Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 171: Gặp nạn trên cao tốc (3)




Edit: Diệp Thần

Beta: Yến  Phi Ly

“Đừng sợ, sẽ không sao đâu.” Tống Nghiễn nương theo lực đẩy của sóng xung kích mà điều chỉnh phương hướng, vượt qua khoảng cách gần 5m, vừa mới nói xong, đã rầm một tiếng rơi trên nóc một chiếc Audi màu đen, cùng lúc đó thân người hơi khom lại, khẩu súng trong tay đã bắt đầu một vòng bắn phá mới, vì con đường phía trước mà thanh trừ chướng ngại. Hắn biết rất rõ uy lực của bom C4 mang theo bên mình, đã sớm tính toán được khoảng cách an toàn, cho nên không chỉ không hề e sợ hoảng loạn, mà còn có thể lợi dụng sóng xung kích của sức nổ mạnh để tăng tốc độ cùng khoảng cách của mình, dù trên lưng còn cõng thêm một người nữa cũng không ảnh hưởng chút nào đến hắn cả.

Lý Mộ Nhiên yên lặng lau mồ hôi lạnh ở trong lòng, một tay không tự giác được mà ôm lấy cổ hắn, tay khác thì nắm chặt dao găm, cố gắng duy trì tư thế nhất trí với hắn, tận hết khả năng giảm sự ảnh hưởng của mình tới hành động của Tống Nghiễn đến mức thấp nhất. Trong mũi tràn ngập mùi hương chỉ thuộc về người đàn ông kia nhưng cô lại không rảnh để nghĩ nhiều, chẳng qua trong vài phút ngắn ngủi, cô rốt cục biết vì sao hắn cứ nhất quyết muốn cõng cô rồi. Cô cũng là người dị năng, tốc độ chạy và phản ứng khi gặp nguy hiểm nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng đặt vào tình cảnh như trước mắt, lại hoàn toàn chẳng đủ dùng. Nếu thật sự để cô tự hành động, thì hai người tuyệt đối sẽ đi một chuyến không công.

Tống Nghiễn lại ném thêm hai quả lựu đạn, tiếng nổ mạnh cùng với tiếng súng đứt quãng vang lên khiến đại bộ phận zombie vốn đi về phía đoàn xe bị dụ lại đây. Mà Tiêu Thắng đã sớm được dặn dò khi tiếng nổ đầu tiên vang lên thì để cho người ở đoàn xe phía trước phóng đạn khói và đạn thối, đồng thời ngừng sử dụng súng hoặc dị năng phát tiếng động lớn, để có thể tạm thời che giấu chặn lại đường phía trước của zombie. Còn phía sau và hai bên, nên thế nào thì cứ thế ấy, chẳng qua giết chóc là tiến hành trong im lặng. Nhìn từ chính diện, đoàn xe to vậy cứ như biến mất giữa màn sương khói, so với tiếng nổ mãnh liệt cùng tiếng súng phía bên kia tạo ra sự đối lập rõ ràng. Đối với zombie chủ yếu sử dụng khứu giác và thính giác, thị lực lại vô cùng kém mà nói, sau khi khứu giác bị kiềm chế, thính giác đối với chúng nó sẽ trở thành chủ đạo trong hành động.

“Chúng đang đi về phía này.” Lý Mộ Nhiên thấy bản thân không giúp gì được, cho nên liền chuyên tâm chú ý tới tình huống bên đoàn xe.

Trong tay Tống Nghiễn chỉ còn bốn quả bom C4, đạn cũng đã dùng một nửa, tuy hắn muốn tận hết khả năng để tranh thủ thời gian cho đoàn xe, nhưng rất hiển nhiên số zombie bị bom và tiếng súng hấp dẫn lại đây không chỉ có zombie từ đoàn xe bên kia, mà còn có cả từ hướng thành phố Bắc Trần bên này. Cho dù hắn có chạy trước quét ra đủ không gian an toàn để đặt chân cho bản thân, nhưng vẫn cảm giác được đường phía trước ngày càng gian nan. Quá đông! Cho dù bị hắn bắn trúng đầu, những zombie đó lại do zombie đằng sau chen chúc cùng với xe phía trước ngăn cản mà không thể ngã xuống được, vì thế nhất thời hắn không có biện pháp xác định được zombie đó đã bị xử lý hay chưa, khi có nguy hiểm, hành động tự nhiên sẽ chậm lại, mà theo sự thả chậm đó, phía trước liền càng trở nên khó khăn. Mỗi lần ném bom hắn đều trở nên rất cẩn thận, lại không dám ném hai quả liên tiếp như trước, để tránh chuyện né không kịp.

Khe hở tạo thành sau khi nổ mạnh rất nhanh đã bị zombie không chút sợ hãi lấp đầy, ngọn lửa còn đang thiêu đốt hừng hực, thỉnh thoảng có ô tô đang cháy bùng lên một hai quả cầu lửa rồi nổ tung. Không ít zombie mang theo lửa trên người vẫn bất khuất mà chen chúc về phía đám Tống Nghiễn, bởi vì trên mặt đất đầy rẫy bình xăng nứt thủng từ các xe rồi lại bởi vì nhiệt độ cao bốc ra từ xăng dầu, cho nên trong không gian chật chội này ngọn lửa không những không tắt, ngược lại còn lan sang những zombie khác. Đưa mắt nhìn lại, cầu lửa hình người ở khắp nơi, cảnh tượng vô cùng khiến người ta hoảng sợ.

Phập, Lý Mộ Nhiên đột nhiên nằm sấp người, đao trong tay từ trên hạ xuống cắm vào một con zombie bỗng chồi ra từ bên cạnh muốn túm lấy cẳng chân Tống Nghiễn, bởi vì dao đã được dị năng hệ kim gia cố cho cứng và sắc nhọn hơn cho nên để hoàn thành động tác này cô cũng không phải quá cố sức.

“Chủ nhiệm, chúng ta trở về đi.” Thu dao lại, Lý Mộ Nhiên nói với Tống Nghiễn. Cô cảm giác hiện giờ hắn không lưu loát như lúc đầu, hơn nữa zombie ngày càng nhiều khiến cô thấy rùng mình, mấy xe xung quanh bị chúng bò đầy lên rồi, cứ tiếp tục ở lại thì sẽ càng ngày càng nguy hiểm.

“Chờ thêm một chút.” Tống Nghiễn vẫn cứ kiên trì. Theo như hắn thấy, đã tới đây rồi thì không thể trắng tay trở về được, huống chi hiện tại cũng chưa đến nỗi không thể không đi. Đương nhiên, sở dĩ hắn làm ra quyết định này, một là bởi gan lớn và bản tính bất khuất kiên cường cho phép, mặt khác đó là xuất phát từ sự tin tưởng đối với Lý Mộ Nhiên. Hắn tin rằng cô tuyệt đối có năng lực đưa họ rời đi khi gặp phải nguy hiểm, tựa như vừa rồi đúng lúc ra tay giúp hắn giải quyết con zombie đột nhiên ập tới khiến hắn không kịp trở tay kia.

Ở chung mấy ngày này, Lý Mộ Nhiên phỏng chừng cũng hiểu được chút tính tình của hắn, biết có khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ có thể lên tinh thần, vừa quan sát hướng đi của đoàn xe, vừa chú ý tình huống xung quanh, đồng thời vô cùng lo âu mà cầu nguyện cho đoàn xe nhanh thoát khỏi vòng vây. Cô ở trên lưng Tống Nghiễn, vị trí tương đối cao, cho nên nguy hiểm ít đi rất nhiều, nhưng đó không có nghĩa là cô có thể lơi lỏng, mặc kệ chuyện không liên quan tới mình.

Chung quy thì cô không thể bỏ mặc sự sống chết của đồng đội được, huống chi vết xe đổ còn ở trước mắt, nếu không phải cô nảy lên tâm tư ỷ lại đoàn xe, có lẽ hiện tại hai người đã không phải xuất hiện ở chỗ này rồi.

Tống Nghiễn không giống Lý Mộ Nhiên cho rằng nóc xe phía trước bị zombie bám đầy rồi thì phải ngừng lại, đứng tại chỗ dọn dẹp zombie chen tới kéo chút thời gian, chờ đến lúc dùng hết đạn thì đi. Hắn không hề có nửa giây chần chừ, nhảy lên nhảy xuống càng thêm nhanh nhẹn dứt khoát, chớp mắt đã hơn trăm mét, còn thuận tiện ném một quả bom. Trên thực tế, hắn không thể không làm vậy, bởi vì chỉ cần hắn hơi dừng lại một chút thôi, hai người liền có khả năng bị đám zombie tre già măng mọc vây lại. Trong tình huống không có bất luận cái gì có thể che chắn được, dù trong tay có súng cũng vô dụng, ngoại trừ lập tức trở về thì không còn cách nào khác, cho nên hắn chỉ có thể chạy, chạy không ngừng, bắt lấy vài giây ngắn ngủi khi zombie bị đạn quét mà nhanh chóng chạy qua, không cho chúng thời gian tụ lại, như vậy cho dù có bị móng vuốt của chúng chạm đến cũng không cần lo lắng. Đây có lẽ là biện pháp tự cứu duy nhất khi bị hãm thân trong vòng zombie, lấy tốc độ nhanh nhất, chạy không ngừng nghỉ, thẳng đến khi bị bắt được hoặc mệt đến chết, đương nhiên, cũng có một phần vạn cơ hội thoát thân. Quên mất, còn có điều kiện tiên quyết nữa, đó chính là bạn có thể chạy thoát được đám zombie trải khắp trời đất này.

Rốt cuộc, sau khi Tống Nghiễn ném xuống quả C4 cuối cùng trong tay, Lý Mộ Nhiên truyền đến tin tức tốt: “Đoàn xe đã tiến vào cửa ra đường cao tốc.”

Chỉ cần vào được cửa ra là tốt rồi, cho dù phía trước có là một thị trấn zombie, thì so với việc đối mặt với đám zombie không có giới hạn trên đường cao tốc cùng với đống xe vô dụng còn tốt hơn. Huống chi, chỗ cửa ra đã có không ít zombie chen vào đường cao tốc rồi.

Tống Nghiễn nhẹ nhàng thở ra, nói với Lý Mộ Nhiên: “Chuẩn bị một chút, chúng ta trở về.” Lúc nói chuyện, chân hắn cũng không dừng chút nào.

Rốt cuộc có thể rời đi. Lý Mộ Nhiên cũng nhẹ nhàng thở ra, xác định xong địa điểm để tới rồi, đang muốn sử dụng dị năng, chuông cảnh báo trong đầu đột nhiên vang lên, một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có bỗng nhiên giáng xuống, khiến tâm trạng cô hỗn loạn, đợi đến lúc phản ứng lại, cô cùng Tống Nghiễn đã đứng trên một con đường nhựa rộng mở nhìn không thấy một con zombie nào, hai bên tuy có thực vật biến dị, nhưng cách đường rất xa, như là bị một giới hạn vô hình cách ly. Mà trong nháy mắt bọn họ biến mất, chiếc xe Tống Nghiễn đang muốn đặt chân lên đột nhiên bị xé thành hai nửa, một bộ móng vuốt đen thui duỗi lên từ phía dưới, muốn bắt lấy con mồi rơi xuống, nhưng lại không được gì. Trong tiếng kêu gào phẫn nộ, một con zombie toàn thân ngăm đen thân hình cực kì nhỏ gầy đứng lên từ chiếc xe bể nát, ngửa đầu ngửi ngửi trong không khí, sau đó bỗng nhiên quay đầu hăng hái chạy hướng đoàn xe. Tốc độ của nó rất nhanh, so với Tống Nghiễn còn hơn vài phần, nơi chạy qua, vô số đồng loại bị nó quẳng đi, nếu có người nhìn thấy, sẽ vì một màn này mà run như cầy sấy.

“Đây là nơi nào?” Tống Nghiễn đột nhiên không kịp đề phòng, vọt về phía trước vài bước mới dừng lại, phát hiện hoàn cảnh thay đổi, không khỏi sửng sốt một chút, cơ thể đứng thẳng, nhìn bốn phía xung quanh. Hắn ngược lại không nghĩ gì nhiều, từ số lượng zombie trên đường cao tốc nhìn tới, rất có thể toàn bộ thành phố Bắc Trần đều trống không, trước mắt hai người có lẽ là vùng lân cận của thành phố. Cái hắn không rõ chính là vì sao Lý Mộ Nhiên muốn dẫn hắn tới nơi này.

Lý Mộ Nhiên thoáng ngẩn ngơ, cô biết tật xấu của bản thân, mới rồi bởi vì cảm thấy nguy hiểm trí mạng, thân thể tự làm ra phản ứng, mà mỗi lần như thế, khoảng cách vượt qua sẽ không ngắn chút nào. Không trả lời Tống Nghiễn, cô nhanh chóng dùng tinh thần lực rà quét xung quanh trong phạm vi 20km, hy vọng sẽ không cách đường cao tốc của đoàn xe quá xa. Đáng tiếc cô vẫn phải thất vọng rồi, bởi vì vùng này thế núi hùng vĩ, địa hình rộng thoáng, dáng đồi dáng núi khác rất nhiều so với mấy thành phố, thị trấn ở Đông Châu cô từng đến, dọc theo đại lộ 40km trước sau vậy mà không thấy một con zombie nào, chỉ thấy lẻ tẻ lác đác đoàn xe chạy vội. Tuy rằng kiến trúc hai bên cũng nhiều tổn hại, không người cư trú, nhưng từ sau khi tận thế bắt đầu, địa phương yên ổn như thế này cô chưa từng thấy qua.

“Chủ nhiệm…” Cô muốn mở miệng nhưng lại thấy nhụt chí, thật sự không có dũng khí nói cho hắn sự thật.

Nghe ra ngữ khí của cô, trong lòng Tống Nghiễn dâng lên cảm giác không ổn, đang muốn truy vấn, liền nghe thấy tiếng động cơ ô tô, hắn nhăn mày dừng lại, nhìn về phía thanh âm truyền đến. Bởi vì từ âm thanh có thể đoán ra, đó tuyệt đối không phải đoàn xe của hắn.

Một lát sau, một đội hơn mười chiếc xe vòng qua con đường ngoằn ngoèo phía trước xuất hiện ở đầu đại lộ, đảo mắt liền tới gần, gào thét đi qua trước mặt hai người. Bọn họ cũng không có ý đồ làm ra động tác ngăn lại dò hỏi đoàn xe, bởi vì có kinh nghiệm trước đó, hành động như thế rất dễ gây hiểu lầm, là chuyện tối kỵ giữa những người sống sót trong thời buổi này.

“Chẳng lẽ bên Bắc Trần cũng xây một căn cứ?” Tống Nghiễn nói thầm, hiển nhiên hắn chưa nghĩ tới bọn họ đã cách Bắc Trần rất xa rồi, dẫu sao hắn biết rõ không gian vượt qua của Lý Mộ Nhiên có hạn chế khoảng cách. Bởi vậy tuy cảm thấy nơi này quái lạ, nhưng cũng không quá lo lắng, thầm nghĩ cùng lắm thì chỉ hơn một ngày là hai người có thể về với đội nhà mình, dù sao trước lúc xuất phát hắn đã dặn dò Tiêu Thắng, cho dù về muộn vài ngày, tin rằng Tiêu Thắng cũng có thể sắp xếp ổn thỏa.

“Không phải…” Lý Mộ Nhiên hiểu sớm muộn gì hắn cũng nên biết chuyện, vì thế thở sâu, lấy hết can đảm muốn nói ra sự thật, không ngờ đoàn xe vừa mới chạy qua sau khi đi được một đoạn, vậy mà lại có một chiếc quay đầu vòng lại, một chiếc xe rất hoành tráng dừng trước mặt họ.