Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 39




Edit: Miu

Vận đen của Hàn Miễu có lẽ lúc trước đã sử dụng hết, cho nên khi cậu bé uống vào thuốc cải tạo gen do chính tinh hạch trong đầu mình chế tạo, quả nhiên liền thức tỉnh dị năng không gian một lần nữa.

Hàn Miễu chớp chớp mắt, lông mi đen nhánh run run nhìn Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm nói.

"Anh tiểu Ninh, chú Phàm, không gian của em... hình như lớn hơn so với trước, ước chừng còn lớn hơn gấp đôi a."

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm cũng có chút sửng sốt, thuốc cải tạo gen dị năng này còn có tác dụng tăng kích thước không gian của dị năng giả sao?

"Không gian lớn hơn cũng tốt. Em thử xem những dị năng không gian khác còn có thể sử dụng được hay không?"

Mạc Dịch Phàm mở miệng đánh vỡ suy nghĩ, sờ sờ cái đầu trụi lũi của Hàn Miễu.

Hàm Miễu gật mạnh đầu, nụ cười trên gương mặt ngày càng lớn hơn, muốn dừng cũng dừng không được.

Thuấn di, không gian nhận... Hàn Miễu đều thử qua tất cả dị năng một lần nữa. Sau đó nó chu cái miệng nhỏ của mình, không thể tin được nhảy cẩng lên nói.

"Anh tiểu Ninh! Anh Tiểu Ninh! Dương như...dường như dị năng của em còn lợi hại hơn trước nữa cơ! Lúc trước chỉ cần em dùng một lần dị năng đã phải ngồi trên giường một lúc lâu mới có thể hồi phục lại. Nhưng lần này...lần này em đã sử dụng rất nhiều lần, không ngờ vẫn còn có thể đứng vững."

Kỳ Ninh nhìn Hàn Miễu nở nụ cười. Đứa bé này, quá dễ dàng thoả mãn.

Dị năng nâng cấp sao...Kỳ Ninh híp mắt. Hàn Miễu uống nhiều linh tuyền như vậy, làm sao có thể không đem lại chút lợi ích nào cho cậu bé cơ chứ? Cho dù kinh mạch trong cơ thể em ấy trở nên hỗn loạn do linh tuyền, thế nhưng chung quy, linh tuyền vẫn giúp cải tạo lại cơ thể của Hàn Miễu không ít.

Mạc Dịch Phàm cũng nhẹ nhàng thở ra. Hàn Miễu có thể lần nữa sở hữu dị năng không gian cũng có nghĩa là từ bây giờ em ấy đã có năng lực tự bảo vệ bản thân mình. Chỉ cần anh mang theo Hàn Miễu cùng đi, như vậy tin tưởng rằng một khoảng thời gian sau, Hàn Miễu nhất định có thể trưởng thành, mà anh cũng yên tâm đưa em ấy đến căn cứ an toàn.

Hàn Miễu cao hứng một lúc lâu, mới lắp bắp nói.

"Anh tiểu Ninh! Chú Phàm! Em hiện tại lại có được dị năng, có thể bảo vệ mẹ em rồi, các anh đưa em về với mẹ em có được không? Đợi sau này em trưởng thành, nhất định sẽ tìm anh tiểu Ninh và chú Phàm trả ơn."

__Miu_1803__wattpad

Hàn Miễu rất rõ ràng, nó hiện tại vẫn còn nhỏ, dị năng không gian của nó đối với hai người Kỳ Ninh cũng không xem là lợi hại gì, nếu nó đi theo thì chỉ làm vướng chân bọn họ hơn mà thôi. Tuy rằng Hàn Miễu không biết, sau khi trở về nhà rồi, cậu của nó có còn đem nó đưa đến sở nghiên cứu một lần nữa hay không, nhưng nó biết, hai người Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm không có lí do gì phải bảo vệ nó, càng không cần vô duyên vô cớ nuôi dưỡng nó. Bọn họ nguyện ý cứu nó một mạng, còn đem thuốc cải tạo gen cho nó uống, nó đã thực cảm ơn họ rồi.

Hiện tại, cho dù dị năng của Hàn Miễu đã khôi phục, thì cách vài ngày nó phải uống loại nước kì quái khiến toàn thân đau nhức kia, nhưng ít ra bây giờ nó đã không cần phải ở lại lãng phí lương thực của Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm nữa, cũng không cần rắc rối hai người họ mỗi lần ra ngoài đều phải lưu lại một người bảo vệ nó. Hàn Miễu tin tưởng, đợi sau khi nó về nhà rồi, mẹ nó nhất định sẽ vì nó mà đưa cho hai người Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm rất nhiều lương thực.

Kỳ Ninh mấp máy môi, chậm rãi ngồi xổm xuống đối diện với gương mặt non nớt của Hàn Miễu nói.

"Em hiện tại đã lớn như vầy rồi, suốt ngày cứ gọi mẹ như vậy sẽ khiến cho các bạn đồng lứa chê cười mất."

Hàn Miễu rất mẫn cảm. Nó ở phòng thí nghiệm ngốc lâu như vậy, đương nhiên đã sớm học được cách xem mặt đoán ý, thông qua những thần sắc trên gương mặt mấy tên nghiên cứu viên kia mà suy đoán hôm nay bản thân nó có bị tra tấn thảm hay không. Cho nên sau khi nghe Kỳ Ninh nói xong, ánh mắt Hàn Miễu lập tức dâng lên từng đợt sương mù.

"Anh tiểu Ninh! mẹ em có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cho nên... cho nên mấy ngày nay các anh mới không cho em quay về tìm mẹ em phải không?"

Kỳ Ninh không biết cách nào để giải thích cho Hàn Miễu, cho nên chỉ có thể im lặng. Mạc Dịch Phàm thở dài, bắt đầu thấp giọng đem sự tình về cha mẹ và cậu Hàn Miễu cho nó nghe, cuối cùng mới nói.

"Tiểu Miễu! Mẹ của em rất tốt! Bà ấy nhờ anh chuyển lời với em, ba em là bệnh chết, bà ấy vì báo thù cho em mà chết. Thù của tiểu Miễu, oán hận của Tiểu Miễu, bà ấy đều đã giúp em báo. Vì vậy Tiểu Miễu, em chỉ cần vui vẻ sống thật tốt là được!"

Nguyện vọng của mẹ hàn Miễu, nếu là ở trước mạt thế thì rất đơn giản, nhưng đây là mạt thế, có thể an an ổn ổn mà sống đã là rất tốt, còn vui vui vẻ vẻ.... Đây là chuyện rất xa vời.

Sau đó, Hàn Miễu gục vào thi thể mẹ mình mà mạc Dịch Phàm mang ra, khóc đến thương tâm rất lâu.

Kỳ Ninh đứng ngoài cửa, nhìn hàn Miễu khóc đến khàn giọng bên trong, thấp giọng hỏi.

"Anh thật sự muốn đem theo đứa nhỏ này theo cùng?"

__Miu_1803__wattpad

Mạc Dịch Phàm "Ừ" một tiếng, đột nhiên bước lên một bước, đem Kỳ Ninh đẩy lên khung cửa, thật sâu mà hôn một phrn, mới ôm chặt Kỳ Ninh, nhẹ nhàng nói.

"Mang theo em ấy. Đồng hồ kia, nguyên là vật thuộc về tổ tiên của Mạc gia, tặng cho ông ngoại Hàn Miễu,  tổ tiên Sở gia cũng là vì báo ân. Anh hiện tại lấy lại đồng hồ, tuy rằng là lấy từ tay người khác, nhưng nó căn bản đã là đồ vật do Mạc gia tặng đi, cũng đã qua rất nhiều thế hệ rồi. Anh lấy nó trở về, cũng không tính toán sẽ trả lại, tự nhiên cũng phải chăm sóc tốt cho huyết mạch còn sót lại hiện tại của họ chứ."

Mạc Dịch Phàm cắn cắn vành tai Kỳ Ninh, lại tiếp tục nói.

"Bất quá tiểu Ninh yên tâm! Chúng ta sẽ tìm một căn cứ an ổn tốt để em ấy ở lại đó là được. Tiểu Miễu hiện giờ đã là dị năng giả không gian, chỉ cần người lãnh đạo căn cứ đó không hồ đồ, tự nhiên tiểu Miễu sẽ vô cùng an toàn."

Trong lòng Mạc Dịch Phàm cũng có tính toán. Anh cứu Hàn Miễu một mạng, lại đem dị năng vốn ban đầu thuộc về Hàn Miễu hoàn lại cho em ấy. Như vậy, anh xem như đã chiếu cố tốt cho huyết mạch của Sở gia rồi.

Có điều, Hàn phu nhân trước khi qua đời, đã đem tặng bọn họ một phần "đại lễ". Nhà kho ngầm ở chỗ của Sở Quân có cả thức ăn, ước uống và đạn dược, những thứ này vô cùng quan trọng. Nhưng những thứ này, so ra vẫn kém hơn các loại thực vật và hạt giống công nghiệp mà Sở Quân phí rất nhiều tâm tư có được. Những thứ đó, nếu đặt ở những nơi khác, có lẽ theo thời gian sẽ mau chóng hư mục, nhưng khi chúng đặt trong không gian của Kỳ Ninh, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.

Mạc Dịch Phàm rất rõ ràng, mặc kệ mạt thế có thể chấm dứt hay là không, chỉ cần có những loại hạt giống này, lại có được một nơi ở an ổn, nhân loại nhất định sẽ không bị đói chết. Những loại thực phẩm này sẽ tiếp tục lưu lại từ đời này sang đời khác, mà không phải giống những loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trên mạng miêu tả, sau khi mạt thế kết thÚc, thực vật không còn tồn tại, chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng, cũng không có bất luận thứ gì có thể tạo ra thức ăn như trước.

Mạc Dịch Phàm nhận nhân tình của Hàn phu nhân, đương nhiên không thể không có vài phần chiếu cố đối với Hàn Miểu.

Kỳ Ninh nghe xong cũng không hề nói lời nào. Hàn Miểu không giống những đứa trẻ khác, em ấy rất ngoan, rất hiểu chuyện, Kỳ Ninh cũng không ngại ở thời điểm bản thân có năng lực mà tận tình chiếu cố em ấy một chút.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm ban đầu dự định phải rời khỏi căn cứ Hoa Nam, nhưng lại bởi vì sự việc của Hàn Miểu cho nên mới trì hoãn ở lại. Lần này, dị năng của Hàn Miễu cũng đã khôi phục, lại trải qua quá trình cải tạo cơ thể nhờ linh tuyền của Kỳ Ninh, cho nên ba người lền chuẩn bị lên đường.

Lúc trước đã mượn của Mộ Hàm Phong một kho lúa ẩn, cất vào đó toàn bộ số ngọc thạch, hơn nữa còn chứa được thêm muối, nước, đạn dược, cùng với các loại thực vật, hạt giống tìm được ở chỗ Sở Quân. Kỳ Ninh cảm thấy, cho dù cậu lưu lại thành phố H, tạm thời không quyết định về thành phố A đi nữa, thì cũng không có gì lo lắng. Cậu viên mãn a.

Trước khi đi, Kỳ Ninh mặc một bộ đồ thể thao sẫm màu, mang mũ lưỡi trai, kính râm. Ở phía sau, Hàn Miễu trang bị như đúc Kỳ Ninh, thân thể cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, như một cái đuôi nhỏ theo sát cậu. Ở "Nơi trao đổi" của căn cứ Hoa Nam, Kỳ Ninh lấy một ít lương thực đổi lấy tất cả tinh hạch ở đó, sau đó cậu và Hàn Miễu đến nơi hội hợp với Mạc Dịch Phàm. Ba người tìm hiểu về tin tức ở thành phố A, sau đó ngồi lên xe việt dã mà Kỳ Ninh lấy từ không gian, thừa dịp sắc trời vừa mới sáng, liền lái xe đến đường cao tốc, rời đi.

Mạt thế bùng nổ đã gần hai tháng, Kỳ Ninh cũng không biết sự tình của đời trước có tái diễn lại lần nữa hay không, hay sẽ bởi vì sự xuất hiện của cậu mà tạo ra "hiệu ứng bươm bướm" làm thay đổi. Cho nên, sau khi hai người giải quyết xong sự việc của Hàn Miễu, liền gấp rút lên đường rời đi.

Cho dù là mạt thế, cho dù là thành phố H cơ hồ không có người quản chặt khu F, nhưng khi đến giao lộ cao tốc, vẫn như cũ bị người chặn lại.

"Này! Dừng xe lại kiểm tra!"

Một người vận bộ quân trang xanh biếc kín mít, tùy tiện ngăn cản xe bọn họ lại.

Kỳ Ninh quan sát bọn họ một chút liền phát hiện, rời đi sớm như vậy, không chỉ có một nhà ba người Kỳ Ninh. Mà ở phía trước bọn họ, có một cô gái dáng người quyến rũ, chân đạp lên nắp xe, đang cùng mấy người canh gác đôi co.

__Miu_1803__wattpad

"Đây là đồ ăn chụy mày vất vả thu thập được, dựa vào cái mẹ gì phải đưa cho mấy cưng? Có bản lĩnh thì mấy cưng tự đi đánh tang thi đi ha? Canh cửa thôi mà, có cái del gì ghê gớm đâu, còn dám cùng chụy mày giành đồ ăn!"

Trong khi cô gái kia vừa vươn vai vừa mắng người, một người đàn ông thân hình cao lớn liền bước xuống từ trên xe họ. Người đàn ông kia cái gì cũng chưa nói, vừa xuống xe liền trực tiếp xách cô gái thẩy lại lên xe, sau đó cầm súng chỉa vào những người mặc quân trang xanh biếc chặn trước xe họ, rất mau liền mở cửa quay trở lại xe, nhấn ga, nhanh chóng chạy đi mất.

Người gác cổng phía xa, trong nhất thời không kịp phản ứng lại, may mắn có một người đứng bên cạnh hắn đột nhiên vỗ vai, mới khiến hắn không bị chiếc xe kia đam phải.

Lúc này, những người gác cổng xanh lè còn lại mới hoàn hồn, bắt đầu mở miệng mắng, thậm chí có người còn vác súng nhắm ngay chiếc xe đã đi xa kia bắn vài phát.

Mạc Dịch Phàm liếc nhìn Kỳ Ninh một cái, sau đó liền nhanh chóng nhấn ga chạy đi. Lúc này mà không đi, thì còn chờ khi nào? Xe của bọn họ lúc này đã được Mạc Dịch Phàm nhờ người cải tạo qua, dùng kính chống đạn gắn lên cửa xe, cho nên cũng không sợ mấy người phía sau bắn loạn mà trúng phải họ.

Hàn Miểu chưa từng trải qua mấy vụ kích thích như vầy, cho nên gương mặt nhỏ nhắn khó cks được đỏ lên, hưng phấn nói.

"Anh Tiểu Ninh, bọn họ hình như là quân nhân, tại sao trong lúc như vầy, bắn súng đều không trúng phát nào."

Kỳ Ninh mắt trợn trắng. Mấy người kia, xa xa nhìn còn có chút giống giống, nhưng khi lại gần, loạn thất bát tao như vậy, làm sao có chỗ nào giống quân nhân cho được? Cho nên việc bắn súng không trúng này, hết sức bình thường.

"Tiểu Miễu, bọn họ không phải quân nhân. Nhiều nhất chỉ là khoác lên người quân phục bình thường mà thôi."

Bọn họ thủ ở nơi đó, có lẽ cũng chỉ nghĩ rằng sẽ lừa được chú ít đồ ăn từ những người không hiểu tình hình mà thôi.

Hàn Miểu cái hiểu cái không gật gật đầu. Liền theo "Mệnh lệnh" của Kỳ Ninh, bắt đầu hấp thu năng lượng tinh hạch cấp một của tang thi. Anh Kỳ Ninh đã nói, hấp thu nhiều, nó mới có thể trở nên càng ngày càng lợi hại. Hàn Miểu không muốn bản thân làm vướng bận Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm, đương nhiên sẽ thực nỗ lực biến mình mạnh hơn.

Kỳ Ninh nhìn Hàn Miểu nghiêm túc hấp thu tinh hạch, liền vừa lòng gật gật đầu. Sau đó từ ghế sau bò tới hàng ghế phía trước, ngồi xuống cạnh Mạc Dịch Phàm.

"Chiếc xe phía trước, bọn họ giống như cùng đường với chúng ta."

Mạc Dịch Phàm nhíu mày nói.

"Chiếc xe kia tổng cộng có năm người, đều là người trưởng thành, ba nam hai nữ."

Kỳ Ninh hiện tại thị lực rất tốt, cho dù không cần kính viễn vọng, cậu cũng có thể thấy rõ ràng tình hình của chiếc xe phía trước.

"Không quan hệ. Cho dù thật sự đánh, chúng ta cũng chưa chắc đánh không lại bọn họ. Huống chi, còn không nhất định bọn họ chính là địch."

Mạc Dịch Phàm gật gật đầu, cũng không hề phản bác lời cậu.

Chỉ là chờ đến khi bọn họ dừng xe tại một nơi trên đường để nghỉ ngơi, chiếc xe phía trước cũng ngừng lại, thậm chí quay đầu xe lại, dừng bên cạnh xe hai người.

"Này!"

Một cậu trai trẻ làm da trắng trắng từ chiếc xe kia thò đầu ra ngoài, kinh ngạc nhìn Kỳ Ninh nói.

"Tề Ninh? Không ngờ lại là cậu? Cậu không phải nói muốn đi thành phố A tìm người yêu của cậu sao? Như thế nào hiện tại mới rời đi?"

----

Tác giả có lời muốn nói:

Mặt của Tề Ninh, chương sau liền sẽ có giải thích.

* tiểu thụ lại ngạo kiều, ta đã nhìn nửa giờ cúc, hoa xoay......