Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
“Đúng là mất trí rồi!” Trương Dịch không áp được lửa giận trong lòng, mắng một tiếng.
Cát Nguyên Tú mỉm cười, không để bụng, cô biết người ngoài sẽ không hiểu được sự kiêu ngạo gần như là méo mó chảy trong cốt tủy người Yết bọn họ, chính bản thân cô trong những năm đi học hỏi ở bên ngoài cũng hết sức phản cảm, nực cười với hành vi dã man đẫm máu quay lưng với đời và tự cho là cao quý hơn các dân tộc khác của tộc nhân mình. Cô thậm chí từng hạ quyết tâm chuẩn bị thoát khỏi tất cả, nhưng ai ngờ được kết quả lại thế này. Nhớ tới chuyện cũ, trong mắt cô không khỏi hiện lên sự tàn ác và căm hận, nhưng rất nhanh đã bị cô áp chế lại.
“Nếu anh không có hứng với cái trống này thì thôi vậy, biến hóa của dị năng có ngàn vạn loại, tự mình lần mò ra được sẽ tốt hơn. Dù sao đi đâu cũng phải mang trống theo cũng không tiện cho lắm.” Cô nói với Nam Thiệu. Cuối cùng, nhìn hai người hỏi “Các anh còn gì muốn hỏi nữa không? Chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói với các anh.”
Từ đầu tới cuối thái độ của cô đều rất thành khẩn ôn hòa, thậm chí còn nói rất nhiều tin tức có ích mà không đòi trả giá, ngay cả thỉnh cầu duy nhất cũng mới chỉ nói một lần. Cô không cầu xin nhiều hay coi đó là điều kiện thỏa hiệp, đối với người như vậy, cho dù Trương Dịch và Nam Thiệu có căm hận người Yết cỡ nào cũng không thể tiếp tục giận chó đánh mèo với cô được.
“Tên đầy đủ của nó là gì?” Trương Dịch giơ ảnh chụp trong tay, hỏi.
Trên mặt Cát Nguyên Tú không khỏi lộ vẻ vui mừng, hơi vội vàng mà trả lời “A Y, nó tên là Cát A Y.” Sau đó lại kích động nói tiếng cám ơn. Cô biết đối phương đã đồng ý với mình rồi. Đừng nghĩ rằng cô thờ ơ, trên thực tế kể từ lúc ba người xuất hiện, cô vẫn luôn quan sát bọn họ, khi cô nói bên cạnh còn có mấy thai phụ, cô cũng lưu ý đến phản ứng của ba người. Cô xác định bọn họ không phải là người tàn bạo hung ác, không chỉ vậy, phẩm tính hẳn còn rất ưu tú, đây cũng là lý do vì sao cô dám phó thác con trai nhà mình cho họ, còn không hề giấu giếm mà tiết lộ một vài tin tức rất quan trọng. Nếu là nhóm người khác, chỉ cần hơi biểu hiện ra ý đồ không tốt với cô và những người phụ nữ phòng bên cạnh, có lẽ đã bị cô dùng dị năng im hơi lặng tiếng giết chết. Cô là người Yết, chưa từng biết nương tay là gì.
Trương Dịch lắc đầu, nhét ảnh chụp vào túi áo, đi ra ngoài cùng Nam Thiệu. Anh không nói lời từ biệt, mà quả thật không cần thiết phải nói, vốn chẳng phải người cùng một đường, quan hệ trước đó lại là cái dạng kia, muốn khách khí nói với nhau lời từ biệt ngược lại cũng chẳng ra sao cả.
Ngay khi hai người sắp đi vào cửa động, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, mặt đất lắc lư một hồi, Nam Thiệu theo bản năng nhào tới phía trước đè Trương Dịch dưới người, cảm thấy trên lưng thỉnh thoảng bị đá rơi xuống đập mạnh lên, nhưng cũng không tạo thành tổn thương nghiêm trọng. Một lát sau chấn động biến mất, quay đầu lại mới phát hiện ngôi nhà đá vốn được dựng trên đất trống đã biến thành một bãi phế tích, người phụ nữ vừa rồi còn ôn tồn nhỏ nhẹ với bọn họ, tứ chi đã đứt đoạn phân tán, biến thành một đống máu thịt cháy đen không nhìn ra được tướng mạo vốn có nữa, hai người không khỏi nhìn nhau hoảng sợ.
Trong không khí rét lạnh tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc cùng mùi thịt cháy khét, gió núi thổi cũng không tán hết.
Mà cùng lúc đó, hơn trăm km bên ngoài huyện Dung Hà, một tên nhóc toàn thân quấn dây leo và lá xanh to đùng ôm một cái túi vải căng phồng nhanh chóng chui xuống một tòa kiến trúc đổ nát, chớp mắt liền không thấy đâu cả, theo sát nó chính là Nam Duy biến mất đã lâu. Cách bọn họ không đến 50m, một đàn không ít zombie đuổi sát tới, zombie ở phía khác nghe tiếng cũng tụ lại. Trên lưng Nam Duy vác một cái balo rất lớn, cậu vốn cũng muốn chui vào như tên nhóc kia, nào biết vừa mới chui đầu vào liền bị kẹt lại, vội đến nỗi mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu.
“Vứt đi, đồ ngu, mau vứt túi đi!” Thằng nhóc đã đi trước đó một đoạn quay đầu thấy vậy, tức giận lớn tiếng nhắc nhở.
Trong mắt Nam Duy hiện vẻ không cam lòng, cậu không hề muốn nhưng zombie ở ngay đằng sau rồi, cậu không thể do dự nữa. Khẽ cắn môi, cậu hơi lùi về sau, sau đó đứng thẳng người, kéo dây ném balo sang một bên. Lúc này zombie đã chạy tới hơn nửa đường, mắt thấy sắp đuổi tới nơi rồi, cậu không rảnh đi lo đống đồ ăn mình phải cực khổ lắm mới kiếm được nữa, nhanh chóng bò vào trong động.
Đây là một khe hở được tạo ra giữa bê tông cốt thép và gạch đá, đây vốn có thể là sảnh chính của một tòa nhà, có điều vách tường trần nhà bốn phía đều bị sập hết và có cả lá cây biến dị che kín bên trong, chỉ để lại lối vào vừa thấp vừa bé đủ cho bọn Nam Duy tiến vào. Nam Duy vừa vào trong liền có người đi lên nhét một đống lá to ra bên ngoài, rồi lại dùng ván gỗ và đá lấp kín cửa vào.
“Mẹ kiếp, ông đây chưa từng thấy thằng nào ngu như mày!” Sau khi uống một chén nước lớn, cậu nhóc lúc nãy vừa kéo đám lá quấn trên người xuống vừa chỉ vào Nam Duy mắng. Vóc dáng của cậu nhóc chỉ cao hơn Trương Duệ Dương chút đỉnh, vừa đen lại vừa gầy như từng lăn vào hố than vậy, nếu nhóm Trương Dịch có ở đây, hẳn sẽ nhận ra ngay cậu nhóc chính là đứa bé Cát A Y trong tấm ảnh mà Cát Nguyên Tú đưa. Rõ ràng là vóc người còn nhỏ con nhưng lời nói lại cứ như ông cụ non, đặc biệt làm người ta phải giật mình chính là trong mắt cậu nhóc hằn rõ sự hung tợn.
Tính cả Nam Duy, trong động tổng cộng có bốn người, ngoài Cát A Y ra thì còn có một ông lão mất hai chân cùng một bé gái 2, 3 tuổi. Chân của ông lão hẳn là dị tật từ lâu, bởi vì ông dùng tay đi đường rất thành thạo, lại còn có đệm lót cao su riêng. Ông cũng không phải người nhà của Cát A Y mà là ông nội nhà hàng xóm, bé gái kia là cháu gái ông. Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, trong rất nhiều người cường tráng cũng chưa chắc đã chịu được thời kỳ đầu của mạt thế, hai người một già một trẻ vẫn sống sót được, bé gái còn thức tỉnh dị năng hệ thủy. Mà bọn họ có thể sống được đến giờ là bởi vì có Cát A Y.
“Đã bảo quấn chút lá dây leo trên người đi mà mẹ kiếp anh còn chê thối, anh thơm ngào ngạt thế kia là muốn cho zombie ăn hả! Đã bảo đừng có dùng cái túi bự thế kia, lấy túi nhỏ thôi, đừng ham nhét nhiều đồ, đủ cầm theo là được rồi. Mẹ nhà anh không nghe cơ, còn vác theo một cái to đùng như vậy, có bản lĩnh thì đừng có ném! Sao lúc nãy không cắn chặt giữ lấy cái túi to kia đi? Ông đây nhặt anh về cũng không phải muốn nuôi một thằng ăn không ngồi rồi đâu, mẹ anh chứ còn không bằng Giản Giản, Giản Giản đi với ông đây, còn có thể mang về hai túi bánh bích quy đấy, anh thì làm được gì hả? Tức chết ông rồi!” Cát A Y bô lô ba la mắng một trận điên cuồng.
Nam Duy bị mắng đến nỗi mặt lúc trắng lúc đỏ, tay xiết chặt thành quyền, rất muốn tát Cát A Y một cái, dạy nó trẻ con phải nên ăn nói như thế nào, nhưng mà cậu không dám. Sự nhanh nhẹn dũng mãnh và tàn nhẫn của Cát A Y cậu đã được chứng kiến qua, hơn nữa cậu không muốn trải qua cảm giác đau khổ một mình lang thang bên ngoài, sợ hãi zombie đuổi theo lại phải lo lắng động thực vật biến dị bốn phía, không tìm được đồ ăn thức uống, mệt chết nhưng lại không dám ngủ nữa. Cậu vốn cho rằng Nam Thiệu sẽ đi tìm mình, nhưng kết quả lại chờ mãi không thấy đến, mà cậu thà rằng bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình 11,12 tuổi này nhục mạ, chứ không muốn mặt dày mà trở về. Cậu cảm thấy bản thân đã không biết xấu hổ nữa rồi, nhưng cậu vẫn muốn giữ chút tự tôn còn sót lại trước mặt Nam Thiệu. Ai cũng có thể khinh thường cậu, chỉ có Nam Thiệu là không được.
Cát A Y thấy cậu không cãi lại thì cũng bớt tức hơn, nhưng vẫn mắng thêm vài phút nữa rồi mới im miệng. Trong quá trình ấy, ông lão và bé gái chưa từng lên tiếng. Bé gái là bị dọa, mà ông lão cảm thấy Nam Duy xác thật nên bị mắng. Một cậu trai tay chân lành lặn trẻ tuổi khỏe mạnh, rơi vào tình cảnh như vậy mà còn ngại đông ngại tây, đi ra ngoài một chuyến mà không mang về được cái gì, còn không bằng cả ông, cũng không biết là được nuôi thế nào nữa.
Trong hang động không lớn châm một đống lửa, khói từ trong khe hở tòa kiến trúc sụp đổ bay ra ngoài, mùi vị tanh tưởi tràn ngập trong động, giống với cái mùi lần trước đám Trương Dịch ngửi được, chỉ là không có nồng như thế này. Thì ra cây dây leo thối này vào ban đêm sẽ tỏa ra mùi hôi nồng nặc, ban ngày mới bớt đi một chút, không khác mùi zombie là mấy. Vào ban đêm nếu gỡ cành lá của cây này xuống thì cái mùi tanh tưởi đậm đặc này sẽ được giữ lại.
Khu phế tích bị loại cây ấy thối bao quanh, trở thành nơi zombie không bao giờ tới thăm. Trước khi tìm được chỗ ẩn thân này, ba người Cát A Y vẫn giống như ba con chuột trốn đông trốn tây không thể ra ánh sáng ở huyện này, không có ngày nào được an tâm yên ổn. Bởi vì phát hiện được điểm thần kì của cây dây leo thối, khi ba người bọn họ ra ngoài kiếm đồ ăn đều sẽ quấn lá cây cả buổi tối để giữ lấy mùi, không chỉ an toàn hơn rất nhiều, mà gan lớn như Cát A Y thậm chí còn dám ngông nghênh đi qua đám zombie. Lần trước Trương Dịch nhìn thấy vật nhỏ màu xanh biếc kia cũng chính là cậu nhóc.
Lúc nhóm Trương Dịch tiến vào huyện Dung Hà, Cát A Y đã chú ý tới rồi, quan sát thật lâu ở trong tối nhưng vẫn từ bỏ ý tưởng mang theo ông nội và Giản Giản gia nhập với bọn họ, chung quy thì tình huống của bọn họ khá đặc thù, trước không nói người khác có chịu tiếp nhận hay không, chính là nếu thật sự gia nhập rồi, chỉ sợ cũng sẽ bị xem thường và đối xử lạnh nhạt, còn không bằng tự tại như bây giờ. Nhưng cậu nhóc vẫn muốn có một hai người có năng lực gia nhập, một mình nó chăm sóc cho một già một nhỏ quả thực rất vất vả. Cho nên sau khi phát hiện Nam Duy rời khỏi đội của Trương Dịch, nó vẫn luôn yên lặng mà chú ý, nhìn Nam Duy bị zombie đuổi như thế nào, nhìn cậu ta vừa đói vừa lạnh tìm đồ ăn, lại nhìn cậu ta may mắn thoát khỏi sự tấn công của động thực vật biến dị, thẳng đến khi đối phương sắp sụp đổ, nó mới xuất hiện mang người về. Nó rất xác định, bản thân hoàn toàn có năng lực đối phó với người này, không sợ sẽ xuất hiện chuyện phản bội hại ông nội và Giản Giản.
Một đứa nhỏ mới tám tuổi mà đã nghĩ nhiều như vậy dường như là chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã bị gửi nuôi ở nhà người khác chịu hết ức hiếp cùng đánh chửi thì không tính là hiếm lạ, huống chi còn trải qua một năm ở tận thế. Nó muốn sống sót, còn muốn mang theo ông nội là người duy nhất đối xử tốt với nó và cô bé Giản Giản thích nhất là được nó cõng chạy đi khắp nơi cùng sống sót. Đáng tiếc tuổi nó còn nhỏ, cho nên trong quá trình quan sát lại không phát hiện Nam Duy lại là kẻ vô dụng. Hiện tại nó hận không thể dẫn zombie tới đây ăn tươi tên ngu xuẩn này.
“Hừ, đừng tưởng không nói câu nào thì ông đây tha thứ cho anh nhé, bên ngoài lắm zombie như vậy, anh nói ông đây phải làm sao hả? Chẳng mang được thứ gì về cả, chỉ có chút đồ ăn đồ uống thế này, củi cũng chỉ đủ đốt hôm nay, anh muốn bọn này lạnh chết hay là đói chết hả?” Lửa giận vốn đã tiêu bớt nhưng khi nhìn thấy thức ăn không còn mấy thì cứ như bị đổ thêm dầu vào lại hừng hực bùng cháy.
Cát A Y chỉ vào Nam Duy mà lớn giọng chất vấn. Mỗi ngày nó đều ra ngoài ít nhất ba chuyến, một chuyến đồ ăn, hai chuyến mang đồ để đốt về, trước khi Nam Duy tới, Giản Giản và ông nội thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cùng nó, trên cơ bản Giản Giản không giúp được gì, ông nội còn có thể cõng chút đồ vật, chỉ là khi chui vào trong không tiện lắm. Hiện tại Nam Duy tới, nó không định để ông nội và Giản Giản đi nữa. Nhưng không nghĩ tới, người này còn chẳng bằng ông nội và cô bé Giản Giản kia.
“Tôi đi giết sạch chúng nó.” Bị một thằng nhóc cao tới eo mình chỉ vào mũi mắng, dù da mặt có dày thế nào cũng không chịu được, huống chi trong lòng Nam Duy còn chút ít lòng cao ngạo. Cậu rốt cục mở miệng đánh gãy lời nhục mạ gần như không ngừng nghỉ của Cát A Y, lạnh lùng nói. Khi nói những lời này, cậu nhớ tới những việc đã trải qua sau tận thế, hối hận, phẫn nộ, oán ghét đủ loại cảm xúc đan xen. Giờ đây cậu chỉ cảm thấy nụ cười dịu dàng của Nam Thiệu dần dần đi xa, trái tim cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Cát A Y sửng sốt, phỏng chừng không nghĩ tới Nam Duy còn có dũng khí như vậy, bất mãn ban đầu dần tiêu đi bảy tám phần. Có thể là chịu ảnh hưởng của huyết mạch người Yết, nó đặc biệt thuận mắt với người dũng cảm, cho dù năng lực của đối phương không tốt, cũng không lập tức phản đối, mà từ trong một đống thứ linh tinh bên cạnh lấy ra một cây thép đã được mài nhọn đưa cho Nam Duy.
“Dùng cái này đi, chỉ cần giải quyết zombie chui vào động là được rồi, không cần ra ngoài. Nhớ phải chọc vào mắt.” Ngữ khí của nó dịu đi rất nhiều. “Chúng tôi chờ anh về ăn cơm.”
Trong nháy mắt, Nam Duy cảm thấy bản thân dường như đang đối mặt với một người đàn ông trưởng thành có kinh nghiệm chiến trường đầy mình giống như Kiều Dũng, chứ không phải là một đứa nhóc tám tuổi gầy đen như con khỉ con phải cúi đầu mới nhìn thấy được. Cậu không thể hối hận, cũng không muốn hối hận, nhận lấy cây thép Cát A Y đưa cho đi ra phía ngoài, mang theo hào khí thong dong chịu chết xưa nay chưa từng có cùng với niềm vui nho nhỏ khi nghĩ rằng nếu Nam Thiệu biết được mình đã chết thì sẽ hối hận đau khổ cỡ nào.
Cát A Y cũng không biết trong đầu Nam Duy lúc này còn đang có những ý niệm lung tung rối loạn đó, cho nên khi thấy bóng dáng khí thế hiên ngang của cậu, hối hận lúc đầu rốt cục cũng tiêu bớt, cảm thấy anh trai này vẫn còn tạm được.