Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 351: - 360




Chương 351: Nhện biến dị chết (2 chương hợp nhất)


【Lúc đó tôi cảm thấy mình sắp chết rồi, tôi nhìn thấy con nhện kia trong góc, đó là một trong những thứ Thường Thường thích nhìn chăm chú nhất, nó cũng không sợ Thường Thường.】


Nhện mặt người dưới cái nhìn soi mói của Ôn Dao bò lên trên một chiếc bàn, nó từ trên cao nhìn xuống Ôn Dao, tiếp tục nói:


【Lúc ấy tôi nghĩ làm thế nào tôi cũng không thể chết được, cho dù biến thành con nhện cũng không thể chết, Có lẽ chấp niệm của tôi quá mạnh mẽ, sau đó tình hình cụ thể thế nào tôi không nhớ rõ được, chỉ cảm thấy đầu rất đau rất đau, chờ tôi tỉnh lại, tôi đã biến thành bộ dạng này, mà những con Zombie kia... hình như cũng bị tôi giết chết.】


"Cứ như vậy?"


Ôn Dao cảm thấy nó còn cái gì đó chưa nói, tuy chấp niệm của nó rất sâu, nhưng có thể hoàn toàn dung hợp tiến vào cơ thể con nhện, chỉ dựa vào chấp niệm này thì tỷ lệ cực kỳ nhỏ bé, cho dù là Ôn Dao trước kia có tinh thần dị biến cũng không thể nào làm nổi.


Nhện trầm mặc, nó không được tự nhiên chuyển động vòng vo trên bàn vài vòng.


Nó bắt đầu muốn nói đúng vậy, nhưng lúc chuẩn bị mở miệng, cả người cảm thấy có một luồng hơi lạnh rét thấu xương, lông tơ trên người đều dựng lên, giống như có thứ gì đó đáng sợ đang tập trung vào người mình.


Đợi qua một hồi lâu, nó mới từ từ mở miệng: 【Có một vật tôi không biết có phải do nó hay không, nhưng vật kia có ý nghĩa với tôi rất đặc biệt, chỉ cần tôi cách xa nó, đầu óc tôi như muốn nổ tung vậy.】


"Cái gì?"


Nhện mặt người có chút chần chờ, nó vòng vo tại chổ vài vòng, cuối cùng vươn một móng chân đến trước Ôn Dao.


Đoạn trước nhất của móng chân trên móng vuốt màu đen có một chiếc nhẫn màu đen, bị lông tơ màu đen bao trùm, không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy gì.


Nhìn thấy chiếc nhẫn này, Ôn Dao nghĩ đến chiếc vòng phát hiện trước kia, tuy vật liệu bên ngoài có vẻ không giống, nhưng lại cho người ta cảm giác không khác gì nhau.


Chiếc nhẫn đặc biệt nhất ở nguyên vật liệu của nó, dường như là một loại vật chất phóng xạ, xem ra cũng là đồ vật có thể tăng trưởng tinh thần lực?


Chỉ có điều quá mức yếu ớt, khiến cho Ôn Dao trong khoảng thời gian ngắn không phát giác ra được.


Ôn Dao thoáng thất vọng, xem ra tình huống của nhện mặt người chỉ là trường hợp đặc biệt, các phương diện khác dưới sự trùng hợp mới khiến cho nó biến thành bộ dáng ngày hôm nay.


Nhưng cái này có thể nói rõ tính phức tạp của tinh thần lực, dưới chấp niệm mãnh liệt, không có gì là không thể xảy ra.


"Ở đâu ra?"


【Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ vẫn luôn đeo trên tay của tôi... à... lúc đó vẫn là người.】


Ôn Dao không hỏi thăm thêm gì nữa, Ôn Dao phất tay để nhện mặt người trở về.


Mà con nhện cũng nhẹ nhàng thở ra, nó còn thật lo lắng Ôn Dao muốn cướp đồ của nó, nếu mà như vậy, nó nhất định liều mạng với Ôn Dao!


Trong thời gian tiếp theo, trong căn cứ vô cùng bận rộn, toàn bộ căn cứ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, cho dù là chỗ ở của Ôn Dao, cũng thỉnh thoảng nghe được âm thanh binh sĩ hò hét huấn luyện.


Phạm vi hoạt động của Thường Thường cùng nhện mặt người hạn chế trong khu cư trú này, nhưng cái này không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với bọn họ.


Vừa tới quân đội Thường Thường dường như vì hoàn cảnh lạ lẫm, biểu hiện vô cùng táo bạo dễ nóng giận, cậu ta hủy hoại đồ dùng trong nhà, thậm chí tay đấm chân đá với nhện mặt người.


Nhìn Thường Thường lại bắt đầu đạp cây, Hạ Y Huyên hỏi: "Dao Dao, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, chúng ta không rảnh mỗi ngày trông coi cậu ta, con nhện kia cũng chỉ nuông chiều cậu ta. Nếu không em giống như lần trước để cậu ta an tĩnh lại?"


Lần này em họ xem như mang về một phiền toái nho nhỏ nha...


"Đúng rồi, em bảo chị đưa Mạn Toa đến đây làm gì?" Hạ Y Huyên tò mò hỏi, ngày hôm qua em họ bảo cô đưa Mạn Toa đến, không biết muốn làm cái gì.


Ôn Dao vẫy vẫy tay về hướng Mạn Toay, lại để cô bé tiến lên nói chuyện ôn hòa.


Thấy Mạn Toa từ từ đi đến gần Thường Thường, Hạ Y Huyên có chút bận tâm: "Dao Dao, tuổi Mạn Toa nhỏ như vậy, không có vấn đề chứ..."


Thiếu niên kia nhìn có vẻ không dễ tiếp cận, bên cạnh còn có một con nhện biến dị, cô lo lắng Mạn Toa sẽ bị thương!


Mấy phút đồng hồ sau, nhìn Thường Thường im lặng ngồi ở đó nghe Mạn Toa nói chuyện, Hạ Y Huyên cảm thấy cô không thể nào hiểu được thế giới này rồi, tại sao phải như vậy? Thấy người ta lớn lên đáng yêu sao?


Ngược lại Ôn Dao không thấy kỳ lạ gì, chỉ là đặc tính đặc biệt tinh thần lực của Mạn Toa mà thôi, có thể để con người động vật sinh ra hảo cảm với cô bé.


Chỉ có điều biện pháp này chỉ trị phần ngọn không trị được phần gốc, chỉ có thể tạm thời làm cho cậu ta an tỉnh mà thôi.


Nhưng qua vài ngày chờ cậu ta quen thuộc hoàn cảnh, có lẽ sau đó sẽ tốt hơn nhiều.


Đợi sau khi Mạn Toa trở về, vẻ mặt cô bé đầy đồng tình nói với hai người Ôn Dao: "Em cảm thấy anh Bình Bình thật đáng thương, thật cô độc, đều không có người chơi với anh ấy, chỉ có một mình chờ đợi, về sau em có thể đến chơi với anh ấy được không?"


"Em đáng thương nhiều hơn đó..." Hạ Y Huyên lầm bầm nói.


"Chị Huyên Huyên, chị nói cái gì?" Mạn Toa mở to đôi mắt to sạch sẽ sáng ngời hỏi.


"À? Không có gì, Mạn Toa của chúng ta là một đứa trẻ thiện lương, đương nhiên em có thể đến chơi nha."


Được rồi, trẻ con bảo trì được tấm lòng thiện lương tinh khiết mới là chuyện tốt, những đứa trẻ như vậy bây giờ quá ít, cô vẫn đừng nên phá hủy.


Ngày thứ ba, căn cứ cử hành hoạt động tưởng niệm thương tiếc lớn, thương tiếc những người đã hy sinh trong trận chiến này, khắp mọi nơi trong căn cứ đều tro cờ rủ.


Đồng thời ở quảng trường lớn nhất của căn cứ lập một tấm bia kỷ niệm khổng lồ, để thương tiếc từ lúc tận thế bắt đầu đến bây giờ, tất cả những người bất hạnh gặp nạn cùng hi sinh.


Phía trước bia kỷ niệm xếp đặt nhiều hoa do dị năng hệ mộc thúc đẩy sinh trưởng tạo thành, hai bên còn có một loạt cây bách thụ xanh biếc tươi tốt.


Tề Cảnh Huy mang theo tất cả cao tầng căn cứ xuất hiện bên cạnh bia kỷ niệm, cùng mọi người mặc niệm đồng thời nói chuyện với bên ngoài.


"Tất cả dân chúng căn cứ Hoa Nam, giờ này phút này, tôi tin tưởng trong lòng mỗi người cũng khó khăn đã bình ổn trở lại. Lúc này đây, trận Zombie công thành vừa rồi có quy mô càng lớn hơn, tình hình càng thêm hung hiểm. Nhưng cuối cùng chúng ta đã giành lấy được thắng lợi! Chúng ta đã bảo trụ được căn cứ Hoa Nam, chúng ta đánh bại Zombie!


Thế nhưng, đồng dạng chúng ta cũng đã mất đi rất nhiều người thân, bọn họ vì bình an của căn cứ và mọi người đã bỏ ra tính mạng của mình.


...


Tôi tin tưởng, chúng ta cuối cùng nhất định có thể dành được thắng lợi, vì cái gì? Bởi vì mỗi người chúng ta đều sẽ không từ bỏ, mỗi người chúng ta đều vì quốc gia của chúng ta, vì thế chúng ta sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng! ..."


Có lẽ chịu ảnh hưởng của bầu không khí nghiêm túc và trang trọng, trong căn cứ tất cả mọi người đều yên tĩnh nghe Tề Cảnh Huy nói chuyện, thậm chí không ít người đỏ vành mắt ở một bên lén lút nức nở.


Cuối cùng, dưới sự hiệu triệu của Tề Cảnh Huy, tất cả mọi người đưa tay phải của mình đặt lên ngực, thề nhất định phải đánh bại Zombie, bảo vệ nhà của mình!


Đứng ở một bên, phía trước nhất trong lòng Cố Minh Duệ cảm thán, đừng nhìn bình thường Tề Cảnh Huy giống như một người lỗ mạng, làm việc dường như không quan tâm đến hậu quả, lúc người ta đùa nghịch giở thủ đoạn cũng đánh dấu gạch thẳng đó (Editor: dấu số 1 đó).


Mặc dù nói không có khả năng tất cả mọi người đều bị anh làm cảm động một phen mà ném đầu rơi vãi nhiệt huyết, làm cơ sở kính dâng tánh mạng của mình, không thấy mấy đoàn trưởng đoàn dị năng đều lén lút trợn trắng mắt sao?


Nhưng đa phần dân chúng bình thường nhất định sẽ cảm động được động viên, sinh ra sức mạnh cùng sức lực hướng về trái tim, có lẽ, lúc này đây hiệu quả trưng binh (kêu gọi nhập ngũ) nhất định sẽ rất không tồi...


Cuối cùng, Tề Cảnh Huy khen ngợi đoàn dị năng và cá nhân có biểu hiện nổi bật lần này, ngoại trừ khen ngợi trên miệng, căn cứ còn đưa ra không ít ban thưởng thực chất cùng ưu đãi.


Phần thưởng phong phú dẫn đến những đoàn dị năng không có tên trên bảng ghen ghét không thôi, quả thật bọn hắn không ngờ cuối cùng ban thưởng lại phong phú hơn Cố Minh Duệ nói không ít!


Đồng thời, Tề Cảnh Huy cũng nêu tên một số người nói chuyện giật gân, thậm chí châm ngòi thị phi, cũng công bố nội dung khiển trác, dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết, căn cứ đối với hành vi nhiễu loạn trật tự căn cứ, phá hư tính đoàn kết bên trong căn cứ không dễ dàng tha thứ, cuối cùng lại tuyên đọc một số điều lệ chế độ mới.


Dường như lần này Tề Cảnh Huy lên tiếng hiệu quả rất không tồi, cho dù lần này đa phần quy định đều chứa tính cưỡng chế, nhưng cũng không có nhiều người phàn nàn phản đối.


Gần qua một năm, mọi người giống như đã dần dần thích nghi với luật lệ có tính quân sự hóa quản lý.


Trong thời gian tiếp theo, mọi người làm việc đều tràn đầy nhiệt tình, dùng cách nói của Từ Dương mà nói chính là uống canh gà quá nhiều, còn bị đánh máu gà.


Mà trường quân đội thiếu niê, mấy bọn trẻ đầu gấu mấy ngày nay đều vô cùng tích cực chủ động đến tìm Ôn Dao, huấn luyện cái gì cũng tuyệt không qua loa, vô cùng nghe lời.


Trừ bỏ một phen khích lệ kia của Tề Cảnh Huy, càng là vì bọn chúng nghe xong mấy đứa Vu Mặc kể lại, càng thêm tò mò với bên ngoài, đồng thời còn muốn nhìn xem con cọp lớn bá khí uy vũ đã vậy còn mọc cánh trong miệng bọn nó nói!


Đại Hoàng nhìn thoáng qua bọn trẻ vây quanh nó cũng không dám đến gần, nhe răng nhếch miệng hù họa về phía bọn nó một phen.


Nhìn bộ dáng bọn chúng bị dọa hoảng sợ giải tán, sau lại lén lút đến gần... trong lòng Đại Hoàng khinh thường: quá yếu, quả nhiên vẫn là chủ nhân nhà nó không giống người thường, Ừm, ánh mắt của nó thật tốt!


Lúc này Ôn Dao và Ôn Minh đang ở trong văn phòng của Tề Cảnh Huy, hay ngày nữa bọn họ sẽ xuất phát đi căn cứ Hoa Đông rồi, Tề Cảnh Huy đang xác định lại lần cuối người chọn lựa và sắp xếp.


Anh lấy ra một rương lớn cho Ôn Dao, có chút ngại ngùng nói: "Dao Dao, cháu có thể giúp bác chuyển cái này đến căn cứ Hoa Bắc không? Đến lúc đó cháu giao cho mẹ cháu, mẹ cháu biết rõ sẽ đưa cho ai."


Đây là đồ vật Tề Cảnh Huy chuẩn bị cho vợ con cùng cha mẹ của mình, hôm nay một mình anh ở căn cứ Hoa Nam, thậm chí cũng không dám cam đoan mình nhất định có thể sống sót trở về.


Ở nơi thế giới gọi là tận thế, anh không có cách nào ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, anh không phải đứa con tốt, người chồng tốt, người cha tốt.


Nhưng anh vì muốn cho càng nhiều người sống sót hơn nữa, anh không thẹn với bộ quân trang trên người mình!


Thấy Ôn Dao đem chiếc rương cất vào trong không gian, Tề Cảnh Huy vừa cười nói: "Đến lúc đó cháu cùng mẹ cháu đến nhà bác chơi, nhà bác cũng có một chị gái, tuổi tác cũng tương đương Huyên Huyên, tính cách rất dịu dàng, hy vọng cháu có thể làm bạn với con bé."


Ôn Dao gật gật đầu, Tề Cảnh Huy lại nói với Ôn Minh một vài công việc cần chú ý, lúc chuẩn bị giữ bọn họ lại cùng ăn cơm trưa, một binh sĩ lo lắng đi vào báo cáo:


"Tư lệnh, con nhện biến dị kia đột nhiên không kiểm soát, đang tấn công người!"


Đợi đến lúc bọn Ôn Dao đuổi tới, chuyện đã xong rồi.


Một đám binh sĩ vây quanh bao bọc sân nhỏ, thấy bọn Ôn Minh đến, lập tức tránh ra một con đường cho bọn họ đi vào.


Ảnh Điệp đứng trong sân, góc áo cùng ống quần có dính vết máu màu xanh, phía sau lưng bị vạch một đường vết thương sâu, máu đỏ tươi thấm ướt áo.


Dưới chân cô ngổn ngang lộn xộn tứ chi bầy nhện bị cắt thành từng khối, vết cắt chỉnh tề bóng loáng, màu xanh da trời pha lẫn huyết dịch xanh lá cây bắn tung tóe khắp nơi.


Mạn Toa được một nữ binh ôm trong ngực, biểu lộ trấn định, cũng không bị trường hợp như vậy hù đến.


Ôn Minh ngắm nhìn bốn phía, vừa bảo người đưa Ảnh Điệp đi chữa thương, vừa hỏi binh sĩ bên người: "Cuối cùng xảy ra chuyện gì?"


"Chúng tôi cũng không rõ lắm, chúng ta ở bên ngoài nghe được tiếng vang, lúc tiến đến xem liền phát hiện vài con nhện đang tấn công hai đứa trẻ, nhưng chúng tôi không giúp đỡ nổi, đều bị cô bé kia giết."


Binh sĩ cũng không rõ ràng tình hình xảy ra chuyện gì, bọn hắn chỉ vô tình trở thành quần chúng vây xem.


Cô bé này cũng thật lợi hại, cầm thứ kia trong tay giống như dây thép, cứ như cắt dưa hấu mà cắt rời mấy con nhện bự kia, quả thật không còn chuyện của bọn hắn.


"Còn có một con đâu?"


Ôn Dao nhìn nhìn, phát hiện trên mặt đất đều là thuộc hạ của con nhện mặt người kia, mà nhện mặt người lại không thấy đâu.


"Con nhện lớn nhất kia đã bắt thiếu niên vào trong nhà rồi, cố kỵ người đó, chúng tôi còn chưa tiến vào."


Ôn Minh đã từng nghe Ôn Dao nói qua quan hệ của con nhện kia và thiếu niên, bởi vậy cậu cũng không phải rất lo lắng, chỉ là không hiểu tại sao đang yên đang lại lại đột nhiên phát động tấn công, cái này dù sao cũng phải có một nguyên nhân nào đó.


Còn đang muốn hỏi lại vài chuyện, liền phát hiện Ôn Dao đi về hướng cửa, giống như không để ý trong phòng sẽ có phản ứng thế nào.


Bảo người khác dọn dẹp sân nhỏ một chút, Ôn Minh đi theo vào.


Vết máu màu xanh dọc theo sân nhỏ một đường bắn đến trước cửa, xem ra nhện mặt người cũng bị thương.


Đi vào trong phòng, ngoại trừ trên đất đầy vết máu cùng vết cào, cả phòng bừa bộn vô cùng, đồ đạc đều bị đụng ngã xuống đất.


Xuyên qua phòng khách đi vào phòng ngủ, liếc mắt liền thấy Thường Thường đang nằm trên giường, nhện mặt người nằm ở chân giường.


Nhưng đáng tiếc chính là, bọn hắn sớm đã không còn hơi thở.


"Cái này!"


Ôn Minh không dám tin vào hai mắt của mình, vẻ mặt Thường Thường trên giường đầy thống khổ, hai tay đặt ở trên ngực, cả người cuộn cong lại, quần áo cùng ga giường bị một lượng máu lớn thấm ướt đẫm.


Tiến lên đến gần Thường Thường, kéo tay của cậu ta ra, trên ngực thình lình xuất hiện một cái lỗ lớn.


Ôn Minh bước nhanh đi đến trước mặt nhện mặt người, bụng của nó bị cắt mở ra một đường ngay ngắn, dưới chân chảy một bãi máu màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây.


Ôn Minh nhìn kỹ chi trước của nó, móng vuốt phía trên chi bên phái trước nhất phát hiện có vết máu màu đỏ sậm, máu huyết sền sệt đã dính lại với bộ lông đen trên móng vuốt.


Nhện mặt người tự tay giết con của mình!


Ôn Minh không