Edit: Yến Phi Ly
Beta: Minh Lan
Trên thẻ rõ ràng có khắc hai chữ Kiều Dũng, phía dưới còn có tên tiểu đội Dương Dương. Nét chữ kia thật sự quen thuộc đến mức khiến hắn nhịn không được chửi ầm lên “Thạch Bằng Tam khốn nạn, toàn gieo phiền toái cho ông!” Vừa mắng hắn vừa ném trả thẻ về cho cục thịt Trần, sau đó không kiên nhẫn nói với bọn họ “Còn đứng đây làm gì, qua kia qua kia mau…”
Mấy người như là ruồi bọ bị xua vào trong hàng, nếu nói trong lòng không khó chịu thì không có khả năng, thế nhưng đều đã trải qua những chuyện còn uất ức hơn, họ sẽ không vì chút chuyện ấy mà gây sự với đối phương. Ánh mắt những người khác trong đội đều có chút không tốt, hiển nhiên là mất hứng bởi có người làm vướng chân họ.
“Hôm nay cho mọi người tới đây nhận rõ mặt tôi, đừng có nhận nhầm người, đến lúc đó điểm danh mà vắng thì cũng đừng trách tôi không cho mọi người thể diện. Bảy giờ sáng mai tất cả tập trung ở ngoài cửa thôn chờ tôi, thức ăn nước uống tự mình mang. Ai không đến thì trong thôn cũng sẽ không còn chỗ cho kẻ đó nữa.” Thấy người càng ngày càng đông, trong sân sắp chứa không nổi, Kiều Dũng nhanh chóng tùy tiện dặn dò hai câu rồi cho những người tới báo danh với hắn giải tán, mà hắn thì vẫn chờ ở chỗ đó tiếp tục chờ người tới.
Khi rời đi, Trương Dịch trực giác phát hiện nguy hiểm, anh nhanh chóng lắc mình sang bên, thế nhưng bên cạnh toàn là người, anh không có cách nào tránh ra được, ngay sau đó liền cảm thấy bả vai đau xót, ngã văng ra ngoài, đầu đụng vào lưng Nam Thiệu. Nam Thiệu nhanh chóng đỡ lấy anh, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, một người đàn ông vừa cao vừa đen huýt sáo đi lướt qua bọn họ, còn giơ ngón giữa với họ, bên cạnh hắn là một người đàn ông mắt ti hí cười khẩy “Đứng cũng không vững, còn đòi đi giết zombie, mày chui vào váy đàn bà trốn đi thì hơn.”
Nam Thiệu giận dữ định xông lên dạy dỗ đối phương một trận nhưng lại bị Trương Dịch giữ chặt. Chung quanh nhất thời vang lên tiếng hừ cùng với tiếng cười nhạo ồn ào. Không chỉ Nam Thiệu giận đen mặt mà cả Lý Mộ Nhiên tính tình tốt nhất và cục thịt Trần cũng nổi điên, chỉ là một người trên mặt vẫn không có biểu tình gì, mà một người khác thì lại cười càng xán lạn.
“Để tôi giải quyết.” Trương Dịch chỉ thấp giọng nói bốn chữ, trong đám đông ồn ào huyên náo chỉ có Nam Thiệu nghe được. Anh đưa Dương Dương bị dọa sợ giao cho Nam Thiệu, sau đó đi về hướng người đàn ông cao lớn đã đi cách một khoảng.
Người đàn ông kia từ tiếng ồn ào chung quanh đã biết Trương Dịch đang tới chỗ mình. Hắn định xoay người thì cảm thấy bả vai bị người chụp lấy, hắn không chút nghĩ ngợi xoay một bàn tay qua nhưng không ngờ lại bắt vào khoảng không, ngay sau đó cánh tay bị người kia bắt được, đồng thời dưới nách đau nhức, cả cánh tay nhất thời mất lực không thể nâng lên nữa. Cho rằng tay mình đã bị phế, hắn giận dữ hét lớn một tiếng nhào về phía Trương Dịch, đồng thời tung qua một đấm. Trương Dịch thoải mái né tránh, đồng thời bắt lấy nắm đấm sượt qua bên má, kéo mạnh khiến hắn ngã văng ra ngoài, anh tiếp tục theo sát đá một cú vào dưới nách đối phương, vặn tay hắn ra sau. Không đợi hắn đứng lên, chân anh đã đạp lên trên lưng hắn, không biết từ nơi nào cầm ra một con dao gọt hoa quả dính máu zombie đỏ thẫm, ngồi xổm xuống, mũi dao để ngay trước con mắt người kia.
“Nếu con mắt này vô dụng, không bằng phế đi, thế nào?” Trương Dịch thấp giọng, ngữ khí trước sau như một rất bình ổn chỉ là lệ khí trong mắt khiến người ta biết anh không phải đang nói đùa.
Khoảng sân rộng đang ồn ã nháy mắt an tĩnh lại, hiển nhiên không ai lại nghĩ đến người đàn ông nhìn qua giống như một người què hiền lành sẽ ngoan độc như vậy. Hai cánh tay của người cao lớn kia đều mất lực, lúc này dẫu bị đạp cũng chẳng thể xoay người nổi, nhìn con dao cơ hồ sắp chọc vào tròng mắt, mồ hôi lạnh đua nhau chảy xuống, lại ngay cả run rẩy cũng không dám, không nói đến việc bị chọc mù mắt, chỉ cần bị con dao dính máu zombie kia cho vài nhát trên người đã đủ cho hắn ta đi đời.
Gã có cặp mắt ti hí nói xấu người khác còn lại thấy một màn như vậy, khuôn mặt bị mặt trời đốt đến đỏ bừng lại mất đi huyết sắc trong nháy mắt, trở nên tái nhợt. Gã vốn là kẻ mềm nắn rắn buông, hơn nữa giỏi về nhìn sắc mặt mà cư xử, cho nên trên cơ bản chưa chịu khổ gì, nào biết lúc này đây thế nhưng đụng phải tấm sắt. Sợ đối phương lát nữa sẽ trả thù mình, ánh mắt gã nhanh chóng đảo quanh, phát hiện không có ai chú ý tới mình vì thế lặng lẽ lui về phía sau đám người, sau đó xoay người nhanh chân chạy mất.
“Đừng… cẩn thận, người anh em à, cẩn thận dao của anh, tôi vừa rồi chỉ là… chỉ là không cẩn thận mới đụng vào anh… Không phải cố ý, thật sự không phải cố ý.” Trái ngược với vẻ ngang ngược trước đó, hắn ta lắp bắp giải thích, cả người hận không thể cuộn thành một cục hay có cái mai như rùa để che chắn, miễn cho bị con dao kia đâm trúng.
“Không cẩn thận?” Trương Dịch cười lạnh, mũi dao vẫn vững vàng để ngay sát tròng mắt người kia, ngay cả run rẩy một chút cũng không “Ngày mai ra ngoài giết zombie, có phải là mày muốn sau lưng tao cũng không cẩn thận như vậy?” Trương Dịch lúc này thật sự tức giận, nhưng không phải bởi vì người khác đụng đến anh, mà là người này thiếu chút nữa gây tổn thương tới Dương Dương. Đương nhiên, còn có lúc này nếu nhẫn nhịn, chỉ sợ ngày mai những người này làm ra mấy động tác nhỏ sau lưng bọn họ, kết cục không chết trong miệng zombie lại chết trong tay đồng loại, cái này thật sự là rất oan uổng.
“Không không không, tuyệt đối không… không dám…” Hắn ta sợ tới mức nói năng lộn xộn, thật vất vả bò ra từ trong bầy zombie, ai cũng không muốn chết ở chỗ này. Thấy Trương Dịch thờ ơ không chút bận tâm, thần kinh hắn rốt cuộc phá vỡ, thanh âm mang theo nức nở gào ra “Anh lôi dao ra xa, lấy ra đi! Tôi không dám, lần sau không dám… Nếu có lần sau, tôi… tôi sẽ bị zombie xé xác!”
Thấy giáo huấn hắn cũng đã đủ, Trương Dịch mới thu dao về, chậm rãi đứng lên nhìn lướt qua mọi người đang vây xem, lạnh giọng nói “Trương Dịch tôi tuy là người què, nhưng ai dám ở sau lưng hại cha con tôi và bạn bè của tôi, cho dù tôi biến thành zombie cũng sẽ kéo kẻ đó xuống nước!”
“Không sai! Ai dám ăn hiếp tiểu đội Dương Dương chúng tôi, cho dù chỉ còn lại một người cũng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đó!” Cục thịt Trần chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cực kỳ hả giận, lúc này lớn tiếng phụ họa. Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên tuy rằng không nói gì, nhưng đều đứng bên người Trương Dịch, hiển nhiên cũng có suy nghĩ như vậy.
Vỏn vẹn chỉ bốn người cộng thêm một nhóc con lại khiến người khác cảm thấy sức mạnh rất lớn, hình thành đối lập rõ ràng với tổ đội của những người tự cho là kẻ mạnh nhưng lại cố kỵ lẫn nhau kia. Cho dù thực lực của bọn họ trong mắt người dị năng, thậm chí là một số người thường căn bản không tính là gì, thế nhưng lại không ai muốn đi trêu chọc bọn họ. Chung quy không có thâm cừu đại hận gì với nhau, càng không dính líu đến lợi ích, cần gì phải đi trêu chọc loại đối tượng đau đầu mà nếu không thể lập tức diệt sạch toàn bộ thì sẽ bị quấn lấy này.
Nói với ba người Nam Thiệu một tiếng, Trương Dịch rốt cuộc dời chân khỏi lưng người đàn ông cao lớn kia, xoay người đi ra ngoài. Nơi bốn người đi qua, những người khác theo bản năng đều tránh ra nhường đường.
“Thoạt nhìn cũng không tồi, đáng tiếc a đáng tiếc…” Kiều Dũng chứng kiến hết mọi chuyện vừa rồi, dùng ngón cái sờ sờ chòm râu, cười tủm tỉm tự nói. Về phần đáng tiếc cái gì, trừ chính hắn ra thì chẳng ai biết.
Gã đàn ông cao lớn kia mặt xám mày tro đứng lên, may mắn bạn bè hắn ta tới nâng dậy không thì cánh tay trật khớp không thể nào dùng được, sẽ khiến người khác chê cười.
Vừa đi khỏi tầm mắt mọi người, Nam Thiệu đột nhiên vươn tay vội đỡ lấy Trương Dịch “Làm gì cậy mạnh như vậy, để tôi ra tay không giống nhau à.” Hắn thấy Trương Dịch dùng chân phải đá người nọ, cho dù biết cách dùng kỹ xảo nhưng đối với cái chân bị thương vẫn là gánh nặng rất lớn, chỉ là trước đó hắn không muốn những người khác nhìn ra nên mới không lên tiếng.
Đúng như hắn sở liệu, bởi vì cú đạp khi nãy mà chân Trương Dịch lại bắt đầu đau, hơn nữa còn hơi run rẩy khó mà đứng vững, anh không khỏi cười khổ, cũng không cự tuyệt hắn đỡ mình “Nhất định phải cho bọn họ biết, người trong tiểu đội của chúng ta mặc kệ là ai đều không dễ ức hiếp.” Nói đến đây anh nhìn thoáng qua Trương Duệ Dương đang ngây ngốc nhìn anh, trong lòng thầm thở dài, anh làm như vậy còn có một mục đích muốn nói cho Dương Dương, có thể thân mật với người khác thế nhưng tuyệt đối không cho phép để người khác ức hiếp.
“Anh Dịch, anh thật sự đẹp trai ngây người! Giống như năm đó anh đuổi bắt độc lão Tứ ấy, oai hùng bất phàm, đại sát tứ phương.” Cục thịt Trần sùng bái tán thưởng không thôi, ngữ khí không ngớt khoa trương.
“Cậu là còn ghi hận một đạp của anh khi đó phải không.” Trương Dịch cười như không cười nhìn y một cái. Hai người quen nhau lâu rồi, đôi bên đều hiểu rõ bản tính đối phương, chỉ một câu liền có thể nghe ra đối phương chân chính muốn biểu đạt cái gì.
“Nào có nào có mà… Khụ, em đang muốn nói là đá rất hay, đá rất đúng!” Cục thịt Trần sờ sờ mũi, cười gượng. Lúc trước lần đầu tiên y gặp Trương Dịch chính là vào lúc Trương Dịch đuổi bắt độc lão Tứ. Khi ấy y đang trêu đùa một em gái, có quen biết với độc lão Tứ cho nên liền thuận tay giúp một chút, chặn đường Trương Dịch, không nghĩ tới lại bị Trương Dịch một cước đạp bay. Ngẫm lại lúc ấy với thân hình béo tròn của y, tiếng rơi xuống đất sẽ kinh người cỡ nào, trực tiếp dọa em gái kia chạy mất, mà đối với chuyện này y vẫn luôn canh cánh trong lòng, về sau không ít lần ngáng chân Trương Dịch. Mãi đến sau này khi y gặp phiền toái, là Trương Dịch cứu y, lúc đó quan hệ hai người mới dịu đi rồi duy trì đến bây giờ.
Nghe hai người nói những chuyện mà người khác không hiểu, trong lòng Nam Thiệu hơi không thoải mái, nhìn về phía Lý Mộ Nhiên vẫn luôn trầm mặc không nói, hỏi “Hôm nay nếu là em, em sẽ làm thế nào?”
“Giống anh Dịch, nghĩ biện pháp dọa đối phương.” Lý Mộ Nhiên suy nghĩ rồi trả lời. Theo cô thấy thì chỉ cần đủ mạnh sẽ không ai dám chọc tới, cho nên cô muốn không ngừng làm cho mình mạnh hơn.
Nam Thiệu lắc đầu, trực tiếp phủ quyết biện pháp của cô “Em có thể trực tiếp giết hắn. Em là con gái, cho dù lúc ấy giết người thì kẻ khác cũng không thể trách em. Về phần đồng đội của kẻ bị giết, có tụi anh ở đây em sợ cái gì?”
Khóe miệng Lý Mộ Nhiên khẽ giật nhưng lại không phát ra tiếng gì. Cô không phải không có ý định giết người, lúc trước khi sống trong lều, có người mò vào lều của cô định ức hiếp cô liền bị cô giết. Song đó là dưới tình huống bất đắc dĩ, sau chuyện đó cô chẳng thể ngủ an ổn một thời gian rất dài, cứ nhắm mắt lại liền bừng tỉnh.
“Em biết rồi.” Một lát sau, cô thản nhiên trả lời. Cô biết Nam Thiệu nói là sự thật, ở tận thế, phái nữ nếu không có nọc độc thì sẽ bị càng nhiều kẻ bắt nạt. Hiện tại cô ở cùng họ, bọn họ luôn luôn chăm sóc cô, hơn nữa lại có thêm một Dương Dương ngây thơ đáng yêu lúc nào cũng làm bạn bên người, thế cho nên khiến lòng cô so với khi ở một mình mềm yếu đi rất nhiều.
Cô cảm thấy thật may mắn mình không lựa chọn sai lầm, thế nhưng càng rõ ràng hơn, bất cứ thời điểm nào đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý, nếu một ngày nào đó bọn họ tách ra, cô còn phải dựa vào chính mình. Cho nên, có những đau đớn cô nhất định phải tự mình chống đỡ.
Lời Nam Thiệu khiến Trương Dịch không tự chủ đưa mắt nhìn con trai ngoan ngoãn đang lắng nghe nhóm người lớn nói chuyện, trong lòng không khỏi hiện lên sầu lo, có phải sẽ có một ngày đôi tay Dương Dương cũng phải nhuốm máu đồng loại?