Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 297: Người dị hóa (13)




Edit: Yến Phi Ly

Trương Dịch muốn nói lại thôi, cuối cùng anh chỉ nắm lấy tay Nam Thiệu nhẹ nhéo một cái, không hề nói gì. Thời gian gấp gáp vốn không cho phép anh xoắn xuýt do dự.

Nam Thiệu cũng không lập tức tới ngay, mà là ngưng tụ dị năng lên mắt trước, xác định con zombie biến dị kia đã chết, xung quanh không nguy hiểm gì khác mới cất bước chậm rãi đi sang bên kia. Vừa đi hắn vừa chú ý sự biến hóa của hoàn cảnh chung quanh, mùi vị trong không khí cùng với cảm giác của thân thể.

Khi Nam Thiệu cách chiến sĩ ngã xuống gần nhất chừng hai mét, tóc gáy của hắn lập tức dựng đứng lên, loáng thoáng tựa hồ có thứ gì đó đang xâm nhập theo đường hô hấp cùng với nơi da dẻ lộ ra bên ngoài. Hắn vội lùi về sau hai bước, nhưng loại cảm giác đó cũng không vì vậy mà biến mất, ngược lại như mụn độc ăn vào xương, dùng dị năng cũng không cách nào ngăn cản được.

“Đừng tới đây, có độc!” Nam Thiệu tranh thủ khi còn có thể nói chuyện cấp tốc phun ra mấy chữ này, sau đó chậm rãi ngồi xuống tại chỗ.

Trương Dịch hơi thay đổi sắc mặt, nắm chặt quyền cưỡng ép khắc chế kích động muốn tiến lên, anh nỗ lực làm mình tỉnh táo lại, đầu óc nhanh chóng vận chuyển suy nghĩ biện pháp giải quyết. Thời gian gấp rút, như lời Lý Mộ Nhiên nói thì còn có mấy đám thú biến dị sắp bủa vây tới, bọn họ không thể bỏ mặc người trúng độc không quan tâm. Cho nên giải độc là thứ yếu, trước mắt mấu chốt nhất chính là phải nghĩ biện pháp mang người cùng đi, hoặc là bảo vệ cho họ không bị thương tổn.

Nhưng mà không có cách nào tiếp cận, làm sao bàn tới việc mang đi hay bảo vệ?

Lúc mọi người ở đây hết đường xoay xở, Quỷ Bệnh tách khỏi đoàn người đi ra.

“Đừng tới, có độc đó.” Trương Dịch chú ý tới hành động của gã, vội hô lên theo bản năng.

Không chỉ là anh mà mấy người cũng đồng thời lên tiếng nhắc nhở.

Nào ngờ Quỷ Bệnh mắt điếc tai ngơ, đi thẳng tới bên cạnh Nam Thiệu đã có vẻ ngồi không yên. Gã duỗi tay nắm lấy vai hắn, đứng đó một lát, tựa hồ là đang nhận biết gì đấy, sau đó gã quay đầu lại nói với mọi người: “Không phải độc, chỉ là một loại khí làm toàn thân con người tê liệt… Nó có tính truyền nhiễm, mấy người đừng tới đây.” Nói đến đây, Quỷ Bệnh nghỉ ngơi một phút chốc, ho khan hai tiếng mới tiếp tục lên tiếng trong ánh mắt ân cần lo âu của mọi người: “Không nguy hiểm đến tính mạng, qua một thời gian nữa sẽ tự động khỏi.”

Nghe đến đó, những người khác đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mà ngay sau đấy tâm lý của họ lần thứ hai dâng lên cảm giác gấp gáp, bởi vì ba mặt khác còn có thú biến dị đang đến gần, cũng đâu thể để đám Nam Thiệu nằm tại chỗ cũ được? Hiện tại duy nhất có thể hi vọng dựa vào cũng chỉ có Quỷ Bệnh, nhưng mà nhìn thân thể yếu đuối mong manh của gã, bọn họ đều có chút không đành lòng mở miệng nhờ cậy.

Hiển nhiên Quỷ Bệnh cũng biết điểm này, gã ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nhàn nhạt nói: “Không thể tiếp tục đi, mọi người… Khụ khụ… Xác định một chỗ đóng trại, tôi đưa người tới.” Chậm trễ một khoảng thời gian vừa rồi cộng với suy đoán trước đó mà Lý Mộ Nhiên quan sát được, thú biến dị của ba hướng kia hẳn sắp đuổi tới gần, họ lại không thể gấp rút lên đường trong đêm tối, đặc biệt là khi mất đi “đôi mắt” như Lý Mộ Nhiên. Chính vì vậy vào lúc này càng sớm đóng trại xây dựng thiết kế phòng ngự sẽ càng có lợi đối với họ.

“Ở bên kia đi.” Một người chỉ vào gò đất bị xói mòn bởi gió mà bọn họ mới thán phục cách đó không xa.

Giữa các núi đất muôn hình vạn trạng là những khe rãnh ngoằn ngoèo phức tạp, rãnh hẹp nhất chỉ cho phép người đi bộ qua, nơi rộng rãi lại như con đường lớn. Nơi mà người kia chỉ không phải nằm bên trong khe mà là một núi đất hình dáng tựa như lô cốt, tạo thành một khu vực lõm xuống bất quy tắc. Nếu như thiết lập phòng ngự ở nơi đó, có ít nhất hai bên không cần lo lắng gặp phải công kích. Quan trọng nhất là nơi đó có khe hẹp thâm nhập vào sâu trong núi đất, có thể cất giấu tạm những người cần bảo vệ và cần thời gian hồi phục như Thẩm Trì.

Quỷ Bệnh đại khái cũng cảm thấy kia nơi không tệ, gã không chờ những người khác đáp lời đã nâng Nam Thiệu và người chiến sĩ gần gã nhất lên đi về hướng xe của Thẩm Trì. Điều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc chính là nhìn gã như thể ốm yếu tay trói gà không chặt, ấy vậy mà mang theo hai người đàn ông nặng không dưới 70kg lại chẳng thấy cố sức chút nào. Ngoại trừ thỉnh thoảng gã sẽ dừng lại ho khan thì quả thực chẳng khác gì khi bước đi với hai tay trống trơn, tinh thần lười biếng, hờ hững như trước. Ở đây đổi thành ai thì cũng không làm được điều này.

Mọi người đang trợn mắt ngoác mồm thì một tiếng kêu ạch ạch kỳ quái đột ngột xông vào trong tai, dọa cho họ giật mình nhảy dựng, theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy con lừa không ăn gì giống chủ nhân nó nhưng lại béo khỏe mượt lông, chẳng biết từ bao giờ nó đã đi tới phía sau.

Đại Thanh chen qua đám người chắn ở phía trước, không chờ mọi người phản ứng lại nó đã đắc ý mà đuổi theo đến chỗ Quỷ Bệnh. Trên đường khi đi ngang qua hai chiến sĩ tạm thời Quỷ Bệnh chưa thể để ý tới, miệng lừa há ra, hàm răng trắng tinh cắn chặt áo của họ, đầu cực kỳ ngầu mà hất một cái, ném cả hai người lên trên lưng mình. Sau đó nó còn quay đầu lại hé môi liếc mắt như là châm biếm đám người đang đứng ngốc ở bên kia rồi mới tiếp tục đuổi theo Quỷ Bệnh.

Mọi người cười khổ, không chỉ riêng Quỷ Bệnh mà thậm chí ngay cả một con lừa đều mạnh hơn họ, chuyện này tính là cái gì đây? Mặc dù là nghĩ như thế nhưng họ vẫn cảm thấy vui mừng, bất kể thế nào, cục diện trước mắt cũng không phải khó giải, hơn nữa còn không cần hi sinh nhiều người.

Lúc này Quỷ Bệnh đi tới bên cạnh xe xảy ra chuyện, gã đặt hai người Nam Thiệu trên đất rồi bắt đầu thu dọn xác zombie vẫn nằm nhoài trên mui xe và cả cái đầu bị Viên Tấn Thư chém rơi trên đất. Những người khác cũng không dám chậm trễ nữa, bước nhanh vào trong xe, lái nhanh về hướng đã dự định trước đó. Có điều họ không lái ngang qua vị trí xe có chuyện phía trước mà là đi vòng một vòng để tránh không cẩn thận lại trúng chiêu.

Từ đầu đến cuối Lãnh Phong Trần đều không xuống xe, anh ta đưa ánh mắt dõi theo xác zombie cách xa bị Quỷ Bệnh châm lửa đốt cháy, trong lòng chợt dâng lên kích động muốn tới nghiên cứu một phen, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn được. Lãnh Phong Trần rất vững tin, nếu như anh ta xảy ra chuyện, Quỷ Bệnh và con lừa giảo hoạt kia hoặc sẽ không quan tâm tới anh hoặc là sẽ dùng chuyện giúp đỡ này để báo đáp việc anh đã đưa Đại Thanh về, biến thành không ai nợ ai. Mai sau nếu anh ta có muốn đồng hành cùng bọn họ, ước chừng sẽ rất khó. Lợi ích giữa được và mất vẫn giúp anh ta kìm lại được lòng hiếu kỳ, ngoan ngoãn mà ngốc ở trên xe không nhúc nhích.

Trương Dịch vô cùng lo lắng cho Nam Thiệu, nhưng anh lại chẳng làm được gì, chỉ có thể tận hết sức mà không gây thêm phiền phức. Trương Duệ Dương dường như cũng biết xảy ra chuyện gì, nhóc không hỏi đông hỏi tây mà chỉ là bất an nắm chặt vạt áo Trương Dịch, vẫn luôn quay đầu ngóng nhìn về hướng Nam Thiệu bên kia.

Việc an ủi cảm giác thấp thỏm của mọi người chính là Quỷ Bệnh rất nhanh đã xử lý xong thi thể zombie biến dị kia, khiêng toàn bộ người ngã xuống nhét vào trong xe, xe nhét không đủ thì để lên trên mui xe, sau đó lái xe đuổi theo. Đại Thanh thì lại guồng chân chạy theo phía sau.

Thế mà gã cũng biết lái xe! Chốc lát sau mọi người đột nhiên ý thức được điều này, trong nháy mắt chợt có loại cảm giác quái dị khó có thể miêu tả được. Đại khái là lời nói và hành động của Quỷ Bệnh đã khiến người nghe theo bản năng mà xem gã là cổ nhân, tu đạo tới từ dị giới gì đó, cho nên mới có thể thấy ngạc nhiên vì gã biết lái xe. Mà nếu như suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ phát hiện, giả thiết rằng Quỷ Bệnh đúng như lời gã nói, gã có vị thế tương đồng với vị “Thần” coi trái đất như đồ chơi kia, như vậy với năng lực của gã thì trong khoảng thời gian ngắn học cách lái xe kỳ thực cũng không có gì khó.

Nhưng những chuyện này đều là việc nhỏ không đáng kể, chẳng cần thiết lãng phí sức lực tra cứu. Nháy mắt đoàn xe đã tới nơi dự định cắm trại, mọi người dần dần có thể thấy rõ tình huống cụ thể của khe rãnh phân núi đất hình dạng như lô cốt làm hai kia.

Lối vào rộng nhất có thể chứa hai người sóng vai đi qua còn dư dả, càng đi vào trong thì càng hẹp, sâu vào trong phải hơn 50m, cũng không có thông hết cả tòa núi đất, cũng không có ngả rẽ, cho nên đây là một khe rãnh chỉ có một lối vào.

Trong đội ngũ người dị năng hệ thổ là nhiều nhất, cũng không cần ai sắp xếp, chừng hai mươi người tụ tập cùng một chỗ bàn bạc nhanh chóng với nhau, sau đó chia làm ba đội, hai đội xây lên tường đất phân biệt tại hai bên khe nứt, chỉ chừa ra khoảng không đối diện vết nứt, chờ Quỷ Bệnh lái xe vào sẽ bịt lại. Một đội khác thì xây dựng ụ đất dựng thẳng lên cao bằng nửa người bên ngoài tường phòng ngự khoảng 100m, không phải để ngăn cản địch mà chỉ vì hạ thấp tốc độ của trâu biến dị bứt lên trước. Mất đi tốc độ sản sinh xung lượng mạnh mẽ, độ nguy hiểm của trâu biến dị sẽ trực tiếp giảm xuống một cấp độ.

Nhưng họ chưa kịp xây xong hệ thống phòng ngự theo thiết kế, bóng dáng khổng lồ của trâu biến dị đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Đều lui về trong tường, chuẩn bị chiến đấu!” Thay thế vị trí chỉ huy của Thẩm Trì là một người tên Chu Huy. Vì để đề phòng tình huống ngoài ý muốn xuất hiện không có ai lãnh đạo sẽ gây ra cục diện hỗn loạn, đoàn xe sẽ chỉ định người lãnh đạo thay thế theo bộ ngành tương ứng từng có, có thể ấn theo cấp bậc, trách nhiệm để xác định người đứng đầu. Cũng chính là trong trường hợp người phụ trách tử vong, mất tích hoặc là những nguyên nhân khác mà không có cách nào thực hiện chức trách chỉ huy thì sẽ do người có chức vụ và quân hàm cao nhất thay thế, cứ thế mà suy ra. Nếu như chức vụ và quân hàm tương đương thì lại lấy trách nhiệm, tuổi nghề để xét, cho đến tận người cuối cùng.

Thế nên sau khi Thẩm Trì, Từ Tam, Lâu Nam ngã xuống sau, chức vụ và quân hàm cao nhất chính là Chu Huy, anh ta rất tự giác nhận lấy chức trách này. Tuy rằng khi Thẩm Trì có mặt, rất nhiều chuyện đều sẽ bàn bạc cùng với Nam Thiệu và Trương Dịch, nhưng hai người họ dù sao cũng là người ngoài, không có tư cách trực tiếp chỉ huy người tới từ Nhữ Châu.

Một con trâu biến dị hoàn toàn không đủ để uy hiếp toàn bộ đoàn xe, dù cho trong đội đã giảm quân số chừng mười người. Thế nhưng nếu cộng thêm mười mấy con sói biến dị am hiểu quần công vây quét cùng với một con báo lặng yên không một tiếng động trốn trong bóng tối nhòm ngó tùy thời đánh lén, bọn họ dù cho ứng phó được thì cũng phải cẩn thận. Bởi vậy biện pháp tốt nhất chính là giải quyết xong con trâu biến dị kia trước kia bầy sói và báo biến dị chạy tới.

Chu Huy cũng cho rằng như thế, vậy nên sau khi gọi mọi người tập trung về, anh bèn bắt đầu sắp xếp.

“Trâu biến dị không khó đối phó, chúng ta cần đề phòng chính là trường hợp nó có dị năng, hiện tại không kịp dự kiến để thương thảo, mọi người nhớ tự chú ý.” Nhìn con trâu biến dị to lớn khí thế hung hăng vọt tới không hề có ý định dừng lại, Chu Huy nhanh chóng dặn dò một câu, sau đó quyết đoán chỉ huy mọi người: “Dị năng hệ thổ chia hai người một nhóm phụ trách kìm hãm tốc độ nó bứt lên, nếu có dư sức thì tận hết khả năng nhốt nó lại. Nhớ kỹ phải chia nhóm tiếp sức làm việc, không được lãng phí dị năng.”

Vừa dứt lời, người dị năng hệ thổ trong đội đã bắt đầu tự động phân nhóm, mà trâu biến dị cũng đang guồng chân ầm ầm xông tới gần.

Chu Huy tranh thủ thời gian tiếp tục sắp xếp: “Một khi trâu biến dị bị nhốt lại, Lý Thạch nhớ lập tức ra tay, dùng lửa tấn công thăm dò nó, nếu có tác dụng thì dị năng hệ hỏa khác sẽ đồng thời ra tay, cần phải một đòn thành công. Nếu như không có hiệu quả rõ rệt thì tới lượt Long Trạm!” Long Trạm là người dị năng hệ lôi duy nhất trong đoàn xe hiện tại và có thể tấn công từ xa giống như người dị năng hệ hỏa.

Khi nói chuyện, trâu biến dị đã vọt vào trong vòng trăm thước, bởi vì cũng có một số cột đất bố trí trước đó ngăn cản, tốc độ của nó hơi chậm lại. Mà những người dị năng hệ thổ đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi nó xông vào phạm vi tấn công sẽ lập tức ra tay.

“Sau khi Long Trạm ra tay, Bạch Phi lập tức mang Tiết Bân qua, bất kể sống hay chết đều phải chém đầu con trâu kia xuống!” Bạch Phi là người dị năng hệ phong, Tiết Bân là hệ kim, một người nhanh nhẹn tháo vát, một người sắc bén khó chặn, hai người hợp tác rất hiếm khi thất thủ.

Dù là như vậy, để đề phòng xuất hiện sự cố, Chu Huy còn sắp xếp thêm một phương án khác, ở bề ngoài nhìn có vẻ như anh lập nên kế hoạch chu đáo, nhưng từ một khía cạnh khác thì hiển lộ ra bất an trong lòng anh.