Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Chương 26: Đổi lấy sự tự do




Bên kia, sáu người Nhậm Quảng Bách nắm chặt thời gian đi A thị trước, cần phải sớm ngày giao con chip cho cấp trên, để ngừa đám xác sỗng ngày càng thêm đáng sợ hơn.

Nếu như quá muộn, chỉ sợ thế giới thật sự sẽ bị hủy diệt.

Bọn họ lại đi liên tục 5 tiếng đến khu 3, bọn họ hoàn toàn không dừng lại tiếp tục đi, còn phải sáu tiếng đồng hồ mới có thể tới Bắc Kinh.

Ở khu trên sở dĩ đường xá trở nên xa xôi, không chỉ là bởi vì rộng lớn, hơn hết là vì giao thông ở khu trên so với khu dưới phức tạp hơn, cho nên đối ngày thường mà nói, từ khu 3 đi đến Bắc Kinh căn bản không cần sáu tiếng đồng hồ như vậy. Hơn nữa khu trên có mỗi một thành thị, diện tích thành trấn so với khu dưới thì lớn hơn, cho nên thời gian càng dài.

Ngay lúc sáu người Nhậm Quảng Bách tăng tốc lên đường, Nhan Hàn ở đây đã  đem mọi chuyện nói ra cho cấp trên Douglas. 

“Cậu nói, Adolf cùng tổ chức xác sống có quan hệ?” Douglas nhìn Nhan Hàn, tiếng nói trầm thấp vang lên trong văn phòng, tuy không lớn nhưng lại chấn động nhân tâm.

Nhan Hàn gật đầu, nhìn Douglas.

Lúc này, Douglas không để bụng, cầm lấy một chồng tư liệu bên cạnh giao cho Nhan Hàn, “Cậu tự mình xem đi.”

Nhan Hàn cầm tư liệu, lật xem, bên trong viết tất cả đều là tư liệu liên quan đến xâc sống.

Hoá ra xác sống đã xuất hiện từ mấy năm trước, một chất phóng xạ có tên Skoda* đã gây ra nó. Chất phóng xạ này đã ẩn bên trong thân thể của phần nhỏ con người, thời kỳ ủ bệnh trước mắt còn chưa nghiên cứu đến, nhưng suy đoán thì có lẽ, ít nhất cũng phải 5 năm.

*: Được viết là 斯柯, nhưng khi tui lên sợt bác Baidu thì ra là Skoda, liên quan đến xe ô tô. Thế nên đặt nó là Skoda luôn, có ai biết bảo với nhé. Cảm ơn! 

Người bị chất phóng xạ ảnh hưởng sẽ trở thành xác sống, là do ‘ vi khuẩn gây bệnh ‘, người bị bọn họ cắn thương, chất phóng xạ sẽ thông từ máu người tiến vào trong cơ thể người bị cắn, bắt đầu phá huỷ cấu tạo thân thể, cuối cùng trở thành một kẻ không hề có ý thức, chỉ biết ăn thịt người —— xác sống.

Qua điều tra cũng biết được, ‘ vi khuẩn gây bệnh ‘ trong xác sống qua một đoạn thời gian sẽ dần dần khôi phục trí lực, có năng lực nhất định, nhưng đã mất đi nhân tính nhân loại, ‘ bọn họ ‘ trở thành kẻ mang trí lực —— động vật hung tàn, cũng sẽ tự khống chế được những con xác sống khác có ý định đi cắn ai đó.

Nhan Hàn xem xong, hiểu rõ. Khó trách xác sống trước đó một thời gian không thấy xuất hiện, hoá ra là bị những ‘ vi khuẩn gây bệnh ‘ khống chế, trước đó vài ngày gặp tổ ba người kia hẳn là cũng là ‘ vi khuẩn gây bệnh ‘ đầu tiên, kia Adolf cũng bị nhiễm loại ‘ vi khuẩn gây bệnh ‘ sao? Mục đích của hắn là cái gì?

Douglas thấy Nhan Hàn xem xong rồi, nói: “Tin tức này của chúng ta được biết từ tuần trước, từ nghiên cứu [ Skoda ] trong đoàn đội, trong đó một thành viên để lộ ra tin tức. Ngay cả Adolf, tôi cũng hoài nghi hắn một khoảng thời gian, cho nên sau khi các cậu hoàn thành nhiệm vụ, tôi không thông tri hắn là mình đã cho cậu nghỉ phép cũng là do nguyên nhân này.”

Nhan Hàn khó hiểu nhìn về phía Douglas..

Douglas: “Cậu không cảm thấy gì sao? Adolf có cảm tình với cậu.”

Nhan Hàn nghe xong, khí áp của người giảm xuống, ánh mắt trở nên lạnh băng, “Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”

Douglas hiểu rõ: “Xem ra cậu cũng biết. Việc này dễ làm, chúng tôi suy nghĩ phái cậu đi thu hồi toàn bộ chất phóng xạ [ tư kha ] trở về.”

“Cụ thể phân bố ở đâu?” Nhan Hàn không hỏi nhiều, y hiểu Douglas, không phải nhiệm vụ có độ nguy hiểm cực cao thì sẽ không giao cho y, nếu giao cho y, chắc chắn sẽ không đồng ý cho y cự tuyệt, ngay cả như vậy, cũng không hỏi nhiều.

Douglas rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên, nhưng cũng chỉ hơi hơi gợi lên mà thôi.

“Mỗi một quốc gia đều có một thứ cất giữ [ Skoda ], cậu cần phải phá những nơi đó, cuối cùng thu lại số vật chứa [ Skoda ] mang về đây. [ Skoda ] có hình dáng như vậy, nó nhỏ như một viên đá.” Vừa nói, vừa chỉ vào hình ảnh một viên đá.

Nhan Hàn gật gật đầu không hỏi nhiều, cầm lấy ảnh chụp cùng hộp đựng liền đứng dậy bước đi, xoay người, đột nhiên nhớ tới điều gì đo lại quay lại đối mặt với Douglas, “Tôi có thể đề một yêu cầu hay không.”

Douglas không có lộ biểu cảm ra ngoài ý muốn, cúi đầu xem tư liệu, nói: “Tôi biết, kỳ nghỉ đúng không, lần này cho cậu hai năm, đủ không?”

Nhan Hàn: “Không, yêu cầu của tôi là, đây là nhiệm vụ hạng nhất cuối cùng, hoàn thành rồi, tôi muốn rời khỏi bộ đội đặc chủng đoàn trở thành người thường, có được tự do.”

Douglas cứng đờ, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Nhan Hàn, “Cậu nói cái gì?”

Nhan hàn lặp lại nhiều một lần, Douglas buông tay, xoa xoa trán: “Nhan Hàn, hiện tại không phải luc để đùa.”

Nhan Hàn lắc đầu: “Tôi không nói đùa, tôi nghiêm túc.”

Douglas thấy hai mắt y đều hiện lên sự nghiêm túc, biết y thật sự muốn rời đi, trầm mặc một hồi, nhíu mày nhìn Nhan Hàn nói: “Để tôi suy xét đã.”

Nhan Hàn không nói nhiều, gật gật đầu đi khỏi văn phòng.

Douglas ngồi ở vị trí, nhìn bóng dáng Nhan Hàn mà phát ngốc một hồi, tiếp theo nhìn điện thoại, như suy tư gì đó.

Lấy m công lao nhiều năm của Nhan Hàn mà nói…… Hẳn là có thể tranh thủ suy xét rồi.

Do dự một hồi, hạ quyết tâm, Douglas cầm lấy điện thoại gọi. 

Nhan Hàn đi ra văn phòng liền nhìn thấy Adolf sốt ruột đứng lên nhìn y đi tới, “Douglas nói như thế nào?”

Nhan Hàn liếc mắt nhìn hắn, dĩ nhiên sẽ không chú ý đế chuyện mà hắn hỏi, liền không nói lời nào, mặt vô biểu cảm đi qua hắn.

Adolf thấy Nhan Hàn trước sau như một không để ý tới hắn, trong lòng mừng thầm, xem ra hắn có hi vọng cùng Nhan Hàn tổ đội, quá tuyệt vời!

Chạy nhanh đuổi kịp bước chân Nhan Hàn, tiến vào thang máy, ấn nút tầng 5, hướng đến phòng bọn họ.

Tới tầng trệt, đập vào mắt chính là văn phòng giống như không gian màu bạc của Douglas, nhưng là một hành lang loạt phòng, có đến sáu gian, Nhan Hàn đi vào phòng bên trái, Adolf sang phòng bên cạnh.

Tầng này chính là nơi dành cho đội ngũ bộ đội đặc chủng, sáu người, mỗi người một gian phòng, nhưng cộng sự chỉ thấy trụ cách vách, phòng còn lại hiện tại đều an tĩnh vô cùng, có lẽ cũng đang làm nhiệm vụ.

Có lẽ, nhiệm vụ cũng là giải quyết những việc trước mắt.

Nhan Hàn hoàn toàn làm lơ Adolf, đi vào phòng đóng cửa lại. Adolf cũng không cho là phải, biểu cảm này của y mới làm hắn l yên tâm, cũng đi vào phòng, đóng cửa.

Nhan Hàn nhìn phòng quen thuộc, đột nhiên nhớ tới nụ cười của Nhậm Quảng Bách, trong lòng tê rần, ngồi ở mép giường, suy tư.

Y hẳn là có thể thành công, dùng nhiệm vụ trao đổi lấy sự tự do, như vậy, y mới có thể cùng Nhậm Quảng Bách trường tương tư thủ. 

Nhớ tới Nhậm Quảng Bách, y lại nhớ tới ngày hè kia khi mình gặp anh.

Lúc ấy, y mới được nghỉ phép, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi, quan sát bản đồ, y thấy R quốc là nơi mà mình chưa từng đến, cảm thấy muốn đi, liền thu thập hành lý xuất phát.

Đi đến R quốc, nhìn cảnh vật lạ lẫm, Nhan Hàn thử cảm giác lấy, ngược lại cảm thấy rất ấm áp, y đến E thị, cũng tùy tiện chọn một chiếc xe đi —— khu 9.

Sau khi đến khu 9, y xuống xe, nơi nào cũng tham quan một lúc, vừa lúc nhìn thấy có vài người ở Đại học Hoà Phong khu 9 đang tuyển sinh, một nam sinh diện mạo soái khí, tươi cười cầm truyền đơn cho y, y nhận lấy nhìn nhìn, cảm thấy rất thú vị, liền báo danh.

Y còn nhớ rõ nam sinh kia tỏ ra rất kinh ngạc, “Cậu, cậu không suy xét sao, nhanh như vậy đã báo danh?”

Y liếc mắt nhìn nam sinh, ngay lúc đó y hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ lại gặp người nam sinh đó một lần nữa, càng không ngờ tới sinh mệnh hai người lại đan chéo vào nhau, y chỉ cảm thấy nam sinh này thực phiền, y muốn báo danh thì báo danh, người đâu lại quản y nhiều như vậy.

Nam sinh bị y trừng ngượng ngùng, cầm lấy tư liệu y rồi xoay người rời đi.

Mà y, lại nhìn bóng dáng nam sinh, không nói lời nào, xoay người. 

Khai giảng ngày đó, y đi đến cửa Đại học Hoà Phong, lại gặp nam sinh đó, nhưng nam sinh giống như không nhận ra y lại tươi cười với y, cũng dẫn y cùng sinh viên khác ký túc xá, sau khi cho mọi người biết một vài quy tắc trong KTX thì đi, cũng thông buổi chiều đi tập hợp.

Phản ứng của nam sinh khiến Nhan Hàn cảm thấy thực ngoài ý muốn, những người từng gặp y thì chưa từng quên y, cho nên khi y chấp hành nhiệm vụ là lúc, một phần là dựa vào sắc đẹp, sắc đẹp giúp y dễ dàng tiếp cận những kẻ tự cho mình là cao cao tại thượng nhưng lại cực kì ngu xuẩn.

Nhưng phản ứng của người nam sinh này lại khác, điều này khiến y nhớ rõ, nhưng cũng chỉ là nhớ rõ mà thôi, nam sinh tự giới thiệu anh ta tên là —— Nhậm Quảng Bách.

Về sau hai người cũng không qua lại, ngay cả gặp nhau cũng không có, Nhan Hàn cứ sônga ngày qua ngày như vậy, dù vậy, thành tích của y vẫn luôn cầm cờ đi trước, chỉ là y rất ít xuất hiện ở trước mắt mọi người, cho nên rất nhiều người chỉ nghe qua y, lại chưa gặp qua y bao giờ.

Vậy mà y lại không nghĩ tới, y vừa mới bắt đầu không bao lâu, chỉ được mấy tháng mà thôi, thì đã xảy ra chuyện bạo phát xác sống. 

Thình lình xảy ra, y cũng không giống những người khác tỏ ra sợ hãi như vậy, cái chuyện lớn gì y chưa thấy qua, xác sống y thấy còn đỡ hơn rất nhiều, chỉ là hiệu trưởng gì đó bảo y lên xe, y đành phải đi theo, ngồi trên xe, nhìn đám sinh viên nói chuyện cười đùa, cảm thấy bọn họ đúng là ngu xuẩn.

Đại nạn ngay trước mắt, vậy mà các người còn vui vẻ như vậy, ta thực sự rất muốn nhìn xem biểu cảm của các người sẽ thế nào khi lâm đại hoạ.

Cũng ở ngay lúc này, y lại gặp được nam sinh lúc trước, chính là người nam sinh đã quên y, y phát hiện nam sinh cũng những người khác không giống nhau, cậu bạn bên cạnh người nam sinh ấy trông thật vui vẻ, nhưng người nam sinh vẫn luôn nhìn chung quanh, khuôn mặt bất an.

Y cười cười, cảm thấy nam sinh rất có thể đã phát hiện thấy điểm khác lạ,

Chỉ chốc lát, phía trước xuất hiện một đám người chạy vội vàng, toàn xe đều nóng nảy không thôi, nhanh chóng lao xuống xe, lúc này, y nhìn mọi người hốt hoảng chạy trốn, hơi hơi gợi lên nụ cười châm chọc, quả nhiên, những người này khi gặp chuyện trước mặt mới hiểu là phải chạy trốn, hoặc là nói, chỉ biết có chạy trốn mà thôi. 

Y nhắm mắt lại, ngồi ở vị trí bất động. Y không sao cả, nếu có thể như vậy mà chết thì càng tốt, y sẽ không cần trở về làm những việc mà y không muốn làm, chỉ vì người khác mà làm. Y là người ích kỷ, y hoàn toàn không giống đám nô lệ chuyên vì người khác mà làm những việc dơ bẩn, người cứu và đưa y trở ra từ cô nhi viện chính là Douglas, đây là ân tình y không thể quên cũng không thể không báo, cho nên y vô pháp cự tuyệt những nhiệm vụ đó.

Nếu như hiện tại chết, vậy y được giải thoát rồi.

Lúc này, một thanh âm vang lên.

“Đám xác sống tới, cùng nhau đi thôi!”.

Y nghe xong, trong lòng như là có một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng, y chậm rãi mở mắt, khiến bản thân như mới vừa tỉnh ngủ, thấy rõ người gọi mình, quả nhiên là người nam sinh có nụ cười đẹp kia.

Rồi sau đó, nam sinh nhìn y há hốc mồm, chẳng những không làm y cảm thấy ghê tởm khó chịu, ngược lại làm y cảm thấy nam sinh ấy thực đáng yêu, rõ ràng đều đã gặp mặt, lại làm như lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt y, không phải sao?

“Xác sống?” Y trả lời nam sinh.

Người bạn của anh ta đã ở cửa xe gọi anh ta cùng nhau đi, người nam sinh lại vẫn ngây ngốc đứng ở trước mặt, làm lòng y buồn cười.

“Đi thôi.” Y đứng dậy, kéo nam sinh bỏ chạy.

Y nghĩ, nam sinh nhất định không thể tưởng tượng được, chỉ một câu ấy thôi, thế nhưng lại giải thoát y khỏi nơi địa ngục ấy.

A Bách, anh bây giờ như thế nào rồi?

Em rất nhớ anh.

Nằm ở trên giường, đôi tay Nhan Hàn vuốt trái tim, trong lòng đau đớn không thôi.