Edit: Titan
Beta: Yến Phi Ly
Sau hai lần đổi đạn thì Nam Thiệu không nổ súng nữa, mà đưa dị năng phủ lên hai mắt, chậm rãi tìm gì đó giữa đàn zombie và vùng lân cận trại. Bởi vì hắn dừng lại, chỉ dựa vào hai người Từ Tịnh và Trương Dịch thì ngăn cả đàn zombie có hơi chút khó khăn.
“Ê, lúc này mà lười biếng, đùa nhau à!” Một phát đạn lưu loát giải quyết một con zombie vượt qua phòng tuyến từ góc chết, Từ Tịnh tranh thủ thời gian tìm được nguyên nhân, tức giận rống về phía Nam Thiệu.
Nam Thiệu không trả lời nhưng thật ra Trương Dịch hiểu hắn, đầu cũng chưa nghiêng tí nào đáp “A Thiệu đang xem có người sống không. Nhiều zombie mà không có người dẫn thì không có khả năng tìm tới nơi này.” Mặc kệ nói thế nào, những nhân tố đó tồn tại là uy hiếp lớn nhất, cũng không thể để bên này còn chưa giải quyết xong, bên kia lại bị đối phương thình lình thọc một gậy được.
Từ Tịnh quay đầu lại ngạc nhiên thoáng nhìn sang, không nói nữa. Từ trong miệng ba người Cục thịt Trần cô đã biết Nam Thiệu có dị năng, còn là dị năng sinh mệnh gì đó, giả như nếu có thứ mang sự sống tồn tại thì không thể lọt khỏi đôi mắt của hắn.
“Không biết những người kia rời khỏi đây chưa.” Trương Dịch đột nhiên nhớ tới những người cùng bị nhốt trong chuồng heo với Cục thịt Trần. Ngày hôm qua lúc cứu Cục thịt Trần, dọn dẹp hàng rào, bọn họ cũng không quên ném chìa khóa lấy được cho những người đó, còn thả cả thang xuống để bọn họ tự cứu mình. Nhưng sau đấy lại không thấy bóng dáng họ nữa, không biết là bị choáng váng quá không biết trốn hay đã rời khỏi trại Yết.
“Muốn chạy thì tự chạy, không dám chạy cũng do họ tự chọn thôi.” Từ Tịnh không quan tâm vấn đề này.
“Đừng lo lắng.” Nam Thiệu ngiêng đầu trấn an anh bằng một câu ngắn gọn, hắn quá rõ Trương Dịch, anh rất dễ mềm lòng hơn nữa thói quen nghề nghiệp trước kia làm người đàn ông này luôn theo bản năng mà quan tâm quá nhiều. Nhưng đối mặt với đám người gặp cơ hội ngay trước mắt còn không biết tự cứu mình hoặc là xin người ta giúp đỡ thì thật sự không nên lãng phí lòng thương cảm. Không chờ Trương Dịch đáp, hắn đã chuyển đề tài “Trong đàn zombie không thấy người sống, ở chỗ cao nhất trên hàng rào có ba người, một người bình thường, hai dị năng. Nhưng có chỗ lạ là lực sinh mệnh của người thường kia lại mạnh nhất trong đám.”
Từ Tịnh lúc này thật sự kinh ngạc hoặc là nói trong lòng cô thậm chí có ít hoài nghi. Không phải hoài nghi hắn có nhìn thấy người không mà là hoài nghi hắn khinh cô không có dị năng mà nói quá. Sao hắn có thể trong khoảng cách xa thế này liếc mắt một cái là phân biệt được đối phương có dị năng không, việc này quá thần kì, tuy rằng sau tận thế việc thần kỳ xuất hiện cũng không ít. Vừa xuất hiện ý nghĩ này, thái độ của cô đối với Nam Thiệu lạnh nhạt hẳn. Cô không ghét mấy kẻ mạnh miệng giống Cục thịt Trần, nhưng cô ghét người dưới tình huống như vậy còn ăn nói lung tung lừa gạt đồng đội.
Nam Thiệu cũng không quan tâm thái độ hay suy nghĩ của người khác. Nếu đã xác định tạm thời sẽ không có ai tạo thành uy hiếp với bọn họ, đương nhiên việc trước mắt là tập trung tất cả tinh thần và sức lực để giải quyết zombie. Lúc phát hiện bị bao vây hắn đã nghĩ về vấn đề chạy trốn, nhưng nhà trúc nơi này cách nhau rất xa so với nhà trúc trung tâm, đứng thành các khu độc lập và không có lối đi nối giữa. Bọn họ còn phải mang theo Giới Sân đang bị thương, giờ muốn mở một đường máu đi từ giữa đàn zombie ra thì thật sự quá mạo hiểm, không bị dồn đến đường cùng thì con đường này không thể đi. Hiện giờ chỉ có thể trước tiên dùng súng giải quyết phần lớn zombie, dư lại thì lợi dụng lợi thế địa hình chém giết những con đến gần. Đến nỗi này rồi thì việc trong trại rốt cuộc có bao nhiêu zombie và dựa vào sức mấy người bọn họ có thể trộm chốn đi không, hắn không nghĩ đến được nữa. Đôi khi nghĩ càng nhiều sẽ cảm thấy càng uể oải tuyệt vọng, chi bằng thử liều mạng xem.
Thời gian nhanh chóng lướt qua trong tiếng súng, trong sân chồng chất mấy trăm xác zombie, không giống ban đầu còn bị đẩy đi không còn bóng dáng. Vì thế trên nền sân rộng lớn đông một đống tây một đống, xác chồng xác, nhìn không thấy mặt đất. Tình cảnh những mẩu xác chen chúc, thi thể tứ tung ngang dọc làm người ta phải sợ hãi.
“Mọi người thả mấy con vào, anh mang tiểu Trần đi hoạt động tay chân. Bùi Viễn nhớ lưu ý tình huống xung quanh.” Đạn đã bắn gần một nửa, số lượng zombie phía dưới lại không thấy giảm bớt chút nào, Trương Dịch xoa xoa đôi mắt, buông súng nói.
Từ Tịnh giơ tay làm kí hiệu Ok, Nam Thiệu thì hơi không muốn, hắn thật sự cảm thấy Mập Mạp quá ngốc không làm người ta yên tâm được, nhưng chỗ này có Trương Dịch đi rồi, nếu hắn cũng đi thì một mình Từ Tịnh chỉ sợ không chặn lại được nhiều zombie như vậy, đành miễn cưỡng đồng ý.
“Cậu cố gắng lên cho anh, đừng liên lụy A Dịch!” Cuối cùng, hắn còn không quên duỗi tay chỉ Cục thịt Trần cảnh cáo.
Cục thịt Trần buồn bực “Anh Thiệu, lâu không gặp sao anh cứ coi nhẹ em như vậy? Được rồi, biết anh và anh Dịch đối xử tốt với nhau, em sẽ biết tự lo, khẳng định sẽ không làm anh Dịch bị làm sao hết, anh cứ yên tâm đi.”
“Yên tâm, chúng tôi ở cửa thang lầu thôi.” Trương Dịch nở nụ cười, lúc ở bên Nam Thiệu, anh có vươn tay nắm chặt tay hắn một lúc, để làm hắn yên tâm cũng để khuyến khích nhau.
Từ Tịnh ở bên cạnh nhìn cứ cảm thấy hai người này có chỗ nào đó là lạ, hình như đối xử với nhau quá tốt. Cũng đâu không phải sinh ly tử biệt, đến nỗi này sao? Kỳ thật cách hai người nói chuyện cũng chẳng có chỗ nào không ổn, anh em tương đối thân thiết vẫn thường quan tâm cổ vũ nhau như vậy, làm Từ Tịnh cảm thấy quái dị chính là không khí tình cảm dịu dàng ngọt ngào quanh hai người, khiến cô nhịn không được hiểu sai. Không thể không nói, phương diện trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén. Cũng may cô không phải loại nhiều chuyện, dù cảm nhận được sự khác thường nhưng không định mãi đuổi theo vấn đề hoặc hỏi dò. Quan hệ của họ chưa tới mức thân, hỏi nhiều sẽ chỉ làm người ta phản cảm, huống chi cô cũng không thấy hứng thú với chuyện riêng của người khác.
So với súng, Trương Dịch hiển nhiên dùng đao thuận tay hơn, anh và Cục thịt Trần đứng ở cửa thang lầu, Cục thịt Trần hầu như không có cơ hội ra tay, cuối cùng anh đơn giản để Cục thịt Trần đứng một bên, hai người thay phiên nhau lên, như vậy cũng có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát. Hơn nữa đôi khi một người không giải quyết hết được, người bên cạnh cũng có thể giúp một tay.
Mặc dù như thế, Nam Thiệu vẫn không tự chủ được phân nửa lực chú ý qua, phòng khi có chuyện sẽ đến giúp đỡ. Vì thế vốn dĩ hỏa lực bởi vì Trương Dịch rời đi đã yếu bớt cộng thêm hắn còn không tập trung, đàn zombie lúc đầu bị cản chặt rốt cuộc tìm được cơ hội, sôi nổi đột phá tuyến phòng thủ nhằm về phía thang lầu. Từ Tịnh dù bắn nhanh cũng không có khả năng bắn phá tành tạch liên tục như súng máy diệt sạch mọi con zombie trước mặt, đạn càng ngày càng ít. Cô thấy càng ngày càng nhiều zombie leo lên lầu trên, lại phẫn nộ lần nữa.
“Anh Nam, đậu má muốn chết cũng đừng kéo người khác chết chung! Bạn gái anh có ở trên kia đâu, anh nhìn cái gì? Kể cả bạn gái anh thật sự ở trên kia cũng sẽ bị sự mất tập trung của anh hại chết!”
Nam Thiệu dĩ nhiên chú ý tới tình huống nghịch chuyển phía dưới, dù vẫn không yên tâm cũng chỉ có thể tạm thời tập trung lực chú ý phối hợp với Từ Tịnh mạnh mẽ chặn đám zombie dưới lầu. Gần nửa giờ sau mới khống chế được mọi chuyện lần nữa, rốt cuộc hắn cũng có thời gian chậm rãi đáp lại câu nói kia của Từ Tịnh “Bạn trai của tôi ở đó.”
“Hả?” Bắn giết liên tục nãy giờ, Từ Tịnh đã sớm quên lời mình nói lúc nãy, nghe vậy sửng sốt, một lát sau mới bỗng dưng phản ứng lại. Cô tính vốn bình tĩnh cũng chỉ hơi bối rối, ‘hả’ một tiếng xong cũng không nói gì nữa.
Nam Thiệu cong cong môi, cũng không thèm để ý, hắn chỉ muốn hưởng thụ quá trình nói những lời này. Trương Dịch là người yêu của hắn, hắn là người yêu của Trương Dịch, hắn muốn nói cho tất cả mọi người điều này, cho bọn họ khỏi có “ý” gì với anh.
Thời gian dài liên tục dùng súng không chỉ có hại với lỗ tai mà còn gây sức ép lớn lên phần cánh tay và bả vai, giống khi cầm đao chém, bởi vì phải liên tục máy móc lặp lại các động tác làm tâm lý bị chết lặng, hơn nữa thần kinh căng thẳng quá lâu dễ bị hỏng mất. Để hạn chế tác dụng phụ này đến mức thấp nhất, tận dụng hết khả năng phát huy chiến đấu của mọi người, đặc biệt là cậu nhóc Bùi Viễn, mọi người thay phiên nhau tạo nhóm nhỏ chém giết zombie gần người. Càng về sau, đạn càng ngày càng ít, trọng tâm giải quyết zombie đã chuyển dời đến dưới hàng hiên.
Trong sân dưới hàng hiên và sân dưới nhà, thi thể đã dần dần chồng chất thành núi, mà zombie tuy rằng không nhanh chóng nhưng vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng vượt qua núi xác để bò lên hướng nhà trúc. Cả Từ Tịnh hay Trương Dịch và Nam Thiệu đều cảm thấy thân thể và tinh thần mỏi mệt, càng không kể những người có sức chịu đựng áp lực thấp như Bùi Viễn hay Cục thịt Trần. Chỉ có Giới Sân không chịu ảnh hưởng, một mình nằm ở tấm nệm rách nát trên sàn nhà nhìn nóc nhà được đan bện bằng cành trúc, một tiếng lại một tiếng niệm phật. Không biết là khẩn cầu Phật tổ phù hộ cho mọi người hay là đang siêu độ cho những người đã chết một lần còn bị chết thêm lần nữa như zombie.
Rốt cuộc thì trại tiểu Yết có bao nhiêu người? Năm người họ đã giết nhiều đến nỗi sắp đánh mất lý trí lần đầu tiên hối hận trước kia ngoại trừ ấn tượng người Yết dã man thì không có tìm hiểu sâu hơn.
“Đạn sắp hết rồi.” Từ Tịnh thông báo, trừ đôi mắt đỏ lên, cánh tay cầm súng đã cứng đờ, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
Trời đã sắp tối. May mắn tình thế buổi sáng còn chưa nghiêm trọng, từng người bọn họ bớt thời giờ lên ăn uống qua loa, chờ đến giữa trưa thì hoàn toàn không thể đi được nữa.
Ba ngàn phát đạn, dưới tình huống xạ kích liên tục, dù là thần súng chỉ sợ cũng không có cách nào cam đoan mỗi một phát đều bắn trúng đầu zombie, mà nhóm của họ có thể bình quân mỗi ba phát đạn hạ một con zombie đã xem như không tồi, đương nhiên tỉ lệ đôi khi có thể cao hơn. Thêm vào đó tính cả số bị chém chết thì lượng zombie bọn họ giết hôm nay hẳn không kém hơn hàng ngàn. Nhưng hiển nhiên trại người Yết có không dưới một nghìn người, cũng không ngừng lại ở con số hai ngàn, có lẽ là ba ngàn, có lẽ bốn ngàn, thậm chí hàng chục ngàn, chẳng ai biết được. Bọn họ chỉ biết là số lượng zombie trên phố, dưới lòng đường, dưới ruộng ở đây cũng không thấy giảm bớt, mà số thi thể chồng chất trước sân dưới nhà trúc đã dần dần san bằng độ cao chênh lệch, zombie không cần phải leo qua thềm đá lên thang trúc mà đã có thể trực tiếp bò lên sân trên, bò lên nhà trúc. Zombie từ các phương hướng vọt tới, rốt cuộc chỉ bằng sức mấy người thì không có biện pháp chặn lại.
“Chạy!” Trương Dịch quyết đoán nói.
Một chữ rơi xuống, Từ Tịnh dừng bắn, hai tay cầm đạn và súng trường nhanh chóng lùi vào trong. Mặt khác những người ở bên ngoài cản giết zombie cũng bắt đầu thay phiên lui về phía sau, Trương Dịch và Nam Thiệu là những người cuối cùng lui vào, hai người chân mới vừa bước vào cửa, Bùi Viễn và Từ Tịnh nhanh chóng đóng cửa hai bên lại, Cục thịt Trần đẩy rương gỗ kiểu cũ nặng chịch trong phòng lại chặn. Mấy người hợp sức đóng chặt cửa sổ, cũng không dừng lại mà tranh thủ thời gian kéo thi thể zombie lúc trước chém giết về, ném khắp nơi trong phòng, sau đó nhanh chóng nhưng có thứ tự nhẹ đi đến phòng cạnh chuồng heo, ở trên nắp cũng đè lên mấy mẩu thi thể tàn khuyết, từ bên trong ném lên nắp. Làm gọn gàng xong, mới rút ra thang lầu.