Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 188: Võ tông điên cuồng (3)




Edit: Yến Phi Ly

Hóa ra khi tận thế mới bùng nổ, ông cụ trên trăm tuổi của nhà họ Tống, vị nguyên soái có công dựng nước giữ nước, suốt đời chinh chiến, trải qua biết bao trận đánh, gió tanh mưa máu đều từng trải, cuối cùng lại không qua khỏi lần tận thế khắc nghiệt này. Dù ông không qua được nhưng cũng không bị thi hóa, chỉ là ngủ say rồi không tỉnh lại nữa, cũng xem như ông lão đi rất yên bình. Vốn trong họ còn có vài chú bác có thể chống đỡ cả gia tộc nhưng lại đều anh dũng hi sinh khi căn cứ gặp nguy nan, cuối cùng chỉ còn lại hai anh em Tống Đình đã từng Bộ trưởng của hai bộ và Tống Nghiễn mới trở về từ Vân Châu.

Nghe xong, Tống Nghiễn rũ mi, thật lâu cũng không nói gì. Lý Mộ Nhiên vốn còn đang vui vẻ gảy gảy đống tinh hạch chợt lo lắng vụng trộm nhìn hắn một cái, sau đó cô tiếp tục cúi đầu, lẳng lặng nhặt từng viên từng viên tinh hạch hắn có thể dùng để sang một bên, chẳng qua lòng cô chẳng thể yên tâm. Tuy rằng trong tận thế cửa nát nhà tan là chuyện bình thường, nhưng khi chuyện rơi vào chính mình chung quy mấy ai có thể chịu được. Ngay cả cô cũng không trở về tìm mẹ và em, ngoại trừ trong lòng mang oán giận thì còn bởi vì cô vẫn ôm tâm lý cầu may. Tựa hồ chỉ cần không nghe được tin tức gì từ họ thì tức là họ vẫn còn sống, mà nếu họ còn sống thì cô sẽ không phải lẻ loi cô độc trên cõi đời này nữa.

“Cái gì gây ra thế này? Cơ thịt đa phần đều chẳng còn nữa, chỉ còn lại lớp da, giống như là có thứ gì đó hút sạch từ bên trong ấy, may mà nội tạng không bị tổn thương.” Bên kia truyền đến giọng của Hổ Tử, không đợi người hồi đáp, cậu ta lại tự nói tiếp: “Em chỉ có thể nối thớ thịt bị rách nát, tu bổ lại mạch máu và dây thần kinh không để tình huống tiếp tục chuyển xấu, nhưng khôi phục lại nguyên dạng thì em chịu.” Dứt lời, cậu cũng đã ra tay chữa trị xong. Đại để là biết lai lịch của Tống Nghiễn, lại tinh tường bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời đi cho nên không hề chậm trễ.

“Mặc kệ thế nào, cậu đã khá hơn anh rồi, nhà anh còn mỗi anh thôi.” Thẩm Trì vỗ vỗ vai Tống Nghiễn an ủi, đồng thời thúc giục: “Đi thôi. Anh cho người đưa cậu tới chỗ thủ trưởng.”

“Anh ấy ở đâu?” Tống Nghiễn hỏi, giọng trầm thấp.

“Nhữ Châu. Cậu cũng biết chỗ đó trước tận thế đã có một căn cứ quân sự mà, thủ trưởng dẫn người tới đánh hạ bên đó.” Thẩm Trì đáp, lơ đãng đưa mắt nhìn Lý Mộ Nhiên, phát hiện trong tay cô đang cầm một viên tinh hạch trong suốt không màu khá to lật qua lật lại để nghiên cứu, vì thế cười nói: “Đừng nhìn nó to mà nhầm, kỳ thật không có tác dụng gì, chẳng có dị năng nào hấp thu được cả.”

Đúng như lời hắn ta nói, viên tinh hạch này là viên to nhất trong túi. Chỉ là màu sắc quá mức nhạt nhòa, đem so với những viên lộng lẫy rực rỡ khác liền lộ ra vẻ ảm đạm nhợt nhạt, đột nhiên nhìn qua thì y như thủy tinh vậy. Nhưng mà Lý Mộ Nhiên cầm viên tinh hạch ấy lại cố sức siết chặt tay… Nếu như không phải Tống Nghiễn vừa nghe tin dữ, có lẽ cô đã khống chế không ngừng lòng tràn đầy hứng khởi mà cười rộ lên. Hiện tại cô cười không nổi, nhưng tay lại bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.

Đây là tinh hạch của thú Vực, to hơn nhiều viên tinh hạch lần trước cô gặp. Khi nó lọt vào tay, ngay tức khắc Lý Mộ Nhiên liền nhận ra nó, chỉ hận không thể lập tức chiếm làm của mình, lúc này nghe đối phương nói chuyện, lại có chút thấp thỏm sợ mình không thể hấp thu, hoặc hấp thu xong cũng không hiệu lực như lần đầu. Đương nhiên, còn có một điểm càng quan trọng hơn.

“Có thể cho em được không ạ?” Tống Nghiễn có thể nhận tinh hạch không cần suy nghĩ gì là bởi vì hắn thân quen với những người này, còn cô tự ý thò tay mà lấy sẽ chẳng hợp tình chút nào. Tuy rằng là vậy, cô cũng rất muốn có được nó.

Thẩm Trì bật cười, vung tay lên hào phóng đáp: “Cần thì túi này cho em cả đó, anh không thiếu tinh hạch.” Phong thái thoải mái y như công tử nhà giàu mới nổi.

Lý Mộ Nhiên không nói gì, yên lặng cúi mình cám ơn Thẩm Trì. Viên tinh hạch không có tác dụng gì với họ thế nhưng đối với cô lại là lại là thứ rất quý báu, đáng tiếc trên người cô hiện tại chẳng có gì, năng lực càng không thể góp ích, giờ nhận được lợi từ họ nhưng chỉ sợ không có cách nào báo đáp, trừ lấy cách này biểu hiện lòng cảm kích chân thành thì cô chẳng biết có thể làm gì được nữa.

Thẩm Trì bị động tác của cô dọa sợ, vội vàng né tránh sang bên: “Ấy ấy, một viên tinh hạch thôi mà, không cần phải thế đâu.” Hoảng hốt xong hắn lại cảm thấy buồn cười, hỏi Tống Nghiễn: “Cậu tìm đâu ra cô bé đáng yêu thế này hả?”

Tống Nghiễn liếc mắt nhìn Lý Mộ Nhiên, không đáp lại mà là hỏi: “Viên tinh hạch này là của sinh vật biến dị nào?” Trước đến nay hắn chưa từng thấy Lý Mộ Nhiên chủ động muốn cái gì, cũng không thấy cô hấp thu tinh hạch của zombie bao giờ, lần này cô đã mở miệng hiển nhiên loại tinh hạch này rất quan trọng đối với cô. Hắn phải hỏi rõ ràng, đợi về sau gặp gỡ loại sinh vật biến dị ấy cũng không đến mức bỏ qua.

“Chuyện này thì anh chịu rồi.” Thẩm Trì gãi gãi đầu, bất đắc dĩ mà đáp: “Lúc ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ thì gặp một người sắp chết không cứu được nữa, trên mình người đó cũng chỉ có mấy viên tinh hạch, cái này là một trong số đó. Ai cũng không hấp thu được, nếu không phải có thể cảm giác được có năng lượng dao động thì tụi anh đã tưởng nó là viên đá thủy tinh mà quẳng đi rồi.”

Lý Mộ Nhiên thật sự không hề thất vọng, có thể tìm được một viên thế này đã là chuyện may mắn nằm ngoài dự liệu rồi. Cô không muốn hy vọng quá xa vời, huống chi cô còn biết sự tồn tại của thú Vực, chẳng qua loại động vật biến dị này quá lợi hại đối với cô, cô hoàn toàn không có năng lực bắt được nó mà thôi. Con người đa phần chính là như vậy, được càng nhiều càng thoải mái thì luôn ngại mình nhận chưa đủ nhưng nếu chỉ là kiểu cảm giác ông trời ngẫu nhiên thưởng cho một hai miếng cơm thì sẽ rất dễ dàng thỏa mãn.

Tống Nghiễn không khỏi thất vọng nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành gọi: “Đi thôi.” Nếu người nhà đều không còn ở đây nữa thì không tất yếu phải lưu lại căn cứ này.

Nào biết hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng khóc òa của thiếu niên nãy giờ vẫn luôn im lặng: “Em ở lại có được không? Xin các anh các chị, em sẽ không nói gì đâu! Trong nhà em còn có em gái, em đi rồi nó phải làm sao?” Hóa ra sau khi nghe lời Đông Phương nói thì cậu vẫn bị vây trong hoảng sợ trong, lúc này rốt cuộc nhịn không được mà bùng nổ.

“Nhóc nghe lời đừng làm loạn, anh sẽ đi mang em gái nhóc tới đây luôn. Không thì… hừ!” Thẩm Trì sợ nhất là nước mắt, vừa nghe thấy tiếng khóc liền đau đầu không thôi, lập tức uy hiếp làm động tác cắt cổ.

Thiếu niên vừa thấy, tức thì cố gắng im lặng ngay, khuôn mặt khổ não đáng thương nhìn phía Tống Nghiễn, trong mắt ngập tràn ý khẩn cầu, hi vọng hắn có thể nói đỡ cho. Tống Nghiễn trầm mặc một lát mới mở miệng: “Tụi anh sẽ cố hết sức bảo vệ em và em gái.” Hắn không dám lấy tính mạng cấp dưới của anh trai mình ra mạo hiểm, hắn rất rõ ràng, có quá nhiều biện pháp để cạy miệng một người trưởng thành có ý chí kiên định, huống chi đối phương mới chỉ là thiếu niên, lại còn có một cô em gái nhỏ.

Thiếu niên nản lòng gục đầu, Thẩm Trì thấy cậu chàng không lộ ra vẻ oán giận với họ, cũng không kêu gào la hét, ấn tượng với cậu nhóc tốt hơn rất nhiều, đi qua xoa xoa đầu thiếu niên: “Anh không lừa em đâu, ở lại căn cứ thì em và em gái tuyệt đối sẽ chẳng sống qua nổi đêm nay đâu.”

Thiếu niên không tin, nhưng cậu đâu có lựa chọn nào khác. Ít nhất cậu có thể xác định những người này không hề có ý đồ xấu với cậu, bọn họ là người dị năng, cậu lại chỉ là người thường, họ giết chết cậu dễ như bóp chết con kiến. Thế nhưng bọn họ lại không làm như vậy, hơn nữa còn dịu dàng giải thích và cam đoan với cậu. Cho nên, cậu không thể làm ra hành động cá chết lưới rách được.

Ba chiếc xe, nước, thức ăn, vũ khí và túi ngủ, chẳng qua là nói vài câu thì đã chuẩn bị xong xuôi ổn thỏa. Lúc lên xe, Tống Nghiễn nói với Đông Phương và Thẩm Trì tới tiễn: “Tôi không đi Nhữ Châu, người của tôi còn ở bên Đông Châu, tôi không thể rời đi quá lâu được. Phiền các anh trở về truyền lời lại cho anh tôi, trong vòng hai năm tới tôi sẽ tới tìm anh ấy.” Dừng mấy giây lại tiếp tục: “Nhắc anh ấy… nhớ sống tốt.” Nhữ Châu gần Trường Lâm hơn một nửa so với Đông Châu, nhưng vẫn cách xa cả ngàn cây số, mà hắn trì hoãn không nổi.

Đông Phương và Thẩm Trì đều sửng sốt, bọn họ kỳ thật rất khó hiểu, tỷ như Tống Nghiễn vì sao sẽ quên mất Đông Phương, lại tỷ như bọn họ chỉ có hai người thì làm sao có thể đi từ Đông Châu tới đây…v…v. Nhưng hiện tại lại không có thời gian để bọn họ hỏi rõ ràng, nghĩ đến cứ như vậy về truyền tin, không biết sẽ bị chặt đẹp thành dạng gì, hai người nhìn nhau, Thẩm Trì bỗng dưng kéo cửa xe chỗ ghế phụ, đuổi đồng đội ở bên trong xuống, tự mình ngồi lên rồi nói: “Để anh tiễn các em một đoạn.”

Đông Phương lập tức xoay người lại lên một chiếc xe khác đuổi theo, đến lúc đó cũng tiện đưa Thẩm Trì trở về. Anh ta còn phải ở lại lo liệu vài chuyện, dọn sạch cái đuôi cho mọi người, không thì cũng đã đi theo rồi. Tuy rằng anh ta không lớn lên cùng một khu như Thẩm Trì và Tống Nghiễn, thế nhưng quan hệ lại rất thân thiết, bị quên mất sao có thể không buồn bực, dĩ nhiên muốn biết rõ nguyên nhân.

Chiếc xe chở thiếu niên đã chạy trước, dẫn cậu nhóc đi đón em gái, còn lại ba chiếc xe trực tiếp hướng về cổng căn cứ. Thẩm Trì nắm chặt thời gian dò hỏi tình trạng của Tống Nghiễn, Lý Mộ Nhiên siết viên tinh hạch trong tay, tốn rất nhiều sức lực mới nhịn xuống không lập tức hấp thu nó. Mãi cho đến khi đi qua trạm kiểm tra rồi ra khỏi căn cứ, trên đường hẳn sẽ không có người quấy rầy, cô cũng không kiêng dè trên xe còn người khác nữa, thông báo với Tống Nghiễn một tiếng, thấy hắn gật đầu mới bắt đầu tập trung hấp thu. Đối với cô mà nói, dị năng càng sớm tăng lên thì có nghĩa là bọn họ có thể nhanh chóng trở lại Bắc Trần.

Thẩm Trì lúc này mới biết hóa ra cô cũng có dị năng, nhịn không được hiếu kỳ trong lòng mà hỏi Tống Nghiễn: “Dị năng gì thế?” Viên tinh hạch kia có ai dùng được đâu, vậy rốt cuộc thì nó hợp với dị năng thế nào? Đây là nghi vấn ùa ra ngay khi họ nhìn thấy viên tinh hạch to bự khiến tất cả đều thèm thuồng mà chẳng thể làm gì này.

Tống Nghiễn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Thẩm Trì hậm hực sờ sờ mũi, cứ ngỡ rằng Tống Nghiễn sẽ không đáp thì lại nghe được hai chữ: “Vượt qua.” Xem ra đây cũng không phải là cái tên hay.

“Nhảy qua á?” Thẩm Trì trước hết là nghĩ đến tình cảnh khi họ còn nhận huấn luyện trong quân đội, chỉ nghĩ tới dị năng tốc độ và nhảy cao nhảy xa gì đó, không khỏi hơi thất vọng, thẳng đến khi Tống Nghiễn giải thích đơn giản hai câu, hắn mới giật mình há miệng to đến nỗi có thể nhét trọn quả trứng gà.

“Từ Đông Châu đến thẳng Trường Lâm?” Lúc này đã không chỉ là giật mình nữa mà còn có tâm trạng không thể tưởng tượng, thậm chí là kính sợ.

Tống Nghiễn khẽ gật đầu. Hắn biết việc này không giấu được người khác, bởi vì hắn nhất định phải giải thích thỏa đáng với những người bạn ngay cả hỏi thêm một câu cũng không cần thì đã ra tay giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm này. Cũng phải cho anh trai biết tình cảnh hiện nay của hắn cùng với chuyện sắp sửa thực hiện. Tống Nghiễn tin đây cũng là mục đích mà Thẩm Trì đi theo.

Thẩm Trì nhìn Lý Mộ Nhiên đang nhắm hai mắt, có thế nào cũng không thể tưởng tượng được một cô gái có vẻ kiệm lời, một cô gái bình dị đơn giản lại thức tỉnh dị năng khó lường đến thế. Đang muốn hỏi tiếp, Tống Nghiễn lại chỉ lắc đầu không nói thêm nữa. Kế tiếp hai người liền kể sơ lại tình hình mỗi bên cho người kia nắm rõ. Xe chạy một hồi rồi dừng lại tầm mười phút ở nơi cách căn cứ 5 km, đợi chiếc xe chở thiếu niên kia tới tụ họp. Trong xe có hơn hai người, trừ một bé gái xinh xắn chừng ba, bốn tuổi thì còn có một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, chính là chú Trần mà thiếu niên đã từng nhắc qua.