E&B: Yến Phi Ly
“Khốn khiếp! Tụi nó chui đâu ra vậy?” Từ Tịnh mắt tinh thấy rõ trước nhất, không khỏi căng thẳng rủa thầm một tiếng. Liếc sơ qua đã biết ít nhất có hơn một ngàn con, đấy chỉ là trong phạm vi tầm nhìn thôi, ở khu vực không thấy được chẳng biết còn có bao nhiêu, tựa như là toàn bộ người trong trại đều tập trung đến nơi này vậy.
“Chúng ta bị bao vây.” Nam Thiệu đi sang phòng bên, thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, giọng điệu bình tĩnh thông báo.
Từ Tịnh lại chửi thề một câu, buông súng bắn tỉa trong tay xuống, xoay người liền đi lấy thêm súng, vẫn không quên nhắc nhở cục thịt Trần và Bùi Viễn “Chú mày đừng quên mở chốt an toàn!”
“Biết rồi, phụ nữ thật dài dòng.” Cục thịt Trần nói thầm, không đề phòng bị đạp mông một cái, thiếu chút nữa ngã ra cửa. Y phẫn nộ quay đầu, một ánh nhìn chống lại cặp mắt phượng đầy lửa của Từ Tịnh, câu mắng người tức thì nuốt xuống, buồn bực rụt rụt cổ, một bàn tay làm động tác kéo khóa trước miệng, sau đó xê dịch sang bên cạnh tận lực rời xa cọp mẹ.
Trong ánh sáng nhập nhoạng của ban mai, khóe môi Từ Tịnh khẽ nhếch, cô không trì hoãn thêm nữa, đi thẳng đến chỗ chồng chất súng cầm lấy một khẩu súng ngắn và một cây súng trường, lại khom lưng kéo một thùng đạn tới chỗ cô đặt súng bắn tỉa.
Nam Thiệu và Trương Dịch thấy thế, gọi cục thịt Trần và Bùi Viễn chuyển hết súng cùng thùng đạn qua, sau đó phân phát cho mọi người.
Trên xe Từ Tịnh tổng cộng mang theo bốn thùng đạn chứa khoảng ba nghìn viên, để cho thuận tiện cô chọn loại đạn có quy cách mà các loại súng đều có thể sử dụng, tuy rằng tầm bắn và lực sát thương so với đạn chuyên dụng kém hơn một ít nhưng đối với cao thủ bắn súng như Từ Tịnh thì cũng có thể xem nhẹ. Một thùng sắt nặng tới gần trăm kg, chẳng biết cô vác lên xe thế nào.
“Ái da, chị đại à, rốt cuộc chị lấy đâu ra nhiều thứ tốt thế này?” Nghi vấn ấy vẫn nghẹn trong lòng cục thịt Trần từ lâu, chỉ là lúc trước còn chưa thân quen với Từ Tịnh nên không tiện hỏi, sau lại bị trở thành thịt heo nên không có tâm tư nhớ đến, lúc này rốt cuộc nhịn không được.
“Nói cho chú mày thì chú mày cũng chẳng lấy được. Có lấy được thì cũng không dùng được.” Từ Tịnh khinh bỉ liếc y một cái, lười biếng hồi đáp.
“Cứ coi thường người ta. Chờ xem…” Cục thịt Trần bĩu môi, mất hứng lẩm bẩm.
“Không vấn đề gì chứ?” Bên kia, Trương Dịch vừa kiểm tra băng đạn có hoạt động bình thường hay không, vừa hỏi Nam Thiệu. Trước kia hai người chưa từng nói về vấn đề này, anh không biết Nam Thiệu có thể dùng súng hay không.
“Từng luyện qua rồi.” Nam Thiệu cầm lấy một khẩu AK, thuần thục kéo chốt an toàn, kê lên vai phải ngắm ra bên ngoài, cười đáp. Rõ ràng tình cảnh rất nguy hiểm nhưng tâm tình của hắn không hề hồi hộp, tựa hồ chỉ cần Trương Dịch kề bên thì dẫu trời sụp xuống hắn cũng sẽ không cảm thấy có gì phải lo lắng.
“Cố gắng đừng dùng dị năng.” Trương Dịch đưa một thanh đao hôm qua đã chọn ra cho hắn, sau đó vỗ vỗ vai Nam Thiệu dặn câu cẩn thận liền xoay người đi tới một khung cửa sổ khác, nheo mắt cẩn thận xem xét tình huống bên ngoài “Sao đột nhiên chui ra nhiều zombie thế kia?” Anh tuyệt đối không cho rằng là do nhóm của mình hấp dẫn chúng đến, dân cư gần đây trừ người của trại tiểu Yết thì phân bố cực kì thưa thớt, muốn lập tức tụ tập đông đúc như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, so với mấy người họ thì số lượng đám người Yết ăn thịt đồng loại trước kia đông hơn hẳn, nếu bị hấp dẫn thì zombie đã sớm tiến tới rồi chứ không chờ đến bây giờ.
“Nếu như không phải bầy zombie ngẫu nhiên… Vậy thì rất có khả năng do người dẫn tới.” Nam Thiệu đáp lại anh.
“Mọe bọn nó! Anh Dịch anh Thiệu khỏi đoán, chắc chắn là lũ người Yết khốn nạn.” Cục thịt Trần thích súng ống lắm, đang cầm ngắm vuốt ve các kiểu, đột nhiên chửi ầm lên.
Kỳ thật không cần y nói, chỉ cần nhìn kỹ thêm vài lần đều có thể thấy được vẻ lạ thường của bầy zombie này. Không giống những con dầm mưa dãi nắng, gió thổi tuyết đánh, toàn thân rách nát hỗn loạn chẳng bằng cả đám ăn mày ngoài kia, đám zombie trước mắt đều ăn mặc chỉnh tề, thuần một sắc trang phục lộng lẫy của người Yết khi trải qua lễ hội lớn mới mặc, tuy cũng có con thiếu tay khuyết thịt, mặt mũi gớm ghiếc, nhưng có quần áo phụ trợ vẫn khiến người ta cảm giác rất trang trọng. Điều này lại càng làm mọi người phải sởn tóc gáy.
“Sao chúng làm được?” Từ Tịnh tròn mắt thì thào tự hỏi, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của cô, khiến đáy lòng cô không thể áp chế mà dâng lên cảm giác rùng rợn.
Không ai trả lời vấn đề này, hơn nữa trước mắt bọn họ quan trọng nhất cũng không phải vấn đề ấy, không hề nghi ngờ rằng có người đứng sau mới có thể khiến nhiều zombie người Yết đột nhiên trào ra bao vây họ, hiện tại điều họ cần suy xét là làm sao giải quyết nguy cơ.
Từ Tịnh mang theo không ít đạn, thế nhưng không ai có thể cam đoan phát phát đều trúng, nhất là khi số lượng zombie nhiều như vậy, nếu như không phải chính giữa đầu thì bắn trúng thân mình cũng chỉ lãng phí, nhất là cục thịt Trần và Bùi Viễn đều chỉ là người mới học bắn súng.
“Xem tình hình thì tạm thời phòng ở sẽ không bị đẩy đổ.” Nam Thiệu cúi đầu xác định mức độ kiên cố của dãy nhà, chung quy bọn họ đang ở trong nhà bằng tre trúc, không phải sắt thép xi măng thông thường, thứ tạm xem như may mắn đó là gốc trúc là từ núi đá chồng chất lên nhau mà thành, cao tầm hai mét rưỡi đến ba mét. Dưới cùng chuyên dùng để nuôi heo, cục thịt Trần sinh hoạt trong đó một khoảng thời gian, có thể cam đoan cực kỳ rắn chắc, bất luận là móc tường hay đào nền đều chẳng thể moi nổi một lỗ.
“Vậy thì chuyên tâm đối phó trực diện đi.” Trương Dịch quyết đoán, đồng thời phân công nhiệm vụ cho cục thịt Trần và Bùi Viễn “Hai cậu cầm súng qua bên cửa sổ sau chỗ anh với A Thiệu, chú ý zombie phía sau, chỉ cần chúng không có khả năng trèo lên thì không cần bắn.” Hiện tại tình huống đã khác, có thể tiết kiệm đạn thì phải tận lực mà tiết kiệm.
Đàn ông rất ít ai không đam mê súng đạn, cục thịt Trần và Bùi Viễn ban đầu nhận được súng liền nóng lòng muốn thử, nghe vậy không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng tuyệt nhiên không có ý phản đối, đại để là hiểu rõ tính cách Trương Dịch, biết anh sẽ không cố ý tước bỏ cơ hội dùng súng của họ.
“Làm việc nào lính mới!” Trương Dịch sắp xếp rất hợp ý Từ Tịnh, cô không muốn hai tên gà mờ giúp cô lãng phí đạn, vì thế tâm tình không tồi gọi họ một tiếng, sau đó nhắc Trương Dịch và Nam Thiệu “Anh cũng đừng để tôi phải kéo cả hai tới ngoan ngoãn ngồi bên cửa sổ đấy!” Khi nói chuyện, ngón tay bóp cò súng, viên đạn bay ra, kết quả xử ngay một con zombie đi đầu, bắt đầu khai màn cuộc chiến.
Hai người đang ngồi trước cửa sổ ai oán nhìn cô một cái, sờ sờ súng trong tay, lòng âm thầm thở dài. Ngoan ngoãn ngồi á?
Trương Dịch mỉm cười không nói gì, Nam Thiệu không hề có ý cười, khẽ nhếch môi “Cô chắc phải cầu mong tốt nhất đừng như vậy ấy!” Nếu như hắn và Trương Dịch cũng gà mờ giống như hai người kia, kẻ xui xẻo khẳng định là Từ Tịnh.
Hàng mi dài của Từ Tịnh hơi cong cong, không thể không thừa nhận hắn nói đúng, tuy rằng không thích hắn bởi vì cái vẻ ngoài cười nhưng trong không cười kia thật chọc điên người.
Pằng! Một đầu zombie nở hoa, bị xung lực của viên đạn làm ngã ngửa lại rất nhanh bị zombie phía sau ùa lên đẩy ngã xuống đất, sau đó đạp dưới chân.
Trương Dịch cho Nam Thiệu một ngón cái, rồi không cam tâm tụt lại sau, súng trong tay phát ra tiếng vang, cũng xử lý một con.
“Tinh hạch có bị vỡ nát không nhỉ?” Anh thuận miệng hỏi một câu. Chung quy lúc này cũng không lo nhiều được như vậy, dù cho tinh hạch thật sự vỡ mất cũng chẳng còn cách nào khác. Zombie còn đang ùn ùn ùa lên không dứt, sợ rằng thật là toàn bộ người bị biến thành zombie trong trại đều đến đây, chỉ không biết lúc trước là bị giấu ở nơi nào.
“Anh Dịch yên tâm, không nát được, Từ Tịnh còn lượm được cả bao tinh hạch mà.” Trả lời anh là cục thịt Trần. Y và Bùi Viễn nhìn thấy bọn họ cứ một phát tiếp một phát bắn bể sọ zombie, tay ngứa ngáy vô cùng, bởi vậy lời nói ra cũng đầy vị chua “Đáng tiếc cô không dùng được.” Cô thu thập không phải để dùng, với năng lực của Từ Tịnh muốn cái gì thì có thể tự mình đi tìm, cô không phải người dị năng, số tinh hạch này thuần túy là đồ sưu tầm thôi. Đây không thể không nói cũng là một loại bi ai.
“Có người dùng được nhưng so ra vẫn kém cái người không đụng đến như tôi.” Nếu không phải cách xa, Từ Tịnh chắc chắn sẽ đạp mông y hoặc là cốc đầu một cái, hiện tại lại không rảnh để xoay người, vì thế nhàn nhạt đáp trả một câu. Khi nói chuyện, pằng pằng hai tiếng, lại là hai zombie ngã xuống.
Mắt cục thịt Trần trừng lên hết cách, biết bất kể là năng lực hay mồm mép đều kém người ta, đương nhiên sẽ không ngốc đi tranh luận với cô, mà là đột nhiên chỉ ra bên ngoài hô lên “Ôi chao, nó muốn trèo lên kìa… Sắp leo lên rồi! Xem ông béo đây!” Kêu xong, nâng súng trong tay lên bắn, rốt cuộc được mở hàng.
Bùi Viễn đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt dừng chỗ họng súng của y nhắm đến, chỗ đó zombie quả thật đang giương nanh múa vuốt duỗi tay lên trên, nhưng nếu bảo rằng sắp trèo lên đến nơi thì không có, trong khoảnh khắc ấy cậu chợt hiểu ý của y, vì thế im lặng nhếch môi, cũng bắn một phát theo sau.
“Thế nào?” Trương Dịch nghe hai người đều nổ súng, vì thế quay đầu nhìn thoáng qua.
Cục thịt Trần và Bùi Viễn đang lo nhe răng nhếch miệng xoa bả vai run run do phản lực của súng trường, nghe thấy anh hỏi bèn vội thả súng, giả bộ như không có việc gì.
“Không sao không sao, xử lý rồi. Có tụi em đây mà, anh Dịch cứ yên tâm đi!” Cục thịt Trần vẫy tay, không quay đầu lại đáp. Y biết chỉ cần vừa quay đầu lại, Trương Dịch nhìn thấy vẻ mặt của y nhất định liền có thể phát giác vấn đề.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bùi Viễn cũng phụ họa, chẳng qua da mặt cậu mỏng, hai cái tai đã đỏ bừng. Phía dưới zombie rậm rạp, tùy tiện bắn một phát là có thể trúng, gần thế kia mà hai người cũng không thấy viên đạn của mình lạc tới chỗ nào rồi.
Trương Dịch không nói gì nữa. Anh là người từng trải, đương nhiên tinh tường chuyện lần đầu sờ súng thật sẽ kích động và nóng lòng muốn thử, hai người chỉ cần không mất chừng mực, anh cũng mắt nhắm mắt mở. Ngược lại thì Từ Tịnh tương đối kỳ quái, rõ ràng nhận ra trò mèo bên trong lại hiếm thấy không lên tiếng chọc thủng. Vì thế Giới Sân đang nằm trên lớp đệm thô sơ ở trong phòng hâm mộ không thôi, nếu như anh không bị thương vùng ngực phải, khẳng định cũng có thể sờ đám súng kia, nói không chừng còn bắn giỏi hơn cả anh mập và Tiểu Viễn. Cũng vì đồng hành lâu ngày, anh đã hiểu rõ tính tình cục thịt Trần, biết anh mập kia nếu thật sự bắn trúng thì sẽ không chỉ lấp liếm vài câu thôi đâu, khẳng định sẽ lải nhải khoe khoang tới nỗi tai người xung quanh mọc kén lỗ mới ngừng.
Theo từng tiếng súng vang, thi thể zombie trong sân càng ngày càng nhiều, nhưng không ảnh hưởng đến lớp sau tiếp tục ập tới. Đám zombie kia tuy rằng không có thần trí, không biết kéo thi thể sang một bên nhường đường, thế nhưng thức ăn trước mặt, chỉ cần không phải chướng ngại đẩy không đổ thì chẳng thể ngăn cản chúng tiến tới. Chúng không hề e ngại giẫm đạp lên xác nhau mà đi, vì thế đứng trước tình cảnh số lượng lớn trước nay chưa từng có, thi thể zombie phía trước ngã xuống không phải bị đạp thành thịt nát thì là bị chen sang một bên, sau đó lại thành đệm chân cho zombie ào tới từ bên cạnh. May mắn dưới phong tỏa bằng hỏa lực của ba người, không có một con nào có thể chen đến cửa cầu thang, cho bọn họ đủ thời gian để hồi sức. Cảm tạ nền sân cao hơn mét rưỡi khiến zombie xung quanh không dễ trèo lên. Thế nhưng từ mỗi ngóc ngách số lượng zombie xông tơi không hề ít đi, khiến ruột gan bọn họ càng ngày càng gấp.