Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 164: Lâm An chạy trốn (3)




Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

Đôi mày rậm của Tống Nghiễn lại nhíu lại, giữa chân mày hiện ra một vết lõm sâu, hắn nhìn Long Hạ, sau đó nói với Lý Mộ Nhiên: “Em đi với tôi qua xem thế nào.”

Đi, qua xem người bệnh kia cùng tôi. Trong đầu Lý Mộ Nhiên tự động phiên dịch thành những lời này, không khỏi rụt cổ lại, thần kinh theo bản năng mà căng lên. Tận thế cũng đã hơn một năm rồi, mỗi ngày đều mệt mỏi vùng vẫy giành sự sống, mấy thứ cô học trước kia gần như đã ‘chữ thầy trả thầy’ hết rồi, nếu bị kiểm tra chỉ sợ sẽ bị mắng một trận mất.

May mắn Tống Nghiễn không nhàm chán như vậy, hắn tự kiểm tra cho ba người kia một lượt, phát hiện ngoài mấy chỗ trầy xước ra thì không có ngoại thương nghiêm trọng nào. Hắn thử bắt mạch hội chẩn nội tạng cũng không có dị thường gì, tim đập trầm ổn mạnh mẽ, hô hấp cũng bình thường, bởi vậy chỉ bằng mắt nhìn dò tay cũng không thể xác định được nguyên nhân bọn họ hôn mê.

“Khiêng họ vào xe, chú ý chăm sóc.” Thu tay lại, Tống Nghiễn lùi một bước, phân phó với Long Hạ đang đứng bên cạnh. Sau đó mắt chuyển hướng sang đám người đang lục soát khắp nơi ở rừng biến dị, thỉnh thoảng còn xảy ra xung đột với thực vật biến dị, ánh mắt Tống Nghiễn lúc này như có điều suy tư.

Không thể nghi ngờ, trước khi Lâm An rời đi đã làm chút gì đó với ba người Vân Tắc, nếu không với thân thủ xuất sắc và sức lực mạnh mẽ của họ, chỉ bị lật xe ra đường thế này cũng sẽ không khiến bọn họ tổn hại gì, chứ càng đừng nói là hôn mê bất tỉnh. Nhưng biết thì biết vậy, hắn lại bó tay không có biện pháp nào, nếu không chính hắn cũng không đến nỗi cứ động một chút là khốn đốn vì mất trí nhớ rồi.

Tuy rằng Lý Mộ Nhiên được dị năng thay đổi thể chất, chịu rét tốt hơn người thường, nhưng đứng giữa gió lạnh âm mấy chục độ trong thời gian dài vẫn khiến tay chân bắt đầu lạnh cứng. Cô đút tay vào túi, vừa dạo quanh, vừa tìm tòi trên đoàn xe. Lúc nãy không để ý tới, hiện tại cô rốt cục nhớ đến một chuyện. Nhìn số lượng người lần này, Tống Nghiễn hẳn đã dốc toàn bộ lực lượng rồi, vậy đám Dương Dương đâu?

Sau khi tìm một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng cô rốt cục nóng lên, tóm lấy một người đàn ông đang đi qua, hỏi: “Mấy đứa nhỏ đi cùng tôi đâu? Còn cả một người đàn ông bệnh tật nữa? Bọn họ không đi cùng các anh sao?”

May là cô tinh mắt, trí nhớ cũng không tệ, người bị giữ lại này vừa lúc đi ra cùng Lâm An, đáng tiếc hắn không thuộc nhóm người lúc đầu rời căn cứ đi mở đường, đám Lý Mộ Nhiên sau khi tới nhà xưởng lại luôn ru rú trong nhà, cho nên hắn ta gần như không có ấn tượng gì với bọn họ. Nghe vậy hắn sửng sốt một lúc, có chút không hiểu được, “Đoàn xe làm gì có trẻ con.”

“Sao lại không có được…” Mặt mũi Lý Mộ Nhiên trắng bệch.

Đúng lúc này, một bàn tay duỗi tới xách cô đi, Tống Nghiễn xua xua tay với người đàn ông vô tội bị bắt lại kia, ý bảo hắn cứ làm tiếp chuyện của mình đi, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía Lý Mộ Nhiên bị mình tóm đến trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Chính là… có bốn đứa nhỏ đi cùng em, khi tới căn cứ cứu anh, em để bọn nhỏ ở lại đoàn xe…” Lý Mộ Nhiên sắp phát khóc rồi. Tuy đã nói với Quỷ Bệnh và gã hứa sẽ giúp cô chăm sóc mấy đứa trẻ, nhưng hiện tại người của đoàn xe cơ bản đều ở đây, lại không thấy được bọn họ, sao cô có thể không lo cho được.

“Bốn đứa nhỏ?” Trong mắt Tống Nghiễn hiện vẻ kinh ngạc. Ký ức của hắn về Lý Mộ Nhiên còn đang dừng ở trước tận thế, ngay đoạn trước khi vào phẫu thuật bị cô kéo lại, sau đó nhảy trực tiếp đến lúc gặp nhau ở viện nghiên cứu, ở giữa mất một khoảng lớn. Bởi vì thời gian không nhiều, hơn nữa cũng không cần thiết nên Lý Mộ Nhiên chưa bổ sung cho hắn, vì vậy hắn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của đám Dương Dương.

Lý Mộ Nhiên sốt ruột, chuyện này nói ra rất dài, cô nào có tâm tư để chậm rãi giải thích với hắn, đang lúc hoảng loạn không biết phải làm sao, liền nghe thấy Long Hạ ở bên cạnh mở miệng: “Người ở đội dụ zombie không tới đây, mấy đứa nhỏ cô mang tới hẳn đang ở nơi chúng ta dừng chân cùng đội dụ zombie.” Tuy Long Hạ nghi ngờ Lý Mộ Nhiên cứu Tống Nghiễn là có ý đồ khác, nhưng lại không thể không thừa nhận cô đã giúp bên ta một ân huệ lớn, bởi vậy thấy cô sốt ruột liền lên tiếng nhắc.

Đội dụ zombie? Đúng rồi, không thấy người bên đội ấy đâu cả. Lý Mộ Nhiên chính là do quan tâm quá sẽ bị loạn, nghe vậy mới chú ý tới điểm này, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cảm kích mà nhìn thoáng qua Long Hạ.

Thấy cô ở đó tự mình luống cuống, lúc thì tùy tiện bắt lấy ai đó để hỏi, lúc thì lại bởi vì lời nói của Long Hạ mà an tâm, bản thân hắn thì lại không biết cô đang vội cái gì, Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy như bị vắng vẻ, tức khắc liền hơi mất hứng, trực tiếp xách người đến một bên: “Nói đi.”

“Nói cái gì ạ?” Lý Mộ Nhiên nhìn mọi người bận rộn tứ phía, có chút mê mang không hiểu.

“Chuyện của em. Còn cả việc em gia nhập đoàn của tôi như thế nào? Bốn đứa nhỏ kia là sao?” Tống Nghiễn cảm thấy cần phải có tổng quan hiểu biết về Lý Mộ Nhiên, rốt cuộc thì trong thời gian dài về sau hắn còn cần cô giúp đỡ về ký ức của mình nữa mà.

Nghe hắn nói vậy, Lý Mộ Nhiên nghĩ đến chuyện thối nát trong nhà mình đầu tiên, còn có mẹ và em trai em gái đến giờ vẫn không rõ sống chết thế nào, phản ứng theo bản năng chính là ‘chuyện của tôi sao phải kể cho anh’. Chẳng qua ý niệm bài xích này còn chưa được đưa lên mặt để thể hiện, liền nghe thấy vấn đề phía sau của hắn, nháy mắt cô hiểu ra, chuyện hắn muốn biết là sau khi tận thế hai người từng có tiếp xúc như thế nào. Điều này ngược lại không có gì không thể nói, vì thế cô kìm xuống lo lắng cho đám Dương Dương, bình tĩnh cảm xúc, nói chuyện sau tận thế hắn từng nhiều lần giúp đỡ cô. Trong đó đương nhiên không tránh khỏi phải giải thích lai lịch của Dương Dương cùng mấy đứa nhỏ kia, thuận tiện nói đến chuyện bản thân có khả năng rất nhanh sẽ rời đi, để hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, sớm tìm người thích hợp để thay thế mình.

“Em không gia nhập đoàn xe?” Nghe cô kể xong, sắc mặt Tống Nghiễn trầm xuống.

“Đúng vậy.” Lý Mộ Nhiên nhạy bén nhận ra cảm xúc hắn thay đổi, không khỏi cảm thấy căng thẳng, đột nhiên hơi hối hận vì đã nói ra việc muốn rời đi. Đợi đến khi đoàn tụ với đám Dương Dương, lặng lẽ trốn đi là được, bên cạnh hắn đều là cấp dưới trung thành và tận tâm, dù bọn họ biết ký ức hắn có vấn đề, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, mình đâu cần băn khoăn trong lòng mà nói nhiều.

“Em sắp rời đi?” Tống Nghiễn lại hỏi, khuôn mặt hình như càng đen thêm.

“Vâng, chúng em còn muốn tìm người.” Lý Mộ Nhiên căng da đầu trả lời, thật ra cô rất muốn sửa miệng, nhưng lúc này có sửa cũng không gạt được ai, chỉ sợ sẽ làm hắn càng thêm tức giận, cho nên cô đành thành thật đáp.

Sau đó, Tống Nghiễn yên lặng nhìn cô thật lâu, đến khi da đầu cô tê dại, suýt chút nữa thốt lên lời trái lương tâm, hắn lại đột nhiên chuyển mắt, tức giận trên mặt tan đi, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.” Nói xong liền đi chú ý tình hình bên dưới.

Nhìn dáng vẻ không sao cả của hắn, Lý Mộ Nhiên choáng váng. Không phải cô thấy mình quá quan trọng nên người khác phải níu giữ, nhưng thái độ không quan tâm cô có đi hay không kia vẫn khiến cô bị đả kích. Gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn, cô nở nụ cười, vứt cảm giác mất mát đi, thở ra một hơi, tâm tình hoàn toàn nhẹ nhàng trở lại.

Không thể phủ nhận, hắn càng tỏ ra không để ý thì cô càng không thấy tâm lý nặng nề khi rời đi. Đừng nói cô làm ra vẻ, dù sao hai người từng chung hoạn nạn, trong khi đối phương vẫn còn bị vây nơi khốn cảnh mà cứ như vậy vỗ mông rời đi, quả thật cô rất băn khoăn, nhưng ở lại đến khi hắn bình phục hoàn toàn, cô chắc chắn không thể. Lý Mộ Nhiên có chuyện mình muốn làm, chuyện cô làm được cho hắn ai cũng có thể làn được, mà quan trọng nhất chính là, cô không có năng lực chữa khỏi cho hắn.

Lục xoát liên tục đến khi trời tối đen nhưng vẫn không thu được gì. Tâm tình Tống Nghiễn rõ ràng không tốt lắm, nhưng cũng không bắt cấp dưới tiếp tục lục xoát bất chấp hiểm nguy gấp bội trong màn đêm. Đối mặt một người dị năng hệ tinh thần cường đại, dù cấp dưới của hắn không thiếu cao thủ trinh sát, cũng không phải lúc sử dụng đến. Hiểu được điểm này, đương nhiên hắn sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian làm chuyện vô dụng nữa. Tương lai còn dài, hắn không tin Lâm An có thể trốn tránh mãi.

Đoàn xe quay lại khu dừng chân ngoài khu xưởng Tây Lăng, vừa xuống xe, Lý Mộ Nhiên đi thẳng tới nơi bọn họ ở lúc trước, không ngờ lại nhìn thấy một căn phòng trống không. Đã trải qua một hồi sợ bóng sợ gió ban ngày, lúc này lại phát hiện nỗi sợ trở thành sự thật, nên cô không quá mức sợ hãi. Cô bình tĩnh tìm Tống Nghiễn xin hắn hỗ trợ. Hắn có nhiều cấp dưới như thế, chắc phải có một hai người chú ý tới tung tích của đám Trương Duệ Dương, nếu để cô tự đi tra hỏi, không biết phải hỏi đến khi nào, huống chi có người còn không muốn để ý tới cô, ví như những người trong đội dụ zombie vậy. Cũng chính lúc này, rốt cuộc cô hiểu ra đạo lý chớ nên gây thù với ai, bất kể thân phận đối phương là gì, nếu không cần đắc tội thì cố gắng đừng đắc tội, bằng không đến lúc gặp chuyện, dù người đó không gây phiền toái cho mình, chỉ cần họ biết mà lại thờ ơ lạnh nhạt nhìn mình xui xẻo cũng đủ khiến mình khổ sở rồi. Tuy rằng, kẻ phiền phức như Triệu Như là tự cô ả dâng thân tới chứ không phải cô chủ động trêu chọc kéo về.

Chỗ Tống Nghiễn đang có rất nhiều người tập trung, có cả nhân viên đầu não, hiển nhiên đang họp, nhìn thấy Lý Mộ Nhiên, cả người quen và không quen đều nhìn nàng bằng ánh mắt thiện ý hoặc tìm tòi nghiên cứu, hẳn là đã biết công lao của cô trong quá trình cứu lão đại. Lý Mộ Nhiên bị nhìn đến ngại ngùng, cũng biết hiện tại không phải lúc thích hợp tìm Tống Nghiễn nhờ trợ giúp, nhưng không biết tung tích đám nhóc Trương Duệ Dương, cô không rảnh lo chuyện đó nữa.

Cuộc họp bị người quấy rầy, Tống Nghiễn vốn rất không vui, mắt sắc như đao lia về phía cửa, nhưng khi thấy rõ là ai ánh mắt lại dịu đi. Biết lí do Lý Mộ Nhiên đến, hắn thật ra cực kì sảng khoái, lập tức cho người đi truyền lời, sau đó bảo cô ngồi bên cạnh chờ đợi.

“Nói ngắn gọn, hiện tại căn cứ Đông Châu đang loạn trong giặc ngoài, rất nhiều tổ chức không có chỗ dựa nhất định sẽ có ý định chuyển đi, trên thực tế lúc chúng ta trở về đã bắt đầu có người bắt đầu rời đi.” Tống Nghiễn cũng không cố kỵ Lý Mộ Nhiên, tiếp tục đề tài bọn họ đang nói lúc trước. Hắn nói giản lược chuyện ở căn cứ Đông Châu và viện nghiên cứu cho mọi người một lần, nhưng với chuyện tại sao hắn trúng bẫy, tình hình hiện tại của Vân Tắc thế nào thì lại không đề cập tới. Không phải tại hắn thấy mất mặt, mà là hắn thật sự không nhớ nổi. “Lâm An chạy thoát tạo thành không ít biến cố cho kế hoạch của ta, nơi này không thể ở lâu, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây.” Nói đến Lâm An, khuôn mặt hắn không thay đổi, như thể đang nói đến một người không liên quan đến mình vậy.

Nghe thấy bọn họ sắp rời đi, trong lòng Lý Mộ Nhiên bỗng nhiên hoảng hốt, bởi vì cô còn chưa biết đám nhóc Trương Duệ Dương ở nơi nào, nhưng rất nhanh cô liền suy nghĩ cẩn thận lại, cô không có dự định đi theo bọn họ, họ đi khi nào có vẻ như cũng chẳng quan trọng nữa.