*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yến Phi Ly, Dật Phong
Khi chỉ còn một mình tuyệt vọng thống khổ tới cực điểm hoặc sẽ chết hoặc là sẽ trở nên điên khùng. Đương nhiên, điên cũng có nhiều kiểu, có người sẽ sản sinh khuynh hướng bạo lực, trở thành nhân vật cực đoan nguy hiểm, có kẻ thì lại sẽ tự xây cho mình một thế giới ảo tưởng rồi tự sa vào trong đó, không muốn tỉnh táo. Rõ ràng thì Lan Lan thuộc về nhóm sau.
Có lẽ cô bé đau đớn khi chứng kiến từng người thân mất đi, có lẽ là tự trách bản thân không có dũng khí đứng ra đương đầu với kiếp nạn cùng anh chị em mình, có lẽ là mê man trước tương lai không biết phải đi con đường nào, vì vậy cô bé tự xây cho mình ảo cảnh tươi đẹp: Người nhà đều trở về bằng những nguyên nhân hợp lý, mọi người vẫn giống như trước đây vui vẻ mà sinh hoạt chung một chỗ.
Nhân cách của Lan Lan phân liệt có khả năng chính bởi vì như vậy. Nếu không với tính cách của cô bé, dù cho có thêm thực lực hơn nữa chỉ sợ cũng không sống sót được.
Về phần dị năng của Lan Lan…
“Dị năng là cái gì ạ?” Đối diện với vấn đề này, Lan Lan tỏ ra vô cùng nghi hoặc. Đối với một người từ khi tận thế bắt đầu bèn trốn trong nhà, cơ hồ không tiếp xúc với bên ngoài thì dĩ nhiên chuyện không rõ dị năng là cái gì cũng là điều hiển nhiên.
Vì vậy Nam Thiệu làm mẫu cho Lan Lan thấy, hắn biến một miếng kim loại tiện tay nhặt được tạo thành một con dao bầu sắc bén dài nửa mét.
Lan Lan nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Cháu… cháu có thể xem… xem thử được không ạ?”
Nam Thiệu đưa dao cho cô bé, sau khi Lan Lan tỉ mỉ xác nhận dao là thật hay giả, Trương Dịch mới nói sơ lược về chuyện dị năng.
Lan Lan nghe mà mắt lóe sáng lên, tràn đầy ngóng trông: “Nghe thật giống như siêu nhân trong phim điện ảnh. Nếu như con người đều trở nên lợi hại như vậy, thế thì còn sợ gì sinh vật biến dị và zombie nữa đâu.” Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới tình hình của gia đình mình, tâm tình Lan Lan trùng xuống: “Đáng tiếc nhà cháu không có ai thức tỉnh.” Tựa hồ Lan Lan cũng không biết mình đã thức tỉnh dị năng.
Nên nhắc nhở hay là không?
Trương Dịch và Nam Thiệu liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều có quyết định. Trương Dịch móc trong túi ra một viên tinh hạch zombie thông thường ném cho Lan Lan.
“Đây là cái gì ạ? Đẹp quá đi.” Lan Lan cầm ở trong tay lăn qua lộn lại rồi giơ trước lửa để quan sát, có vẻ như rất thích.
“Tinh hạch não lấy từ trong đầu zombie ra.” Trương Dịch giải thích.
Tay Lan Lan run một cái, tinh hạch rơi trên mặt đất, sắc mặt xanh trắng đan xen, nhìn qua có vẻ như rất muốn nôn.
Phản ứng không lừa được người, đặc biệt là thiếu nữ trẻ người non dạ như Lan Lan, trừ khi cô bé trời sinh có diễn xuất thần sầu. Hiện tại Trương Dịch xác định tới 80% rằng Lan Lan từng thấy tinh hạch. Trên thực tế, nếu như không phải có người ngẫu nhiên phát hiện, ai sẽ rảnh hơi đi mổ đầu zombie ra mà xem cơ chứ.
“Cháu thử một chút xem có thể hấp thu hay không, nếu như có thể thì cháu chính là người thức tỉnh.” Anh nói.
Trên mặt Lan Lan lộ ra vẻ buồn nôn và sợ hãi, do dự một hồi lâu, cuối cùng cô bé vẫn bị sự tò mò và khát vọng trở nên mạnh mẽ dẫn dắt. Cô khom lưng nhặt tinh hạch lên, chỉ là dùng hai ngón tay để kẹp như thể lo dính virus.
“Không cần lo lắng, cái này không truyền nhiễm lên người đâu.” Trương Dịch bật cười.
Sau đó người có kinh nghiệm nhất ở đây – Nam Thiệu dạy cho Lan Lan làm sao để hấp thu tinh hạch.
Lan Lan nhìn thì có vẻ nhát gan nhưng mà rất thông minh, chỉ nghe một lần rồi hỏi thêm mấy vấn đề tương đối mấu chốt thì đã biết phải làm sao. Hai phút sau, nét mặt vốn còn chút ghét bỏ của cô bé đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Cháu có thể hấp thu!”
Có thể hấp thu thì ích lợi gì, mấu chốt là dị năng gì cơ. Bản thân cô bé không rõ, Nam Thiệu và Trương Dịch càng không thể biết. Hiện tại điều duy nhất có thể xác định chính là cô bé đúng là người thức tỉnh. Nhưng mà chỉ điểm này đã đủ khiến Lan Lan vui vẻ, giống như một người vốn là ăn mày đột nhiên phát hiện trên người mình vẫn luôn mang theo bảo bối. Dù cho tạm thời còn chưa biết bảo bối này có ích lợi gì, nhưng dẫu sao bảo bối vẫn là bảo bối, chỉ cần chịu dành thời gian, sớm muộn gì cũng có thể nghiên cứu ra tác dụng của nó. Dù như thế nào, có vẫn hơn không.
Vì vậy kể từ hôm ấy, Lan Lan ngoại trừ trong tay nhiều hơn một con dao bầu thì chuyện thường làm nhất chính là thảo luận nghiên cứu rốt cuộc mình có dị năng gì với “người nhà”.
Còn chuyện thăm dò cô bé, Trương Dịch và Nam Thiệu đã từ bỏ. Cũng không phải hai người đã hoàn toàn tin lời của Lan Lan mà là cứ thăm dò như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, bởi vì sau mấy ngày bọn họ không chỉ một lần thấy được trong lúc vô tình Lan Lan lại có bản lĩnh chuyển nguy thành an.
Lúc chuẩn bị ngủ đêm cô bé giẫm trúng cầu thang bằng gỗ mục nát nhưng lại được thanh gỗ vươn ra trên tường móc trúng quần áo, cả người bị treo giữa không trung, chưa đến nỗi té xuống dưới lầu. Hay khi cô bé không cẩn thận trượt chân ngã ngửa xuống, rõ ràng sau gáy sắp đập vào một thanh thép gãy vỡ dựng đứng trên nền đất, kết quả một trận gió điên cuồng thổi đến, cứ thế giúp cô bé nhích sang một chút xíu, cây thép kia sát qua bên tai, lưu lại một vết xước nho nhỏ. Rồi lúc cô bé đang ăn cơm nóc nhà bị tuyết sụp xuống, người khác đều liều mạng mới tránh thoát vận mệnh bị chôn vùi, chỉ có cô bé ngơ ngơ ngác ngác bưng bát ngồi ở chỗ đó không phản ứng kịp nhưng ngoại trừ nhận được một bát tuyết thì chẳng hề hấn gì…
Trương Dịch và Nam Thiệu gần như đều hoài nghi dị năng của cô bé liệu có dính líu gì tới vận may hay không. Chỉ có điều vận may cũng có thể tính dị năng sao? Hơn nữa vận may của Lan Lan nói dễ nghe một chút thì là may mắn, nói khó nghe thì nếu không phải gặp gỡ những hung hiểm bất ngờ, làm sao có khả năng biết may hay rủi. Cho nên để nói là tốt hay xấu thì thật sự rất khó để phán đoán.
Mà bất kể thế nào, điều này ít nhiều gì có thể xem như lời giải thích đối với việc Lan Lan có thể một thân một mình sống đến bây giờ, không mờ mịt khó hiểu khiến người ta khó có thể dự đoán như trước nữa.
Còn nguyên nhân chính khiến cho bọn họ ngừng thăm dò chính là vì đồng hành nhiều ngày, họ đã nắm được thực lực và tính khí, tâm tính của cô bé tới tám, chín phần, biết người này vô hại cũng đủ rồi, không cần đào sâu hiểu rõ, ai mà chẳng có chút bí mật chứ. Đương nhiên, nếu như vậy mà còn có thể nhìn nhầm, cả Nam Thiệu và Trương Dịch cũng chỉ đành chấp nhận thôi.
Ngay tại lúc hai người không suy nghĩ thêm những sự kì bí quái dị từ trên người Lan Lan nữa, hôm đó, khi đang gấp rút lên đường cô bé bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía một hướng khác, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Làm sao vậy?” Chú ý tới sự khác lạ của Lan Lan, Trương Dịch hơi dừng lại rồi hỏi.
“Bên kia… rất khó chịu.” Lan Lan chần chờ nói.
“Sao cơ?” Trương Dịch nghe không hiểu lắm nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía phương hướng mà cô bé chỉ.
Nam Thiệu nắm tay Trương Duệ Dương cũng ngừng bước.
Bởi vì tình hình giao thông và đủ loại vấn đề, bọn họ đã rời khỏi đường cao tốc, lúc này đang đi trên đường lớn thông giữa Vân Đông và tỉnh lân cận. Một đoạn đường này tình hình giao thông vẫn khá được, không có xe cộ bỏ hoang hay zombie chặn đường, tuyết đọng cũng không dày như nơi khác. Theo suy đoán thông thường, hẳn là có người thường xuyên đi ngang qua, gần đây nói không chừng còn có khu dân cư của người sống sót.
Hướng mà Lan Lan đang nhìn là một cái ngã ba, cách một mảnh rừng biến dị rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng nhà tự xây cao thấp chập trùng. Nhà cửa tự xây như vậy có thể thấy được hầu hết hai bên đường cái cho nên cũng không có gì đặc biệt.
“Bên kia khiến cháu thấy không thoải mái.” Lan Lan cân nhắc từ ngữ một chút, tận hết khả năng biểu đạt ra ra cảm giác của chính mình.
Trương Dịch và Nam Thiệu trao đổi ánh mắt, truy hỏi: “Có phải là cháu cảm thấy nguy hiểm không?” Nếu như là gặp nguy hiểm, anh và Nam Thiệu không có lý do gì mà chẳng hề có chút cảm giác.
Lan Lan lắc lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy rất khó hình dung loại cảm giác này: “Không phải ạ… Chính là rất khó chịu… Cực kỳ khó chịu!”
“Em đi qua xem.” Nam Thiệu nói. Thay vì ở đây đoán đến đoán đi, còn không bằng trực tiếp đi qua điều tra một chút. Không có chuyện gì đương nhiên là tốt, nếu quả thật có vấn đề gì, cũng thuận tiện cho hai người phỏng đoán được năng lực của Lan Lan một lần nữa.
Trương Dịch không phản đối. Đối với thực lực của Nam Thiệu anh vẫn rất yên tâm, giả như gặp nguy hiểm, chưa nói tới việc ứng phó nổi hay không nhưng chạy trốn thì hoàn toàn không có vấn đề.
Nam Thiệu cứ thế bước qua, bởi vì trong đội có nữ nên hắn biến thân không tiện. Mà tốc độ đi của hắn cũng không chậm, chỉ mười mấy phút, hắn cũng đã trở về.
“Tình huống thế nào?” Trương Dịch thấy sắc mặt hắn không quá tốt, lòng không tự chủ căng thẳng hơn.
Nam Thiệu trầm mặc mấy giây mới mở miệng trả lời: “Bên kia là khu dân cư của người sống sót.”
“Thật sao?” Tinh thần Trương Dịch không khỏi rung lên, nhưng mà còn chưa đợi anh vui mừng, lời kế tiếp của Nam Thiệu lại như một chậu nước đá dội xuống đầu.
“Thế nhưng họ bị tấn công, không còn một ai sống sót. Hẳn là chuyện từ hai ngày trước.”
Mặt Lan Lan lập tức trở nên trắng bệch.
Trương Dịch nhìn cô bé rồi nói: “Cùng qua xem thử đi.”
Mặt Lan Lan càng trắng hơn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, môi cô bé giật giật, muốn nói không đi nhưng lúng túng hồi lâu lại cũng không thể phun ra một chữ.
Khu dân cư kia cách đường cái cũng không xa, ước chừng chỉ khoảng nửa cây số, có một con đường nhỏ rộng chừng 3m nối thông với tỉnh lộ. Bởi vì tuyết lớn bao trùm lại có thực vật biến dị cách xa nhau, con đường này lúc ẩn lúc hiện, nhưng cũng không hoàn toàn đứt hẳn.
Đi tới gần, bọn họ mới nhìn thấy bức tường đất đơn sơ xây quanh khu nhà tự xây kia, trên tường có một cánh cửa sắt chống trộm, nhìn qua có vẻ u ám đầy mùi chết chóc. Lúc này cửa sắt đang mở rộng, một bộ thi thể chỉ còn dư lại nửa người nằm nhoài ở đó, tuyết trên người đã bị Nam Thiệu quét xuống hết, thi thể này bị đông cứng, vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng khi chết. Ngực và bụng bị mở rộng, nội tạng rơi ra cũng bị băng tuyết bảo tồn hình dáng ban đầu, nửa kia thân thể thì lại không rõ tung tích.
Trương Dịch ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nôn mửa, quay đầu nhìn lại hóa ra là Lan Lan bị tình cảnh này dọa sợ, đang ở nơi đó nôn khan. Nghĩ một hồi, anh không lên tiếng an ủi, mà là quay đầu lại tiếp tục kiểm tra thi thể.
Trương Duệ Dương nhìn thi thể rồi nhìn Lan Lan, tựa hồ không hiểu vì sao chị gái lớn lại có phản ứng như thế này. Là một đứa trẻ tự tay giết không biết bao nhiêu zombie, còn tự tay moi tinh hạch trong não zombie, bộ thi thể kia ngoại trừ hơi mới một chút thì cũng không có cái gì đặc biệt.
“Chị bị bệnh sao?” Điều duy nhất nhóc có thể nghĩ đến chính là nguyên nhân này.
Lan Lan che miệng lắc đầu liên tục, không dám quay đầu lại nhìn nữa. Trương Duệ Dương gãi gãi đầu nhỏ, càng không rõ ràng.
“Hẳn là bị sức mạnh rất lớn trực tiếp xé thành hai nửa…” Bên kia Trương Dịch đưa ra kết luận, “Chỗ đùi có dấu ngón tay nắm chặt, căn cứ mức độ to nhỏ, bước đầu phán đoán hình thể hung thủ phải hơn hai mét.”
Vừa nói, Trương Dịch vừa lấy tay đào bới đất tuyết xung quanh, sau đó trong cửa sắt khoảng năm mét nhìn thấy vết chân cực đại mà mình muốn tìm.
“Có thể là người biến dị, hoặc là zombie biến dị.” Thông qua vết chân, anh đưa ra kết luận. Còn liệu đây có phải là con người bình thường hay không thì anh vẫn giữ nguyên đánh giá như cũ, không phải là không có khả năng mà là tính khả thi quá thấp. Một là hình thể cao to như vậy cực kỳ hiếm thấy ở loài người, thứ hai chính là trừ khi tâm lý cực độ biến thái, hay hoặc là có ân oán sâu đậm, không thì sẽ chẳng giết chóc đồng loại thảm khốc thế này.
Tại cách đó không xa, anh tìm được nửa bộ thi thể khác, vì vậy mới thu dọn hai người lại một chỗ, nhặt nội tạng rồi khiêng tới khoảnh đất trống bên trong bức tường. Nam Thiệu cũng đi qua hỗ trợ.
Lan Lan rất sợ, nhưng không dám đứng một mình ở bên ngoài, chỉ có thể dán vào chân tường, nắm chặt tay Trương Duệ Dương đi vào trong, sau đó rập khuôn từng bước theo sát sau lưng Trương Dịch và Nam Thiệu.
Thông qua đôi tay run rẩy không ngừng của Lan Lan, Trương Duệ Dương cuối cùng đã hiểu được cô bé đang hãi sợ, nhưng lại không hiểu vì sao cô lại sợ. Nhưng nhớ lại ngày đó Lan Lan bị zombie dọa sợ đến mức khóc rất lâu, nên nhóc không thấy khó hiểu nữa. Nhóc thông minh giữ im lặng, không nói ra, tránh cho Lan Lan lại khóc lên mà nhóc không dỗ được.
Có bảy tám căn nhà tự xây phía trong bức tường, có nhà một tầng, cũng có nhà hai tầng, ba tầng. Diện tích nơi này không lớn, thi thể nằm khắp nơi, có cái xác đầu bị bóp nát bét, óc và mảnh xương lẫn vào nhau, có thi thể bị gặm đến mức lộ ra xương trắng, có cái lại chia năm xẻ bảy, tình trạng tử vong hết sức quái dị, nhìn vẻ phẫn nộ còn đọng lại trên khuôn mặt bọn họ cùng với vũ khí rơi vào đầy đất, có thể xác định bọn họ đều chết trong lúc chiến đấu. Mà hiện trường lại không có xác zombie hay thi thể thú biến dị, có thể loại trừ khả năng bị dọn dẹp mang đi, có thể suy ra thứ tấn công khu dân cư nhỏ này vô cùng mạnh mẽ.
Nghĩ đến khả năng có một sinh vật biến dị lợi hại đang nhòm ngó xung quanh, Nam Thiệu và Trương Dịch nhìn bề ngoài thì như không tỏ vẻ gì, nhưng kỳ thực tinh thần đang ở trong tình trạng báo động cao độ.
Bọn họ chuyển từng thi thể đến khu đất trống sát lối vào, thuận tiện nhìn xem còn ai sống sót hay không, hoặc là dấu vết của kẻ tấn công để lại.
Thành thật mà nói, từ sau khi tận thế đến, cảnh tượng tương tự như vậy bọn họ đã thấy quá nhiều, từ ban đầu khi nhân loại bị zombie và sinh vật biến dị ép đến mức không chốn dung thân, đến sau này bị biển thú biến dị và zombie bao vây tấn công căn cứ Vân Châu, hay cả những khu người sống bị Lâm An tiêu diệt trên đường họ trở về, không trường hợp nào là không thảm khốc. Cho nên khi di chuyển thi thể, lòng của hai người cực kỳ bình tĩnh không lay động.
Nhưng Lan Lan lại trào nước mắt, ngập ngừng mãi mà chưa rơi, cũng không biết là bởi vì sợ hãi hay bởi vì đau thương.
“E là đêm nay phải qua đêm ở đây rồi.” Trương Dịch đang bận rộn đột nhiên quay đầu lại nói.
Đôi mắt Lan Lan lập tức trừng lớn, nước mắt vẫn luôn đọng trên mi cuối cùng cũng lăn xuống. Nơi này có nhiều người chết như vậy, cô bé không dám ở lại, đặc biệt là đêm nay cô bé còn phải canh gác một mình mấy tiếng.
“Chúng ta phải chôn những thi thể này, hố vẫn chưa đào xong, cần thêm thời gian.” Trương Dịch giải thích đơn giản. Trên thực tế, thiêu đi sẽ đỡ được rất nhiều chuyện, nhưng bọn họ không có ai là người dị năng hệ hỏa, lại thiếu nhiên liệu nên cơ bản là thi thể đông cứng không thiêu cháy được.
Dừng một chút, anh nói thêm: “Cháu phải nhanh làm quen đi.” Bọn họ không thể chăm sóc cô bé mãi, đến khi gặp được căn cứ người sống sót thích hợp, bọn họ sẽ chia tay. Nếu như đến lúc đó cô bé vẫn không học được cách đối mặt với zombie và cái chết, sợ là muốn sinh tồn cũng rất khó khăn. Nghĩ vậy, lòng anh lại trở nên cứng rắn, nói: “Đến đây giúp chú.”
Lan Lan lập tức cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, lại biết mình không thể từ chối, chỉ có thể do dự lề mề lết đến bên đó.
“Con cũng làm được.” Trương Duệ Dương ở bên cạnh nhanh nhẹn như một chú khỉ, nhanh chóng đi qua đào thi thể từ trong tuyết ra, sau đó kéo về phía bãi đất trống.
Thấy thế, Lan Lan sao còn có thể chần chờ được nữa, cô bé nhanh chóng chạy tới, kiên trì giúp đỡ. Nhưng khi tay vừa mới chạm đến thi thể, cô bé đã bị nhiệt độ lạnh lẽo kia dọa đến mức run rẩy, chân run không đứng nổi, đặt mông ngồi phịch xuống đất. Trương Dịch và Nam Thiệu đều nhìn thấy, cũng không lên tiếng khuyên bảo hay khuyến khích. Trương Duệ Dương đang kéo các thi thể, hoàn toàn không nhận ra phản ứng của cô bé, thân thể bé nhỏ tự kéo thi thể chậm rãi đi xa. Lan Lan khẽ cắn răng, lau nước mắt, tự cổ vũ bản thân mới bò dậy được, rồi lảo đảo đuổi theo.
Một trẻ lớn một trẻ nhỏ thực ra không giúp được quá nhiều, Trương Dịch chỉ muốn để hai đứa trẻ học được rằng đối mặt với đồng loại đã chết không thể bỏ mặc làm ngơ, nhưng cũng không cần phải sợ hãi.
Khu dân cư rất nhỏ, số lượng cũng ít, sau hơn một giờ đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn lại hai căn nhà cuối cùng chưa kiểm tra. Trương Dịch không để Trương Duệ Dương và Lan Lan tìm kiếm xung quanh, mà luôn để hai đứa trẻ trong tầm mắt mình, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc.
Hai ngôi nhà cuối cùng đều là nhà hai tầng, một căn được ốp gạch màu đỏ, một căn thì chưa được ốp gạch men gì cả, lộ ra tường xi măng màu xám xấu xí. Kiến trúc trong tận thế dù được thiết kế đẹp hay không thì đều tràn ngập cảm giác âm u đầy chết chóc, nơi này lại càng là như thế.
Hai ngôi nhà xây đối diện nhau, bọn họ không chọn lựa, trực tiếp tiến vào căn nhà không ốp gạch men.
Trước khi họ đến, Nam Thiệu đã tuần tra toàn bộ khu dân cư một lần, loại bỏ nguy hiểm có khả năng tồn tại. Thế nhưng khi cả nhóm tiến vào ngôi nhà này, lúc đang chuẩn bị kiểm tra trên lầu trước, hai người đi trước đều dừng chân, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi vào phòng chứa dưới cầu thang.
Oành… Oành… Oành oành…
Tiếng va chạm rất nhẹ, qua một lúc mới vang lên một hai tiếng, nếu không chú ý, rất dễ bị bỏ qua. Trước đó khi Nam Thiệu đi kiểm tra thì không phát hiện. Giờ đây nghe được tiếng động ở nơi hoàn toàn tĩnh mịch như vậy, không khỏi có cảm giác giật mình thon thót.
Sau khi giúp di chuyển mấy bộ thi thể, dường như Lan Lan vẫn không thể trở nên dũng cảm hơn, khi nghe được tiếng động, cô bé sát lại gần Trương Duệ Dương theo bản năng, hai tay ôm lấy nhóc, dùng cách này để thêm can đảm. Hiển nhiên Trương Duệ Dương gan lớn cùng với năng lực cao đã cho cô bé cảm giác an toàn, cho nên trực tiếp xem nhẹ vấn đề tuổi tác.
Trương Dịch và Nam Thiệu liếc nhau một cái, nhấc chân đi đến phòng kho, Trương Dịch đi được hai bước thì quay đầu nói với hai đứa bé: “Hai đứa đứng yên đó.”
Nam Thiệu thì giành trước một bước, tiến vào kho.
Cửa kho không bị khóa, ánh sáng rất mờ, vấn đề này không ảnh hưởng tới Nam Thiệu, nhưng hắn vẫn tiện tay cầm cây nến thắp sáng lên, giúp Trương Dịch có thể nhìn rõ.
Trong kho rất trống, có một đống than, mấy cái túi rách nát trống không, còn có một ít vật linh tinh, bởi vậy một cái xác nằm úp sấp trên mặt đất trở nên rất đáng chú ý.
Oành! Đúng lúc đó, một tiếng động trầm thấp vang lên, thi thể kia nhúc nhích rất nhẹ khó mà nhận ra một chút.
Đừng nói là Trương Duệ Dương và Lan Lan lén lút ló đầu nhìn vào bên trong sợ đến mức suýt chút nữa đã kêu thành tiếng, ngay cả Trương Dịch, Nam Thiệu đã chuẩn bị tâm lý đều bị dọa hết hồn.
“Còn sống ư?” Trương Dịch dò hỏi nhìn về phía Nam Thiệu.
Nam Thiệu dùng dị năng ngưng mắt nhìn sang, lắc đầu, “Không phải, cũng không bị hóa zombie, chỉ là một cái xác.” Vừa nói chuyện, hắn vừa cất bước đi tới.
“Cẩn thận một chút.” Trương Dịch căn dặn, chính anh cũng theo sát phía sau.
Tới gần đó, mùi máu tanh nồng nặc vọt vào trong mũi khiến hai người không khỏi nhíu mày lại. Trước đó dọn dẹp không ít thi thể, nhưng bởi vì bên ngoài quá lạnh, lại trống trải, mùi máu tanh đều tán đi sạch sẽ, cho nên khi đột nhiên ngửi thấy mùi này thì chưa thích ứng được.
Nam Thiệu cảm thấy dưới chân dinh dính, còn hơi trơn trượt, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện là máu đọng lại, từ dưới thân bộ thi thể tràn tới, lan ra thành một vũng máu.
“Nhiều máu vậy…” Hắn hơi bất ngờ.
Ngay lúc đó lại vang lên hai tiếng oành oành, thi thể cũng rung động hai lần, ngắt ngang lời hắn.
Nam Thiệu đi tới, ngồi xuống trước mặt thi thể, một tay giơ nến, một tay lật thi thể kia lên. Trương Dịch cầm đao đứng bên cạnh, chuẩn bị ứng phó với tình huống đột phát bất cứ lúc nào.
Thi thể lộ ra chính diện, đó là một người đàn ông trung niên, khung xương rất lớn, nhưng gầy trơ cả xương, hiển nhiên trước khi chết đã trải qua cuộc sống không tốt. Đa số các xác chết được dọn dẹp lúc trước cũng vậy, kết hợp với kết quả kiểm tra toàn bộ khu dân cư, có thể suy đoán trước khi gặp nạn, người sống sót ở đây rất khan hiếm đồ ăn. Mà điều bất ngờ chính là, cái xác trước mắt này lại khác với những thi thể khác, dường như người này đã tự sát.
Một cây đao nắm chặt trong tay phải, trên đao vẫn còn đọng lại vết máu, phía bên trái cổ có một vết cắt rất lớn, miệng vết thương lật ra ngoài, hiển nhiên động mạch cổ đã bị cắt đứt, máu trên đất chảy ra từ đó.
Quả thực người này đã chết rồi, hơn nữa không có dấu hiệu hóa zombie. Vậy thì điều gì dẫn đến việc nó phát ra tiếng động? Đầu tiên ánh mắt Trương Dịch quét nhìn thi thể tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, sau đó chuyển đến mặt đất dưới thân cái xác.
“A Thiệu, hạ thấp nến xuống.” Anh nói.
Nam Thiệu hiểu ý anh, cầm nến rọi gần mặt đất.
Một khe hở khó nhận ra xuất hiện trong tia sáng, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Trương Dịch chuyển thi thể dịch sang bên cạnh, khe hở lại càng rõ ràng hơn, nhìn thoáng qua thì đó là một tấm gỗ rộng khoảng một mét vuông. Không biết có phải bên trong đó nhận ra cái gì hay không, lúc này âm thanh biến mất không còn tăm hơi, dường như đó chỉ là ảo giác của bọn họ.
“Để em.” Thấy Trương Dịch dùng đao gõ lên tấm gỗ trên mặt đất mà không nghe thấy tiếng động, vì vậy anh xoay đao ngược lại, mũi đao luồn vào khe hở, chuẩn bị nhấc mảnh gỗ che kia lên, Nam Thiệu bèn vội vàng nói.
Trương Dịch lắc đầu, tay dùng lực, sàn nhà bị nhấc lên một góc, mơ hồ có thể nhìn thấy bên dưới đen ngòm, không phải mặt đất, mà là khoảng không.
Sàn nhà không nặng như dự đoán, anh dùng tay giữ, để đao qua một bên, hai tay đồng thời dùng sức, dễ dàng nhấc lên. Mùi thối nồng nặc vọt lên, cùng với đó là một cái hố đất đen kịt xuất hiện trước mắt.
Không phải mùi hôi thối của zombie. Anh xác định, liếc mắt nhìn Nam Thiệu.
Nam Thiệu luôn đứng bên cạnh chuẩn bị phối hợp tác chiến bất cứ lúc nào tiếp thu được ánh mắt của anh, hắn lập tức cầm cây nến đi qua chiếu vào trong. Sau đó bọn họ thấy một đôi mắt.
Là một người. Không, là hai người, chỉ có điều một người đang ngửa đầu nhìn bọn họ, mà một người khác thì đang vùi đầu ngồi trong góc tối, không nhìn kỹ thì khó phát hiện được.
Người ngước đầu là một phụ nữ, khoảng 30 – 40 tuổi, bởi vì vừa bẩn vừa gầy, có khả năng bề ngoài đã già dặn hơn. Tiếng vang trước đó có lẽ là cô muốn đẩy mở sàn nhà nên phát ra, nhưng vì không đủ sức, nên mới như có như không. Nhìn thân hình nho nhỏ đang ngồi xổm kia, tuổi tác có vẻ không lớn.
Người phụ nữ kia đang cảnh giác sợ hãi nhìn chằm chằm phía trên, nhưng bởi vì cô ở lâu trong bóng tối, bị ánh nến chiếu đến thì híp mắt lại theo bản năng, đến khi mở mắt ra thấy rõ trên đó là người, sợ hãi trong mắt đã biến mất rất nhiều, thay vào đó là vẻ vui mừng.
“Người? Có phải là người không?” Không biết là vì quá kích động hay là bị nhốt nên hồ đồ, cô vừa mở miệng đã khiến người khác không biết trả lời sao.
“Đúng, chúng tôi là người sống.” Trương Dịch tạm thời không thể phán đoán trạng thái tinh thần cô ấy, bởi vậy nhẹ giọng chậm rãi trả lời, giọng nói hết sức chân thành bình tĩnh.
“Vậy… vậy…” Dường như cô ta muốn hỏi gì đó, nhưng lại sợ sệt, cuối cùng cô xoay người, ôm lấy thân thể nhỏ bé ngồi xổm trên mặt đất đưa ra ngoài.
Trương Dịch liếc mắt nhìn, phát hiện đó là đứa trẻ khoảng 7 – 8 tuổi, rất gầy, nó đang rũ mắt, nhưng mà có hô hấp nên có thể xác định là người sống, vì vậy anh đón lấy. Sau đó kéo người phụ nữ kia lên.
Trên tay người phụ nữ nắm chặt một túi vải bố đựng non nửa đồ, cũng nhìn không ra là cái gì. Nam Thiệu đưa cây nến xuống hầm soi thử thì phát hiện không gian bên trong thực ra không lớn. Hai người ở bên trong chỉ có thể ngồi xổm hoặc là đứng, chẳng thể nằm, bốn vách tường và đáy hầm cũng không bằng phẳng, giống như là vội vàng đào ra vậy.
Trương Dịch đẩy nắp đậy khiến sàn nhà trở về như cũ, còn người phụ nữ vừa lên bèn nhào tới cạnh xác chết kia, lay lay mấy lần, “Đại Thành! Đại Thành…” Gọi mấy tiếng, cảm giác được người cũng đã đông cứng, không thể còn sống được nữa thì cô mới đứng dậy lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Mà đứa trẻ kia thì lại yên lặng ngồi xổm bên cạnh xác chết, không nói một lời, giống như tất cả xung quanh đều không có liên quan gì tới nó vậy.
Không lâu sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào khóc thê thảm, trong khung cảnh xung quanh hoàn toàn yên tĩnh thì tiếng hét này càng thêm chói tai. Trương Dịch và Nam Thiệu đi ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ nọ quỳ gối trước một đám thi thể, khóc đến tan nát cõi lòng, gần như muốn ngất.
“Ông trời khốn kiếp, sao không chịu cho chúng con một đường sống chứ…”
Tiếng khóc thê lương như tiếng cuốc gọi hè, ngắn ngủi một câu lên án lại thể hiện ra sự bất lực của bản thân.
Trước đó khi thu dọn thi thể, tâm tình Trương Dịch còn có thể bình tĩnh gần như lạnh lùng không hiểu sao lại bị câu nói này đâm cho nhói đau mỗi một tế bào thần kinh nhạy cảm, trong đầu anh hiện lên từng hình ảnh sau khi tận thế giáng xuống, người hóa những cái xác đói khát, động thực vật biến dị, khí hậu lạ thường, biển thú cuồn cuộn, Lâm An hung tàn, loài người giãy giụa, tuyệt vọng gào khóc… Thứ mà anh vẫn cho là mình đã thích ứng, đã vùi lấp trong sâu thẳm tâm hồn tựa như bị đào ra, trong tiếng than khóc khổ đau của phụ nữ kia lại một lần nữa nhắc nhở anh, cực khổ của loài người trước giờ đều chưa từng bởi vì đã thích ứng mà có thể hoàn toàn biến mất. Nó vẫn luôn tồn tại, hơn nữa thỉnh thoảng còn ào ra để chứng minh sự tồn tại.
Đột nhiên anh phát hiện mình vốn không có cách nào để khuyên nhủ người phụ nữ kia, Nam Thiệu càng sẽ không, hai người chỉ có thể đứng xa xa yên lặng mà nhìn tình cảnh này.
Trương Duệ Dương và Lan Lan víu khung cửa, một phút chốc nhìn đứa bé trong phòng một phút chốc lại nhìn bác gái đang khóc thê thảm bên ngoài. Một lớn một nhỏ cứ thế không tự chủ đều khóc theo.
Cũng may người phụ nữ nọ đã không phải là lần đầu tiên trải qua loại đau xót này, sau khi khóc lóc một hồi cô bèn lau khô nước mắt, loạng choạng đứng lên đi trở về.
“Cám ơn các cậu.” Cô khàn cổ họng nói, đôi mắt sưng như hạch đào, tay chân vô lực nhưng vẫn bắt đầu cùng thu dọn thi thể còn ở trong nhà.
Chỉ có điều khi muốn nâng thi thể có tên là Đại Thành trong nhà lại gặp phải phiền toái, đứa bé một mực yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh đột nhiên nhào tới, ôm thật chặt cái xác, không để cho bọn họ mang ra ngoài, bất kể là ai khuyên bảo đều chẳng có tác dụng.
Trương Dịch và Nam Thiệu đương nhiên là có cách có thể ép thằng bé hả ra, nhưng họ cũng không làm như vậy, mà là quay đầu đi thu dọn chỗ khác.
Bọn họ định đào hố mai táng tất cả các thi thể trước rồi mới tìm phòng nghỉ ngơi. Nhưng nhìn thấy người phụ nữ kéo thi thể đi lại ngã vài lần vào trong tuyết, vô cùng suy yếu nhưng lại kiên cường không chịu dừng lại, vậy nên sau khi dọn thi thể trong ngôi nhà cuối cùng đến bãi đất trống, bọn họ bèn chọn một gian nhà tương đối sạch sẽ để nhóm lửa làm cơm.
Lúc ăn cơm, đứa trẻ vẫn ngồi canh giữ bên cạnh thi thể, nó không cho người khác động vào thi thể, cũng không ăn cơm. Mấy người Trương Dịch không còn cách nào, đang suy nghĩ xem có nên dùng thủ đoạn cứng rắn hay không, Lan Lan khóc đến sưng mắt lại nói chuyện.
“Ba em ở kia kìa.” Cô bé chỉ vị trí cách thi thể không xa, nơi đó có một con chó bông rách rưới. Nó đã ở đó từ trước nhưng không ai để ý đến.
Nghe vậy, Trương Dịch và Nam Thiệu đều dừng lại, cho là cô bé bị bệnh. Nhưng chuyện ngoài dự liệu của bọn họ đã xảy ra, thằng bé ngoại trừ không cho di chuyển cái xác kia thì vẫn luôn tỏ ra vô cảm với mọi thứ lại đột nhiên chớp mắt nhìn về phía con chó bông bị dính máu tươi. Một lát sau, nó ngẩng đầu dò hỏi nhìn về phía Lan Lan.
Lan Lan gật đầu khẳng định, nói: “Bác ấy ở đó.”
Trên khuôn mặt thẫn thờ của đứa trẻ lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhưng biến mất rất nhanh, hai tay thằng bé chống đất bò qua, nhặt con chó bông lên, không ngại dơ bẩn mà cứ như vậy ôm nó vào trong lồng ngực.
Lần này Nam Thiệu và Trương Dịch đến di chuyển thi thể, thằng bé không còn ngăn cản nữa mà chỉ yên lặng theo sau.
“Chúng tôi trốn ra từ thành phố Vân Đông, trên đường đi đã chết không ít người, cũng không biết điểm tập trung của Chính phủ ở đâu, tới đây thì không đi nổi nữa nên mọi người đồng thời dọn dẹp mấy ngôi nhà này, sửa chữa bức tường, coi như là có chốn dung thân.” Lúc ăn cơm, người phụ nữ kể lại chuyện cũ, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Cô tên là Khương Hồng, hai mươi chín tuổi, trước tận thế là cán bộ của một xí nghiệp tư nhân, đã kết hôn và có một bé con vừa tròn một tuổi. Chồng của cô là mối tình đầu thời đại học, tình cảm vợ chồng rất tốt, hai người đều có thu nhập cao, có nhà có xe, không có gì phải buồn sầu. Nếu như không có tận thế, bọn họ còn chuẩn bị sinh bé thứ hai, có thể nói là gia đình hạnh phúc kiểu mẫu.
Mà khi tận thế xảy ra, em bé biến thành zombie, dưới tình huống không chuẩn bị gì chồng cô đã bị cắn, khi phát hiện mình bắt đầu có dấu hiệu hóa zombie, anh ôm con đã biến thành zombie nhảy từ tầng cao nhất xuống. Cha mẹ hai bên cũng không tránh được một kiếp. Trong một ngày, nhà tan người mất, thế giới biến đổi, nếu như tính cách mềm yếu, chỉ sợ đã đau đớn tuyệt vọng mà tự sát, nhưng trong lòng Khương Hồng vẫn kìm nén lại, muốn biết vì sao lại xảy ra tai họa như vậy, muốn trút tất cả cừu hận vào người gây ra tất cả những chuyện này.
Cho nên cô vẫn sống, theo đám người sống sót tụ tập lại cùng chạy ra khỏi thành phố, sau đó gặp được nhiều người sống sót hơn. Bọn họ trốn khỏi Vân Đông, muốn tìm khu tập trung do Chính phủ hoặc quân đội thành lập. Nhưng thời kỳ đầu của tận thế, bên Vân Đông này không có bất kỳ hành động cứu viện nào, đừng nói là điểm tập trung, dù chỉ là lực lượng cứu hộ cũng chẳng có.
Trong quá trình trốn khỏi thành phố, đã có không ít người chết đi, khi bị chặn trên đường cao tốc lại chết thêm không ít, cuối cùng bọn họ không thể không vứt xe trên cao tốc, đi bộ theo tỉnh lộ. Cứ vừa đi vừa chết như vậy, đến khi tới đây, ba trăm người ban đầu chỉ còn sót lại chừng một trăm.
Không ai muốn đi tiếp nữa, hoặc là nói bọn họ sợ hãi, sợ hãi vì không có hi vọng, sợ hãi bởi vì sẽ phải đi qua một thị trấn, trong đó sẽ có rất nhiều zombie, cho nên họ ngừng lại nơi đây
Nơi này chỉ có mấy ngôi nhà, khi tận thế ập xuống không có mấy người ở nhà, đối với bọn họ đã trải qua một đường liều mạng mà nói, đây quả thực là một chốn cực lạc.
Bọn họ giết vài con zombie, an ổn ở lại đây, vừa nỗ lực để sống sót, vừa tìm biện pháp hỏi thăm tin tức Chính phủ, sau đó thu nhận mấy nhóm người sống sót đi ngang qua. Số lượng cũng không nhiều, mỗi nhóm chỉ tầm ba đến năm người.
Chung quanh đây có nông thôn, còn có thị trấn, khoảng cách không gần mà cũng không xa đến mức phải đi mấy ngày. Sau đó bọn họ lấy được mấy chiếc xe, lái xe đi tìm lương thực, đến khi đã quen chiến đấu với zombie thì cuộc sống cũng có thể chấp nhận được. Nhưng vẫn không có tin tức của Chính phủ và quân đội, dần dần mọi người cũng không còn hi vọng gì nữa.
Khi tất cả mọi người cho là tình huống đã tệ đến không thể tệ hơn, cuộc sống sau này sẽ vẫn luôn sống không ra sống, chết không ra chết như vậy, khí hậu lại đột ngột thay đổi, động thực vật biến dị. Bởi vì trước đó chưa hề chuẩn bị tâm lý, vả lại sau khi động thực vật biến dị thì cực kì hung tàn, lần đó bọn họ lại chết không ít người, cuối cùng đến khi thích ứng được, cũng chỉ còn sót lại chừng năm mươi người. Đó còn là kết quả sau nửa năm rèn luyện giết zombie, nếu không chỉ sợ là không còn ai sống sót.
Cho dù trong lòng Khương Hồng tràn ngập oán hận thì cũng bị hiện thực mài hết, cô muốn báo thù, chẳng lẽ có thể tìm ông trời để báo thù sao? Mà đau khổ khi mất đi người thân lúc trước trải qua vô số lần đả kích đã biến thành tê dại, chỉ còn lại bản năng cầu sinh. Sau khi trải qua kiếp nạn thứ hai, cô và một người đàn ông có con kết hợp lại sống cùng nhau.
Người đó tên là Triệu Đại Thành, sau tận thế có sức mạnh rất lớn, thực lực trong đội nằm ở tầm trung, tuy không phải là rất mạnh nhưng gập ghềnh trắc trở cũng có thể mang theo con trai vượt qua lần tai họa thứ hai. Chính Khương Hồng cũng thức tỉnh dị năng, nhưng đừng nói là phụ nữ, cho dù là đàn ông thì tại thời điểm như vậy, chỉ cần không phải thực lực mạnh mẽ tới một mức độ nhất định, có người bạn đồng hành là điều tốt hơn rất nhiều.
Sau tận thế, quan hệ giữa người với người trở nên đơn giản mà thực tế, không phải ức hiếp nghiền ép hoặc là trao đổi ích lợi, thì chính là dựa vào sưởi ấm lẫn nhau, còn tình yêu không phải là không có, mà chắc chắn không phải thứ quan trọng nhất, nếu thật sự có ai đó coi nó là tiêu chuẩn để tìm bạn đời thì đúng là một câu chuyện cười.
Sau khi Khương Hồng và Triệu Đại Thành ở cùng nhau, khi ra ngoài sẽ có người phụ một tay, thoải mái hơn không ít. Còn việc giúp đỡ chăm sóc con nhỏ thì con trai Triệu Đại Thành đã bảy, tám tuổi, mặc quần áo, ăn cơm đều có thể tự làm, cũng không nghịch ngợm, chỉ cần phải chú ý an toàn là được, không hao tâm tốn sức.
Cứ dọn về ở cùng nhau như vậy, trong hoàn cảnh tràn đầy zombie, sinh vật biến dị cùng với khí hậu giá lạnh muôn vàn khó khăn, bọn họ sống sót. Tuy khổ sở và cũng không có hi vọng nhưng có thể sống tiếp thì ai lại muốn chết.
Nào ngờ dù đã phải quỳ trên mặt đất, gập eo còng lưng, chôn mặt vào trong bụi trần như vậy, ông trời vẫn không muốn cho bọn họ một con đường sống.
“Lúc một tổ ra ngoài kéo than đá gặp phải zombie biến dị, mấy người chết, vất vả lắm mới trốn được về, ai biết lại khiến con zombie kia mò đến đây.” Không biết có phải được rèn luyện trong cuộc sống ăn bữa sáng lo bữa tối hay không, mà miệng Khương Hồng vừa nói không ngừng lại vừa không bỏ dở việc ăn cơm, đồng thời cũng chẳng quên việc chăm sóc con trai của triệu Đại Thành.
Thằng bé nọ tên là Triệu Tân, Khương Hồng không biết tính cách nó đã hướng nội, trầm tĩnh từ trước tận thế, hay là sau tận thế mới biến thành như vậy, nhưng mà thằng bé rất ngoan, không gây phiền phức, đối với người sống cùng hay với toàn bộ đoàn đội mà nói thì đều là một chuyện tốt. Không ai nghĩ tới vấn đề bệnh tâm lý nữa, ngay cả sống sót hay không cũng là vấn đề, ai còn dư hơi đi cân nhắc mấy chuyện này.
“Zombie kia cao chừng hai mét rưỡi, nó rất lớn, khỏe vô cùng, còn rất linh hoạt, không thấy có dị năng đặc biệt, thế nhưng da dày cứng chắc, không thể chém nổi…” Nói đến zombie biến dị tập kích khu dân cư, trong mắt Khương Hồng toát ra vẻ sợ hãi. “Mọi người dùng mọi cách có thể, từng người từng người chết đi, nhưng vẫn không thể làm gì được nó.” Nước mắt cô lại rơi xuống, rơi vào trong bát cơm.
Có lẽ bởi vì con trai, hoặc do cảm thấy không an toàn, Triệu Đại Thành lén lút đào tầng hầm, chính là cái hầm trong phòng kho. Người trong khu dân cư không nhiều, mà nơi ở còn ít hơn, một ngôi nhà có sáu, bảy người ở. Đó còn là số lượng sau cơn mưa rào. Trước đó, trong mỗi nhà đều phải nhét đến mười mấy hai mươi người mới có thể miễn cưỡng ở lại.
Triệu Đại Thành đào hầm lén lút, bình thường phải ra ngoài đi tìm kiếm lương thực và còn phải cẩn thận xử lý đất đào ra, cho nên tiến độ rất chậm. Đến tận khi có chuyện thì vẫn chưa hoàn thành. Mà chính thứ như vậy đã cứu mạng của cô và con trai anh ta.
Đương nhiên, cứu hai người họ không chỉ dựa vào hầm đất không hoàn chỉnh này, mà còn có máu tươi và mạng sống của anh.
Trong quãng thời gian trốn trong hầm, không chỉ một lần Khương Hồng nghĩ, khi đó thật ra Triệu Đại Thành muốn giết cô, mà không biết tại sao lại không ra tay, trái lại đẩy cô vào trong hầm.
Nếu như có đủ thời gian, anh ta hoàn toàn có thể kéo một thi thể đến đó thế thân. Nhưng anh không làm thế. Vì vậy Triệu Đại Thành chỉ có thể dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, dùng máu của mình để che giấu mùi và hơi thở của bọn họ.
Có lẽ không nhất định phải tự sát, có lẽ còn có biện pháp tốt hơn, thế nhưng khi đó anh ta chỉ có thể nghĩ đến phương thức cực đoan khốc liệt để bảo vệ con trai mình. Còn Khương Hồng có thể chỉ là tiện thể.
Trương Dịch và Nam Thiệu bỏ ra cả một buổi chiều đào một cái hố to ở nơi vốn là đất trồng rau ngoài tường rào, sau đó nhấc từng xác chết đặt vào đó.
“Đại Thành, anh yên tâm, chỉ cần em còn thở, em sẽ luôn chăm sóc Triệu Tân.” Có lẽ là xuất phát từ lòng muốn báo ơn, Khương Hồng cắn răng tự mình đào một cái hố cho Triệu Đại Thành, tự mình kéo xác anh vào đó, sau đó quỳ bên hố nói.
Triệu Tân ngồi xổm bên cạnh cô, không khóc, cũng không nhìn thi thể ba mình nằm trong hố, toàn bộ lực chú ý của thằng bé đều đặt lên con chó bông trong tay, dường như tất cả xung quanh đều chẳng liên quan gì đến nó.
“Triệu Tân, nói với mấy câu với ba con đi.” Khương Hồng nói xong, quay đầu gọi Triệu Tân.
Triệu Tân không có chút phản ứng nào.
Khương Hồng thở dài, bắt đầu lấp hố. Đừng nói đứa nhỏ như thế, ngay cả cô khi cảm giác được máu của Triệu Đại Thành lọt qua khe hở sàn nhà, nghe thấy tiếng thở trước khi chết của anh cũng cảm thấy được không chịu được, huống chi là cha con.
Thực ra cô và Triệu Đại Thành không có bao nhiêu tình cảm, ở cùng nhau chỉ vì nhu cầu đôi bên, có lúc cần thiết, vì sống tiếp mà giẫm đạp đối phương ra cũng không phải chuyện không thể. Thế nhưng ở bước ngoặt cuối cùng, Triệu Đại Thành lựa chọn nhường đường sống lại cho cô, làm cho trái tim bị cuộc sống hành hạ tê dại của cô lại lần nữa có cảm giác đớn đau.
Có lẽ là không còn kịp, cũng có thể là sợ cô phản kháng khiến thời gian kéo dài biến công sức của anh thành dã tràng xe cát, cho dù lúc đó Triệu Đại Thành xuất phát từ nguyên nhân gì mà không ra tay với cô, đương nhiên, nếu anh ta thật sự muốn hy sinh cô để bảo toàn cha con bọn họ, cô chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết. Bất kể thế nào, anh ta đã lựa chọn, còn cô giữ được tính mạng, đó là sự thực.
Cho nên cô nợ cha con bọn họ. Cô phải trả lại.
Bùn đất lẫn tuyết đọng che lấp thi thể, từng lớp bao trùm lên, cuối cùng chồng lên thành một nấm mồ nho nhỏ. Có gió từ vùng đất trống trải thổi qua, lay động đám thực vật biến dị không biết tên, phát ra tiếng rít gào thê lương như tiếng sáo huân(*), như là đang thổi lên một khúc nhạc đưa tiễn cho những sinh mệnh đã nằm lại trên vùng đất này.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Ăn xong cơm tối, những người khác đều đã ngủ, Nam Thiệu thấy Trương Dịch vẫn khoanh tay đứng dưới hiên nhà cong cong, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn đi tới tháo khăn trên cổ mình xuống quàng lên cho anh, vừa kéo bàn tay lạnh như băng của anh vào trong túi vừa hỏi.
Nam Thiệu gác đêm trước, sau đó là Lan Lan và Khương Hồng, cuối cùng mới là Trương Dịch. Bình thường lúc này Trương Dịch đã đi ngủ, ngày hôm nay tâm trạng anh có vẻ không tốt, cũng không ở trong phòng mà lại ra đứng ở ngoài trời có nhiệt độ dưới âm hai mươi, ba mươi này, không có chuyện gì mới là lạ.
Gió lạnh kèm theo tuyết rơi, bay xuống từng mảng lớn khiến người ta không biết cuộc sống khi nào mới kết thúc, càng không biết có thể đợi được đến ngày nhìn thấy mặt trời hay không.
“Có phải anh quá ích kỷ hay không?” Trương Dịch mở miệng, giọng anh trầm thấp, gần như đã bị chôn vùi trong gió tuyết.
Nam Thiệu hiểu anh cỡ nào, chỉ một câu hỏi không đầu không đuôi bèn biết Trương Dịch đang rối rắm chuyện gì. Hắn quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa khép hờ, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy bóng dáng Triệu Tân co rúc bên đống lửa, thân thể nho nhỏ vô cùng bất an cuộn lại, trong lồng ngực ôm thật chặt con chó bông dính máu, sau khi ngủ say lông mày thằng bé vẫn nhăn thật chặt, lúc này người ta mới cảm thấy nó có một chút sức sống. Rõ ràng Khương Hồng ngủ cùng nó, thỉnh thoảng sẽ kiểm tra xem đứa nhỏ có đắp kín chăn không, có bị cảm lạnh hay không, nhưng vẫn có cảm giác một đứa trẻ như thế đã bị toàn thế giới vứt bỏ.
“Nói gì vậy, dù anh là ba của Dương Dương, cũng không thể vì thương xót người khác mà quyết định thay, khiến con còn nhỏ lại phải gánh vác trách nhiệm mà nó không hiểu.” Nam Thiệu cười đáp.
Sự thực đúng là như vậy, con đường tương lai phải đi thế nào sẽ do Trương Duệ Dương tự mình quyết định. Mà trước đó, người làm ba như anh chỉ cần bảo vệ con trai không bị ép đưa ra lựa chọn là tốt rồi.
Trương Dịch đã nghĩ rõ ràng, tính anh vốn không để tâm vào chuyện vụn vặt, sau khi suy nghĩ rõ ràng thì không xoắn xuýt nữa, quay người vào trong nhà cùng với Nam Thiệu.
Nhưng mà tâm tư của anh cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Từ khi tận thế bắt đầu, anh đã nhìn thấy không ít thảm kịch, mà chính anh cũng là một thành viên trong đó, nếu như không phải gặp may mắn chỉ sợ xương cốt anh cũng đã hóa thành tro. Nhưng khi đó anh không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, ngoại trừ liều mạng để mình và người bên cạnh sống tiếp, đâu còn sức mà quan tâm đến những người khác. Nhiều lắm là khi nhìn thấy thì cảm thấy đau thương và bất lực mà thôi, sau đó… không có sau đó. Chính mình còn lo chưa xong, sao có khả năng nhớ đến người khác.
Nhưng bây giờ không phải như thế, Quỷ Bệnh nói cho anh biết, có giải pháp thoát khỏi tất cả chuyện này, không phải không thể chống lại ông trời, nhưng điểm mấu chốt lại là con trai anh. Kể từ lúc đó, khi anh gặp các loại thảm kịch vì tận thế, cảm giác trong anh không còn như xưa nữa. Anh sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, những chuyện này có thể không xảy ra nếu như vị “Thần” kia chẳng nhất thời hứng thú. Anh sẽ nghĩ, có phải sau này vẫn sẽ xảy ra nhiều thảm họa tương tự như vậy hay không. Anh biết biện pháp giải quyết, lại cứ muốn trơ mắt nhìn…
Đó cũng là nguyên nhân vì sao anh lại thất thường. Từ Lâm An đến Lan Lan, lại tới Khương Hồng và Triệu Tân, từng việc dồn lên, chỉ cần là người có chút lương tri thì rất khó để không bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, cho dù tâm lý bị các loại cảm xúc hổ thẹn, bất an, sầu lo hành hạ, anh cũng không muốn thay đổi quyết định của mình. Muốn mạng anh thì được nhưng không được phép có ý định với con trai anh, anh không phải thánh thần, không thể hi sinh con trai để cứu thế giới này, anh chỉ muốn con trai sống cả đời bình an. Nếu mong muốn như vậy là tội nghiệt, vậy thì anh nguyện gánh chịu tất cả.
—
(*) Sáo huân (huyên): một trong những loại nhạc cụ từ thời cổ xưa, đã tồn tại khoảng 7.000 năm về trước.