Edit: Cháo
Bởi vì chỉ có sáu người, hơn nữa đều là người thức tỉnh, không cần phải dọn đường giống như khi mang theo người thường, chỉ cần loại bỏ vật cản đường và diệt trừ thực vật biến dị có tính công kích là được, cho nên tốc độ di chuyển của nhóm Kiều Dũng rất nhanh, đến thành phố Trát Phong còn sớm hơn so với dự liệu.
Dọc đường đi tuy rằng có không ít công trình kiến trúc nhưng rút kinh nghiệm trước đó, bọn họ đã không còn ôm ý tưởng có thể tìm được chút gì bên trong, vì thế cũng sẽ không lãng phí thời gian hay sức lực vào nó. Điều này vô hình trung lại giúp họ đẩy nhanh tốc độ.
Cầu vượt vào phía Bắc thành phố dưới sự xâm nhập của thực vật biến dị và khí hậu khốc liệt đã sụp gãy rồi, bảy tám làn đường đổ vào lượn vòng quanh đây đều không ngoại lệ bị một đống xe cộ rỉ sét chặn lại. Thực vật biến dị cao lớn vươn cành lá xinh đẹp yêu lệ che mất bầu trời, vô số thực vật họ râu hùm giống họ thân leo rủ xuống từ phía trên, ở trong gió nhẹ nhàng lay động, uốn lượn chợt ẩn chợt hiện như rắn, chốc chốc lại xuyên ra từ thủy tinh vỡ nát trong xe. Còn có bụi cây thực vật thấp bé ở nơi âm u nở ra đóa hoa kì dị xinh đẹp, dây leo mềm mại vặn vẹo, trái cây tỏa hương thơm là lạ, dốc hết sức lực mà giành lấy không gian sinh tồn.
Nơi này giống như một khu rừng rậm nguyên thủy chưa bị khai phá, chỉ thỉnh thoảng lộ ra chút chữ viết còn sót lại hoặc là tranh vẽ báo chí mục nát từ trong đám rễ thực vật, chai nước bị dây leo không cẩn thận quẹt phải, túi nilon treo trên cành cây yên lặng lưu giữ lại dấu vết con người từng tồn tại.
Nơi này đã rất lâu rồi không có người tới. Đám người Kiều Dũng sau khi cẩn thận đi qua cách một khoảng rồi mới đưa ra kết luận.
Có lẽ trước khi thực vật biến dị xuất hiện đã từng có người sống sót tới đây, bởi vì có một đoạn đường khi bọn họ tiến vào thành phố, xe bị đẩy ra hai bên, nhưng sau đó không biết vì nguyên do gì mà không thấy dấu vết gì nữa, vẫn duy trì tình cảnh tắc nghẽn khi ấy. Không thấy zombie nhưng thỉnh thoảng sẽ giẫm lên một hai khúc xương trắng, có cửa sổ xe còn vắt vẻo thi thể hư thối, quần áo rách nát tựa như những con bướm đêm bay nhảy trong gió tuyết.
Cho dù là huyện Tử Vân, hay là thành phố Hàm Trạch, thậm chí là huyện Dung Hà nơi bọn họ dung thân, trong đấy cũng có không ít zombie, nhưng xe cộ xung quanh thành phố cùng với cửa ngõ ra vào được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không hề giống như nơi đây hoàn toàn bị thực vật biến dị biến thành khu rừng nguyên thủy.
Khi tới thành phố trời còn chưa tối, nhưng sau khi vào trong rừng, ánh sáng nháy mắt bị che lại, chỉ có vài tia sáng xen qua kẽ lá rọi xuống nhưng cũng không đủ để chiếu sáng. Tuy vậy trong rừng lại không tối chút nào, đủ loại thực vật tản ra quầng sáng lờ mờ, dây leo dài xanh mơn mởn, trái cây vàng mông lung, những đóa hoa trong suốt giống như thủy tinh, còn có rất nhiều đốm sáng nho nhỏ hệt như đom đóm, khiến người ta như tiến vào thế giới cổ tích vậy.
Nhưng sáu người Kiều Dũng biết rằng, cho dù là cổ tích, vậy nhất định cũng sẽ mang theo kinh hoàng cùng tử vong, nếu có thể chọn, bọn họ tuyệt đối sẽ không lỗ mãng xâm nhập vào nơi này chỉ với sáu người thức tỉnh. Nhưng không có lựa chọn nào khác, cho nên bọn họ chỉ có thể cẩn thận gấp bội mà thôi.
Trên đường vào nội thành không gặp zombie, thấy được cái xe nào thì đều đã bị lục sạch, hiển nhiên cho dù không vào bên trong thì bên ngoài vẫn bị người khác dọn dẹp qua. Khiến chủ ý tận lực tìm chút đồ gì đó trong xe của bọn họ trở nên vô ích, không thể không ép xuống cảm giác dựng tóc gáy mà nhắm mắt tiếp tục đi vào trong.
Nơi này có rất nhiều thực vật biến dị mà bọn họ không biết, đặc biệt là quần thể ẩn núp và sống ký sinh phía dưới những cây biến dị cao lớn. Nguy hiểm chắc chắn có nhưng chưa vượt quá năng lực tiếp nhận của họ, trong không khí không có mùi hôi thối quen thuộc của tận thế, mùi thơm mát của thực vật thoang thoảng trong không gian, phảng phất làm người ta như trở về với núi rừng yên tĩnh trước tận thế.
Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, mọi người gần như không nói chuyện với nhau, những lúc nhất định cần nói thì chỉ ra hiệu bằng tay đơn giản. Vì thế trong không gian yên tĩnh khiến người khác bất an này, bọn họ vô cùng bất ngờ, có kinh sợ nhưng vẫn an toàn đi qua địa phương dày đặc thực vật biến dị, bước lên con đường hai bên đầy cửa hàng và cao ốc trong thành phố.
Tiếng zombie thở hồng hộc quen thuộc như xé gió truyền đến bên tai, làm bọn họ cảnh giác dừng bước lại.
“10 giờ rồi.” Người duy nhất đeo đồng hồ là Lư Quân nâng tay lên, nhìn rồi nói cho những người khác.
Buổi chiều khoảng tầm 4 giờ bọn họ đến bên ngoài thành phố, không nghĩ tới lại tốn mất sáu tiếng trong rừng biến dị, nhưng cảm giác trôi qua lại chẳng bao lâu, chỉ có chút mỏi mệt, dị năng tiêu hao cũng khá nhiều.
Phía trước tối mịt, ngay cả mấy loại thực vật phát sáng thường thấy dọc đường đi cũng thưa thớt hẳn, mấy đốm sáng nhỏ dường như cũng trốn xa vào trong màn đêm, bọn họ thông qua mùi hôi thối ập vào mặt cùng với cảm giác trống trải mà xác định được phía trước hẳn là không còn nhiều cây biến dị nữa.
“Tìm chỗ qua đêm trước đã.” Kiều Dũng hạ giọng nói.
Bọn họ vốn không dự tính có thể trở về trong hôm nay, cho nên cũng không vội tìm kiếm vật tư, bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ nơi này, lần mò trong bóng đêm chỉ sợ đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Cũng may quanh đây đều là tòa cao ốc, muốn tìm một chỗ ẩn thân hẳn là không quá khó.
A Thanh ném liên tiếp ra mấy quả cầu lửa, chia ra các hướng khác nhau, cầu lửa xẹt qua không trung rất nhanh liền dập tắt, nhưng cũng đủ để bọn họ nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Trước mặt là đại lộ một chiều sáu làn đường, xe vẫn chất đầy trên đường, có thực vật biến dị nhưng phần lớn phân bố ở hai bên, lẫn lộn cùng các công trình kiến trúc. Không thấy zombie, hẳn là chúng ở ngoài phạm vi cầu lửa có thể chiếu đến, nhưng mà lại có thể nghe được thanh âm cho nên có lẽ sẽ không quá xa. Trước khi bị đám zombie phát hiện bọn họ cần phải tìm được chỗ ẩn nấp.
Cách bọn họ không xa là một tòa cao ốc treo biển nền trắng chữ đen, do ánh sáng nên không thấy rõ chữ trên biển, nhưng đây hẳn là một công ty nào đó. Mà ở quốc lộ đối diện là một loạt các cửa hàng, có một quán mì mở toang cửa, còn có siêu thị nhỏ.
Mục tiêu chắc chắn là quán mì. Dưới một tiếng ‘Đi’ trầm thấp của Kiều Dũng, bọn họ giống như mấy con báo vừa nhanh vừa lẹ thoát khỏi rừng biến dị, cũng không cần ánh sáng mà dựa vào trí nhớ vừa rồi đi thẳng đến quán mì. Cho dù trong quán có thể có zombie hay vật khác hay không tạm thời cũng không rảnh để lo, chỉ có thể hy vọng cá nhóm có thể may mắn một chút.
A Thanh xông vào đầu tiên, trong nháy mắt chân đạp lên bậc thang anh bèn ném quả cầu lửa vào trong. Anh khống chế được độ nóng của quả cầu, nên cũng không lo có thể gây ra hỏa hoạn.
Đây là một quán mì rất bình thường, bên trong bày hai cái bàn lùn cùng với ghế đồng bộ, cửa kính không tính là quá rộng cách ly phòng bếp bên trong. Cửa kính bên ngoài dùng thuốc màu đỏ viết mỳ thịt thăn, mì thịt bò..vv..vv cùng với giá tiền, ở trên tường quán cũng dán một bảng thực đơn dùng bút lông viết, ngoài mì ra còn có bún rau xào các loại.
Trên mặt đất có vết máu đã sớm khô cặn thành màu đen, bàn ghế không quá chỉnh tề nhưng cũng không tính là quá loạn, lục soát quán ăn một lượt cũng không phát hiện thi thể nào, cho nên khả năng xảy ra chiến đấu ở nơi này không quá lớn, chẳng qua cũng chưa hẳn là không có. Bọn họ không phải cảnh sát càng không phải chuyên gia kiểm nghiệm dấu vết, không có cách cũng không có tâm tư đi dựng lại hiện trường. Điều khiến bọn họ vui nhất chính là nơi này không có zombie.
Sau khi đã chắc chắn, Nguyễn Phong nhẹ nhàng không tiếng động dựng lên một bức tường đất, hoàn toàn cách ly cửa kính với bên ngoài. Đồng thời dưới sự trợ giúp của những người khác, anh dọn sạch đồ ở phần mặt tường dựa sát siêu thị bên cạnh trong phòng bếp, sau đó vô cùng cẩn thận mà mở ra một cái lỗ.
Nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, dường như không có tiếng của zombie, đầu ngón tay A Thanh vân vê tạo một ngọn lửa nhỏ, chậm rãi thò lại gần.
Dị năng hệ lôi Lư Quân cùng với dị năng hệ phong Lưu Hạ ở bên cạnh nâng cao tinh thần đề phòng, chỉ cần có điểm nào không ổn, bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức, một người tấn công, một người kéo A Thanh trở về.
Cũng may không có chuyện gì xảy ra cả. Thứ đập vào mắt A Thanh trước nhất chính là một chiếc giường, trên giường trống không, chăn mỏng xốc xếch xô lệch. Chỉ bằng điểm này, trong lòng mọi người bèn hiểu rõ. Có lẽ trong thời kì đầu khi tận thế xảy ra, chủ nhân của siêu thị đã biến mất, có thể đã biến thành zombie hoặc đã chạy trốn được. Mà sau trận mưa to, hẳn là không ai tới đây nữa, nếu không chắc cũng chẳng còn cái chăn sót lại đây. Đương nhiên, cũng có khả năng người tới đây chướng mắt cái chăn mỏng này.
A Thanh đưa ngọn lửa trên tay vươn ra bên ngoài một đoạn nữa, vì thế ba người nhìn thấy một thùng giấy cùng bao tải trắng căng đầy trong không gian chật hẹp. Không chỉ mình anh, phàm là người nhìn thấy tình huống bên này đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, có chút không tin được vận may của họ, thậm chí bắt đầu lo được lo mất, chỉ sợ trong thùng trong túi kia chẳng có gì cả khiến cả đám mừng hụt.
“Đội trưởng Kiều! Đội trưởng Kiều……” Bọn A Thanh không lập tức qua đó mà liên tục gọi Kiều Dũng đang cười ngây ngô với nửa bình muối.
“Gọi hồn à! Xem anh tìm được gì đây này!” Kiều Dũng tức giận nói, sau lại đắc ý mà giơ bình muối về phía mấy người. Hiện giờ muối rất quý giá, đặc biệt là với tiểu đội nhỏ bé như bọn họ.
Lưu Hạ khinh thường nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Yêu cầu của anh quá thấp rồi đó.” Hoàn toàn không nghĩ tới, trước khi nhìn thấy đống đồ chồng chất này, nếu đổi là anh, chỉ sợ cũng sẽ vì chút muối kia mà tim đập nhanh.
Quả nhiên, nghe anh nói vậy, râu mép Kiều Dũng dựng lên, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng đột nhiên phản ứng kịp, hắn bước mấy bước tới gần, đẩy Lưu Hạ sang một bên nhìn sang đối diện, sau đó cũng ngây người theo.
“Không thể nào……” Hắn lẩm bẩm khe khẽ, mắt lóe sáng giống như sói đói, trở tay túm lấy Nguyễn Phong, “Nhanh, nhanh, mở rộng cái lỗ ra đi.”
Nguyễn Phong đặc biệt ghét người khác táy máy chân tay, nhưng bởi đoán ra chút gì đó cho nên anh ta chỉ hung hăng lườm Kiều Dũng một cái, hất tay hắn ra, rồi không chút do dự mà bắt đầu mở rộng cái lỗ trên tường. Đến nỗi Trần Trường Xuân đang tìm đồ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong cũng đi tới, chẳng qua hắn không thấy được tình huống phía bên kia, cho nên không kích động như những người khác, chỉ là thấp thỏm chờ mong. Chung quy nơi này cũng không phải trung tâm thành phố, cho dù có sót lại đồ, phỏng chừng cũng chẳng có bao nhiêu, ở phương diện giá trị thì càng không cần nói đến.
Sau hai phút, Kiều Dũng đẩy Nguyễn Phong góp nhiều sức nhất ra, dưới khuôn mặt sắp phát xanh của đối phương, không hề có chút tự giác nào mà chui sang phía bên kia trước. Trên tay hắn bật ra một ngọn lửa to đại khái bằng quả táo, sau khi xác định cửa bên này cũng đang đóng, mới tăng cỡ ngọn lửa lên để những người ở sau có thể thấy rõ tình huống trong phòng.
“Đây là gạo, còn có bột mì, mì ăn liền, bánh quy…” Lư Quân lật xem đồ trong thùng và bao tải một lần, càng đếm miệng càng khô, tiếng đếm cũng ngày càng run, khiến người khác không rõ là anh đang kích động hay là bị dọa.
Siêu thị này hẳn là nơi tích trữ đồ, bởi vì ngoài đồ ăn thì còn có rất nhiều đồ dùng hằng ngày, không có chút dấu vết bị động qua nào.
Trần Trường Xuân không được chuẩn bị tâm lý càng khiếp sợ đến không nói được gì, ngay cả sắc mặt Nguyễn Phong dường như cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Niềm vui đột nhiên tới làm sáu người mừng tới thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Nhưng sau cơn kích động vui mừng, vẻ mặt bọn họ từ từ trở nên khó coi. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói chuyện.
Vật tư thời tận thế khan hiếm như vậy, siêu thị này lại nằm ngay trên lối vào thành phố, tại sao lại không bị ai động tới?