Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 266: Khắp nơi hội tụ (5)




Edit: Yến Phi Ly

Đám Thẩm Trì dù như thế nào cũng không nghĩ tới ở thành phố Lũng Nhân lại có nhiều zombie đến vậy, hơn nữa, mẹ nó, tất cả đều chặn ở trên đường.

Lúc mới bắt đầu thỉnh thoảng chỉ xuất hiện một hai con thú biến dị, tuy rằng mật độ cao hơn so với những nơi khác nhưng bọn họ ứng phó chẳng hề quá cực khổ. Có điều sau khi càng ngày càng tiếp cận Lũng Nhân, thú biến dị không ngừng xuất hiện với số lượng tăng nhanh, tới sau này thì trực tiếp đụng phải một bầy zombie khổng lồ.

Một đường tới đây, bọn họ không phải chưa từng gặp qua đàn zombie lớn, đơn giản nhất là đi vòng qua, tránh không được thì trực tiếp dựa vào tính năng của xe bọc thép mạnh mẽ đấu đá lung tung trực tiếp nghiền ép mà qua. Vì đây là con đường tất yếu phải đi nếu muốn từ Lũng Nhân tới Dục Lĩnh, nếu đi đường vòng vô duyên vô cớ sẽ thêm hơn mấy trăm ngàn km, hơn nữa cũng không ai có thể bảo đảm chỗ khác sẽ không bầy zombie chặn đường, cho nên bọn họ lựa chọn vọt thẳng mà qua.

Ai biết bầy zombie thế mà lại không có phần cuối, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng tụ tập nhiều, cộng thêm thú biến dị quấy rầy, đến lúc sau dù bọn họ muốn quay đầu lại cũng không có biện pháp. Chìm trong bầy zombie khổng lồ chém giết hai ngày hai đêm lại vẫn không nhìn thấy xu thế giảm bớt, thực sự không chịu đựng nổi nên cả đám đành vọt vào một xưởng gia công gỗ bỏ hoang, đóng kín cửa lại mới miễn cưỡng có thể thở một hơi. Thế nhưng người cũng bởi vậy bị bao vây ở nơi này.

Zombie bình thường sẽ bị ngăn ở bên ngoài, mà bức tường cao hai mét lại không ngăn được thú biến dị. Sự tồn tại của bọn họ hệt như một miếng thịt tươi thơm ngon, nơi ẩn nấp lại cách đại lộ không xa vì thế zombie ngày càng nhiều, ngay cả thú biến dị đi ngang qua cũng chạy tới.

Bên này thú biến dị cực kỳ đông, trước đây bọn họ rất ít có thể nhìn thấy ở một nơi lại đồng thời xuất hiện hai con thú biến dị khác loài trở lên, mà nơi này thì hoàn toàn không hạn chế. Đâu chỉ là hai con, bốn con năm con thú biến dị khác loại vọt vào trong xưởng, hoặc là tự chém giết lẫn nhau tranh đoạt quyền ăn thịt bọn họ, hoặc là đồng thời tấn công ai mạnh thì cướp, tình huống ấy bọn họ đều nhìn thành quen. Ngoại trừ liều mạng chống chọi với bên ngoài, chuyện có thể sống sót rời đi hay không chẳng một ai dám nghĩ tới.

Lúc may mắn thì bọn họ vẫn có thể thay phiên nghỉ ngơi, vận may không tốt, tất cả mọi người đều phải chiến đấu cả một ngày một đêm. Bọn họ có một người dị năng hệ trị liệu, nhưng mà người này dẫu có dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể bảo đảm tạm thời không xuất hiện tử vong, hoàn toàn chữa khỏi lại là điều không thể. Bởi vì tần suất bị thương quá cao, thêm vài ngày nữa chỉ sợ sẽ có người bỏ mạng.

“Tôi nói này… Từ Tam, cho mượn lửa xíu.” Mới từ trên chiến trường lui ra, tay Thẩm Trì run run lấy ra một điếu thuốc đầy nếp nhăn ngậm lên miệng, nhắm mắt lại. Hắn quá mệt mỏi, bắp thịt cả người sử dụng quá mức nên không chỗ nào mà không co giật, vào lúc này nâng tay lên cũng đều cảm thấy khó khăn.

Ngón tay Từ Tam vê khẽ, bắn ra viên cầu lửa lớn chừng hạt đậu sát qua đầu thuốc lá trên miệng Thẩm Trì. Thẩm Trì tựa hồ có cảm giác, khi ánh lửa đốt lên bèn dùng sức hít một cái, sau đó cũng không dùng tay lấy điếu thuốc xuống, cứ ngậm trong miệng mà hút thuốc nhả khói, rất nhanh một điếu thuốc đã cháy sạch. Hắn phun đầu lọc ra, hừ một tiếng xả giận, cả người lúc này mới như được sống lại, mở mắt ra lấy cùi chỏ chọc chọc Từ Tam bên cạnh.

“Chúng ta sợ là phải bỏ mạng ở đây, lão Tam, ông có di ngôn gì không, nói tôi nghe chút.”

Từ Tam luôn luôn duy trì phong cách nhà binh dù là hành quân, ngồi, nằm, hay ăn, vào lúc này tựa hồ cũng sắp không kiên trì nổi, y dựa vào trên tường mỏi mệt hơi nghiêng lệch sang bên, nghe thấy lời Thẩm Trì nói mới nỗ lực tỉnh lại một chút, lưng lại ưỡn lên thẳng tắp nhưng vẫn không trả lời.

“Ông đúng thật là miệng kín như cái hũ nút.” Thẩm Trì cười khổ.

Từ Tam nhìn về phía đồng đội đang cố sức canh giữ ở cửa chính và cửa sổ, điên cuồng chém giết với thú biến dị, ánh mắt y rất bình tĩnh. Vào thời khắc tận thế ập đến, tại giây phút người nhà và bạn bè của y hoặc hóa thành zombie, hoặc chết trên con đường lưu vong, y đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Là một quân nhân, không có quốc gia, không có người thân, không còn chiến hữu, y không biết mình sống sót còn có ý nghĩa gì. Bất cứ lúc nào y cũng ấn theo tiêu chuẩn quân nhân mà yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, chẳng qua là muốn tìm cho mình một lý do để sống tiếp. Bây giờ… tuy rằng y vẫn đang liều mạng chiến đấu, nhưng trong lòng lại mơ hồ có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, rốt cục đến lượt y rồi. Đáng tiếc nhiệm vụ thủ trưởng truyền đạt không thể hoàn thành…

Ngay tại lúc một người oán giận một người trầm mặc, giữa nhà xưởng rộng lớn đột nhiên xuất hiện hai bóng người, khiến cho tất cả những chiến sĩ đang nghỉ ngơi trong nháy mắt cảnh giác mà nhảy dựng lên. Dù cho một giây trước bọn họ còn mệt đến mức động một đầu ngón tay đều khó khăn, thời khắc này lại như là mới tiêm máu gà, trên người tỏa ra sát khí cùng chiến ý quyết đánh tới tận hơi thở cuối cùng, chưa gết chết thú biến dị thì chưa dừng lại.

“Em là người…” Lý Mộ Nhiên sợ làm cho mọi người hiểu lầm, ngay khoảnh khắc xuất hiện cô lập tức mở miệng báo ra thân phận của mình. Cũng trong lúc đó, Tống Nghiễn đã nhanh như tia chớp lao ra cửa chính, chiến đấu với một con thú biến dị to lớn.

Người bên trong nhà xưởng cũng không thả lỏng cảnh giác, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đột nhiên hiện ra kia, mãi đến tận khi Thẩm Trì kinh ngạc nhận ra cô: “Là em!” Sau đó liếc nhìn kẻ vừa giống người vừa giống thú biến dị mới xông ra bên ngoài, hắn không nhận ra Tống Nghiễn, chỉ thấy kẻ quái lạ kia không tấn công đồng đội mình thì mới phất tay nới với những khác người: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cô ấy là vợ của Tống Nhị, mọi người làm gì đi làm gì, đừng dọa con gái nhà người ta.”

Lý Mộ Nhiên im lặng không biết nói gì.

“Lý…” Thẩm Trì quay đầu, cười híp mắt muốn trò chuyện với Lý Mộ Nhiên, lại phát hiện nhớ không nổi tên của cô.

“Lý Mộ Nhiên.”

“Ừ đúng, Lý Mộ Nhiên, tên này hay quá, anh gọi em là Mộ Nhiên nhé.” Thẩm Trì tỏ vẻ rất quen thuộc, vừa từ trên xe chuyên chở vật tư tìm ra mấy bao thức ăn và nước uống vừa than thở không thôi mà nói: “Dị năng của em trâu bò thật đó, lúc ấy nghe thằng nhóc Tống Nhị nói cứ cảm thấy khoa trương, bây giờ mới biết thật là có chuyện như vậy. À, đúng rồi, sao em lại tới đây? Tống Nhị đâu? Bên ngoài kia là thứ gì? Thú biến dị sao? Các em ở căn cứ nào mà khoa học kỹ thuật trở nên mạnh mẽ như vậy, ngay cả thú biến dị cũng có thể sai khiến được.”

Vấn đề liên tiếp ùa ra hệt như súng liên thanh khiến Lý Mộ Nhiên muốn trả lời cũng không biết nói thế nào. Cô khéo léo từ chối thức ăn mà Thẩm Trì đưa, suy nghĩ một chút mới quyết định ấn theo ý nghĩ của mình mà nói.

“Tụi em ở trong thành phố Lũng Nhân, vô tình phát hiện tụi anh ở đây cho nên đặc biệt đến giúp đỡ.”

Thẩm Trì định hỏi bọn họ làm sao phát hiện mình ở đây nhưng Lý Mộ Nhiên không cho hắn cơ hội mở miệng, “Dị năng của em có thể mang sáu người rời đi nơi này, giao mấy người bị thương nặng nhất cho em, em đưa họ đi trước, bên kia có người chữa trị, trở về sẽ giải thích với các anh những chuyện khác sau.”

Nghe đến đó, Thẩm Trì vốn đầy bụng nói muốn hỏi lại đột nhiên sửng sốt, hắn nhìn về phía những người khác, những người khác cũng nhìn hắn.

Có thể tin tưởng Lý Mộ Nhiên hay không? Trước hết để cho ai rời đi? Hai vấn đề này làm cho bọn họ có một thoáng lặng im, cuối cùng vẫn là Thẩm Trì nở nụ cười, cũng không nói thêm gì khác, chỉ thở mạnh một tiếng rồi bắt đầu đi gọi người. Dù sao ở chỗ này cũng chết, theo cô rời đi trái lại còn có một chút hi vọng sống, đứa ngốc đều sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Mà vào lúc gọi người lại xảy ra chút phiền phức, vốn hắn định ấn theo lời Lý Mộ Nhiên gọi người bị thương nghiêm trọng nhất, thế nhưng mấy người kia lại không chịu đi, khăng khăng muốn nhường cơ hội cho người bị thương  nhẹ hơn mình.

“Em sống không được bao lâu, hà tất lãng phí cơ hội… Mấy anh đi ra ngoài giết thêm mấy con thú biến dị… Coi như báo thù cho tụi em là được rồi…” Một chiến sĩ bụng bị thú biến dị cắt đứt, ngay cả ruột đều rơi ra ngoài, cuối cùng được người dị năng chữa trị duy nhất trong đội tạm thời giữ mạng suy yếu nói khẽ.

Thẩm Trì luôn luôn cà lơ phất phơ cũng không nhịn được nhòe hai mắt.

“Chỉ cần còn sót lại một hơi, anh Thiệu nhà em sẽ có thể cứu lại.” Lý Mộ Nhiên vội vàng nói, “Dị năng của em ngày hôm nay còn có thể đi một chuyến, mấy anh không cần lo lắng. Chỉ cần kiên trì đến ngày mai là có thể đưa tất cả mọi người về.”

Nghe được lời của cô, Thẩm Trì không chậm trễ nữa, Từ Tam và những người khác không cho phản kháng mà khiêng sáu chiến hữu bị thương nặng nhất đến bên cạnh Lý Mộ Nhiên, mà mấy người kia cũng không kiên quyết chối từ nữa, dù sao chỉ cần còn có một cơ hội, không ai muốn chết.

“Em gái, anh giao bọn họ cho em đó.” Thẩm Trì trịnh trọng nói với Lý Mộ Nhiên.

Quãng thời gian này Lý Mộ Nhiên vẫn luôn chạy tới chạy lui mà đưa người, không chỉ cô mà cả những người khác đều không cảm thấy kinh ngạc nữa, thế nên cô có chút không quen cảnh tượng nghiêm túc như vậy. Mặc dù cảm thấy không cần thiết nhưng cô cũng biết đối phương bởi vì không biết rõ, cộng thêm quá mức để tâm tới chiến hữu mới sẽ như vậy, vì thế cô vẫn nghiêm túc gật gật đầu, bảo đảm: “Anh yên tâm, em sẽ đưa các anh ấy về an toàn.”

Kỳ thực dù Thẩm Trì không yên lòng thì cũng hết cách rồi, nhưng có thể được đối phương bổ sung thêm một lời cam kết, trong lòng chung quy vẫn khá hơn một chút.

Lý Mộ Nhiên cũng không chần chừ thêm, cô cầm lấy tay sáu chiến sĩ bị thương nặng, nháy mắt liền biến mất khỏi nhà xưởng. Nhìn mặt đất không có một bóng người, Thẩm Trì và những người khác liếc nhau một cái, trong mắt có khiếp sợ, có nghi ngờ, có lo lắng, còn có chút mong đợi mơ hồ. Nếu như hết thảy lời cô gái ấy nói đều là sự thật, bọn họ hiển nhiên là không cần chờ chết nữa.

Chẳng qua vào lúc này bọn họ ai cũng không nói chuyện, chỉ đưa mắt quan sát “thứ” kỳ lạ nửa người nửa thú bên ngoài nhà xưởng. “Nó” có thể dễ dàng giết chết một con thú biến dị rồi làm cho một con khác chạy mất dép, bây giờ đang đối đầu với con thú biến dị thứ ba, điều này giúp cho những đồng đội đang tham dự chiến đấu giảm tải rất nhiều áp lực, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng hiện lên mấy nghi vấn. Rốt cuộc đó là “thứ” gì? Chờ nó giết thú biến dị xong có tấn công bọn họ hay không? Với vũ lực của nó liệu bọn họ có thể đối phó được chăng?

Chính tại thời điểm đang xoắn xuýt, Lý Mộ Nhiên đã quay lại, cô đã giao người cho Nam Thiệu, tin tưởng Nam Thiệu rất nhanh có thể chữa khỏi. Có điều cô không định lập tức dẫn người đi nữa. Bởi vì nếu lần này cô về bên kia thì sẽ không có cách nào tới bên này được nữa. Cô rất lo lắng cho Tống Nghiễn.

“Sao rồi? Em đưa người qua chưa?” Thẩm Trì nhìn thấy cô trở về, không khỏi mừng rỡ hỏi một câu khá là dư thừa.

Lý Mộ Nhiên gật đầu. cô có thể cảm giác được, đối phương cũng không quá mức tín nhiệm cô, nếu như không phải thực sự hết cách, khẳng định họ không dám giao cho cô như vậy. Mà điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao cô và Thẩm Trì mới chỉ gặp mặt một lần, dù hắn cho mình thành vợ của Tống Nghiễn, cũng không đủ để mở rộng lòng tin. Dù sao ở tận thế, vì sống tiếp ngay cả người thân đều có khả năng bán đi, huống hồ chỉ là quan hệ nam nữ không có gì bảo đảm.

“Căn cứ Vân Châu… cách thành phố Lũng Nhân tầm hơn 15km đã xảy ra dị biến, bị số lượng zombie và thú biến dị khổng lồ bao vây. Đoàn xe tụi em vừa vặn gặp gỡ, chủ nhiệm muốn giúp giải vây nên mới ở lại chỗ này.” Cô liếc mắt nhìn Tống Nghiễn ở bên ngoài, thấy hắn tạm thời không có nguy hiểm bèn bắt đầu giải thích nguyên nhân họ ở đây cho Thẩm Trì. Cô cảm thấy giữa đôi bên vẫn nên mau chóng xây dựng tín nhiệm thì tốt hơn, bởi vì tình trạng của Tống Nghiễn vô cùng đặc biệt, dù xử lý hết thú biến dị thì e là hắn cũng sẽ không tiến vào, tất cả đều sẽ do cô xử lý.