Edit: Dật phong
Beta: Yến Phi Ly
Tường đất bên ngoài khách sạn chỉ cao bằng đầu người nhưng dày tới một mét, trừ cửa chính thì những hướng còn lại đều được xây từ trước khi ba người Hàn Linh rời đi, do ba người dị năng hệ thổ trong đội khi tu luyện thuận tay xây nên. Tường đất rất kiên cố, cho dù trải qua mưa to cũng không sụp đổ. Chỗ ra vào cũng không thông thẳng cửa chính mà ở hẻm nhỏ đằng sau, trong kho chứa đồ hư hỏng bọn họ tìm được một cánh cửa sắt, mấy người đàn ông hợp lực lắp nó vào lối ra vào rồi Thạch Bằng Tam lại dùng dị năng hệ kim cường hóa nó lên.
Bởi vì gần trạm xe khách, hơn nữa thị trấn nhỏ còn gần sát khu thành cổ, hoàn cảnh xung quanh khách sạn cũng không tốt, không có cây xanh không có công trình giải trí, lại thêm cửa sau là một hẻm tắt vừa bẩn vừa lộn xộn, bình thường có hàng hoa quả cùng với một ít quán ăn vặt lưu động tụ tập cho nên zombie không ít, nhưng so với trước cửa khách sạn thì còn chưa đủ để gây chú ý. Bởi cửa chính một khi có động tĩnh, có thể hấp dẫn tới hơn hàng ngàn hàng vạn zombie trên đường cái cho nên dù Hàn Linh lợi hại, cô ta vẫn lựa chọn rời đi khi trời đang mưa. Cửa sau dù tụ tập đầy zombie, nhưng bởi vì đường tắt không rộng, áp lực nguy hiểm cũng rất có hạn.
Kiều Dũng đứng bên cửa sổ trong phòng khách tầng hai, thu hết tình hình trong hẻm vào đáy mắt, bên trong hỗn loạn không ít xe đẩy đổ ngã, bếp nấu, ô lớn bị tổn hại phai màu, cùng với những cái lều đơn sơ và bàn ghế đã sụp. Mà vào lúc này, có bốn năm mươi zombie chen chúc ở trước cửa, là bị chuyện lắp cửa hai ngày trước hấp dẫn mà bu tới.
“Thả hết bọn nó vào.” Kiều Dũng nhìn trong chốc lát, nói. Cái hẻm tắt này nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, sau đó cách ly với khu phố phía trước, tránh trường hợp trước sau đều có zombie, bọn họ sẽ bị bao vây không còn đường lui.
Đối với phương án này những người khác đều không phản đối, chẳng cần Kiều Dũng nhiều lời đã tự mình cầm vũ khí quen dùng. Nghĩ lần này hẳn là không có nguy hiểm quá lớn, Trương Dịch liền để Trương Duệ Dương lại trong khách sạn.
Cửa sắt mở ra, zombie vẫn chen chúc ở bên ngoài liền tràn vào, trong lúc đó còn bởi vì cửa rất hẹp mà dẫm đạp lên nhau, không chờ người mai phục bên trong thuận tay làm thịt đã bị những con phía sau xô đẩy cứng rắn chen vào, không đứt rời cánh tay cũng bị mài mất một miếng thịt lớn, điều đó lại vẫn không ảnh hưởng đến khát vọng máu thịt của chúng nó. Khi zombie đầu tiên xông tới, mọi người liền bắt đầu ra tay.
“Mẹ nó, sao zombie lại trở nên lợi hại hơn thế?” Cục thịt Trần tránh hiểm một zombie lao đến cắn, vung đao chém ngã nó, phun nước miếng oán hận chửi.
Không chỉ mình y có loại cảm giác này, những người khác cũng thấy như vậy, vừa rồi đối chiến thiếu chút nữa đã ăn khổ. Vài zombie kia linh hoạt hơn nhiều so với trước khi đổ mưa, cơ thể hình như cũng cứng rắn hơn một ít, trước đây một đao có thể xử lý một con, hiện nay phải chém vài lần mới có tác dụng. May mắn mấy ngày này bọn họ chưa từng ngừng huấn luyện, không thì lần này khẳng định sẽ tốn càng nhiều sức. Vì thế, uy lực cầu lửa của Kiều Dũng, vũ khí kim loại của Thạch Bằng Tam liền hiện ra, hai người bọn họ vốn trước kia thân thủ đã không tệ, giờ có dị năng thì cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, thêm dị năng càng như hổ thêm cánh, vì thế gánh vác phần lớn áp lực.
Sau khi Trương Dịch lĩnh ngộ đao pháp, trong vài ngày qua đã chẻ vài cái ghế thành mảnh vừa nhỏ vừa mỏng, cũng đã thấu hiểu kỹ càng hơn, nếu không phải vì vũ khí không đủ sắc bén thì hẳn biểu hiện của anh cũng không kém hai người kia chút nào. Mà ba người dị năng hệ thổ trong đội xây đất lên cao căn bản không làm gì được đám zombie, chưa kể lát nữa còn phải gia cố tường, cho nên không sử dụng dị năng mà giống người thường dùng sức mạnh và sự nhanh nhẹn của thân thể để chém giết zombie. Đương nhiên, so sánh với người thường, bọn họ vẫn hơn được một bậc.
Lưu Hạ có dị năng hệ phong, cũng chỉ khiến tốc độ của anh nhanh hơn chút đỉnh, có thể thành thạo an toàn lẩn tránh trong vòng vây, né đi nguy hiểm, nhưng nếu nói về khả năng sát thương zombie thì cũng không thể so kịp kẻ mạnh, về phần đám người Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên cũng đại loại như thế. Yếu nhất phải nói đến Bùi Viễn, trước tận thế cậu chỉ là một học sinh trung học bình thường được nuông chiều từ bé, tất cả kỹ năng chém giết đều là sau tận thế tích lũy từng bước, dù sức mạnh hay phản xạ đều kém người trưởng thành, hiện tại đối mặt zombie đã linh hoạt không khác gì người thường liền có vẻ không đối phó nổi.
“Hai người một nhóm, phối hợp chiến đấu!” Ai cũng không dự đoán được sau một hồi mưa to, zombie cũng biến hóa, Kiều Dũng thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, vì thế hét lớn.
Trước khi hắn lên tiếng, bốn người Trương Dịch cũng đã tập trung lại trước một bước, bọn họ đã quen phối hợp trong chiến đấu, trước là tự mình công kích, thỉnh thoảng sẽ giúp đồng đội chặn lại công kích từ hướng khác, vừa rồi sau khi phát hiện zombie trở nên linh hoạt liền tự nhiên mà biến thành một tiến công một phòng ngự, phối hợp chặt chẽ. Có thể nói đây là sự ăn ý hình thành giữa bọn họ sau thời gian dài đồng hành, nếu đổi thành một người khác chỉ sợ cũng không thể trong tình huống không giao tiếp mà hiểu được ý đồ lẫn nhau hay hợp tác khăng khít như vậy.
Sau khi Kiều Dũng nói, những người khác cũng theo bản năng tìm đến người có quan hệ tương đối tốt tạo thành trận hình hai người phối hợp tiến công phòng ngự, mười bốn người vừa vặn thành bảy nhóm, cứ như thế, cục diện vốn vất vả chiến đấu nháy mắt được nghịch chuyển. Bốn người Trương Dịch dĩ nhiên không cần phải nói, Kiều Dũng, Thạch Bằng Tam quen thân hiểu ý, không biết bao nhiêu lần sóng vai bò ra từ trong đống người chết, cho nên hai người hợp tác có thể nói là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mặt khác, phối hợp coi như không tồi chính là hai người dị năng hệ thổ, một tên là Văn Bân, một là Hà Vu Khôn, hai người bọn họ quen biết sau tận thế, bởi vì dị năng giống nhau lại cùng ở trong một tiểu đội dị năng cho nên quan hệ rất tốt. Về phần Hùng Hóa và Lưu Hạ, Lương Quan Luân và Triệu Xuân, Bùi Viễn và Giới Sân thì trước kia chưa từng hợp tác, trong khoảng thời gian này mới quen biết cho nên lúc mới bắt đầu còn hơi luống cuống tay chân, nhưng đã có thể sống sót đến hiện tại đều có bản năng cầu sinh, rất nhanh liền thích ứng phương thức chiến đấu của nhau.
Sự thật chứng minh, chiến thuật của Kiều Dũng là chính xác. Sau khi phối hợp, tuy rằng những zombie đó mạnh hơn trước đây rất nhiều nhưng vẫn bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy. May mắn cửa đặt ở đường tắt vắng vẻ, chiến đấu như vậy không kinh động quần thể zombie khổng lồ đằng trước, bằng không chỉ sợ bọn họ khó có thể an toàn trở ra.
Văn Bân, Hà Vu Khôn và Hùng Hóa, ba người dùng tường đất chặn lại hai đầu đường tắt, sau đó đoàn người liền trở về khách sạn. Có thể nói zombie thay đổi đã khiến bọn họ chấn động, so với động thực vật biến dị càng khiến người ta kinh sợ hơn, dù bọn họ còn có thể đối phó thì vẫn cảm thấy khó chấp nhận. Dẫu sao chuyện động thực vật biến dị trước đó có Hàn Linh nhắc nhở nên đã chuẩn bị tâm lý, khi thực sự xảy đến trừ cảm thấy áp lực hơn cũng không mấy ngạc nhiên. Mà zombie thay đổi thì Hàn Linh lại chưa từng đề cập qua, bởi vậy sự kinh ngạc mới càng mạnh mẽ.
Zombie không tiếp tục thối rữa mà trở nên linh hoạt hơn, càng thêm da dày thịt béo. Sự thật này khiến tất cả mọi người ngồi trong phòng ăn đều trầm mặc.
“Cứ tiếp tục như vậy, zombie chẳng phải càng ngày càng khó đối phó sao?” Sắc mặt Triệu Xuân trắng bệch tựa vào sô pha, khẽ lẩm bẩm. Một khắc ấy, trong lòng anh tràn ngập tuyệt vọng, thậm chí nảy ra cảm xúc buông xuôi. Zombie đã tiến hóa, động vật thực vật đang tiến hóa, chỉ có con người vẫn giậm chân tại chỗ, tương lai phải đi tiếp thế nào đây?
“Má nó, còn cho con người sống nữa hay không!” Hùng Hóa đấm một quyền lên bàn, bực bội mắng. Đừng nói là người thường, dù là người dị năng, tốc độ tăng dị năng cũng hoàn toàn không theo kịp biến hóa của thế giới này.
“Tình huống bây giờ còn chưa tệ đến mức đó.” Trong không khí áp lực, Trương Dịch chậm rãi mở miệng, anh nhìn thoáng qua Trương Duệ Dương ôm hộp giấy ngồi trên sô pha đơn, không biết đang thì thầm những gì với dễ nhũi, thở sâu “Chúng ta tạm thời còn có thể ứng phó với zombie, về phần động thực vật biến dị, phải gặp được mới có thể phán đoán. Nếu trước lúc đó đã có tâm lí cùng đường, vậy mới chân chính là tuyệt đường sống.” Anh mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, vì Dương Dương, dù phải bò anh cũng muốn bò ra một con đường sống.
Kiều Dũng ho khan một tiếng tập trung sự chú ý của mọi người, mới nói “Trương Dịch nói không sai, còn chưa đánh đã rụt đầu rụt cổ, con mẹ nó đó là bọn nhát gan! Chúng ta có thể sống đến bây giờ, có ai không phải anh hùng hảo hán…”
Hắn nói chuyện mạnh mẽ, cảm xúc mọi người tựa hồ cũng dần dần bị kích động lên, khi nghe đến câu này lại ngẫu nhiễn đồng thời nhìn về hướng Lý Mộ Nhiên, vì thế xì một tiếng, cười vang, nặng nề uể oải trước đó nháy mắt trở thành hư không. Kiều Dũng tuy chưa nói xong nhưng hiệu quả vẫn đạt tới cho nên cũng không để ý. Ánh mắt hướng về Lý Mộ Nhiên, phát hiện cô gái này thế nhưng rất bình tĩnh, như thể người bị cười không phải là mình, ổn trọng hơn rất nhiều so với những cô bé cùng tuổi, không khỏi âm thầm thưởng thức.
“Nghỉ xong thì tiếp tục làm việc đi, không có thời gian cho các cậu thương xuân bi thu như thiếu nữ nhà người ta đâu. Trước xem trong hẻm có gì lấy được thì lấy, cái gì dùng được thì nhặt hết về.” Thừa dịp không khí tốt hơn, hắn nói.
Đến hiện tại, bọn họ rốt cuộc biết Hàn Linh vì sao muốn rời đi trước khi mưa ngừng. Zombie trở nên mạnh hơn, muốn ra khỏi thành phố không phải là một chuyện dễ dàng, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng hết khả năng thu thập vật tư, khiến nơi cư trú lâm thời này càng thêm chắc chắn, sau đó lại cố gắng tăng thực lực của mình. Về chuyện rời đi, hiện tại không phải vấn đề bọn họ có thể suy xét. Còn chuyện Hàn Linh không cảnh báo trước, bọn họ khỏi cần nghĩ cũng đều rõ ràng, bọn họ bị nhốt chết ở đây đối với cô ta chỉ có chỗ tốt không có gì xấu, cô ta làm như vậy cũng rất bình thường. Đổi thành một người khác, nói không chừng còn có thể ngoan độc hơn.
Mọi người hành động, trước hết là xử lý hơn năm mươi thi thể zombie bên trong tường vây. Lấy tinh hạch ra, khiến mọi người không ngờ tới là tinh hạch còn lớn hơn so với trước kia, ẩn ẩn sáng bóng giống trân châu. Kiều Dũng cũng không lấy hết về mình, trực tiếp phân cho mỗi người ba viên, người thường cũng không ngoại lệ. Còn lại hắn cất giữ, tính đợi lần chiến đấu tiếp theo lại phân chia.
“Về sau nếu mọi người đều cùng nhau giết zombie, chỉ cần không ai lui về thì đều chia theo đầu người. Tinh hạch do phân tổ ra ngoài lấy được thì do người ra nhiệm vụ tự chia, ai một mình giết thì thuộc về người đó.” Kiều Dũng nói, sau đó hỏi “Có ý kiến gì không?”
Đến người giết zombie nhiều nhất cũng đồng ý chia đều, những người khác sao có thể có ý kiến, vì thế việc này liền quyết định như vậy. Còn sau đó, người thường muốn lấy tinh hạch tặng ai, trao đổi hay cất giấu thì đấy là việc của bọn họ.
Kế tiếp lại việc ai nấy làm, vài người chém hơn năm mươi thi thể zombie thành từng khối treo trên tường đất bốn phía khách sạn, đến nội tạng cũng không bỏ, không có mưa to, mùi người sống sẽ trở nên rõ hơn, cho nên cần có cách che giấu hết khả năng có thể, vài người khác kéo mấy cái lều rách nát trong hẻm về sau tường. Đồ ăn gia vị trải qua trận mưa đều không còn bộ dáng vốn có, nhưng còn một ít cháo Bát Bảo cùng với các loại nước hoa quả, đồ hộp vẫn nguyên vẹn, đương nhiên phải thu lại, chuyện chúng quá hạn hay chưa sớm đã không ai đi suy xét. Bàn gỗ ghế gỗ lấy về phơi khô chẻ thành củi, đến lúc điện và ga đều dùng hết thì chỉ có thể dựa vào mấy thứ này. Xe đẩy tay giữ lại, có lẽ về sau đi nơi khác tìm kiếm vật tư sẽ dùng đến, vải bạt dựng lều cũng bị tháo ra, phơi khô làm dự bị…
Một chuyến vơ vét, trừ trong khách sạn đã có nồi bát linh tinh, mặt khác gần như không có gì vứt đi. Ngay cả bát và nồi đều bị đập thành mảnh vỡ, sau đó cắm trên tường vây nhằm tăng một chút tác dụng phòng ngự. Đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến việc tăng độ cao cho bức tường của người dị năng hệ thổ, bọn họ có đủ năng lực để sau khi tăng độ cao lại cắm những thứ sắc bén đó trở lại.