Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 39: Bị nhốt




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Đội trưởng Kiều đâu?” Tiếng bước chân chạy lên lầu vang lên, Thạch Bằng Tam xuất hiện trước mặt mấy người Nam Thiệu, quét mắt nhìn bọn họ, không thấy Kiều Dũng không khỏi hơi hơi nhíu mày lên tiếng hỏi.

“Vừa lên trên.” Trương Dịch trả lời.

Thạch Bằng Tam gật đầu, nhanh chóng lướt qua bọn họ leo lên lầu, nhưng mới lên được hai bậc đã quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc “Chúng ta bị zombie bao vây, các cậu có gì muốn chuẩn bị thì nhanh đi, e là hơi phiền phức.” Nói đến đây, ánh mắt anh ta như có chút ý tứ hàm xúc nhìn Trương Duệ Dương đang tròn mắt khó hiểu, sau đó bước nhanh lên lầu, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

Nam Thiệu cùng Trương Dịch đều mơ hồ chưa hiểu. Nam Thiệu lập tức xoay người đi tới phía cửa sổ, Lý Mộ Nhiên không biết từ đâu xông ra, nói “Dưới lầu có rất nhiều người tới. Rất nhiều! Là người không phải zombie, số lượng có lẽ phải gần hai trăm.”

Không đợi bọn họ biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Thạch Bằng Tam đã tìm thấy Kiều Dũng, hắn vừa nghe Thạch Bằng Tam nói chi tiết tình huống vừa bước nhanh xuống lầu, khi đi ngang qua mấy người thì vội gọi “Các cậu cũng nhanh xuống dưới.”

“Bị mấy tổ đội chó má kia hại chết!” Cục thịt Trần không tiếp tục đi cùng Kiều Dũng mà ở lại, y biết tương đối nhiều, thời điểm chửi ầm lên, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra sợ hãi.

Hóa ra tổ tới thay đổi đến đây sớm hơn ý định, Kiều Dũng tự nhiên sẽ không nhường mấy toà nhà tổ mình đã dọn dẹp, cho nên tổ đội kia đành phải tiếp tục dọn dẹp ngã tư đường. Bọn họ cũng dùng sách lược như Kiều Dũng, huỷ tường đất đã xây trước đó, lại xây một tường đất chắc chắn ngoài trăm mét bao quanh cả đường tắt ở một con đường khác. Khác biệt duy nhất là, mở đường cho bọn họ là tiểu đội hai mươi người thường kia mà không phải người dị năng. Bởi vì trên đường đã tụ tập không ít zombie cho nên bọn họ tử thương khá nghiêm trọng.

Nhưng cục thịt Trần mắng cũng không phải cái tổ thay đổi này, mà là nhóm nhỏ tấn công một ngã tư khác. Không biết nhóm này làm thế nào mà lại thả zombie vào đây, đánh bọc sườn đến chợ nông sản, nói cách khác thì ở phía sau bọn họ còn không ít nhóm khác bị săn đuổi mà chạy trốn tới bên này. Tổ thay đổi còn chưa dọn dẹp xong khu vực trăm mét của họ, kinh sợ bị zombie bao vây, bất đắc dĩ chỉ có thể cùng lui vào khu dân cư nhỏ của tổ Kiều Dũng. May mắn còn có cửa sắt chống đỡ, không thì chỉ sợ lúc này zombie đã chen chúc trong bãi đất trống dưới lầu. Nhưng mà an toàn chỉ là tạm thời, cửa sắt kia không khóa, căn bản không ngăn được bao lâu.

Đám Trương Dịch nhìn nhau, không nghĩ tới sẽ xảy ra việc này, rốt cuộc hiểu vì sao Thạch Bằng Tam nhắc nhở bọn họ như vậy. “Xuống xem tình hình đã.” Trương Dịch nói, đột nhiên cảm thấy may mắn đã mang con trai đi cùng, bằng không nếu thật sự bị vây ở đây, Dương Dương sẽ lại bị nhốt trong nhà một mình.

“Đợi chút, tốt nhất chúng ta thu thập thức ăn đã, ai biết sẽ bị nhốt bao lâu.” Lý Mộ Nhiên rất ít phát biểu ý kiến đột nhiên mở miệng.

Đối với ý kiến này, không có ai dị nghị. Trước đó là vì sợ ảnh hưởng hành động, cho nên bọn họ chỉ lo giết zombie chứ không vơ vét bất cứ thứ gì, hiện tại tự nhiên phải suy xét nhiều hơn. Nguyên tắc gần trước, bọn họ phân ra vào ba phòng vừa dọn sạch sẽ. Gạo hay thực phẩm cần nấu chín không nên lấy, cho nên họ tìm đều là bánh quy, mì ăn liền hay bánh ngọt đóng gói gì đó.

Trương Dịch và Nam Thiệu cùng vào một phòng, trong khi Nam Thiệu mang theo Trương Duệ Dương tìm kiếm chung quanh, ánh mắt Trương Dịch hướng về ngoài cửa sổ, nhìn khoảng không khiến người hoa mắt, mày hơi hơi nhíu lại.

“Sao vậy?” Thu thập hồi lâu, trừ một ít gạo cùng với mấy thứ trong tủ lạnh tản ra mùi tanh tưởi hư thối, Nam Thiệu không tìm thêm được cái gì, tâm tình sắp không xong, đi ra thì thấy Trương Dịch nhìn cửa sổ ngẩn người, nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Tìm vài bộ quần áo dày đi.” Trương Dịch nói, khi Nam Thiệu trừng lớn ánh mắt, không đợi đối phương truy vấn, anh đã giải thích “Chân tôi từ sáng đã thấy rất đau, chỉ sợ thời tiết sẽ thay đổi.”

“Có phải tại mệt quá không?” Nghe anh nói chân đau, Nam Thiệu không còn quan tâm cái khác, thân thiết hỏi.

“Không giống.” Trương Dịch lắc đầu “Chỉ khi thời tiết thay đổi mới có thể đau như vậy. Trước kia chỉ mới bị một lần, đau vài ngày thì thành phố có trận tuyết rơi lớn nhất từ trước đến nay.”

Nghe tới đó, Nam Thiệu không tiếp tục hoài nghi, quyết đoán bắt đầu thu thập quần áo mùa đông. Ngược lại là cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên đi ra từ hai nhà khác thì hơi chần chờ.

“Anh Dịch, anh không nhầm chứ, trời thế này một chút mây cũng không có, đừng nói tuyết dù là mưa chỉ sợ cũng khó.” Cục thịt Trần không cố kỵ chút gì, muốn nói thì nói.

“Lo trước khỏi họa. Hơn nữa không thể lấy nhiều đồ ăn.” Trương Dịch trả lời, nói tới đây, anh nhìn cái bao phồng to của Lý Mộ Nhiên, biết cô ở gian nhà kia tìm được không ít thứ tốt, “Hiện tại nhiều người tụ cùng một chỗ, tổ trưởng Kiều hẳn sẽ gom đồ ăn lại rồi phân phối, không thì sẽ nhiễu loạn. Chúng ta có quá nhiều, sợ là sẽ bị lệnh cưỡng chế giao ra.”

Nghe nói thế, trong mắt Lý Mộ Nhiên lộ ra cảm xúc không nỡ, đừng nói hiện tại đồ ăn khan hiếm nghiêm trọng, dù là trước tận thế, khi đi siêu thị cũng ít có cô gái nào lấy đồ để vào xe đẩy xong lại có thể bỏ ra. Cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên.

“Anh Dịch, em nghĩ ra một biện pháp, các anh xem được không?” Nói xong, cô nhìn chung quanh vừa lúc thấy Nam Thiệu cầm một cái áo bông dày màu xanh cho nam đi ra. Cô lại gần sau đó tháo phần mác áo, chỉ vị trí phía sau cổ áo gần lưng “Chúng ta rạch một đường ở đây sau đó nhét đồ ăn vào. Ai biết phải ở lại bao lâu, chúng ta nhét trong mỗi bộ một ít bánh kẹo, có thể chống đỡ thêm vài ngày.” Không thể không nói, phụ nữ so với đàn ông càng có ý thức lo toan cho cuộc sống, hơn nữa đặc biệt thích phòng ngừa chu đáo. Đương nhiên, loại tính cách này trước tận thế nhất định sẽ bị người cười nhạo là buồn lo vô cớ. Còn hiện tại, đương nhiên chẳng ai lại nghĩ như vậy.

“Cứ làm thế đi. Mọi người nhanh lên đừng để người khác hoài nghi.” Trương Dịch lập tức đồng ý.

Đều là hộ gia đình, sao lại không có vài bộ quần áo dày mùa đông cơ chứ. Mấy người cũng không tham lam, mỗi người đều cầm một bộ quần áo, quần áo ấm và tất hay găng tay cũng bất chấp đã từng bị mặc qua hay chưa, toàn bộ đều cầm hai cái. Nếu không phải ba lô không đựng được, Nam Thiệu thậm chí muốn ôm chăn bông theo luôn. Dù thế, hắn vẫn tìm được một cái thảm lông, trực tiếp ôm trong tay. Về phần quần áo mùa đông, đương nhiên cũng nhét không ít bánh quy cùng một ít kẹo, chocolate, lúc này có phiền hay không chẳng ai buồn để ý, quan trọng nhất là có thể cứu mạng tại thời điểm mấu chốt. Cho nên khi bọn họ bao lớn bao nhỏ đi xuống, ánh mắt những người khác nhìn họ cực kỳ quái dị.

“Các cậu làm trò gì vậy?” Đang thương lượng đối sách cùng vài tổ trưởng của tổ khác, Kiều Dũng cũng há hốc mồm hỏi. Trên thực tế trong tổ có rất nhiều người đều nhét đầy đồ vào ba lô, trong tay cũng cầm, thế nhưng không ai giống bọn Trương Dịch, đến thảm lông cũng không bỏ qua.

“Anh Dịch nói thời tiết có khả năng sẽ thay đổi, cho nên chúng tôi cầm thêm chút quần áo dày.” Trước đó bọn họ đã thương lượng là không cần giấu giếm, vậy nên bị hỏi thì Nam Thiệu trả lời rất kiên quyết, còn kéo ba lô lộ ra quần áo bên trong, về phần tin hay không thì tùy ý người ta.

Quả nhiên, nghe hắn nói xong, tuy không khí khẩn trương nhưng trong đám người vẫn phát ra tiếng cười không nhỏ, có người thậm chí còn châm biếm “Sao không trực tiếp bọc chăn bông quanh người luôn đi, bảo đảm lập tức sẽ được tắm mưa đấy, mưa mồ hôi!” Nói xong, người nọ còn tự cho là hài hước cười ha ha thật to.

“Thời tiết thay đổi? Không phải mong mưa đến điên rồi chứ, mặt trời lớn thế kia đổi thế quái nào được?”

“Tôi nghĩ chắc là bị zombie dọa thành điên rồi.”

Trong đám người anh một câu tôi một tiếng, không lời nào hay, nhưng lại vẫn có người để tâm, lặng lẽ xoay người vào hành lang cách đó không xa. Vài món quần áo cũng không nặng, đem theo cũng không vướng víu gì, không dùng được thì cùng lắm lại ném đi, thế nhưng nếu thực sự trở trời, vậy thì thật sự rất có ích, ít nhất không cần tranh cùng người khác. Dù sao tận thế đã phát sinh, còn cái gì không thể nữa?

Kiều Dũng lắc lắc đầu, không tiếp tục để ý tới bọn họ, quay đầu lại tiếp tục thương lượng biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt cùng những người khác.

Mấy người Trương Dịch không để ý tới lời châm chọc của những người khác, tự mình tản ra xem xét tình huống. Đợi khi tụ tập lại, trao đổi tin tức tìm hiểu được với nhau, họ lập tức lý giải phần nào với tình cảnh hiện tại.