Chương 201: Mỏ tinh thạch
Quách Hiểu Duyệt ngẩng đầu, lung tung lau lau nước mắt, đồng dạng nhìn về phía Ôn Dao, đúng vậy, bây giờ rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mấy tháng này tin tức gì cũng đều không có, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Ôn Dao giương cằm về phía Ngữ Điệp, ra hiệu cô ấy giải thích, đợi đến lúc Ngữ Điệp nói đại khái tình huống xong, Quách Hiểu Duyệt chấn kinh.
"Em nói toàn bộ thế giới đều bị biến thành như vậy?"
Ôn Dao gật đầu, Quách Hiểu Duyệt quả thật không thể tin, đây không phải, đây là sự thật, tận thế đến rồi.
Thế ba mẹ cô thì sao? Mất tích đã nhiều năm, cô luôn không ngừng nhớ về bọn họ, vẫn luôn tưởng tượng cô có thể chạy trốn trở về đoàn tụ với bọn họ.
Nhưng bây giờ, cô được tự do, cha mẹ của cô lại sống chết không rõ, cô đi đâu tìm bọn họ đây?!
Tĩnh Như hiểu rõ hết tình huống nói cảm ơn các cô, quay người đi ra ngoài, Ôn Dao nghĩ nghĩ, đi theo.
Nhìn thấy Ôn Dao đi theo, Tĩnh Như quay người: "A Di Đà Phật, tiểu thí chủ có việc?"
"Có."
Tĩnh Như khẽ cúi người: "Thế thì tiểu thí chủ đi theo lão nạp."
Tĩnh Như mang theo Ôn Dao đi đến phòng ăn trong hậu viện, gian phòng đã được quét dọn đơn giản, không có bao nhiêu tro bụi, chính giữa trên vách tường treo một bức tranh chữ "Thiền".
Ở bên cạnh bàn trà đặt một bồ đoàn, ông ngồi xuống, Tĩnh Như cười áy náy: "Xin tiểu thí chủ thứ lỗi, không có nước trà chiêu đãi, không biết tiểu thí chủ có chuyện gì cần lão nạp giải thích nghi hoặc?"
"Nơi này có xảy ra sự kiện gì kỳ quái không?"
"Sự kiện kỳ quái? Như thế nào mới xem là kỳ quái?"
Ôn Dao nghĩ nghĩ, nói cụ thể một chút: "Trước ngày 11 tháng 4 có sự kiện gì khác thường."
"Ngày 11 tháng 4..." Tĩnh Như rơi vào trầm tư, trong tay ông không ngừng xoay tròn một chuỗi phật châu, đã qua vài phút mới mở miệng nói:
"Lão nạp nhớ rõ trong khoảng thời gian đó động vật trong núi rừng bất ổn, vô cùng xao động bất an, sau đó đầu tháng tư xảy ra động đất cỡ nhỏ, bên trong chùa có một ít ngói bị chấn động rớt xuống."
Động đất?
Ôn Dao lần nữa hỏi: "Thế thật lâu trước kia thì sao?"
"Bao lâu trước kia?"
"Có ghi lại."
Tĩnh Như trầm mặc một hồi, lại không trả lời vấn đề của Ôn Dao, mà hỏi lại Ôn Dao: "Tiểu thí chủ có biết ngôi chùa này vì sao gọi là Thanh Linh?"
Ôn Dao lắc đầu, loại chùa nhỏ này làm sao Ôn Dao biết lý do.
"Hơn tám trăm năm trước, pháp sư Tuệ Hiển đến nơi này tu hành, một ngày nào đó, chợt thấy phía tây núi Lâm Thanh có ánh sáng dấy lên, cảm giác đất núi rung chuyển, trong khoảnh khắc lại khôi phục yên tĩnh. Pháp sư Tuệ Hiển tiến vào rừng phía tây tìm kiếm, lại không thu hoạch gì, vì thế ở lại chỗ này xây dựng ngôi chùa này, gọi là chùa Thanh Quang."
Tám năm trước? Phía tây? Ánh sáng màu xanh?
Nhìn Ôn Dao lâm vào trầm tư, Tĩnh Như cũng không quấy rầy Ôn Dao, thẳng đến khi ánh mắt cô tập trung một lần nữa, mới mở miệng nói: "Xem ra tiểu thí chủ vì chuyện như thế mà đến, cũng là duyên phận, nói không chừng thí chủ sẽ tìm được đáp án của câu đố mấy trăm năm trước."
Ôn Dao không trả lời, trong lòng Ôn Dao mạnh dạn suy đoán, nhưng cụ thể thế nào cần phải đi nhìn kỹ thực tế rồi mới nói.
Đứng lên nói cảm ơn, Ôn Dao đi ra thiện phòng, bây giờ thời gian còn sớm, Ôn Dao có ý đi đến phía tây theo lời Tĩnh Như nói xem sao, dù sao vừa mới đầu ý định của các cô cũng là đi đến hướng đó.
Để lại Ngữ Điệp cùng Tiểu Tiểu không tình nguyện lưu lại chùa, Ôn Dao mang theo Đại Hoàng cùng Mạn Mạn tiến về phía tây ngôi chùa.
Càng đi về phía tây, Ôn Dao phát hiện thực vật biến dị cùng thú biến dị càng ngày càng nhiều, rất nhanh, trên cơ bản đã tìm không thấy động thực vật bình thường rồi, năng lượng trong trời đất cũng càng thêm dày đặc, Ôn Dao thật sự cảm thấy nơi này cùng trong rừng sâu đại lục Ella không có hơn kém bao nhiêu rồi.
Ôn Dao cũng không dây dưa quá nhiều với động thực vật nơi này, bảo Đại Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất tiến về mục đích trước đó của các cô, Ôn Dao đã tập trung vào nơi có năng lượng dày đặc nhất.
Trên đường đi, Ôn Dao phát hiện không ít đá vụn, dường như do động đất mà lăn từ trên đỉnh núi xuống đây, nhặt lên một khối đá to cỡ bàn tay, phát hiện bên ngoài lộ ra một phần nhỏ chính là tinh thạch lốm đốm hỗn tạp trước đó đã nhìn thấy ở chỗ Đào Thu Phương.
Xem ra không tìm nhầm nơi.
Các cô tiếp tục đi tới, rất nhanh đã đến chỗ mục đích—— núi Trác sơn một đỉnh núi lớn.
Ở đây thảm thực vật cũng không nhiều, thậm chí có không ít thực vật cũng đã bị khô héo chết rồi, lộ ra hòn đá màu nâu xanh.
Ôn Dao nhảy xuống, đi bộ lên phía trước, theo cảm nhận năng lượng ngày càng nhiều, Ôn Dao đi tới phía trước một khe hở sâu.
Khe này rất dài, sơ bộ đoán chừng dài gần trăm thước, vị trí Ôn Dao đứng là nơi rộng nhất, rộng khoảng một mét.
Thăm dò quan sát xuống bên dưới, một mảnh đen kịt, sâu không thấy đáy, mơ hồ còn có gió lạnh âm trầm vù vù thổi qua.
Ôn Dao thở ra một hơi, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại.
Không có ma pháp hệ thổ, chỉ có thể dùng biện pháp cũ thôi.
Một lát sau, một con thú biến dị có hình thể cực lớn đi ra từ phía sau Ôn Dao.
Nó to bằng một con gấu chó trưởng thành, cả bộ lông có màu xám đậm, nhìn bên ngoài bóng loáng mềm mại co dãn, bộ lông ở bốn bắp chân là màu trắng, tứ chi có móng vuốt sắc nhọn như móc câu, vô cùng tráng kiện.
Con mắt của nó rất nhỏ, trên trán còn có một nắm cọng lông màu trắng, cái mũi phấn nộn phấn nộn, không ngừng ngửi ngửi cái gì đó trong không khí.
Ôn Dao mở mắt ra, vỗ vỗ lên đầu con thú biến dị tiến đến bên người mình, chỉ chỉ trên mặt đất, rất nhanh, con thú biến dị kỳ quái này bắt đầu đào bới cực kỳ nhanh.
Đã qua gần nửa giờ, Ôn Dao đứng lên. Lại để Đại Hoàng ở một bên nhìn xem, lấy ra đèn pin, mang theo Mạn Mạn, Ôn Dao bắt đầu đi xuống huyệt động.
Cửa động vẫn còn lớn, hiện ra độ nghiêng sáu mươi độ, thành động rất bóng loáng, Ôn Dao có thể nói là từ từ trượt xuống.
Thú biến dị dường như đào xuống hang động theo hình đinh ốc, uốn lượn khúc chiết, Ôn Dao chậm rãi đi xuống, cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cục đi đến cuối cùng.
Thú biến dị đào đến nơi cuối cùng tạo ra một khoảng không gian rất lớn, đứng lên hoàn toàn không có vấn đề.
Dưới chân đất đai đã thay đổi, trong hòn đá xen lẫn rất nhiều tạp chất hơi có chút trong suốt, thú biến dị nằm rạp trên mặt đất, nhìn những tinh thạch trông mà thèm vô cùng, rồi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ôn Dao xoay người nhặt lên tinh thạch nhỏ vụn nhìn nhìn, tạp chất rất nhiều, cẩn thận dùng tinh thần lực cảm thụ, tinh thạch chứa đựng năng lượng mỏng manh, nhưng hàm lượng rất ít, so với tinh thạch Zombie cấp thấp nhất còn ít hơn.
Ngồi xổm xuống quét những tinh thạch nhỏ vụn ra, lại nhìn thấy bên dưới đáy khảm đầy tinh thạch, cái này, hẳn là một mỏ tinh thạch rồi nha...
Ôn Dao lại bảo thú biến dị tiếp tục đào xuống, lúc này tốc độ thú biến dị chậm rất nhiều, móng vuốt phải đào ba cái mới có thể đào ra tinh thạch. Ôn Dao cũng không vội vàng, trước đó Ôn Dao đã nói cùng Ngữ Điệp rồi, có khả năng phải qua vài ngày mới trở về.
Ôn Dao ra lệnh cho thú biến dị, sai nó đào dọc theo tinh thạch khảm vào thạch bích, như vậy tốc độ có thể nhanh một chút.
Thú biến dị cứ như vậy đào đào ngừng ngừng, khát Ôn Dao mớm nước cho nó, mệt mỏi thì cho nó ăn tinh hạch, theo thời gian trôi qua, thú biến dị càng đào càng sâu, tinh thạch đào lên phẩm chất cũng càng ngày càng tốt.
Tinh thạch xuất hiện sau này càng thêm óng ánh sáng long lanh, tản ra sóng năng lượng mãnh liệt. Bây giờ, dưới chân Ôn Dao cùng bốn phía đều là tinh thạch như thế này, trong không gian nho nhỏ này tràn ngập năng lượng.
Tinh thần lực Ôn Dao vận chuyển thật nhanh, năng lượng tranh nhau dũng mãnh lao tới thân thể Ôn Dao, theo từng lỗ chân lông trong cơ thể đều căng phồng lên, liều lĩnh hấp thu những năng lượng này.
Cũng không lâu lắm, Ôn Dao cũng cảm giác được kinh mạch trong cơ thể truyền đến từng đợt rất nhỏ sự căng trướng —— năng lượng hấp thu đã đạt tới cực hạn của thân thể.
Chương 202: Đi không được
Ôn Dao vội vàng rút tinh thần lực về, chiếu theo tốc độ này, không bao lâu nữa cô có khả năng bạo nổ kinh mạch mà chết rồi.
Đánh giá mạch khoáng dưới đáy như thủy tinh cung này, Ôn Dao không nhịn được phỏng đoán, những tinh thạch này cùng sự hình thành tận thế có quan hệ gì hay không?
Dù sao năng lượng động nhất, nói không có ai mà tin chứ! Chẳng lẽ lại là vì địa chấn khiến cho những tinh thạch này bị chôn sâu dưới mặt đất lại nhìn thấy ánh mặt trời, sau đó một lượng lớn năng lượng thoát ra dẫn đến tận thế phát sinh?
Nhưng trái đất lớn như vậy, chỉ một chút năng lượng như vậy sao có thể sinh ra hiệu quả như thế? Có phải nói kỳ thật rất nhiều nơi đều có mạch khoáng như thế này hay không?
Nhưng cũng không giải thích được trong vòng một đêm lại đột nhiên xuất hiện tận thế, hơn nữa, những tinh thạch này làm sao sinh ra? Vì sao trước kia không có người phát hiện? Nó cùng ánh sáng màu xanh tám trăm năm trước có mối quan hệ gì hay không?
Nhưng, Ôn Dao nhìn tinh thạch dưới ánh đèn pin trong tay phản chiếu ánh sáng chói mắt, lại nghĩ tới, không phải nói ánh sáng màu xanh sao? Giống như có chút không giống à...
Không nghĩ ra Ôn Dao quyết định không nghĩ nữa, trở về bàn bạc trước với anh trai, trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt rồi nói sau.
Ôn Dao lại để thú biến dị tiếp tục đào, Ôn Dao thu những tinh thạch đào lên này đều cất vào trong không gian, đợi đến lúc tràn đầy hai phần ba không gian, cuối cùng Ôn Dao mới bảo thú biến dị ngừng lại.
Lúc này Ôn Dao bắt đầu cảm thấy không gian trong chiếc nhẫn không gian thật sự quá nhỏ rồi, cảm giác mới chứa không được bao nhiêu đã không thể chứa nữa rồi.
Tuy Ôn Dao phát hiện chiếc nhẫn có chỗ mở rộng, đại khái là có quan hệ với sự tăng trưởng tinh thần lực của mình, nhưng cái này lớn lên cũng quá chậm rồi! Lúc nào mới có thể khôi phục diện tích trước kia đây!
Chia cho Mạn Màn cùng thú biến dị chút tinh thạch nhỏ có độ tinh khiết cao, Ôn Dao bắt đầu trở về. Ôn Dao đã ăn hết vài lần thức ăn rồi, dưới lòng đất thời gian trôi qua đặc biệt dài dằng dặc, cũng không biết bây giờ đã qua bao lâu rồi.
Thời điểm xuống là trượt xuống, bây giờ lên cũng chỉ có thể leo lên.
Đợi đến khi Ôn Dao leo ra cửa động, mới phát hiện đêm đã khuya, đã qua một ngày?
Đại Hoàng canh giữ bên ngoài cửa động nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại, thì ra chủ nhân đi ra.
Nó quay đầu trở lại tiếp tục nằm sấp, hoàn cảnh nơi này Đại Hoàng rất ưa thích, cả người đều rất thoải mái, nó cảm giác không bao lâu nữa mình sẽ tiến cấp rồi nha, như vậy có thể đánh thắng con rắn chán ghét kia rồi.
Đột nhiên, trước mắt nó xuất hiện một bàn tay nhỏ bé, trong lòng bàn tay có một khối tinh thạch lớn trong suốt, tản ra ánh sáng mê người.
Đại Hoàng nuốt nước miếng, con mắt to như chuông đồng phát ra ánh sáng, nó giương mắt nhìn nhìn chủ nhân của mình, trầm thấp "NGAO...OOO" một tiếng, dùng đầu to đầy lông xù cọ cọ cánh tay Ôn Dao, bắt đầu làm nũng.
Ôn Dao nhét tinh thạch vào trong miệng Đại Hoàng, dặn dò nó gác đêm cho tốt, lại ở chung quanh đi tìm một ít thực vật —— là thực vật Ôn Dao nhìn thấy trong giỏ trúc trước đó của Trịnh Đức Thuận, giống như có công hiệu phòng trùng đuổi thú.
Làm xong những hành động này, Ôn Dao trực tiếp dựa vào Đại Hoàng ngồi xuống minh tưởng, chuẩn bị ở chỗ này qua một đêm ngày mai lại trở về.
Đại Hoàng một bên ngậm lấy tinh thạch trong miệng —— quá cứng ngắc nhai không được, một bên cảnh giác nhìn chăm chú hoàn cảnh chung quanh, cẩn trọng thực hiện chức trách bảo tiêu của mình.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Dao từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh lại, đứng lên hoạt động thân thể có chút cứng ngắc, phát hiện con thú biến dị kia còn chưa rời đi.
Ôn Dao cẩn thận cân nhắc lại, cảm thấy mạch khoáng chỗ này ngay ở vị trí chính diện, tốt nhất tạm thời không nên để người khác phát hiện, cũng đề phòng thú biến dị khác đến đào bới.
Vì vậy Ôn Dao ra lệnh thú biến dị một lần nữa chôn dấu cửa động lại, đồng thời ám chỉ tinh thần lực với nó, bảo nó cẩn thận trông coi ở đây.
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lực công kích của con thú biến dị này có chút bạc nhược yếu kém, lại không có dị năng, Ôn Dao quyết định nên đi bắt một con lợi hại chút mới được!
Để Đại Hoàng lưu lại tại chỗ, Ôn Dao mang theo Mạn Mạn đi vào hướng rừng sâu, vừa thu thập một ít thực vật biến dị vừa chọn lựa thú biến dị.
Hừm... Cái này sức lực có chút yếu, không được; cái này lớn lên quá xấu, không thèm; cái này...
Đi cả buổi, Ôn Dao không chọn được thú biến dị phù hợp, ngược lại phát hiện vài gốc thực vật biến dị vô cùng lợi hại lại lớn lên rất xinh đẹp.
Ừm, gieo trồng thực vật biến dị hung tàn như thế ở chung quanh cũng được à.
Ôn Dao nghĩ nghĩ, dùng tinh thần lực khống chế chúng, sau đó cùng Mạn Mạn đào năm gốc thực vật biến dị có tính công kích bất đồng, sau đó đi ngược lại đường cũ trở về.
Nhưng thời điềm gieo trồng, Ôn Dao phát hiện căn bản chúng không chịu nổi quá nhiều năng lượng, vừa gieo xuống đã héo rũ rồi. Không có cách nào, Ôn Dao chỉ có thể đem bốn gốc cây còn lại trồng hơi xa xa một chút, miễn cưỡng vẫn có thể tồn tại.
Làm xong tất cả, sắc trời cũng không sớm, Ôn Dao quyết định trở về, lại để Đại Hoàng bắt một con thú biến dị loại ăn cỏ về, sau đó Ôn Dao dẹp đường hồi phủ.
Trở lại chùa Thanh Quang, mới vừa bước vào cổng, Ngữ Điệp vẫn luôn thò đầu ra ngoài cửa xem xét liền vọt ra.
"Dao Dao, cuối cùng em trở về rồi! Em đi ra ngoài cả ba ngày hai đêm, làm chị lo lắng gần chết."
Ngữ Điệp nhịn không được quở trách nói, sớm biết như vậy cô cũng cùng đi theo là được rồi, mấy ngày nay cô lo lắng muốn chết, tuy Dao Dao rất lợi hại, nhưng Trác Sơn này động thực vật biến dị lợi hại hơn những nơi khác, đặc biệt còn có nhiều côn trùng biến dị kỳ kỳ quái quái nữa.
Ba ngày hai đêm? Ôn Dao thoáng sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, xem ra lúc ấy ở trong lòng đất hai ngày, khó trách ăn hết nhiều đồ ăn như thế.
Tiểu Tiểu ghé vào trên đầu Ngữ Điệp, nhìn thấy chủ nhân về nhà, ủy khuất xông đến chủ nhân làm nũng.
【Hu hu hu, chủ nhân, vì sao người không mang theo Tiểu Tiểu mà dẫn theo tên đại ngốc kia chứ, người không còn yêu Tiểu Tiểu nữa sao...】