Edit: Yến Phi Ly
Không ai nghe thấy động tĩnh thế nhưng sau khi Quỷ Bệnh nói hai chữ này, mọi người lập tức tập trung tinh thần, cơ bắp toàn thân tiến vào trạng thái chiến đấu, không nghĩ tới lại nghe được một câu: “Các người có thể về rồi!” Dứt lời, chỉ thấy Quỷ Bệnh vốn đang đứng lù lù bất động đột nhiên tung ra một đấm như đạn pháo hướng về phía bóng đêm.
Khoảnh khắc khi thanh âm trầm đục truyền vào trong tai, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy một bóng dáng đen ngòm không biết chui ra từ đâu, nhưng đấy chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, chờ khi họ muốn ra tay giúp đỡ thì thứ đen xì ấy đã bị Quỷ Bệnh tung ra một đấm nhìn như tầm thường nhẹ nhàng đánh bật lại vào bóng đêm, theo sát sau đó Quỷ Bệnh cũng nhảy ra khỏi bức tường phòng ngự.
Đám Tiêu Thắng không dám chần chừ, đưa tay cầm ngay đèn pin treo ở bên hông, nhảy theo sau Quỷ Bệnh. Tuy rằng tường phòng ngự không thấp nhưng đối với bọn họ thì không thành vấn đề. Hai chân chạm đất, người lăn một vòng vừa để hóa giải xung lực khi rơi xuống đất cũng để đề phòng khả năng bị lọt vào tấn công, một khi đứng vững liền nhanh chóng dừng ở vị trí có lợi cho tấn công lại dễ dàng cho phòng ngự cũng như yểm trợ đồng đội nhảy xuống đằng sau.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu rọi khắp chốn lại chẳng thể đâm thủng bóng tối trong tận thế thăm thẳm như địa ngục hắc ám này, cũng không chiếu ra bóng dáng của Quỷ Bệnh và con zombie như quỷ thần kia.
Người đâu rồi? Zombie đâu rồi? Vài người đứng tại chỗ nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi sau đó hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm ngặt, dù cho không có dị năng thì thân thủ cũng thuộc hàng đầu, bây giờ lại để mất dấu người ta ngay dưới mí mắt, đây không chỉ là vấn đề thể diện và tự tôn mà đã khiến trong lòng họ mơ hồ dâng lên nỗi lo lắng. Từ khi tận thế bắt đầu, bởi vì họ có thực lực bản thân và thức tỉnh dị năng cùng với vũ khí cũng như vật tư dự trữ đầy đủ nên cho dù là khi sinh vật biến dị xuất hiện thì họ ứng đối tuy không tính là thành thạo nhưng so với đa số mọi người mà nói thì đã xem như rất thoải mái. Thế nhưng khi con zombie biến dị này xuất hiện, hiển nhiên chính là muốn báo trước ưu thế của họ đang dần dần biến mất. Đương nhiên, trước mắt bọn họ chưa đủ thời gian để nghĩ tới mấy chuyện này.
“Tìm!” Tiêu Thắng quyết đoán phun ra một chữ.
Bốn người đang muốn phân thành hai nhóm đi tìm, phía trước đột nhiên xuất hiện động tĩnh, ánh sáng đèn pin chiếu qua, Quỷ Bệnh bước ra từ bóng tối đậm sệt như mực, trong tay xách theo một con zombie tả tơi quần áo, dưới ánh đèn chiếu rọi, sắc mặt gã nhìn qua cũng trắng bệch đến dọa người.
“Tinh hạch còn bên trong.” Quỷ Bệnh mở miệng, sau đó giơ tay ném thi thể zombie cho Tiêu Thắng.
Tiêu Thắng cuống quít bắt lấy. Thứ này cực kỳ quan trọng đối với họ cho nên không thể làm hư.
“A Dũng, cậu lên trước đi, gọi người tới kéo anh lên.” Tiêu Thắng chỉ đạo, mấy người họ đỡ nhau thì cũng có thể trèo lên bức tường phòng hộ ngưng kết băng cao 5-6m này, thế nhưng mang theo thi thể con zombie biến dị thì lại không dễ dàng. Về phần Quỷ Bệnh có thể đi lên hay không thì anh hoàn toàn không nghĩ tới… Có lẽ là vì cảm giác tồn tại của đối phương quá nhạt nhòa, thế nên chỉ trong nháy mắt anh lại quên mất sự hiện diện của gã, lại hoặc là nói toàn bộ quá trình bắt giết con zombie này của Quỷ Bệnh quá mức bình thản, thế cho nên anh và thậm chí là những người khác đều không lưu lại cảm giác khắc sâu gì.
“Phiền phức thế làm gì.” Không đợi người tên A Dũng kia lên tiếng, Quỷ Bệnh đã đi tới, đẩy ra đám người che phía trước, sau đó đấm một quyền cực-kỳ-hững-hờ vào bức tường.
Bốn người ở đây đều có dị năng, vì tiện cho chiến đấu nên Tiêu Thắng chọn lựa đều là các hệ lôi, hỏa, kim, thiếu đi dị năng hệ thổ bằng không họ đã trực tiếp hòa tan lớp băng, mở ra một cái lỗ đi xuyên qua tường ngay rồi. Lúc này bọn họ nhìn thấy Quỷ Bệnh lại muốn dùng nắm đấm để phá tường, hơn nữa nắm đấm kia nhìn qua mềm mại thiếu lực, ngay cả tiếng gió cũng chẳng hề nghe thấy, trong lòng đều không khỏi hiện lên cảm giác hoang đường mà quái dị. Nhưng loại cảm giác này không duy trì lâu lắm liền bị tiếng băng sụp đất lở kích thích tan thành mây khói.
Một cái hốc có thể đủ một người đi qua xuất hiện ngay chân tường phòng hộ, bốn người im lặng, theo bản năng nâng tay cầm đèn pin chiếu chiếu thử, quả thật có thể nhìn tới con đường đối diện và bùn đất sụp đổ.
Bức tường này chẳng lẽ làm từ đậu hủ à? Bao gồm cả Tiêu Thắng, trong lòng mỗi người đều dâng lên ý nghĩ này, đồng thời nóng lòng muốn thử.
“Ai tới cõng tôi đi.” Tay Quỷ Bệnh vịn lên mặt băng trên bức tường, không quay đầu lại nói.
Tiêu Thắng sửng sốt, sau đó nâng tay ra hiệu cho một người tiến lên. Bốn người bị Quỷ Bệnh giữ yên lặng một lúc lâu đều bị làm cho hơi ngây người, bị sai vặt thế này nhưng cũng không hề bất mãn, mãi khi thanh niên được điểm danh cõng Quỷ Bệnh trên lưng mới phát hiện gã đã nhuyễn ra như bùn nhão, ngay cả nhấc tay ổn định thân thể mình tựa hồ cũng không làm được.
“Anh… Bệnh… Quỷ Bệnh, anh không sao chứ?” Cậu thanh niên cõng gã trên lưng lắp bắp khẽ hỏi, khi gọi tên không khỏi cà lăm mấy tiếng, nhịn không được âm thầm cảm thán sao lại có kẻ tự xưng tên mình như vậy cơ chứ.
Không có đáp lại nhưng bên tai có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ, vì thế cậu ta cũng không thèm để ý, đại để là biết tính Quỷ Bệnh không thích để tâm tới ai cả. Mà những người chui qua tường sau cậu ta thì trừ Tiêu Thắng ra, ai cũng không nhịn được thử đấm lên tường, kết quả là ôm nắm tay đau đến ngao ngao xoắn xuýt, ấy vậy mà lớp băng ngoài tường lại chỉ in lại một dấu vết mơ hồ.
Một đấm có thể chọc thủng bức tường đất dày 5m… Rốt cuộc bốn người cùng theo tới chân chính hiểu rõ gã Quỷ Bệnh mờ nhạt không có cảm giác tồn tại này mạnh đến nhường nào, trong lòng không khỏi nghiêm túc dâng lên sự kính trọng đối với gã.
Khi trở về Tiêu Thắng để lại hai người canh giữ bên lỗ hổng kia, hiện tại toàn bộ người của đoàn xe đều chen trong mấy tòa nhà, nếu có thứ gì nhân cơ hội này lẻn vào, vụng trộm trốn ở đâu đó, đợi đến lúc xảy ra chuyện mới đi tìm thì quá muộn rồi.
Đợi trở lại căn nhà mà Quỷ Bệnh ở, đám trẻ nhỏ tuổi đều đã ngủ say, chỉ còn lại Phó Đam là đang thức, vừa nghe thấy tiếng động cậu chàng liền ngồi bật dậy, thấy Quỷ Bệnh bị cõng về, trong mắt cậu không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, bận rộn đứng lên giúp thanh niên cõng Quỷ Bệnh đỡ người xuống.
“Anh ơi, chú Bệnh sao thế?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Thanh niên lắc đầu, cẩn thận đánh giá Quỷ Bệnh từ trên xuống dưới một lượt, lúc này trong phòng có ánh sáng, có thể khiến cậu tinh tường nhận ra quần áo trên người Quỷ Bệnh nguyên vẹn không hư hao gì, mặt và tay lộ ra bên ngoài cũng nguyên vẹn, nhìn qua thì dường như cũng không bị thương, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, trắng bệch mà lại hơi xanh xao.
“Anh Thắng! Anh Thắng! Anh mau tới xem này.” Cậu thanh niên cảm thấy không ổn, vội vàng kêu lớn.
Ngay sau khi vào trong Tiêu Thắng đã gọi mấy người dị năng hệ thổ và băng đi bịt lại bức tường, lúc này anh đang cùng vài người khác nghiên cứu thi thể zombie biến dị trên đất, nghe tiếng kêu bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy rõ Quỷ Bệnh nhắm chặt hai mắt, trong lòng không khỏi hoảng lên, vội vã đi qua. Thế nhưng khi anh đang định vươn tay muốn kiểm tra tình trạng của Quỷ Bệnh thì đôi mắt kia lại chậm rãi lặng lẽ mở ra, ánh mắt sáng trong bén nhọn bắn thẳng tới làm động tác của anh bị kiềm hãm, bất giác thu hồi tay. Vì thế, hai mắt gã Quỷ Bệnh lại nhắm chặt.
Tiêu Thắng sờ sờ mũi, áp chế khiếp sợ trong lòng, quay đầu nói với cậu thanh niên: “A Dũng, gọi Long Hạ tới đây.” Anh không muốn thừa nhận nhưng trong chốc lát vừa rồi, anh quả thực cảm nhận được uy lực nào đó mạnh đến nỗi chẳng thể hình dung, nếu như không phải đang quỳ một chân, chỉ sợ anh ta cũng đã phải mất mặt trước đám đông mà quỳ mọp xuống. Thẳng đến khi nói xong câu này thì lòng bàn tay anh vẫn đang chảy mồ hôi lạnh, trái tim đập thình thịch rất dữ dội.
Hiển nhiên không chỉ mình Tiêu Thắng bị ảnh hưởng, mà thanh niên được gọi là A Dũng cũng chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng lại lời chỉ đạo của anh, đợi khi cất bước chạy ra ngoài còn vấp ngã sấp mặt. Đối mặt với ánh mắt quái lạ từ bốn phía, A Dũng chỉ yên lặng đứng lên, lau mồ hôi trên đầu rồi nhanh chóng bảo không may vấp té, không dám nói là mình bị khuỵu chân.
Cảm xúc bị buộc chặt của Tiêu Thắng bởi vì chuyện này mà thả lỏng hơn, ngẫm lại thì anh chỉ cảm thấy buồn cười, đợi khi nhìn thấy Phó Đam bởi vì lo lắng mà sáp lại gần cũng đang câm như hến thì rốt cuộc nhịn không được lộ ra ý cười. Nghĩ lại thì thật là hoang đường, không nói thiếu niên nhỏ tuổi này, chỉ riêng anh và A Dũng đều là người đi trong mưa bom bão đạn, thế mà lại bị một gã bệnh tật yếu đuối liếc mắt một cái khiến cho hoảng sợ, việc này nếu như kể ra ở trước đêm nay thì đừng hòng anh tin. Rốt cuộc Quỷ Bệnh có lai lịch thế nào? Bây giờ anh đã bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này.
Lúc Long Hạ theo A Dũng lại đây thì đã biết Quỷ Bệnh giúp bọn họ diệt trừ con zombie đã giết đồng đội của mình, hơn nữa gã còn chọc thủng cả tường phòng hộ, cô cực kỳ giật mình, cho dù là đêm trước Quỷ Bệnh đã khẳng định gã có thể xử lý con zombie kia thì cô vẫn không tin người đàn ông bệnh tật kia lại có năng lực kinh khủng tới vậy. Bởi thế nên khi nhìn thấy Quỷ Bệnh, sắc mặt của cô không khỏi hơi phức tạp. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy Quỷ Bệnh ra tay, nhưng khi đó cô lại đơn thuần cho rằng đấy là Lý Mộ Nhiên hoặc Quỷ Bệnh dùng dị năng không gian làm xiếc, bây giờ hồi tưởng lại mới hiểu ra là không phải.
Trong lòng cô xoay chuyển đủ thứ suy nghĩ, cô lại không quên nhiệm vụ của mình tới đây làm gì, đang định vươn tay xem xét liền bị Tiêu Thắng ngăn cản. Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy, Tiêu Thắng cảm thấy vẫn nên dò hỏi một tiếng trước thì hơn, bởi vậy anh cẩn thận mở miệng: “Anh Bệnh… người dị năng hệ trị liệu của chúng tôi tới, để cô ấy xem cho anh nhé, được không?”
Trước nay không qua dáng vẻ này của Tiêu Thắng, chân mày Long Hạ không khỏi nhăn lại, mà điều khiến mặt mày cô càng nhăn tít hơn là bởi vì đợi thật lâu mà cũng không được đáp lời.
Rốt cuộc có xem bệnh không đây? Cô không kiên nhẫn nữa rồi, nếu như không phải thi thể con zombie kia còn bày ở đó, cô thật sự sẽ nhịn không được xoay người bỏ đi.
Tiêu Thắng không biết nên thế nào, nhưng dẫu sao Quỷ Bệnh cũng là vì giết zombie nên mới thành dạng này, bọn họ đâu có khả năng mặc kệ không quan tâm, bởi vậy sau khi do dự mấy giây anh vẫn gật đầu với Long Hạ. Trong lòng anh cũng không phải không có ý xấu rằng nhiều lắm lại bị trừng một cái, vừa vặn khiến cô nàng luôn tự tin nhìn ai cũng kém hơn mình này cảm thụ một chút cái gì gọi khí phách.
Có điều lần này anh phải thất vọng rồi, thẳng đến khi tay Long Hạ đụng tới cánh tay Quỷ Bệnh thì gã cũng không mở mắt ra nữa. Có lẽ là ngầm đồng ý nhưng càng có khả năng là đã cạn kiệt sức lực rồi.
Qua hồi lâu, Long Hạ buông tay, mặt lộ vẻ nghi ngờ, “Có bị thương đâu, gọi tôi tới làm gì?”
Không bị thương? Mấy người ở đây đều trầm mặc, một lúc sau Tiêu Thắng mới mở miệng: “Bệnh của anh ta cô có thể chữa được không?” Anh cũng chỉ là nhất thời nghĩ đến vấn đề này, lúc trước dù cho họ có thấy Quỷ Bệnh bị nặng hơn nữa thì cũng chưa hề nghĩ tới việc để dị năng hệ trị liệu thử chữa hoặc là đi tìm thuốc trị bệnh.
Long Hạ mở miệng tựa như muốn nói, dừng mấy giây lại thò tay dùng dị năng kiểm tra cho Quỷ Bệnh, rồi mới kết luận: “Không phát hiện có bệnh gì hết.” Đại để là nể mặt Quỷ Bệnh đã ra tay giúp bọn họ giải quyết phiền toái nên cô mới không nói đối phương có khả năng là giả bệnh, nhưng trong lòng thì vẫn không khỏi oán thầm.