Edit: Yến Phi Ly
La Hắc Tử và dị năng hệ hỏa của đội Mông Chiến lướt qua Chu Hưng, đi tới phía trước để phòng ngừa nhóm Nam Thiệu chống đỡ không được thì cũng có thể kịp thời tiêu diệt kiến cánh xông vào.
“Để tôi mở cửa.” Nam Thiệu kéo Trương Dịch, đổi vị trí với anh.
Trương Dịch thoáng do dự, cuối cùng cũng không tranh giành với hắn. Nếu như ngay ở cửa mà hắn còn lo liệu chưa xong thì đi ra ngoài lấy đồ càng là chuyện không tưởng.
Nam Thiệu thò tay cầm nắm cửa, quay đầu dặn dò mấy người đứng sau: “Mọi người chỉ xử lý kiến cánh lọt qua bên cạnh tôi thôi nhé, những con ở trên người tôi thì đừng đụng.”
Mãi đến khi vô số kiến cánh vượt qua đống lửa còn đang cháy đượm bọc lấy cả người Nam Thiệu giống như mặc cho hắn một lớp áo giáp đen thật dày thì mọi người mới hiểu được vì sao hắn lại cố ý dặn dò như vậy. Nhìn Nam Thiệu ngay cả mặt đều không lộ ra kia, trong lòng bất kì ai cũng phát ra nỗi sợ hãi, tay Trương Dịch dọn dẹp đám kiến cánh vượt qua Nam Thiệu run run, hao hết sức lực toàn thân mới nén lại xúc động muốn vung đao chém rớt tầng kiến bao quanh người hắn. Mặc kệ thế nào, Nam Thiệu không hóa thành hư ảo ngay cả lông tóc đều chẳng còn trong tích tắc như mấy người đã thiệt mạng thì hẳn cũng coi như là hiện tượng tốt.
“A Dịch, tôi phải đi.” Hơn mười phút sau, Nam Thiệu run lên thân thể, chỉ thấy lớp kiến trên người hắn rụng lả tả như hoa tuyết, mấy giây sau lại bị đám khác bu lên tích thành lớp mới thật dày. Tuy rằng rất nhanh đã bị đám kiến bọc lại nhưng trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi ấy, Trương Dịch vẫn nhìn thấy rõ làn da nguyên vẹn không tổn hao gì của Nam Thiệu, anh rốt cuộc cũng yên lòng khẽ ừ một tiếng. Khi Nam Thiệu cất bước vòng qua đống lửa, anh vội vã bước lên thế chỗ, còn Thạch Bằng Tam thì thay vào vị trí cũ của anh.
Vách tường, cửa sổ hướng về phía quốc lộ của lầu một đã bị phá hư hầu như không còn, trống trơn tựa như là cái miệng của quái vật, tựa hồ như bầy kiến kia muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ. Toàn bộ sảnh chính bị kiến cánh rậm rạp chiếm đóng, đậm sệt cứ như dòng nước đen lưu động, Nam Thiệu vừa đi ra ngoài liền bị chôn vùi hoàn toàn.
Lúc này Trương Dịch đâu có sức để mà phân tâm, cố gắng giảm bớt mấy suy nghĩ lung tung, chẳng qua là anh vẫn rất lo lắng, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô khởi động, báo cho anh biết rằng Nam Thiệu còn sống, hơn nữa đã thành công tìm được xe tải chuyên chở lương thực thì mới hơi hơi thả lỏng.
Đến tận khi vùi thân mình trong đám mây kiến thì Nam Thiệu mới phát hiện hắn đã đánh giá cao bản thân rồi. Hắn có thể đấu chọi với kiến cánh hoàn toàn là dựa vào dị năng, hắn chuyển dị năng phân bố ra bên ngoài thân thể, chỉ cần kiến cánh vừa tiếp xúc với da thịt thì lập tức có thể hấp thu lực sinh mệnh của chúng. Đám kiến này rất nhỏ, lực sinh mệnh cũng không bao nhiêu, rất nhanh thôi là sẽ bị hút cạn mà chết, bởi vậy sẽ không tạo thành thương tổn gì lớn cho hắn, đó cũng là nguyên nhân hắn dám ra ngoài. Thế nhưng Nam Thiệu lại xem nhẹ một điểm, đó chính là đám kiến này tuy rằng không gây ra vết thương lớn nhưng vẫn sẽ có, chẳng qua bởi vì dị năng của hắn trợ giúp cơ thể chữa trị, ngay khi kiến cắn rách da thịt sẽ lập tức được làm lành, nhìn thoáng qua thì tựa như là luôn luôn không bị thương. Hắn sợ Trương Dịch lo lắng cho nên chưa nói. Giờ đây bốn phía đều là kiến cánh như một cái lồng giam di động bao quanh người Nam Thiệu, ngay cả tay chân cũng không vươn ra được, càng đừng nói là nhìn đường, giờ hắn có thể hít thở đã là tốt lắm rồi. Toàn thân trên dưới đều bò đầy kiến, chết lớp này lại bổ sung lớp khác, vết thương vừa khép tức khắc sẽ bị cắn nát, rồi sau đó dưới tác dụng của lực sinh mệnh mà khép lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế, tuy rằng không tạo thành vết thương quá nghiêm trọng nhưng nỗi đau ấy cứ như là bị lăng trì, hơn nữa còn kéo dài vô tận không ngừng nghỉ.
Nam Thiệu đánh giá cao khả năng chịu đau của bản thân, nhưng mà việc đã đến nước này đâu có lí nào lại từ bỏ. Huống chi, hắn muốn lo cho Trương Dịch được ăn no. Có điều kiến cánh che kín tầm mắt, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ lúc trước từng nhìn thấy xe tải chờ đồ của La Hắc Tử để mà đi, giữa chừng đi nhầm mấy lần cho nên tiêu tốn không ít thời gian, lúc mở khóa lên xe lại là một lần cố gắng hết sức, rốt cuộc một lúc sau mới khởi động được xe. May mà kiến cánh không có hứng thú với cái xe chẳng tồn tại vật sống này, bằng không khó bảo đảm còn có thứ gì dư lại cho bọn họ.
Nhưng khi Nam Thiệu ngồi vào buồng lái xong thì tình huống liền thay đổi, đằng trước và hai bên cửa kính cùng với nóc xe đều truyền đến tiếng cắn cắn rột rột, hắn giũ hết kiến cánh bám trên người, để cho thân thể tạm lấy được vài giây nghỉ ngơi. Đương nhiên Nam Thiệu cũng không dám chậm trễ, sợ lương thực bên trong sẽ bị đám kiến đen này nuốt trôi mất thì sẽ uổng phí công sức của hắn một chuyến này.
Chỉ là lúc này hắn vẫn bị lũ kiến che tầm nhìn như người mù, dù có bật đèn xe lên thì bởi vì số lượng kiến cánh phủ kín quá lớn nên nhìn không ra chút ánh sáng nào, bởi vậy hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, trong lòng yên lặng tính toán, chậm rãi lái xe nhích từng chút một thẳng về phía trước, sau đó chuyển hướng nhằm vào phía ảnh chính của khách sạn.
Rầm! Xe tải thẳng tắp vọt vào cửa chính bị cắn thủng của khách sạn, đâm vào bức tường đối diện. May mà Nam Thiệu khống chế được tốc độ nên lực va đập không quá lớn, bản thân hắn cũng không việc gì. Hắn lập tức đẩy cửa nhảy xuống xe, che mặt vội vã chạy ra sau thùng xe, không câu nệ là cái gì cứ thế khiêng lên một túi, sau lại sờ trúng một đống túi nilon đựng đầy đồ bèn thuận tay xách mấy bao, sau đó cất bước gian nan cố gắng hướng về phía tầng hầm. Mãi đến khi chạy gần tới chỗ đống lửa đang cháy hừng hực khiến vô số kiến cánh tản bớt thì hắn mới có cơ hội hé mắt, thấy ánh lửa le lói hắt vào tầm nhìn bèn vội vàng rũ lớp kiến dính trên mặt, lúc này mới có thể nhìn rõ mọi thứ, đẩy nhanh tốc độ đi qua.
Không nghĩ đến Nam Thiệu thật sự có thể an toàn trở về, toàn bộ người dưới tầng hầm đều xôn xao vì chuyện này, trong đó đám Mông Chiến từng tận mắt chứng kiến mức độ khủng bố của đám kiến thì lại càng khiếp sợ, bởi vì bọn họ trước nay chưa từng thấy ai bị kiến cánh bao quanh mà còn lại chút xương cốt, cho nên ánh mắt ai nhìn Nam Thiệu cũng thay đổi. Mà nhóm La Hắc Tử tuy rằng cũng có người bị tấn công nhưng lại chưa cảm nhận được sâu sắc sức tàn phá của kiến cánh như Mông Chiến, tuy rằng vẫn biết chúng lợi hại nhưng thấy Nam Thiệu trở về an toàn thì không khỏi lại động tâm tư. La Hắc Tử cảm thấy có lẽ đám kiến kia cũng chẳng đáng sợ như trong tưởng tượng, gã bắt đầu nảy sinh ý định phái người ra lấy đồ, nhiều lương thực như thế kia nếu phải chia một phần ba cho người khác, gã sẽ rất đau lòng.
Nam Thiệu mặc kệ bọn họ nghĩ gì, hắn lấy đủ phần mình nên được nhận xong liền đi tìm nồi và nhóm lửa nấu ăn. Nước thì xin bên chỗ người của Mông Chiến, ban nãy cho họ rất nhiều tinh hạch, giờ xin chút nước hẳn không có vấn đề gì. Nồi bát thì lại phải dựa vào Nam Thiệu liều lĩnh đi thêm một chuyến lên trên lầu, theo ký ức mà tìm ra.
Nam Thiệu lo liệu ổn thỏa liền thay quần áo, bộ đồ cũ đã chẳng thể che đậy thân thể được nữa, xong xuôi hắn bèn ngồi ở một góc nghỉ ngơi, mấy người Trương Dịch cũng lui xuống, để cho người bên La Hắc Tử lên thay phiên. Giới Sân và Bùi Viễn không xông lên diệt kiến bèn tự giác nhận nhiệm vụ nấu cơm, Nam Thiệu thì giúp Trương Dịch chữa trị cẳng chân và bàn chân bị kiến cắn máu me be bét. Dù đao của Trương Dịch rất nhanh nhưng chung quy chiều dài của nó có hạn nên anh vẫn chẳng thể bảo vệ hết được toàn thân.
“Anh đừng lên nữa, chờ lát tôi lại đi lấy thêm đồ về đủ cho chúng ta ăn.” Nhìn đôi chân dường như nát nhừ, sắc mặt Nam Thiệu u ám hẳn.
“Không sao, trong lòng tôi tự có tính toán mà.” Đối với vết thương mức độ này thì Trương Dịch đã chẳng còn để ở trong lòng, dừng mấy giây lại cười nói: “Chẳng phải có cậu rồi sao.” Anh biết Nam Thiệu xót anh, nhưng anh là đàn ông, hơn nữa cũng đâu phải không có năng lực, tại thời khắc nguy nan làm sao có khả năng trốn sau lưng người khác. Thế nên dĩ nhiên là anh không thể nghe lời rồi, có điều anh cũng không muốn phụ ý tốt của Nam Thiệu, cho nên mới bổ sung thêm một câu trấn an phía sau.
Nam Thiệu yên lặng nhìn anh thật lâu, thẳng đến khi chính anh cũng thấy chột dạ mới chuyển rời tầm mắt. Hắn cúi đầu thở dài, không nói gì nữa. Còn có thể nói gì đây, đều là đàn ông, sao có thể không hiểu tâm tư đối phương cho được? Chỉ là nghĩ đến việc mình không bảo vệ được Trương Dịch thì trong lòng hắn chẳng thể dễ chịu.
“Hey người anh em, dị năng của cậu không đơn giản ha!” Khi bầu không khí đang hơi trùng xuống, giọng của Mông Chiến bỗng nhiên chen vào. Hắn đã tranh thủ được cơ hội để hồi sức, lại từng được Trương Dịch giúp đỡ, thái độ của hắn không cứng nhắc như khi vừa đến nữa, thậm chí còn mờ hồ có vẻ đang hiếu kỳ, đương nhiên, e rằng là bởi vì chuyện Nam Thiệu có thể miễn nhiễm với đám kiến kia.
Từ sau khi gặp nạn ở tận thế, trên cơ bản Nam Thiệu liền xé bỏ lớp mặt nạ ôn hòa nhã nhặn mà hắn từng mang, lấy tính cách lạnh lùng vốn có ra mà đối mặt với mọi người ngoại trừ cha con Trương Dịch. Thế nhưng trước mắt thì hoàn cảnh của họ không ổn, chỉ dựa vào mình hắn là không đủ lực, tất nhiên hắn sẽ không đắc tội thủ lĩnh đoàn đội có đông đảo người dị năng như này, nghe Mông Chiến nói vậy tuy rằng hắn không nhiệt tình nhưng vẫn đáp lại rất bình thường: “Chỉ là năng lực chữa trị nhanh hơn so với người khác mà thôi.”
Mông Chiến đâu có phải kẻ dễ gạt, nếu như chỉ là năng lực chữa trị nhanh vậy chẳng lẽ đám kiến bám trên người Nam thiệu lúc nãy cắn no quá rồi chết sao? Nhưng nếu đối phương không muốn nói thì hắn cũng sẽ chẳng ngu ngốc mà truy hỏi ngọn nguồn, bởi vì hắn đã có quyết định muốn dựa dẫm vào Nam Thiệu.
“Vân Châu không có căn cứ à? Sao các anh lại tới nơi này?” Trương Dịch cũng không muốn gây hấn gì với đối phương, bởi vậy chuyển hướng đề tài, đồng thời thuận tiện dò hỏi chút thông tin bên Vân Châu.
“Có. Đã từng có…” Mông Chiến ngồi xổm xuống bên cạnh họ, thò tay tựa hồ muốn tìm gì đó trong túi quần, kết quả lại chẳng có gì cả, hắn xoa xoa tay, hơi mất tự nhiên nói, “Chỉ cần có người, sao lại không có căn cứ được. Chẳng qua bị một lũ khốn vênh mặt vấy bẩn bầu không khí, chẳng ở được nữa nên tụi tôi mới tới đây thử vận may. Nếu biết đụng trúng đám kiến này chi bằng ở lại chỗ cũ còn hơn.”
“Ồ? Có thể nói tình hình cụ thể được không?” Trương Dịch hỏi. Biết tin căn cứ có vấn đề thì không chỉ anh mà đám La Hắc Tử bên kia cũng không khỏi dựng lỗ tai lên nghe ngóng, muốn biết rõ chuyện là thế nào. Chung quy đâu thể trăm cay nghìn đắng cố gắng tới đây, kết quả lại chẳng bằng ngao du bên ngoài?
“Có gì đâu mà phải giấu. Thời buổi loạn lạc đẻ ra đầy yêu nghiệt, sau trận mưa lớn, căn cứ Vân Châu lại đột nhiên bốc lên một thế lực tự xưng là Tân Giáo, lấy tôn chỉ là chữa cho zombie, tiêu diệt sinh vật biến dị, cứu vớt loài người. Trong nhóm người này có người dị năng, nhưng phần đông là người chưa thức tỉnh, thế mà bọn họ lại có thể thoải mái xử lý những sinh vật biến dị hung tàn mà dị năng thông thường đều bó tay. Cho nên trong thời gian ngắn liền thu hút lượng lớn tín đồ.” Mông Chiến không biết lấy từ đâu ra một con dao nhỏ, vừa cạo cạo sửa sang mặt mày vừa kể.
“Đấy chẳng phải chuyện tốt sao?” Tuy rằng vừa nghe cái tên Tân Giáo liền dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến mấy thứ tà đạo linh tinh, hơn nữa tôn chỉ của giáo phái kia cũng làm người nghe cảm thấy hoang đường vô cùng, thế nhưng chỉ riêng việc người chưa thức tỉnh có thể đối kháng với sinh vật biến dị thì đã là chuyện tốt đối với người thường rồi. Đừng nói là tim Trương Dịch đập thình thịch, ngay cả Từ Tịnh cũng không khỏi dồn sự chú ý tới đây.
“Ban đầu thì cũng tốt, bởi vì có Tân Giáo nên căn cứ bình an vượt qua đợt tấn công của sinh vật biến dị, rất nhiều người có thể chịu đựng qua giai đoạn gian nan nhất ấy. Vì thế người ủng hộ nó càng ngày càng nhiều, không riêng gì người thường mà còn có rất nhiều người dị năng và biến dị, thậm chí là cả một số kẻ đứng đầu căn cứ.” Nói đến đây, trong mắt Mông Chiến lộ ra vẻ khinh thường cộng thêm chút tức giận, giọng bất giác cũng cao thêm vài phần, “Chính bởi thế nên khi chúng nghe nói về một thứ đồ có liên quan đến nguyên nhân gây ra tận thế và cách giải cứu tình trạng hiện tại mà đã lật tung toàn bộ căn cứ. Thậm chí chúng còn muốn lục soát từng người một, treo thưởng lớn để người người đổ xô đi tìm kiếm hay tố giác manh mối, vậy mà chẳng ai lo chẳng ai quản. Thứ đồ kia thì im hơi lặng tiếng không có chút bóng dáng gì, khiến cho rất nhiều tên khốn đục nước béo cò, gây ra nhiều chuyện rách nát. Chúng tôi không muốn bị đối đãi như súc sinh cho nên lựa chọn rời đi.”
“Rốt cuộc đó là cái gì?” La Hắc Tử không biết từ lúc nào đã ngồi xích lại đây, nghe đến đó, nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Nghe nói là một miếng sắt đen.” Mông Chiến đáp, nói xong rồi mắng: “Lừa cún à! Miếng sắt vụn mà có thể giải quyết xong tận thế thì cần mấy lão già nghiên cứu khoa học làm quái gì?” Hiển nhiên đối với hắn mà nói, phương pháp kia chẳng qua là do Tân Giáo bịa ra để mê hoặc lòng người mà thôi.