Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 141






Sau khi ăn xong, Mộng Kinh và Kim Lạc rời đi.

Trong khoang thuyền chỉ còn lại phu phu hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Nhìn ái nhân ngồi trên ghế như suy tư gì, Liễu Thiên Kỳ đi tới ôm lấy bả vai đối phương.

“Nghĩ gì vậy?”
“Thiên Kỳ, huynh nói trong biển có nhiều yêu thú cấp bốn như vậy, thế có khi nào cũng có rất nhiều linh thảo cấp bốn không? Có lẽ chúng ta có thể……”
Kiều Thụy rất rõ ràng, trong một lần đại chiến trước, bọn họ có được không ít xương thú và của yêu thú cấp bốn, chỉ cần lại lộng tới linh cấp bốn, bọn họ sẽ lại có thể có dịch phù văn cấp bốn mới.
“Không thể.

Thứ nhất, nơi này là khu vực biển sâu, trong biển yêu thú cấp bốn, cấp năm rất nhiều.

Nếu chúng ta xuống biển rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.

Thứ hai, rất nhiều linh thảo cấp bốn đều là yêu cầu riêng sinh trưởng sau ảo cảnh kiếp mà lớn lên, mà đáy biển cũng không thích hợp cho linh thảo cấp bốn sinh trưởng.

Cho nên, muốn ở đáy biển tìm được linh thảo cấp bốn chúng ta yêu cầu thì không quá khả năng.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, trực tiếp chặt đứt ý niệm của ái nhân.
Có lẽ, đáy biển có khả năng sẽ có linh thảo cấp bốn, có lẽ, bằng vào ái nhân có linh nhãn bẩm sinh có khả năng có thể tìm được một ít linh thảo cấp bốn dưới đáy biển.

Nhưng có điều Liễu Thiên Kỳ không muốn để ái nhân vì mình mà mạo hiểm.

So với an toàn của ái nhân, hắn tình nguyện không cần linh thảo!
Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy lập tức héo.

“Như vậy sao...”
Lúc nãy còn tưởng rằng có thể đi đáy biển thử xem nữa.

Hóa ra đáy biển không có những linh thảo đó sao?
“Cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Linh thảo cấp bốn chúng ta tới Cẩm Châu rồi trực tiếp đi mua là có thể, không tất yếu đi mạo hiểm.” Liễu Thiên Kỳ không hy vọng ái nhân vì mấy cây linh thảo cấp bốn mà mạo hiểm xuống biển.
“Ừm, ta biết rồi.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
“Nơi này là Kim Hỏa phù ta mới vẽ xong, đệ cầm đi, lưu trữ phòng thân!” Kéo tay ái nhân qua, Liễu Thiên Kỳ đặt linh phù vào lòng bàn tay ái nhân.
Nhìn phù trong tay, trong lòng Kiều Thụy một trận ngọt ngào.

“Đừng quá vất vả.

Mỗi ngày huynh đều vẽ bùa, ngón tay mài ra vết chai rồi!”
Vuốt vết chai mỏng trên ngón giữa của Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy rất đau lòng.

Vì bình an vượt qua khu biển sâu, Thiên Kỳ mỗi ngày đều vẽ bùa, chế tác dịch phù văn, bận bận rộn rộn cũng không ngừng lại, Kiều Thụy luyến tiếc trong lòng, rồi lại giúp không được gì.
“Không sao đâu.” Trở tay nắm tay ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt y.
“Linh phù của chúng ta vốn dĩ đã không nhiều lắm, huynh làm gì phải cho Lam Vũ Minh kia chứ?” Nghĩ đến không không lãng phí ba lá linh phù, Kiều Thụy miệng đầy oán giận.
“Ha ha ha, ta nhưng không muốn đệ thiếu nhân tình của nam nhân khác.

Đệ là bạn lữ của ta.” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
Bởi vì nguyên tác chỉ dẫn, Tiểu Thụy và Lam Vũ Minh ràng buộc rất sâu, Liễu Thiên Kỳ không muốn, có một ngày Tiểu Thụy thật sự bị nam chính đáng giận kia vác chạy mất.
“Hửm?” Nghe thấy câu trả lời này, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

Thiên Kỳ làm như vậy là không muốn Lam Vũ Minh hiệp ân báo đáp sao? Là sợ đối phương dây dưa mình sao?

“Huynh….

Huynh thật đúng là cái bình dấm chua!” Nghĩ đến dụng ý của ái nhân, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà cười.
Nghĩ thầm: Thiên Kỳ có cần mẫn cảm như vậy không chứ, chuyện này Lam Vũ Minh căn bản chính là ba phải, từ đầu đến đuôi đều là mình đang đối chiến với Đông Phương Hàn.

Nếu không phải mình và Kim Lạc, Kim Diễm, ba người hợp lực đánh đối phương thành trọng thương trước, lấy thực lực Lam Vũ Minh là Kim Đan trung kỳ, căn bản giết không được một tu sĩ thực lực cao hơn gã.

Cho nên, mặc dù người là chết trong tay Lam Vũ Minh, Kiều Thụy cũng không có khả năng bởi vậy mà thấy đối phương tốt.

Bởi vì y cảm thấy Lam Vũ Minh hoàn toàn chính là đang vẽ rắn thêm chân, cố ý ở trước mặt mình tìm cảm giác tồn tại.
“Đúng vậy, ta chính là bình dấm chua, ta chính là lòng dạ hẹp hòi, ta chính là không thể gặp hắn như là một con ruồi bọ vây quanh bên cạnh đệ.

Bên cạnh đệ có một mình ta là đủ rồi, không cần người khác ủng hộ, cũng không cần nam nhân khác khẩu phật tâm xà, lòng mang quỷ thai.”
Vọng tiến vào đáy mắt ái nhân, Liễu Thiên Kỳ từng câu từng chữ đều nói phá lệ nghiêm túc.

Ở trước mặt ái nhân hắn không muốn ngụy trang, cũng không muốn đi lừa gạt, nên hắn không chút nào giữ lại nói ra ý nghĩ của mình.

Hắn không muốn để Lam Vũ Minh, thậm chí là bất luận một nam nhân nào khác tiếp cận Tiểu Thụy của hắn, đây là mục đích của hắn, Tiểu Thụy là của hắn, của một mình Liễu Thiên Kỳ hắn!
Nghe vậy, Kiều Thụy khanh khách cười không ngừng.

“Huynh gia hỏa này, càng ngày càng bá đạo!”
Ngoài miệng tuy rằng toàn là oán giận, nhưng nghe được nam nhân nói như vậy, Kiều Thụy lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Tuy rằng bá đạo, nhưng y thích.

Đây là Thiên Kỳ của y, Thiên Kỳ chỉ sủng y, chỉ yêu y, chỉ để ý y, sẽ tìm mọi cách biến y trở thành vật sở hữu!
“Thế nào, Tiểu Thụy không thích vi phu bá đạo một chút sao?” Kéo người vào trong lồng ngực, Liễu Thiên Kỳ ôn nhu hỏi.
“Hì hì, đặc biệt thích!” Nói rồi, Kiều Thụy trực tiếp ở trên môi ái nhân gặm một mồm to.

Nam nhân bá đạo này là chỉ thuộc về y!
“Ha ha.” Liễu Thiên Kỳ câu môi mà cười, đuổi theo môi ái nhân hôn qua.
Hơi thở dây dưa lẫn nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

Liễu Thiên Kỳ quấn lấy đầu lưỡi ái nhân, thẳng đến khi ái nhân hít thở không thông, hắn mới không tha mà buông môi đối phương ra.
Xoa tóc dài đen nhánh của Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ lại ôm người vào trong ngực, nị oai trong chốc lát mới luyến luyến không tha mà buông người ra.

Ở khu biển sâu tùy thời đều có khả năng gặp phải nguy hiểm, thật sự là không thích hợp làm chút vận động gì.
“Ta….

ta đi mài bột xương cho huynh!” Từ trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ bò ra, Kiều Thụy đỏ mặt mang ra xương thú và xương cá.
“Được.” Liễu Thiên Kỳ hôn trộm lên vành tai ái nhân, lấy ra dịch phù văn và bút phù văn bắt đầu tiếp tục vẽ phù.
Một năm này ở khu biển sâu với mỗi một tu sĩ trên Thiên Độ Thuyền mà nói, đều là một lần khảo nghiệm giữa sinh và tử thật lớn.

Một năm thời gian, mọi người đã trải qua 38 trận chiến dịch lớn nhỏ.

Thiên Độ Thuyền vốn dĩ có 1800 tu sĩ, sau khi trải qua một năm này, nhân số liên tục co lại, biến thành 538 người, nhân số ngã xuống đạt tới hai phần ba.
Tại một năm này, Mộng Lãng và Chung Mẫn vẫn chẳng thể chạy thoát vận mệnh an bài, không chết trên tay năm huynh đệ Tiền gia, lại chết vào tay yêu thú.

Còn có Phùng Tiến cùng với Trương Mẫn trước đó đi cùng Lam Vũ Minh cũng đều sôi nổi ngã xuống.

Giờ phút này, bên người nam chính chỉ còn lại một mình Vương Nam.
Mặt khác, trong một năm chiến tranh, quyền thuật của Mộng Kinh được đến rèn luyện rất tốt, thể thuật lại đề cao một mảng lớn, chuyện này làm cho sư phụ như Kiều Thụy thập phần vui mừng.

Bởi vì Mộng Kinh và Kiều Thụy có quan hệ sư đồ, Luyện Độc Sư Kim Lạc luôn luôn cao ngạo, lãnh khốc, tàn nhẫn, thái độ đối đãi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cũng rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Thiên Độ Thuyền rời khỏi khu biển sâu, tất cả mọi người trên thuyền âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không có yêu thú để luyện tập, Kiều Thụy bèn đem chủ ý đánh tới trên người Kim Lạc.

Đừng nói, Kim Lạc có được một nửa huyết thống yêu thú chẳng những độc thuật lợi hại, thể thuật cũng thập phần không tồi.

Điểm này thật ra không làm Kiều Thụy thất vọng.
Bởi vì xem quen bộ dáng Mộng Kinh bạn lữ nhà mình bị Kiều Thụy đánh mặt mũi bầm dập, nên mỗi lần cùng Kiều Thụy luận bàn, Kim Lạc cũng đều sẽ cố ý làm Kiều Thụy mặt mũi bầm dập bò không dậy nổi như bạn lữ nhà mình.

Đây cũng coi như là biến tướng báo thù cho Tiểu Kinh.
Chỉ là Kim Lạc không nghĩ tới, bởi vì hắn đánh Kiều Thụy một trận, kết quả lại ra một di chứng thiết tha.

Đó chính là, sau mỗi lần hắn đánh xong Kiều Thụy, ngày hôm sau Liễu Thiên Kỳ đều sẽ thật đúng giờ tìm hắn luận bàn, bãi bình cho bạn lữ.

Cứ việc, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều là Kim Đan hậu kỳ, thực lực kém một mảng lớn so với hắn, Liễu Thiên Kỳ tới cũng là bị đánh, nhưng mặc kệ là Kiều Thụy hay là Liễu Thiên Kỳ, kia đều là gia hỏa kiên trì không dứt, đánh ngã tên này thì tên kia lên.

Lặp đi lặp lại không chê phiền lụy mà khiêu chiến, làm Kim Lạc thấy phiền không thôi.
Mộng Kinh ngồi trên ghê, đang xem pháp khí mình mới luyện chế xong, đột nhiên, thân mình y trực tiếp bay lên trời, rời khỏi ghế dựa.
Mộng Kinh nghiêng đầu, nhìn nam nhân đang bế mình lên khỏi ghế, y có chút bất đắc dĩ.
“Trời còn sáng trưng đừng hồ nháo, chốc lát nữa Kiều sư huynh và Liễu sư huynh muốn lại đây.” Ngày hôm qua Kiều sư huynh bị Lạc đánh bại.

Hôm nay hẳn là Liễu sư huynh tới khiêu chiến đi? Hai người trên cơ bản hai ba ngày qua một lần, Mộng Kinh đã quen rồi.
“Ta mới mặc kệ bọn họ.” Nói rồi, Kim Lạc trực tiếp ôm người lên giường.
“Lạc!” Nhìn nam nhân áp xuống tới nơi, Mộng Kinh muốn ngăn cản, nhưng nam nhân lại trực tiếp đè lại đôi tay y, hôn lên bờ môi của y, làm y vô pháp cự tuyệt.
Một bên hôn môi ái nhân, một bên cởi quần áo ái nhân, mắt thấy dưới thân phong cảnh vô hạn, mỹ cảnh liêu nhân, chợt một trận tiếng đập cửa phiền lòng lại rất lỗi thời mà truyền vào lỗ tai hai người trên giường.
“Hì hì, bọn họ tới!” Nghe được tiếng đập cửa, Mộng Kinh vui vẻ.
“Hai tên khốn này!” Kim Lạc thấp giọng mắng, kéo chăn qua cho Mộng Kinh đắp lên, thân ảnh nhoáng lên, người đã tới ngoài cửa.
“Kim đạo hữu, ta tới tìm Mộng sư đệ huấn luyện.

Thiên Kỳ là tới tìm ngươi luận bàn.” Nhìn Kim Lạc đi ra, Kiều Thụy cười nói.
Nghe vậy, sắc mặt Kim Lạc vốn là khó coi càng đen thêm ba phần.

“Không rảnh, ta và Tiểu Kinh đều không rảnh.”
“Kim đạo hữu?” Nhìn sắc mặt Kim Lạc không tốt lắm, Liễu Thiên Kỳ không khỏi chớp chớp mắt.
“Ta muốn cùng Tiểu Kinh song hưu, hai người các ngươi tốt nhất đừng lại đến phiền ta, nếu không, trực tiếp độc chết các ngươi.” Trừng mắt nhìn hai người, Kim Lạc lạnh giọng uy hiếp.

Hai tên khốn đáng giận, từ sau khi ra khỏi khu biển sâu, hai tên khốn này đã phiền hắn suốt nửa năm.

Thật muốn trực tiếp độc chết hai gia hỏa này cho bớt lo!
“Ồ.” Theo tiếng, Kiều Thụy như gà con mổ thóc mà liên tục gật đầu.

Nói vậy là bọn họ tới không phải thời điểm rồi ư?
“……” Liễu Thiên Kỳ nhướng mắt, trong lòng than thở một tiếng.

Dục cầu bất mãn sao? Khó trách sắc mặt này khó coi vậy nha.

Xem ra là bọn họ nhiễu chuyện tốt của người ta rồi!
“Hừ!” Kim Lạc hừ lạnh một tiếng, xoay người vào trong phòng, trực tiếp thiết hạ kết giới.


Lúc này xem ai còn dám đến phá hư chuyện tốt của hắn!
“Đi thôi!” Liếc nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ lôi kéo tay Kiều Thụy cùng nhau rời đi.
“Kim đạo hữu không luận bàn với chúng ta.

Chúng ta đây làm gì bây giờ?” Trở lại phòng, Kiều Thụy mang vẻ mặt ai oán mà nhìn về phía ái nhân.
Đã đánh nửa năm, trước nay cũng chưa thắng qua một lần, chuyện này làm cho Kiều Thụy có chút thất bại.

Nhưng y lại không nhụt chí, mà là càng đánh càng hăng, một lòng muốn đánh thắng Kim Lạc.

Chỉ là hiện tại, Kim đạo hữu lại không đánh với bọn họ nữa.
“Người ta song hưu, chúng ta đây cũng song hưu đi! Nhưng mà trước đó, ta tính toán đem 48 viên yêu hạch cấp bốn trong tay cầm đi cấp cho Lục hoàng tử và Chung sư tỷ, để bọn họ hỗ trợ luyện chế đan dược cấp bốn và trận pháp bàn cấp bốn cho chúng ta.

Mặt khác, ta muốn lấy một ít da thú cho Mộng sư tỷ, để tỷ ấy lại giúp chúng ta luyện chế một ít pháp khí cấp bốn.

Thiên Lôi Thần Phủ, Vạn Dương Tán, Triệu Hoán Họa, ba dạng pháp khí này quá nghịch thiên.

Tới Cẩm Châu rồi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không cần tùy tùy tiện tiện sử dụng, miễn cho rước lấy phiền toái không cần thiết.” Trước đó Tiểu Thụy đã bởi vì Thiên Lôi Thần Phủ rước lấy rất nhiều phiền toái, Liễu Thiên Kỳ không nghĩ tới Cẩm Châu rồi, ái nhân lại bị người ta theo dõi.
Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy nhận đồng mà liên tục gật đầu.

“Có đạo lý, ta đây đi tìm Chung sư tỷ.

Huynh đi tìm Mộng sư tỷ và vợ chồng Lục hoàng tử đi!”
“Được.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, không ý
Ba tháng sau.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mời Kim Lạc và Mộng Kinh mới xuất quan cùng nhau ăn cơm chiều.
Nhìn thấy hôm nay Liễu Thiên Kỳ chuẩn bị tám món ăn, còn chuẩn bị linh tửu, thập phần phong phú, Kim Lạc vừa lòng gật gật đầu.

Nghĩ thầm: Bị quấn lấy nửa năm để làm bồi luyện cho hai tiểu tử này, hôm nay vậy mà chuẩn bị một bàn ngon khao hắn và Tiểu Kinh, cũng coi như hai tiểu tử này có tâm.
“Kim đạo hữu, Mộng sư đệ, hai người các ngươi rốt cuộc xuất quan rồi.

Không có Mộng sư đệ và Kim đạo hữu bồi ta luyện quyền, ba tháng này ta buồn muốn chết!” Nói đến cái này, Kiều Thụy miệng đầy oán giận, có chút oán niệm.

Tâm nói: Kim Lạc Thái đại sắc xà, một lần song hưu liền ba tháng, có cần lăn lộn người như vậy không?
“Sao vậy? Liễu Thiên Kỳ kém như vậy? Đẹp chứ không xài được sao?” Hắn chính là nghe nói, ssu khi bọn họ song hưu, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ hình như cũng bế quan song hưu.
Nghe được Kim Lạc nói, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà giật giật khóe miệng.

“Chúng ta mới vừa xuất quan mười ngày mà thôi.”
Tuy nói, hắn không so được một con rắn Kim Đan đại viên mãn tính dục tràn đầy, nhưng hắn tốt xấu cũng là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà! Sao có thể không được? Có cần khinh bỉ hắn như vậy không?
“Đúng đó, Thiên Kỳ sao lại kém được, huynh ấy……” Nói đến một nửa, Kiều Thụy mới ý thức được không đúng lắm, mặt đằng một chút liền đỏ bừng, vừa thẹn vừa quẫn mà cúi đầu.
“Chúng ta hiếm khi được đoàn tụ, mọi người làm một ly đi!” Mộng Kinh bưng chén rượu lên, kết thúc cái đề tài xấu hổ này.

Nghĩ thầm: Lạc cũng thật là, nói cái gì cũng thích nói bậy.
Rượu quá ba tuần đồ ăn quá ngũ vị, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Kim Lạc.
“Liễu Thiên Kỳ, ngươi lại ở đánh chủ ý vào bổn tọa!” Kim Lạc híp mắt, có chút bất đắc dĩ mà liếc đối phương một cái.

Nghĩ thầm: Liễu Thiên Kỳ tên khốn này, không phải là lại muốn ta làm bồi luyện miễn phí cho hai vợ chồng bọn hắn nữa đấy chứ?
“Ha ha ha, đích xác có một việc muốn cùng Kim đạo hữu thương lượng.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ cười.
“Lại muốn cùng ta luận bàn?” Kim Lạc trợn trắng mắt.
“Không, là một chuyện khác.” Nói đến việc này, Liễu Thiên Kỳ phá lệ nghiêm túc.
“Chuyện gì?” vậy thật ra lại làm Kim Lạc tò mò.
“Trận pháp? Không biết Kim đạo hữu đối với trận pháp chi thuật có cảm thấy hứng thú hay không?” Nhìn Kim Lạc, Liễu Thiên Kỳ hỏi.
“Hừ, ta là Luyện Độc Sư, muốn giết người thì tùy tùy tiện tiện phóng một ít khói độc, nọc độc là được.

Hà tất đi học trận pháp cái gì kia?” Đối với thuật số ngoài độc thuật ra, Kim Lạc thập phần khinh thường.

Rất có một loại tư thái tất cả toàn hạ phẩm, chỉ có độc thuật cao.
“Không, một lọ nọc độc có lẽ có thể giết ba người năm người.

Một trận khói độc có lẽ có thể giết mười người hai mươi người.

Nhưng Kim đạo hữu có nghĩ tới, một tòa độc trận có thể giết bao nhiêu người hay không?”
“Này……” Nghe vậy, Kim Lạc không khỏi nhướng nhướng mày.
“Từ xưa đến nay, trận pháp vẫn luôn là vũ khí sắc bén giết người với vô hình.

Nó có thể vượt cấp giết người, nó có thể cầu vây địch nhân bảo hộ tự thân.

Nó còn có thể giết liền mấy người, một trận đồ một thành, một trận đồ một tông, đó cũng tuyệt đối không phải là lời nói đùa!”
Nghe vậy, Kim Lạc khẽ gật đầu.

“Không sai, trong tất cả các thuật số, lực sát thương của trận pháp thật sự lớn nhất.

Có điều vậy thì có quan hệ gì với ngươi đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta, ngươi đã là Phù Văn Sư, lại là Trận Pháp Sư sao?”
“Đương nhiên không phải, nhưng ta và Trận Pháp Sư cấp bốn Chung Linh sư tỷ vẫn luôn đều có hợp tác.

Trong tay Chung Linh sư tỷ có một trận pháp cấp bốn thượng phẩm thượng cổ lưu lại, nhưng bởi vì trận đồ này niên đại lâu xa, tàn khuyết không được đầy đủ, nên trận pháp trước sau không cách nào sử dụng và bố trí.

Trước khi tiến vào khu biển sâu, ta và Chung sư tỷ cùng nhau nghiên cứu thật lâu, đều là hết đường xoay xở.

Nên ta định nói, nếu Kim đạo hữu cảm thấy hứng thú, có lẽ, ba người chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một chút về trận pháp này.”
Lại còn thời gian hơn một năm là Thiên Độ Thuyền sẽ đến bờ biển Cẩm Châu.

Nếu trong vòng một năm, Càn Khôn Trận còn chưa có tiến triển đột phá, vậy cũng chỉ có thể thuyết minh Liễu Thiên Kỳ hắn và trận pháp này vô duyên.

Mà giờ phút này, Liễu Thiên Kỳ bất quá là đang nỗ lực lần cuối cùng.

Hắn hy vọng có thể mời Kim Lạc cùng nhau nghiên cứu trận pháp này, nhìn xem có thể dung hợp độc thuật, bổ toàn trận pháp này được hay không.
Hai ngày trước, Chung Linh còn tới tìm Liễu Thiên Kỳ, hy vọng có thể tiếp tục nghiên cứu cái trận pháp tàn phá kia.

Có điều Liễu Thiên Kỳ cảm thấy nếu không có nguyên tố mới gia nhập mà nói, chỉ bằng hai người hắn và Chung Linh, sợ là không cách nào phục hồi Càn Khôn Trận trận đồ như cũ, làm trận pháp phát huy ra uy lực vốn có của trận pháp cấp bốn thượng phẩm.
Nghe được đoạn lời này của Liễu Thiên Kỳ, Kim Lạc trầm mặc một lát.

Bởi vì lượng tin tức trong lời này của đối phương khá trọng đại.

Đầu tiên là Chung Linh, Chung gia và Mộng gia là quan hệ thông gia, nên đối với Trận Pháp Sư cấp bốn Chung Linh này, Kim Lạc cũng là sớm có nghe thấy.

Lại chính là trận pháp, một cái trận pháp cấp bốn thượng phẩm thượng cổ, nếu vận dụng tốt, giết Nguyên Anh vây Hóa Thần đều là không nói chơi.
“Trận pháp thuật của Chung Linh đích xác không tồi.

Nhưng ngươi là phù sư, tại sao nàng muốn tìm ngươi cùng nhau nghiên cứu trận pháp?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kim Lạc có chút khó hiểu.
“Bởi vì ta và Chung Linh sư tỷ vẫn luôn có hợp tác.


Chúng ta đã từng cùng nhau tự nghĩ ra ra ba cái phù trận cấp ba, uy lực đều thật kinh người.

Chuyện này Mộng sư đệ cũng có biết đến.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Mộng Kinh ngồi bên cạnh.
“Đúng vậy, Liễu sư huynh và Chung sư tỷ cùng nhau sáng tạo Thiên Phù Phòng Hộ Trận, uy lực vô cùng.

Chung sư tỷ cũng là bởi vì trận pháp này mới đoạt được hạng nhất của Tứ quốc đại tái!” Mộng Kinh gật đầu, vẻ mặt sùng bái mà nói.
“Dù vậy, Chung Linh sẽ nguyện ý hợp tác với một Luyện Độc Sư như ta sao?” Kim Lạc cho rằng một Trận Pháp Sư không có khả năng sẽ tìm một Luyện Độc Sư hợp tác.

Bởi vì, trong mắt rất nhiều người, Luyện Độc Sư là đường ngang ngõ tắt, là tiểu nhân không khác gì ngụy quân tử.
“Chuyện này ta sẽ nói với Chung Linh sư tỷ.

Nhưng ta cảm thấy vấn đề không lớn.

Thứ nhất, Chung Linh sư tỷ không phải là loại người cổ hủ, Kim đạo hữu là bạn lữ của Mộng sư đệ, vậy mọi người là người một nhà, Chung sư tỷ không sẽ để ý thân phận của Kim đạo hữu.

Thứ hai, Chung sư tỷ là một người rất si cuồng với trận pháp, nếu để nàng biết Kim đạo hữu nguyện ý cùng chúng ta nghiên cứu trận pháp, ta nghĩ nàng sẽ phi thường cao hứng.”
“Được, ngươi đi an bài đi! Chuyện này ta thực cảm thấy hứng thú rồi đấy!”
Nếu có thể kết hợp độc thuật và uy lực trận pháp, vậy thi muốn giết chết kẻ thù thực lực cao cường hơn mình hẳn là sẽ rất dễ dàng.

Độc trận sao? Thật là một ý tưởng không tồi!
“Được.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, một ngụm đáp ứng.
Sau khi được Kim Lạc đồng ý, hôm say Liễu Thiên Kỳ bèn đi tìm Chung Linh.

Vừa đem ý nghĩ của mình nói với Chung Linh, lập tức được Chung Linh ủng hộ.

Vì thế, ba người Chung Linh, Liễu Thiên Kỳ và Kim Lạc liền tề tụ một đường, bắt đầu nghiên cứu trận pháp cấp bốn tàn phá này.
Đừng nhìn Kim Lạc ngày thường vừa lạnh vừa cộc, thật sự nghiên cứu về thứ mà mình thấy hứng thú, hắn cũng phá lệ nghiêm túc.

Chung Linh càng không cần phải nói, đó là trận si, một khi nghiên cứu về trận pháp thì chính là phế tẩm quên ăn, vô cùng siêng năng.

Tuy Liễu Thiên Kỳ không đến mức liều mạng như vậy, nhưng bên cạnh có hai người liều mạng nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Ba người lần này vừa bế quan thì bế quan suốt một năm.

Trong lúc này, ba người vẫn luôn khoang của Chung Linh, dùng hết các loại biện pháp bổ toàn và chỉnh hợp trận pháp cấp bốn trong tay Chung Linh này.
Đang bế quan ngày thứ 393, ba người rốt cuộc nghiên cứu ra một Càn Khôn Trận chỉ thuộc về ba người bọn họ, tụ tập phù văn và độc thuật.

Mà Càn Khôn Trận mới ra lò này được đặt tên là —— Thiên Phù Tụ Độc Càn Khôn Trận.
“Ha ha ha, từ xưa đến nay có vị Luyện Độc Sư mào có thể có được độc trận của riêng mình chứ?” Nhìn trận đồ trên bàn, Kim Lạc giương giọng cười to.

Thử hỏi, trên đời này có một Luyện Độc Sư nào có được độc trận của riêng mình? Chỉ có hắn, chỉ có Kim Lạc hắn có được độc trận của mình.
“Đúng vậy, Kim đạo hữu chính là cao nhân đầu tiên trong giới Luyện Độc Sư! Trận pháp này có Kim đạo hữu bổ toàn, càng thêm hoàn mỹ vô khuyết.” Khóe miệng Liễu Thiên Kỳ treo nụ cười vừa lòng, tâm tình rất tốt.

Càn Khôn Trận bối rối hắn suốt năm năm này cuối cùng vẫn được bọn họ nghiên cứu thành công.

Trận pháp này dù sao cũng là trận pháp cấp bốn thượng phẩm, lại trải qua ba người bọn họ cải tạo, uy lực của trận pháp này không thua trận pháp cấp năm chút nào.

Có được trận pháp này, mặc kệ với ai đều là chuyện tốt.
“Bản lĩnh của ngươi cũng không kém!” Trận pháp có rất nhiều lỗ hổng đều là dựa vào linh phù của Liễu Thiên Kỳ bổ sung.
“Đây là trận đồ Thiên Phù Tụ Độc Càn Khôn Trận của chúng ta, một thức ba phần.

Hai phần này cho các ngươi!” Chung Linh đưa ra hai phần trận đồ.
Tiếp nhận trận đồ, Liễu Thiên Kỳ và Kim Lạc đều thập phần cao hứng.
“Trong tay ta còn có hai mươi tấm da yêu thú cấp bốn, lát nữa ta cầm sang chỗ Mộng sư tỷ, bảo Mộng sư tỷ giúp chúng ta luyện chế ba bộ trận kỳ.” Liễu Thiên Kỳ nói.
Làm người hợp tác, Liễu Thiên Kỳ hiện tại không thể cung cấp linh phù công kích cấp bốn, vì trong tay hắn không có dịch phù văn.

Mà linh phù công kích cấp bốn đã vẽ trước đó, lúc trải qua khu biển sâu đã dùng gần hết.

Nên hắn chỉ có thể cung cấp da yêu thú cấp bốn, trợ giúp mọi người luyện chế trận kỳ.
“Được, chờ trận kỳ luyện chế xong, ta tới khắc hoạ trận văn.” Chung Linh tiếp nhận việc khắc hoạ trận văn.
Trận văn và phù văn không giống nhau, phù văn là lợi dụng bút phù văn và dịch phù văn, vẽ phù văn trên giấy.

Mà trận văn lại là Trận Pháp Sư lợi dụng linh hồn lực của mình trực tiếp khắc lên trận kỳ.
“Ừm, trận kỳ có, chỉ thiếu linh phù và hoa Song Sinh.” Nói rồi, Kim Lạc lấy hoa hồng màu lam của mình ra.

Đầu ngón tay hắn khảy khảy cánh hoa, hai hạt giống nửa xanh nửa đỏ từ cánh hoa màu lam rơi ra, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
“Hai hạt giống này là hạt giống hoa Song Sinh cần phải dùng trong bố trí trận pháp.

Hạt giống cho các ngươi mỗi người một hạt.

Các ngươi bảo Mộng Phỉ luyện chế cho các ngươi một cái túi linh khí, dưỡng hạt giống trong túi linh khí, năm ngày đút cho nó một khối linh thạch.

Dụng tâm ôn dưỡng, ba tháng sẽ có thể trưởng thành.”
“Đa tạ Kim đạo hữu.” Cúi đầu nói lời cảm tạ, Liễu Thiên Kỳ và Chung Linh tiếp nhận hạt giống hoa.
“Trên tay ta không có dịch phù văn cấp bốn loại công kích, nên không thể cung cấp cho các ngươi Công Kích phù cấp bốn, ta vô cùng xin lỗi.

Đây là loại hình phù văn cần có lúc bố trí trận pháp.

Đến Cẩm Châu, Kim đạo hữu và Chung sư tỷ có thể ấn theo ta viết đi mua sắm linh phù.

Đương nhiên, nếu ta có thể tìm được dịch phù văn cấp bốn, ta cũng có thể vẽ cho các ngươi.

Nhưng chỉ sợ yêu cầu một ít thời gian.” Liễu Thiên Kỳ đưa qua hai lá linh phù bố trí phân bố bản vẽ cho hai người.
“Nếu có bản vẽ này thì vấn đề không lớn, ấn theo phù trên bản vẽ mua là được.” Kim Lạc tiếp nhận bản vẽ.
“Đúng vậy, vẫn là Liễu sư đệ tương đối cẩn thận.” Chung Linh cũng tiếp nhận bản vẽ của Liễu Thiên Kỳ..