Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 278: Hồn mộc mê thành (2)




Edit: Yến Phi Ly

Vì để thể hiện bản thân chẳng phải những kẻ ăn không ngồi rồi, Cát A Y bắt Nam Duy đang mất tập trung đi phụ giúp mọi người, tuy rằng không chặt được thực vật biến dị, cũng đào không được miếng dinh dưỡng nhưng lại có thể giúp vận chuyển tóc mỹ nhân đã được chặt xuống. Hoắc Nhuệ cũng đang giúp đỡ người lớn, chỉ có điều lực chú ý của hai đứa nhỏ đều đặt trên người nhóc con Trương Duệ Dương đột nhiên xuất hiện nhìn qua có vẻ hạnh phúc khiến người ta phải đố kị, nghe nhóc vui vẻ trò chuyện với người lớn, cả Cát A Y và Hoắc Duệ đều thấy hiếm lạ, nhất thời ước ao đố kị, nhất thời tâm trạng hơi ảm đạm và nghĩ ngợi linh tinh.

Nếu như mình là thằng nhóc đó, gặp gỡ những chuyện kia nhất định sẽ làm tốt hơn nó. Cát A Y bất bình căm giận nghĩ thầm trong bụng, lại đột nhiên nhìn thấy Trương Duệ Dương đứng lên đi về phía Giản Giản đang ngồi xổm sát tường, không khỏi trợn to mắt, vung tay ném hết đám tóc mỹ nhân đang ôm trong ngực rồi chạy vội tới, thật giống như gà mẹ dựng thẳng lông toàn thân muốn che chở cho gà con của mình.

Hoắc Nhuệ không tự chủ được cũng vội vàng đi theo, chỉ có điều đồ đang ôm trong tay thì không bị ném xuống.

“Không thể ngậm ngón tay đâu em gái nhỏ.” Trương Duệ Dương đứng cách Giản Giản hai bước chân bèn ngừng lại, rất nghiêm túc nói.

Giản Giản đã đói bụng sững sờ ngẩng đầu lên không có bất kỳ biểu lộ gì mà nhìn nhóc, ngón tay cái vẫn đặt trong miệng như cũ, miệng nhỏ khẽ mút giống như là đang ăn kẹo que. Cơm còn chưa nấu xong, vừa nãy mỗi người được phân hai miếng bánh quy lót bụng, bé gái gặm xong vẫn đưa ngón tay nhét vào trong miệng không lấy ra.

Cát A Y lảo đảo một cái, thở hổn hển đứng lại, tàn nhẫn mà trừng mắt với Trương Duệ Dương, cảm thấy thằng nhóc kia thực sự là cứ lo chuyện thái quá.

Trương Duệ Dương thấy Giản Giản không để ý tới mình, vẫn ngồi ở nơi đó mút đầu ngón tay, khổ não mà nhăn lại cặp mày nhỏ, suy nghĩ một chút nhóc lại tiến lên một bước, sau đó ngồi xổm trước mặt Giản Giản, đưa tay ra cẩn thận kéo ngón tay bé gái, vừa dỗ vừa nói: “Ngoan nào em gái nhỏ, đầu ngón tay bẩn lắm, ngậm vào sẽ đau bụng… Ai nha, tay em chảy máu rồi!”

Nghe thấy máu, Cát A Y vội vàng ùa tới, kéo tay Giản Giản đã cóng như kem que qua, phát hiện trên ngón tay cái lại bị cắn rơi mất một miếng da, có máu nhỏ rỉ bên trên, chỉ có điều khí trời lạnh giá, máu vừa chảy ra đã đông lại nên vết thương cũng không tiếp tục chảy máu nữa. Lại bởi vì đầu ngón tay cóng đến tê dại, Giản Giản đã đói lả, ngón tay cắn cháy máu cũng không cảm thấy đau, bé chỉ theo bản năng mà mút vào vị máu mặn ngọt. Khi mút không được gì nữa lại dùng hàm răng nhỏ khẽ gặm. Nếu như không phải Trương Duệ Dương thích lo chuyện bao đồng, không chừng đầu ngón tay này sẽ bị gặm không ra hình thù gì.

Ngón tay vừa bị lấy ra, bé gái nhất thời lộ ra dáng vẻ muốn khóc, cũng không phải vì bé cảm thấy đau, mà là cảm thấy đồ ăn ngon bị cướp đi rồi. May là Trương Duệ Dương tay chân lanh lẹ, móc trong túi ra một viên sô cô la, hai ba lần xé lớp giấy gói, sau đó nhét vào trong miệng bé. Nhất thời bé gái quên mất bàn tay vẫn bị Cát A Y cầm lấy, chỉ híp mắt cười hì hì, vốn là đôi mắt tê dại lập tức có thần trở lại.

Cát A Y vốn đang khó chịu với Trương Duệ Dương, không nghĩ tới Trương Duệ Dương lại móc ra một viên sô cô la đưa cho nhóc.

“Em trai nhỏ, cho em nè.” Trương Duệ Dương nói, sau đó lại lấy ra một viên chia cho Hoắc Nhuệ ở phía sau vẫn đang chần chờ không biết có nên tiến lên hay không, “Anh ơi, anh cũng ăn đi.” Túi của Trương Duệ Dương bé xíu nhưng lại như thể bảo bối quý giá, hệt như không bao giờ lấy hết đồ bên trong được.

Hoắc Nhuệ do dự một chút, vẫn không chống lại nổi sức quyến rũ của đồ ăn, vội tiến lên tiếp nhận, thấp giọng nói cảm ơn.

“Đừng ngại ạ.” Trương Duệ Dương cười híp mắt trả lời, sau đó quay đầu trở lại nhìn tay Giản Giản, suy nghĩ một chút, nhóc moi trong túi quần ra một mảnh khăn tay, nhẹ nhàng trùm lên cho bé, sau đó cột chặt lại.

Nhìn ngón tay bị cột thành cục bánh ú kia, Cát A Y thật sự cạn lời, nhưng địch ý đối với Trương Duệ Dương lại giảm đi rất nhiều. Ngược lại là Giản Giản, bởi vì có ăn cho nên người khác làm gì tay mình thì bé cũng không lưu ý.

“Này, mày mấy tuổi rồi?” Nhìn thấy Giản Giản không sao rồi, Cát A Y đứng lên, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát hỏi Trương Duệ Dương, cực kỳ cố gắng muốn biểu hiện ra bộ dáng đang nhìn xuống.

“Sáu tuổi.” Trương Duệ Dương ngược lại là một chút cũng không cảm giác bị khiêu khích, nhóc ngồi xổm ở nơi đó, rất nghiêm túc mà duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón tay.

“Ngu ngốc, đó là năm, biết không.” Cát A Y khinh bỉ nói.

Trương Duệ Dương quyết đoán thêm một ngón tay vào cho đủ. Thật ra là nhóc mới chỉ hơn năm tuổi, thế nhưng từ sau tận thế rất ít người nói về tuổi tác ở trước mặt nhóc cho nên đối với chuyện này nhóc cũng mơ hồ cực kì. Nhóc chỉ cảm thấy từ lâu lắm rồi mình đã tròn bốn tuổi, qua lâu như vậy chắc cũng phải sáu tuổi rồi đi. Hơn nữa sáu tuổi nghe ra có vẻ oai phong hơn so với bốn tuổi, năm tuổi, bởi vì có thể đi học tiểu học rồi.

“Vậy mày phải gọi tao là anh.” Cát A Y hất đầu một cái, mang theo vẻ đắc ý nói. Hóa ra nhóc kìm nén sức lực ở chỗ này, nguyên nhân chính là chờ Trương Duệ Dương tự xưng một tiếng em trai.

Trương Duệ Dương sửng sốt một chút, đứng lên, nhìn thoáng qua Cát A Y, có chút không tin tưởng nói: “Nhưng… Nhưng em cao hơn mà.” Nói xong nhóc còn nhấc lên tay vẽ qua vẽ lại giữa đỉnh đầu hai người.

Khuôn mặt vừa đen vừa gầy của Cát A Y lập tức đỏ bừng lên, giận tím mặt: “Ông đây tám tuổi rồi!” Nhóc hận nhất là người khác so chiều cao với mình.

“Anh tám tuổi làm sao lại thấp hơn em?” Trương Duệ Dương rất kinh ngạc, hồn nhiên không biết đối phương đang tức giận, vẫn còn tiếp tục xát muối lên trên miệng vết thương. Nhóc vẫn cảm thấy bản thân mình không cao lắm, không nghĩ tới còn có người lùn hơn cả mình. Tâm trạng Trương Duệ Dương lúc này không khỏi có chút hưng phấn, cảm thấy rốt cuộc tìm được người có tiếng nói chung, vì vậy bắt đầu nghiêm túc thảo luận vấn đề này: “Anh nói xem sao chúng ta lại không cao được nhỉ? Có phải bởi vì không uống sữa tươi không? Nhưng bây giờ không có sữa tươi để uống, nếu vẫn không lớn không cao được thì phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, anh còn nói tục, không thể nói tục.” Cuối cùng, nhóc còn không quên khuyên nhủ một câu.

“Ông đây nói tục bao giờ?” Cát A Y trợn mắt, rõ ràng là bị kích thích, giọng điệu cực kỳ không tốt, lại thông minh tránh né được vấn đề thứ nhất.

“Anh xưng là ‘ông đây’, ‘ông đây’ chính là lời thô tục.” Trong ấn tượng của Trương Duệ Dương, hai chữ này là không tốt.

“Thằng ngốc này, ông đây có nghĩa là ba, sao ba lại là lời thô tục được?” Cát A Y táo bạo mà giải thích, nhóc không hiểu tại sao có thể có người ngu ngốc đến thế.

“Vậy tại sao anh lại muốn nói anh là ba ba nha?” Trương Duệ Dương cực kỳ khó hiểu.

“…” Cát A Y cảm thấy mình sắp nổi điên rồi.

Hoắc Nhuệ luôn luôn trầm mặc ở bên không khỏi bật cười thành tiếng, mà Giản Giản sau khi chậm rãi liếm xong sô cô la thì chẳng hề hứng thú với cuộc trò chuyện của hai anh trai, chỉ giương cặp mắt to nhìn chằm chằm túi của Trương Duệ Dương, tựa hồ là muốn biết bên trong còn có thể biến ra đồ ăn ngon nữa hay không.

***

“Toàn bộ huyện Dung Hà đều bị cây cổ thụ chiếm cứ, chúng tôi có thể trốn ra được đều là may mắn, càng khỏi nói tới chuyện mang theo thức ăn hay quần áo.” Trên xe, sau khi được giảm bớt cảm giác đói bụng, Hùng Hóa bèn kể sơ lại chuyện xảy ra ở Dung Hà cho mấy người trong xe, cuối cùng trong giọng nói mang theo uể oải và đắng chát vô tận: “Không sợ mấy anh cười chê đâu, cả ngày hôm qua chúng tôi chỉ uống bát canh lá cây thực vật biến dị, ngày hôm nay vẫn chưa được ăn gì.” Vậy cũng là đang gián tiếp giải thích với Thạch Bằng Tam tại sao cả nhóm lại lo đào tóc mỹ nhân chứ không phải lập tức đi tìm mấy người Kiều Dũng.

Trương Dịch không nghĩ tới cách đây không lâu mình mới lo lắng về vấn đề này, còn thương lượng làm sao dẫn đoàn xe của Tống Nghiễn tới Dung Hà đóng quân, mượn sức lực đối kháng sinh vật biến dị càng ngày càng mạnh, ai biết vẫn chưa kịp thực hiện thì bên này cũng đã xảy ra chuyện rồi.

“Nếu như có thể diệt trừ cây cổ thụ biến dị kia, mọi người có còn muốn trở lại hay không?” Trương Dịch trầm ngâm chốc lát, cách Nam Thiệu đặt câu hỏi.

Nam Thiệu không thích Trương Dịch tiếp xúc tứ chi với những người khác, cho nên Trương Dịch mới có thể cố ý vòng sang một bên khác lên xe, để cho Nam Thiệu ngồi ở giữa mình và Hùng Hóa. Mà động tác nhìn như lơ đãng này quả nhiên đúng ý Nam Thiệu, tuy rằng hắn không lộ ra phản ứng gì nhưng mặt mày lại có vẻ nhu hòa hơn nhiều, không biểu hiện vẻ lạnh nhạt xa cách nữa.

“Không nghĩ tới.” Hùng Hóa lắc đầu, cười khổ: “Số lượng người quá ít, cơ bản là không có cách nào sống tiếp trong tận thế, huống hồ…” Huống hồ trong đội cũng có không ít người già yếu và người bình thường, nếu muốn đưa mọi người đồng thời sống tiếp, thật sự là quá gian nan cũng quá mệt mỏi. Câu này anh ta không nói tiếp, mà là chuyển đề tài khác: “Chúng tôi vốn muốn đi Vân Châu, xem có thể tìm được mấy cậu hay không, hoặc là tìm được căn cứ người sống sót nào cũng được. Nào hay dọc theo con đường này đồ ăn thức uống đều bị lột sạch sành sanh, không xe không xăng, nếu không phải tình cờ có thể tìm được chút thực vật biến dị ăn được, chỉ sợ chẳng còn mạng gặp mấy cậu đâu.”

Nghe đến đó, Trương Dịch khe khẽ thở dài: “May mà mọi người không tìm được xe, bên chỗ Vân Châu đã không đi được nữa rồi.” Tiếp đó anh lập tức sơ lược lại tình hình của căn cứ Vân Châu một lượt.

Hùng Hóa nghe xong không khỏi hít khí lạnh, nhất thời không phân rõ nhóm của mình rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh.

“Đúng rồi, Mập Mạp và tiểu Bùi Viễn đâu?” Tận đến giờ phút này anh chàng rốt cục nhớ tới, lời ra khỏi miệng trong mắt cũng không khỏi chợt lóe nét thương cảm. Đến bây giờ người có thể sống sót đa số đều hiểu, rời đi không trở về chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là vĩnh viễn cũng không về được nữa. Nhưng mà, con người chung quy là khó tránh khỏi mang tâm lý cầu may.

“Thực lực họ quá yếu nên đã ở lại Vân Châu, ở trong đoàn xe tên họ Tống kia.” Ngoài ý muốn đó là người mở miệng trả lời lại là Nam Thiệu.

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Đây thực sự là một đáp án khiến người ta cảm thấy vui mừng, Hùng Hóa thở phào nhẹ nhõm, tâm tình rốt cục tốt lên nhiều, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Trên thực tế, Hùng Hóa có hơi sợ Nam Thiệu, ngay chính anh chàng cũng không thể nói rõ vì sao lại như vậy, trước đây cũng đâu có cảm giác này.

Khoảng thời gian qua không phải chiến đấu nhiều, lại ở bên Trương Dịch như hình với bóng cho nên mặt mày Nam Thiệu cực kỳ ôn hòa, nửa tấm giáp kiến lưu lại trên mặt bất giác mất đi hầu hết, chỉ còn dư lại một chút trên thái dương, mà nó đã bị tóc dài che phủ cho nên cũng không thể nhìn ra. Chính bởi vậy Hùng Hóa chỉ có thể cảm nhận được từ khí chất là hắn đã thay đổi, mà không nhận ra được điểm gì khác thường.

Bên trong xe xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi, may là nơi định đi không xa, nháy mắt đã đến, cũng không ai phát hiện bầu không khí biến hóa rất nhỏ kia.

Mọi người xuống xe, Trương Dịch và Thạch Bằng Tam quan sát tình huống chung quanh, Nam Thiệu theo sát bên người Trương Dịch, Lý Mộ Nhiên thì lại đứng ở đầu xe ngẩn người nhìn cầu vượt cùng với nhà cao tầng ẩn trong rừng cây biến dị cách đó không xa. Hai chiếc xe phía sau cũng dừng lại, người ở bên trong đi xuống, ngoại trừ Hùng Hóa mang theo bốn người thì còn lại là đám Thẩm Trì.

“Quả thực họ đã từng tới đây, hẳn là đi vào từ nơi này.” Chỉ chốc lát sau, Trương Dịch đưa ra kết luận. Ở trước mặt của anh, cây cối biến dị tuy rằng sinh trưởng cấp tốc dây dưa đan dệt thành một bức tường thực vật, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra một nơi có mật độ mỏng hơn so với chỗ khác, trên đất thậm chí còn có thể tìm thấy cành lá bị chém xuống.

Hai tay buông thõng của Hùng Hóa không khỏi nắm chặt, trong lòng không nói ra được là vui mừng hay lo lắng, nhóm Kiều Dũng không phụ sự tin tưởng của mọi người, bây giờ chưa đi ra, vậy hẳn là đã gặp phải phiền phức khó có thể giải quyết.

“Mộ Nhiên, ở đây em có thể thấy được tình huống bên trong không?” Trương Dịch quay đầu lại hỏi một câu khiến nghi hoặc trong lòng Hùng Hóa lần thứ hai dâng lên, có điều trước mắt cũng không phải lúc để hỏi han, cho nên anh ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

“Em đã thử qua rồi, vẫn không được. 300m về phía trước đều không nhìn thấy bất cứ thứ gì.” Lý Mộ Nhiên đứng ở nơi đó hiển nhiên cũng không nhàn rỗi, thành phố trước mắt này làm cho cô cảm thấy rất khó hiểu, còn cả sự bất an không giải thích được.

Trương Dịch ngẩng đầu nhìn về phía trước, lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ là đang suy tư xem trong đó đến tột cùng là ẩn giấu cái gì, khi bọn họ tiến vào có cần phải chuẩn bị trước hay không.

“Đi thôi.” Thạch Bằng Tam mở miệng, anh mở đường trước tiên, dọc theo dấu vết mà Kiều Dũng để lại.

Trương Dịch hít sâu một hơi, không nghĩ ngợi nhiều nữa, anh và Nam Thiệu nhìn nhau một thoáng, không nói gì nhiều mà chỉ cất bước đuổi theo. Nam Thiệu khẽ kéo Lý Mộ Nhiên tới, nói nhỏ: “Em đi phía trước A Dịch.” Sau đó khẩn cấp bảo vệ ở bên trái hơi lui về phía sau Trương Dịch một chút. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể chăm sóc được cả hai người.

Kỳ thực với dị năng của Lý Mộ Nhiên thì cũng không cần phải bảo vệ như vậy, nhưng dù sao cô cũng là con gái, lúc trước đã từng lăn lộn trong khu ổ chuột với Trương Dịch, dù cho bị kiến hóa dẫn đến tính cách ngày càng lãnh đạm thì Nam Thiệu vẫn đối xử với Lý Mộ Nhiên khác biệt với mọi người. Hắn luôn chăm sóc cho cô nhiều hơn mấy phần, hệt như phải ức hiếp Cục thịt Trần nhiều hơn vài lần vậy.

Quá trình tiến vào trong rừng rậm cũng không hung hiểm như tưởng tượng, chỉ là nơi ở ẩn càng ngày càng tối tăm, tia sáng cùng với đủ loại thực vật mỹ lệ kỳ lạ phát ra vẻ đẹp mộng ảo khiến mọi người vừa thán phục lại vừa cực kỳ cảnh giác. Trong không khí lay động khe khẽ hương lá cây mát mẻ đầy lưu luyến, khiến người ta cơ hồ muốn lãng quên đi vẻ hung tàn của thực vật biến dị.

Nhưng mà khác với tất cả mọi người, từ sau khi tiến vào cánh rừng sắc mặt Lý Mộ Nhiên rất khó coi, càng đi sâu vào bên trong thì cô càng tái nhợt, đến khi sắp đi được 400-500m, đột nhiên thân thể cô run lên, bỗng dưng khom lưng nôn thốc nôn tháo.

“Em sao vậy Mộ Nhiên?” Mọi người bị dọa sợ hết hồn, hai người đi trước mở đường đều tranh thủ quay đầu lại liếc nhìn. Trương Dịch đưa tay đỡ lấy cô, lo lắng hỏi.

Sắc mặt Lý Mộ Nhiên trắng bệch, cô nhắm mắt lại, một hồi lâu mới lấy sức lại được, thấp giọng nói: “Nơi này lạ lắm! Rất quái dị…” Sau đó cô trầm mặc rất lâu, tựa hồ không biết phải miêu tả cảm giác của mình như thế nào.

Quái dị? Trong lòng mọi người hiện lên vẻ nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía bốn phía.

Lúc này sắc trời còn sớm, tuy rằng rừng biến dị rậm rạp che trời nhưng vẫn có chút ánh sáng len lỏi qua cành lá còn sót lại, bên trong lại có thực vật có thể phát sáng cho nên chẳng hề tính là tối tăm, có thể thấy rõ cách đó không xa có những chiếc xe hoang bị cành lá quấn chặt, dần trở nên hoen gỉ. Bên trong cửa sổ xe rách nát thấp thoáng vài bộ hài cốt trắng hếu, rác thải cùng với cành lá rơi rụng trên đất còn trộn lẫn với thi thể zombie đã cụt chân tay, còn có con bị đập vỡ đầu nhưng bởi vì trời giá rét nên vẫn chưa mục nát. Ngoại trừ thực vật biến dị hơi có chút khác biệt thì hết thảy đều giống với những thành phố mà họ từng thấy sau tận thế.

Tuy rằng rất muốn biết không đúng chỗ nào nhưng nhìn tình trạng Lý Mộ Nhiên không quá tốt, còn có sự tín nhiệm đối với cô, mọi người cũng không thúc giục gì. Đám Hùng Hóa ngược lại là nóng lòng rất muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của mọi người thì cũng chỉ đành nhịn xuống.

Một loạt âm thanh sột soạt chặt chém vang lên, Thạch Bằng Tam và một người khác đi phía trước mở đường nhanh chóng giải quyết dây leo biến dị chặn ở trên đường, cả hai không tiếp tục đi nữa mà là quay trở về.

“Từ khi tiến vào nơi này em vẫn dùng tinh thần lực thăm dò tình huống chung quanh…” Lý Mộ Nhiên rốt cục mở miệng, chỉ là đôi môi còn run cầm cập, nhưng cũng không phải bị dọa sợ, mà là giống như tinh thần lực bị tấn công. Hiện tại cô buồn nôn chóng mặt rất khó chịu, bởi vậy lời nói ra chầm chậm vất vả, như là đang khó khăn tổ chức lại ngôn ngữ: “Lúc mới đầu còn ổn, chỉ là mơ mơ hồ hồ không thể nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng mới vừa rồi em lại cảm giác giống như nhìn thấy tranh trừ tượng, hình ảnh tra xét đột nhiên biến đổi… Một phút chốc lại biến thành kiểu khác, có nơi hoàn toàn vặn vẹo không nhận ra là cái gì.” Nói tới đây, cô nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt có chút bất an, “Em cảm thấy chúng ta không thể đi tiếp nữa.”

Nghe vậy, vẻ mặt mọi người có chút nghiêm nghị, mà hiển nhiên cũng không định từ bỏ dễ dàng chỉ bởi vì lời cô nói.

“Mọi người thấy thế nào?” Trương Dịch động viên mà vỗ vỗ lưng Lý Mộ Nhiên, anh chưa vội phát biểu ý kiến mà quay đầu hỏi những người khác.

Nam Thiệu không trả lời ngay, hắn chỉ thôi thúc dị năng bao trùm hai mắt, nhìn khắp chung quanh.

“Hiện tại hẳn là khoảng hai, ba giờ chiều, mấy tiếng nữa trời mới tối, cho tới bây giờ cũng không xuất hiện nguy hiểm gì mà chúng ta ứng phó không được, nếu trở lại…” Hùng Hóa không nhịn được nói. Anh ta không biết dị năng của Lý Mộ Nhiên, dù cho trong lòng có hoài nghi đối với phán đoán của cô thì cũng sáng suốt mà không nói ra. Vất vả lắm mới gặp được những người có thực lực mạnh mẽ này, nhưng bởi vì loại nguyên nhân không rõ đã từ bỏ, anh thực sự không cam lòng. Dù sao Kiều Dũng còn chưa sống chết biết thế nào, thời gian kéo càng lâu càng bất lợi.

“Thực vật biến dị quanh đây không phải vật còn sống.” Nam Thiệu đột nhiên mở miệng, nói ra lời khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

“Không phải vật còn sống?” Trương Dịch hỏi, có chút không rõ.

“Đúng vậy. Ngoại trừ chúng ta ra thì quanh đây không có một thứ gì là vật sống.” Nam Thiệu gật đầu, trên mặt hiếm có mà lộ ra vẻ nghiêm nghị. “Tôi không cảm giác được sức sống. Dù có là zombie thì cũng sẽ có một chút ánh sáng ảm đạm, nơi này thì lại không có thứ gì.”

Mọi người không khỏi đồng loạt hít sâu, nhất thời không có ai nói chuyện.

Thạch Bằng Tam liếc nhìn dây leo mà bọn họ vừa mới chém đứt ném xuống đất, thấy thế nào cũng không giống như là không có sinh mệnh, tuy rằng trong lòng anh vô cùng khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng bác bỏ. Nam Thiệu là người thế nào thì ai cũng rõ, hắn đâu phải kẻ ăn nói ba hoa tạo chuyện giật gân.

“Đi tiếp hay lui về đây?” Chốc lát sau, Trương Dịch lên tiếng đánh vỡ bầu không khí hơi ngưng trệ.

Cấp dưới của Thẩm Trì không phát biểu ý kiến, bọn họ đến là để giúp đỡ, bất kể như thế nào cũng đều đồng ý. Hùng Hóa trước đó đã nói qua, hơn nữa cũng không bởi vì lời Nam Thiệu mà định thay đổi ý nghĩ trong lòng, bởi vậy anh ta chỉ trầm mặc. Ngược lại là Thạch Bằng Tam lại trầm ngâm vài giây rồi nói: “Không thăm dò được tình huống của nơi này, trở lại cũng không bàn bạc ra cách gì, dù hiện tại chúng ta lui ra, ngày mai vẫn sẽ muốn đến, tới tới lui lui chỉ có thể làm lỡ chuyện, chẳng bằng cứ tiếp tục. Tìm được người hay không chỉ là phụ, ít nhất phải biết rõ vấn đề của nơi này trước.”

Trương Dịch liếc nhìn Nam Thiệu, Nam Thiệu gật đầu. Hắn tuy không muốn Trương Dịch mạo hiểm, thế nhưng trong lòng hắn rõ ràng rằng nếu như rừng biến dị này có vấn đề, bây giờ họ đã đi sâu vào trong, muốn lui ra chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy. Nếu như không có vấn đề thì càng không cần lo lắng.

“Vậy chúng ta cứ tiếp tục đi.” Trương Dịch lên tiếng quyết định, sau đó không quên dò hỏi Lý Mộ Nhiên: “Mộ Nhiên, em sao rồi?”

“Không sao ạ, em đỡ hơn rồi.” Lý Mộ Nhiên lau đi mồ hôi chảy trên trán, đứng thẳng người.

“Tạm thời em đừng dùng dị năng nữa.” Trương Dịch nhắc nhở.

Lý Mộ Nhiên khẽ vâng một tiếng, chỉ là trong lòng âm thầm lo lắng. Nếu như cô không có cách nào triển khai năng lực tinh thần tra xét, như vậy thì có nghĩa là khả năng dịch chuyển tức thời cũng không dùng được, đây tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.