Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 172: Căn cứ thủ đô (1)




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Hai người muốn đến căn cứ sao?” Cửa kính xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ bên trong.

Căn cứ? Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên đều sửng sốt, không hẹn mà cùng bật thốt lên hỏi “Căn cứ nào?” Lý Mộ Nhiên thì không cần phải nói, bằng khả năng tra xét địa hình bốn phía của cô cũng biết khẳng định không phải căn cứ Đông Châu, mà Tống Nghiễn dựa vào sự quen thuộc với căn cứ Đông Châu và cả dị năng vượt qua khoảng cách hạn chế của Lý Mộ Nhiên ngay tức khắc phủ định điểm này. Nếu hắn nhớ chuyện trong hoàn cảnh cực độ nguy hiểm Lý Mộ Nhiên sẽ nhảy đến một nơi cách xa ngàn dặm, không chừng hiện tại sẽ không lạc quan như thế nữa.

“Đương nhiên là căn cứ thủ đô rồi, rốt cuộc hai người chui từ đâu ra thế? Đã tới tận cửa thủ đô còn không biết muốn đi đâu.” Trong mắt cô gái kia ẩn chứa đầy cảm giác ưu việt khi nhìn từ trên cao xuống, hoặc có thể nói là khi người thành phố thấy dân quê, sau đó không đợi hai người phản ứng lại đã hỏi: “Hửm, đây là vợ cậu nhỉ, có phải bị thương rồi không, nào nào, lên xe lên xe, tôi chở cậu một đoạn đường. Nếu không phải bà đây thấy cậu cũng không tệ lắm, biết thương vợ thì đã mặc kệ cả hai rồi.” Trong khi nói chuyện, cô đã đẩy ra cửa xe, chính mình lùi vào trong, nhường ra một vị trí.

Nhờ cô nhắc nhở, hai người mới nhớ tới việc này, Tống Nghiễn không cảm thấy làm sao cả, hắn đã bị mấy chữ căn cứ thủ đô làm kinh ngạc, đờ đẫn mà cởi dây lưng buông Lý Mộ Nhiên xuống. Hiện trong lòng hắn còn đang cân nhắc lặp đi lặp lại cái tên này, đoán rằng đây có phải chỉ là tên của căn cứ thôi hay không, chưa chắc là nó ở thủ đô thế nên cũng không chú ý lời cô gái kia nói. Lý Mộ Nhiên lại xấu hổ không thôi, nhưng khi cô đỡ bờ vai dày rộng rắn chắc của Tống Nghiễn để đứng trên mặt đất, trong lòng vẫn loạn nhịp, không thể không thừa nhận khi được hắn cõng vừa ổn định lại vừa an tâm, giống như trước mặt có một tòa núi lớn che chắn, có thể không sợ bất cứ hiểm nguy nào.

Nếu nói hai người không có chút đề phòng nào với cô gái chủ động giúp đỡ này, là không có khả năng, nhưng trong lòng cả hai đều có nghi vấn, hơn nữa lại chẳng rõ căn cứ mà cô ta nói có cách xa lắm không, cho nên vô cùng ăn ý mà đồng thời lựa chọn lên xe. Giả như đối phương thực sự không có ý tốt, bọn họ cũng không phải kẻ yếu dễ bắt nạt.

Trên xe tổng cộng có ba người, ngoài ý muốn nhất đó là tất cả đều là nữ. Trừ cô gái nói chuyện với bọn họ, hai người khác ngồi phía trước. Lái xe là một cô gái đầu bóng láng, mắt màu lục, khuôn mặt lai tinh mỹ đến tận cùng, thời tiết lạnh như vậy cô lại để đầu trơn bóng, cũng không biết là vì muốn tỏ vẻ ngầu hay thật sự không sợ lạnh, trong miệng cô đang nhấm nháp gì đó, liếc cũng không thèm liếc Tống Nghiễn với Lý Mộ Nhiên một cái. Một người khác có khuôn mặt rất bình thường, so với bạn bè của cô, gần như không có chút cảm giác tồn tại nào. Ngược lại cô gái chủ động ban nãy thì quay đầu lại, nở một nụ cười thân thiện.

“Hóa ra cô không sao.” Khi thấy Lý Mộ Nhiên đi đứng như thường lên xe, cô gái xinh đẹp diễm lệ không khỏi ngạc nhiên mà kêu lên, bộ dáng như thể bị lừa gạt.

“Dạ? Đúng vậy.” Đối mặt lời lên án, Lý Mộ Nhiên tự cảm thấy mình vô tội, nhưng vẫn tốt tính mà đáp.

“Vậy sao cô còn để chồng cõng làm gì? Đã là thời buổi nào rồi còn yếu ớt như thế, cô sống đến hiện tại kiểu gì? Cô biết như vậy không chỉ hại chính cô mà còn sẽ liên lụy đến chồng cô không…” Cô gái kia biểu hiện lòng đầy căm phẫn, cũng không biết cô ta chỉ là không quen nhìn, hay là thích bênh vực kẻ yếu.

“Anh ấy là thầy giáo của tôi.” Lý Mộ Nhiên thật vất vả chen một câu, biện giải cho mình.

“Ồ, hai người còn là tình thầy trò? Không sao không sao, tận thế đến nơi rồi, ai quản chuyện này nữa, bên cạnh vẫn còn người thân đã là không tồi. Nhưng không thể vì thế…”

“Chúng tôi không phải…” Lý Mộ Nhiên cảm thấy vô lực, cao giọng đánh gãy lời đối phương. Nếu chỉ một mình cô thì thôi, nhưng khi nhân vật chính còn lại trong đề tài vẫn đang lắng nghe, cô cảm thấy rất xấu hổ.

“Không phải thì không phải, cần lớn tiếng vậy à? Đừng nói nữa, cô như thế là không tốt, cô như vậy, khó trách phụ nữ luôn bị khinh thường.” Cô gái kia nhướng mày lên, ngôn từ chính nghĩa mà chỉ trích.

Lý Mộ Nhiên chợt cảm thấy hơi tức giận, nghĩ thầm rằng nếu tôi không lớn tiếng thì khiến cô ngừng được chắc? Bà cô này đúng là quản nhiều, cái gì cũng không biết đã chỉ trích lung tung như hiểu rõ lắm, chưa kể đến quan hệ giữa mình và chủ nhiệm Tống không phải như cô ta nói, cho dù là thật thì liên quan gì đến cô ta đâu. Đáng tiếc nghĩ thì nghĩ vậy, cô cũng không tiện nổi giận, bởi vì nếu không phải đối phương thích xen vào chuyện người khác, chỉ sợ lúc này cô với Tống Nghiễn vẫn còn đang đứng ngơ ngác giữa đường đây.

Hai cô gái phía trước hình như đã quen việc bạn mình lắm chuyện, không nói một lời, thấy cô có xu thế tiếp tục lải nhải, Tống Nghiễn luôn trầm mặc rốt cục không nhẫn nổi, ho khan một tiếng, mở miệng giải vây: “Thân thể Mộ Nhiên không tốt, đi chậm, là chính tôi muốn cõng em ấy. Em ấy nhẹ, không mấy lạng thịt, không ảnh hưởng gì.”

Lý Mộ Nhiên không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt mấy giây, rốt cục không lên tiếng nữa.

Lẽ ra chỉ cần đương sự nói như vậy, người bình thường nên ngậm miệng, hoặc là chuyển đề tài, nhưng hiển nhiên cô gái xinh đẹp này không nằm trong phạm trù ‘người bình thường’. Cô vô cùng dũng cảm mà vỗ bả vai Lý Mộ Nhiên ngồi giữa, lại cách lớp áo lông thật dày nắn vuốt, bông lời nhận xét: “Quả nhiên rất gầy, chỉ toàn xương thôi.” Sau đó không đợi Lý Mộ Nhiên phản ứng lại, chuyển hướng qua Tống Nghiễn: “Anh bạn, thế là cậu không đúng rồi, trước kia cậu chiều chuộng vợ mình là đương nhiên, nhưng hiện tại còn như vậy thì là hại cô ấy. Nghe lời tôi, cậu nên sớm nghĩ biện pháp rèn luyện cho cô ấy mới đúng, như vậy hai người sẽ sống tốt hơn rất nhiều, cũng không đến mức gầy thành bộ dạng này. Tôi biết hai người nhất định chê tôi lắm miệng, nhưng bà đây khuyên bằng cả tấm lòng, thật sự là vì tốt cho cả hai đấy.” Được rồi, cô ta cũng tự hiểu lấy mình.

“Cô nói rất đúng, về sau tôi sẽ chú ý.” Tống Nghiễn hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý mà đáp ứng, xem ra hắn cũng không phải không biết xã giao, người dưới mái hiên, sẽ biết tùy theo thời thế thay đổi.

Lý Mộ Nhiên buồn bực đến mức muốn nói lời thô tục, nhưng cũng chỉ có thể thành thật mà nghe hai người bọn họ ở đó nói bậy nói bạ. Cô cũng chẳng muốn bị đuổi xuống xe đâu!

“Em gái, chị bảo em này, phụ nữ chúng ta không thể chịu thua kém, cũng không thể ỷ lại tất cả cho đàn ông. Nếu không đến lúc bọn họ thay lòng đổi dạ, chẳng lẽ chúng ta sẽ không sống nổi à?” Cô ta giáo huấn xong Tống Nghiễn, lại quay sang Lý Mộ Nhiên.

“Dạ.” Lần này Lý Mộ Nhiên học ngoan, từ bỏ giải thích, nhỏ nhẹ mà tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế, cuối cùng cô gái kia cũng cảm thấy mỹ mãn, rốt cục nhớ tới chuyện khác, quét mắt nhìn ba lô có vẻ trống rỗng đặt trên chân Tống Nghiễn, lại nhìn thanh đao dính não và máu khô của zombie Lý Mộ Nhiên mang theo, tò mò hỏi: “Hai người từ đâu tới đây? Không phải là đi bộ tới đấy chứ? Sao không nghĩ cách kiếm một chiếc xe?”

Lúc này xe đã đi rất xa, nhìn phong cảnh ngoài xe qua lớp cửa kính, khi nhìn thấy tòa tháp dấu hiệu, đối với một người vô cùng quen thuộc thủ đô như Tống Nghiễn rốt cục cũng biết thủ đô này đúng là nơi trong kí ức. Nghe thấy hỏi, hắn áp chế khiếp sợ trong lòng, nói: “Chúng tôi từ Ngu Nam đến đây, muốn tìm căn cứ để đặt chân. Vốn có xe, trên đường không tìm được xăng nên đành phải bỏ, vừa đi vừa nghĩ cách, qua bên này lại không quen thuộc, cũng không biết đã đi tới chỗ nào.”

Ngu Nam là một thành phố nhỏ cách thủ đô hơn 400km, khi thiếu niên hắn đã từng bị ném tới bên kia học vài năm, sau này rảnh rỗi lại qua đó vài lần, cho nên khi bị hỏi liền thuận miệng nói ra. Đó cũng là sau khi hắn xác định mình thật sự đang ở gần thủ đô mới trả lời như thế, nếu đổi thành vừa lên xe đã bị hỏi, trong tình huống mơ hồ không chừng hắn sẽ ăn ngay nói thật. Nói thật thì cũng không sao nhưng chỉ sợ sẽ khiến người nghe nghi ngờ, sẽ phiền toái, dù sao Đông Châu cách thủ đô thật sự quá xa.

Nghĩ đến khoảng cách, hắn không khỏi nhìn Lý Mộ Nhiên, trong lòng vừa phiền não lại vừa buồn bực, không phải có hạn chế 20km sao, sao khi bỏ chạy lại xa như vậy?

Lý Mộ Nhiên dĩ nhiên nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, nhưng cũng chỉ có thể lờ đi, cô đang sốt ruột đến muốn chết đây. Đám Dương Dương bị ở lại đoàn xe, nếu Quỷ Bệnh phủi tay đi, vậy phải làm thế nào. Trước kia cô lại chưa từng tới thủ đô, đi hướng nào để trở về cô không rõ ràng lắm, này thật đúng là… Sao mấy lần đều thành tình huống éo le vậy, quả thực là xui muốn chết. Nếu lần gặp nguy hiểm nào cũng thế, không chừng ngày nào đó liền trực tiếp ném cô ra nước ngoài luôn mất.

“Ngu Nam? Tôi cũng ở Ngu Nam này, không ngờ thế mà gặp đồng hương. Tôi ở thành Nam, hai người ở đâu?” Cô gái kia vừa nghe là Ngu Nam, nhất thời lên tinh thần.

Nghe được lời của cô, Tống Nghiễn có xúc động muốn chửi má nó, trên mặt lại bình tĩnh mà nói: “Hình như chúng ta không ở cùng nơi rồi, chỗ chúng tôi không có thành Nam, nhưng lại có thành Bắc.” Nếu đến bây giờ còn không rõ cô gái này mặt ngoài nhìn qua tùy tiện, như bác gái có chồng, kỳ thật tâm tư thâm trầm, nói chuyện là đang thăm dò bọn họ, thì hắn sống phí cơm rồi.

“Đúng đúng đúng, là thành Bắc, thành Nam thành Bắc thành Bắc thành Nam, bà đây toàn nhầm.” Cô cũng không hàm hồ, lúc này thừa nhận nói sai.

“Chúng tôi ở cổng Nam.” Khuôn mặt Tống Nghiễn nghiêm lại, trả lời ngắn gọn tỏ vẻ mình  thấy bất mãn đối với sự thăm dò của cô nhưng cũng không muốn đắc tội đối phương. Khi hắn học ở Ngu Nam, là ở nhờ nhà anh họ ở cổng Bắc. Sau này anh họ bị gọi về thủ đô, nhưng phòng ở này vẫn giữ. Phong cảnh Ngu Nam xinh đẹp tuyệt trần, khí hậu lại vô cùng tốt, rất thích hợp nghỉ ngơi nhàn hạ.

“Hai người chỉ có một dị năng mà lại có thể đi đến đây, giỏi thật đấy. Mà anh trai này có hai hệ dị năng lôi và kim, quả thật rất lợi hại, cho dù là trong căn cứ thủ đô thì cũng không được mấy người.” Đúng lúc này, cô gái dung mạo bình thường ngồi phía trước đột nhiên mở miệng, hiển nhiên là vì hòa giải cho bạn mình, đồng thời trong lời nói cũng mang vài phần cảnh cáo.

Cô vừa nói ra lời, Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên quả nhiên chấn động. Trước mắt, dù cô không nhìn ra dị năng của Lý Mộ Nhiên, nhưng chỉ bằng việc cô có thể nói ra dị năng của Tống Nghiễn là gì, đã đủ để chứng minh người này không đơn giản, hoặc là cả ba người đều không đơn giản.

“Em là người chưa chưa thức tỉnh hả?” Có lẽ trước đó cả ba không bàn bạc trước, cho nên sau khi nghe thấy lời nói của cô gái phía trước, cô gái diễm lệ thậm chí rất kinh ngạc, rồi sau đó mới giật mình lại thêm đồng tình mà nói: “Khó trách. Một người bình thường như em rất khó đuổi kịp tốc độ của người dị năng, huống chi còn ăn không đủ no.” Nhận định ăn không đủ no này là suy đoán từ cái ba lô lép xẹp của hai người. Tuy rằng cô thăm dò nhưng kỳ thật không có ác ý, chẳng qua là do tâm tính cảnh giác rèn luyện ra sau tận thế. Nếu cái gì cô ta cũng không hỏi, ngược lại Tống Nghiễn sẽ nghĩ nhiều.

Đề tài này Lý Mộ Nhiên không tiện tiếp lời, đơn giản là giữ im lặng. Hiển nhiên cô gái kia cũng không ngại, tiếp tục nói: “May mắn trong hai người còn có một dị năng, nếu không muốn vào căn cứ sẽ không dễ dàng. Cho dù vào được, sinh hoạt sau đó cũng không tốt.”

Đối với điều này, Lý Mộ Nhiên chẳng hề có hứng thú. Cô vốn không nghĩ sẽ định cư tại căn cứ thủ đô, không vào được thì không vào, tùy tiện tìm một chỗ qua một đêm, chờ cô dưỡng đủ tinh thần, lập tức có thể chạy về Bắc Trần. Cô và Tống Nghiễn chỉ có hai người, một ngày có thể đi hơn 40km, dùng 2 – 3 tháng… Vừa nghĩ tới phải cần 2 – 3 tháng mới có khả năng gặp lại Dương Dương, nhất thời cô có cảm giác bị tường chắn lối. Cái dị năng dở hơi gì đây chứ, lúc nên có tác dụng không có tác dụng, lúc không nên có mẹ nó ngược lại xằng bậy. Đang nóng lòng thê nên cô trực tiếp quên hết tác dụng cứu mạng quan trọng từ dị năng của mình.