Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 209: Chạy trốn và đánh trả (9)




Edit: Yến Phi Ly

“Tiến lên!” Diệp Kiên quyết đoán quát khẽ, đồng thời dị năng phát động hình thành một cơn lốc xoáy sau lưng hai người. Nhiệm vụ của họ còn chưa hoàn thành, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng, cho dù có phải chết. Nếu như lần này không thể giết chết gã Võ tông kia, chờ gã điên cuồng phản công lại thì tất cả mọi người hợp lực cũng không thắng được.

Lốc xoáy cuốn lớp tuyết đọng trên mặt đất và trên xe hình thành một lớp tuyết sương, tuy rằng không tạo ra uy hiếp gì với Viên Tấn Thư nhưng lại hiệu quả che tầm mắt gã, có thể kéo chậm tốc độ truy đuổi của gã đi một chút. Hai tay Kha Trường Phong hóa thành lưỡi dao sắc bén, đi trước làm gương vọt vào bầy zombie, anh chém giết đỏ cả mắt, đánh thẳng về phía trước, lấy khí thế hung mãnh trước nay chưa từng có mở ra một con đường máu. Diệp Kiên theo sát sau lưng anh, cắn chặt răng duy trì lốc xoáy, tranh thủ thêm càng nhiều thời giờ cho bọn họ. Bất kể thế nào, họ cũng phải dẫn được người qua.

Nghe thấy Kha Trường Phong hừ khẽ một tiếng trầm thấp, trong lòng Diệp Kiên hơi trầm xuống, vội vã hỏi: “Sao vậy?”

“Không việc gì.” Kha Trường Phong đáp lại rất nhanh, tốc độ ra tay cùng với khí thế cũng hoàn toàn không thấy yếu bớt, ngược lại như là càng mãnh liệt hơn. Zombie thông thường chung quy không có trí tuệ, không hiểu được bổ sung cho nhau và càng không biết phối hợp với nhau, cho nên khi hai người liều mạng xông tới, rất nhanh đã mở ra một lỗ hổng để xông qua, tuy rằng con đường ấy thoáng chốc lại bị zombie còn lại nhồi đầy nhưng đã không còn ảnh hưởng tới họ nữa.

Sau khi băng qua bầy zombie, Diệp Kiên liền thu hồi lốc xoáy, dị năng của anh không đủ để anh có thể chống đỡ quá lâu, đặc biệt còn trong tình trạng chạy như điên. Mà bầy zombie kia thì chia làm hai nửa, một số đuổi theo sau mông hai người, một nửa thì chen chúc lao về hướng Viên Tấn Thư.

“Muốn chết à!” Viên Tấn Thư sớm thấy phiền phức vô cùng, cũng bất chấp bẩn hay không bẩn, trường kiếm rút ra khỏi bao, khí thế như lôi điện, hàn quang vừa lóe thì hơn mười con zombie đảo mắt liền biến thành thi thể hôi thối đầy đất. Nhưng chỉ vài giây trì hoãn này, Kha Trường Phong và Diệp Kiên phía trước đã chuyển qua góc đường, không thấy bóng dáng nữa, chỉ có vài con zombie rớt lại phía sau, biểu hiện người còn chưa chạy quá xa. Gã chán ghét nhìn lưỡi kiếm dính đầy máu đen thịt thối, trong lúc vô ý liếc thấy trên nền tuyết bị giẫm rối tung rối mù phía trước có dấu máu đỏ tươi, không khỏi cười lạnh, thả người đuổi theo.

Chuyển qua ngã rẽ, một ánh nhìn lập tức bắt giữ ngay bóng dáng hai người đang gấp gáp chạy trốn cách đó hơn trăm mét, zombie đã bị bọn họ bỏ lại một khoảng, bởi vì gã đến gần cho nên chúng tức khắc quay đầu lại nhào tới. Dù sao giết một đám là giết, hai đám vẫn là giết, cứ dứt khoát giết sạch hết thì hơn, đỡ phải luôn bị lũ ruồi bọ đáng ghét này quấy rầy. Chờ gã xử lý xong lũ xác sống này, hai người Kha Trường Phong cũng đã chạy ra khỏi hơn 200 mét.

Bây giờ lại không gì có thể ngăn gã ngược đãi người! Khóe môi Viên Tấn Thư cong lên đầy trào phúng, bỗng nhiên tăng tốc, khoảng cách đôi bên tức thì lấy mắt thường có thể thấy được bị kéo gần, nhưng mà ngay khi gã dồn sức vào thanh kiếm trên tay, chỉ chờ lại gần chút liền chém đứt đôi người kia thì trong tai đột nhiên truyền đến thanh âm rạt rạt giống như là rắn đang bò. Thân thể gã khựng lại, chỉ thấy vô số dây leo xanh từ xe cộ ven đường, cửa sổ, cửa hàng trên lầu ùn ùn trào ra, nháy mắt đã bịt kín con đường tiến lui của gã, hơn nữa còn có ý định muốn quấn chặt để vây gã lại.

Khó có lúc gã buông một câu mắng chửi, Viên Tấn Thư biết dây leo biến dị này khó chém hơn zombie thông thường, lại lo lắng kẻ ẩn trong chỗ tối sẽ diễn lại trò cũ, dẫn nổ thêm vài trái bom, đến lúc đó dù thân thủ gã nhanh nhẹn tới mấy thì e cũng tránh không kịp, cho nên không dám khinh thường. Gã lập tức rót nội lực vào thân kiếm, cũng không cần chiêu thức hoa mỹ gì mà chỉ chém ngang thân cây, cách thức sạch sẽ lưu loát, giây lát sau liền chặt dây leo đang quấn đến thành trăm đoạn.

Bốn phía đã bị diệt gọn gẽ nhưng gã vẫn đứng yên tại chỗ cũ, nghiêng tai lắng nghe một lát mới rút chân chạy về hướng mà Kha Trường Phong đã đi được hơn 200 m. Gã biết xung quanh tất nhiên có người dị năng hệ mộc, thế nhưng lại không thay đổi mục tiêu đi tìm ra kẻ đó, mà là cố chấp đuổi theo hai người Kha Trường Phong không buông. Nhưng mắt thấy sắp sửa đuổi kịp, hai kẻ bỏ trốn điên cuồng phía trước lại đột nhiên biến mất.

Trên mặt Viên Tấn Thư hiện lên nét hung ác, gã tưởng bọn họ lại dùng năng lực dịch chuyển tức thời để chạy thoát, mãi khi đến gần nhìn thấy lối vào đường hầm ngầm thì sắc mặt gã mới hơi hơi dịu đi. Chỉ cần không phải cô gái kia dùng dị năng là được.

Thế nhưng lúc gã chuẩn bị đi xuống lại thoáng ngừng một chút, ánh mắt quét về dãy phố phía đối diện, sau đó mới chậm rãi đi vào. Qua ước chừng nửa phút, gã lại ló đầu ra từ bên trong, ánh mắt sắc bén quét về phía bốn phía.

Tạ Thu Sanh nấp sau quầy trưng bày mỹ phẩm của một khu nhà gần đó không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu như không phải vừa rồi Hà Nhữ An kéo anh lại kịp thời, chỉ sợ lúc này đã chạm mặt với đối phương.

Đợi Viên Tấn Thư tiến vào đường hầm, Hà Nhữ An mới kéo Tạ Thu Sanh, hai người lặng yên đi ra ngoài. Cũng không phải đi kiểm tra tình huống trong hầm mà Hà Nhữ An trực tiếp khiêng lên một chiếc xe nhỏ ven đường ném xuống lối vào, mà Tạ Thu Sanh thì chỉ huy dây leo biến dị bị khống chế trước đó bị chém đứt nên đang tạm rụt sang hai bên bò qua chặn ở cửa đường hầm, chỉ cần bên trong có người muốn chạy ra ngoài thì sẽ lập tức bịt kín lối đi.

Viên Tấn Thư xuống dưới đường hầm mới phát hiện bên trong chất đầy các loại đồ dùng rách nát, kệ hàng, bàn ghế, xi măng, gỗ dán ba lớp, thùng hàng, giấy bìa các tông…. gần như chặn kín lối đi, hơn nữa một cửa thông khác đã bị bịt kín, thế cho nên ánh sáng dưới này rất kém, đi vào bên trong thêm vài bước liền nhìn không thấy bất cứ thứ gì nữa.

“Mẹ nó, một đám chuột nhắt nhát gan dơ bẩn!” Viên Tấn Thư nhổ nước bọt, lấy đèn pin trong ba lô ra để chiếu sáng. Ban đầu vốn gã cho rằng chẳng phí sức nhiều cho nên không mang theo bất cứ thứ gì, cái đèn pin này cùng với một vài món đồ trong ba lô đều là sau này trên đường tìm về.

Ánh sáng đèn pin đung đưa trong không gian đầy đồ ngã trái ngã phải, Viên Tấn Thư cẩn thận nghiêng tai nghe một lát, xác định trước mặt có tiếng hít thở đang cực lực được đè thấp mới nâng bước lách qua khe hở của đống đồ ngổn ngang mà vào sâu bên trong. Không ngờ đi ước chừng mới vài chục bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang nặng nề như là có thứ gì từ phía trên ngã nhào xuống lối vào, lòng gã thầm biết không tốt muốn quay đầu trở về, lại vì địa thế chật hẹp mà khó có thể xoay người nên bị cản trở tốc độ. Tiếp đó lại nghe được vài tiếng động tương tự, chờ khi Viên Tấn Thư rốt cuộc đuổi qua thì mới phát hiện ngoài cửa đã bị mấy chiếc xe chặn kín, chỉ có đôi chút ánh sáng len qua khe hở nhỏ nhoi giữa các xe chiếu vào, tỏ rõ cho gã hay rằng nếu muốn ra ngoài thì chỉ có mỗi cách di chuyển hết toàn bộ số xe ấy. Tuy rằng gã có sức đủ để đẩy một chiếc xe nhỏ, thế nhưng đối mặt với mấy chiếc chồng chồng nối tiếp nhau thì cũng chỉ có thể khóc thét mà thôi.

Lúc này gã đã biết mình từng bước bị dụ vào cạm bẫy của người khác, suy nghĩ trong lòng gã thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên đánh tới chỗ sâu nhất trong đường hầm, định bụng tóm gọn kẻ nấp trong ấy nhanh một chút. Chỉ là đồ đạc ngổn ngang trong hầm quá nhiều, tốc độ của gã chẳng thể tăng lên, mới chạy hai bước thì trong hầm đột nhiên có ánh lửa xuất  hiện, bít kín con đường phía trước.

Khi mấy tiếng nổ vang như sấm rền truyền từ phía dưới lên, mặt đất chấn động dữ dội, Hà Nhữ An và Tạ Thu Sanh đứng ở bên ngoài không khỏi hoan hô thành tiếng, đập tay ăn mừng rồi nhanh chóng rời đi.

Bên trong gara trừ Võ Thanh, Võ Lam, Tần Tổ Vinh cùng với Tống Nghiễn đang mê man bất tỉnh từ đầu đến cuối đều không rời đi thì những người khác đều lục tục trở lại, cuối cùng về tới là chú Trần và Kha Trường Phong, Diệp Kiên. Động cơ phát động, hai chiếc xe nối nhau chạy khỏi gara, xuôi theo một con đường tương đối thanh tĩnh hướng về phía ngoại ô thành phố. Mọi người đều rất hưng phấn vì rốt cuộc đã có thể loại trừ kẻ thù ác liệt như cục xương mắc trong cổ bọn họ, về sau trên đường chỉ cần đối phó zombie và sinh vật biến dị thôi, không cần ngày ngày đêm đêm lo chạy thoát thân nữa.

Hóa ra sau khi quyết định đánh trả, bọn họ xông vào kho hàng của một công ty xây dựng, từ bên trong tìm ra không ít thuốc nổ, lại dùng cồn và xăng chế tạo thêm mười mấy quả bom dạng đơn giản. Thuốc nổ được bố trí tại xe bus và các lối của ngã năm cùng với đường hầm xuống tầng ngầm. Ở vị trí đầu tiên là vì nếu như đối phương đuổi theo, tất nhiên sẽ trông thấy xe bus mà dừng lại xem xét, có thể bất ngờ dẫn nổ xử lý gã. Nhưng suy xét đến thân thủ biến thái của Viên Tấn Thư, bọn họ không hề dám cho rằng có thể một chiêu đã hiệu quả, cho nên dồn đòn sát thủ chân chính bố trí trong đường hầm ngầm, mồi chính là Diệp Kiên và Kha Trường Phong. Vì để nhồi đầy đồ đạc trong đường hầm mà bọn họ phí không ít sức lực, cuối cùng ngay cả các xe hơi xung quanh đều chuyển tới để nhét vào hòng hạn chế tốc độ nhanh nhẹn của Viên Tấn Thư, tránh luôn tình trạng ném một chiếc xe xuống thôi thì người đã kịp quay lại. Về phần ba cái cửa thoát hiểm khác của đường hầm thì sớm đã bị họ bít kín, Kha Trường Phong và Diệp Kiên ném bom xong sẽ thông qua địa đạo mà dị năng hệ thổ của chú Trần mở sẵn để trốn thoát. Lần này dù người nọ có bản lĩnh ngang trời thì chỉ sợ cũng phải hóa thành tro. Toàn bộ quá trình xảy ra trong thời gian cực ngắn, bất kể là nhóm chạy thoát thân làm mồi hay nhóm ngăn giữa đường đều phải dốc toàn lực, một chút cũng không dám giả dối lơ là. Tuy rằng không đạt tới mức hoàn toàn không để người ta hoài nghi nhưng bọn họ gần như chưa cho đối phương có thời gian để suy nghĩ, nâng tỉ lệ thành công tăng thêm một phần. Trên thực tế lần này kế hoạch chuẩn bị quá mức gấp gáp, lỗ hổng không hề ít, bọn họ tuyệt đối không dám nắm chắc Viên Tấn Thư nhất định sẽ trúng kế, hôm nay có thể đạt được mục đích xem như cũng có chút may mắn bên trong.

Bởi vì rất nhiều zombie đều bị hấp dẫn đến hai con phố vang tiếng nổ kia, trên đường hầu như cả nhóm không gặp gỡ cản trở gì quá lớn, khiến mọi người đều có loại kiếp nạn đi qua, trời như trong xanh và tươi đẹp hơn hẳn.

“Chúng ta còn phải kiếm một chiếc xe tải nhỏ, có Tống nhị ăn như hạm đội ở đây, mang nhiều đồ như vậy khẳng định không đủ.” Diệp Kiên nói.

Ở phía trước mở đường là một chiếc xe việt dã, Tôn Trăn, Lệ Thanh, Hà Nhữ An cùng với Tạ Thu Sanh ngồi trên đó, những người còn lại đều an vị trên chiếc xe khách phía sau này. Không khí thoải mái, ngay cả tiểu Niếp Niếp gần đây chỉ trốn trong lòng anh hai mình cũng thỉnh thoảng y y nha nha hát một hai câu mà người khác nghe không hiểu. Khi mới tận thế bé mới hơn một tuổi, là độ tuổi bắt đầu học nói, cả năm qua trốn trốn chạy chạy, có thể học nói lưu loát cũng đã không tệ rồi, càng khỏi cần bàn đến chuyện ca hát.

“Ây chà, đây là quên luôn cậu ấy từng mắng cậu vô dụng à? Nhanh như vậy đã lo cho người ta rồi!” Kha Trường Phong cười đáp.

Diệp Kiên cười hà hà mấy tiếng, đang định nói gì đó, đột nhiên phản ứng được tiếng cười của Kha Trường Phong tựa hồ có chút lơ mơ, liếc mắt nhìn qua lại thấy sắc mặt anh trắng bệch, môi tím tái, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, không khỏi đột nhiên hoảng hốt, trong lòng lướt qua cảm giác chẳng lành.

“Cậu sao vậy?”

Nghe được lời Diệp Kiên nói, những người khác trên xe đều theo bản năng nhìn về phía Kha Trường Phong, tức thì nhìn ra sự khác lạ của anh ta. Môi Kha Trường Phong rung rung, trong mắt lướt qua sự giãy giụa, một lát sau mới cười nói: “Sợ rằng không thể đi tiếp với mọi người rồi.”

“Khốn kiếp, cậu nói cái gì!” Két một tiếng, Diệp Kiên đạp phanh ngừng lại, nghiêng người tóm lấy cổ áo Kha Trường Phong, hung tợn hỏi, tựa hồ như vậy liền có thể bức lui hết mọi chuyện khiến người ta thống hận này vậy.

Kha Trường Phong cười khổ, khẽ nghiêng người vén ống tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay lành lặn giờ đây thiếu mất một miếng thịt, phần còn lại đều bị máu thấm ướt, chẳng qua lúc này miệng vết thương đã không đổ máu nữa mà là bắt đầu hóa đen, biến thối.