Edit: Dật Phong
Beta: Minh Lan
Sau khi quét sạch toàn bộ tiệm thuốc trong thị trấn, đoàn xe liền rời huyện Tử Vân, chạy về hướng Bác Vệ. Trương Dịch tuy đã tỉnh lại nhưng vì nội tạng bị tổn thương quá nghiêm trọng mà vẫn không thể mở miệng nói chuyện được, nhìn tình huống của anh, cho dù dưỡng thương một hai năm e là cũng khó có thể khôi phục. Mà đoàn xe thì không thể tiếp tục đợi, Trương Dịch cũng đợi không được.
Những người bị thương đều được xếp vào xe motorhome, Nam Thiệu tự nhiên cũng đi theo, có điều hắn chỉ để ý đến Trương Dịch. Cương Tử và A Thanh thì hắn không quan tâm, lực sinh mệnh của họ vừa ổn định là hắn liền dẹp qua một bên để người của Trần Trường Xuân tự chăm sóc. Không có ai cảm thấy bất mãn, bởi vì Nam Thiệu dù sao cũng không phải là dị năng hệ trị liệu, không thể làm cho miệng vết thương nhanh chóng khép lại được. Hắn chỉ có thể giữ lại mạng sống, tăng cường sức sống để tốc độ tự lành của vết thương nhanh hơn mà thôi. Đương nhiên, dù bọn họ có bất mãn, Nam Thiệu cũng không để ý, cùng lắm thì mỗi người một ngã. Kỳ thật, Trương Dịch thế này hắn đã không muốn đi tiếp, chẳng qua chịu không nổi ánh mắt lo âu của anh mà thôi.
“Bây giờ tôi chỉ có anh.” Nam Thiệu vừa lau mặt cho Trương Dịch vừa thấp giọng nói, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt người đàn ông kia, nhìn mi mắt kia khẽ run lên như cánh bướm, trong lòng mới có cảm giác người này vẫn còn sống. “Ngày nào anh còn sống, ngày đó tôi còn tìm Dương Dương. Nếu anh… lúc đó tôi chẳng còn lưu luyến nào với thế giới này cả, đừng hy vọng tôi giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”
Nghe hắn nói, ánh mắt Trương Dịch thoáng ảm đạm, nhưng rất nhanh lại dấy lên ánh sáng, là ánh sáng nhất định phải sống sót. Dù khó hơn nữa cũng phải sống, vì Dương Dương, cũng vì Nam Thiệu.
Thấy anh như vậy, trong lòng Nam Thiệu như bị ai đó cầm giấy ráp ma sát, tinh tế lại sắc nhọn, phẫn uất, đau khổ nghẹn trong lồng ngực không thể phát ra, cho dù Trương Dịch tỉnh lại cũng không giảm đi chút nào.
Ngoài xe cây cối chằng chịt, con đường vốn thênh thang giờ đã bị che lấp thành lối đi hoang tàn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thôn xóm bên trong rừng cây bị chôn vùi thành phế tích. Đoàn xe trực tiếp xuyên qua đàn zombie nhỏ tụ tới, lại dùng tốc độ nhanh hơn hòng thoát khỏi động vật biến dị chạy theo, nếu không cắt đuôi được cũng chỉ có thể chiến đấu ác liệt, sau đó trước khi động vật biến dị khác bị mùi máu dụ tới thì nhanh chóng trốn thoát.
Dọc theo đường đi tuy rằng nguy cơ tầng tầng lớp lớp, nhưng có thể xem là không gặp nguy hiểm qus độ, nhờ có Nam Thiệu, trên đường đi không có ai tử vong, đối với đoàn xe mà nói đã là một chuyện đáng mừng.
Qua thành phố Trường, đường đi dần tốt hơn, trên đường tuy rằng không phải hoàn toàn không gặp zombie và động thực vật biến dị, nhưng so sánh với thời gian trước đó mà nói thì đã an toàn hơn rất nhiều. Lúc trước đám Vương Viễn Uy nói đoạn đường này từng được đả thông, lúc này xem ra là thật.
Chạy hết tốc độ, từ thành phố Trường đến thành phố Hàm Trạch cũng chỉ tốn sáu giờ, từ Hàm Trạch đến Bác Vệ chỉ tốn thêm một giờ, tổng cộng không đến một ngày. Đương nhiên, Hàm Trạch thì họ chỉ đi ngang qua mà không tiến vào, trong thành phố có hai trăm đến ba trăm ngàn dân, biến dị thành zombie đếm không hết, căn cứ Bác Vệ cũng không có năng lực dọn dẹp, chỉ có thể đặt cảnh báo ngăn trên đường cao tốc, thỉnh thoảng gia cố, ngăn cản zombie du đãng tới, chặt đứt con đường thông Nam Bắc thật vất vả mới đả thông này.
Khi đoàn xe tới Bác Vệ thì đã là buổi tối, bức tường đá nguy nga hùng hồn đã đóng kín, bên chân núi có hơn mười chiếc xe từ nơi khác đến, cũng đồng dạng không thể vào trong, còn có một vài người sống sót phong trần mệt mỏi, quần áo tả tơi đi bộ tới. Đoàn xe đến khiến không ít người chú ý, thậm chí có người lại gần chào hỏi, mang tin tức mà mình đã thám thính được đến chia sẻ, coi như là giao lưu kết bạn.
Nam Thiệu rất muốn ôm Trương Dịch đi xuống, nhưng lại sợ có chuyện ngoài ý muốn nên cuối cùng vẫn ở lại trên xe, chờ ngày mai vào thành phố rồi nói. Lực sinh mệnh của Trương Dịch đã ổn định, thế nhưng xương cốt nứt gãy lại không phải một lúc là có thể tốt lên. Nam Thiệu vẫn không cam lòng, hắn không chỉ một lần dùng dị năng muốn chữa trị cơ thể cho Trương Dịch, thế nhưng vẫn vô dụng.
Người trong đoàn xe ở bên ngoài nhóm lửa nấu cơm, bận rộn xong, Trần Trường Xuân mang hai phần ăn đến, một phần là bánh nướng áp chảo và canh rau, một phần là cháo có thêm chút rau.
Nam Thiệu cảm ơn rồi nhận, đặt bánh nướng và canh rau sang một bên, bưng cháo rau đút cho Trương Dịch.
Trần Trường Xuân giúp hắn nâng Trương Dịch ngồi dậy, sau đó ngồi sang một bên nói chuyện “Căn cứ này nghe nói là do một số người trong quân đội thành lập, tình huống cụ thể thì phải vào căn cứ mới có thể biết được. Vào căn cứ không cần nộp phí nhưng phải kiểm tra thân thể, nếu có vết thương sẽ cách ly một ngày, không biến dị mới được vào…” Nói đến đây, anh ta nhìn Trương Dịch đến nuốt cháo cũng khó khăn, trong lòng thở dài. Chỉ trong mười ngày, người đàn ông này đã trở nên gầy yếu, vốn trên thái dương chỉ có một chút tóc bạc, trong lúc mọi người không để ý màu bạc đã nhanh chóng chiếm cứ hơn phân nửa, nhìn qua như già đi hơn mười, hai mươi tuổi. Có lúc, anh nhịn không được sẽ nghĩ, cả ngày đối mặt với một người đàn ông vừa tàn tật vừa già như vậy, dù si tình đến đâu rồi cũng sẽ có một ngày bị bào mòn cạn kiệt, cuối cùng chỉ còn lại sự không kiên nhẫn chỉ muốn giải thoát? Đâu chỉ có anh ta nghĩ vậy, kỳ thật, ngay từ khi Trương Dịch được cứu về, trong đoàn xe đã có người dự đoán kết cục của hai người. Chung quy trong tận thế này, bên người có một gánh nặng như vậy, cho dù là người thân cận nhất cũng sẽ chịu không nổi, huống chi chỉ là một đôi đồng tính nửa đường đến với nhau.
Nam Thiệu không biết đã có người suy đoán tình cảm của hắn dành cho Trương Dịch có thể vượt qua khảo nghiệm này hay không, nghe Trần Trường Xuân nói vậy, sắc mặt không có một chút biến hóa nào, chỉ cầm khăn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng lau đi nước cháo chảy xuống từ khóe miệng Trương Dịch, ôn nhu nói “Không cần gấp, ăn từ từ thôi.” Nếu không phải có người ngoài ở đây, hắn sẽ trực tiếp cúi đầu liếm sạch vết nước cháo kia, thuận tiện ôn tồn hôn môi một lát.
Ánh mắt Trương Dịch lẳng lặng dừng trên khuôn mặt anh tuấn chuyên chú lại phủ đầy mỏi mệt của hắn, ở hắn không có một chút phẫn hận nào với tình cảnh trước mắt mà chỉ toát ra tình cảm thực ôn hòa, giống như trước đây.
“Bởi vì vào thành không cần nộp lệ phí nên sau khi vào đó, vấn đề ăn ở đều phải tự lo, tôi đoán chi phí hẳn tốn không ít.” Trần Trường Xuân tiếp tục nói tin tức mình vừa hỏi thăm được, kỳ thật, anh ta cũng không muốn làm phiền hai người, thế nhưng có những việc vẫn nên để bọn họ có chuẩn bị tâm lý trước mới được. “Trong căn cứ có hai dị năng hệ trị liệu, nhưng địa vị rất cao, người bình thường không gặp được.”
Trước đó phản ứng của Nam Thiệu đều là không lạnh không nóng, nhưng khi nghe đến những lời này thì liền có động tĩnh, quay đầu nhìn Trần Trường Xuân “Có phải dạng thương tích gì dị năng trị liệu cũng chữa được phải không?”
Trần Trường Xuân lắc đầu, trả lời “Dị năng này rất ít, chưa thấy qua, không biết năng lực của bọn họ đạt tới trình độ nào. Nhưng người ở Bác Vệ hẳn là biết một chút.” Nói cách khác, vẫn phải tiến vào căn cứ rồi mới có thể tìm hiểu rõ ràng.
Nam Thiệu hơi thất vọng, nhưng vẫn cảm ơn, dù sao người ta cũng để tâm đến chuyện của Trương Dịch, nếu không sao lại quan tâm hỏi chuyện của dị năng trị liệu. Sau đó, Trần Trường Xuân nói thêm vài câu rồi rời đi.
“Người đoàn xe này cũng không tệ lắm.” Nam Thiệu nói với Trương Dịch. Lúc này, người trong xe đều đã xuống xe hoạt động. Cương Tử và A Thanh đều bị thương không nhẹ, nhưng cả hai dù sao cũng là người dị năng có thể khôi phục rất nhanh, nên lúc này nhờ người khác đỡ đã có thể đi lại. Ở trên xe nhiều ngày, trước đó lại phải ở trong kho hàng vừa oi bức vừa hôi hám, giờ có thể ra ngoài thông gió, cho dù có lạnh họ cũng không muốn bỏ qua.
Trương Dịch ừ khẽ, anh cũng không phải là hoàn toàn không thể lên tiếng, chẳng qua vì xương sườn nứt gãy, phổi bị thương nghiêm trọng, hô hấp rất khó khăn, nói chuyện đương nhiên càng phải cố hết sức. Nam Thiệu không muốn anh khó chịu, sao có thể để anh cố gắng toát mồ hôi chỉ để nói vài từ nghe không rõ chứ.
Trên thực tế, hai người đều hiểu đoàn xe sở dĩ đối tốt với bọn họ như vậy chẳng qua là vì dị năng của Nam Thiệu, nhưng mặc kệ thế nào, có thể làm đến bước này, đã là có tình cảm.
“Anh cũng đừng sốt ruột, chờ ngày mai vào thành, tôi sẽ đi hỏi thăm tin tức của Dương Dương… Đúng rồi, còn có Mập mạp và đội trưởng Kiều nữa. Đợi khi tìm được bọn họ, mọi chuyện sẽ dễ dàng rồi.” Đút cháo nửa ngày, trong bát còn non nửa đã lạnh ngắt, tay Nam Thiệu mơn trớn mái tóc xám trắng của Trương Dịch, trong lòng cảm thấy từng cơn nhói đau. Đến Trần Trường Xuân cũng nhận thấy được biến hóa của Trương Dịch, hắn mỗi ngày đều nhìn người đàn ông này, sao lại không nhận ra cơ chứ.
Trương Dịch nhẹ nhàng giật giật miệng, dùng khẩu hình không tiếng động nói ‘được’.
Khóe môi Nam Thiệu khẽ nhếch, hạ mắt xuống, giấu đi chua xót trong lòng, sau đó bưng bát lên, uống một ngụm cháo đã lạnh, giữ trong miệng cho đến khi ấm lên rồi mới cúi đầu xuống, chậm rãi truyền vào miệng Trương Dịch. Mấy ngày nay hắn đều làm như vậy, một bát cháo không có cách nào ăn hết trước khi nguội lạnh, lại không thể nhờ người khác hâm nóng, muốn Trương Dịch ăn no thì chỉ có thế làm như thế. Trương Dịch mỗi khi nuốt một miếng đều cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn, nhưng vẫn chậm rãi nuốt xuống. Nếu không nhờ như thế, dù cho Nam Thiệu vẫn luôn ôn dưỡng sinh mệnh lực cho anh thì chỉ sợ anh cũng đã gầy không ra hình người, càng đừng nói đến chuyện cung cấp đầy đủ dinh dưỡng để cơ thể tự chữa trị.
Có lẽ là do bọn họ cách căn cứ rất gần, bình thường đều được dọn dẹp nên cả đêm không xảy ra chuyện gì, chỉ là gần đến hừng đông thì tuyết bắt đầu rơi, độ ấm hạ xuống rất nhanh, dù ngủ trong xe cũng bị lạnh thấu xương, vì thế bọn họ không thể không ôm nhau, ghép mấy cái giường và chăn lại. Còn về những người đi bộ tới ở ngoài kia thì càng khó qua, chỉ có thể đứng lên không ngừng đi lại, muốn ngủ — nghĩ cũng đừng nghĩ. Thật vất vả đợi đến khi cổng căn cứ mở ra, tất cả đều khẩn cấp thu dọn đồ dùng, bất chấp thân thể bị đông lạnh cương cứng, lảo đảo đi vào.
Bông tuyết tán loạn, phất phơ thổi qua bức tường đá, trong nháy mắt khi cửa thành chậm rãi mở ra, người ta không khỏi có ảo giác như xuyên về cổ đại, đến khi binh lính mặc quân phục xuất hiện ở cửa mới khiến cho loại ảo giác này bị đánh vỡ. Âm thanh ô tô liên tiếp khởi động nhắc nhở mọi người, trước mắt bọn họ không phải là thời cổ đại khuyết thiếu các sản phẩm công nghệ cao tiện lợi, mà là tận thế nơi nơi đều là zombie và động thực vật hung mãnh.
Không ngoài dự đoán, ba người Trương Dịch bị ngăn ở cửa thành, cần cách ly một ngày.
“Đồng chí, anh xem, bọn họ bị thương nặng quá, để hai người chúng tôi ở lại chăm sóc đi.” Trần Trường Xuân dúi điếu thuốc cho quân nhân phụ trách kiểm tra, cười nói.
Quân nhân kia lắc tay tỏ ý không cần thuốc, ánh mắt lại nhìn Trương Dịch trên cáng nhiều hơn một chút, sau đó mới nhìn Cương Tử và A Thanh phải nhờ người đỡ mới đứng được, thấy những gì Trần Trường Xuân nói đều là tình hình thực tế, cũng không khó dễ với bọn họ, quay đầu nói hai câu với binh lính bên cạnh.
“Mấy anh để lại hai người, còn lại rời đi.” Binh lính kia dẫn đám người Nam Thiệu đến một loạt nhà trệt đóng kín, mở ra một cánh cửa rồi nói với bọn họ.
Nam Thiệu đương nhiên là muốn ở lại, Trần Trường Xuân phải đi sắp xếp người trong đoàn nên không thể lo lắng bên này, cuối cùng để Lô Quân trông người. Lô Quân thân thủ khá tốt, lại là dị năng hệ lôi, có chuyện gì cũng dễ hỗ trợ.