Mạt Thế Chi Thần

Chương 9: Trấn Nhỏ.




Khi đến gần nơi có căn cứ người sống sót ở, Tử Thiên liền thả Vu Ngân và Hứa Vụ xuống. Trước khi đi Vu Ngân còn ái ngại nhìn bọn họ, bị Tử Thiên cười như vả vào vào mặt, nói: đàn ông con trai sao yểu điệu quá. Hứa Vụ nhìn hai người Tử Gia một cái, sau đó cúi đầu cảm ơn thật sâu.


" Có duyên gặp lại." Hứa Vụ nhìn vào mắt Tử Thần.


" Có duyên gặp lại." Tử Thiên đáp, mi nhìn em ông làm cái gì ???


Bây giờ xe đã đổi thành một chiếc Hummer vũ trang đầy đủ, đạn cũng không làm xước nổi kính ( :V ). Hai anh em Huy gia ngồi ở đằng sau, đóng vai thuộc hạ tốt, không làm phiền chủ nhân. Huyền Phù thì đã tự tìm đường về nhà rồi, cái tên này chắc là đi thăm lão già kia rồi.


" A Lan " Tử Thiên bất chấp mọi lời nói của anh em Huy gia, đòi lái xe cho bằng được, cứ như trẻ con ấy.


" Vâng." Huy Lan cung kính trả lời.


" Sau này phiền cậu theo tôi nhé." Tử Thiên cười cười.


" Vâng thưa Thiên thiếu."


Lại nói 3 gia tộc Tử, Huyền, Mặc sống vừa lâu vừa dai, vẫn luôn có 3 gia tộc nhỏ luôn luôn trung thành phục vụ họ từ đời này sang đời khác. Tế, Vân, Huy vẫn luôn luôn làm tròn chức trách của mình, phục vụ 3 gia tộc này nếu tính sơ sơ cũng phải hơn vạn năm rồi. Cũng không phải mỗi nhà phục vụ một gia tộc nhất định, bọn họ sẽ dựa theo yêu cầu và hoàn cảnh để sắp xếp.


Về phần Huy Lam và Huy Lan thì Lam là anh, cách nhau 2 tuổi. Còn vì sao Tử Minh phái 2 người này đến coi sóc đôi anh em này? Vì Lam và Lan trước đây được chính tay Tử Thiên dạy dỗ 1 khoảng thời gian, tính ra là người phù hợp nhất. Quan trọng là hai người này từ khi lên 10 liền bị chăn thả trong khu huấn luyện bộ đội đặc chủng. Đâm thuê chém mướn, hack mạng phá khóa, nấu cơm giặt giũ, nói chung là cái gì cũng có thể làm được.


Tử Thần ở trên xe giảng giải cho bọn họ kế hoạch lần này, cũng nhắc nhở bọn họ một chút về các đặc tính của tang thi mà Mặc Hoàng đã tiên đoán ra.


" Hai người có dị năng ?" Tử Thần hỏi.


" Thưa có. Thuộc hạ là Lôi hệ còn Lan là Băng hệ." Huy Lam trả lời.


" Thật tốt nha ~ " Tử Thiên chợt nhớ ra. " Lần trước có màn sương đỏ, ta nghi ngờ là quá trình chọn lọc, những người không có sức chống chịu liền biến thành tang thi. Một số ít trở thành dị năng giả, số còn lại đều là người thường không có năng lực gì. 3 nhà các cậu không sao chứ ?"


" Huyền Ngải thiếu gia sau khi biết lời tiên đoán ra liền tổ chức cách li và nghiên cứu thuốc phòng bệnh, Huyền Phù thiếu gia đã lập kết giới ngăn cách nên hiện tại 3 nhà đều không có ai biến thành tang thi. " Huy Lam trả lời.


" Lần này Tế gia cũng thanh trừ được không ít kẻ nổi loạn." Huy Lan cười nói. " Huy gia bọn tôi cũng góp được chút sức."


Huy Lam tính cách vốn khá trầm tĩnh, nhưng lại có khả năng giao tiếp và lãnh đạo tốt mà Huy Lan không có, nói sao nhỉ ? Giống hệt Tử Thiên đi, là một tên nguy hiểm ngầm.


" Tế Gia à, vậy thì chắc là Tế Mi ? " Tử Thần xoa xoa cằm.


" Thiếu gia cũng biết? " Huy Lan ngạc nhiên.


" Dã tâm lộ liễu thế kia không nhìn ra mới lạ, nhiều lần Tế Hoa cũng nói với ta, vốn định giúp mà ông ấy nói muốn thử vài thứ nên ta cũng mặc kệ. " Tế Hoa là quản gia bên người Tử Minh, cũng đã có tuổi rồi.


" .... " Vậy thì cuộc nổi loạn của Tế Mi chẳng khác nào vở hài kịch bị Tế Hoa đùa bỡn.


.....................................................................................................................................


Con đường cao tốc trước kia vốn rất náo nhiệt, lúc nào cũng thấy dòng xe qua qua lại lại mà giờ đây vắng tanh heo hút. Chỉ có ánh nắng mặt trời thiêu đốt, nóng đến mức làm người ta có cảm giác con đường trở nên biến dạng. Trên đường, một chiếc Hummer màu xám tro đi băng băng, giữa lúc im ắng như này, tiếng động cơ xe vang lên nghe rõ ràng.


Trái với không khí nóng gần 42 độ ở bên ngoài, bên trong xe duy trì nhiệt độ ở 27 độ, Huy Lam mặt vô biểu tình nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng lại chú ý đến thiếu niên đang ngủ ở phía ghế sau. Bên trong xe có vài miếng băng nhỏ, tỏa ra sương lạnh khiến cho nhiệt độ ngoài trời không thể ảnh hưởng đến người bên trong.


Đã được hai ngày kể từ lúc bọn họ chia nhau ra, Huy Lam vẫn luôn rất tận tâm chăm sóc vị thiếu gia này, khiến cho Tử Thiên muốn chê cũng không được. Mỗi tối 4 người sẽ gặp nhau trong không gian của thiếu gia, ngày ngày trôi qua bình thản đến mức Huy Lam cứ ngỡ bây giờ không phải mạt thế.


Nhìn biển báo ngang qua, Huy Lam nói:


" Thiếu gia, sắp vào một trấn nhỏ. Ngài có muốn vào xem không? "


Người ở ghế sau từ từ mở mắt ra, hàng mi vừa dài vừa dày nâng lên lộ ra con mắt đen láy nhưng lại không hề chứa độ ấm nào.


" Tìm một nơi kín đáo đỗ xe, chúng ta vào xem một chút. "


" Vâng. "


Thạch Liên Trấn.


Tìm một Gara kín đáo, Tử Thần đem xe thu lại trong không gian, đồng thời dùng dị năng làm một cái vòng băng hạ nhiệt cho Huy Lam, sau đó hai người liền tiến vào trấn nhỏ. Huy Lam mặc một chiếc quần rằn ri, giày quân đội và một cái áo ba lỗ màu đen. Tử Thần mặc quần bò xanh, đi giày thể thao cùng một chiếc áo sơ mi màu trắng thoải mái.


Hai người một trước một sau đi trên đường, Huy Lam mang theo một khẩu súng bán tự động 2 nòng, trên lưng còn đem theo cây kiếm của Tử Thần, cảnh giác đi phía sau.


" Xem ra trấn nhỏ này toàn bộ đều bị thi hóa rồi. " Nhìn nhà cửa tiêu điều, hoang tàn như cả chục năm không có người ở, Huy Lam nhịn không được nói.


Tử Thần vẫn không nói gì đi phía trước, cái bóng thật dài kéo ở phía sau, nếu để ý thì sẽ thấy cái bóng hơi động đậy khác với chủ thể vẫn thong dong. Ngẫu nhiên trên đường sẽ thấy được vài tang thi du đãng, ngửi được mùi thịt tươi sẽ tấn công về phía họ, mà nói đúng hơn là tấn công Huy Lam, Tử Thần không thuộc phạm trù là sinh vật sống rồi.


Bắn vài phát súng vào mấy con tang thi, sau đó nhanh nhẹn đào lấy tinh hạch.


" Lam. " Bỗng nhiên Tử Thần lên tiếng.


Huy Lam quay đầu lại thì thấy Thiếu gia nhà hắn đang nhìn về phía một nhóm người, khoảng 4 -5 người đang bước tới trong tay là dao,rìu thậm chí cần một khẩu súng săn đã cũ. Tên cầm đầu để tóc húi cua, tay cầm khẩu súng cười đến vui vẻ như thợ săn thấy con mồi.


Tên cầm đầu từ khi mạt thế đến nay thì đem mấy người còn sống tập hợp lại rồi lên làm lão đại, trẻ con phụ nữ cùng thanh niên người già cơ hồ đều tang thi hóa hết,nếu không sao một tên đầu đường xó chợ như hắn có thể lên làm lão đại? Cũng không biết hắn vớ được ở nhà nào một khẩu súng săn, liền cứ như vậy đem theo bên người làm màu.


Huy Lam nhìn thấy đám người liền nhanh chóng đem số tinh hạch màu trắng sữa bỏ vào túi quần, sau đó đứng ra bên cạnh Tử Thần chờ chỉ thị.


" Hey, cậu em đằng kia. Đường này anh mở, phố này anh xây, cậu em đi qua thì cũng nên để lại chút lộ phí chứ nhỉ ?" Tên cầm đầu trợn mắt cười nhìn Tử Thần.


" Cây súng đằng kia cũng tuyệt quá đi. " Tên ăn mặc lòe loẹt đằng sau phụ họa.


Một đám cười nắc nẻ, tên cầm đầu thì nhìn Tử Thần đến nhỏ dãi thèm thuồng luôn rồi. Cái bóng dưới chân Tử Thần hơi động đậy một chút, rồi từ phía nào đó một vệt đen liền nhanh chóng nhập vào cái bóng dưới chân Tử Thần.


" Xử lí đi. " Hờ hững buông ra một câu, Tử Thần liền rời tầm mắt khỏi đám côn đồ.


" Ha ha,cậu em nói cái gì cơ ?" Tên cầm đầu vốn rất thích những thiếu niên xinh đẹp, mà Tử Thần hôm nay lại lọt vào tầm mắt của hắn.


Huy Lam vốn đã ngứa tai gai mắt đám người này, thiếu gia đã nói ' xử lí ' vậy thì quá trình không quan trọng rồi, đúng không ? Miệng khẽ nhắc lên, ánh mắt tràn đầy sát khí cùng ý niệm giết chóc bắn tới đám côn đồ, ngay sau đó dùng tốc độ như điện xẹt lao tới đám người.


" Giữ mạng lại. " Đâu để cho khán giả thấy màn trình diễn máu me này được.


Huy Lam không hổ xuất thân từ bộ đội đặc chủng, mà huấn luyện của Huy gia cũng khốc liệt không kém đặc chủng binh là bao. Tên cầm đầu nãy nhìn Tử Thần đến chảy dãi bị hạ bằng một đòn hai cánh tay bị bẻ gãy,đám còn lại bị Huy Lam dùng báng súng đập cho mất khả năng hành động luôn.


Chưa đầy 5 phút toàn bộ bị đánh cho suýt bỏ mạng, Tử Thần lạnh nhạt nhìn qua đám người, trong mắt hoàn toàn là sự coi thường.


" Đưa súng cho tôi. "


Huy Lam hơi cúi người dùng hai tay nâng súng đưa cho Tử Thần. Nóng súng chĩa lên một ô cửa ở ở tòa nhà đối, liền bắn một phát. Tiếng vỡ kính cùng một tiếng kêu vang lên, Huy Lam giật mình liền đứng chắn trước người Tử Thần, cảnh giác cao độ nhìn xung quanh.


" Một vị khách không mời. " Cái bóng khẽ khàng xao động dưới chân.