trác Nhẫm lựa chọn là chính trị mà không phải thương nhân, có tài phú to lớn của nhà mẹ vợ làm hậu thuẫn, nên gã có địa vị cao, cho nên sau tận thế, gã chẳng những không có mất gì ngược lại thừa dịp hỗn loạn từ giới chính trị điều đến quân đội, thuận thế nắm giữ quân quyền, không thể không nói Trác Nhẫm rất thông minh.
Mà khi không cần nhà mẹ vợ trợ giúp, gã tất nhiên dám theo đuổi thứ mình thích, ví dụ như, hiện tại.
Mắt Vu Đồng rủ xuống, trong mắt lạnh như băng, khi tay gã đàn ông đặt trên đầu mình thì lại ngẩng đầu cười ngượng ngùng.
Nội tâm Trác Nhẫm luôn có một vướng mắc, đó là Vu Diễm, gã thực sự rất thích Vu Diễm, đáng tiếc hai người gặp nhau quá sớm, cho nên cuối cùng vì quyền thế mà gã chọn đàn bà, đương nhiên lúc ấy gã lấy cớ là đợi cho sự nghiệp ổn định nhất định phải tìm Vu Diễm, nhưng, khi sự nghiệp gã còn chưa vững thì Vu Diễm chết cho nên nhân sinh hoàn mỹ của gã có một cái tiếc nuối, nhưng ông trời vẫn chiếu cố gã, khi gã thành công nhất, gã gặp Vu Đồng, thiếu niên có dòng họ và tướng mạo giống Vu Diễm, lúc đầu gã cũng có hoài nghi, nhưng khi nghe Vu Đồng nói là con trai độc nhất hơn nữa từ nhỏ sinh sống ở S thị, mà trên hồ sơ quân đội ghi lại cũng giống như lời Vu Đồng đã nói, cho nên gã tin, nhìn thiếu niên một thân chế phục, Trác Nhẫm nở nụ cười, thật không hỗ là người gã coi trọng.
“Đồng Đồng, đợi mấy ngày nữa anh tìm Ngao thiếu tướng nói, đem em điều đến Đội 3 làm đội trưởng.” Gã rất là ôn nhu.
Thiếu niên tuấn mỹ vừa nghe lời này, nhãn tình sáng lên, “Thật vậy chăng? Em cũng có thể làm đội trưởng sao?”
“Đương nhiên.” Gã hứa hẹn.
“Cám ơn anh, Nhẫm ~~”
Trác Nhẫm thấy thiếu niên vui vẻ cũng cao hứng theo, cho Đồng Đồng đi làm đội trưởng, về sau có thể thuận thế nắm đội dị năng khác, vô luận như thế nào cũng là nhất tiễn song điêu.
“Đồng Đồng…” Nhìn kiến trúc quen thuộc, Trác Nhẫm thở dài, lại về đến nhà sao? Cùng Đồng Đồng một chỗ gã cảm thấy thời gian luôn rất ngắn, nâng cằm thiếu niên lên, đang muốn nhân cơ hội hôn một cái thì…
“Vu Đồng ca ca ~~” Không biết xuất hiện khi nào, bạn nhỏ Trương Đại Minh mở to đôi mắt đơn thuần tò mò nhìn bọn họ.
Vu Đồng thẹn thùng vội đẩy Trác Nhẫm ra, “Anh về trước đi, một hồi em điện thoại cho anh.”
“Được.” Trác Nhẫm trừng Trương Đại Minh, tiểu quỷ này thực không đáng yêu, mỗi lần đều xuất hiện trùng hợp như vậy.
Vu Đồng mang Trương Đại Minh vào trong nhà, “Liễu ca bọn họ còn chưa trở lại sao?” Hiện tại bọn họ vẫn ở căn phòng mua lúc trước.
“Dạ.” Trương Đại Minh còn đang hiếu kỳ, “Vu Đồng ca ca, vừa rồi chú kia muốn hôn anh sao?”
Vu Đồng liếc xéo Trương Đại Minh, “Tiểu quỷ, đừng xen vào chuyện của người lớn, hôm nay thế nào?”
Trương Đại Minh gật gật đầu, “Đại Minh rất lợi hại, tìm được một bức tranh.”
Mở ra xem, Vu Đồng càng xem càng kinh hãi, tuy câu chữ của Trương Đại Minh còn rất non nớt, nhưng quan trọng là nội dung, sau nửa ngày nhìn bức tranh, xoa xoa đầu nhỏ Trương Đại Minh, “Không tệ, hôm nay nấu canh trứng cho em.”
“Chuyện tốt gì vậy?” Liễu Hy cùng Mạc Phi Liên vừa vặn tiến đến.
Vu Đồng dương dương tự đắc cầm bản kế hoạch trên tay, “Không thể ngờ được bọn người Trác Nhẫm tính ngày mai đoạt quyền, trong đây là địa điểm có người mai phục.”
Liễu Hy nhận lấy xem, là bán thành phẩm, bất quá có lẽ do là bán thành phẩm cho nên đối phương không có khóa vào két bảo hiểm, mặc dù có khả năng sẽ sửa đổi, nhưng bình thường sửa đều là số lượng người, địa điểm sẽ không thay đổi, cho nên chỉ cần chiếm những địa phương này trước, như vậy thắng lợi cuối cùng nhất định là bọn họ, Trác Nhẫm địa vị không thấp, cho nên mấy ngày nay do Vu Đồng khách sáo mấy câu mà Trương Đại Minh thì thuấn di đến nhà gã xem có cơ mật gì không, Liễu Hy nhìn thêm một lát sau đó lại đưa trở về, “Đại Minh rất tuyệt, một hồi kêu chị Phỉ Phỉ làm canh trứng cho em.”
“Nấu thêm cho Vu Đồng ca ca được không?” Trương Đại Minh chờ mong nói.
“Tại sao phải nấu cho Vu Đồng ca ca?” Mạc Phi Liên hiếu kỳ.
“Bởi vì Vu Đồng ca ca cũng rất cố gắng, vừa rồi thiếu chút nữa bị chú kì quái kia hôn.” Trương Đại Minh rất tức giận.
Mạc Phi Liên nở nụ cười, “Được, cũng nấu cho Vu Đồng ca ca.”
“Ơ, thật náo nhiệt a.” Dạ Lê đẩy cửa đi vào.
Đối với sự xuất hiện của Dạ Lê không có ai cảm thấy kỳ quái, sau khi chào theo nghi thức quân đội, Liễu Hy nói, “Ngài Dạ, chúng tôi có tin tức tốt muốn báo cáo.” Kế hoạch của bọn họ cũng có thể bàn trước.
B thị ngày hôm sau cũng giống như trước kia, nội thành phồn hoa ngoại thành bôn ba.
“Tôi phản đối.” Dạ Lê đứng dậy, không để ý sắc mặt những người đối diện đột nhiên trở nên khó coi, “Bất luận nói như thế nào, hiện tại B thị có thể tồn tại, không chỉ có phòng vệ của chính phủ, còn có người dân hỗ trợ, cho nên, người người đều có quyền lợi hưởng thụ, ngoài ra, tôi cũng không tán thành lấy thuốc miễn dịch đầu tiên làm phần thưởng, mà hẳn là giữ lại làm thuốc dự phòng, phòng ngừa vạn nhất.”
“Hừm.” Trần thiếu tướng hừ lạnh một tiếng, nếu không nhờ ông nội, Dạ Lê ngươi chỉ là tiểu tử miệng còn hôi sữa cũng xứng ngồi chỗ này?
Ngao Khải Cốc ngồi ở trượng vị, mặt không đổi sắc, “Ý kiến của thiếu tướng Dạ Lê mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ là hình thức, không bằng đem thuốc đi cho bọn lính để họ thêm chút can đảm không phải càng tốt sao?”
“Vạn nhất người được ban thưởng không có việc gì, mà người không có lại bị cắn?” Thẩm thượng tướng nhàn nhạt nói.
“Đây chỉ là thuốc đầu tiên mà thôi, lo gì không còn nữa.” Lý chính ủy phản bác.
chính ủy: ủy viên chính trị
Thuốc miễn dịch được nghiên cứu ra, chuyện này vốn nên thật cao hứng, nhưng do ý kiến hai bên không hợp, cho nên chưa quyết định tác dụng của nó, hoặc là nói, chờ người đem ngòi nổ này đốt.
Xem ra hôm nay không có kết quả, Thẩm thượng tướng bất đắc dĩ a.
Dạ Lê cười nhạt một tiếng, không đồng ý mới tốt, đợi đối phương lớn mạnh chúng ta lấy cái gì đi đánh cuộc?
Cùng lúc đó, Lý chính ủy cũng cười cổ quái, “Xem ra có người không phục.”
“Chắc là vậy.” Thẩm thượng tướng cũng cười nói.
“Vậy dùng thực lực nói chuyện đi.” Ngao thiếu tướng vỗ bàn đứng dậy, hắn đợi hôm nay đã lâu rồi.
“Vậy thì thật là tốt.” Con mắt Dạ Lê cong cong, cười đến ý vị thâm trường.
Thối nát trước tận thế luôn lan tràn đến sau tận thế, thời gian nguy hiểm chậm rãi yên lặng trở lại, ai cũng muốn ngồi trên cao, mà ngăn cản lẫn nhau, chỉ một cái quyết định vậy mà thảo luận lâu như thế cũng không thông qua, cho nên hai phe đều định tốc chiến tốc thắng, đánh ngã đối phương nắm B thị, hôm nay thuốc miễn dịch chỉ là chất xúc tác, dù cho hôm nay không bộc phát, ngày mai cũng sẽ tìm lý do.
Khi Dạ Lê tìm được Vu Đồng thì nói một câu, “Cậu hiện tại giết gã sẽ quấy rầy kế hoạch của tôi, nhưng nếu cậu nghe tôi, cậu trả thù càng thú vị.”
Cho nên Vu Đồng đi theo.
Lúc Trác Nhẫm thấy Vu Đồng, gã không thể tin được, “Đồng Đồng, sao em làm vậy?”
Vu Đồng một đao chém tới, “Cám ơn ngươi cho ta tình báo miễn phí lâu như vậy.”
Trác Nhẫm lách mình né qua, gã không thể tin được, Vu Đồng đã đáp ứng sẽ vĩnh viễn cùng mình một chỗ thế nhưng muốn giết gã.
Không chút nghĩ ngợi, Vu Đồng trực tiếp ném hỏa long về phía Trác Nhẫm.
Trác Nhẫm tạo tường nước giội tắt Hỏa Long, “Đồng Đồng, đừng để người bên ngoài lừa…”
Lời nói chưa dứt, hỏa long lại đánh tới, đốt sạch tường nước, xuyên qua ***g ngực Trác Nhẫm, gã thấp hơn Vu Đồng 1 cấp, cho nên dù cho nước có thể khắc lửa, ở trước mặt Vu Đồng cũng chỉ có chết.
“Ta đã quên nói cho ngươi biết, anh của ta tên Vu Diễm.” Vu Đồng không hề để ý đến thi thể chết không nhắm mắt, ngược lại tiếp tục hướng những người khác.
Vì hôm nay, Dạ Lê cùng Thẩm thượng tướng chia ba đường, Liễu Hy, Bùi Phong và Ngao Vũ đầu tiên khống chế tất cả đội dị năng giả quốc qua, đường thứ hai phái tâm phúc tiếp nhận quân đội, mà đường thứ ba do đội hộ vệ phụ trách, chuyên môn quét sạch người mai phục, mà Vu Đồng vì Trác Nhẫm mà lựa chọn ở đây.
Ngày nào đó, người B thị rất kinh ngạc khi phát hiện binh sĩ trên đường nhiều hơn bình thường, đương nhiên hiện tại tin tức không thông ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, về phần người biết thì ngậm miệng không nói.
“Ngài muốn thay đổi chế độ?” Liễu Hy hỏi.
Dạ Lê giật nhẹ cà vạt, “Đúng, mỗi lần xin chỉ thị đều phải họp nghiên cứu, nếu đã rối loạn như vậy thì khiến cho nó loạn luôn, trong loạn thế nên dùng chuyên quyền. Chế độ bây giờ rất tốt, nhưng tôi không có nhiều thời gian đợi nghiên cứu, đợi tang thi đến thăm.”
Liễu Hy im lặng, như thế, nếu không có Thẩm thượng tướng vượt lên trước cầm quyền viện nghiên cứu, những người kia nhất định sẽ mượn cơ hội cắm người của mình vào, đợi thuốc miễn dịch được chế ra lại ăn cắp thành quả, sau đó bán cho những người khác, cho dù là tận thế, chỉ cần vừa ổn định, lòng tham sẽ lập tức xuất hiện.
“Hơn nữa, tôi cũng là tính toán cho chúng ta.”
“A?”
Đuôi lông mày Dạ Lê chau lên, “Cậu không biết rằng khi tôi có thuốc kia, tôi, cậu, tất cả dị năng giả đều nhẹ nhàng thở ra sao?”
Vì vậy, Liễu Hy cũng đi theo Dạ Lê.
Nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt Dạ Lê một mảnh lạnh lùng, B thị một khi ổn định có thể bắt đầu kế hoạch kia.
———
Dịch Nhiên tựa vào trên tường, tóc trên trán rơi xuống, che khuất ánh sáng trong con mắt.
“Làm sao vậy?” Ngao Mộ Thiên lo lắng đi tới, hắn cảm thấy Tiểu Nhiên hôm nay có tâm sự.
“Không có.” Ánh mắt nhu hòa, vẫn là thân mật ngày xưa.
“…” Đứng ở bên người Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên không nói gì, Tiểu Nhiên không muốn nói thì cũng không nên hỏi.
Dịch Nhiên đang xoắn xuýt với Tề Đào và Lôi Sở.
Nói không có oán đó là không có khả năng, nhưng dù cho lúc trước hai người này không đuổi mình đi, Khanh Nhược Tuyết cũng nhất định sẽ không bỏ qua, không gian hấp dẫn quá nhiều, bí mật này chỉ có người chết mới có thể bảo trụ, cho dù trước đó còn chưa biết bí mật của mình.
Đời trước, Tề Đào, Lôi Sở và Thái Minh là ba người Ngao Mộ Thiên thu nhận ở trên đường tìm cậu, bởi vì đời này ngay từ đầu đã bị mình làm xáo trộn, cho nên bọn họ không có gặp lại Mộ Thiên, tất nhiên Tề Đào cũng không thích Mộ Thiên, ngược lại cùng Lôi Sở đi với nhau.
Về phần những người còn lại thì cậu không biết, bọn họ chắc là Lôi Sở về sau nhận thức.
Dịch Nhiên co lại khóe miệng, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại, không thể ngờ được lại phải cùng một chỗ.
“Tiểu Nhiên, vô luận em làm gì anh đều ủng hộ em.” Nhìn ra Dịch Nhiên xoắn xuýt, Ngao Mộ Thiên xoa xoa tóc Dịch Nhiên.
“Cám ơn.” Chui vào cổ đối phương, trong mắt Dịch Nhiên hiện lên một vòng kiên định, đời trước mình cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa những người này lúc trước đối với Mộ Thiên cũng thật lòng, cho nên, “Đừng mang theo bọn họ.”
Cuối cùng Dịch Nhiên ra quyết định này, đương nhiên, nếu như bọn họ dám có một tia vọng động, cậu không ngại cho bọn họ lưu lại làm bạn với tang thi.
“Được.” Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng Tiểu Nhiên đã nói như vậy, Ngao Mộ Thiên tất nhiên tuân mệnh, kỳ thật khi Dịch Nhiên nói chán ghét những người kia hắn liền quyết định, không bằng để bọn họ dụ tang thi rời đi, cho nên, từ loại trình độ trên mà nói, Ngao Mộ Thiên mới là người vô tình nhất.
Hết chương 117.