Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Bởi vì quá mệt mỏi cộng thêm không cần lo có người tấn công, cho nên sau khi nói một hai câu thì mọi người liền ngủ. Nhưng bởi vì những chuyện đã trải qua vào ban ngày mà một đêm này trong phòng vô cùng náo nhiệt, mấy đứa nhỏ gặp ác mộng, trong mơ vừa kêu vừa khóc, gọi ba gọi mẹ, quả thực không thua gì một trường mầm non. Đến Trương Duệ Dương cũng bị đánh thức, bị gợi lên nỗi nhớ ba, cuộn trong lòng Lý Mộ Nhiên khóc to một hồi. Lý Mộ Nhiên lúc này mới xem như nhẹ nhàng thở ra, trước đây vẫn sợ nhóc kìm nén thành bệnh, giờ đây cuối cùng nhóc cũng bộc phát ra rồi.
Hôm sau rời giường, một đám sưng húp cả mắt, nhìn lẫn nhau, cảm giác vừa buồn cười vừa xấu hổ, cuối cùng hi hi ha ha bỏ qua. Trong căn cứ cũng giống bên ngoài, cung cấp nước đã được tinh lọc miễn phí. Còn về nước do người dị năng hệ thuỷ tạo ra thì phải dùng tinh hạch hoặc điểm để đổi. Trong thời tiết như vậy, họ chỉ có thể dùng nước để súc miệng, mặt thì không dám rửa, bởi vì sẽ bị khô nẻ, hơn nữa đối với Lý Mộ Nhiên và mấy nhóc con đang trong độ tuổi thiếu niên thiếu nữ trắng mềm mướt mát mà nói, bẩn một chút càng tốt. Tận thế không có pháp luật kỷ cương quản lý, những hành vi dơ bẩn sẽ càng trở nên trắng trợn. Như trong khu chín này, có vài gian phòng có phụ nữ hoặc đàn ông hoàn toàn dựa vào thân thể để tồn tại trong căn cứ.
Buổi sáng vẫn là ăn mấy miếng bánh quy, sau đó Lý Mộ Nhiên mang theo bốn đứa trẻ xuất phát. Chỉ có điều Ú Ú vẫn là một phiền toái, đi vào đi ra đều phải cẩn thận không để người khác nhận ra. Dù sao cũng không thể đựng trong túi mãi được, thế nhưng nhất thời lại chưa nghĩ ra được cách nào khác nên chỉ có thể tiếp tục như vậy. May mà nó quen giả chết, bị nhét vào ba lô cũng không làm ầm ĩ.
Khi họ đến cổng căn cứ, nơi đó đã sớm tụ tập không ít người đang tìm kiếm người lâm thời hợp tác. Nhóm Lý Mộ Nhiên dạo qua một vòng nhưng cũng chưa tìm được xe chịu lập đội với bọn họ, cuối cùng chỉ có thể ra ngoài căn cứ, ở đó đón xe giống như những người bên ngoài.
“Lên xe.” Sau khi bị từ chối liên tiếp hai lần, đoàn xe việt dã quân dụng của Tống Nghiễn xuất hiện ở cổng, sau đó dừng trước mặt bọn họ. Ghế phó lái mở ra, một cô gái hiên ngang oai hùng đi xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Mộ Nhiên rồi đi về chiếc xe phía sau, hiển nhiên là nhường chỗ lại cho họ.
Bốn đứa trẻ đều rất gầy, tuy rằng bọc không ít quần áo, thế nhưng ngồi nhét trên xe hoàn toàn không thành vấn đề. Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên chen đến ghế phó lái, Lý Mộ Nhiên ôm Trương Duệ Dương ngồi trên đùi, Phó Đam co người ngồi bên cửa xe, cố gắng rút nhỏ thân thể của mình, chừa lại chỗ ngồi rộng rãi cho Tống Nghiễn cũng ở ghế sau.
“Tôi nhớ là căn cứ cung cấp nước miễn phí.” Hôm qua bởi vì đang ở bên ngoài, trời giá rét và gió lớn, dù trên người có mùi cũng không quá rõ rệt, nay toàn bộ chen trong khoang xe ấm áp, mùi hôi hun Tống Nghiễn thiếu chút nữa không thở nổi, hắn nhíu mày nói, trong lòng bắt đầu hối hận vì đã để bọn họ lên xe.
Bởi vì khí thế của hắn quá lớn, Lý Mộ Nhiên và mấy đứa nhỏ từ sau khi lên xe thì thần kinh căng thẳng tột độ, đến thở cũng không dám thở mạnh, lúc này nghe vậy, đầu óc có chút ngơ ngác, toàn bộ đều không phản ứng kịp, chỉ ngốc ngốc gật đầu “Đúng vậy.”
Tống Nghiễn xoa xoa thái dương, vốn định kêu vệ sĩ mở cửa kính xe, nhưng khi nhìn đến Trương Duệ Dương đang tròn mắt ngây thơ nhìn mình, lại đánh mất ý nghĩ này.
“Lần này chúng tôi phải ra ngoài vài ngày, lúc trở về mấy người phải tự nghĩ cách… Đoàn xe trở về căn cứ vẫn thường hoạt động, chắc là sẽ đón được xe.” Hắn lại mở miệng “Nếu thật sự không được thì báo tên tôi ra.”
“Cám ơn chủ nhiệm.” Lý Mộ Nhiên ngắc ngứ đáp, lúc này mới hiểu được ý tứ trong câu nói trước đó của Tống Nghiễn, mặt không khỏi hơi nóng lên lại chỉ có thể giả bộ nghe không hiểu như cũ, sau đó hơi do dự, dù sao cũng không dám hỏi đối phương tên là gì. Người ta cho bọn họ đi nhờ đã là tình cảm, nếu ỷ vào một câu thuận miệng của người ta thì quả thật không khỏi quá mức được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bộ dáng câu nệ e dè của cô không chỉ khiến Tống Nghiễn lắc đầu, ngay cả lái xe cũng nhịn không được liếc mắt, cảm thấy cô gái này thật không biết nắm chắc cơ hội. Lấy thân phận địa vị của Tống Nghiễn, chỉ cần tùy tiện một câu cũng có thể giúp bọn họ thoát khỏi tình cảnh gian nan trước mắt, cô lại không biết thuận thế cầu danh lợi, thật sự là chất phác đến mức để người ta phải sốt ruột thay, nhưng ngược lại cũng không làm người ta chán ghét.
“Cám ơn chú chủ nhiệm.” Ngay sau khi Lý Mộ Nhiên nói cảm ơn xong, Trương Duệ Dương mở to mắt nhìn rồi cũng nói một câu, ba đứa còn lại nhìn nhau hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn lần lượt nói cám ơn.
Tống Nghiễn kinh ngạc, nháy mắt không được tự nhiên, vì thế không dấu vết chuyển đề tài, hỏi Trương Duệ Dương “Cháu tên là gì?”
“Cháu tên là Trương Duệ Dương, ba ba gọi cháu là Dương Dương. Dì tên là Lý Mộ Nhiên, anh trai lớn là Phó Đam, anh trai nhỏ là Lý Viễn Trác, chị gái nhỏ gọi là Ngô Tử Nhiên.” Trương Duệ Dương một chút cũng không sợ, khi nói tên cũng thuận tiện báo luôn tên của mấy người khác. Nghĩ nghĩ rồi nói thêm “Cháu có một ba ba, tên là Trương Dịch, có một chú bí đỏ, tên là Nam Thiệu, có chú béo, là… là cục thịt Trần, còn có chú ria mép, chú Thạch Tam, anh hòa thượng, anh tiểu Bùi……” Blah blah, nói một lèo báo hết luôn tên của những người quen thuộc trong khách sạn, cuối cùng còn bổ sung “Chú có phải muốn đi rất xa không? Nếu chú gặp được họ, có thể bảo họ Dương Dương và dì Mộ Nhiên đang ở đây không? Ba ba không tìm thấy cháu, nhất định sẽ rất đau lòng.” Từ khi đến căn cứ Đông Châu này, đây là lần nhóc nói chuyện nhiều nhất, trực giác trẻ con rất sâu sắc, hiển nhiên là cảm thấy chú trước mắt rất tài giỏi, cái gì cũng làm được nên mới có thể nói nhiều khác thường như vậy.
Bên tai Tống Nghiễn vang lên tiếng nói non nớt ngây thơ của trẻ con, bất giác liền đáp “được”, đáp xong mới phản ứng lại, nhưng thấy trên mặt nhóc con ánh lên tươi cười vui vẻ, hối hận liền nhạt đi. Thấy thời gian còn nhiều, vì thế hỏi chuyện về Lý Mộ Nhiên, biết Lý Mộ Nhiên vậy mà là một người dị năng, hơn nữa dị năng này còn rất đặc biệt, đương nhiên, tiền đề là có thể khống chế. Không khống chế được, đó chính là một bi kịch.
“Dị năng này của cô có khả đi rất xa!” Không biết vì sao, Tống Nghiễn luôn cảm thấy việc này có chút thú vị.
Lý Mộ Nhiên buồn bực.
“Hiện nay từ trường trái đất hỗn loạn, thiết bị truyền tin bị hư tổn, máy bay không thể cất cánh, tạm thời còn chưa có cách nào liên hệ với các căn cứ khác.” Tống Nghiễn không thảo luận quá nhiều về dị năng của cô mà chỉ nói đại khái về tình hình trước mắt, xem như uyển chuyển giải thích chuyện này có lẽ hắn không giúp được gì.
Lý Mộ Nhiên bị hắn nghiêm túc nhìn nên hơi khẩn trương, vô thức sờ sờ đầu nhỏ của Trương Duệ Dương, dạ một tiếng, định tiếp tục duy trì trầm mặc nhưng lại cảm thấy hơi không ổn, vì thế nói thêm một câu “Tôi biết, chủ nhiệm.” Trong lòng lại đang âm thầm rơi lệ, biết là mình từ nhỏ luôn có một cảm giác kính sợ đối với giáo viên, hơn nữa lại từng bị vị này hung hăng răn dạy qua, cho nên cho tới bây giờ vẫn chưa thể thay đổi suy nghĩ.
“Cháu cũng biết.” Cảm xúc khẩn trương của cô ảnh hưởng đến Trương Duệ Dương, nhóc con bất giác cũng nói một câu.
Tống Nghiễn vốn cảm thấy Lý Mộ Nhiên vẫn giữ thái độ của thực tập sinh đối với mình rất thú vị, đột nhiên nghe Dương Dương nói, không khỏi cười ra tiếng, đáp lại “Cháu biết cái gì?” Nhóc con này không khỏi khiến hắn nhớ tới những đứa trẻ cùng tuổi có cơ thể khỏe mạnh mà tính cách lại không tốt khác, trong lòng dâng lên một chút phiền chán, tươi cười không khỏi nhạt đi một chút.
“Cháu biết… Cháu biết…” Trương Duệ Dương bị hỏi, lắp bắp trong chốc lát, trong đầu chợt lóe, tựa đầu vào vai Lý Mộ Nhiên phía sau nói “Chúng cháu phải giết rất nhiều, phải nhiều hơn cả mười nghìn quái thú mới có thể gặp lại ba ba.” Vừa nói còn vừa khoa tay múa chân ám chỉ rất nhiều.
Tống Nghiễn sửng sốt, khóe môi vốn đã hạ xuống lại giương lên, đưa tay sờ sờ đầu nhóc, hỏi “Cháu có thể giết zombie sao?” Những lời này chỉ là thuận miệng dỗ trẻ con, không phải nghiêm túc, dù sao đứa trẻ nhỏ như vậy dùng dao đều dễ tự làm mình bị thương, nói gì đến giết zombie.
“Dạ.” Trương Duệ Dương gật đầu thật mạnh “Cháu muốn giết thật nhiều quái thú, đợi đến khi quái thú trên thế giới này chết sạch thì có thể sớm gặp lại ba ba rồi, bà nội cũng sẽ không còn sợ nữa.”
Tống Nghiễn mỉm cười, coi như là lời trẻ con không hiểu chuyện. Lý Mộ Nhiên nhìn thấy phản ứng của hắn liền biết là hắn hoàn toàn không cho rằng lời Trương Duệ Dương nói lời thật, nhưng cô cũng không nhiều lời. Có điều cô không nói, không có nghĩa là đám nhóc kia nhịn được.
“Em trai nhỏ rất lợi hại, lợi hại hơn nhiều người lớn chúng cháu từng gặp.” Phó Đam lớn tuổi nhất, tương đối ổn trọng, Lý Viễn Trác tính cách hướng nội một chút, cũng không mở miệng, người nói là Ngô Tử Nhiên. Cô bé quên sạch lo lắng lúc trước, vừa nói vừa khoa tay múa chân kể lại quá trình Trương Duệ Dương giết zombie một lần, trên mặt đều là sùng bái và đắc ý, một bộ có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia.
“Thật sao?” Tống Nghiễn nghe thì vô cùng ngạc nhiên, nhìn về phía Lý Mộ Nhiên xác nhận.
Lý Mộ Nhiên ậm ừ một tiếng cho qua, sau đó tiếp tục duy trì trầm mặc, cảm thấy việc này thật sự không có gì đáng để khoe ra. Nếu không phải do người lớn không đủ năng lực tạo hoàn cảnh an toàn cho trẻ nhỏ trưởng thành, thì sao phải dạy một thằng bé còn nhỏ như vậy đi giết zombie.
Cô không phủ nhận vậy hiển nhiên chính là sự thật. Tống Nghiễn và lái xe vẫn luôn chú ý chuyện trong xe đều hơi giật mình, tuy nhiên cả hai đều giỏi về che giấu cảm xúc nên trên mặt hoàn toàn không biểu lộ gì. Đương nhiên, khi chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn sẽ hoài nghi, vì dù nhóc con thực sự có năng lực giết zombie đi nữa thì cuối cùng vẫn sẽ chịu hạn chế về thân hình và sức lực.
“Không tồi, quả là nam tử hán.” Tống Nghiễn khen một câu hoàn toàn là từ đáy lòng. Mặc kệ là nhóc có thể làm được đến đâu, chỉ cần có dũng khí thì đã rất hiếm thấy.
Trương Duệ Dương nghe khen ngợi không khỏi lộ ra tươi cười thật sâu, sau đó lại hơi thẹn thùng chôn mặt vào lòng Lý Mộ Nhiên.
Trong xe chìm vào im lặng, ánh mắt Tống Nghiễn dừng ở túi xách vẫn luôn được Trương Duệ Dương mang theo, nhìn thấy bên trong lộ ra một đống đen đen gì đó, rất giống thứ nhóc đeo trên vai ngày hôm qua, vì thế vươn tay ra, đồng thời hỏi “Đây là đồ chơi gì?” Trẻ con thời nay đều có sở thích kỳ quái như vậy sao?
“Đừng chạm vào nó!”
“Chú, kia không phải đồ chơi…”
“Cẩn thận!”
Động tác của hắn khiến mấy người Lý Mộ Nhiên giật nảy mình, không hẹn mà cùng lên tiếng ngăn cản. Lý Mộ Nhiên trực tiếp ra tay muốn ngăn lại, kết quả vẫn chậm một bước. Vì thế trong khi mọi người trợn mắt há hốc mồm, Ú Ú cuộn tròn chân bị đổ ra, hiền lành đến mức làm người ta không thể tin được.