Edit: Yến Phi Ly
Trong lúc trò chuyện, đoàn xe bỗng gặp phải vấn đề khi đi tới một khe núi, đột nhiên có tiếng ầm ầm từ trên núi bên cạnh truyền đến. Mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện ra sao, hàng tá cục đá to đã thuận theo sườn núi đột ngột lăn xuống, một chiếc xe khách chứa đầy người trực tiếp bị nghiền trúng, cho dù đã trải qua cải tạo thì cũng không chịu nổi va đập do đá tảng từ chỗ cao hạ xuống như thế, chiếc xe chở người ấy toàn bộ bị ép thành bẹp lép.
Xe chạy sau chiếc xe kia không ngừng lại, theo sát ép đi lên, dưới sự điều khiển đầy bình tĩnh của tài xế mới tránh được nguy cơ bị lật, ngay sau đó đã bị một tảng đá khác đụng vào đuôi xe, trực tiếp xoay một vòng bay ra ngoài. Kế đó một chiếc xe xui xẻo chạy sau bị một tảng đá khác nghiền ép, dưới thế kéo lăn của tảng đá cùng với thế lao đi của bản thân nó sinh ra ảnh hưởng, dùng đầu xe biến hình làm điểm tựa, đuôi xe dựng đứng lên, trở mình lộn nhào.
Không chỉ như vậy, bởi vì vị trí và địa hình, thêm vào trước đó không hề đề phòng, dù cho người của đoàn xe đã phát hiện nguy hiểm nhưng cũng không có cách nào trong thời gian ngắn tránh né được đá tảng liên tục lăn xuống.
Cuối cùng, đoàn xe bị đá tảng cùng với xe cộ hư hao chia làm ba đoạn, ba mươi hai chiếc xe tổn thất mất sáu chiếc, ngược lại là xe giam giữ Tống Nghiễn và Nam Thiệu chạy thứ ba từ dưới tính lên cho nên tránh khỏi một kiếp.
Nhưng mà chẳng kịp chờ cho người may mắn còn sống vui mừng, kèm theo đá tảng lăn xuống còn có mười mấy sinh vật hình người vóc dáng khác nhau vọt tới trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Oành! Một chiếc xe việt dã được gia cố đặc biệt bị một quyền đánh tan. Dường như là tín hiệu bắt đầu, chiến đấu trong nháy mắt đó đồng thời bạo phát.
Sau một tiếng đồng hồ, đá tảng chặn trên đường lớn được dọn dẹp sạch sẽ, đoàn xe lần thứ hai khởi hành, chỉ có điều ba mươi hai chiếc xe biến thành mười chiếc, phần dư thừa toàn bộ bị tiêu hủy, người điều khiển cũng đổi thành người dị chủng mà căn cứ Bách Hiệp vẫn thường gọi. Chỗ cũ chỉ sót lại một ít vệt máu cùng với dấu vết dị năng hay vũ khí lưu lại chứng thực nơi đó đã từng trải qua một hồi chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Nam Thiệu và Tống Nghiễn được cứu ra nhưng cũng không được mở trói, bởi vì hai người bọn họ con đang lâm vào trạng thái hung thú mất lý trí, không hề hòa hảo đối với người dị hóa đã cứu bọn họ.
Ngoại trừ một chiếc xe chở đầy xác người bị một người dị hóa tiếp tục lái về hướng căn cứ Bách Hiệp, chín chiếc xe còn lại thì chạy về hướng hoàn toàn tương phản. Sau khi rời khỏi khe núi, chạy xe về hướng đoàn xe trước đó từng đi qua một đoạn, sau đó tất cả dừng lại ở ngã ba, đợi đến khi người dị hóa lái chiếc xe chất đầy thi thể kia đi bộ vượt núi băng đèo trở về hội họp thì mới tiếp tục chạy thẳng về hướng Hoang Châu.
“Không nghĩ tới còn có thể gặp được hai đồng loại.” Một người dị thú với cánh tay, phần lưng và chân đều có gai xương sắc bén vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Nam Thiệu bị vứt tại chỗ ngồi phía sau, bĩu môi nói thầm. Có thể nói là hắn ta đang tự lầm bầm lầu bầu một mình, bởi vì cả chiếc xe ngoại trừ Nam Thiệu thì chính là hắn.
Trên thực tế bọn họ tổng cộng chỉ có mười sáu người, mười người lái xe, sáu người còn lại ngoại trừ hai kẻ trông coi tù binh thì còn có bốn kẻ ngồi chung với Tống Nghiễn trong thùng xe tải, bởi vì hình thể bọn họ đều tương đối khổng lồ, xe thông thường không ngồi được.
Rất rõ ràng, đây là một lần phục kích đầy mục đích và tính toán. Hơn nữa nhìn cách thức quen thuộc của bọn họ là biết không phải lần đầu tiên thực hiện.
Nơi xảy ra chiến đấu là khe núi ắt phải ngang qua nếu muốn đi tới căn cứ Bách Hiệp, chỉ cần sau đó làm tốt công tác dọn dẹp thì phục kích ở đó rất ít thất thủ, bởi vì không có ai biết đám dị chủng như họ không phải chỉ có thể thô bạo giết chóc một cách ngốc nghếch.
Sào huyệt của người dị hóa nằm ở khu giáp ranh giữa tỉnh Bách Hiệp và Hoang Châu, cách căn cứ Bách Hiệp hơn 500km, cách khe núi hai phe xảy ra chiến đấu khoảng 452km. Dùng tốc độ xe điên cuồng của người dị thú, còn có đường xá thông thoáng của Bách Hiệp, chưa tới bốn tiếng là có thể đến nơi. Khi họ đang chạy nhanh trên đường, bầu trời đột nhiên bắt đầu đổ cơn mưa tuyết.
“Ôi chao, có tuyết rồi sao?” Người lái xe vươn tay ra ngoài cửa sổ, đón lấy một mảnh hoa tuyết, mắt sáng rực lên. “Nếu Bách Hiệp cũng lạnh như Hoang Châu, nói không chừng thực vật biến dị sẽ sinh trưởng, lúc đó, khà khà…” Thời điểm đó toàn bộ tỉnh Bách Hiệp sẽ trở nên náo nhiệt, để coi đám khốn kiếp kia còn có thể rêu rao truy đuổi và tiêu diệt bọn họ khắp nơi như bây giờ nữa hay không.
Mà cũng trong lúc đó, Lý Mộ Nhiên và Trương Dịch đang bôn ba khắp nơi tìm người, nhóm Thẩm Hi ngồi xổm ở trong doanh trại lo lắng chờ đợi mọi người và Lãnh Phong Trần đứng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng ở thành phố Long Khẩu nhìn lên bầu trời bay xuống tuyết rơi, sắc mặt ai cũng đều trở nên hết sức phức tạp.
Trước không nói Quỷ Bệnh thể hiện kiến thức rộng rãi hay hành vi đặc biệt cỡ nào, mọi người đối với lời gã nói đều giữ nguyên ý kiến riêng, dù sao chân tướng mà gã từng nói đã hoàn toàn vượt xa nền văn minh khoa học kỹ thuật của trái đất, dưới nền giáo dục hiện đại, thế giới quan bất tri bất giác được gây dựng không phải nói lật đổ là có thể lật đổ. Mà như hôm nay khí hậu chợt biến đổi, ý tứ ẩn chứa trong ấy thật sự rất khủng bố.
Hết thảy những ai từng nghe qua nguyên nhân của tận thế trong lòng đều không khỏi hiện lên một hình ảnh, một gã khổng lồ nắm quả cầu thủy tinh, bên trong quả cầu là một đám kiến giãy giụa tìm đường sống trước đủ loại thiên tai khổ nạn, bên ngoài quả cầu thì lại là một người yên lặng quan sát chúng nó.
Con kiến có thể thoát khỏi bức tường mà quả cầu thủy tinh kia tạo thành sao? Dù cho có thể, nếu muốn đối đầu với kẻ dùng ngón tay là có thể ép chết chúng nó thì phải chạy trốn thế nào, phải đối kháng ra sao?
Không có ai muốn trả lời hai vấn đề này, giờ đây tin hay không dường như cũng không còn quan trọng nữa, trừ khi con kiến có khả năng biến thành người thì mới có kẻ dám đi nghiêm túc suy nghĩ. Đương nhiên, còn có một số người mong chờ, gởi gắm ký thác vào trên người Quỷ Bệnh. Còn hiện tại, mọi người vẫn chỉ có thể làm từng bước như cũ, nên làm gì thì làm cái đó, nghĩ quá nhiều cũng chỉ vô ích.
Khi người dị thú mang Nam Thiệu và Tống Nghiễn trở lại sào huyệt của họ, tuyết đã lớn đến mức che kín tầm mắt, mặt đất đọng lớp tuyết rất dày. Vết thương trên cổ Nam Thiệu đã hoàn toàn hồi phục, hắn đang bắt đầu chữa trị những vết thương trên người có thể gây nguy hiểm cho tính mạng mình. Mà Tống Nghiễn thì chẳng may mắn như vậy, lực sinh mệnh của hắn thiếu chút nữa bị Nam Thiệu hút sạch, lúc này yếu ớt đến nỗi chỉ còn sót lại một hơi, nào còn có dư lực để tự lành.
Cũng bởi lúc này đầu óc Nam Thiệu không quá tỉnh táo, bằng không chỉ sợ sẽ đi chế giễu Tỗng Nghiễn vài câu đáng đời, ai bảo hắn dám chủ động trêu chọc mình.
Xe dừng lại ở chân một ngọn núi lớn, mười mấy người dị hóa xuống xe, một người khiêng Nam Thiệu, một người khiêng Tống Nghiễn, những người hóa thú khác đều ôm hai người sống sót bị bắt làm tù binh bắt đầu leo lên trên núi. Còn người sống sót chưa thể mang đi thì bị nhốt trong xe như trước, chờ đợi người khác tới mang đi.
Đường lên núi đã bị tuyết lớn bao trùm, nhưng mà điều này cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đối với người dị hóa, bọn họ chẳng hề chọn đường, bất kể là dốc thoải dốc đứng hay là băng tuyết phủ kín đất, dưới thân thủ linh hoạt nhanh nhẹn của họ đều như giẫm trên đất bằng. Đoàn người trong nháy mắt đã biến mất trong dãy núi phủ tuyết trắng mênh mông, chỉ để lại một chuỗi dấu chân hình dáng khác nhau, rồi rất nhanh cũng bị tuyết lớn bao trùm.
“Đệch mợ, mày muốn chết à!” Trong lúc đang đi, người dị hóa khiêng theo Nam Thiệu đột nhiên ném hắn xuống đất, tức giận mắng thành tiếng, sau đó còn đạp đạp hắn mấy cái.
“Làm sao thế Trịnh Quân?” Một người dị hóa đi ở trước nhất quay đầu lại hỏi, trên mặt người này phủ kín mụn nhọt như da cóc hiện ra vẻ không vui, hiển nhiên không hài lòng vì đồng bạn làm lỡ hành trình.
Người dị hóa tên là Trịnh Quân duỗi tay chỉ vào Nam Thiệu đầy vẻ tàn ác đang trợn mắt nhìn mình, không đè ép được lửa giận, “Tên khốn kiếp này dám ám toán tôi!”
Người hỏi liếc nhìn Nam Thiệu, thấy cả người hắn bị trói hệt như bánh chưng, ngay cả miệng cũng bị nhét giẻ, cắn người cũng không thể, huống chi là làm cái khác, kẻ đó hơi mất kiên nhẫn nói: “Hắn như vậy làm sao ám toán ông được?” Dù cho nhìn ra được nếu như không phải là bị trói thì tên kia xác thực sẽ nhào lên không khách khí chút nào. Nhưng tính tình người hóa thú vốn là như vậy, có phản ứng như thế cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là đối phương thật sự đã làm gì.
“Hắn…” Trịnh Quân há miệng, lại phát hiện không biết nên hình dung loại cảm giác đó như thế nào, hắn nhìn tới ánh mắt không quá tin tưởng của đồng đội, một luồng khí nóng xông thẳng lên não, trực tiếp bỏ gánh giữa đường: “Nói chung tôi không khiêng hắn đâu, mang ai cũng được chứ không mang hắn! Muốn khiêng thì ông đi mà khiêng, không mang theo được thì trực tiếp thủ tiêu luôn đi!”
Người hỏi xem như là đội trưởng của tiểu đội này, hắn có khả năng khống chế tâm tình mạnh hơn so với những người khác, giờ hắn cũng lười lãng phí thời gian đối với việc này, trực tiếp bèn đổi chỗ với Trịnh Quân. Đổi xong cả đội lập tức tăng tốc, có điều rất nhanh hắn cũng nhận ra được chỗ không đúng.
Sức sống của người dị hóa vô cùng mạnh mẽ, tổn thất chút ít rất khó khiến bọn họ phát hiện, thế nhưng nếu sức sống vẫn luôn tiêu hao mà không bị phát giác thì sao có thể sống đến bây giờ. Nam Thiệu hiện tại hệt như một con nhím, ai đụng vào hắn sẽ đâm kẻ đó, hoàn toàn không tồn tại lý trí. Vì vậy tình huống giống nhau lần thứ hai xảy ra, hắn lại bị ném vào trên mặt tuyết, chỉ có điều người cầm đầu này không đánh hắn, mà là ngồi chồm hỗm xuống tỉ mỉ nghiên cứu chốc lát, sau đó không lấy tay tiếp xúc thân thể của hắn nữa mà đổi thành dùng dây thừng kéo đi.
“Tôi không gạt ông chứ, ha ha…” Trịnh Quân đã chạy lên trước nhìn thấy, cười vô cùng hả hê, “Sao không giải quyết hắn luôn, mang theo chỉ tổ rước họa thôi.”
“Vẫn còn hữu dụng.” Người dẫn đầu không giải thích gì thêm.
Trịnh Quân nhún nhún vai, cũng không hỏi nhiều, trên thực tế hắn chẳng quan tâm lắm.
Đích đến của chuyến đi này là hang động kín đáo trên vách đá ở lưng chừng ngọn núi cao nhất, dù cho người dị hóa hành động cấp tốc, cũng đi ước chừng hai giờ mới đến nơi. Cửa hang không hề lớn, có vết tích bị mở rộng của con người, hiển nhiên là để hình thể hóa thú to lớn có thể thuận tiện ra vào.
Ở cửa hang có một kẻ đầu ưng mình người, toàn thân mọc đầy lông chim đứng canh gác, xa xa nhìn thấy đồng bạn trở về bèn quan sát chốc lát, xác định không có gì khác thường, miệng người đó mới phát ra tiếng hú bén nhọn. Một lát sau có một đội người hóa thú ra đón, trò chuyện ngắn gọn với những người mới trở về vài câu bèn chạy xuống dưới chân núi, người trở về thì lại tiếp tục khiêng tù binh vào sâu trong hang.
Một đường đi xuống, rất nhiều trụ băng sáng lấp lánh, óng ánh long lanh hiện ra trước mắt, trên vách hang cắm ngọn đuốc chiếu sáng, hiện ra màu lam sâu thăm thẳm. Trong hang động dày đặc ngã rẽ, nếu như không phải có đuốc dẫn đường, cho dù là người dị hóa e cũng sẽ lạc đường.
Khoảng chừng đi hơn một phút, sau khi xuyên qua một cánh cửa băng hình vòm, phía trước chợt sáng rực lên, một hang động rộng lớn xuất hiện ở trước mắt. Kẽ băng nứt cao không thấy đỉnh, có nhũ băng treo ngược dày đặc, những mũi nhọn lờ mờ rực rỡ dưới ánh lửa tựa như những vì sao trên không. Chống đỡ hang động rộng rãi là từng cột trụ bằng băng hình tròn, có nơi thì bị rèm băng hoặc là lớp băng với hình dáng khác nhau chiếm cứ, không gian bên trong hiếm thấy mà rất rộng rãi, tỏa ra ánh sáng lung linh, khiến người ta như lạc vào cung điện thủy tinh.
Chính giữa hang động dùng đá hình vuông tạo thành lò sưởi, lúc này trong bếp lò đang đốt lửa, lửa cháy hừng hực, là nguồn sáng duy nhất của nơi đây. Lò sưởi có thể rọi sáng phạm vi có hạn, xa hơn một chút hoặc nơi bị trụ băng, rèm băng che chắn thì vẫn tối tăm như cũ, không biết ẩn giấu những thứ gì.
Không khí trong hang lưu thông rất tốt, dù cho đốt lửa cũng không có chút cảm giác ngộp thở nào.
Bên cạnh đống lửa hoặc ngồi hoặc đứng một vài người dị hóa, còn có cả người sống sót bình thường, bọn họ có kẻ đang xử lý thi thể thú biến dị, có kẻ đang sửa chữa đánh bóng vũ khí, còn có người trốn trong nơi âm u làm chút chuyện không thể miêu tả, phát ra tiếng động làm cho lòng người nóng nảy. Mà tổng thể thì trong hang cũng không có quá nhiều người dị hóa, số lượng người bình thường cũng tương đối ít.
Đám người Trịnh Quân trở về làm cho cả hang động náo nhiệt hẳn lên, có điều chỉ có một người từ trên đài băng nào đó nhảy xuống đi tới đón, những người khác vẫn như cũ ai làm việc nấy, chỉ là nhìn về bên này với những ánh mắt khác nhau.
Người đi tới thân hình cao to, một thân quân trang nghiêm chỉnh, tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, trông hệt như một người lính bình thường. Thế nhưng nơi hắn đi qua, bất kể là người bình thường hay là người hóa thú thì ánh mắt nhìn sang đều tràn đầy kính nể.
Tên hắn là Đằng Tấn, cũng không phải con người bình thường mà là người dị hóa đầu tiên hoàn toàn dựa vào ý chí bản thân thành công dung hợp thú tính và nhân tính, cũng là thủ lĩnh của nơi đây, người duy nhất có quyền lên tiếng.
“Chuyện gì thế?” Đối với người thường bị bắt về hắn cũng không nhìn nhiều, lực chú ý chỉ dừng trên thân Nam Thiệu và Tống Nghiễn, trạng thái hai người này làm cho hắn cảm thấy quái lạ.
“Lúc đánh thỏ nhặt được.” Người kéo Nam Thiệu trả lời, sau đó chỉ chỉ vào Nam Thiệu, “Năng lực của tên này rất đặc biệt.”
Đằng Tấn ngồi xổm trước mặt Nam Thiệu, không nhìn ánh mắt hung ác khát máu của hắn mà chỉ đưa tay ra xoa xoa, sờ sờ, tỉ mỉ nghiên cứu.
“Đội trưởng, tên này làm sao bây giờ?” Một người khác phụ trách khiêng Tống Nghiễn cất giọng hỏi.
“Không còn dùng được, tùy tiện tìm một chỗ vứt đi, có thể sống hay không phải xem bản thân hắn.” Đằng Tấn cũng không quay đầu lại nói, ánh mắt rơi vào trên đôi tay kiến không trọn vẹn đang mọc lại của Nam Thiệu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó bèn bổ sung một câu: “Nới lỏng dây thừng ra cho hắn.” Lúc nói chuyện, ánh mắt Đằng Tấn bỗng dưng hung ác, tay phải đột nhiên biến thành móng vuốt sắc nhọn màu đen, đâm vào ngực Nam Thiệu.
Gặp phải công kích, thân thể Nam Thiệu bởi vì đau đớn mà căng thẳng, đồng thời trong cổ họng phát ra tiếng rống trầm thấp, thô bạo tàn ác trong mắt hắn càng thêm nồng nặc, tựa như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Đằng Tấn lại cũng không để ý, móng vuốt dừng lại chốc lát, lẳng lặng cảm giác máu thịt đối phương tràn đầy sức sống mạnh mẽ cùng với xu thế khép lại, còn có lực sinh mệnh của mình cấp tốc bị hút đi. Sau khi có phán đoán hắn mới thu tay, nhìn tận mắt vết thương do móng vuốt mình gây ra đang cấp tốc khép lại, không khỏi thở dài xả giận, đứng lên.
“A Mục, mở trói cho hắn, tìm hai người tới cho hắn tản bớt lệ khí trước.” Đằng Tấn móc ra một cái khăn, vừa lau bàn tay đã khôi phục nguyên dạng vừa nói với một người đứng cách đó không xa. Rất rõ ràng hắn vô cùng có lòng tin đối với thực lực của chính mình, không hề có chút lo lắng Nam Thiệu được tự do sẽ áp chế không nổi. Đây là sau khi hắn hiểu biết về năng lực của Nam Thiệu mới ra lệnh, hiển nhiên cũng không phải là xuất phát từ tâm lý tự cao tự đại không có chút lý do nào.
“Vâng.” Người kia đáp một tiếng, đi tới khiêng Nam Thiệu lên đi vào sâu trong hang.
“Chọn ra một nam một nữ, ưa nhìn một chút, tốt nhất là tự nguyện. Có thể sống sót địa vị sẽ nâng lên, tương đương với thú nhân.” Đằng Tấn hơi cất cao giọng, dặn dò thêm một câu khiến người ta cảm nhận được hắn vô cùng coi trọng Nam Thiệu.