Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 177: Zombie truy kích (4)




Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

“Không phải chuyện của cậu.” Tiêu Thắng trầm giọng nói, “Anh Tống đã có thu xếp rồi, chúng ta chỉ cần ở đây chờ thôi.”

Nghe bảo Tống Nghiễn đã có sắp xếp từ trước, Vạn Thành cũng không quấy rầy nữa, nhưng lại dùng cùi chỏ huých huých Tiêu Thắng, cười gian hỏi:

“Anh Thắng nè, anh nói xem lão đại của chúng ta có phải nhìn trúng Lý Mộ Nhiên kia không, nếu không thì sao đi đâu cũng mang theo cô ta vậy? Hay là nhớ ân cứu mạng, muốn lấy thân báo đáp?”

“Chờ anh Tống trở về, cậu có thể tự hỏi anh ấy.” Tiêu Thắng đáp nhạt nhẽo, sau đó đổi giọng tức giận: “Còn chưa cút đi nghỉ ngơi! Là thằng đàn ông mà lắm chuyện như đàn bà thế!”

Đi hỏi lão đại? Cậu chàng đâu dám chứ. Vạn Thành sờ sờ mũi, xám xịt mà đi. Đến nỗi câu sau của Tiêu Thắng cũng không thèm để ý, có ai quy định đàn ông không được nhiều chuyện đâu?

Tống Nghiễn thích Lý Mộ Nhiên ư? Tiêu Thắng lắc đầu, cảm thấy không quá có khả năng, nhớ lại khi hai người đó ở cùng nhau, tuy rằng ăn ý mười phần nhưng dường như không đi theo chiều hướng kia. Tự anh đã không ý thức được, bản thân cũng bị lôi kéo bắt đầu nhiều chuyện lên rồi.

Đám Trương Duệ Dương ở trong một căn nhà gỗ kiểu cũ cạnh trung tâm y tế huyện, ngoài bọn nhỏ ra, còn có hai người dị năng, một hệ thủy, một hệ hỏa, cho nên vấn đề nước và lửa hoàn toàn không cần lo tới. Tài xế là dị năng hệ phong, chưa từng thấy hắn sử dụng qua nhưng những người chân chính ở đoàn xe lâu rồi đều biết, gió của hắn mang theo đao, không cần dùng bất kì đồ vật nhọn gì cũng có thể chém rơi đầu zombie bình thường. Ba người ở cùng mấy đứa nhỏ, đương nhiên là để bảo vệ chúng nó.

Thời điểm Tiêu Thắng đến, bọn họ đã bắt đầu ăn cơm chiều. Đồ ăn chính là cơm trắng cùng bò ngũ vị hương hầm khoai tây khô, còn có củ cải muối mặn đến nỗi khiến người ta phải nhăn mày nhăn mặt. Gạo, khoai tây khô và củ cải muối đều tìm được lúc lục soát căn nhà, thịt bò ngũ vị hương là đồ hộp mang đi của đoàn xe, chỉ cần mở ra nấu chung với khoai tây khô đã hầm chín là được, thịt vốn mềm liền nát nhừ cả, muốn gắp cũng không gắp được, thế nên họ đành phải uống canh nếm vị thịt. Nhưng dù vậy, đối với nhóm Trương Duệ Dương đã là rất tốt rồi.

Nhìn thấy Tiêu Thắng tiến vào, đôi mắt mấy đứa nhỏ sáng ngời, nhưng khi phát hiện phía sau anh ta không có ai liền ảm đạm lại. Chẳng qua tụi nhỏ rất biết quan sát, cũng không hỏi Tiêu Thắng có ăn không mà là lập tức tìm bát, lấy đũa, trong chớp mắt một bát cơm đầy được đưa đến trước mặt Tiêu Thắng. Trương Duệ Dương phản ứng hơi chậm, chờ đến lúc nhóc cảm thấy mình cũng phải làm gì đó thì đã xong hết rồi. Nhóc chớp chớp đôi mắt, đứng lên, duỗi tay múc một muỗng canh lớn muốn chan vào bát Tiêu Thắng.

“Chú Tiêu, canh này chan vào cơm ăn ngon lắm đó.”

Nhìn tay nhóc run run, canh như muốn rơi vãi hết, Tiêu Thắng vội đưa bát qua đón lấy. Hai người dị năng bên cạnh nhịn không được bật cười vui vẻ, nói mấy đứa nhóc này thật tinh quái.

“Thằng nhóc này vừa rồi còn rất hăng hái cứ lẩm bẩm mãi phải để lại canh thịt cho dì Mộ Nhiên của nó với lão đại của chúng ta chan cơm ăn, bọn tôi phải cam đoan khi nào hai người họ về thì nấu thêm mới được cho qua đấy.” Người có dị năng hệ thủy chỉ vào Trương Duệ Dương, cười nói.

Đám nhỏ ân cần khiến Tiêu Thắng vô cùng cảm động, nhưng khi nghe thấy ba chữ Lý Mộ Nhiên thì anh vẫn không khỏi căng thẳng, quả nhiên còn chưa ăn được một miếng cơm, Trương Duệ Dương đã bắt đầu dò hỏi rồi.

“Chú Tiêu ơi, dì và chú chủ nhiệm đâu ạ? Sao bọn họ vẫn chưa về thế ạ?”

Tiêu Thắng ho khan một tiếng, suy nghĩ xem phải trả lời nhóc thế nào, chẳng qua khi đang vắt óc nghĩ cách diễn đạt để kéo dài thì lại đối diện với một đôi mắt to đen như mực tràn đầy tin tưởng khiến anh không thể nói ra lời dối gạt, cuối cùng vẫn đành ăn ngay nói thật.

“Anh Tống và Lý Mộ Nhiên đi dụ zombie để đoàn xe thoát ra.”

“Vậy khi nào mới về ạ?” Trương Duệ Dương hỏi tiếp.

Tiêu Thắng nghẹn lời, nghĩ thầm chú mà biết khi nào họ trở về thì đã không cần ngồi phát sầu ở đây, nhưng vấn đề vẫn phải trả lời, không thấy mắt nhóc con kia đã đỏ lên rồi sao. “Không chắc được, có lẽ là một lúc, có lẽ là ngày mai…” Hoặc là mấy ngày nữa. Câu cuối cùng này anh không dám nói ra.

“Có phải rất nguy hiểm không ạ?” Phó Đam đột nhiên mở miệng, nói trúng tim đen.

Lời này vừa ra, mắt của mấy đứa nhỏ vút một cái nhìn lại đây khiến Tiêu Thắng có loại cảm giác chỉ cần mình trả lời sai thì sẽ không thể kiểm soát được tình hình nữa, nhưng anh vẫn phải cười khổ mà nói: “Muốn dụ nhiều zombie đi như vậy thì sao không nguy hiểm được chứ, nhưng dị năng của Lý Mộ Nhiên đặc biệt, so với những người khác hẳn là sẽ an toàn thôi.”

Tống Nghiễn trước khi đi đã nói cho anh biết về dị năng của Lý Mộ Nhiên, nếu không thì cho dù có phải liều mạng anh cũng không thể để Tống Nghiễn đi mạo hiểm. Mà cuối cùng Tiêu Thắng cũng đã biết được vì sao lúc trước Lý Mộ Nhiên có thể cứu được Tống Nghiễn ra ngoài, loại dị năng này, cái khác thì khó nói nhưng chạy trốn hẳn là không thành vấn đề. Nếu không chỉ bằng một người phụ nữ bình thường như Lý Mộ Nhiên sao có thể mang theo mấy đứa nhỏ không có dị năng sống được tới tận giờ.

“Dì cũng không nói gì với cháu……” Cái miệng nhỏ của Trương Duệ Dương mím lại, tựa hồ muốn khóc, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, nước mắt cứ ầng ậng chực rơi.

“Cháu còn nhỏ vậy, nói với cháu làm gì?” Dị năng hệ hỏa kia cười đùa nhóc. Những người như bọn họ từng đi qua mũi đao họng súng, đối với chuyện sống chết đã sớm hờ hững, tuy trong lòng lo lắng cho Tống Nghiễn nhưng cái gì nên làm thì vẫn phải làm, sẽ không bởi vì chưa thấy người về mà rối loạn vị trí.

Trương Duệ Dương vừa mới há mồm định nói nhóc có thể giúp, nhưng lại lập tức ngậm chặt miệng, nhóc cúi thấp cái đầu nhỏ, nâng tay lên, dùng tay áo lau mắt thật mạnh, buồn bực không nói gì. Sợ hãi một khi mình mở miệng thì sẽ không nhịn được mà khóc ra tiếng. Bởi vì những chuyện xảy ra trước đây, nhóc thật ra là một đứa trẻ rất thiếu cảm giác an toàn, từ sau khi đến Đông Châu cùng với Lý Mộ Nhiên, một lớn một nhỏ coi như sống nương tựa lẫn nhau, ngoài lần đi cứu Tống Nghiễn thì trước nay hai người chưa từng tách rời. Ở trong lòng nhóc, địa vị của Lý Mộ Nhiên không kém gì Trương Dịch, lần này cô không nói tiếng nào liền biến mất, khiến nhóc thực sự sợ hãi, sợ hãi bị dì vứt bỏ.

Nếu Trương Duệ Dương gào khóc ra tiếng, mấy người đàn ông chưa từng nuôi con phỏng chừng sẽ luống cuống tay chân, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chút không kiên nhẫn, cảm thấy trẻ con rất phiền phức, cũng đã thời buổi nào rồi, ai còn tâm tư dỗ trẻ chứ. Nhưng cố tình nhóc lại nhịn xuống, cái dáng vẻ đáng thương muốn khóc lại không dám khóc kia khiến trái tim thiết huyết cứng rắn của mấy người đàn ông mềm xuống. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, thần sắc không khỏi lộ vẻ dè dặt, ai cũng không dám mở miệng nói nữa, chỉ sợ vừa lên tiếng, giọt lệ vàng cố nén lại của nhóc kia sẽ rơi xuống.

“Tiểu Dương Dương!” Đúng lúc này, Ngô Tử nhiên bỗng cao giọng gọi một tiếng, âm cuối còn kéo dài, “Em ngốc chết đi được, sao em không hỏi chú Bệnh ý, chú Bệnh khẳng định biết khi nào chị Mộ Nhiên sẽ về mà.”

Lần này thì hay rồi, trong nháy mắt ánh nhìn của tất cả mọi người đều rơi trên người Quỷ Bệnh đang bị lãng quên. Tài xế và người dị năng hệ hỏa thật ra rất có ấn tượng về y, trước đó khi bị thực vật biến dị ngăn ở khe núi, chính y đã mang Ú Ú qua giải vây cho đoàn xe, chẳng qua lúc đó y ném Ú Ú xong rồi đi luôn, khiến Ú Ú càng thêm nổi bật, nhất thời mọi người quên mất y. Lúc này sự chú ý chuyển qua đó, liền tức khắc nhớ ra. Trong lòng không khỏi kỳ quái, sao người này chẳng có cảm giác tồn tại gì hết vậy? Đến nỗi Ngô Tử Nhiên nói y biết khi nào Lý Mộ Nhiên có thể trở về, bọn họ đương nhiên sẽ không tin, có phải biết nhà tiên tri đâu mà biết được.

Nhưng mấy đứa nhỏ thì khác, bọn chúng biết năng lực của Quỷ Bệnh, không thèm ăn cơm nữa lập tức vây quanh lại, ngay cả Trương Duệ Dương cũng không rảnh buồn bực nữa, tóm lấy tay áo Quỷ Bệnh nói: “Chú Bệnh, dì ở đâu vậy ạ? Khi nào dì mới về được ạ?”

Quỷ Bệnh đâu thích không có việc gì là liền suy diễn mọi việc, trước đó không thấy Lý Mộ Nhiên, y cũng không để trong lòng, bởi vì y biết mặc kệ là lý do gì, cô sẽ không thể âm thầm rời đi một mình được. Nếu có nguy hiểm thì với dị năng của cô, nguy hiểm sẽ không phải vấn đề gì lớn, trừ phi cô muốn chết sử dụng hết dị năng trước. Nhưng nhìn cái dạng tham sống sợ chết, nhát như chuột đó của cô, khả năng này gần như bằng không.

Cho nên theo như y thấy, chỉ cần kiên nhẫn chờ là được. Đáng tiếc đám nhỏ này chưa được tôi luyện ánh mắt và tâm tính từ thời gian và sự từng trải như y, đặc biệt là đứa nhỏ trước mắt chỉ cần y nói không một câu liền có thể khóc ra này. Thôi quên đi vậy, dù sao tính mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng không phí tinh lực gì của y, còn tốt hơn bị đám nhỏ bám không buông. Không nghĩ tới vừa mới thử nhẩm tính, y liền hơi nhíu mày lại rồi hơi nhướng mày lên, không khỏi nghẹn họng. Cái cô Lý Mộ Nhiên này cũng thích đi lăn lộn quá nhỉ!

“Ở thủ đô, không nguy hiểm.” Y đưa ra kết luận ngắn gọn.

Lời này vừa nói ra, ba đứa Phó Đam nhất thời há to miệng, Trương Duệ Dương thì vẫn là cái vẻ mê mang chẳng hiểu gì, hẳn là cậu nhóc không có khái niệm gì về thủ đô, còn mấy người lớn kia thì lắc đầu bật cười không cho là đúng, hẳn là thấy người này rất biết tán dóc. Quỷ Bệnh lại mặc kệ, bởi vì Trương Duệ Dương hỏi nên y mới đáp lại, nếu là người khác, y có đồng ý hay không thì là chuyện khác, còn có tin hay không thì cũng chẳng liên quan tới y.

“Thủ đô cách nơi này xa lắm ạ?” Trương Duệ Dương tiếp tục hỏi.

Lần này thì Quỷ Bệnh lười trả lời, nhưng Phó Đam thì lại xoa xoa ngực, thần sắc hoảng hốt mà nói một từ: “Xa.”

“Vô cùng vô cùng xa đó.” Ngô Tử Nhiên ngồi bên tăng thêm giọng điệu, “Phải ngồi máy bay mới tới được.”

Lý Viễn Trác liếc cô bé một cái, không có tâm tư huyên thuyên thích nói linh tinh như con gái, bởi vì trong lòng nó đang bàng hoàng luống cuống giống Trương Duệ Dương. Chẳng qua biểu hiện của từng đứa không giống nhau, bọn chúng đều từng mất đi người nhà, tự nhiên là sợ hãi chuyện cũ tái diễn.

“Chúng ta làm gì bây giờ? Phải đi tìm dì như thế nào đây?” Trương Duệ Dương nhìn người này ngó người kia, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng trên người Quỷ Bệnh, gương mặt nhỏ hoang mang vô cùng, dù nhóc có nỗ lực kiềm chế nhưng mọi người vẫn nhìn ra được sự khủng hoảng đang dần lan tỏa.

“Phải đi tìm thế nào, hiện tại không có máy bay cũng không có xe lửa, chúng ta không đi bộ được đâu…” Ngô Tử Nhiên luôn luôn tiếp lời rất nhanh, cũng đả kích người ta triệt để. Chẳng qua càng nói về sau, mắt của cô bé cũng đỏ hết lên.

Thấy mấy đứa nhỏ vậy mà lại tin lời Quỷ Bệnh, bắt đầu nghiêm túc thảo luận chuyện đến thủ đô, còn vì thế mà thương tâm khổ sở không thôi, mắt thấy tình hình sắp bị bẻ ngoặt, sắc mặt đám người Tiêu Thắng không tốt lắm, tính tình dị năng hệ hỏa kia tương đối nóng nảy, trực tiếp mở miệng vạch trần lời nói dối của đối phương: “Thủ đô cách Bắc Trần hơn hai ngàn km, hiện tại máy bay căn bản không thể cất cánh, sao họ có thể chạy đến đó chỉ trong vài giờ ngắn ngủi được? Quả thực là nói hươu nói vượn.”

Tiêu Thắng hơi nhíu mày, nhưng lại không ngăn cản. Anh biết dị năng của Lý Mộ Nhiên, nhưng Tống Nghiễn cũng đã nói qua hạn chế khoảng cách của cô, nếu cô thực sự có năng lực vượt mấy ngàn km như vậy, chỉ sợ đã sớm giúp Trương Duệ Dương tìm được ba của nhóc rồi, cần gì phải cực khổ đi từ từ cùng đoàn xe với bọn họ làm gì.

Trong lòng tài xế lại nảy lên, nghĩ tới trước lúc đến căn cứ Đông Châu, Tống Nghiễn tiện đường tiện thể mang mấy người Lý Mộ Nhiên đi săn zombie, Lý Mộ Nhiên hình như có đề cập qua cô và Trương Duệ Dương là từ bên chỗ Trung Châu không hiểu sao lại rơi xuống Đông Châu, hắn thầm nghĩ có lẽ Quỷ Bệnh cũng không nói dối. Chẳng qua trong lòng vẫn hoài nghi vô cùng, cho nên hắn mọt mực không mở miệng nói ra, muốn xem xem Quỷ Bệnh giải thích thế nào.

Nào biết Quỷ Bệnh không thèm để ý bọn họ, ngược lại là Trương Duệ Dương muốn khóc nhưng không khóc kia đột nhiên kêu a một tiếng, vẻ mặt như hiểu ra: “Chắc chắn là dì gặp phải nguy hiểm rồi.” Nói xong câu đó, nước mắt vốn sắp rơi của nhóc vậy mà lại thần kì lập tức biến mất. Có lẽ từng có một lần kinh nghiệm, tuy rằng trong lòng khổ sở nhưng Lý Mộ Nhiên không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

Một câu không đầu không đuôi, ngoài Quỷ Bệnh thì không ai hiểu gì cả. Tiêu Thắng vừa định hỏi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng súng. Anh ta sửng sốt, liếc mắt nhìn ba người kia, đang nghĩ ai lỗ mãng như vậy thì không nghĩ tới lại có thêm từng đợt tiếng súng ngắt quãng, ngay sau đó là tiếng còi cảnh báo bén nhọn đâm thủng màn đêm, trong đêm tuyết có vẻ dị thường kinh hoàng.

Có kẻ đột kích!

“Tôi đi ra ngoài xem thế nào, các cậu ở lại đây.” Tiêu Thắng nhảy dựng lên, không thể tiếp tục ăn nữa, vội vàng giao phó xong liền rời đi.