Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 091: - 100




Chương 91: Phóng phóng nước


Lần này bọn Ôn Dao muốn đi đến nơi cách căn cứ khoảng 600km, khoảng các này trước tận thể chỉ cần bảy tám ngày đường xe, nhưng bây giờ cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.


Hơn nữa đây chỉ là khoảng cách đường thẳng, vì an toàn bọn họ còn phải vượt qua một vài thành phố lớn, tính ra thời gian tăng lên rất nhiều.


Ra căn cứ không bao lâu bọn hắn liền lên cao tốc, ngay từ đầu vẫn còn khá thông thuận, thời gian dần qua, trên đường bị xe vứt bỏ ném lại càng ngày càng nhiều, có đôi khi còn có thể gặp được đến một nắm Zombie.


Cũng may trong đội ngũ 60% ra ngoài đều là dị năng giả, tuy đa phần đều là dị năng giả sức mạnh tốc độ, nhưng thanh lý những trở ngại này cũng không tốn nhiều sức.


Thời gian dần trôi qua, mặt trời càng lên càng cao, thời tiết càng ngày càng oi bức, giống như đang ở trong một cái lồng hấp lớn, mà ngay cả ô tô chạy qua mang theo gió cũng là nóng.


Nhìn thấy sắp đến gần buổi trưa, sắp lúc nóng nhất trong một ngày, Tăng Hoa Huy hạ lệnh ngừng xe nghỉ ngơi.


Tất cả binh sĩ đều nhảy từ trên xe tải xuống, không ít người bị phơi nắng khuôn mặt đỏ bừng, có người khác thậm chí phơi nắng lột da.


Tạ Dục Thành theo thứ tự kiểm tra cho mỗi người, ai nghiêm trọng thì dùng dị năng trị liệu.


Hành động lần này Tạ Dục Thành đi theo quân y, ngoại trừ trị liệu bên ngoài, hắn còn chịu trách nhiệm mỗi ngày hỗ trợ tinh lọc tinh hạch cho mọi người sử dụng, có thể nói là một trong những người trọng yếu nhất rồi.


Mọi người dựa vào xe tải ngồi, chỉ vẹn vẹn có một chút bóng mát để ăn lương khô, sau đó lại từng miệng nhỏ uống một chút nước.


Lần này đến cũng có dị năng hệ thủy và hệ băng, mỗi ngày có thể cung cấp một lượng nước nhất định, nhưng không chịu nổi hơn hai trăm người bọn hắn, nước phân đến trong tay từng người cũng không nhiều lắm.


Ôn Minh nhìn thấy không ít bờ môi chiến sĩ đều khô héo, nhưng vẫn không nỡ uống nhiều thêm mấy ngụm nước, trong lòng than thở nhẹ, nhìn Ôn Dao vài lần, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.


Ôn Dao trông thấy Ôn Minh cứ luôn xoắn xuýt, không nghĩ ra vì sao gần đây ông anh già lại không bình thường như vậy, giống như rất dễ lo được lo mất, là vì cô cho lòng tin chưa đủ cho cậu sao?


Ôn Dao đem miếng bánh mì cuối cùng nhét vào trong miệng, cũng nuốt xuống sữa bò như vậy, đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.


Ôn Minh không biết em gái mình muốn làm gì, cũng vội vàng đi theo xuống xe.


Bạch Tiểu Tiểu bị phơi nắng có chút lười biếng nhìn thấy chủ nhân đi ra, lập tức vây quanh đi lên.


"Hu hu hu, chủ nhân, ta không nên ngây ngốc cùng bọn hắn một chỗ, vừa nóng vừa thối, trên người bọn họ thiệt nhiều mùi mồ hôi bẩn!"


Quả thật, Ôn Dao vừa xuống xe liền ngửi được, mùi không dễ ngửi cho lắm, nhưng...


Ôn Dao đút một viên tinh hạch đến trong miệng nó, ngăn chặn Tiểu Tiểu phàn nàn, đối với đồ tham ăn mà nói, không vấn đề gì một viên tinh hạch không thể giải quyết, nếu có, vậy thì hai viên tinh hạch.


Quả nhiên, Tiểu Tiểu sau khi ăn tinh hạch vào lại không oán giận nữa, đong đưa miệng vui sướng đi theo phía sau Ôn Dao.


Ôn Dao đứng ở chính giữa chiếc xe bắt đầu nhìn quanh bốn phía, đám binh sĩ chung quanh nghi hoặc nhìn qua cô, quay đầu xì xào bàn tán, thảo luận cô bé xinh đẹp này muốn làm gì vậy nhỉ.


Bởi vì Ôn Dao ở trong quân đội vài ngày, rất nhiều người đều biết cô, một cô bé xinh đẹp không thích nói chuyện, em gái của Ôn Minh.


Tuy không rõ vì sao hành động nguy hiểm như vậy Ôn Minh còn dẫn theo cô bé, nhưng mọi người cũng không ghét, đều đã đến rồi, như vậy phải bảo vệ cho tốt chứ sao.


Ôn Minh theo sau nhìn thấy Ôn Dao nhìn bốn phía tìm đồ, không khỏi tò mò hỏi: "Dao Dao, em muốn tìm cái gì? Anh tìm giúp em."


Chung quanh đám binh sĩ bọn họ cũng dựng lên lỗ tai, muốn biết cô muốn làm cái gì.


"Thùng."


"Thùng?" Ôn Minh ngây ngẩn cả người, ở đâu ra thùng? Muốn thùng làm cái gì?


"Anh Minh, em gái của anh có phải khát hay không? Bên kia, bọn Phương Dật bên kia... những dị năng giả hệ thủy đang phóng nước, cầm ấm nước đi múc nước là được rồi." Một tiểu binh sĩ có màu da ngăm đen, mặt có chút tròn cười chỉ đường cho bọn hắn.


Ôn Minh còn chưa kịp nói "Cảm ơn, không cần", đã nhìn thấy Ôn Dao đi về hướng hắn chỉ.


Thiệu Văn tiếp nhận những binh lính khác đưa ấm nước đến, sau đó đem thùng nước cuối cùng rót từng chút một vào trong ấm, sau đó đưa ấm nước trả lại cho chủ nhân của nó.


Tiếp đó, cô nhìn thấy Ôn Minh, Ôn Dao đi về phía bên này, bọn họ cũng đến lấy nước hay sao? Thế nhưng không còn nước nữa, cần phải chờ dị năng của bọn hắn khôi phục mới có thể phóng nước.


Không đợi cô mở miệng, cô lại nhìn thấy Ôn Dao đi đến trước thùng nước vươn tay phải, sau đó trong thùng trống rỗng lập tức tựu tràn đầy nước.


Đại tiểu thư này cũng là dị năng giả hệ thủy? Nhìn xem tốc độ phóng nước này, so với dị năng của bọn hắn còn nhanh hơn đó! Đại tiểu thư này còn là một nhân vật thâm tàng bất lộ?


Phóng hết nước Ôn Dao lại đi đổ đầy thùng bên cạnh nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiệu Văn, hỏi: "Còn không?"


À? Thiệu Văn vốn ngây người, kịp phản ứng sau lật đật trả lời: "Có có có!"


Quay người chạy trở về, mà chung quanh đám binh sĩ còn không rời khỏi cũng là nguyên một đám dùng ánh mắt cực nóng nhìn Ôn Dao, thì ra em gái Ôn Minh cũng lợi hại như vậy!


Mà ở một bên dị năng giả hệ thủy bọn người Phương Dật cảm thấy có chút thật xấu hổ chết người ta rồi, nhìn sơ dị năng của cô bé này còn lợi hại hơn bọn hắn, thời gian phóng một thùng nước còn nhanh hơn bọn hắn, phóng sang thùng thứ hai dường như còn dư lực? Bọn hắn nhiều lắm một lần cũng chỉ có thể phóng nửa thùng nước thôi!


Đợi đến lúc Thiệu Văn, đằng sau còn có Tăng Hoa Huy đi theo, trong tay cô ấy cầm bốn cái thùng, bọn họ có sáu chiếc xe quân dụng, trên từng xe đều có một thùng chứa nước.


Ôn Dao thuận tay đổ đầy nước cho bốn cái thùng, sau đó cũng không phản ứng đến những người khác, xoay người rời đi.


Ôn Minh cười cười với mọi người, vội vàng đuổi theo Ôn Dao.


Tăng Hoa Huy cảm thấy hắn biết rõ vì sao Ôn Minh lại dẫn theo em gái, có một em gái lợi hại như thế đương nhiên phải tùy thời dẫn theo rồi!


Ôn Minh đuổi theo Ôn Dao, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng giống như cái gì cũng đều không thích hợp, cậu biết rõ em gái thật ra là một người lãnh tình, làm như vậy cũng là vì cậu.


Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Minh không khỏi nở nụ cười ngốc nghếch, sau đó một tay bế Ôn Dao lên, thậm chí còn nâng cao xoay vài vòng.


Mặt Ôn Dao đen lên nhìn anh trai lại nổi điên, nhịn lại nhẫn! Cuối cùng nhịn không được vẫn là một cái tát vỗ vào mặt cậu.


Xoay vòng như vậy rất chóng mặt anh có biết hay không hả!


Người chung quanh nhìn hai anh em vui vẻ, nhịn không được đều phát ra tiếng cười thiện ý.


Bởi vì có Ôn Dao tham gia, từng binh sĩ lại được phân chia không ít nước, thần sắc mọi người đều buông lỏng không ít, thậm chí cảm giác thời tiết đều không còn oi bức như vậy nữa.


Bạch Tiểu Tiểu cùng với mấy dị năng giả hệ băng thả mấy khối băng vào trong thùng, để trên xe cũng có thể mát mẻ không ít, đợi đến lúc băng tan còn có thể đem làm nước uống rồi.


Sau khi nghỉ ngơi xong, Tăng Hoa Huy hạ lệnh lên đường, trên đường đi ngừng lại một chút, gặp một đoàn xe tiến về căn cứ Hoa Nam.


Đoàn xe chỉ có năm chiếc xe, mỗi chiếc xe đều rách rưới, bên trên thân xe cũng không ít chỗ có vết máu biến thành màu đen, nhận thấy dường như đã trải qua một trận chiến đấu thảm thiết.


Đoàn xe này vừa nhìn thấy nhiều xe quân đội như vậy, thật giống như nhìn thấy cứu tinh, dừng xe đẩy cửa lao về phía bọn họ.


Tăng Hoa Huy xuống xe ngăn bọn hắn lại, từ trong miệng bọn hắn nhận được một ít tin tức.


Chương 92: Gặp trên đường cao tốc


Theo như lời bọn hắn nói, trên cao tốc phía trước khoảng chừng 10km có một bầy Zombie, đội xe bọn họ vốn có mười mấy chiếc xe, hiện tại trốn ra chỉ có năm chiếc.


Tăng Hoa Huy hỏi thăm kỹ càng tình huống lúc đó, số lượng đẳng cấp Zombie, phải chăng có Zombie biến dị.


Người đàn ông đầu trọc dẫn đầu đối với Zombie ngược lại có thể miêu tả rõ ràng, nhưng nói đến bọn hắn làm sao để trốn thì có chút ấp úng, qua loa mấy câu cho qua.


Lúc này, một người phụ nữ trong đó đột nhiên nổi điên xông về phía một người đàn ông cao gầy, nhảy đến trên người hắn hung hăng cào bóp cổ hắn, quát lớn: "Mày, còn con của tôi! Còn con của tôi!"


Những người chung quanh không có một người tiến lên khuyên can, đều thờ ơ lạnh nhạt.


Người đàn ông bị bóp cổ thiếu chút nữa không thở nổi, hắn dùng lực đẩy người phụ nữ trên người ra, một tay ấn lấy cô ấy trên mặt đất, lăng nhục nói:


"Bà điên, nếu không phải tao đặc biệt nhanh đã sớm bị Zombie ăn hết rồi, trước lúc ném con sao mày không phản đối, bây giờ tìm tao đòi sống đòi chết. Đã nhớ con như vậy, thì đi vào đống xác chết kia tìm nó làm bạn với nó đi, mẹ nó."


Người phụ nữ không nói lời nào, chỉ nằm rạp trên mặt đất tê tâm liệt phế mà khóc rống.


Tăng Hoa Huy cau mày nhìn trò khôi hài này, tên đầu trọc vội vàng ngắt lời nói: "Trưởng quan, đây là các người muốn đi đâu?"


"Chấp hành nhiệm vụ." Tăng Hoa Huy biết rõ tên đầu trọc không muốn mình chú ý đến chuyện bên kia, cứ như vậy nghe xong vài câu, có lẽ hắn ta không muốn nói tỉ mỉ chi tiết cùng hắn vấn đề chạy trốn kia.


Nhưng đối với đối phương có phải có ẩn tình hay không, Tăng Hoa Huy biểu thị không thèm để ý, đã không còn là trước lúc tận thế nữa, quy tắc trật tự trước kia cũng đã phân chia sụp đổ tan rã, hiện tại, hắn cũng không có bất kỳ tư cách cùng lý do đến yêu cầu người khác phải làm như thế nào.


"Ah ah, thế, trưởng quan, xin hỏi ngài có thể phái vài người đưa chúng tôi đến căn cứ hay không?" Đầu trọc xoa xoa đôi bàn tay, có chút nịnh nọt hỏi thăm.


Tăng Hoa Huy cau mày thoáng đánh giá đám người này, mỗi người đều rất chật vật, trên người vô cùng bẩn, tóc đều có chút bết lại rồi, đến gần còn có thể ngửi được mùi hôi thối cùng mùi máu tươi.


"Nơi này cách căn cứ không xa, hơn nữa đường đi đều được chúng tôi đả thông rồi, không có gì nguy hiểm, bây giờ các người lái xe đến trước lúc chạng vạng tối là có thể đến, hoàn toàn không cần chúng tôi phái người hộ tống."


Tăng Hoa Huy không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.


Người đàn ông đầu trọc kia cười ngượng ngập lại mở miệng: "Như vậy à, thế thì, trưởng quan, thực là xe của chúng tôi sắp hết xăng... không biết có thể chạy đến căn cứ được hay không, hơn nữa đồ ăn trên xe của chúng tôi không còn, ngài xem..."


Tăng Hoa Huy nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì, người phụ nữ trước đó lại bò lên đánh về phía hắn.


Trong miệng ồn ào: "Bắt hết bọn họ lại, bọn họ là súc sinh, bọn hắn đem những người khác... Ô ô"


Tên hói đầu một tay che miệng cô ta lại, bên cạnh có người cười mỉa nói: "Tôi nghĩ, vẫn không nên phiền ngài trưởng quan, dù sao cũng sắp đến căn cứ rồi."


Người chung quanh cũng vội vàng tiến lên bắt giữ lấy người phụ nữ kia, nhét cô ấy vào trong một chiếc xe, trong lúc đó người đàn ông cao gầy còn hung hăng ném một cái tát vào cô ấy, sau đó một đám người vội vã lái xe chạy đi, sợ Tăng Hoa Huy sẽ truy vấn cái gì.


Tăng Hoa Huy thở dài, tận thế này đáng sợ nhất không phải Zombie, mà là lòng người đã biến hóa sau tận thế...


Trở lại xe chỉ huy, Tăng Hoa Huy hạ lệnh tăng tốc đi tới, mười km cũng không quá xa, cộng thêm trước đó lãng phí thời gian, không thể nói trước Zombie đã cách bọn họ rất gần.


Dù sao ở đây cách căn cứ không xa, cho dù là vì quét sạch chướng ngại hay là vì an toàn của căn cứ, Tăng Hoa Huy phải tiêu diệt đám Zombie này.


Bọn hắn mới chạy chưa đến mười phút, đã nhìn thấy trước có một bầy Zombie nghênh đón.


Một mảnh đen ngòm áp đến, quần áo lam lũ dơ bẩn, hiện ra làn da màu nâu xanh, đôi má đen nhánh hư thối, mở to hàm răng sắc bén dính đầy máu thịt, thậm chí cũng có không ít Zombie thiếu tay thiếu chân.


Đám Zombie nghe thấy được trong không khí bay tới hương vị chúng yêu thích nhất, nguyên một đám hưng phấn gào thét, tốc độ tiến nhanh hơn.


Tất cả xe ngừng lại, các binh sĩ tự động nhanh chóng nhảy xuống xe, hai chiếc xe quân dụng ở hàng đầu, binh sĩ trên xe lắp xong súng máy đứng ở vị trí đầu xe, đợi Zombie phía trên tiến vào phạm vi xạ kích bắt đầu bắn phá.


Đợi hết vòng thứ nhất, dị năng giả công kích từ xa bắt đầu tấn công.


Ôn Minh cùng đồng đội của cậu cũng xuống xe hỗ trợ, Ôn Dao ở trong xe dùng tinh thần lực xem cuộc chiến.


Không hổ là đại binh huấn luyện nghiêm chỉnh trong quân đội, xem như sử dụng dị năng cũng phối hợp ăn ý, lợi dụng đặc tính dị năng khác nhau tạo thành phối hợp khác nhau, còn có thể vì nhu cầu khác nhau của căn cứ mà tùy thời biến hóa hợp tác, phối hợp cực kỳ ăn ý.


Đợi Zombie còn lại đến gần, đám dị năng giả cận chiến trực tiếp xông vào, từng đao pháp tinh chuẩn, thành thạo.


Ôn Minh bọn họ lần này không có phóng nước, lôi cầu màu tím nổ tung trong bầy Zombie, trực tiếp tiêu diệt một mảnh.


Quả cầu lửa, lưỡi dao gió không rơi lại phía sua, đến mức phơi thây một mảnh.


Tăng Hoa Huy đừng trên xe chỉ huy xem cuộc chiến, không khỏi cảm thán, cháu trai của tư lệnh quả nhiên lợi hại, đồng đội của cậu cũng không tầm thường, thực lực từng người đều không kém dị năng giả trong đội mạnh nhất của bọn họ, thậm chí càng mạnh hơn nữa.


Phải biết, bởi vì trong bộ đội binh sĩ quanh năm huấn luyện, lại có ý thức chiến đấu, đa phần dị năng giả thức tỉnh đều lợi hại hơn so với người bình thường.


Cũng không phải chỉ cần dị năng cường đại, mà chỉ sức chiến đấu thực tế.


Mấy người Ôn Minh thực lực cường đại làm cho người ta ghé mắt, cũng kích thích binh lính của hắn càng thêm tò mò.


Đám Zombie này ngoại trừ số lượng khá nhiều, sau đó lại có thêm mấy con Zombie biến dị cấp hai, cũng không có gì đặc biệt hơn, rất nhanh đã bị tiêu không còn một mảnh, cũng không biết đám người kia làm sao lại chỉ trốn ra được chút ít như vậy.


Bộ phận binh sĩ không tham dự chiến đấu bắt đầu quét dọn chiến trường, móc ra hết tất cả tinh hạch, sau đó đem thi thể chồng chất ở hai bên, cũng giội lên chút xăng.


Đợi sau khi đoàn xe nghỉ ngơi hồi phục lại, dị năng hệ hỏa ném qua mấy quả cầu lửa nhen nhóm thi thể chồng chất.


Nhìn qua khói đặc cuồn cuồn sau lưng, giọng nói Từ Dương lại truyện ra từ máy bộ đàm: "Mẹ nó, cái này cũng quá không bảo vệ môi trường, hoàn cảnh ô nhiễm à!"