Diệp Tử Tân bị một vật nặng trên trời rơi xuống đập chết, trước khi chết hắn vừa từ một cao phú soái lột sát thành ti cùng* ( BB: Chắc là từ nhà giàu đẹp trai có tiền có xe trở thành người bần cùng k vó gì cả. Ti: Suy yếu, thấp kém. Cùng: Bần cùng, khốn cùng). Diệp gia suy tàn nhanh chóng, đương nhiên cũng khiến hắn trở thành đề tài câu chuyện khi người khác trà dư tửu hậu ( BB: bàn tán khi uống trà,rượu), đối với bản thân hắn mà nói nếu so chuyện này như ác mộng cũng không quá đáng.
Hắn không mục tiêu sống 30 năm, đến cuối cùng mới phát hiện mình sống cũng như không sống, chẳng có ý nghĩa gì. Đối với 30 năm đã sống tổng kết tốt nhất là tự cho là tiêu sái thật ra một chuyện cũng không làm được tốt, thân bại danh liệt, thực xin lỗi trời, càng thực xin lỗi đất.
Diệp Tử Tân là một phú nhị đại, hơn nữa là một phú nhị đại hết ăn rồi nằm ( s mà giống heo z). Hắn không phải không thông minh, chỉ là hưởng thụ sinh hoạt phú quý mà ba mẹ hắn mang đến theo lẽ đương nhiên, mà hết thảy điều này liền ngưng bật sau khi ba me hắn bị tai nạn xe cộ.
Thân thích rời bỏ, bằng hữu làm bất hòa, đến cuối cùng công ty cũng bị bạn hợp tác cướp đi, hắn mới phát hiện chính mình thế nhưng xuẩn đến mức ngay cả tâm huyết một đời của cha mẹ hắn đều giữ không được. Diệp Tử Tân vẫn cho rằng chỉ cần hắn sống được tự tại liền sẽ không hối hận, lại chưa từng nghĩ tới chính mình một ngày cũng sẽ có hối hận thì cũng đã muộn!
Tại thời khắc cuối cùng nhắm mắt lại, cường liệt không câm lòng hòa lẫn hối hận càng quét cả người. Hắn không muốn chết, hắn muốn đường đường chính chính mà sống một lần nữa, vứt bỏ thanh danh tay ăn chơi phú nhị đại, bảo hộ tốt người nhà, đỉnh thiên lập địa mà sống.
Có lẽ hắn thỉnh cầu quá mức chân thành tha thiết, hệ thống 004 vẫn luôn phiêu đãng trong thời không tìm kiếm kí chủ, nhanh chóng vọt vào trong thân thể Diệp Tử Tân cũng được giải thoát.
Diệp Tử Tân ngủ một giấc này rất thơm ngon và cũng thực ấm áp giống như là được mẫu thân ôm ấp. Nếu không phải bên tai có một âm thanh vẫn luôn nói chuyện với hắn, có khả năng hắn sẽ luôn ngủ ngon như vậy. (╯°Д°)╯︵/(.□.)
Hệ thống quân: Dung hợp với kí chủ... 1, 2, 3... Dung hợp thành công... Kí chủ tỉnh lại! Kí chủ tỉnh lại!
Diệp Tử Tân cau mày phất phất tay, thuận tiện trở người sang hướng khác ôm không khí: Đừng ồn!!!
Hệ thống quân:... Kí chủ nếu ngươi vẫn không đứng dậy, ta liền sẽ khởi động điện giật... Điện giật chuẩn bị... 1, 2, 3...
"A!" Diệp Tử Tân mở choàng mắt, trên người như trước vẫn còn mang theo cảm giác đặc biệt "sảng khoái" khi bị điện giật qua.
Hắn mới run run phát hiện là mình đang ở hoàn toàn trong bóng tối, trước mắt lại có một khối không khí phiêu tới thổi đi, hắn theo bẳn năng rụt thấp người thật cẩn thận nhìn bốn phía run giọng nói: "Đây là cái địa phương quỷ gì a?"
Hệ thống quân: nơi này là không gian động, chúng ta đang làm chuẩn bị để xuyên qua không gian.
"..." Diệp Tử Tân đào đào lỗ tai, nhìn khối không khí giống kẹo đường trước mắt." Lỗ tai của ta bị làm sao? Như thế nào giống như nghe được kẹo đường đang nói chuyện..."
Hệ thống quân:... Là ta đang nói chuyện.
Diệp Tử Tân mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc xác định nơi phát ra thanh âm chính là khí thể không rõ kia, hắn trước lau lau hai mắt của mình, nhẫn nửa ngày rốt cuộc không nhịn xuống vẫn là vươn móng vuốt đi chọt hình thể nhìn như mềm mại của hệ thống cuối cùng đương nhiên là chọt không được."Ngươi là ai!" (* ・)σσσ(゚Д ゚*) [*Poke *Poke... *WHAT!!!]
Hệ thống quân ( phiêu phiêu): ta không phải này nọ, ta là hệ thống 004.
Diệp Tử Tân giật mình nói: "Nga... Không phải này nọ... Cho nên ngươi là thứ gì?!"
Hệ thống quân:... Ta là một hệ thống tu tiên tiên tiến tồn tại nhằm tạo ra một vị thần hoàn mỹ...
Diệp Tử Tân lau mặt, quyết đoán nhắm hai mắt lại than thở nói: "Kỳ thật ta còn chưa tỉnh ngủ."
Hệ thống quân... Hệ thống quân lại phóng thích điện giật...
Diệp Tử Tân một bàn tay chụp hướng khối không khí: "Ngươi đủ! Ta như thế nào lại ở chỗ này!"
Hệ thống quân: ta tại thời điểm xuyên qua không gian nghe được khẩn cầu của ngươi, cho nên đến giúp ngươi đạt thành mong muốn.
Diệp Tử Tân sờ sờ cằm: "nguyện vọng của ta?"
Hệ thống quân ( nghiêm trang): đúng vậy, chỉ cần kí chủ có thể hoàn thành yêu cầu của nhiệm vụ, ta cũng sẽ hoàn thành nguyện vọng của kí chủ, khiến kí chủ cũng được sống giống như người bình thường.
"Ân..." Diệp Tử Tân theo bản năng lên tiếng sau mới phát hiện không đúng: "Cái gì gọi giống người bình thường, ta vốn không phải người thường sao?! Ngươi nói xuyên qua không gian... Chúng ta đây hiện tại cần đi chỗ nào?"
Hệ thống quân: chúng ta đang đi vào thời không trong quyển sách《 mạt thế chi thiên trường địa cửu 》.
Tại thời điểm nó nói trước mặt Diệp Tử Tân đồng thời lóe sáng xuất hiện một quyển kim hoàng sắc, Diệp Tử Tân bị chói mù mắt chó, đồng thời đau trứng đầy mặt hỏi: "Vì cái lông gì muốn ta đi vào một quyển sách?"
Hệ thống quân: bởi vì ngươi cùng nhân vật trong truyện có tên giống nhau, phù hợp với điều kiện xuyên việt.
Diệp Tử Tân ánh mắt trợn tròn: "Nghe vào tai có điểm gạt người, thoạt nhìn cũng có chút gạt người, thế nhưng vẫn là mạt thế... Ta đây có thể thói lui sao?"
Hệ thống quân: không thể, đã buộc định, hơn nữa chúng ta đang vượt qua thời không. Còn có lui về mà nói, thì...ngươi đã chết.
Diệp Tử Tân nhún vai, hắn đời trước sống rất nghẹn khuất, đến chết một người thân thiết có thể nói chuyện cũng không có. Nếu ông trời có thể cho hắn cơ hội một lần nữa, đó cũng là một lựa chọn tốt, mặc kệ thế đạo như thế nào hắn đều phải sống cho đỉnh thiên lập địa.
Hắn nâng tay mở ra quyển sách màu vàng lóng lánh trước mắt, thời điểm nhìn đến trang đầu liền bị dòng nam xx nam chói mù mắt chó... Chỉ tiếc lúc này đây không có cơ hội cho hắn kháng nghị, Diệp Tử Tân trước mắt bỗng tối đen, chỉ có thể giơ ngón tay giữa lê...liền rất nhanh đi gặp chu công.
"Thiếu gia, ngài nên rời giường."
Ánh sáng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ đánh tiến vào bao chùm một mảnh sáng ấm, trên giường thanh niên dùng chăn đem chính mình bao lại chặt chẽ giống như không muốn tách rời. Nghe được thanh âm bên tai, thanh niên không kiên nhẫn vươn ra móng vuốt khua loạn một phen.
Trạm ở bên giường một lão nhân mặc trang phục quản gia thế kỉ hai mươi cười cười, khom lưng giật giật chăn một góc: "Thiếu gia, ngài lại không đứng dậy đến trường liền bị muộn rồi."
Thanh niên chặt chẽ dây dưa chăn mỏng, thề sống chết không mở to mắt: "Đừng nháo, ta đã sớm không cần đi học..."
Lão quản gia thở dài ngồi ở bên giường: "Ta biết bởi vì đám người kia đoạt đại bộ phận cổ phần của thiếu gia, cho nên thiếu gia trong lòng khó chịu, nhưng cũng không thể bởi vậy liền không đi học a..."
"Cái gì?!" Diệp Tử Tân bởi vì bị vài chữ đoạt cổ phần này mạnh ngồi dậy, hai mắt vô thần nhìn nhìn xung quanh hoàn toàn không biết phòng cùng hoàn toàn không biết người bên cạnh, cảm giác cả người đều không ổn: "Ngươi... Ngươi trước đi ra ngoài một chút."
Lão quản gia đứng lên, ánh mắt vi ám, tuy rằng thực khó hiểu thiếu gia đột nhiên lạnh lùng, nhưng vẫn là thực thuận theo đáp: "Vâng, thiếu gia."
Diệp Tử Tân còn nhớ rõ trước khi mê man cái khối không khí kia cùng hắn đối thoại, cũng không khó tưởng tượng ra đây hẳn là hắn đã xuyên vào người cùng tên với hắn trong quyển tiểu thuyết này. Hắn cẩn thận đánh giá bốn phía của că phòng, đây là căn phòng ngủ của quý tộc được cách điệu xa hoa, muốn hơn hẳn phòng ở trước đây của hắn. Chỉ là dựa theo lời vị lão nhân vừa rồi thì giang phòng này cũng chỉ còn lại vỏ bề ngoài mà thôi.
Thẳng đến cửa phòng đóng chặt, Diệp Tử Tân mới từ trong kẽ răng nhả ra một câu: "Hệ thống, ta nói muốn một lần nữa làm người, vì cái gì vẫn là người bị đoạt cổ phần!"
Hệ thống quân:... Kí chủ đã trẻ lại mười tuổi, còn không tính một lần nữa làm người sao?
Diệp Tử Tân sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến còn chưa kịp chú ý qua bộ dáng hiện tại của mình. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay, quả thật trẻ hơn một tí? Lý trí chậm rãi trở lại thân thể, hắn bắt đầu chậm rãi tiếp thu một bộ phận ký ức đến từ nguyên chủ.
Nguyên chủ tính cách cùng hắn tương tự, đều có một chút tính xấu của nhà giàu, cũng đồng dạng có cha mẹ mất sớm và trải qua chuyện công ty bị đoạt. Chỉ là cũng không phải ngoại nhân gây nên, mà là bị hảo hữu của cha mẹ hắn khi còn sống liên hợp với thân thích cùng nhau cướp đi, thậm chí nguyên chủ từng hoài nghi nguyên nhân tử vong của cha mẹ hắn cũng có Càn Khôn ( BB: nghĩa là có người đứng sau xoay chuyển thao túng).
Bất quá may mà nguyên chủ còn dư 5% cổ phần, không đến mức sống không nổi. Nhưng tài chính còn lại khó có thể chống đỡ quá nhiều chi tiêu cùng tiền lương của người hầu, nguyên chủ bất đắc dĩ phải phân tán hết bọn họ, nay cả tòa biệt thự chỉ còn lại có hắn và lão quản gia hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Mà thế giới trong sách cùng thế giới cũ của hắn cơ bản là giống nhau, thậm chí ngay cả rất nhiều bộ phim, bộ sách và tên trang web đều giống nhau, Diệp Tử Tân tổng cảm giác có cái địa phương gì đó không giống, nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra.
Hệ thống quân: hơn nữa mạt thế đều sắp đến rồi, ngươi còn muốn cổ phần làm gì?
"Ngọa tào, mạt thế!" Thẳng đến hệ thống nhắc nhở Diệp Tử Tân mới nghĩ đến thiết lập đau trứng này, còn có một tờ sách vàng hắn vừa nhìn thấy..."Hiện tại còn cách mạt thế bao lâu?... Còn có vì cái lông gì trang đầu quyển sách lại vẽ hai nam nhân xx?!" (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Hệ thống quân: hiện tại cách mạt thế hàng lâm còn có thời gian 3 ngày. Bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết BL (BB: bảng gốc ghi là quyển* tiểu thuyết mình ghi z cho nó oách", nội dung chủ yếu chính là tình yêu có một không hai của 2 nam nhân. ┬──┬◡ノ(° -°ノ)
Diệp Tử Tân là song tính luyến, hắn nguyên lai hỗn trong giới cũng biết có rất nhiều thiếu gia bao dưỡng qua tiểu nam hài. Tuy rằng hắn cũng không biết cái gì gọi BL, nhưng là đồng tính luyến hắn vẫn là có thể lý giải.
Lý giải là có thể lý giải, nhưng hắn cũng không hi vọng chính mình bị một người yêu trói định, Diệp Tử Tân thật cẩn thận thăm hỏi hỏi: "Ta đây là cái gì trong đó?"
Hệ thống quân: đều không là gì hết nga ~ thân là công nhị trong sách, vẫn có ý đồ cùng chính quy công giành thụ ngược lại lại luôn làm chất xúc tiến trực tiếp cho cảm tình của bọn họ, cuối cùng bị công một kích tất sát trọng yếu nhất nam phối hợp diễn ~〜( ̄▽ ̄〜) (〜 ̄▽ ̄)〜
Diệp Tử Tân nghe một đống lớn thuật ngữ loạn thất bát tao, xem nhẹ thanh âm hệ thống bỗng nhiên trở nên nhộn nhạo, đen mặt tổng kết nói: "Nói cách khác cuối cùng sẽ bởi vì giành nam nhân mà chết?"
Hệ thống quân: đúng vậy.
Diệp Tử Tân quyết đoán nói: "Loại chuyện tranh giành nam nhân không phẩm chất này ai làm thì làm, mi phải nói cho ta biết tên nhân vật chính, ta sẽ tự động trốn xa một chút."
Hệ thống quân: kí chủ tất yếu phải dựa theo kịch tình mà đi.
Diệp Tử Tân đầy mặt biểu tình hận không thể ăn người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là nói ta tất yếu phải tìm chết sao?"
Hệ thống quân: kí chủ có thể tại hướng đi của đại lịch sử hơi chút thay đổi một chút tiểu kịch tình, mà tránh né kết cục tử vong.
Diệp Tử Tân vừa nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị rời giường rửa mặt, liền nghe hệ thống quân nói tiếp: bất quá kí chủ không thể rời đi nhân vật chính quá xa, bởi vì bọn họ dù sao cũng là chúa tể thế giới này, nếu trước khi truyện kết thúc mà họ lại không cẩn thuận mà bỏ mình thì thế giới này liền sẽ bị phá vỡ, đến thời điểm đó kí chủ cũng liền tự nhiên ngẻo luôn nga.
Hệ thống bởi vì cố ý mà thanh âm ngữ tốc ở vấn đề lướt qua rất nhanh, bị Diệp Tử Tân bởi vì trong đầu có quá nhiều sự tình loạn thất bát tao quá mức hỗn loạn mà xem nhẹ.
Diệp Tử Tân đi đến buồng vệ sinh, đầy mặt xanh mét nhìn chính mình trong gương rõ rệt biến trẻ tuổi nhưng vẫn là dung mạo cũ, chỉ là rút đi thành thục trở nên trẻ hơn mà tái nhợt: "Nói cách khác, ở trong mạt thế ta không chỉ cố gắng cho mình sống sót, mà còn phải cam đoan cho hai nhân vật chính kia bình an sống... Đúng không?"
Hệ thống quân do dự một lát: đúng vậy.
Diệp Tử Tân cho kem đánh răng vào miệng, khóe miệng cương ngạnh xả động: "Ha ha."
Bởi vì thuận lợi tiếp thu ký ức nguyên chủ, Diệp Tử Tân sau khi rửa mặt thực dễ dàng từ tủ quần áo chọn lựa ra quần áo nguyên chủ yêu thích mặc, sau khi xử lý chỉnh tề mới ung dung đi ra khỏi cửa phòng. Nếu đã buôn bán lời mười năm thời gian, lại bám vào trên thân thể người khác, thì hắn phải có nghĩa vụ thay nguyên chủ hảo hảo mà sống sót, tận lực đạt thành mong muốn theo đuổi nhân vật chính của nguyên chủ.
Lão quản gia sớm chuẩn bị tốt bữa sáng, chính mình thì đứng ở bên cạnh bàn ăn.
Diệp Tử Tân cước bộ dừng một lát, ở trong trí nhớ nguyên chủ, khi hắn lúc còn rất nhỏ lão quản gia cũng đã ở tại nhà bọn họ, cũng như lúc chúng bạn xa lánh chỉ có ông là người duy nhất lựa chọn lưu lại làm bạn với hắn... Như vậy xem ra kỳ thật nguyên chủ đã rất hạnh phúc so với hắn nhiều: "Hoa bá, trong nhà chỉ có chúng ta hai người, về sau không cần cùng ta tách ra ăn cơm, cũng không cần đứng."
Lão quản gia sửng sốt, thần sắc có chút bối rối: "Nhưng là..."
"Không có gì nhưng là." Diệp Tử Tân đi lên trước lôi kéo lão quản gia cùng nhau ngồi xuống: "Hoa bá coi như theo giúp ta đi."
"Hảo." Lão quản gia lăng lăng trả lời một tiếng, lập tức chậm rãi tươi cười, như là được an ủi gì lớn lắm: "Vâng, thiếu gia của ta."
Diệp Tử Tân là phú nhị đại không sai, nhưng lúc trước trong nhà cũng chỉ có hai vị bảo mẫu của công ty giúp việc phái tới, giống chức nghiệp quản gia như vậy sâu sắc mà xa xăm cao quý hắn ở hiện thực luôn luôn chưa thấy qua, cũng không biết nên nói như thế nào. Nói nhiều sai nhiều, Diệp Tử Tân an tĩnh dùng xong bữa sáng của mình, ra ngoài đi đến trường...
Diệp Tử Tân thật sự sẽ ngoan ngoãn đi đến trường sao? Đương nhiên sẽ không! Trước không nói hắn đã sớm học qua một lần đại học, huống chi tận thế ngay lập tức sẽ đến còn chạy tới đến trường, kia là cỡ nào thần kinh... Bệnh a... ╭(๑¯⌓¯๑)╮