*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Yêu cầu duy nhất của Trần Trường Xuân chính là thành viên hai đội phải được đối xử bình đẳng. Đối với điều này, nhóm Kiều Dũng đương nhiên không có ý kiến gì, chẳng qua cũng chỉ có hai mươi mấy người, làm sao có thể phân bì này nọ cơ chứ.
Chỗ Kiều Dũng ở cách nơi này khoảng năm phút đi bộ, điều kiện không tệ lắm, cũng có hai phòng ngủ nhưng là nhà trệt nên hơi hẹp một chút, không có phòng chứa đồ, phòng khách thì khá nhỏ, chỉ có sân rất lớn và tường rào được xây bằng đá, cho nên có thể nói họ ở cũng không dư dả gì. Lúc này, Nam Thiệu và Trương Dịch không cần thiết phải chuyển qua nữa, ngược lại Trần Vi vốn có thể dọn đến ở cùng với những người phụ nữ trong đội, chỉ là cô nói muốn giúp đỡ chăm sóc ba người bị thương nên cuối cùng không chuyển nữa.
Nam Thiệu đi qua xem, trên bụng Lương Quan Luân bị nhánh cây uốn khúc đâm thủng một lỗ, không chết quả thật là kì tích, Triệu Xuân thì bị mất cánh tay trái, nghe nói là bị nhánh cây cuốn lấy, phải chặt tay mới có thể thoát được, chỉ có tình trạng của Văn Bân là đỡ hơn, lúc ấy cậu đã dùng hết dị năng, chân mềm nhũn lăn xuống sườn núi, ngã gãy chân trái lại còn bị đập đầu, nhưng vì cậu là người dị năng nên sau khi nắn xương đùi về đúng vị trí xong thì năng lực phục hồi mạnh mẽ liền phát huy tác dụng, ngoại trừ việc không thể ra ngoài thì nhìn qua không có chuyện gì. Sau khi đến căn cứ, nhóm người Kiều Dũng cũng muốn tìm dị năng hệ trị liệu chữa thương cho cả ba, đáng tiếc là cầu xin khắp nơi thế nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy, hơn nữa thuốc thang khan hiếm, sau khi bọn họ thanh toán tiền nhà và than đá, điện, nước các thứ xong thì đừng nói là mua, ngay cả sờ cũng sờ không tới, nên kéo dài đến tận bây giờ. May mắn Nam Thiệu đã đến, nếu không Triệu Xuân vì mất đi một cánh tay mà suy sụp không muốn sống cùng tình trạng không ổn của Lương Quan Luân cũng không biết là có giữ được cái mạng hay không.
Sau khi biết được tình hình của người dị năng hệ trị liệu ở căn cứ, trong lòng Nam Thiệu trầm xuống, nhưng nếu muốn hắn từ bỏ là không có khả năng. Chẳng qua hắn không nói chuyện này cho Trương Dịch, chỉ lấy cớ là mỗi ngày đi ổn định lực sinh mệnh cho Triệu Xuân và Lương Quan Luân rồi đi khắp nơi tìm cách tiếp xúc với dị năng hệ trị liệu. Sau khi hắn trả tinh hạch cho đám Kiều Dũng thì số lượng còn dư lại cũng không ít, phần lớn là tinh hạch của đám chim chuột, màu sắc khá đậm và cũng khá to. Nhóm Kiều Dũng biết quan hệ giữa hắn và Trương Dịch, vì thế về chuyện hắn không tham dự hành động tập thể cũng không cảm thấy bất mãn.
Trong khoảng thời gian Nam Thiệu rời đi, Trương Dịch từ chối sự chăm sóc của những người khác, một mình một người nằm luyện tập cảm giác kiểm soát ngón tay với chuôi đao không ngừng nghỉ, mang buồn tẻ, mồ hôi và đau đớn hoàn toàn tiến vào trong cảm ngộ. Chờ đến khi Nam Thiệu phát hiện ra thì ngón tay của anh đã bị mài thành máu thịt lẫn lộn, sưng không còn hình dạng.
“Anh không cần tay nữa phải không?” Nam Thiệu vừa đau lòng vừa tức giận, toàn thân run rẩy quát lên, không thể tưởng được mình chỉ sơ sẩy một chút mà người đàn ông này đã tự ép bản thân thành thế kia. Khó trách mấy ngày nay anh không cho hắn lau tay, nói là mấy người Trần Trường Xuân đã lau giúp rồi. Hắn lại cả ngày bôn ba tìm cách, còn phải chăm sóc lực sinh mệnh cho hai người Triệu Xuân, thân thể và tâm lý đều đồng thời chịu áp lực, lao lực quá độ nên không thể xem xét kĩ, ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Nhất thời không nói được lời tự trách hay ân hận, tức giận đến mức trên trán và cổ hiện ra gân xanh, mắt hiện lên tơ máu.
“Đừng… giận…” Trương Dịch không nỡ nhìn thấy Nam Thiệu khổ sở, giơ tay lên nắm lấy tay hắn. Tuy dị năng của Nam Thiệu không thể lập tức làm cho miệng vết thương lành lại như dị năng hệ trị liệu, nhưng có thể khiến lực sinh mệnh được củng cố, hệ thống cơ thể sôi sục sức sống, tự động hồi phục rất nhanh, vì thế mấy ngày nay Trương Dịch đã có thể nói nhiều hơn, nhưng xương ngực xương sườn chưa lành nên giơ tay lên không khỏi có chút khó khăn.
Nam Thiệu vội nắm chặt lấy tay anh, lại phát giận “Ai cho anh động! Anh còn chưa giày vò đủ phải không?” Vừa mắng vừa lo lắng nhìn xem anh có làm ảnh hưởng tới vết thương hay không.
“Cậu… cúi xuống…” Thấy hắn như vậy, Trương Dịch cảm động, hơi nghiêng mặt nói.
Nam Thiệu giận thì giận, nhưng vẫn nghe lời anh, hơi nghi hoặc cúi đầu xuống, không vui hỏi “Làm sao thế?”
“Gần một chút… Lại đây… thấp chút nữa…”
“Anh…” Khi cảm giác được sự đụng chạm mềm mại ấm áp mang theo chút thô ráp trên mặt, Nam Thiệu giật mình sửng sốt, sau đó không dám tin ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, kích động đến tim đập bình bịch, nào còn nghĩ đến chuyện tức giận lúc nãy nữa.
“Khụ… Thật vô dụng… muốn hôn cậu cũng… không làm được… Khụ khụ…” Trương Dịch cười tự giễu, bởi vì đột nhiên nói nhiều, khí lực hơi không theo kịp, ngực bị đè nén co rút đau đớn, không khỏi ho lên, càng ho càng khó chịu, giống như sắp bị nghẹt thở vậy.
Nam Thiệu từ trong vui sướng lấy lại tinh thần, vừa bối rối vừa vội vàng đỡ anh dậy, vừa mớm nước vừa vuốt lưng, thật vất vả mới khiến cho cơn ho ngừng lại, liền cầm áo khoác phủ lên cho anh sau đó cứ như vậy mà nhẹ nhàng ôm lấy anh ở trước ngực.
“Nói cái gì ngốc vậy…” Những lời sau đó, Nam Thiệu vốn muốn ra vẻ thoải mái mà nói hai ba câu vui đùa, nào biết vừa mới nói ra giọng đã nghẹn ngào, vội ngừng lại, chỉ ôm Trương Dịch như vậy, một hồi lâu cũng không nói gì.
Chủ ý của Trương Dịch là muốn dời lực chú ý của hắn đi, hơn nữa đúng là cũng bị phản ứng của hắn làm cho kìm lòng không đặng, lúc này thấy hắn đau lòng như vậy không khỏi cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng mở miệng “Thật ra…” Nào biết mới nói được hai chữ, miệng liền bị bịt lại.
“Đừng nói, đừng nói nữa!” Nam Thiệu hít sâu, cố gắng đè nén cảm xúc kích động, nói nhỏ “Tôi hiểu được. Anh muốn luyện thì cứ luyện đi. Nhưng phải có chừng mực, còn để tay thành thế này nữa tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Đều là đàn ông, sao có thể không rõ cái tâm lý khát vọng sức mạnh và không muốn trở thành gánh nặng chứ. Điều hắn khổ sở chính là, cả đời này hắn yêu hai người, người thứ nhất coi hắn như cái giày rách, mà hắn lấy cả sinh mệnh của mình kết thúc đoạn tình cảm đó, người thứ hai yêu hắn cưng chiều hắn, nhưng lại vì hắn mà rơi vào tình cảnh khốn khổ này. Đôi khi, hắn thậm chí hi vọng mình chưa từng thổ lộ với Trương Dịch, hai người vẫn duy trì tình bạn bình thường, có lẽ như vậy Trương Dịch sẽ tốt hơn, sẽ không trở thành như bây giờ.
Cảm giác được khổ sở trong lòng hắn, Trương Dịch hơi ngửa đầu về phía sau, dựa vào cổ hắn, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng. Không ai nói gì nữa, sau khi hai người lẳng lặng dựa vào nhau hồi lâu, Nam Thiệu mới buông Trương Dịch ra, lấy gối để ra sau cho anh tựa vào, còn mình thì đi lấy nước ấm, lau từng ngón tay bị mài rách da của anh rồi dùng vải sạch bọc lại.
“Ngày mai dùng tay trái đi, chờ tay phải đỡ hơn thì đổi lại.” Hắn cúi đầu, buồn bực lên tiếng.
“Được.” Trương Dịch lần này trả lời hết sức rõ ràng, dẫn tới cái liếc mắt tức giận của Nam Thiệu. Nam Thiệu sao có thể không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì chứ, không gì ngoài nhân cơ hội này luyện tập linh hoạt cả hai tay.
Trương Dịch thấy hắn rốt cục đã trở lại bình thường, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nếu đã bị phát hiện, Trương Dịch cũng không lén lút tập nữa, còn Nam Thiệu mỗi ngày từ bên ngoài trở về thì việc đầu tiên phải làm chính là kiểm tra tay của anh, đồng thời mát xa chườm nóng cho anh. Chuyện Nam Thiệu tìm kiếm người dị năng hệ trị liệu rất nhanh cũng có tiến triển. Trước kia hắn là người có uy tín danh dự, tự nhiên sẽ quen biết không ít người có thân phận địa vị, chẳng qua tận thế đột nhiên tới, cho dù anh từng có bản lĩnh ngút trời thì hiện tại cũng không dùng được. Ở căn cứ đi dạo loanh quanh gặp không ít gương mặt quen thuộc, chỉ tiếc không có mấy người còn có thể duy trì trạng thái trước kia, có người tốt hơn hắn, có kẻ thì ngay cả như hắn cũng không bằng, chẳng qua cũng giúp hắn thăm dò được chút ít tin tức. Vì thế hôm đó hắn trở về nơi ở, giặt quần áo hong cho khô rồi tắm rửa, sửa sang lại đầu tóc, khôi phục lại vài phần diện mạo ngày xưa rồi mới đi đến khu nhà đại biểu cho trung tâm căn cứ.
Người đứng đầu căn cứ họ Giang, tên Vệ Quốc, nguyên là phó tư lệnh quân khu của tỉnh Trung Châu, hơn năm mươi tuổi, là nhóm người dị năng thức tỉnh đầu tiên sau khi tận thế bộc phát, ông thu nạp một đám binh lính may mắn còn sống sót, mang theo súng ống đạn dược thành lập căn cứ Bác Vệ. Bởi vì có địa vị lại còn là dị năng cho nên ở căn cứ lời nói của ông tuyệt đối có quyền lực. Về người này thì Nam Thiệu có biết đôi chút, trước kia vào ngày lễ ngày tết ông đều tự mình đến nhà chính của Nam gia ở Thượng Kinh và biệt thự của hắn để thăm hỏi.
Hắn vì Nam Duy mà trở mặt với ông nội, mấy năm trước liền dẫn Nam Duy còn đang học tiểu học rời khỏi nhà chính dọn đến tỉnh Trung Châu cư trú, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và cũng đã đạt được sự nghiệp của riêng mình. Hắn đương nhiên biết những người tới thăm hỏi hắn phần lớn là vì danh tiếng của Nam gia, chẳng qua là hai bên cùng có lợi, hắn không đắc ý cũng không muốn đoạn tuyệt qua lại với bọn họ, vì thế ít nhất thì bề ngoài hắn và Giang Vệ Quốc kia còn có chút giao tình. Chỉ là hiện giờ địa vị hai người không bằng nhau, đối phương còn nhớ chút quan hệ trước kia hay không hắn hoàn toàn không nắm chắc, nếu không phải vì Trương Dịch thì dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không cầu tới cửa.
Nghĩ đến Giang Vệ Quốc, hắn không khỏi nhớ tới người ông mà hắn vẫn luôn tận lực không muốn nhắc đến. Sắc mặt hắn trầm xuống, bên cạnh ông nội có mấy chú bác và anh em họ chăm sóc, cộng thêm thực lực của nhà chính, lại toạ lạc ở thủ đô, chỉ cần vượt qua ải đầu tiên khi tận thế đến thì chuyện sau đó không còn là vấn đề. Tuy rằng mấy năm nay không trở về nhưng chuyện trong nhà và tình hình sức khỏe của ông nội hắn vẫn rõ như lòng bàn tay, nói không chút nào lo lắng là không thể, nhưng tận thế đường xa, muốn về Thượng Kinh là chuyện muôn vàn khó khăn, trước khi động thực vật biến dị thì không nói làm gì nhưng hiện tại thực vật đã phủ kín đường, thế giới đã biến thành một khu rừng rộng lớn nguy hiểm mất rồi.
Lắc lắc đầu không nghĩ nữa, chuyện trước mắt lúc này chính là cứu Trương Dịch, sau đó mới có thể nghĩ đến những thứ khác. Bọn Kiều Dũng cũng không có tin tức của Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương, không ai biết hai người ấy đang ở nơi nào, sau này khi đi tìm họ thì sớm muộn gì cũng phải đi Thượng Kinh một chuyến. Mà điều kiện tiên quyết để làm được tất cả những chuyện này chính là thực lực.
Nhìn vào khu nhà có thể thấy binh lính mang súng lục đứng nghiêm, Nam Thiệu bỏ hết mọi chuyện qua một bên, bước tới nói rõ ý đồ đến đây. Tên lính kia nhìn khí độ bất phàm của hắn, cũng không tỏ vẻ khó xử gì mà lập tức đi vào báo cáo, chỉ là đi chuyến này ước chừng khoảng hơn nửa tiếng mới trở ra.
“Thủ trưởng cho anh vào.” Khi nói câu này, trong mắt binh lính hiện lên vẻ khinh thường.
Là “cho” chứ không phải “mời”. Chẳng qua chỉ khác một chữ nhưng Nam Thiệu đã có thể đoán được thái độ của Giang Vệ Quốc, đây là tình huống đã sớm đoán được, hắn cũng không buồn bực, nói tiếng cảm ơn xong liền bước vào.
Khu nhà này có kết cấu tam tiến tam xuất (*), thời xưa là nơi đóng quân của tướng lĩnh. Một đường đi vào có thể thấy không ít người mặc quần áo gọn gàng không kém gì so với trước tận thế đang ra ra vào vào. So với họ, quần áo Nam Thiệu có vẻ mộc mạc hơn nhiều. Cũng may hắn không để ý lắm, thu sự lo lắng vào trong lòng, vượt qua sân vắng đi vào, trong chớp mắt hắn tựa như trở về thành một quý công tử tao nhã sảng khoái trước kia, cho dù đang ở giữa đám người quần áo sang trọng thì hắn vẫn là người khiến kẻ khác chú ý nhất.
____
(*) Kết cấu nhà tam tiến tam xuất : kiểu nhà 3 lớp tựa như hình :