Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 129: Dị năng Vực




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Suy nghĩ một lát, đoạn gã nhét nó vào lòng Phó Đam vẫn đang giật mình ngơ ngác đứng cạnh, nhìn thiếu niên vội ôm lấy mới nói “Mang cái này đi lọc da và xương nấu thành cao…” Vốn gã muốn nói luôn cả tác dụng nhưng đột nhiên phát hiện còn rất nhiều người nhìn chằm chằm sang đây vểnh tai nghe, vì thế đổi giọng “Tác dụng sau này sẽ biết.” Gã hiểu rõ kẻ mang ngọc là kẻ phải chịu tội, quy tắc này dù ở bất cứ đâu cũng đều đúng. Dù gã không muốn giúp ai, nhưng cũng không muốn hại ai.

Đáng tiếc, gã xem thường bản tính của nhân loại. Cho đến lúc này, những người khác mới tỉnh táo lại sau tình huống đột ngột vừa rồi, có người kinh ngạc, lắp bắp mà nói “Thật… thật sự có sao? Làm sao mà gã biết được?”

Còn có người thì lộ ra vẻ mặt thản nhiên, bĩu môi không cho là đúng “Chẳng qua là dị năng không gian, lòe mắt người mà thôi.” Người nói lời này thuộc đội dụ zombie, bọn họ vốn không tin có loại động vật biến dị sẽ xuất hiện đột nhiên như thế, nếu là thật thì ai mà phòng được, mọi người đã sớm chết hết rồi.

Mà nghĩ đây là dị năng không gian còn có khối người, chẳng qua điểm khiến họ chú ý không giống thế, đám Long Hạ vốn khinh thường Lý Mộ Nhiên vọt lại đây, cũng không thèm nhìn Phó Đam đang ôm sinh vật biến dị, vươn tay như muốn tóm lấy Quỷ Bệnh lại chuyển sang Lý Mộ Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, tuy nhiên khuôn mặt lại không giấu đi sự nhiệt tình, vội vàng hỏi “Dị năng không gian? Ai trong mấy người có dị năng không gian? Rộng bao nhiêu? Có thể chứa vật sống không?” Hoàn toàn quên tư thái cao ngạo lúc trước của mình, như thể người mắng kẻ khác vô dụng không phải cô ta vậy.

Quỷ Bệnh không nhìn cô nàng, xoay người đi ra ngoài. Từ hôm qua khi đến nông trại nhỏ cho tới tận lúc này gã mới tách khỏi Lý Mộ Nhiên tự mình hoạt động, giống như tuyên bố nguy hiểm đã được giải trừ.

“Tôi là người dị năng nhưng không phải dị năng không gian.” Đối với Long Hạ, Lý Mộ Nhiên cũng không ác cảm quá lớn, dù sao người này thích hay ghét đều biểu lộ trên mặt, không phải loại người cười thân thiết trước mắt lại ngấm ngầm hãm hại sau lưng, cho nên lúc này còn có thể nhẫn nại giải thích với cô.

“Dị năng của cô là gì?” Long Hạ cũng không biết Lý Mộ Nhiên là người dị năng, nghe cô thừa nhận, không khỏi sửng sốt rồi hỏi tiếp.

“Không biết, tôi không sử dụng được, nhưng có thể hấp thu tinh hạch.” Lý Mộ Nhiên cười khổ, không định giải thích cặn kẽ với Long Hạ, cho dù cô ta đã cứu mình và Phó Đam, đó cũng là vì chủ nhiệm Tống. Tin tưởng rằng nếu chủ nhiệm Tống không lên tiếng, cô ta tuyệt đối sẽ không ra tay cứu lũ vô dụng bọn họ. Cho nên dù thiếu nợ cũng là nợ chủ nhiệm Tống, không thể gộp chung với người khác.

Long Hạ làm sao tin được, đang định hỏi lại, Lý Mộ Nhiên đã tập hợp đám Phó Đam chuẩn bị lên xe. Đêm qua bọn họ tranh thủ nấu chín hết tất cả thức ăn mang theo, lại nấu nước từ băng tuyết, cho nên trên đường đã có đồ ăn, không cần nhóm bếp nữa, bớt được không ít phiền toái.

“Hey hey, chỉ cần cô có dị năng là có thể ở lại đội xe của chúng tôi, cô đừng giấu…” Long Hạ bị phớt lờ như thế nhưng không tức giận chút nào, ngược lại không còn khinh miệt như trước mà trở nên nhiệt tình vô cùng.

Không ngờ nghe thấy tiếng gọi của cô, mấy người Lý Mộ Nhiên lại đi càng nhanh, trong lòng đều điên cuồng đổ mồ hôi hột, không thể tưởng tượng nổi một cô nàng dị năng vốn kiêu ngạo lại có một mặt ngu ngơ như vậy, thật khiến người ta khó chấp nhận. So ra, bọn họ thà Long Hạ cứ giống trước kia, bố thí một cái liếc mắt cho mình cũng ngại lãng phí còn hơn.

“Được rồi, anh Tống biết cô ấy là người dị năng, không cần cô mời chào kêu gọi đâu.” Tiêu Thắng lắc đầu bó tay, mở miệng ngăn cản, bởi vì biết Long Hạ một lòng chỉ suy nghĩ cho đoàn xe và Tống Nghiễn, cho nên anh mới nhẫn nại với cô như thế bằng không với cái tính tự chủ trương của cô, anh đã sớm khiến cô mất mặt rồi.

“Nhưng đó là dị năng không gian đấy!” Long Hạ lưu luyến nhìn ngoài cửa, không cam lòng nói. Con người cô có một chỗ tốt chính là không bao giờ thù dai, một ngày trước mới có mâu thuẫn với Tiêu Thắng, hôm sau đã quên luôn. Hoặc là nói, trong mắt cô chỉ phân biệt ra người dị năng và không phải người dị năng, có năng lực và không có năng lực mà thôi.

“Không nhất định là dị năng không gian.” Tiêu Thắng nói, sau đó không tranh luận với cô nữa, bởi vì biết một khi bà cô này đã tự nhận định một chuyện gì thì không phải một hai câu của người khác là có thể thay đổi, chỉ cần cô không làm phiền đám Lý Mộ Nhiên thì anh sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng rốt cuộc chẳng hay cô nàng có hiểu được rằng, với cái thái độ như thể hai người khác nhau thế kia, cho dù thực sự có người dị năng không gian, chỉ e đã bị cô dọa chạy té khói.

“Nhất định là đúng, nếu không sao thứ kia lại đột nhiên xuất hiện chứ? Trước đấy anh có nhận thấy sự tồn tại của nó không?” Long Hạ hừ một tiếng, thái độ khôi phục bình thường, đại khái cô cũng biết mình khó được ai yêu thích, cho nên bỏ qua ý tưởng đuổi theo đám Quỷ Bệnh và Lý Mộ Nhiên yêu cầu họ gia nhập đội, chuẩn bị đợi Tống Nghiễn đến sau đó báo tình hình cho hắn. Chỉ cần ngài Tống muốn, có hạng người nào mà không mời được? Không thể không nói, cô thật sự là cấp dưới có niềm tin mù quáng đối với Tống Nghiễn.

“Hóa ra em cũng là người dị năng à, em gái?” Sau khi lên xe, ba người Dư Kiến Quân kinh ngạc hỏi Lý Mộ Nhiên, vẻ mặt bất giác toát ra một chút tự ti và mất tự nhiên. Bọn họ đã quen ăn nói khép nép trước mặt người dị năng, mà khi người dị năng này là đồng đội của mình, bất chợt họ không biết phải làm sao.

“Dạ, nhưng là dị năng vô dụng.” Lý Mộ Nhiên tỏ vẻ như không thấy thái độ của họ, cười nhàn nhạt đáp “Đại khái là lúc nguy cấp mới có thể dùng, bình thường em không dùng được.” Nói đến đây, cô không khỏi nắm chặt tinh hạch trong tay, hận không thể lập tức hấp thu xem sẽ có hiệu quả gì. Về phần mấy người Dư Kiến Quân có thể vì thế mà bất hòa với cô hay không, đây là chuyện không thể bắt ép, cho nên cô không nghĩ nhiều.

“Tốt quá!” Dư Kiến Quân cảm thán “Mặc kệ thế nào, dù sao cũng tốt hơn không có dị năng.”

Hoàng Hải và Hà Quý đồng thời gật đầu tán thành, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về phía Lý Mộ Nhiên. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Bệnh đã yên vị ở chỗ ngồi hôm qua, trên thực tế, so với suy nghĩ trong lòng ba người Dư Kiến Quân, cô lại càng muốn biết Quỷ Bệnh là ai, rõ ràng bộ dáng như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, lại có thể dễ dàng như lấy đồ trong túi khi xử lý sinh vật biến dị khiến cô bối rối không biết đối phó ra sao. Hơn nữa gã biết cô có dị năng gì, biết viên tinh hạch kia rất quan trọng với cô, những điều gã biết còn vượt xa hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

“Xin hỏi phải xưng hô thế nào với anh?” Nghĩ đến đây, cô ngồi vào chỗ bên cạnh Quỷ Bệnh. Trương Duệ Dương nhìn thấy lập tức theo tới, cu cậu có vẻ rất thích Quỷ Bệnh mà không rõ vì sao, cho dù đối phương luôn mang bộ dáng xa cách. Ú Ú thì hoàn toàn tương phản, hận không thể cách Quỷ Bệnh thật xa, lúc này tựa như mông đã dính vào ghế, lần đầu tiên không đổi chỗ theo Trương Duệ Dương.

“Quỷ Bệnh.” Nếu là bình thường, Quỷ Bệnh nhất định sẽ không để ý tới cô, nhưng từ lúc giao tinh hạch vào tay cô, thì bọn họ đã bị buộc vào một chỗ rồi, cho nên đành gắng gượng mở cái miệng vàng ngọc, lời ít ý nhiều mà đáp.

Lý Mộ Nhiên nghẹn lời, đám Hoàng Hải gần đó cũng tò mò về Quỷ Bệnh, vểnh tai hóng hớt thì bị sặc nước miếng của chính mình mà ho khan, như thể gã bị bệnh lao và đã lây bệnh cho bọn họ vậy.

Lúc này lái xe lên xe, lấy khăn mặt lau tay, đeo bao tay, nghe bọn họ nói chuyện, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó bắt đầu khởi động xe như mấy chiếc phía trước, chậm rãi chạy lên đường cao tốc. Từ sau khi biết Lý Mộ Nhiên cũng là người dị năng, ánh mắt người trong đội dụ zombie nhìn cô liền hơi khác, nói không rõ là sợ hãi hay ghen tị, tóm lại khi nói chuyện hay làm việc đều chú ý hơn rất nhiều, cố gắng tránh trêu chọc đến cô. Đối với điều này Lý Mộ Nhiên cũng không để ý, mục tiêu của cô cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, trừ Triệu Như, chỉ cần không chọc đến cô, cô tuyệt đối sẽ không khiến người vô tội liên luỵ.

“Vậy… anh Bệnh…” Gọi lên cái xưng hô quái dị này, trong lòng Lý Mộ Nhiên thật sự chỉ biết âm thầm dở khóc dở cười, sau đó mới tiếp tục “Anh có thể cho tôi biết đó là cái gì được không?” Cô chỉ quái vật mà Phó Đam ôm ở trước ngực, biết rõ khả năng đối phương sẽ trả lời là rất thấp nhưng vẫn cứ muốn hỏi thử. Chẳng qua trong cái liếc mắt nhìn qua kia, mới phát hiện sắc mặt Phó Đam tái nhợt, cả người cứng ngắc, hình như rất sợ hãi.

Cũng đúng, cậu mới là một thiếu niên, cho dù là người thành niên mà ôm một thứ giống khỉ mà lại không lông trong ngực khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một đứa bé chết đuối, chẳng thể nào cảm thấy thoải mái nổi. Nhưng nghe Quỷ Bệnh nói thi thể kia hình như còn chút tác dụng, không vứt được, vì thế cô đứng dậy lấy từ tay Phó Đam xách lại đây. Thiếu niên cảm thấy thi thể đang dần cứng ngắc trước ngực biến mất, lập tức như người ngạt nước rốt cục nổi lên trên, há miệng thở hổn hển, mặt tái nhợt từ từ hồng lại, như thể cuối cùng cũng sống sót.

Lý Mộ Nhiên bật cười nhưng lập tức sắc mặt cũng trở nên cứng đờ, bởi vì cảm giác cầm thi thể quái vật kia trong tay quả thật không tốt chút nào. Mà đúng lúc này, bên tai vang lên chất giọng khàn khàn của Quỷ Bệnh.

“Nó là Vực, cùng tên với dị năng mà cô thức tỉnh.” Quỷ Bệnh chậm rãi nói, cũng không miễn cưỡng chút nào, hiển nhiên gã cho rằng Lý Mộ Nhiên biết điều này.

“Rất giống em bé ạ.” Trương Duệ Dương bởi vì ở rất gần, rốt cục có cơ hội cẩn thận nghiên cứu quái vật kia, lúc này đột nhiên nói một câu, còn dùng ngón tay tò mò mà chọc chọc làn da xanh trắng mỏng manh trên lưng quái vật.

Lý Mộ Nhiên cảm thấy tóc gáy đều dựng hết cả lên, da đầu run run, lại không dám cúi đầu nhìn thứ mình cầm trong tay. Sau đó chợt nghe Quỷ Bệnh tiếp tục nói “Không có tinh hạch của Vực, không luyện tám hay mười năm thì cô sẽ không thể tùy ý sử dụng dị năng của mình. Trong hoàn cảnh này, cô thấy mình có thể sống lâu đến thế không?” Câu cuối cùng không bao hàm khinh thường, chỉ là bình thản mà trần thuật sự thật thôi.

Suy nghĩ của Lý Mộ Nhiên bị dẫn dắt rời đi, cô mím môi, không tiếp lời.

“Vực là loại thấp nhất, bậc trung gọi là Không Hành, cao nhất là Ẩn Không. Cô nên thấy may mắn đi, Không Hành hoặc Ẩn Không chưa xuất hiện trên vùng đất chết này, nếu không cho dù cô trốn dưới trăn nghìn tấc đất cũng vô dụng.” Thanh âm Quỷ Bệnh bình thản không phập phồng, lại khiến người ta cảm giác mơ hồ xa xưa như trống chiều chuông sớm, bất giác liền đắm chìm vào, lòng yên tĩnh bình thản.

(*) Vực: khu vực; Không Hành: đi trong không gian.

Đừng nói là bậc trung, ngay cả Vực bị gã coi là thấp kém nhất, nếu Lý Mộ Nhiên đối mặt cũng chỉ có thể ngửa cổ chờ chết, cô tin, cho dù là Nam Thiệu hay Trương Dịch ở đây cũng không hơn cô được bao nhiêu, giống đám Tiêu Thắng vậy, muốn phát hiện cũng không có cách nào nhận thấy được sự tồn tại của nó, càng đừng nói đến đối phó. Cho nên tại khi nghe gã nói tới đây, trong lòng cô không khỏi dâng lên chút uể oải không nói thành lời, ngay cả tâm tình hỏi han thêm cũng chẳng còn.

Nhưng cô không hỏi, không có nghĩa những người khác không muốn hỏi. Nội dung trong lời Quỷ Bệnh trước giờ bọn họ chưa từng nghe qua, từ lời nói kia thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được gã hiểu biết rất nhiều về tận thế, nhưng cảm thấy mặt mũi mình không đủ lớn, chắc chắn gã sẽ không trả lời như trước đây, cho nên đè ép tò mò mà nhịn xuống.