Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 174: Zombie truy kích (1)




Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

“Đi bảo người dị năng các hệ thổ thủy băng tập hợp phía sau đoàn xe, những dị năng còn lại dọn dẹp thực vật biến dị, người khác chuẩn bị chiến đấu.” Tiêu Thắng cũng không sốt ruột, phân phó mấy cấp dưới theo bên người đâu ra đó. So với đằng trước phía sau đều là zombie, hiện giờ một bên là thực vật biến dị không thể di động, một bên là zombie, tình huống dễ đối phó hơn một chút, hơn nữa bây giờ còn có thời gian, bọn họ hẳn là có thể xây được tường phòng ngự với độ cao nhất định để chống đỡ một trận. Trên thực tế, chuyện khiến anh lo lắng hơn chính là đến giờ vẫn không thấy Tống Nghiễn trở về, nhưng mà cho dù có lo hơn nữa anh cũng không thể biểu lộ ra được.

Mọi người phân công nhau đi truyền lại mệnh lệnh, Tiêu Thắng thì vòng ra phía sau đoàn xe.

Cốc cốc cốc! Trương Duệ Dương đang ôm Ú Ú một mực chờ đám Lý Mộ Nhiên trở lại, trong lòng như bị mèo cào, cọ tới cọ lui trên ghế, ngồi thế nào cũng thấy không vừa ý, nhưng lại không dám hỏi chú lái xe trầm mặc ít lời kia, cũng càng không dám tự ý xuống xe. Đúng lúc này, cửa sổ xe bị gõ lên. Nhóc vui mừng còn tưởng là Lý Mộ Nhiên đã trở lại, vội mở cửa xe ló đầu ra, lại nhìn thấy Quỷ Bệnh tay chống nóc xe, nửa nghiêng nửa tựa ở bên ngoài.

“Chú Bệnh, chú tìm cháu ạ?” Nhóc nhìn ra sau, không thấy đám Phó Đam mới mở miệng hỏi.

“Cho ta mượn cái này.” Quỷ Bệnh hạ mắt, ánh mắt quét về phía Ú Ú vẫn không nhúc nhích trong lòng Trương Duệ Dương. Cũng không đợi trả lời đã trực tiếp duỗi tay xách nó ra.

“Nhưng mà…” Trương Duệ Dương coi Ú Ú là bạn tốt, muốn hỏi ý nó một chút lại bị Quỷ Bệnh nhét vào trong xe.

“Ngồi yên ở đây.” Nói xong, cạch một tiếng đóng cửa xe lại.

Trương Duệ Dương sờ cái đầu thiếu chút nữa bị đập vào cửa, muốn xuống xe đuổi theo xem chú Bệnh định làm gì Ú Ú, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể xin giúp đỡ mà nhìn phía tài xế: “Chú ơi, cháu muốn xuống xe đi xem một chút, có được không ạ?”

“Không thể.” Tài xế trả lời rất nhanh cũng rất cứng ngắc, giọng điệu một vẻ không cho phép thương lượng. Với hắn mà nói, ngài Tống đã giao đứa nhỏ này cho mình, hắn đương nhiên phải coi chặt một chút.

Trương Duệ Dương bĩu cái miệng nhỏ, ngoan ngoãn ngồi lại, chẳng qua vẫn cứ ngóng trông mà nhìn ra cửa sổ, lần quay đầu này nhóc chờ đợi ngoài Quỷ Bệnh thì còn có thêm một con côn trùng biến dị. Nhóc cảm thấy bản thân rất không có nghĩa khí, Ú Ú sợ hãi như vậy, nhóc lại không thể giúp nó… Chỉ là chú Bệnh cũng không phải người xấu, hẳn sẽ không muốn ăn thịt Ú Ú đâu nhỉ?

“Chú ơi, thịt Ú Ú không ăn được đâu.” Có thể là càng nghĩ càng lo lắng, nhóc nhịn không nổi nói với tài xế ngồi phía trước, cũng không nghĩ chuyện này thì có liên quan gì đến đối phương, mà hiếm thấy chính là tài xế lại đáp lại nhóc.

“Nhóc từng ăn rồi?” Giọng nói cứng ngắc kia đừng nói là trẻ con, cho dù là người lớn cũng không nghe ra là hắn đang nói đùa.

“Không… Không ạ…” Trương Duệ Dương nghẹn một hơi, một lát sau mới lắp bắp trả lời.

Vốn dĩ lo lắng tài xế sẽ nói mấy câu linh tinh như muốn thử chút hay không, kết quả người ta không mở miệng nữa. Nhóc không khỏi lén thở ra một hơi, cũng không dám lên tiếng nữa, thậm chí cảm thấy Ú Ú đi theo chú Bệnh vẫn sẽ được an toàn, dù sao chú Bệnh ở cùng với nhóc lâu như vậy rồi mà chưa từng muốn ăn Ú Ú đâu. Phải rồi, chú Bệnh vốn dĩ không ăn gì mà. Nghĩ đến đây, trái tim nhỏ của nhóc rốt cục cũng quay về chỗ cũ.

Mà Quỷ Bệnh đã dạo qua một vòng từ nghi ngờ đến tin tưởng trong cái đầu nhỏ của Trương Duệ Dương, lúc này đang xách theo Ú Ú mặc kệ những ánh mắt quái dị của người khác đi tới phía trước đoàn xe, cuối cùng dừng lại ở lối vào khe núi mọc đầy các loại thực vật biến dị. Hiện tại người biến dị nhận được mệnh lệnh lục tục kéo tới, có người đã bắt đầu ra tay, tất cả mọi người biết tình huống khẩn cấp, lối đi được mở ra sớm giây nào thì những chiến hữu ngăn cản zombie sẽ có thêm một phần cơ hội sống, bởi vậy không ai dám qua loa cả.

Quỷ Bệnh cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ nói một tiếng ‘Đi’ với Ú Ú, rồi giơ tay ném nó ra ngoài.

Hành động này không khỏi dẫn tới những cái ghé mắt sôi nổi của nhóm người dị năng bận rộn đang muốn tỏ vẻ bất mãn, thoáng chốc lại thấy con dế nhũi biến dị tưởng đã chết cứng kia trong nháy mắt vừa rời khỏi tay Quỷ Bệnh liền ‘phạch’ một cái giương cánh ra, như tia chớp màu đen vọt vào rừng thực vật biến dị.

Nhìn Quỷ Bệnh chầm chậm xoay người định cứ thế mà đi, một dị năng hệ kim vừa đuổi vừa gọi theo: “Này, người anh em, từ từ đã.”

Vì thế, Quỷ Bệnh đứng lại, im lặng nhìn hắn.

Người nọ bị y nhìn chăm chú, trong lòng nảy lên cảm giác bị chấn áp không hiểu nổi, nháy mắt tắt tiếng, thẳng đến khi Quỷ Bệnh chờ nhưng không thấy hắn tiếp tục, quay đầu muốn rời đi thì người nọ mới phản ứng lại, vội nâng tay ngăn cản, nói gấp: “Con côn trùng biến dị kia là của tiểu Dương Dương, anh ném vào rừng biến dị như vậy nếu bị chúng tôi ngộ thương thì làm sao?” Hiển nhiên bởi vì Tống Nghiễn có thêm ‘người thân’, đám Dương Dương đã được mọi người trong đoàn xe biết rõ. Ai cũng biết tiểu Dương Dương cho dù đi tới đâu cũng sẽ mang theo một con côn trùng biến dị kỳ quái, hơn nữa con côn trùng kia không tấn công người khác, cho nên hắn mới lên tiếng dò hỏi. Dù sao chờ đến lúc mọi người chém giết đỏ mắt, ai còn có thể lo lắng cho một con côn trùng chứ.

“Không ngại.” Quỷ Bệnh ném xuống hai chữ này, liền không để ý tới hắn nữa, tự mình rời đi.

Người nọ cứng họng, một người khác vỗ vai hắn, nói: “Kệ đi, chúng ta chú ý chút là được, thật ra…” Câu kế tiếp chưa nói hết, nhưng tất cả mọi người biết, ý chính là không rảnh để lo, mà cũng không có cách nào lo được. Dù sao chỉ là một con côn trùng mà thôi, trẻ nhỏ chóng quên, cùng lắm là khóc một trận, qua mấy ngày sẽ quên ngay thôi.

Dường như cũng chỉ có thể như vậy. Người nọ nhún nhún vai, lòng có hơi bất đắc dĩ, nhưng mà đương lúc hắn và bạn đang chuẩn bị gia nhập đội ngũ tiêu diệt thực vật biến dị, lại thấy được một màn khiến họ cả đời khó có thể quên được.

Trong khe núi dây leo chằng chịt gió lùa cũng khó, thực vật biến dị đang từng đám từng đám khô héo rụng xuống. Không sai, đám thực vật biến dị trước đó giương nanh múa vuốt tung hoành chiếm toàn bộ khe núi ngay cả người dị năng cũng không thể ung dung đối phó hiện giờ như trúng phải dịch bệnh, từng lùm từng lùm đổ xuống. Mà những cây không khô héo cũng cố gắng co mình lại, rời xa con đường vốn có, thiếu điều không dính sát vào trên vách đá nữa thôi. Chỉ ngắn ngủi vài phút, cảnh sắc đối diện khe núi liền lộ ra. Một con đường trống rỗng, hai bên đường là những tòa kiến trúc bất hợp pháp so le xám xịt không đều nhau, không có zombie.

Nhóm dị năng vốn dừng lại bởi vì khiếp sợ, thấy thế đột nhiên phản ứng lại, người dị năng hệ hỏa nhanh chóng tung ra cầu lửa, lửa nóng đốt đám thực vật biến dị khô héo thành từng mảnh tro tàn, dị năng hệ phong thổi tàn tro dày đặc đi, hiện ra một con đường nhỏ rộng hơn 10m dài gần 200m. Niềm vui tới quá đột ngột khiến người ta không kịp trở tay, trong lúc nhất thời ngoại trừ tiếng ‘lách tách’ khi đốt tàn dư của thực vật biến dị phát ra, hiện trường hoàn toàn im lặng.

Mãi đến khi nhìn thấy một sinh vật biến dị màu đen to bằng con nghé con vỗ cánh lảo đảo như say rượu bay tới phía bên này, không biết là ai kêu lên một tiếng ‘Ú Ú’, tức khắc đám người bộc phát ra tiếng hoan hô điếc tai, ánh mắt nhìn về phía Ú Ú béo tròn kia không còn xa cách lạnh nhạt, mà thêm một phần thân cận cùng kính nể. Chẳng qua trong giới hạn của nó không có tính xác định, hơn nữa sức chiến đấu của nó quá mạnh nên không ai dám nhào lên ôm nó để ăn mừng công thần. Mà dù Ú Ú đã to hơn mấy lần, tính tình cũng chẳng hề thay đổi, ngoài Dương Dương ra nó không để ý tới bất luận kẻ nào, cứ như vậy trong cái nhìn chăm chú của mọi người mà nghênh ngang xuyên qua đám người bay đến bên chiếc xe Dương Dương ngồi trong đó, ‘rầm’ một tiếng đụng vào cửa xe, lõm luôn một cái hố trên đó.

Tài xế đại khái nhận ra nó, cho nên chỉ hơi nhíu mày, chưa nói gì cả.

Dương Dương mở cửa xe, liếc mắt liền thấy Ú Ú lớn hơn rất nhiều so với trước lúc rời đi, cũng không quá kinh ngạc, chỉ bảo: “Ú Ú, mày lớn như vầy, xe không chứa nổi thì làm sao bây giờ.” Với một người thường xuyên chứng kiến sự tăng trưởng thần kỳ của Ú Ú mà nói, chỉ cần nó không biến thành loài sinh vật khác thì cho dù có to lên 100 lần, phỏng chừng cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái.

Ú Ú không thân mật cọ người nhóc như trước nữa, bày tỏ nó có thể ngồi trên nóc xe, rồi sau đó đưa đầu qua trước mặt nhóc, hé miệng, từng viên tinh hạch màu xanh lá đậm nhạt không đồng nhất bị phun ra. Thì ra do tinh hạch quá nhiều, nó không tiêu hóa nổi nhưng lại chẳng nỡ vứt, vì thế mạo hiểm sẽ bị năng lượng xanh nổ tan xác mà kiên cường mang trở về.

Trong tay Dương Dương chưa từng có tinh hạch thực vật, nhóc giống ba mình, tuy rằng tay chân rất nhanh nhẹn nhưng thời điểm đối mặt với động thực vật biến dị lại không thể làm gì được, bởi vì với độ cứng chắc của chúng nó thì sức mạnh của người thường căn bản không thể gây hại được. Cho dù là người dị năng thì cũng có yêu cầu dị năng riêng, như hỏa, kim, mộc, lôi, băng vv..vv.., mới có sức liều mạng với chúng nó, kiểu dị năng như Lý Mộ Nhiên, gặp phải tình huống giống vậy cũng vô dụng. Thế nên khi thấy được một đống lớn tinh hạch thực vật xinh đẹp, nhóc nhất thời vui đến nở hoa, rạo rực thu hết tinh hạch lại, còn không quên xác nhận với Ú Ú.

“Cho tao hết à?”

Chiếc cánh trong suốt của Ú Ú mở ra rồi lại thu vào, ‘xạch’ một tiếng, dáng vẻ mơ mơ màng màng, nhìn qua vô cùng muốn ngủ.

“Tao có thể để lại cho chú Bí Đỏ không?” Trương Duệ Dương lại xác nhận một chút. Ba nhóc không dùng được tinh hạch, dì Mộ Nhiên cũng không dùng được loại này, dường như chỉ có chú Bí Đỏ là có thể.

Vừa nghe đến mấy chứ chú Bí Đỏ, Ú Ú vốn còn đang mơ hồ nháy mắt tỉnh táo lại, phẫn nộ kêu hai tiếng ‘chi chi’, bay thẳng lên nóc xe, thân thể nặng nề ép đến khiến xe lung lay một cái, mà tài xế lại như không cảm giác được chút gì, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như tiền kia.

“Là đồng ý rồi đúng không. Tao ngốc thật đó, khẳng định là sẽ đồng ý rồi, chú Bí Đỏ sinh ra Ú Ú thì chính là ba ba của Ú Ú, sao Ú Ú lại không đồng ý được chứ. Tao nhớ ba lắm, Ú Ú hẳn cũng rất nhớ chú Bí Đỏ đúng không.” Trương Duệ Dương vỗ cái đầu nhỏ của mình, tự nói thầm. May mắn Ú Ú vừa lên nóc xe liền ngủ luôn, bằng không khẳng định sẽ kháng nghị, nó mới không muốn đưa tinh hạch cho người kia dùng đâu, hoặc là nói, nó không muốn đưa tất cả tinh hạch mình lấy được cho người khiến nó sợ hãi dùng. Đáng tiếc sự giao lưu giữa hai người bạn còn tồn tại chút chướng ngại, Trương Duệ Dương không thể hoàn toàn cảm nhận được tâm tình của nó.

Tài xế quay đầu nhìn cậu nhóc đang hăng say tự nói với chính mình, bỗng nhiên duỗi người ra, đưa tay móc lấy cửa xe, ‘cạch’ một tiếng đóng chặt lại. Trương Duệ Dương bị hoảng sợ, nháy mắt ngậm miệng ngay, ngây ngốc nhìn tài xế. Hai tròng mắt to đen lúng liếng, trong vắt không nhiễm chút tạp chất lại mang theo nét ngây thơ, nhìn đến khiến lòng người mềm nhũn. Tài xế nhịn rồi nhịn, nhịn không nổi nữa, khi thu tay lại thuận tiện nhéo một cái trên mặt cậu nhóc, sau đó lại lạnh mặt ngồi về chỗ.

Trương Duệ Dương ngơ ngác nhìn tài xế bắt đầu khởi động xe, đi theo đoàn xe về phía khe núi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhóc chẳng rõ bản thân vì sao lại bị nhéo má nữa.