Edit: TiTan
Beta: Yến Phi Ly
Cô gái này là người dị năng hệ thủy, cũng đã trải qua vô số chiến đấu lớn nhỏ nhưng lúc này trên tay không có vũ khí, trong nháy mắt cảm thấy bị công kích cô phản xạ tức khắc phóng ra một quả cầu nước. Đáng tiếc là dù cầu nước phóng ra với lực lớn thì cũng chỉ có thể phun choáng người ta, đối với zombie lại không đau không ngứa. Có điều cùng lúc đó, Từ Tịnh đã nâng súng lên giữ sẵn cò.
Zombie kia tựa hồ có thể cảm giác được nguy hiểm, nháy mắt viên đạn vụt đến lại lần nữa biến mất không dấu vết, điều này còn chưa đến nỗi kinh ngạc, kinh ngạc hơn chính là viên đạn cũng im hơi lặng tiếng biến mất theo.
Rốt cuộc là bắn trúng hay không? Con zombie đột nhiên hiện ra lại đi đâu rồi? Trong lòng mọi người đều không khỏi hiện lên hai nghi vấn này, mà cô gái kia thì chân mềm nhũn, ngã lộn nhào khỏi vách núi. Từ Tịnh cũng không lập tức đỡ cô lên, mà cầm súng tìm trên vách đá, cả dàn tế và chỗ tối giữa các vách núi cũng không bỏ qua nhưng không được gì cả, lúc này cô mới một tay kẹp súng cúi người dùng một tay khác kéo người lên.
“Đi thôi.” Nam Thiệu cũng không nghỉ ngơi, xem xét khắp nơi một lần không thu hoạch được gì, đè bất an trong lòng xuống, lên tiếng gọi. Vừa rồi không phải ảo giác nhưng không thể bởi vì một con zombie xuất quỷ nhập thần mà bị vây ở chỗ này, zombie có thể không ăn không uống, nhưng bọn họ không thể. Huống chi Trương Dịch còn ở bên ngoài, giờ lại còn zombie loại này xuất hiện, làm sao hắn yên tâm được.
Nhưng mà sau khi hắn mở miệng, những người khác cũng không lập tức hưởng ứng, một người thanh niên giọng nói phát run “Tôi nhìn thấy cái con kia chui vào vách núi… Nó có thể chui tới chui lui trong vách núi, vậy cũng có thể chui tới chui lui trong hang đá…” Anh ta ăn nói lộn xộn, hiển nhiên bị dọa đến ngớ người. Sự thật cũng là như thế, sự sợ hãi của con người với zombie theo năng lực và dũng khí bản thân tăng lên mà dần dần tiêu giảm, nhưng khi chúng nó đột nhiên trở nên mạnh vượt quá tưởng tượng và còn biết tránh né nguy hiểm, loài người tiến bộ chậm chạp muốn lấy cái gì chống lại chúng?
Không chỉ anh ta, mấy người Kim Mãn Đường lúc này cũng vừa hồi hộp vừa chìm sâu vào tuyệt vọng, có thể do liên quan với việc trạng thái tinh thần của họ còn chưa khôi phục lại. Rốt cuộc có thể sống đến bây giờ thì phần lớn đều là người tinh thần cứng cỏi, nếu không phải do thảm cảnh gặp lúc trước đả kích tâm lý họ nghiêm trọng thì sao họ có thể chưa chiến đã mất lòng tin thế này.
“Là dị năng… Chắc chắn là dị năng hệ thổ.” Giang Hàng đột nhiên nói. Theo lý mà nói khi y nhìn thấy Nam Thiệu hẳn là sẽ cảm thấy hổ thẹn xấu hổ hoặc phòng bị cảnh giác, nhưng không biết có phải do bị dọa sợ, cộng thêm tình cảnh hiểm ác hay không, từ đầu tới cuối y cứ như không nhìn thấy Nam Thiệu. Đến lúc này, thậm chí y không giống cái vẻ im thin thít mặc kệ người khác mỉa mai, nhục mạ thế nào sau khi chạy khỏi Bác Vệ, thế nhưng lúc này hiếm thấy mà nói ra giải thích của mình. Y là dị năng hệ thổ cho nên cực kỳ mẫn cảm với việc này.
“Chưa từng nghe nói dị năng hệ thổ có thể qua lại tự nhiên dưới lòng đất hay trong hang đá.” Tựa như không muốn y bị người khác nhạo báng, Kim Mãn Đường hỏi trước một bước, nhưng trong lòng lại có vài phần tin tưởng. Dị năng hệ thổ có thể thay đổi hình thái thổ nhưỡng tùy ý, có thể xây tường đất hay hình thành gai đất, còn có thể ép đất thành đá, nói không chừng thực sự có thể có năng lực độn thổ, chỉ là còn chưa có ai nắm giữ được mà thôi.
“Zombie không cần hô hấp cũng không sợ áp lực. Nếu nó có dị năng hệ thổ, nó có thể dễ dàng chui giữa đất đá, trốn bên trong bao lâu cũng không có vấn đề gì.” Giang Hàng nói, tim bắt đầu đập thình thịch, y mơ hồ cảm thấy bản thân có lẽ có biện pháp cứu chú của mình ra.
Nghe xong lời y phân tích, mọi người đều trầm mặc, nếu con zombie kia thực sự có khả năng như vậy… Không, chỉ sợ con zombie kia thực sự đã tiến hóa ra dị năng hệ thổ. Nếu như zombie trong này con nào cũng tiến hóa ra dị năng được như vậy thì… Trong nháy mắt, bọn họ tựa như thấy được kết cục toàn diệt của bên ta.
Nam Thiệu xoa xoa trán, cảm thấy việc này không thể nghĩ lan man nữa, đứng nguyên chỗ này cũng là chờ chết, còn không bằng đánh một trận, cho nên lại quát lần nữa “Đi thôi!” Dứt lời, nâng một người thanh niên khác dậy dẫn đầu lui tới đường ra. Mặc kệ zombie tiến hóa thế nào thì đứng trên mỏm đá cheo leo này đều không phải lựa chọn tốt, nếu phải đánh lại còn phải đề phòng rơi xuống đàn zombie phía dưới thì một đường sống cũng không còn. Còn thang đá, zombie được nuôi thả kề sát vách đá, đi càng không an toàn hơn. Trên thực tế, ngoại trừ lập tức lui vào hang động, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Hắn vừa đi, Cục thịt Trần và Từ Tịnh đương nhiên đuổi theo, những người khác không cần biết suy nghĩ cẩn thận xong chưa, có sợ hãi thế nào cũng không có lập trường phản đối nữa, bởi vì bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt hơn, huống chi mọi người phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, không theo sát chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết?
“Tôi tên là Triệu Đông, chút nữa nếu nhìn thấy tôi không bình thường thì lập tức giết tôi đi. Tự tôi không ra tay được.” Cô gái bị zombie cắn nói với Từ Tịnh. Từ lúc ban đầu hoảng sợ lo lắng không yên theo bầu không khí tĩnh lặng khẩn trương, cô dần bình tĩnh lại.
Từ Tịnh nhìn vào mắt cô, phát hiện khóe miệng đối phương trắng bệch, hiển nhiên không phải không sợ, nhưng đã sợ còn có thể nói ra những lời này thì cũng đáng để kính nể, bởi vậy ừ một tiếng xem như đồng ý.
“Cám ơn.” Triệu Đông gượng cười, cụp mi xuống, thấy đối phương cũng không có ý muốn tự giới thiệu nhưng nghĩ đến bản thân sắp chết không còn lòng dạ đi hỏi nữa, vì thế nói chuyện khác. “Nhà tôi ở Thanh Châu, lúc mới bắt đầu tận thế ba mẹ đã hóa zombie. Tôi còn một anh trai, mười lăm tuổi đã đi làm công nuôi tôi ăn học…” Nói đến đây, cô nâng tay lên lau nước mắt, mới lại tiếp tục “Mấy năm nay anh ấy buôn bán nhỏ ở Trung Châu, ăn tết bận quá không về nhà, chúng tôi cũng không biết địa chỉ cụ thể của ảnh.” Suy ra cũng không biết anh ta còn sống hay không. Chẳng qua điều này Triệu Đông không nhắc tới, mặc kệ thế giới có hoàn toàn thay đổi, trong lòng cô vẫn muốn hy vọng.
Từ Tịnh cùng với những người khác lẳng lặng nghe, không ai nói chuyện, họ đều biết cô ấy đang giao lại di ngôn. Người dị năng cũng sẽ không bởi vì đã từng chịu đựng một lần dị hoá zombie thì có thể sinh ra miễn dịch với thứ này, nếu không thì zombie còn có gì đáng sợ?
“Anh trai tôi tên là Triệu Xuân, nếu có một ngày mọi người, mọi người gặp được anh ấy, phiền mọi người nói với anh… rằng…” Nói cái gì? Nói bản thân mình đã tìm anh ấy rất lâu nhưng chẳng tìm được? Nói bản thân mình và ba mẹ đều đã chết? Hay là nói anh cố gắng sống sót? Ở một khắc này, Triệu Đông đột nhiên không biết phải nói gì. Anh trai vì điều kiện trong nhà quá kém, bố mất, mẹ bệnh nhiều năm, còn muốn nuôi cô vào đại học, hơn ba mươi còn chưa kết hôn, nếu cô cũng chết, trên đời này cũng chỉ dư lại mình anh, để anh thương tâm tuyệt vọng còn không bằng không nói gì.
Trong lúc cô do dự, Cục thịt Trần đột nhiên xen vào “Triệu Xuân? Triệu Xuân ở cùng chúng tôi, lúc trước rời khỏi huyện Tử Vân anh ấy cũng đi cùng, không biết…” Nói đến đây, y không tự chủ được nhìn về phía Nam Thiệu.
Tìm lâu vậy cũng chưa tìm được anh trai, lúc này chợt nghe thấy tin tức của anh, Triệu Đông tức khắc kích động, nháy mắt vứt tình cảnh của mình ra sau đầu, nhưng xem bộ dáng ấp a ấp úng của cục thịt Trần, tim lại treo lên, may mắn Nam Thiệu không để cô chờ lâu.
“Triệu Xuân hiện tại đang ở huyện Dung Hà.” Nam Thiệu nói tiếp, chẳng qua không chờ Triệu Đông thở phào nhẹ nhõm, lại bổ sung một câu “Anh ta không thức tỉnh dị năng, hơn nữa bị mất một cánh tay.”
Niềm vui sướng khi mới vừa biết được anh trai còn sống sót dâng lên như sương khói yếu ớt mờ ảo, chớp mắt đã bị gió lạnh thổi trúng tiêu tán hầu như không còn. Nghĩ đến anh trai chưa thành niên đã phải chống đỡ gánh nặng trong nhà, giờ đây không chỉ không thức tỉnh dị năng còn mất đi một cánh tay, nếu không phải hoàn cảnh bây giờ không phù hợp, Triệu Đông chỉ sợ đã thất thanh khóc rống lên. Nhưng mà cũng trong nháy mắt này, cô biết mình chưa thể chết được. Cô chết, anh trai ở trong hoàn cảnh ác liệt thế này còn có thể kiên trì bao lâu?
Vì anh trai, nhất định không thể biến thành zombie. Cô nảy sinh suy nghĩ kiên định. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên người không quá quan tâm tới sống chết kẻ khác như Nam Thiệu nói một lời vì người đồng đội kề vai chiến đấu.
Tuy rằng đang nói chuyện nhưng mọi người cũng không thả lỏng cảnh giác, lục tục tiến vào động, suy xét đến vấn đề phòng ngự, những người đi trước điều chỉnh thứ tự, Từ Tịnh cầm súng đỡ Triệu Đông đi tuốt đằng trước, ở giữa là Kim Mãn Đường và Giang Hàng, tiếp theo là Cục thịt Trần và một thanh niên khác, Nam Thiệu đỡ người đi cuối cùng. Mặc kệ mọi chuyện thế nào, mọi người bọc đánh trước sau, còn nếu con zombie kia thật sự có thể lao ra từ giữa vách đá đột kích thì cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hoặc là mặc cho số phận.
Nhưng mà khi nhóm Cục thịt Trần mới vừa bước vào động thì Nam Thiệu liền nghe được tiếng bước chân truyền đến từ thang đá, cạch cạch cạch, hăng hái như nhịp trống, còn mang theo tiếng vọng ồn ào, rất khác với tiếng zombie lết người chậm chạp. Hắn tưởng người Yết đến, mới vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thanh niên quý tộc người Yết mặc bộ áo dài màu thiên thanh thêu hoa văn phức tạp thần bí, đai lưng rực rỡ, trên mặt trên người còn dính vết máu tươi. Thanh niên như từ trên trời giáng xuống, phóng qua thang đá vượt khoảng cách giữa dàn tế, móng tay ngăm đen sắc nhọn nhào tới nhóm người.
Nam Thiệu phản ứng rất nhanh, hắn dường như lập tức một tay đẩy mạnh người đang đỡ vào động, đồng thời vung đao bổ về phía móng vuốt đã đến trước mặt. Keng một tiếng thanh vang giống như chém vào sắt thép, không có cảm giác chém vào thịt chút nào, lực phản chấn khiến cho cổ tay tê dại, gan bàn tay đau nhức. Nam Thiệu thầm biết không ổn rồi, thừa dịp lực của đao làm đối phương dừng lại trong nháy mắt, lăn người qua bên, tránh khỏi móng sắt cào nát đầu.
Dị năng hệ kim! Trong đầu hắn hiện lên ý này, nháy mắt chạm trán đã thấy rõ đối phương là zombie mà không phải người. Nhưng không để hắn nghĩ nhiều hơn, zombie kia lại nhào tới lần nữa, động tác linh hoạt không thua người chút nào, thậm chí còn nhanh hơn nhiều người.
Đúng lúc này một tiếng súng vang lên, Từ Tịnh lại ấn cò súng lần nữa, mục tiêu là nửa người zombie đột nhiên thò ra từ vách núi đá trên đầu Cục thịt Trần, viên đạn lại lần nữa như trâu đất xuống biển, biến mất cùng zombie. Cục thịt Trần sợ đến mức chảy đầy mồ hôi lạnh, cuống quít lưng tựa lưng với người đang đỡ, mắt nhìn về phía Từ Tịnh tràn ngập biết ơn.
Nhất thời mọi người lo sợ không yên như chim sợ cành cong, trông gà hoá cuốc.
Mà ở thời điểm sớm hơn lúc này một chút, ba người Trương Dịch canh giữ ở phía dưới thần đường nghe được tiếng bước chân, theo nhịp bước còn có ánh lửa lay động đong đưa mỏng manh.
Tiếng bước chân của một người. Trương Dịch có thể dễ dàng phán đoán ra nó không thuộc về bất cứ ai trong bọn ba người Nam Thiệu. Nam Thiệu không cần phải nói, thuần túy xuất phát từ cảm giác đặc biệt nào đó chỉ thuộc về giữa hai người, mặc kệ hắn thay đổi thế nào anh đều có thể nghe ra được. Còn Từ Tịnh ước chừng bởi vì liên quan tới nghề nghiệp trước kia của cô, bước chân luôn linh hoạt như mèo, nếu không cẩn thận nghe thì rất khó nhận ra. Cục thịt Trần mặc dù có dị năng tốc độ, nhưng ngày thường y không hay sử dụng, với cả bởi vì vấn đề hình thể mà tiếng bước chân của y nghe rất nặng, giống như là mỗi một bước đi đều phải đè cả tấm thân phì lũ của mình xuống. Kể cả khi y sử dụng dị năng cũng chỉ làm tần suất tiếng bước chân nặng nề nhanh hơn mà thôi, sẽ không yếu bớt.
Cơ hồ ngay lập tức Trương Dịch đã đưa ra quyết định, thấp giọng dặn dò vài câu với Giới Sân và Bùi Viễn, sau đó nhanh chóng lắc mình trốn phía sau cửa. Anh vừa trốn xong, ánh lửa liền chiếu vào giữa thần đường, Giới Sân và Bùi Viễn chưa kịp hành động gì thêm đã bại lộ trước mắt người mới tới.
Người tới là một thanh niên người Yết, trong tay cầm đuốc, mặc áo da dê, quần jean, chân mang ủng đi núi, không giống quần áo long trọng như ăn Tết như lũ zombie người Yết. Khi hắn ra ngoài cũng có thể nhanh chóng dung nhập giữa đám người. Tuy rằng diện mạo hắn ta có đặc điểm của người Yết, nhưng Hoa Quốc từ trước đến nay số dân tộc đông đảo, điểm khác biệt nhỏ bé này căn bản sẽ không khiến cho người khác chú ý.
“Hán cẩu đê tiện cũng dám xông loạn vào thánh địa của người Yết ta, đáng chết!” Thanh niên nhìn thấy hai người, đầu tiên là hơi kinh ngạc rồi sau đó mặt lộ vẻ dữ tợn phẫn hận, quát lên. Chưa dứt lời, một cái roi xanh đột nhiên vụt ra từ trong tay áo tay phải hắn, vừa quét vun vút tới chỗ hai người Giới Sân vừa phòng thủ trước ngực.
Cái đệch! Ngay cả Giới Sân chưa từng thốt ra lời thô tục nhìn thấy thứ đột nhiên lao tới này cũng không nhịn được chửi thầm trong lòng, càng đừng nói tới Bùi Viễn té ngã thẳng cẳng lộn nhào tránh né bên cạnh. Trương Dịch ẩn ở chỗ tối cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, bởi vì ánh sáng quá mờ, nhất thời không phân biệt được đó là thứ gì.
Tiếng vút trầm đục, đao của Giới Sân chém vào trên sợi dây màu xanh biếc làm nó không chỉ không tổn thương mảy may, mà còn quấn lên theo lưỡi dao, chớp mắt đã cuốn lấy thanh đao. Mắt thấy sắp leo lên tay mình, Giới Sân cuống quít buông tay lùi ra bên cạnh, nhưng đồng thời cũng nhận ra thứ kia là cái gì.
“Là dây đậu biến dị! Sẽ hút máu, cẩn thận!” Cậu lớn tiếng kêu. Thứ này cậu và bọn Bùi Viễn đều không xa lạ, nhớ trước đây khi thực vật mới vừa đột biến, thảm cảnh lần đầu bọn họ gặp trúng chính là nó, khi đó Bùi Viễn thiếu chút nữa chết trong tay nó, may mắn dựa vào cầu lửa của Kiều Dũng mới giải quyết được. Mà hiện giờ ba người bọn họ đều là người chưa thức tỉnh, chạy đâu mà kiếm được cầu lửa hả giời.
Đúng rồi, lửa… Trong đầu cậu chợt lóe ý tưởng, ánh mắt chuyển đến cây đuốc trong tay tên người Yết đang cầm, tức khắc có ý tưởng, lập tức hô “Tiểu Hòa thượng, đoạt lấy cây đuốc!” Tuy là kêu Bùi Viễn, nhưng kỳ thật là nói cho Trương Dịch.
Bùi Viễn ăn qua đau khổ trong tay dây đậu, lại vẫn vừa chạy vừa căng da đầu ờ một tiếng, dù cậu sợ lắm cũng biết có người này chặn ở cửa, bọn họ căn bản chạy không thoát, mà nếu giờ trốn đi, chờ người này mở cửa động ra thì đám Nam Thiệu xong đời, cho nên trừ liều mạng thì bọn họ căn bản không có lựa chọn nào khác.
Nghe thấy hai người đối đáp, trên mặt thanh niên người Yết hiện lên ý cười lạnh, nâng chân bước vào thần đường, tay trái ngoài dự kiến của mọi người quăng cây đuốc ra ngoài, đập về hướng Giới Sân vừa nói muốn cướp đuốc của hắn ta. Nhưng Giới sân không mừng mà sợ, bởi vì theo cây đuốc quăng lại đây còn có một nhánh dây đậu khác vút ra từ trong tay áo hắn ta như sợi dây thừng lớn, đập ầm ầm ngoằn nghoèo trên mặt đất làm lòng người run rẩy. Một nhánh thôi hai người đã phải mệt mỏi ứng đối, hai nhánh còn giữ nổi cái mạng quèn này không?
Mắt thấy tình cảnh hai người càng lúc càng nguy hiểm, Trương Dịch ẩn ở chỗ tối phía sau cửa lại không ra tay mà nhắm mắt, cố gắng thả lỏng hô hấp, chẳng qua lại yên lặng tính toán vị trí đối phương nhờ tiếng bước chân truyền đến trong tai.
Hai nhánh dây đậu biến dị giống như mọc ra trên người thanh niên người Yết, cực kỳ nghe lời hắn, chỉ đâu đánh đó, còn có thể liên hợp tác chiến, bức Bùi Viễn với Giới Sân trốn đông nhảy tây, không còn chút sức đánh trả nào. Hết cách rồi, đừng nói hai người không thức tỉnh dị năng, dù có dị năng thì trừ dị năng hệ hỏa và hệ băng thì chẳng có biện pháp khác đối phó với dây leo cực kỳ cứng cỏi này. Nhớ trước đây, dù Thạch Bằng Tam có dị năng hệ kim cũng phí sức chín trâu hai hổ mới trầy được một lớp da của nó, còn nó căn bản không đau không khổ tí nào. Cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức không để mình bị nó cuốn lấy. Vì yểm trợ Trương Dịch, hai người vừa lẩn như trạch thoăn thoắt ngược xuôi trong thần đường, lóe tới trốn đi, vừa hô to gọi nhỏ, kéo lực chú ý của thanh niên người Yết qua.
Thần đường rất lớn, dị năng của thanh niên người Yết tuy rằng rất mạnh, có thể chỉ huy hai nhánh đậu đằng biến dị một lần, nhưng hiển nhiên cũng có khoảng cách hạn chế, hai người một trốn đông một chạy tây, không khỏi khiến hắn luống cuống tay chân trong nháy mắt. Nhưng chỉ trong phút chốc hắn đã ra quyết định, không để ý tới Giới Sân nữa mà bước vài bước vào trong, chỉ huy dây đậu chuyên tấn công Bùi Viễn nhỏ tuổi hơn, mà một nhánh dây đậu khác thì quất thẳng lên tấm ván gỗ che cửa động trên vách núi. Hắn căn bản không sợ Giới Sân không quay đầu lại cứu, dù đối phương tham sống sợ chết thật sự không màng đến tính mạng của đồng đội thì cũng không thoát được hắn chắn ở cửa động. Những tên tàn sát người trong tộc, làm hại thầy tế của hắn không thể không lấy thân dâng hiến thỉnh thần chết cấp cao ra trước thời hạn, đám Hán cẩu cũng đừng hòng thoát ra khỏi nơi này.
Quả nhiên, nhìn ra ý đồ hắn, Giới Sân không dám trốn nữa, xoay người về ngăn cản.
Khóe môi thanh niên người Yết hiện lên nụ cười lạnh lẽo, dây đậu từ tay trái nháy mắt chuyển hướng như tia chớp cuốn tới chỗ Giới Sân. Thì ra mục tiêu của hắn từ đầu đến cuối vẫn cậu nên mới có thể biến chiêu nhanh như vậy, Giới Sân phản ứng cũng không chậm, bởi vì chạy vội quá không phanh lại được, hơn nữa trên tay lại mất đi vũ khí, đơn giản thuận thế quay một vòng, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của dây leo. Đao đúng lúc bị vứt cách đó không xa, cậu đang muốn lăn lại túm đao thì cảm thấy người bị kéo lại, hóa ra đã bị dây đậu biến dị tốc độ nhanh dị thường đuổi kịp.
Dây đậu tiếp xúc làn da lập tức chui vào hút máu, Giới Sân không dám dùng tay gỡ, không dám để ý tới mà giãy giụa bò về phía trước cố tóm thanh đao. Bùi Viễn lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, thấy Giới Sân nguy hiểm cũng không có cách nào hỗ trợ, không khỏi nóng lòng như lửa đốt, đôi mắt nhịn không được ngó tới nơi Trương Dịch nấp.
Thanh niên người Yết tuy đang một đấu hai, nhưng lại nhạy cảm vô cùng, lập tức chú ý tới động tác rất nhỏ của Bùi Viễn, trong lòng thầm biết không ổn, không quay đầu, dây đậu đã từ tay phải chuyển hướng theo ánh mắt Bùi Viễn. Nhưng dẫu sao hắn vẫn chậm một bước, khi cảm thấy bước chân hỗn độn của Giới Sân thì Trương Dịch đã sớm chuẩn bị tốt. Chờ đến khoảnh khắc Giới Sân chạy trốn bị bắt, kéo đi phần lớn lực chú ý của thanh niên người Yết, anh bỗng nhiên mở to mắt, đồng thời lắc mình vung đao.
Đầu rơi xuống đất.
Người dị năng hệ mộc không có áo giáp sắt như dị năng hệ kim, người vẫn chỉ là máu thịt, dưới một đao nhanh như cắt của Trương Dịch cũng không rắn chắc hơn cổ zombie. Thanh niên người yết quá mức tự tin đối với dị năng của mình, hoặc vì phản ứng chật vật của Giới Sân và Bùi Viễn làm lòng tự tin của hắn bành trướng, cho nên dù cảm thấy không ổn, hắn vẫn không dịch chân thay đổi vị trí. Vì thế Trương Dịch không khách chút khí mà tiễn hắn đến bên thầy tế mà hắn kính trọng nhất, hắn sẽ không còn cần phải ra khỏi đây, không cần phải che giấu thân phận giữa những người Hán hắn cho là cực kỳ đê tiện nữa.
Không có dị năng chống đỡ, dây đậu biến dị nhanh chóng khô héo chết đi. Sau một lúc lâu Giới Sân mới phát hiện, cũng không cầm đao nữa, duỗi tay gỡ dây leo đã sắp bò đến lỗ tai mình, lúc này anh mới lồm cồm đứng lên, sờ máu trầy trật trên cổ và mặt, không khỏi tụng câu phật hiệu “Ngã phật từ bi, tiểu tăng thiếu chút nữa đã phải bái kiến chư vị rồi!”
Bùi Viễn lúc này mới phản ứng được mình vừa rồi vội quá đã làm sai cái gì, nghe thấy Giới Sân nói cũng chẳng có tâm tình cười đùa, chỉ yên lặng khom lưng nhặt đao lên đưa cho anh, trong lòng xấu hổ ảo não không thôi, đồng thời yên lặng thề bản thân mình cần phải trờ nên mạnh mẽ hơn mới được.
Giải quyết tên người Yết có thể sử dụng thực vật biến dị xong Trương Dịch cũng không cảm thấy nhẹ nhàng hơn, ngược lại có cảm giác hãi hùng, chỉ sợ bên Nam Thiệu đã xảy ra chuyện.
“Anh đi lên xem thử, hai cậu canh ở chỗ này nhé.” Anh không hề do dự, nói với hai người Giới Sân, ngừng một lát lại dặn dò “Hai cậu đừng canh ở chỗ này, ra bên ngoài đi. Nếu có người tới thì xác định thực lực đối phương trước, nếu mạnh quá thì lập tức trốn, không cần cố chống.”
Giới sân và Bùi Viễn nhìn nhau một cái, gật đầu đáp ứng. Từ khi tên người Yết này xuất hiện, bọn họ cũng cảm giác được tình huống nghiêm trọng vượt quá tưởng tượng, nếu nhóm Nam Thiệu cũng chưa về, họ cũng sẽ không rời đi. Hiện giờ nói nhiều cũng vô dụng, an tĩnh chờ đợi vậy.