Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 265: Khắp nơi hội tụ (4)




Edit: Yến Phi Ly

Quỷ Bệnh nhiều khi cũng rất dễ tính, đối với việc trì hoãn thời gian lần hai, gã cũng không phản đối, chỉ là bảo Lý Mộ Nhiên không cần đưa Viên Tấn Thư về, bởi vì đến lúc đó gã muốn đưa người này đi cùng.

Điều bất ngờ duy nhất là sau khi Lãnh Phong Trần biết tính toán của bọn họ cũng thay đổi ý định, bỏ qua phương án tiến vào căn cứ mà muốn đi theo đến Tây Bắc. Anh ta có ý đồ gì không ai biết, nhưng bởi vì Quỷ Bệnh còn món nợ ân tình với anh ta cho nên bèn đồng ý.

Sau khi Lý Mộ Nhiên đưa tất cả mọi người đến thung lũng Hồ Lô mới nhớ ra cần phải vào căn cứ một chuyến, thuận tiện mang mấy người ra, nhưng chủ yếu nhất vẫn là thông báo tin tức thú biến dị đã tản đi, đồng thời cũng đề cập đến chuyện ăn sinh vật biến dị có thể tăng cường thể chất, thúc đẩy dị năng tiến hoá. Còn chuyện bọn họ có thực sự quan tâm hay không thì không phải việc cô có thể can thiệp. Vật tư vốn thu thập cho căn cứ nhưng sau chuyện đoàn xe bị vây nhốt đương nhiên không thể chuyển tới nữa. Cứu người nhưng ưu tiên cứu mình, đây là quy luật sinh tồn. Huống hồ chút vật tư này đối với đoàn xe tuy rằng không ít, nhưng đối với căn cứ hơn trăm ngàn người chỉ như muối bỏ bể, không có nhiều tác dụng.

Cứ thế đi đi lại lại trôi qua hơn mười ngày, trong thung lũng Hồ Lô lần thứ hai trở nên trật tự. Khu nghiên cứu phát triển thực vật ăn được đã bắt đầu thành hình, toàn bộ người dị năng hệ mộc trong đoàn tạo thành tổ nghiên cứu, Vân Tắc kiếm một khu vắng vẻ nhiều bùn đất ít đá sỏi san bằng cho bọn họ làm thí nghiệm. Hạt giống dùng cho thí nghiệm đều do đoàn xe thu thập được lúc tìm kiếm vật tư. Trên thực tế, từ lâu rồi Tống Nghiễn đã có ý tưởng về vấn đề này cho nên đoàn xe chưa bao giờ ngừng thu thập các loại hạt giống, có điều vẫn mãi chưa tìm được thời gian và địa điểm thích hợp để triển khai thực hiện. Bây giờ đoàn xe ở bên trong thung lũng Hồ Lô, trong thời gian ngắn không thể rời đi, việc này đương nhiên có thể bắt đầu. Tiếc nuối duy nhất là ở phương diện này gần như không có nhân tài, chỉ có thể dựa vào các người dị năng hệ mộc tự mày mò tìm hiểu.

Trừ chuyện này, những người còn lại không phân biệt người thức tỉnh hay không thức tỉnh, mỗi ngày chia đội thay phiên diệt trừ zombie. Lúc không cần đi giết zombie thì hoặc là tu luyện công pháp Quỷ Bệnh truyền thụ, nỗ lực tăng cao thực lực, hoặc có người chỉ đạo kĩ năng đâm giết và chạy trốn, cũng cung cấp hai sân đối chiến để các đội viên thông qua luyện tập nâng cao khả năng thực chiến.

Đương nhiên vẫn có người không dám đối mặt zombie, ví dụ như đội dụ zombie. Vân Tắc cũng không bắt buộc, chỉ cho bọn họ làm một ít việc vặt như nấu cơm, bổ củi, nhóm lửa, giặt quần áo, để những người khác có thể tập trung hoàn toàn vào chiến đấu và tu luyện. Thế nhưng người không thức tỉnh thuộc đội chiến đấu trong đoàn xe không có quyền quyết định, tất cả đều phải huấn luyện. Đối với những người này, Vân Tắc rất nghiêm khắc, không chỉ phái người giám sát, còn cách một thời gian sẽ tổ chức thi đấu định kỳ khảo sát kết quả huấn luyện của bọn họ, kẻ yếu sẽ tiến vào nhóm tăng cường, chịu sự huấn luyện cực kỳ ác liệt. Vì không muốn mất mặt trước mọi người, càng không muốn chịu tội, các đội viên chỉ có thể liều mạng nỗ lực rèn luyện.

Quãng thời gian này đối với đoàn xe mà nói gần như là vận xui liên tục, đại đội ba bị nhốt, thú biến dị thức tỉnh dị năng, Tống Nghiễn hoàn toàn dị thú hóa, đàn zombie bao vây thung lũng Hồ Lô, chính vì thế càng bức bách người của đoàn xe không thể không nghĩ tất cả biện pháp đề cao thực lực của chính mình. Chuyện may mắn duy nhất chính là tuy rằng bầy zombie bị dẫn tới thung lũng Hồ Lô nhưng thú biến dị lại không kết bè kết lũ kéo đến, tình cờ xuất hiện một hai con cũng chỉ là vô tình đụng tới, đoàn xe hoàn toàn có thực lực đối phó.

Chẳng qua vì phòng ngừa bị tập kích ban đêm, Vân Tắc và Tiêu Thắng vẫn tổ chức lực lượng đào hầm ẩn thân. Nhờ vậy, ban ngày hoạt động trên mặt đất, buổi tối có thể trốn vào lòng đất, phải biết rằng con người không có khả năng nhìn rõ trong đêm, ở trong bóng tối mà đối đầu với thú biến dị thực sự quá mức thiệt thòi. Mặt khác, việc lợi dụng lòng đất cũng có thể khiến không gian hoạt động được tăng lớn. Dù sao hơn trăm mẫu đất, ba ngàn người trong đó còn bao gồm kho vật tư, sở nghiên cứu, cùng với sân bãi rèn luyện, thấy thế nào cũng đều quá chật hẹp.

Thực tế zombie biến dị mang tới uy hiếp lớn đối với người sống sót còn hơn cả thú biến dị. Bởi vì tình trạng dị hóa nên trước khi hoàn toàn áp chế thú tính trong cơ thể Tống Nghiễn cũng không dám về trại, mà người có thể đối phó zombie biến dị là Nam Thiệu và Quỷ Bệnh đều phải rời đi, vì vậy chuyện này bèn trở thành một nan đề nhất định phải đối mặt, cũng là thử thách đối với mỗi một thành viên của đoàn xe. Dù sao bất kể là Nam Thiệu, Quỷ Bệnh, hay là Tống Nghiễn, cũng không thể luôn làm bảo mẫu cho đoàn xe được, tất cả mọi người nhất định phải mau chóng trưởng thành đủ để ứng đối với mọi gian nan trong tận thế. Có thể nói, lần này là nguy cơ mà cũng là cơ hội lớn nhất với bọn họ, bởi vì sẽ không có thêm bất kì ai che chắn trước người họ nữa.

Tiêu Thắng là nhóm cuối cùng rời khỏi ga-ra tầng hầm, trước khi anh đi, Tống Nghiễn từng gặp anh một lần. Cũng không thể nói là gặp, hai người chỉ cách tấm rèm cửa nói mấy câu mà thôi. Lý Mộ Nhiên không có mặt lúc đó nên cũng không biết đến tột cùng hai người đã nói cái gì. Tóm lại khi trở về thung lũng Hồ Lô, Tiêu Thắng bèn phối hợp với Vân Tắc, toàn lực dốc sức vào chuyện xây dựng doanh trại.

Tất cả chuẩn bị xong xuôi ổn thỏa, trước ánh mắt không nỡ của mấy nhóc Phó Đam cùng với vẻ bịn rịn của Cục thịt Trần, Lý Mộ Nhiên chạy hai chuyến đưa Trương Dịch, Nam Thiệu, Thạch Bằng Tam, Trương Duệ Dương, Quỷ Bệnh, Đại Thanh và cả Lãnh Phong Trần đến bãi đậu xe dưới hầm. Nơi đó bây giờ chỉ còn dư lại Viên Tấn Thư cùng với hai chiếc xe đầy ắp xăng để lại cho bọn họ.

Không nhóm lửa, Viên Tấn Thư lẻ loi mà ngồi trong bóng tối giống như một người bị toàn thế giới vứt bỏ.

Bởi vì còn muốn sắp xếp mọi chuyện, ngày mai mới có thể rời đi cho nên Trương Dịch và Nam Thiệu tìm củi gỗ lại nhanh nhẹn nhóm một đống lửa. Khí trời quá lạnh, không có lửa thì dù là người dị năng cũng không chịu được.

Ánh lửa xé tan bóng đêm, vẻ mặt Viên Tấn Thư cứng đờ bỗng xuất hiện chút gợn sóng nhỏ bé, tựa hồ sống lại một lần nữa.

Gã nhìn về phía Quỷ Bệnh, trong mắt lóe ra vẻ tối tăm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Quỷ Bệnh. Ngược lại gã làm như không thấy đối với Lãnh Phong Trần dù cả hai đều là người của Võ Tông.

Lãnh Phong Trần quan sát Viên Tấn Thư một thoáng, cũng không nói chuyện, hai người thật giống như không hề quen biết.

Lý Mộ Nhiên đưa một cái ba lô tới trước mặt Viên Tấn Thư, nói: “Đây là Mạc Kim gửi cho anh.”

Hóa ra khi Mạc Kim biết Viên Tấn Thư phải đi theo Quỷ Bệnh rời khỏi đoàn xe bèn nhanh chóng xếp vào một ba lô đồ ăn, mấy bộ quần áo, cùng với vài vật dụng cần thiết, uỷ thác Lý Mộ Nhiên mang tới. Mạc Kim hiểu rõ Viên Tấn Thư rất không được lòng những người khác, ở vấn đề ăn mặc sẽ không ai quan tâm gã cho nên mới giúp chuẩn bị những thứ đồ này, tuy là dùng không được thời gian dài nhưng để ứng phó khẩn cấp vẫn có thể.

Viên Tấn Thư lộ ra vẻ bất ngờ, ánh mắt dừng lại trên ba lô, một hồi lâu sau vẫn không đưa tay ra đón. Lý Mộ Nhiên chờ hết kiên nhẫn, trực tiếp đặt ba lô trên đất rồi quay người bỏ đi.

Viên Tấn Thư chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là đưa tay ra kéo ba lô tới sau lưng mình, nhưng cũng không lập tức mở ra xem.

“Ba Bí đỏ ơi, sao Ú Ú vẫn chưa về ạ?” Trương Duệ Dương túm lấy ống quần Nam thiệu đang chăm chú tìm thêm củi gỗ, vội đuổi theo hỏi. Nhóc hơi lo lắng sợ Ú Ú tìm không tới được đây.

“Nó nhát gan, không dám ra đâu.” Nam Thiệu có hơi bất đắc dĩ. Đừng nói là Ú Ú, chính hắn trong nháy mắt mới đến đây cũng cảm nhận được uy hiếp cực lớn tới từ trên lầu, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, thú tính trong cơ thể bị kích thích rục rà rục rịch, quỷ  nhát gan như Ú Ú nào sẽ chịu tới gần.

“Nhưng mà con nhớ Ú Ú lắm.” Trương Duệ Dương rầu rĩ ôm lấy chân Nam Thiệu, có chút buồn bực bĩu môi, “Sao lá gan nó lại nhỏ thế nhỉ.” Trên thực tế là nhóc con rời khỏi các cô chú quen biết và đám bạn nhỏ thân thiết, bắt đầu cảm thấy nhớ mọi người rồi.

Nam Thiệu cũng rất muốn hỏi vấn đề này, làm một con thú biến dị, nhát gan như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Lý Mộ Nhiên đang giúp thu nhặt củi gỗ và bìa giấy rải rác ở các nơi lại đây, tận dụng khoảng cách hai chiếc xe tạo ra một không gian nhỏ để giữ ấm, nghe vậy thì nở nụ cười, theo bản năng cô dùng tinh thần lực bắt đầu tìm tòi ra xung quanh, muốn xem thử Ú Ú ở nơi nào. Thật ra, cô cũng bắt đầu thấy nhớ con vật nhỏ kia rồi.

Rất nhanh cô tìm thấy cái mông mập của Ú Ú đang vỗ cánh nỗ lực bay theo hướng ngược lại với trung tâm thương mại, hiển nhiên trước đó nó đã lén lút tìm tới, chẳng qua còn chưa lại gần liền bị dọa chạy. Tựa hồ cảm thấy tinh thần lực của cô, con côn trùng mập mạp đang hốt hoảng chạy trốn bỗng nghi hoặc mà nhìn chung quanh một lượt, sau khi không thấy gì cả thì không để ý nữa, tiếp tục vùi đầu tự mình chạy mất.

Lý Mộ Nhiên không nhịn được cười, nhưng lại lo lắng nó sẽ đi quá xa như lần trước, tìm cũng không tìm tới, vì vậy tiếp tục dùng tinh thần lực dò xét. Thế nhưng rất nhanh ý cười trên mặt cô thu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Anh Dịch, em đi lên kia một lát.” Cô nói một tiếng với Trương Dịch cũng đang bận bịu rồi vội vã rời đi.

Trương Dịch ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt lộ ra vẻ cân nhắc, anh đoán được hẳn có chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa việc này có khả năng liên quan tới Tống Nghiễn nhưng lại không tạo thành nguy hiểm với bọn họ. Bởi vậy anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức bỏ qua chuyện này sang một bên, tiếp tục bận việc của mình.

Khi Lý Mộ Nhiên lên tới tầng cao nhất, Tống Nghiễn đang ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì. Tuy rằng trên đất bày ra thảm trải nền, chân cô bước đi trên đó lặng yên không một tiếng động nhưng hắn vẫn nghiêng đầu nhìn qua ngay lập tức, trong mắt còn lưu lại vẻ băng lãnh và khát máu.

Lý Mộ Nhiên sớm thành thói quen nên không thấy sợ, gấp giọng nói ra phát hiện của mình: “Chủ nhiệm, em trông thấy anh Thẩm…” Dừng lại, thấy hắn tựa hồ có hơi nghi hoặc, vội đổi giọng bổ sung: “Chính là Thẩm Trì mà tụi mình từng gặp ở căn cứ thủ đô ấy.”

“Anh ta ở đâu?” Tống Nghiễn rốt cục có phản ứng. Tổn thương trong não hắn sớm đã được Nam Thiệu chữa khỏi, đương nhiên sẽ không quên mất bạn thân của mình nữa.

“Chỗ anh ấy có hơn năm mươi người, trong một nhà xường cách chúng ta mười mấy cây số, họ bị zombie bao vây, còn có vài con thú biến dị ở xung quanh nữa. Bên đó có người bị thương, tình hình không tốt lắm.” Lý Mộ Nhiên không nghĩ tới lại nhìn thấy Thẩm Trì ở chỗ này, chứng kiến bọn họ rơi vào nguy hiểm thì không khỏi lo lắng, dù sao đối phương đã từng đã giúp đỡ cô.

“Mang tôi đi.” Tống Nghiễn không cần nghĩ cũng biết Thẩm Trì tới đây làm gì, lập tức đứng lên, duỗi bàn tay đầy vuốt sắc đen óng về phía Lý Mộ Nhiên.

Bởi vì quá cao, hắn rất ít khi đứng thẳng trước mặt cô, lúc này đột nhiên đứng dậy khiến Lý Mộ Nhiên không khỏi cảm thấy áp lực tăng mạnh, hai chân như nhũn ra, cũng may không có thời gian cho cô khắc sâu cái cảm giác này. Cô nắm chặt lấy tay hắn, nháy mắt đã đưa người tới nhà xưởng nơi đám Thẩm Trì đang có mặt.