Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 321: Căn cứ Bách Hiệp (11)




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Khu nhà là do một vòng nhà mái ngói tạo thành, chính giữa là một hồ nước sương mù mịt mờ, bên cạnh hồ nước có một nhà trúc nhỏ, kế đó là đất đai màu đen phì nhiêu. Trên đất hẳn là đã gieo một vài thứ, nhưng bây giờ đều không còn gì, ngay cả đất cũng bị đào đi, lá rơi lá nát cũng chẳng còn lại chút nào.

Nam Thiệu bay vào trong sân, đầu tiên nhìn thấy một con quái vật lớn hình trụ mặt người bên trong hồ nước, toàn thân mọc đầy xúc tu, thân thể nhìn qua vô cùng mềm mại nhưng lại có một lớp vảy mỏng manh che lấp, hơn nữa dường như lớp vảy này còn đang tiếp tục sinh trưởng, trở nên dày và cứng rắn hơn.

Không cần Tống Nghiễn xác nhận, hắn cũng có thể đoán được quái vật này chính là Lâm An, một Lâm An đang điên cuồng tiến hóa. Mà hồ nước bị chiếm đoạt chính là thứ bị hắn và Tống Nghiễn cảm ứng được và cũng thèm thuồng không thôi.

Tất cả sinh vật dị hoá đều có bản năng sâu sắc muốn không ngừng trở nên mạnh mẽ khắc sâu trong xương, cho dù có lý trí như hai người thì khi gặp thứ có thể làm cho bọn họ cấp tốc trở nên mạnh mẽ trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ hơi không khống chế được. Điểm bất đồng duy nhất giữa họ và Lâm An chính là cảm ứng của Lâm An vô cùng mạnh mẽ, cách mấy ngàn dặm vẫn có thể nhận biết được nơi này có thứ mà y cần, còn họ lại phải xuyên qua vách ngăn không gian, sau khi tới gần mới có thể có cảm ứng được, bằng không sao có thể để Lâm An chiếm trước.

Không thể để cho quái vật kia tiếp tục nữa! Trong lòng Nam Thiệu rõ ràng, không phải là vì hồ nước kia mà là bởi vì nếu để nó tiếp tục tiến hóa, hắn và Tống Nghiễn hợp lực e rằng cũng không phải là đối thủ của nó.

Đúng lúc hắn đang chuẩn bị xông lên, đột nhiên phát hiện trong sân còn có những người khác, cũng không ít, phải có đến năm mươi, sáu mươi người.

Những người này rõ ràng đều là người căn cứ, nhưng trạng thái của bọn họ rất quái lạ, có người đang chém giết lẫn nhau, có người đứng ngẩn ngơ, còn có người đang tự hại chính mình giống như điên rồi. Càng làm người ta giật mình chính là Lãnh Phong Trần cũng ở đây, đang đánh nhau kịch liệt với một thanh niên trẻ tuổi. Biểu tình trên khuôn mặt mọi người hoặc là xúc động phẫn nộ, hoặc là bi thương, hối hận… khó có thể diễn tả hết.

Vốn vừa vào sân đã có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy quái đản ấy, nhưng bởi vì bị hồ nước hấp dẫn nên Nam Thiệu lại bỏ quên. Hai người xông vào không khiến bất cứ người nào chú ý, giống như bọn họ đều ở trong thế giới của riêng mình, không hề cảm nhận được gì bên ngoài.

Nam Thiệu tăng cao cảnh giác, mà chuyện nên làm thì vẫn phải làm. Hắn xòe cánh, vòng qua đám người trên đường, lao thẳng về phía hồ nước.

Mọi chuyện thuận lợi ngoài dự định, dọc theo đường đi họ không bị ai chặn lại, mà Lâm An đang ở thời kỳ tiến hóa mấu chốt, không ngờ rằng có người dị hóa khác sẽ xông vào, y vội vàng ứng chiến. Bởi vì vảy giáp phòng ngự bao quanh thân thể còn chưa hoàn toàn hình thành nên vẫn có điểm yếu, tuy rằng tinh thần lực gây ra sự quấy nhiễu đối với Nam Thiệu và Tống Nghiễn, thậm chí có một lần còn khiến thần kinh thác loạn, nhưng cuối cùng hai người vẫn dựa vào ý chí kiên định duy trì tỉnh táo, hợp lực tấn công, thành công giết chết quái vật kia.

Nước trong hồ có thể giúp thú nhân tiến hóa, vì thế Nam Thiệu và Tống Nghiễn chia đều, không mang đi mà là hấp thu tại chỗ. Hắn có thể cảm giác được thân thể mình đang thay đổi từng chút một, tế bào đang tái tạo, kết cấu được cải thiện, sức mạnh càng thêm dồi dào, dị năng nâng lên…

Khi giọt nước ao cuối cùng bị hấp thu sạch sẽ, một loại cảm giác mạnh mẽ trước nay chưa từng có cũng không dám tưởng tượng tràn ngập cả người, khiến trong lòng Nam Thiệu bất giác có suy nghĩ bễ nghễ chúng sinh, thế giới này khó có thể phù hợp với mình. Khi đó hắn biết, hắn không cần tiếp tục phải lo lắng có thể bảo vệ tốt cho Trương Dịch và Dương Dương không nữa, nếu như Trương Dịch yêu cầu, thậm chí hắn có thể diệt trừ sạch sẽ toàn bộ zombie và sinh vật biến dị hung tàn trên mặt đất.

Còn chưa đợi Nam Thiệu lĩnh hội đủ loại cảm giác mạnh mẽ tuyệt vời này, theo sự biến mất của chất lỏng trong ao, toàn bộ không gian bắt đầu sinh ra biến hóa kịch liệt, thực vật khô héo, mặt đất khô nứt, bầu trời lay động, dường như tận thế lại tới lần nữa. Hắn và Tống Nghiễn vội vã mang theo những người khác chạy ra ngoài.

Nhưng trong nháy mắt bước ra khỏi không gian, một bàn tay khổng lồ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tỏa ra uy thế bàng bạc đạp tan lòng tự tin ngạo thị mới vừa dâng lên trong lòng Nam Thiệu, vỡ nát không còn lại chút nào.

Mục tiêu của bàn tay khổng lồ kia là hắn và Tống Nghiễn, bọn họ bị khóa chặt lại hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên, Thẩm Hi xông lên, muốn chặn lại nhưng chỉ như châu chấu đá xe. Cuối cùng chưa tới gần được đã bị gió lốc sinh ra khi bàn tay hạ xuống quét thành máu bụi, không còn lại chút vết tích nào.

Đầu hắn trống rỗng trong chớp mắt, kinh sợ đau đớn, phẫn nộ bi thương, cảm giác vô lực khổng lồ như thủy triều cuốn tới, lập tức rót đầy trong khoang ngực, tràn vào mỗi một tế bào toàn thân.

Đau! Đau đến mức kẽ mắt hắn muốn rách ra, lệ hóa thành máu rơi đầy mặt mà hắn lại vẫn không có cách nào nhúc nhích như cũ, không thể phát ra chút âm thanh nào.

Bàn tay lớn kia không ngừng lại, vẫn tiếp tục rơi xuống, đập lên đầu hắn…

***

Thời điểm Trương Dịch nhảy lên nóc nhà chợt cảm thấy não nhói một cái như bị châm, đau, nhưng chỉ là chuyện trong phút chốc. Anh chỉ tưởng là ảo giác, hoặc là đau thần kinh bình thường cho nên không quá để ý.

Anh lặng yên ngồi xổm trên nóc nhà, ló đầu nhìn vào trong sân.

Điều khiến anh vô cùng bất ngờ chính là bố cục trong khu nhà rất quen mắt, khá giống căn nhà mà anh đã lớn lên. Có vườn hoa, trong đó trồng hoa hồng, hoa cúc, cẩm tú cầu, còn có một cây tường vi, anh đào và một cây phong đỏ rực rỡ. Diện tích không lớn, gieo những thứ này có hơi chen chúc nhưng rất đẹp.

Đóa hoa nở rộ rực rỡ, từng bụi rậm rạp màu tím lam, màu vàng, màu đỏ rực chen lấn bên nhau, dùng tường gạch đỏ làm bối cảnh, điểm xuyết lá xanh lục xanh biếc, như một bức tranh sơn dầu nổi bật.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm hàng hiên ở đối diện. Trên cửa sổ kim loại bên trái hàng hiên có đặt một chậu xương rồng, xuyên qua cửa kính màu lam đậm có thể nhìn thấy rèm cửa sổ viền hoa bên trong. Một ống khói thò ra từ bên cạnh nhà bếp, không có khói, có lẽ là không nhóm lửa.

Tim anh đập thình thịch, một nỗi đau dường như đã đè nén từ rất lâu đang chậm rãi thức tỉnh.

Trong mơ hồ, anh biết tình huống này dường như không đúng lắm, nhưng lại có một thanh âm khác đang nói với anh, đến xem một chút, chỉ liếc mắt nhìn chút thôi. Hơn nữa phải nhanh lên, nếu chậm, nhất định anh sẽ hối hận cả đời. Thanh âm kia thúc giục anh, ký ức bị chôn giấu sâu trong đáy lòng đang thúc giục anh, khiến anh kiên quyết đứng dậy nhảy xuống.

“Tiểu Dịch về rồi à?” Khi bước vào hàng hiên, một người phụ nữ có tuổi tóc xoăn hoa râm đúng lúc đi ra, nhìn thấy anh thì nheo mắt nhìn, rồi mới ngạc nhiên hô lên.

“Dì Trương…” Cảnh tượng quen thuộc này khiến toàn bộ trái tim Trương Dịch đều bắt đầu run rẩy, muốn cười lại làm thế nào cũng không nhếch nổi khóe môi, ngay cả khi thốt ra hai chữ này cũng cảm thấy gian nan.

Nhưng dì Trương lại giống như không nhận ra bất cứ dị thường nào, chỉ vui vẻ kéo tay anh vào nhà, “Nhanh lên! Mau vào nhà dì ngồi một lát. Cũng chừng mấy ngày rồi không thấy mẹ con, không biết có phải đi thăm người thân rồi không. Con không có chìa khóa đâu nhỉ, trước cứ vào nhà dì nghỉ chân chốc lát rồi nghĩ cách. Dì nấu chút gì cho con ăn.”

“Dì ơi, không cần đâu ạ. con về nhà trước.” Tinh thần Trương Dịch không thuộc quyền sở hữu của mình nữa, anh đẩy tay dì Trương ra, đi đến trước cửa nhà mình, giơ đao trong tay lên.

Trong nhà là cửa chống trộm kiểu cũ, bởi vì trị an tốt cho nên chưa từng thay đổi. Thông qua cửa sắt có thể nhìn thấy cửa gỗ bên trong. Trương Dịch không mượn công cụ để cạy khóa, cũng không nghĩ gọi điện thoại mời người tới mở cửa, chỉ là vung đao trong tay, hai ba lần chém hỏng bản lề cửa chống trộm, mở ra, sau đó một cước đạp đổ cửa gỗ bên trong.

Dì Trương hoảng sợ đứng ở bên cạnh nhìn anh như là thấy được người điên, cũng không biết là sợ đến run chân hay là vì nguyên nhân gì khác mà không hề rời đi.

Trong nhà không có tiếng động, Trương Dịch vốn rất nóng ruột nhưng khi cất bước tiến vào lại không tự chủ vươn tay nắm chặt khung cửa để ổn định vững vàng thân thể, tựa hồ như đang tích trữ sức mạnh.

Trong phòng khách bày cái bàn nhỏ, trên bàn có chén dĩa đã ăn xong, rất sạch sẽ, không còn lại gì. Một cái ghế đẩu đổ nghiêng trước tủ lạnh, trên mặt đất quanh đó có mấy quả trứng gà rơi vỡ chưa dọn dẹp sạch sẽ, hẳn là bất cẩn làm rơi.

Bàn tay Trương Dịch đặt trước ngực, dường như muốn áp chế nơi nào đó muốn vỡ tan cũng như sợ hãi và đau đớn trong đó. Anh muốn đi nhanh hơn, nhưng chân lại như bị đổ chì, mỗi bước đều gian nan vất vả.

Cửa phòng ngủ mở rộng, càng tới gần mũi càng ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Khi đi đến bên giường, nhìn thấy thân thể bị chăn che kín đã sưng phù mục nát không nhìn ra diện mạo trước kia, anh đứng không vững nữa, quỳ trên mặt đất.

“Mẹ…” Anh gọi, lại không thể phát ra tiếng, trong ký ức cũng có cảnh tượng tương tự, anh từng khóc như con sói cô độc bị bầy sói vứt bỏ. Lúc này lại phát hiện đôi mắt khô khốc, ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không chảy ra, chỉ tràn ngập bi thương làm cho anh không biết nên oán hận ai.

“Dương Dương.” Hồi lâu sau, cuối cùng Trương Dịch mới khôi phục chút sức lực, nghĩ đến có lẽ con trai đang trốn trong chăn lén nhìn mình, vì vậy anh giơ tay kéo chăn ra.

“Dương Dương…” Anh gọi lần thứ hai, giọng lại kinh hoảng mờ mịt.

Bên cạnh thi thể của mẹ là một thi thể nho nhỏ nằm ở đó, không hề mục nát, vẫn giữ dáng vẻ như khi còn sống. Chỉ là cặp mắt to tròn đang mở to, gầy trơ cả xương, một cái tay nhỏ đưa ra bên ngoài dường như muốn bò ra, nhưng bởi vì đói bụng không còn sức, cuối cùng ngã xuống bên cạnh bà nội.

“Dương Dương…” Trương Dịch buông chăn ra, không thể tin được mà ngã ngồi về phía sau.

Rốt cuộc là Trang Chu mơ thấy hồ điệp, hay là hồ điệp mơ Trang Chu? Là giấc mộng Nam Kha hay là chiêm bao vô thực? Trong nháy mắt đó, đột nhiên anh không còn chắc chắn được nữa.

“Người chết không thể sống lại, tiểu Dịch, cháu đừng quá đau khổ, trước tiên lo hậu sự đi đã…” Dì Trương đi theo phía sau thấy cảnh này, nhấc ống tay áo lau nước mắt rồi cất giọng khuyên nhủ.

Trương Dịch như không nghe được lời của dì, đầu óc anh choáng váng, trong hoảng hốt làm xong tang sự cho mẹ và con trai, đưa người đến nơi hỏa táng. Xuyên qua cửa sổ nhìn ngọn lửa bên trong đốt trụi hai thi thể một lớn một nhỏ, anh phát hiện dường như mình đã không còn cảm giác gì nữa.

“Ba ơi, tại sao lại mang bà nội vào trong đó?” Dường như bên tai vang lên một thanh âm non nớt mang theo tò mò dò hỏi.

“Bởi vì bà nội bị bệnh, phải đưa lên trời mới có thể chữa hỏi được.” Anh mở miệng, nhẹ nhàng trả lời như không cần phải suy nghĩ, giống như đã từng trả lời như vậy.

Tại nơi hỏa táng, trong ánh mắt quái lại của nhân viên, anh tiếp nhận hai hộp tro một lớn một nhỏ, ôm thật chặt đi ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu vào mắt, đột nhiên anh không biết mình nên đi nơi nào, bước chân tản mạn không mục đích, mãi đến tận khi một tiếng phanh xe kịch liệt truyền vào trong tai. Anh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đặc biệt đẹp đẽ.

“A Thiệu?” Trong nháy mắt, tâm hồn đang chết lặng của anh sinh ra chút dao động.

Ánh mắt đối phương đảo qua người anh tựa như nhìn người xa lạ, vô cùng thờ ơ hờ hững. Người nọ ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng lại chút nào, chỉ nhàn nhạt nói với tài xế: “Đi thôi.” Sau đó, hắn quay đầu nhìn về một bên khác, lại giống như biến thành một người khác, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng mà sủng nịch.”Tiểu Duy, có bị dọa sợ không?”

Ở bên cạnh hắn là một thiếu niên ngũ quan tinh xảo như thiên sứ đang ngồi. Thiếu niên kia bĩu môi, không hề trả lời.

Xe đã đi xa, Trương Dịch thẫn thờ nhìn hai người dựa đầu vào nhau xuyên qua cửa sổ phía sau xe, dường như tâm lý có gì đó sụp đổ.

Không còn ánh sáng, người đi trên đường chẳng có một ai, bốn phía một màu đen kịt, chỉ có ánh đèn xe từ phía trước cấp tốc tới gần. Anh muốn nhấc chân tránh ra, lại không thể động đậy, trong lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.