Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 355: Tụ hội ở thủ đô (18)




Edit: Yến Phi Ly

Hướng mà Lan Lan chỉ hết sức rõ ràng, cô bé không hề có chút do dự nào. Trương Dịch vốn cho là sẽ không cần phải đi quá xa, dù sao khoảng cách cô bé đã từng có thể cảm ứng được tối đa cũng chỉ khoảng 2-3km. Nào ngờ đoạn đường này cứ đi mãi mà không dừng lại, buổi tối cả nhóm còn phải ở bên ngoài qua đêm, ngày kế mới có thể tiếp tục.

“Sao lại xa như vậy?” Trương Dịch không nhịn được kinh ngạc, mà nhìn sắc mặt Lan Lan càng ngày càng kém thì anh lại không nổi lên bất kỳ hoài nghi gì, hiển nhiên là bởi vì khoảng cách càng thu hẹp thì cô bé sẽ càng cảm nhận mãnh liệt hơn nên mới như vậy. Xem tình hình này chỉ e rằng không phải việc nhỏ. Anh bắt đầu lo lắng không biết ba người họ có thể đối phó được hay không.

Ngày hôm sau khi trời vừa tảng sáng, cả nhóm lại chạy xe hơn một giờ, trên đường bắt đầu nhìn thấy các đoàn xe lui tới, hiển nhiên là họ đã đi tới một căn cứ khác.

“Phía trước là Nhữ Châu.” Nam Thiệu lên tiếng. Hắn là người thủ đô, dù cho hiện tại hoàn cảnh đã sớm thay đổi rất nhiều nhưng hắn vẫn có thể dựa vào phương hướng và ký ức để xác định vị trí của họ.

Sau nửa tiếng, phía trước bèn xuất hiện một tòa thành to lớn. Tường thành là do sắt thép đổ bê tông mà thành, dưới trời tuyết càng làm nổi bật ánh kim loại lạnh lẽo âm trầm lấp lánh, trên tường bố trí vọng gác, súng ống cùng với đại bác dày đặc, xa xa nhìn thấy bèn khiến lòng người sinh ra cảm giác không rét mà run. Đây là lần đầu tiên kể từ sau tận thế sau, Trương Dịch và Nam Thiệu có thể nhìn thấy một căn cứ hoàn toàn trang bị vũ khí nóng.

Không cần phải nói, nơi này chính là căn cứ Nhữ Châu của Tống Đình. Xem dáng vẻ xe cộ ra vào căn cứ ngay ngắn trật tự là có thể biết nơi này dùng kỷ luật quân đội để quản lý.

Trương Dịch thật sự không nghĩ tới còn có cơ hội đến căn cứ Nhữ Châu để quan sát, phải biết rằng lúc này bất kể là Tống Đình hay Tống Nghiễn, thậm chí là Thẩm Trì cũng đều đang có mặt trong căn cứ thủ đô. Bên phía thủ đô cũng rất ít khi có đội nhóm nào tới Nhữ Châu làm nhiệm vụ, bọn họ hoàn toàn không có lý do lỗ mãng chạy đến bên này chơi đùa. Tính toán thời gian, ngày hôm nay còn là ngày bắt đầu hội nghị, bọn họ vốn nên lưu lại thủ đô xem trò vui mới đúng.

***

Trong căn cứ thủ đô, thủ lĩnh của các căn cứ lần lượt tiến vào hội trường.

Không biết cân nhắc điều gì, nơi cử hành hội nghị không nằm trong Võ Tông mà được sắp xếp phòng hội nghị trên tầng hai một khách sạn nằm ngay trung tâm thành phố. Khách sạn này cũng không thuộc sở hữu của căn cứ mà là tài sản thuộc về một thế lực lớn nào đó.

Tại căn cứ thủ đô, ngoại trừ cơ cấu Chính phủ còn sót lại, các thế lực độc lập lớn bé như thế này có không ít, phần lớn là thành lập khi tận thế mới xảy ra, cùng nhau mưu cầu sinh tồn, sau khi dựng nên căn cứ thủ đô, có thế lực giải tán nhưng phần nhiều thì được giữ lại. Không vì cái gì khác, chỉ vì có thể chiếm trước càng nhiều tài nguyên và không gian sinh tồn.

Khách sạn này tương ứng với thế lực chuyên kinh doanh nhà hàng, khách sạn, club, buôn bán vũ khí, tình báo,… các loại hình thuộc về cả trắng lẫn đen. Làm những ngành nghề này mà có thể đứng vững gót chân trong căn cứ, có thể thấy được thế lực hùng mạnh ra sao. Nhưng mà mặc dù là như vậy, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra thái độ ỷ mạnh hiếp yếu. Khi nhận được thông báo của căn cứ, để có thể tiếp nhận việc tổ chức hội nghị vô cùng quan trọng này, người phụ trách khách sạn bèn lấy thái độ hết sức cẩn thận trịnh trọng, còn quấy rầy tới cả người người nắm quyền cao nhất của thế lực.

Vì vậy từ khi có thông báo, bọn họ bèn bắt đầu liên hệ tới các thủ lĩnh tham dự hội nghị, biết rõ ngày các vị thủ lĩnh đến cùng với nơi họ ở, thuận tiện liên lạc tình cảm, nắm chắc tình thế các nơi, sau đó vào sáng sớm ngày diễn ra hội nghị sẽ cho xe đi đón người. Mà bọn họ khiến các căn cứ cảm thấy thuận mắt dễ chịu bởi vì họ không giẫm thấp nâng cao, bất kể là căn cứ to nhỏ đều được đối xử bình đẳng. Tác phong làm việc nói chuyện của họ lại khiến người ta hết sức thoải mái, thủ lĩnh của căn cứ lớn sẽ không cảm thấy mình bị thất lễ, căn cứ nhỏ cũng sẽ không có cảm giác bị xem thường, bởi vậy không qua mấy ngày họ cũng thu hoạch được khá nhiều thiện cảm.

Ngày tổ chức hội nghị, khi từng chiếc xe đón thủ lĩnh các căn cứ tới, người đứng ở cổng khách sạn nghênh đón lại là người đứng đầu thế lực. Lúc đó hắn không tỏ rõ thân phận, thủ lĩnh các căn cứ cũng không biết điều này, ai cũng tưởng đó là quản lý của khách sạn nên không quá coi là chuyện to tát. Mãi về sau người nọ bị một người của căn cứ thủ đô tham dự hội nghị nhận ra, mọi người mới biết người đến đón họ có địa vị kỳ thực có thể sánh vai với mình, thậm chí còn vượt qua một số người. Muốn nói rằng có bao nhiêu kinh ngạc vì được coi trọng thì có bấy nhiêu kinh ngạc, nhưng không thể phủ nhận đối phương làm vậy nên được rất nhiều người kính trọng, hơn nữa còn khắc sâu ấn tượng. Sau này nếu như đôi bên có việc muốn giao thiệp thì nhất định sẽ thuận lợi rất nhiều.

Phải thừa nhận căn cứ thủ đô lựa chọn nơi tổ chức hội nghị cùng với người chịu trách nhiệm chuẩn bị cho hội nghị cực kỳ thỏa đáng chu đáo, khiến cho thủ lĩnh các căn cứ bất giác thả lỏng hơn nhiều, không còn quá nghiêm túc căng thẳng nữa, điều này rất có ích cho hội nghị sắp diễn ra.

Tham dự hội nghị tổng cộng có hai mươi bảy người, mười ba người trong đó là thủ lĩnh các căn cứ, còn lại đều là đại diện của các quần cư. Các quần cư quần lạc rải rác khắp các nơi, to to nhỏ nhỏ nhiều vô số kể, bởi vì nguyên nhân như vậy nên còn rất nhiều người không thể đến. Đối với những người này, căn cứ thủ đô cũng không dùng thủ đoạn ép buộc như với thủ lĩnh của các căn cứ, bởi vì chút quần cư rải rác này trong quy hoạch của thủ đô thì sẽ bị nuốt hết sạch, cho nên tham gia hay không đều chẳng quá quan trọng, bọn họ sẽ không có bất kỳ quyền lên tiếng gì.

Trước hội nghị, ít nhiều gì mọi người đều liên hệ trước với nhau, xem như là hiểu biết, vừa tiến vào phòng họp, tiếng chào hỏi trò chuyện liên tiếp không ngừng, bên này ba bên kia hai tụ tập cùng một chỗ, không thì sẽ trao đổi ánh mắt, tuy mặt ngoài thân thiết nhiệt tình, dưới đáy thì sóng ngầm lại phun trào dữ dội, nhưng tóm lại thì bầu không khí vẫn xem như không tệ.

Tống Nghiễn gặp được Sử Hạo, còn có người phụ trách của căn cứ Vân Châu, có điều đôi bên chỉ cách xa nhau khẽ gật đầu, cũng không tới gần nói chuyện.

Khi người tới đông đủ, Lưu Thừa Hán mới xuất hiện, đi theo phía sau hắn là một cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai. Người tới tham dự hội nghị đều được phép mang theo một người, ví dụ như Tống Đình thì mang theo vệ sĩ, cho nên mọi người cũng không quá để ý, chỉ có một vài người chẳng hạn như Tống Nghiễn mới nhận ra thanh niên kia là Lãnh Phong Trần, không phải là vệ sĩ tầm thường. Trừ anh ta ra thì Võ Tông không có ai tham dự.

Lãnh Phong Trần đi theo phía sau Lưu Thừa Hán, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua toàn bộ phòng hội nghị, cũng không dừng lại quá lâu trên người Tống Nghiễn, hệt như đôi bên chẳng hề quen biết nhau vậy. Tống Nghiễn vốn không có ấn tượng tốt với anh ta, dù cho từng đồng hành hơn một nghìn km, nhưng hai người chưa từng qua lại cũng chưa từng trò chuyện, lúc này dĩ nhiên cũng sẽ không tỏ ra nhiệt tình. Thái độ hai bên đều nhất trí như vậy ngược lại đều khiến cho cả hai thoải mái tự tại.

“Rất vui khi có thể gặp mặt mọi người ở đây…” Lưu Thừa Hán ngồi xuống ở ghế chủ tọa, bắt đầu hội nghị.

***

“Phía trước, phía trước… Chúng ta không vào có được không?” Sắc mặt Lan Lan tái nhợt, môi run rẩy, trời rất lạnh nhưng trên trán cô bé lại chảy đầy mồ hôi, khiến đầu tóc ướt nhẹp sau đó lại cấp tốc đông thành sương.

Trương Dịch và Nam Thiệu liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có lẽ vấn đề sẽ xuất hiện ở Nhữ Châu. Chỉ có điều ở trong căn cứ thì có thể xảy ra chuyện gì được? Hay là Tống Đình lén lút làm ra những chuyện dằn vặt mạng người giống như căn cứ Đông Châu? Hoặc là trong căn cứ có người lén lút làm chuyện như vậy?

Sở dĩ nghĩ như vậy mà không phải đoán trong căn cứ Nhữ Châu xảy ra nhiễu loạn chết người với số lượng lớn là bởi vì nhìn sắc mặt những người ra vào nãy giờ đều không có gì khác thường. Mà nếu như chỉ là mạng của một vài người, Trương Dịch không tin cách xa như thế mà Lan Lan có thể cảm ứng được.

Bởi vậy, lúc này hai người đều cảm thấy chuyện này e là có uẩn khúc rất sâu, ai cũng hơi do dự không biết có nên tiếp tục điều tra hay không. Đương nhiên, cả hai nghĩ như vậy chủ yếu là vì họ hoàn toàn không biết gì về Tống Đình, cũng không thể thông qua Tống Nghiễn để phán đoán con người của Tống Đình được. Còn việc Lan Lan có thể cảm ứng sai hay không, nhìn dáng vẻ sợ sệt kia của cô bé, bọn họ thật sự không có cách nào nghĩ theo phương hướng ấy.

Suy tính chốc lát, Trương Dịch và Nam Thiệu quyết định vẫn tiếp tục, chỉ là trước đó cả hai luôn căn dặn Lan Lan giả vờ thành người thường đến đây nhờ vả căn cứ, bất kể phát hiện ra cái gì đều phải cố sức không được lộ ra sơ sót.

Hai mắt Lan Lan ngẩn ra, cũng không biết có nghe được hay không.

Điều làm cho bọn họ bất ngờ chính là muốn tiến vào căn cứ Nhữ Châu cũng không cần nhiều quy củ như ở thủ đô, chỉ cần xác định trên người không bị thương thì sẽ được tiến vào, không cần đăng ký dị năng hoặc là lai lịch, thân phận. Ở nơi này có thể đến đi tùy ý, người mạnh cũng sẽ không bị ép ở lại. Chính bởi vì quy định này nên có không ít khu dân cư hay trại tập trung người sống sót cách đây 100-200 km sẽ thường xuyên tới mua bán một vài thứ, cũng khiến chợ ở căn cứ Nhữ Châu hết sức phồn thịnh.

Đối với việc này, Trương Dịch không lý giải nổi, cũng tạm thời không có cơ hội để tìm hiểu. Bởi vì khi mới vừa bước vào trong cổng căn cứ, sắc mặt Lan Lan bèn biến đổi dữ dội, cô bé ôm chặt lấy đầu mình, dường như chạm tới thứ đáng sợ nhất trên đời, thân thể run cầm cập như cầy sấy.

“Là nơi này… Chính là chỗ này! Đi… Đi nhanh lên! Đi mau…” Lời còn chưa dứt, hai mắt, lỗ mũi và tai cô bé bất chợt chảy máu, người ngã vật xuống.

Không chỉ Nam Thiệu và Trương Dịch sợ hết hồn, mà người qua đường nhìn thấy, cũng không khỏi nhìn về bên này, còn có người tốt bụng dường như muốn đi qua dò hỏi có cần giúp đỡ hay không.

Nam Thiệu và Trương Dịch cũng không dám chờ người khác xúm lại đây, vội bế Lan Lan lên rồi đi ra ngoài. Người vừa ra khỏi căn cứ, Lan Lan bèn có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là mí mắt cô bé rung động, làm thế nào cũng không mở ra được, mắt mũi cô bé chảy máu trông vô cùng doạ người, thậm chí khiến cho cậu lính gác cổng chú ý. Nếu như không phải vừa nãy tận mắt nhìn thấy thiếu nữ này tự đi vào căn cứ cùng hai người, chỉ e người nọ cũng sẽ hoài nghi bọn họ đã làm gì đó.

Trương Dịch và Nam Thiệu không dám chậm trễ, trực tiếp bế Lan Lan chạy về chỗ xe đậu bên ngoài. Sau khi đặt Lan Lan lên xe hai người cũng không lập tức nổ máy chạy đi, mà là để Nam Thiệu dùng dị năng kiểm tra tình hình của cô bé trước, tránh khỏi chuyển biến xấu.

Chốc lát sau, Nam Thiệu nhìn về phía Trương Dịch lắc lắc đầu: “Sức sống không bị yếu bớt, có thể là tinh thần bị thương, dị năng của em không giúp được.” Hắn suy nghĩ một lát bèn đưa tay bấm lên nhân trung của Lan Lan. Hắn thật sự không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, ngón tay dùng sức rất lớn, chốc lát sau Lan Lan bèn mở mắt ra, chỉ là hai con mắt đầy máu, ánh nhìn mờ mịt.

“Đều chết hết! Chết hết rồi! Đi… Đi nhanh lên…” Không đợi Trương Dịch mở miệng dò hỏi, Lan Lan đã hoảng sợ nắm lấy cánh tay của anh, liên tiếp thúc giục. Mà mặc kệ Trương Dịch truy hỏi thế nào, cô bé cũng chỉ không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ “đi mau”, ngoài ra không đáp lại bất kỳ điều gì.

“Đều chết hết? Cái gì chết hết cơ?” Trương Dịch ra hiệu Nam Thiệu đi lái xe, chờ xe chạy ra khỏi một khoảng cách rồi anh mới dò hỏi lần thứ hai.

Có lẽ bởi vì cách xa một khoảng, cảm giác ngột ngạt giảm bớt không ít, Lan Lan rốt cục nói ra nhiều nội dung hơn: “Người trong căn cứ chết hết rồi… Cái gì cũng bị xóa sạch… Đi, cành nhanh càng tốt, càng xa càng tốt…”

Lời của cô bé rối loạn, lộn xộn, nhưng Trương Dịch và Nam Thiệu lại nghe nổi da gà. Cô bé nói người của căn cứ Nhữ Châu đều chết hết rồi đương nhiên họ không tin, dù sao họ mới vừa đi ra từ đó mà, trên đường còn gặp không biết bao nhiêu người sống. Thế nhưng nếu như đây là lời tiên đoán thì sao?

“A Thiệu, nhanh lên, chạy về căn cứ thủ đô!” Dĩ nhiên không phải là trốn chạy giống như lời Lan Lan nói mà là anh muốn đi tìm Tống Nghiễn hoặc Thẩm Trì. Chuyện ở căn cứ Nhữ Châu nếu hai người họ đi thì sẽ không hữu dụng, cứ nóng nảy chạy tới nói với người ta nơi này có thể sẽ xảy ra chuyện, tất cả mọi người sắp xong đời rồi thì không bị đánh thành bệnh thần kinh mới là lạ.

Nam Thiệu nhấn chân ga, bánh xe cuốn lên bọt tuyết, phóng như bay chạy về hướng thủ đô.

“Lan Lan, khi nào sẽ xảy ra chuyện? Cháu có biết khi nào không?” Trương Dịch cũng gấp, không để ý tới trạng thái thân thể Lan Lan hiện tại mà liên tục truy hỏi.

Nhưng mà Lan Lan ngoại trừ bắt đầu lặp lại hai chữ “đi mau” không ngừng thì không để lộ ra bất kỳ tin tức hữu dụng gì nữa.

Sau mười mấy phút, xe cọt kẹt một tiếng dừng ở ven đường, có vẻ như đã hết sạch xăng. Cũng không thể trách bọn họ, vốn cho là không xa cho nên mới mượn tạm chiếc xe này để đi, trước đó xe đã chạy một hành trình không nhỏ, sau đó lại đi hơn một ngày, hết xăng mới là điều bình thường.

Mà đến lúc này, ngay cả Nam Thiệu cũng nổi đầy gân xanh trên trán, mồ hôi lạnh ứa ra chớ nói chi là Trương Dịch. Lúc này nếu đi đón xe, chưa bàn tới việc có thể may mắn gặp được hay không rồi lúc nào mới gặp được, mà là dù cản lại, người ta sao có thể không duyên không cớ đưa xe cho họ mượn hay là đi theo họ về thủ đô được sao? Hẳn là điên rồi mới làm như vậy. Chẳng lẽ họ lại phải dùng thủ đoạn bạo lực? Dù cho dùng thủ đoạn bạo lực thì trước hết cũng phải gặp được xe đã.

“A Thiệu, em đi mau. Anh và Lan Lan ở chỗ này tìm xe.” Trương Dịch quyết định thật nhanh, không dám làm lỡ dù cho chỉ là một giây.

Việc này thà tin là có chứ không thể chủ quan không tin, dù sao đó là mạng người của cả một căn cứ. Cho dù anh nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra phải làm sao mới có thể khiến cho người của cả một căn cứ chết hết sạch, đặc biệt còn là căn cứ nắm giữ khả năng tấn công và lực phòng ngự hùng mạnh như Nhữ Châu.

Nam Thiệu thoáng chần chờ, khi bị Trương Dịch liên tục thúc giục hắn mới cắn răng, dặn dò anh bảo vệ tốt chính mình rồi tức khắc biến thành hình kiến bay về hướng căn cứ thủ đô.

***

“Chúng tôi từng thực hiện một bản thống kê, khi tận thế mới vừa phát sinh nhân khẩu nước ta có tỉ lệ zombie hóa ước chừng là 50:1, nói cách khác bình quân trong năm mươi người sẽ có một người miễn nhiễm. Trước tận thế số dân nước ta là hai tỷ năm trăm triệu, chuyện này có nghĩa là lúc đó số người còn sống sót khoảng chừng 50 triệu.” Lưu Thừa Hán cũng không nói nhiều lời dư thừa, phần mở màn vừa qua, hắn trực tiếp tiến vào chủ đề.

Những tin tức này ngoại trừ căn cứ Nhữ Châu vẫn luôn chú trọng thu thập tin tức khắp mọi mặt thì những người khác không hề hay biết, cho nên dù bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần hờ hững xem trò vui, lúc này vẫn không tự chủ được bị đề tài này hấp dẫn. Có thể nói, Lưu Thừa Hán vừa bắt đầu đã nhanh chóng đi thẳng vào trọng điểm.

“Nhưng hiện tại mọi người biết toàn quốc có khoảng bao nhiêu người sống sót không?” Hắn hỏi, không dấu vết khơi gợi hứng thú của mọi người.

“Bao nhiêu?” Một vị thủ lĩnh nào đó vốn đã quyết định tuyệt đối không phối hợp trước khi làm rõ tình hình để tránh bị dắt mũi vẫn không nhịn được tiếp lời.

Những người khác liếc mắt nhìn hắn nhưng đều không trách móc, bởi vì họ cũng muốn biết.

“Năm triệu.” Lưu Thừa Hán không thừa nước đục thả câu, quơ quơ năm ngón tay, cường điệu thêm lần nữa: “Không tới năm triệu.”

Tiếng xuýt xoa vang lên trong phòng họp, không chỉ tới từ một người. Tống Đình sớm biết đáp án này, vẻ mặt y không hề thay đổi rút ra điếu thuốc, hiển nhiên tạm thời chưa có dự định phá hỏng suy tính của đối thủ cũ.

“Sau khi động thực vật biến dị hẳn đã chết không ít người.” Có người nói ra nguyên nhân.

Đối với vấn đề này, Lưu Thừa Hán không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: “Trong các anh có lẽ sẽ có người chưa biết, căn cứ thủ đô vốn cũng không được xây dựng ở đây…” Hắn giơ ngón tay lên chỉ dưới chân, “Lúc trước để tiện cho người sống sót tụ tập về thủ đô, căn cứ đã trú đóng tại trụ sở quân sự của hai mươi quân đoàn thuộc vùng ngoại ô Ngự Long Đài, chuẩn bị dùng nơi đó làm nền tảng, từng bước từng bước quét vào nội thành, cuối cùng thu phục toàn bộ thủ đô.” Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tống Đình, “Lão Tống hẳn sẽ hiểu rõ việc này nhất.”

Tống Đình cong môi, nhả ra một làn khói, không phụ họa nhưng cũng không phủ nhận. “Kêu tụi này đến chỉ để nói ba cái thứ này?”

Lưu Thừa Hán không để ý lắm, tiếp tục nói: “Chỉ trong tháng đầu tiên, căn cứ mới xây dựng không lâu đã thu nhận người dân từ thủ đô và các vùng khác đến, con số lên tới hơn một triệu. Bởi vì thời gian quá ngắn lại bận rộn nên bất kể là hệ thống thiết bị hay quản lý con người đều rất không đầy đủ, cho nên bị người xấu lợi dụng, kích động nội loạn, dẫn tới zombie. Sau lần đó, toàn bộ căn cứ thủ đô chỉ còn lại trăm mấy ngàn người.”

Quãng thời gian ấy đối với người may mắn còn sống sau tình hình rối loạn là kí ức chẳng hề muốn nhắc lại, cũng bởi vì như vậy, trừ rất ít người biết rõ nội tình thì những người tới tham dự hội nghị khác vẫn là lần đầu tiên nghe nói, tâm lý chấn động có thể tưởng tượng được.

Tống Đình dập tắt tàn thuốc, hai tay vòng qua ngực tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng nhìn Lưu Thừa Hán.

Lưu Thừa Hán liếc mắt nhìn y một cái rồi lại nhìn Tống Nghiễn vẫn luôn không thay đổi sắc mặt: “Theo tin tức mà chúng tôi thu được, căn cứ Đông Châu bởi vì dùng người sống làm nghiên cứu mất nhân tính, dẫn đến lòng người rối loạn, sau đó toàn bộ căn cứ bị hủy bởi người biến dị sinh ra từ thí nghiệm, người sống sót rất ít. Căn cứ Hoang Châu từng được cho là miền đất hứa trong tận thế, người sống sót hướng về đó nhiều vô số kể, cuối cùng cũng bị hủy bởi nguyên nhân tương tự. Bây giờ căn cứ Trung Châu với tiền thân là căn cứ Bác Vệ, trong vòng hai năm ngắn ngủi đã thay ba đời thủ lĩnh…”

Từng sự thật tàn khốc bị phơi bày ra, ẩn dưới những nguyên nhân nghe vào vô cùng kích thích thú vị đã mai táng biết bao mạng sống của con người. Mỗi một chuyện ở đây đều có người từng nghe nói, thậm chí bản thân đã từng trải qua, không phải là tin đồn vô căn cứ. Bởi vậy có thể thấy được trong một năm chờ hội nghị này bắt đầu, căn cứ thủ đô cũng không hề nhàn rỗi mà là tiến hành điều tra tỉ mỉ chân thực. Đến bây giờ số người chết bởi vì sự tranh đấu nội bộ bị phơi bày trước mặt mọi người, ai ai cũng chỉ có thể trầm mặc.

“Hơn mười bốn triệu.” Lưu Thừa Hán gằn từng chữ, sau đó bổ sung: “Đó là con số người thiệt mạng sau khi trốn chạy được khỏi lần thảm họa zombie hóa đầu tiên lại vì đủ loại nguyên nhân mà mất mạng trong thảm họa thứ hai.”

“Con số này có lẽ không đủ chính xác, nhưng chúng tôi hao tốn thời gian dài với nhân lực vật lực từ các con đường khác nhau để thu thập tin tức, lại trải qua phân tích loại trừ mới đánh giá, phân tích ra kết quả.” Không chờ mọi người hoài nghi, Lưu Thừa Hán đã chủ động đưa ra giải thích: “Ngoại trừ gần năm triệu người tử vong do các căn cứ hủy diệt hoàn toàn mà tôi nhắc đến trước đó, điều này hẳn mọi người đều từng nghe nói rồi. Số người chết chủ yếu là ở giai đoạn đầu của tận thế, khi đó hệ thống quân đội chính quy ở các tỉnh bị tổn hao nghiêm trọng, không có cách nào tổ chức hành động cứu viện, cho nên trật tự xã hội bị xáo trộn, mất đi ràng buộc, một nhóm người trở nên không chút kiêng kỵ, giết người cướp của, hung ác trắng trợn khiến cho cục diện vốn đã rối rắm khó khăn lại càng lâm vào nguy hiểm. Lúc đó rất nhiều người còn chưa kịp thích ứng với biến đổi đã mất mạng vì thế.”

“Vì sinh tồn, ban đầu tận thế ra đời không ít đoàn đội, thế lực nhỏ, vì mưu cầu cơ hội sống sót lớn hơn mà tranh đoạt đấu đá lẫn nhau, hợp nhất, chiếm đoạt, trong quá trình này người yếu bị đào thải thêm một lượng lớn…”

Nói đến đây, ánh mắt Lưu Thừa Hán đảo qua mọi người rồi tiếp tục: “Sở dĩ tôi nói những điều này là vì muốn mọi người biết bây giờ đã đến lúc đình chỉ việc tự giết hại lẫn nhau, khôi phục trật tự bình thường. Nếu không thì chưa chờ hoàn cảnh bên ngoài tiếp tục chuyển biến xấu, loài người chúng ta đã tự đẩy bản thân lên đường cùng trước rồi.”

***

Trương Dịch ngồi ở trong xe phút chốc, lúc này Lan Lan lại rơi vào hôn mê, xem ra trước đó tinh thần của cô bé bị thương không hề nhẹ. Bởi vì không còn xăng nên máy điều hòa trong xe không có cách nào hoạt động, bên trong càng ngày càng lạnh, còn tiếp tục như vậy, anh sẽ không sao nhưng e rằng Lan Lan sẽ bị lạnh cóng. Huống hồ nếu chỉ ngồi yên ở đây chẳng thể làm được gì thì anh cũng rất sốt ruột.

Không cân nhắc bao lâu, anh bèn đưa ra quyết định trở về căn cứ Nhữ Châu. Lúc này tới Nhữ Châu dĩ nhiên gần hơn về thủ đô rất nhiều, hơn nữa cũng càng dễ đi nhờ xe. Nếu muốn đi thủ đô từ nơi này, chỉ sợ chờ mấy ngày cũng không chờ nổi một chiếc.

Anh gặp được xe và cũng đi nhờ được, nhưng mà đợi đến căn cứ Nhữ Châu, Trương Dịch lại không đi vào mà là bế Lan Lan chờ tại cổng căn cứ, anh chỉ sợ đi vào sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đến tinh thần của Lan Lan lần nữa.

“Làm phiền cậu có thể giúp tôi tìm Đằng Tấn được không?” Trương Dịch nói chuyện với người lính gác cổng. Cũng chính bởi vì nhớ ra Đằng Tấn bây giờ đang có mặt ở căn cứ Nhữ Châu, anh mới có thể trở về lần nữa, hy vọng có thể dùng chút sức lực mỏng manh của mình tận dụng hết mọi khả năng để cứu lại tính mạng của vài người.

“Xin lỗi, bây giờ tôi đang trong giờ trực ban, không thể đi đâu được.” Cậu lính gác cổng chào hai người rồi nhìn Lan Lan hôn mê bất tỉnh trong lòng Trương Dịch, mặt lộ vẻ khó xử. Dừng mấy giây người nọ không nhịn được nói: “Hai người tự vào trong căn cứ đi, vào trong đó tìm khu công vụ, không xa lắm đâu, mấy phút là tới à. Anh đi tìm nhân viên công tác trong đó, họ sẽ giúp đỡ anh.” Người nọ hiển nhiên là nhân vật tốt bụng, thấy tình hình Lan Lan không ổn nên còn bảo Trương Dịch có thể tới bệnh viện trong căn cứ khám thử.

Trương Dịch đâu dám đi vào, lại không thể giao Lan Lan cho một người xa lạ, chỉ có thể trưng ra vẻ mặt khổ sở, nhờ vả người nọ thêm lần nữa.

Cậu lính bị làm phiền quá nhưng lại cảm thấy hai người rất đáng thương, thế nên cậu cũng tận tình nhờ người truyền tin tìm người quen vào. Nói đến việc này cũng thật trùng hợp, người được nhờ lại quen biết Đằng Tấn, cũng biết sức ảnh hưởng của chị gái Đằng Tấn trong căn cứ, vì vậy nhiệt tình đi ra hỏi tình hình. Trương Dịch lại chỉ báo tên, nói mình và Đằng Tấn cùng đi từ Vân Châu lại đây, chuyện khác thì anh một mực không nói, cũng không có cách nào nói ra.

Người kia đi rồi, cũng chưa nói có tìm người giúp hay không. Tất nhiên anh ta nhất định phải đi hỏi thử, thế nhưng kết quả ra sao thì còn phải xem phản ứng của Đằng Tấn. Nếu như Đằng Tấn nói không quen, như vậy không chừng anh ta cũng sẽ chẳng quay lại báo tin đâu.

Bất kể thế nào, Trương Dịch vẫn rất cảm kích nhìn cậu lính gác cổng nói cám ơn. Tuổi của người nọ không lớn lắm, tính cách dễ xấu hổ ngại ngùng, được người khác nghiêm túc cảm ơn thì mặt lại hơi đỏ lên. Nghĩ đến lời tiên đoán của Lan Lan lại nhìn khuôn mặt non nớt trước mắt, Trương Dịch nhiều lần cũng không nhịn được muốn nhắc nhở, rồi lại phải cố nhẫn nhịn.

Nói thế nào đây? Nói ra thì cậu lính này có thể tin sao? Cậu ta có thể vì một lời suy đoán không đâu từ người xa lạ mà bỏ xuống trách nhiệm, trốn chạy khỏi căn cứ sao?

Trong mười mấy phút chờ đợi Đằng Tấn, Trương Dịch bị giày vò cứ như bị nhúng vào trong chảo dầu, không biết bản thân rốt cuộc còn có thể làm điều gì, không biết lời Lan Lan nói có phải là còn có ý nghĩa gì khác, không biết lần này có bao nhiêu người có thể sống sót, không biết cuối cùng có khi nào tất cả chỉ là một trò khôi hài hay không. Cũng may, Đằng Tấn đến, hơn nữa đến rất nhanh, không để Trương Dịch phải lo lắng suy nghĩ linh tinh nữa.

“Anh Dịch, sao anh không đi vào thế?” Nhìn thấy Trương Dịch, Đằng Tấn vừa khó hiểu lại vừa vui vẻ, chỉ có điều khi nhìn rõ thiếu nữ trong lòng anh thì không khỏi lộ ra vẻ mặt quái dị, ước chừng là đang suy đoán quan hệ giữa hai người.

Trương Dịch không nói nhảm, vốn anh định kéo Đằng Tấn đi chỗ khác nói chuyện, nhưng liếc nhìn cậu lính gác cổng nên đứng lại tại chỗ, thậm chí không hạ thấp giọng. Anh kể lại toàn bộ sự tình vì sao mình đi đến Nhữ Châu, phản ứng của Lan Lan sau khi bước vào căn cứ cùng với lời tiên đoán sau đó.

Đúng như dự đoán, cậu lính gác cổng nghe thấy thì trợn mắt ngoác mồm, ánh mắt nhìn sang trở nên cực kỳ quái lạ. Việc Trương Dịch có thể làm cũng chỉ như vậy, còn chuyện cậu ta có tin hay không, sau đó sẽ lựa chọn làm thế nào là điều anh không quản nổi.

Thế nhưng Đằng Tấn sẽ không nghĩ Trương Dịch bị bệnh thần kinh, nghe vậy sắc mặt anh ta trở nên cực kì nghiêm túc, hơi trầm ngâm rồi nói: “Chờ em một lát.”

Sau đó Đằng Tấn tức khắc xoay người rời đi.

Vốn cậu lính gác cổng còn tỏ vẻ thân mật với Trương Dịch lúc này mặt lại cứng đờ, dường như đang nỗ lực khắc chế hành vi di chuyển sang bên cạnh vài bước.

Hai phút sau, Đằng Tấn lái một chiếc việt dã đi ra, đứng ở trước mặt Trương Dịch.

“Anh Dịch, anh lái chiếc xe này lập tức trở về thủ đô, chuyện nơi đây cứ để em lo… Em sẽ cố hết sức.” Đầu óc Đằng Tấn cực kỳ tỉnh táo. Biết lúc này Trương Dịch ở lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng mau chóng rời đi. Còn tin tức Trương Dịch mang đến, nếu như là giả thì cũng chẳng sao, xem như là sợ bóng sợ gió một hồi, dù sao tốt hơn thật sự có chuyện xảy ra lại hối hận cũng không kịp.

“Vậy cậu nhất định phải cẩn thận đấy, mặc kệ có được hay không đều phải nhanh chóng rời đi.” Trương Dịch cũng không khách sáo nhiều lời, vừa bế Lan Lan đặt lên băng ghế sau xe, vừa nói.

“Em biết.” Đằng Tấn phất phất tay.

***

“Trật tự bình thường? Trật tự bình thường ý là gì? Chia người làm ba bảy loại, người thường trở thành kẻ lệ thuộc vào người thức tỉnh, phải trốn chui trốn lủi như lũ chuột trong cống nước ngầm không thấy được ánh sáng sao?” Tống Đình nghe đến đó, duỗi ngón tay gõ gõ lên mặt bàn hội nghị, giọng đầy chế giễu. Lúc trước chính vì nguyên nhân này nên y mới xung đột với lãnh đạo của thủ đô.

Vấn đề này trước khi hai người cắt đứt quan hệ không biết đã tranh luận biết bao nhiêu lần, nếu như đổi thành lúc thường, Lưu Thừa Hán đều lười cãi lại, nhưng tình hình bây giờ đã khác rồi. Còn có những người khác không rõ tình hình ở đây, không giải thích rõ sẽ không dễ xử lí chuyện về sau. Có điều hắn nghĩ tới phản ứng của Tống Đình trước đó cho nên còn có thể duy trì vẻ ôn hòa nhã nhặn.

“Người thức tỉnh phải gánh chịu nhiệm vụ nguy hiểm nhất…”

Oành! Cửa lập tức bị mở ra… Không, càng giống như là bị phá tan.

Lời của Lưu Thừa Hán bị cắt ngang, trên mặt hắn hiện lên vẻ tức giận, đang muốn quát người mới đến, chỉ thấy hai anh em nhà họ Tống đều đứng vụt lên.

“Chuyện gì?” Tống Đình hỏi.

Dù sao bình thường thì Thẩm Trì không dám xông thẳng vào hội nghị như vậy, cho dù là căn cứ thủ đô có chuyện mờ ám gì thì cũng là điều trong dự tính của bọn họ. Thẩm Trì chắc chắn sẽ không xông tới bởi vì chuyện này.

Thẩm Trì há miệng thở hổn hển, hiển nhiên anh ta đang rất gấp, sắc mặt hết sức khó coi, cũng không nói nhiều mà trực tiếp tiến vào hội trường, cơ hồ là dùng bước chân như chạy đi tới bên người Tống Đình, ghé vào bên tai thấp giọng nói mấy câu.

Giọng của Thẩm Trì cực kỳ thấp, ngoại trừ Tống Nghiễn vốn rất nhạy bén lại ở sát bên nên nghe thấy, ở đây cũng chỉ có Lãnh Phong Trần và Sử Hạo ở xa nghe được. Lông mày Lãnh Phong Trần hơi nhíu, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú. Sử Hạo vốn luôn trưng ra dáng vẻ chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì lại xuất hiện chút gợn sóng, mơ hồ hiện lên chút bén nhọn.

Sắc mặt Tống Nghiễn cũng cực kỳ nghiêm nghị.

“Chắc chắn được mấy phần?” Tống Đình cau mày. Việc này quá không đáng tin, muốn y chỉ vì một lời nói của một thiếu nữ không phải dị năng tiên đoán mà ra lệnh làm cho cả căn cứ rút lui toàn bộ lực lượng, trong này không biết sẽ hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực, đặc biệt là còn có khả năng khiến cho lòng người hỗn loạn. Sở dĩ hỏi như vậy cũng là vì Tống Đình cảm thấy việc này quá nghiêm trọng, chỉ cần Thẩm Trì trả lời nắm chắc một phần mười thì y cũng sẽ không chút do dự mà hạ mệnh lệnh.

Nào ngờ Thẩm Trì lại lắc đầu, “Không hề nắm chắc được phần nào. Thế nhưng em tin tưởng Trương Dịch và Nam Thiệu.”

Nhìn thấy Nam Thiệu lại có thể bỏ Trương Dịch lại, hóa thành hình kiến gấp gáp bay về, Thẩm Trì bèn biết tính chất bức thiết của sự việc, thậm chí anh ta không hỏi nhiều thêm dù chỉ một câu đã vội vàng đến xin mệnh lệnh. Dừng vài giây, dường như sợ Tống Đình không tin, Thẩm Trì lập tức bổ sung: “Em chấp nhận lập quân lệnh trạng.(*)”

(*)Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh. Các vị tướng lĩnh thời xưa trước giờ ra trận thường lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc.

Tống Đình hừ một tiếng, không đáp lại câu nói này mà là vươn tay xé một tờ giấy ghi chép trên bàn, cầm bút viết một hàng chữ, kí tên, đóng dấu. Lúc đưa cho Thẩm Trì, y còn duỗi gõ gõ mấy cái: “Nếu chỉ là chuyện vớ vẩn, chờ xem anh xử chú mày thế nào!”

Thẩm Trì cũng không để ý nhiều, nhận lấy mệnh lệnh bèn xoay người chạy đi ngay.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Căn cứ xảy ra chút chuyện, làm lỡ thời gian của mọi người rồi, xin cứ tiếp tục!” Tống Đình quay đầu lại trấn định tự nhiên cười ha ha hai câu với những người tham dự hội nghị, sau đó y ngồi xuống, miệng nói lời xin lỗi nhưng ngữ điệu và vẻ mặt thì hoàn toàn không có ý hối lỗi chút nào.

Lưu Thừa Hán tức muốn nổ phổi, hắn định chế giễu hai câu, nhưng nghĩ tới chuyện cấp thiết trước mắt chỉ đành nuốt cơn giận này vào.

Nghe Lưu Thừa Hán nói chuyện, bề ngoài Tống Đình nhìn vẫn thoải mái như trước nhưng trong lòng y thực ra chẳng hề bình tĩnh. Dù là ai nghe tin căn cứ của mình sẽ xảy ra chuyện, hoặc là mới vừa hạ xuống mệnh lệnh như vậy thì đều rất khó yên lòng cho được.

Không phải Tống Đình không lo lắng, phải biết rằng nếu quả thật gặp nguy hiểm, căn cứ phòng ngự chu toàn dẫu sao cũng an toàn hơn so với ở bên ngoài. Thế nhưng y vẫn ký mệnh lệnh toàn thể rút đi, tin tưởng Thẩm Trì là một trong những nguyên do, quan trọng nhất là y không dám mạo hiểm. Dẫu lời tiên đoán kia chỉ có chút xíu độ chuẩn xác thì hậu quả tạo thành đều sẽ cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa nếu toàn bộ căn cứ dốc hết mọi lực lượng thì với thực lực của họ cũng không lo gặp gỡ nguy hiểm gì lớn ở bên ngoài, chỉ có điều sẽ dằn vặt vất vả mà thôi.

Thôi cũng được, cứ xem như diễn tập quân sự một lần đi!

***

“Mày điên rồi sao?” Nghe thấy lời của em trai, phản ứng đầu tiên của Đằng Anh là thế này.

Đằng Tấn bảo đảm đi bảo đảm lại rằng thần kinh của mình hoàn toàn bình thường, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa anh còn kể về chuyện của Quỷ Bệnh, chứng minh ở thời buổi này tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.

“Nếu quả thật xảy ra chuyện, căn cứ nhiều người như vậy… Chị hai, nếu như khi đó chị phát hiện mình đã từng có cơ hội nhưng lại không có bất cứ hành động gì, dẫn đến toàn bộ người trong căn cứ đều…. Chị có hối hận hay tự trách không? Nửa đời sau chị còn có thể an tâm mà ngủ sao?”

“Ngủ cái gì mà ngủ? Có mày ở đây giờ chị ngủ cũng chẳng yên!” Đằng Anh tức giận mắng. Nhưng cũng có thể là cô đã bị thuyết phục, giọng hơi dịu đi một chút. “Muốn điều động toàn bộ căn cứ thì chị không có quyền lớn như vậy, nhiều lắm chỉ có thể để người của chị cùng điên với mày thôi! Những phần khác chị không điều động được.”

Đằng Tấn nghĩ có thể đi một người thì thêm được một người, lập tức quấn lấy Đằng Anh, muốn cô lập tức dẫn trung đoàn của mình ra khỏi căn cứ, đồng thời đi thông báo với những người khác một tiếng.

Đằng Anh bị Đằng Tấn quấy rầy mãi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Bên này mới ra lệnh, đội ngũ chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát, bên kia Lý Mộ Nhiên đã mang theo Thẩm Trì tới căn cứ Nhữ Châu.

“Toàn bộ thành viên của căn cứ xin chú ý! Toàn bộ thành viên của căn cứ xin chú ý! Hiện tại căn cứ tiến hành diễn tập bảy ngày khẩn cấp, đề nghị tất cả mọi người mang theo đồ ăn trong ba ngày cùng với vũ khí lập tức xuất phát, di chuyển tới thành phố Ninh. Xin chú ý, là toàn bộ thành viên trong căn cứ! Toàn bộ thành viên trong căn cứ…”

Người sống sót đang trên đường hay các nhân viên đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình đều không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về hướng truyền tới tiếng loa phóng thanh.

***

“Mày mang đội đi trước đi!” Đằng Anh ra lệnh cho Đằng Tấn. Lúc này cô đã nhận được mệnh lệnh của Tống Đình, trong lòng cô hoàn toàn không còn hoài nghi nữa.

“Chị mau đi với em.” Đằng Tấn sao có thể không biết suy nghĩ của cô, vì thế anh vội vã yêu cầu. Dĩ nhiên anh rất hi vọng có thể cứu thêm nhiều người nhưng điều mà anh càng quan tâm hơn chính là người thân hiếm hoi còn sót lại này.

“Đây là mệnh lệnh!” Đằng Anh lạnh lùng nói. Tính cách của cô dứt khoát quả quyết, lúc thường có thể tùy ý đứa em trai này bướng bỉnh nhưng khi thật sự có chuyện thì cô sẽ lập tức trở nên cương quyết nghiêm khắc. Cô là nhân vật cấp cao trong căn cứ, nhất định phải dừng lại ở nhóm cuối cùng, đây là điều không cho phép bất cứ thương lượng nào. Cô tin tưởng nếu như Tống Đình ở đây thì y chắc chắn cũng sẽ là người cuối cùng rời khỏi căn cứ.

“Em không phải cấp dưới của chị.” Lúc này Đằng Tấn cũng không chịu nghe lời nhưng cũng không tiếp tục khuyên bảo, anh chỉ ngồi xuống ghế sau lưng Đằng Anh, hoàn toàn ném lời dặn dò của Trương Dịch sang một bên. Đằng Tấn không làm được chuyện vứt bỏ người thân ở lại giữa nguy hiểm mà bản thân mình thì lại trốn chạy.

Cùng lúc đó, Thẩm Trì cũng làm ra lựa chọn giống hệt bọn họ.

Đến lúc này, không có ai đi suy nghĩ xem sẽ là thảm kịch gì, vì sao thảm họa lại giáng xuống căn cứ Nhữ Châu. Bọn họ chỉ hy vọng làm tốt hết mọi chuyện mà mình có thể làm, cố gắng hết mọi sức lực mà thôi.