Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 111: - 120




Chương 111: Thư ký Lý chết


Khu Ninh Hưng căn cứ Hoa Nam.


Ở đây khắp nơi đều là nhà gạch ngói thấp bé, trên đất trống có không ít lều vải đủ loại dựng lên, đồ dùng sinh hoạt cũ nát tùy ý vứt bỏ, trong không khí có một mùi hôi chua, nơi này là nơi loạn nhất bẩn nhất ở căn cứ Hoa Nam.


Bởi vì bị đàn chuột biến dị tập kích, toàn bộ khu Ninh Hưng một đống bừa bộn, rất nhiều lều vải đều bị cắn rách, trên mặt đất đều là vết máu loang lổ, có vài thi thể còn nằm trên mặt đất không có người đến thu dọn.


Cách đó không xa có một rạp nhỏ tạm thời xây dựng, có vài nhân viên y tá đang giúp người bị thương bôi thuốc băng bó miệng vết thương.


Chung quanh có một đội binh sĩ cầm súng đứng gác, bởi vậy trong đám người không ai dám gây sự, đều thành thành thật thật xếp hàng.


Bọn hắn thật không ngờ thì ra trong căn cứ cũng không hoàn toàn an toàn, bọn họ lại một lần nữa cách tử vong gần như vậy, trong lòng tất cả mọi người còn sợ hãi.


Bọn hắn phải làm gì? Phải làm sao mới có thể sống sót ở nơi có nguy cơ tứ phía như tận thế đây?


Không ít người đã có hiểu ra, cũng bắt đầu suy nghĩ bọn hắn muốn sống như một cái xác không hồn còn sống đến cùng hay không...


Trong một hẻm nhỏ ở khu Ninh Hưng, Tranh tựa vào cửa ra vào vuốt vuốt lưỡi dao, lưỡi dao hơi mỏng giống như con bướm màu bạc bay múa trong ngón tay thon dài của hắn.


Tranh nghĩ không ra, lúc trước vì cái gì hắn đến căn cứ Hoa Nam, lúc ấy thời điểm nhìn thấy cha và con gái kỳ quái hắn nên quyết đoán quay đầu đổi một căn cứ khác!


Đáng tiếc tất cả đều đã đã chậm, bây giờ hắn đã lên phải thuyền giặc xuống không nổi.


Tranh hồi tưởng lại đêm hôm đó, người đàn ông mới nhìn qua ôn hòa kia không hề báo hiệu hiện ra ở trước mặt hắn, sau đó đưa cho hắn một tấm thẻ đỏ thẫm giao nhau, nói muốn thuê hắn làm nhiệm vụ.


Trời biết khi hắn nhìn thấy tấm thẻ đó trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn thế nào, đây chính là thẻ "Đế vương" cao cấp nhất của thế giới ngầm, toàn cầu có khả năng không có đến mười cái.


Rất quan trọng là... hắn đã nhiều lần thay đổi "mặt" rồi, hắn ta đến tột cùng làm sao tìm được hắn?


Nhưng lúc này đều đã tận thế rồi thẻ "Đế vương" lại cho quỷ dùng à, tổ chức ngầm kia... những tên trùm đó còn sống hay không đều là vấn đề.


Bây giờ hắn cũng có thể xem như là người tự do, không cần tuân thủ những quy định rách kia.


Hắn rất muốn từ chối, đáng tiếc thực lực người đàn ông kia trực tiếp nghiền ép hắn, sau đó mây trôi nước chảy nói với hắn: "Cho mày thêm một phút đồng hồ cân nhắc, hi vọng không để tao thất vọng."


Chính mày đều lợi hại như vậy vì sao còn muốn tìm tao?!


Trong lòng hắn đầy oán niệm lại không dám phản kháng, người đàn ông này nhìn bề ngoài trời quang trăng sáng cười nhẹ nhàng, bên trong lại tràn đầy hơi thở đen tối.


Người đàn ông này quá nguy hiểm thật đáng sợ, hắn vẫn tiếc mệnh đấy, chẳng phải làm nhiệm vụ sao, nhiệm vụ gì hắn chưa làm qua, huống hồ thù lao này cũng không tệ lắm, làm cũng không lỗ.


Nhưng hắn không nghĩ đến nhiệm vụ nhận được lại là theo dõi thư ký Lý bên cạnh căn cứ trưởng, sau đó tìm cơ hội bắt người!


Giết người hắn lành nghề, hắn có thể dùng một trăm lẻ tám phương pháp không trùng lặp giết chết hắn ta, nhưng bắt cóc hắn chưa từng trải qua nha! Hắn là sát thủ không phải kẻ cướp mà!


Cũng may cơ hội tới, đàn chuột biến dị đàn công kích tạo thời cơ tốt nhất cho hắn, nhưng thư ký Lý này lại là nhân vật phản diện nha, thật sự không nghĩ tới.


Tranh cũng có chút ấn tượng với căn cứ trưởng, cũng âm thầm giúp hắn ta mấy lần, chống đỡ được đến lúc có người đến cứu.


Tranh không kiên nhẫn nhìn về phía chỗ ra vào ngõ nhỏ, đều sắp đến thời gian rồi, làm sao còn chưa tới?


Đang trong lúc phỉ báng, liền nhìn thấy ở ngõ nhỏ xuất hiện một bóng người phản quang, đi vào xem xét, đúng là cái lão hạt vừng nhân bánh chè trôi nước kia.


Ôn Trác đi đến trước mặt Tranh, nhìn phòng ốc phía sau hắn, cười hàm súc hỏi: "Người đâu?"


Tranh hướng mặt về phía sau chép miệng, ra hiệu người Ôn Trác cần đang ở phía sau phòng.


Ôn Trác nhẹ gật đầu, lướt qua hắn đi vào.


Tranh tựa ở trên tường tiếp tục động tác trước đó, bây giờ hắn đang suy nghĩ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn rốt cuộc có nên rời khỏi căn cứ Hoa Nam hay vẫn ở lại...


Ôn Trác đi vào gian phòng tràn đầy tro bụi, hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu làm cho anh không nhịn được nhíu mày.


Trong góc phòng có một người đang nằm, hai tay của hắn bị trói sau lưng, đôi mắt bị một mảnh vải rách màu đen che lại, trong miệng cũng bị nhét kín bằng miếng vải đen bẩn như vậy.


Hắn dường như nghe được tiếng bước chân, cố sức ngẩng đầu chuyển về hướng âm thanh truyền đến, đáng tiếc cái gì cũng đều không nhìn thấy.


Trong miệng hắn không ngừng phát ra âm thanh "Ô ô ô", cố gấng hết sức muốn nói cái gì đó.


Ôn Trác đi đến bên người Lý Thành ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh vài vấn đề, chỉ cần anh nói chi tiết rõ ràng cho tôi biết, tôi sẽ đưa anh ra khỏi căn cứ."


Lý Thành liền vội vàng gật đầu, hắn cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, có lẽ đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng bây giờ tâm hắn rối như tơ vò, tâm không tĩnh nổi để suy nghĩ ra được.


Ôn Trác duỗi tay trái ra, hai ngón tay cẩn thận kẹp lấy mảnh vải đen nhánh bẩn thỉu trong miệng Lý Thành, từng chút từng chút rút nó ra, ghét bỏ ném lên trên mặt đất.


Mảnh vải trong miệng mỗi lần bị rút ra, Lý Thành nhịn không được nôn ọe vài cái, mảnh vải kia cực kỳ có hương vị khó ngửi, không biết từng dùng để làm cái gì.


Đợi Lý Thành ngừng nôn ọe, lại lần nữa nghe được giọng nói kia đưa ra câu hỏi: "Ai bảo anh làm như vậy hay sao?"


Trong lòng Lý Thành cả kinh, lời này của anh là có ý gì? Có phải anh ta đã biết gì rồi hay không?


Trong đầu Lý Thành uy nghĩ ngàn vạn, nguyên một đám cách nghĩ liên tiếp xuất hiện, nhưng hắn vẫn lắc đầu, khó hiểu trả lời: "Ai nào? Tôi không biết anh muốn nói gì?"


Ôn Trác nở nụ cười, quả nhiên à, có ít người chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đã không biết điều như vậy, thì...


"A!" Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi giữa nơi vắng lặng làm Tranh giật bắn cả người, tiết tấu trong tay vừa loạn, thiếu chút nữa lưỡi dao quẹt trúng làm bị thương tay của mình.


Thật sự bị quẹt bị thương, cái mặt này cũng có thể ném đi rồi!


Nhưng anh ta làm cái gì, lại có thể phát ra âm thanh vô cùng thê thảm như vậy?


Tranh ngưng thần cẩn thận nghe ngóng, đáng tiếc lại không có âm thanh gì nữa rồi.


Hắn lắc đầu, cho nên hắn không thích liên hệ cùng loại người có lòng dạ hiểm độc như vậy. Sát nhân chẳng qua chỉ gật đầu, đắc tội với loại người như bọn hắn, không thể nói trước muốn chết đều không chết được.


Tranh lại đợi thêm mười phút sau, Ôn Trác mới không nhanh không chậm từ trong phòng đi đến, lúc đi ra còn dùng một chiếc khăn sạch lau hai tay, dường như dính mấy thứ gì đó bẩn thỉu vậy.


Đầu năm nay còn có người đi ra ngoài mang khăn tay?! Người này thích sạch sẽ đến mức nghiêm trọng rồi à!


Đại ca đây là tận thế đó, anh nghiêm trọng thích sạch sẽ như vậy làm sao mà sống tiếp đây hả?!


Tranh cảm thấy quả thật rảnh rỗi sinh nông nỗi, không biết nên hình dung như thế nào.


Ôn Trác không để ý đến vẻ mặt kỳ dị của Tranh, anh nắm tay cất khăn, nhàn nhạt nói với Tranh: "Đem đồ vật bên trong ném ra căn cứ."


Anh đã từng nói qua sẽ để cho hắn ra căn cứ, nhưng cũng không nói đi ra ngoài như thế nào, còn sống đi ra ngoài hay chết đi ra ngoài.


Nhưng người sau lưng lại có thể cảnh giác như vậy, đều không nói ra thân phận cho người kia biết, nhưng không sao, trái phải chỉ có mấy người như vậy, cẩn thận điều tra thì sẽ biết thôi.


Tranh lặng yên rồi, đồ đạc... Đều không phải là người sao, đây là nơi nào đắc tội với anh rồi hả? Ác như vậy?


Tranh nhẹ gật đầu, Ôn Trác móc ra mười viên tinh hạch sau khi tinh lọc xong đưa cho hắn, cái gì cũng không nói đã đi mất.


Mà tinh hạch sau tinh lọc có tiền cũng không mua được đấy, tuy Tranh không có dị năng, nhưng có thể dùng để đổi rất nhiều vật tư nha.


Nhưng hắn phải suy nghĩ thật kỹ nên dùng tỷ giá trao đổi như thế nào để đổi ra ngoài, dù sao trong căn cứ ngọa hổ tàng long, hắn vừa không có dị năng, rất dễ dàng bị đem thành dê béo rồi.


Hắn đã bại lộ một lần, không thể lại bại lộ lần nữa.


Nghĩ nghĩ, Tranh đem cất tinh hạch, quay người vào phòng, hiện tại tối trọng yếu nhất chính là làm thế nào hủy thi diệt tích nha.


Chương 112: Thảo dược tương tự


Trong núi rừng, núi non trùng trùng điệp điệp, dưới chân bao phủ một tầng cỏ dại dày đặc, cây cối bên người cành lá rậm rạp, xanh như phỉ thúy.


Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên thấu qua khe hỡ của những chiếc lá, ở trên đồng cỏ lưu lại quang ảnh.


Gió thổi nhè nhẹ, không khí tươi mát thoải mái dễ chịu, hoàn cảnh hoàn toàn yên lặng như vậy thật sự làm cho người ta không cảm nhận được đây đã là tận thế rồi.


Ôn Dao mang theo Mạn Mạn đi trong rừng cây, cô có thể rõ ràng nơi này nồng độ năng lượng trong trời đất mạnh hơn nơi khác một chút.


Đêm qua cô có thể thuận lợi tiến cấp rồi, xem ra cha Ôn vẽ sơ đồ kinh mạch cho cô đúng rồi, tuy cô không biết cha như thế nào làm ra được đấy.


Quả nhiên dị năng trong người rơi vào trạng thái bão hòa dựa theo con đường trước đó phá tan kinh mạch thuận lợi rất nhiều.


Tiểu Tiểu có thể bị đè nén quá mức trong thời gian này rồi, vừa tiến vào rừng đã tháo chạy cực kỳ nhanh không thấy bóng dáng luôn.


Mạn Mạn thành thành thật thật dừng lại ở trên bờ vai Ôn Dao, hơi thở trong rừng rậm khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái, nó rũ cụp dây leo của chính mình, có chút buồn ngủ rồi.


Ôn Dao đi đến nơi đã đến tối hôm qua, sau đó cô đi về hướng bên phải mấy trăm mét, thấy được dưới cây kia có một đám cỏ.


Tối hôm qua ở trong đêm tối tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, giờ đây vào ban ngày cỏ non này lại có vẻ thường thường không có gì lạ, hơi không chú ý sẽ bỏ qua nó.


Cọng cỏ non hiện lên màu xanh nhạt, lá cây rộng, chính giữa có một đường màu trắng mờ nhỏ.


Ôn Dao không biết loại cỏ này trước khi biến dị là gì nữa, nhưng bộ dáng bây giờ ngược lại giống cỏ nguyệt quang có thể chế tạo thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp.


Đêm qua cô lấy gốc cỏ non Mạn Mạn hái về thử thí nghiệm, đặc tính thực vật cũng rất tương tự, cũng không biết có thể dùng để chế thuốc hay không.


Ôn Dao cần thận tiến lên đào cả gốc cỏ nghi ngờ là cỏ nguyệt quang lên, sau đó rất nhanh bỏ vào bên trong chiếc nhẫn không gian.


Ôn Dao chỉ hái hai phần ba, còn lại để chúng nó tiếp tục sinh trưởng.


Ngay sau đó, Ôn Dao lại tìm được thứ giống giống dã cương hoa, cỏ dâu tây, nấm la la, ngải quả, tử diệp đằng... một lượng lớn các loại thực vật khác.


Những thứ này cũng không hoàn toàn là nguyên liệu cần thiết chế tạo thuốc khôi phục tinh thần lực, chỉ là Ôn Dao đều thu thập tất cả thảo dược tương tự mà cô biết.


Tại đại lục Ella, tất cả cách điều chế thuốc ma pháp đều đã trải qua hơn vạn năm do vô số dược sư một đời qua một đời thực tiến cải tiến rồi lưu truyền đến nay.


Đối với nguyên liệu chế tạo thuốc có yêu cầu nghiêm khắc về chất lượng và số lượng, một chút sai lầm nhỏ đều làm thuốc thất bại, không thể nói trước còn có thể xảy ra bạo nổ gì đó nữa.


Trước kia Ôn Dao học chế thuốc coi như không tệ, nhưng đối với những lão pháp sư kia mà nói chỉ là sơ cấp nhỏ bé mà thôi.


Như vậy cô rõ ràng vọng tưởng dùng nguyên liệu tương tự ở thế giới khác muốn trong thời gian ngắn chế tạo thành công thuốc, nếu như bị cổ giả biết được, nói không chừng cười đến rụng răng, nói cô ý nghĩ hão huyền.


Dù sao từng loại thuốc ra đời đều trải qua thời gian dài thực tế mới có thể thành công, ở đâu ra nhanh như vậy đã có thể tìm được nguyên liệu thay thế chứ, dù sau sai một ly đi một dặm.


Ôn Dao cũng không còn cách nào, không làm thì một ngày nào đó cô dùng hết thuốc, thuốc phụ trợ là rất trọng yếu đấy, đặc biệt là thuốc khôi phục tinh thần lực, đây càng tất nhiên là không thể thiếu rồi!


Trong núi rừng thực vật đa phần đều xảy ra dị biến, cũng không biết là tốt hay xấu, nhưng có ý thức tự chủ để có thể tấn công con người cũng không nhiều.


Ôn Dao nhìn cách đó không xa Mạn Mạn đang chặt chẽ quấn quít một cây cùng loại với hoa ăn thịt người biến dị, nhìn thấy nó vui sướng dùng gai nhọn hoắt đâm vào thân cây hoa ăn thịt người, không ngừng hấp thu năng lượng của đối phương, không khỏi nghĩ: thực vật biến dị lợi hại trong cánh rừng này có khi nào sẽ bị nó ăn sạch hay không đây...


Tối hôm qua côn trùng bay màu đỏ kia đến bây giờ còn không nhìn thấy, trong rừng cũng có không ít côn trùng biến dị khác, nhưng chỉ cần không chủ động tấn công chúng, chúng cũng không để ý đến Ôn Dao đi ngang qua.


Ôn Dao một đường tùy ý đi tới, xem thu thập thực vật không sai biệt lắm thì đi trở về.


Đi tới đi tới, Ôn Dao phát hiện phía trước dao động làn sóng tinh thần quen thuộc, đi qua xem, một binh sĩ đang dùng dị năng hệ thổ chế tạo một hố đất sâu, chung quanh hắn còn có năm binh sĩ vây quanh.


Bên cạnh của bọn hắn có mấy túi vải lớn chứa đồ đạc, bên kia là một gốc cây vừa đào cây giống ra cách đây không lâu.


Thạch Lỗi phát giác được phía bên phải có ánh mắt nhìn chăm chú, quay đầu nhìn lại, là cô bé trước đó.


Hắn nói với chiến hữu một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Ôn Dao ngồi xổm xuống, trên mặt còn có chút mỏi mệt mang theo nụ cười ấm áp.


"Cô bé, làm sao em chỉ có một mình ở đây? Không có ai đi cùng em sao?"


Thạch Lỗi quan sát phía sau Ôn Dao, cũng không nhìn thấy những người khác.


"Lạc đường sao? Trong rừng rất nguy hiểm, nếu không chờ tụi anh làm xong rồi dẫn em về?"


"Thạch Đầu, cậu đừng quan tâm vớ vẩn, cô bé người ta còn lợi hại hơn cậu nhiều lắm đấy!"


Một binh sĩ má trái còn sưng cười hì hì nói, tối hôm qua hắn vượt qua được cơn sốt, trưởng quan còn muốn hắn nghỉ ngơi thêm, không phân nhiệm vụ cho hắn, nhưng hắn không chịu ngồi yên, lại theo chân bọn Thạch Lỗi đến đây.


"Cho dù có lợi hại hơn thì cũng chỉ là cô bé con nha, trẻ con chính là phải cẩn thận bảo vệ mà." Thạch Lỗi phản bác nói.


"Đúng