Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 137






Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Phong từ trên xuống dưới mà đánh giá một vòng.
"Thập lục hoàng tử, làm gì nhìn ta như vậy?" Khóe miệng treo một nụ cười nhàn nhạt lễ phép, Liễu Thiên Kỳ thấp giọng hỏi.
"Ta suy nghĩ, ngươi là tính ra tới Mộng Kinh đang cùng Luyện Độc Sư kết giao, hay là nói ngươi mèo mù gặp phải chuột chết.

Nói cái gì tìm một Luyện Độc Sư giải độc cho Mộng Lãng?" Lúc ấy Liễu Thiên Kỳ nói lời này, Âu Dương Hiểu Phong còn cảm thấy không đáng tin cậy, chỉ là không nghĩ tới, Liễu Thiên Kỳ thế mà là một câu nói, Mộng Kinh thật sự lộng về một Luyện Độc Sư trở lại cho tam ca y.
"Đúng vậy, Liễu sư huynh hiểu huyền học, không phải là sáng sớm đã tính ra chuyện Tiểu Kinh đang cùng Luyện Độc Sư kết giao đấy chứ?" Chung Tuyết chớp chớp mắt, cũng nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
Theo giọng đôi phu thê này rơi xuống, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Liễu Thiên Kỳ.
"Huyền học chi thuật ta chỉ là hiểu sơ da lông mà thôi.

Ta làm sao lợi hại biết bói toán như vậy? Ta bất quá chính là cảm thấy Mộng sư đệ độc thương quá nặng, có lẽ nếu tìm một Luyện Độc Sư am hiểu giải độc tới giải độc mà thôi.

Không nghĩ tới, Tiểu Kinh thật đúng là tìm trở về một Luyện Độc Sư." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười cười.
"Thì ra là thế!" Được đến câu trả lời này, mọi người sôi nổi gật đầu.
Rốt cuộc, Liễu Thiên Kỳ là một Phù Văn Sư, hơn nữa là một thiên tài phù văn.

Có phù văn chi thuật châu ngọc ở trước, cho nên mọi người cũng rất tự nhiên cho rằng, Liễu Thiên Kỳ mặc dù sẽ biết một ít huyền thuật nhưng cũng không có khả năng tinh thông bao nhiêu.

Rốt cuộc, tinh thông hai ba môn thuật số, cái loại thiên tài yêu nghiệt như vậy chính là cực kỳ hiếm có!
Sau khi mọi người rời khỏi, nam tử áo tím liền duỗi tay trực tiếp triệt bỏ chăn trên người Mộng Lãng, xé rách quần áo đối phương.
Nhìn tam ca trên giường bị nam nhân làm cho trần truồng, Mộng Kinh không tự giác giật giật khóe miệng.

Nam nhân nâng tay trái lên, một đóa hoa hồng màu lam xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Buông xuống một đôi mắt kim sắc, nam nhân thổi một hơi với hoa hồng màu lam trong tay, từng con sâu nho nhỏ liền bò ra từ trong khe hở cánh hoa.
Đầu ngón tay vừa chuyển, nam nhân đem hoa đặt trên miệng vết thương xanh đen ở ngực Mộng Lãng, những con sâu lớn cỡ cái móng tay liền trực tiếp bò vào trong miệng vết thương.

"A!" Thấy một màn như vậy,Mộng Kinh khiếp sợ mà kinh hô ra tiếng.
"Tam ca ngươi thời gian không nhiều lắm.

Ngươi tốt nhất đừng quấy rầy ta, bằng không, người chết thì ngươi cũng đừng trách ta!" Nghe được sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của Mộng Kinh, nam nhân bình tĩnh mà nói.
"Ừm, ta biết!" Mộng Kinh gật đầu, ngậm miệng lại, không dám lại nói nhiều nữa.
Quá trình nam nhân lợi dụng sâu rửa sạch độc tố cho Mộng Lãng rất dài, ước chừng mất nửa canh giờ.

Nhìn sâu lúc tiến vào miệng vết thương rõ ràng là màu lam, nhưng lúc ra tới lại đều biến thành màu đen, thậm chí có rất nhiều sâu màu đen bò ra khỏi thân thể tam ca đã chết trên giường, Mộng Kinh khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn.

Quả nhiên, Liễu sư huynh nói không sai.

Nếu không phải nhờ Luyện Độc Sư, chỉ sợ căn bản là cứu không được tam ca.

Bởi vì chỉ dùng được phương pháp hiếm lạ cổ quái của Luyện Độc Sư mới có thể đuổi độc được.
Nhìn sâu mình cực cực khổ khổ dưỡng bị độc chết một phần ba, nam nhân cắn chặt răng, có chút tâm đau.

Nam nhân phất tay, run run hoa trong tay, trực tiếp thu sâu còn tồn tại vào hoa ôn dưỡng.
Nam nhân duỗi tay bắt qua cánh tay Mộng Lãng, xem thử mạch đối phương, xác định độc tố đều rõ ràng thì mới vừa lòng gật gật đầu.

Sau đó, hắn hái xuống một mảnh cánh hoa màu lam, trực tiếp nhét vào trong miệng vết thương trên ngực Mộng Lãng.

"Oa, thật thần kỳ!"
Nhìn thấy vết thương trên ngực tam ca lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, nhìn thấy sắc mặt tam ca vốn cơ hồ trong suốt chậm rãi trở nên hồng nhuận, cũng có huyết sắc, Mộng Kinh kinh hỉ không thôi.
Tay nhoáng lên, nam nhân áo tím thu hoa hồng màu lam lại vào trong cơ thể.
"Phụt……" Hoa vừa vào người, nam nhân liền trực tiếp hộc ra một ngụm máu.
"Ngươi….

Ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy nam nhân hộc máu, Mộng Kinh có chút ngẩn người.

Y hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì.
"Hắn mất máu quá nhiều, ta chỉ có thể dùng hoa bản mạng cứu hắn.

Mà hắn hấp thu cánh hoa của ra, cùng cấp như ăn thịt ta uống máu ta, làm ta nguyên khí đại thương." Ấn ngực của mình, nam nhân vô nại mà nói.
Người này mất máu quá nhiều, nếu không dùng bản mạng hoa cứu hắn ta, dù có thể giải độc cho hắn ta cũng là cứu không sống được, cho nên hắn cũng chỉ có thể binh hành hiểm chiêu.
"Vậy, vậy ngươi có phải bị thương rất nghiêm trọng không?" Nhìn đối phương, vẻ mặt Mộng Kinh áy náy hỏi.
"Không chết được.

Ta phải đi về chữa thương, ngươi xử lý một chút xác sâu đó đi." Nói xong, thân ảnh nam nhân nhoáng lên, liền trực tiếp xuyên thấu kết giới của Mộng Kinh, trực tiếp biến mất trong phòng.
"Ngươi……" Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, Mộng Kinh há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì.
Đứng yên tại chỗ sửng sốt hơn nửa ngày, Mộng Kinh mới đi đến mép giường tam ca, đem xác sâu trên giường đều vứt xuống mặt đất, trực tiếp thiêu hủy.

Sau đó lại từ nhẫn không gian tam ca lấy ra cho đối phương một bộ quần áo, trực tiếp mặc trên người cho đối phương, đắp lại chăn.
"Tiểu… tiểu đệ!" Mộng Lãng chậm rãi mở mắt ra, nhìn đệ đệ đang đắp chăn cho mình, nhẹ gọi một tiếng.
"Tam ca, ngươi tỉnh rồi?" Liếc thấy thân nhân tỉnh lại, Mộng Kinh vui mừng không thôi.
"Ngươi….

tam tẩu ngươi, nàng……"
"Tam ca ngươi đừng lo lắng, tam tẩu không sao, là Liễu sư huynh và Kiều sư huynh bọn họ kịp thời đuổi tới, giết năm tu sĩ kia cứu ngươi và tam tẩu.

Cho nên ngươi và tam tẩu đều không sao cả." Mộng Kinh vội trấn an ca ca.
"A..." Biết được thê tử bình yên vô sự, Mộng Lãng mới an tâm lại.
"Tam ca, ngươi chờ một chút, ta đi tìm đại tỷ cùng với tam tẩu lại đây xem ngươi!" Nói xong, Mộng Kinh hoan vui mừng hỉ mà rời khoang.
Không bao lâu, mọi người đều đi tới bên này thăm Mộng Lãng đã tỉnh lại.
"Tỷ, Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn……"
"Tam đệ, đừng lo lắng, Tiểu Mẫn không sao hết, nàng ở khoang cách vách khoang nghỉ ngơi thôi, một lát liền tới xem ngươi." Nói rồi, Mộng Phỉ đau lòng mà sửa sửa góc chăn cho tam đệ.
"Ừm, nàng không sao thì tốt rồi!" Nghe được tỷ tỷ cũng nói như vậy, Mộng Lãng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tỷ, tỷ phu, Chung Linh tỷ, các ngươi ở chỗ này chiếu cố tam ca và tam tẩu nha? Ta phải nhanh chân đến xem hắn, hắn vì cứu tam ca bị trọng thương rồi!" Nói đến đây, Mộng Kinh mang vẻ mặt áy náy.
"Tiểu đệ, ngươi thật sự quyết định muốn cùng nam nhân kia ở bên nhau sao?" Thật sự yêu một Luyện Độc Sư sao?
"Ừm, ta đã quyết định.

Ta sẽ vĩnh viễn cùng hắn ở bên nhau.

Hơn nữa, ta cũng quyết định từ bỏ Thiên Hải Tông, cùng hắn đi nơi mà hắn muốn đi!"
"Cái gì, ngươi muốn từ bỏ tuyển chọn của Thiên Hải Tông?"
"Đúng vậy, ta đã đáp ứng hắn, đời này ta chỉ cùng hắn ở bên nhau.

Hắn đi đâu, ta liền đi chỗ đó." Lời này, Mộng Kinh nói theo lý thường.

Y đã đáp ứng rồi, vậy không thể đổi ý, hơn nữa, nam nhân cũng sẽ không cho y cơ hội đổi ý.
"Tiểu đệ!"
"Thật xin lỗi tỷ tỷ!" Thấp giọng nói khiểm, Mộng Kinh xoay người rời đi.
Y biết, trong nhà mỗi người đều yêu y như vậy, mỗi một người đều hy vọng y đi Thiên Hải Tông, hy vọng y có thể trở thành một cường giả, một Luyện Khí Sư ghê gớm.

Nhưng mà, nhưng mà y lại nhất định phải cô phụ kỳ vọng của mọi người đối với y rồi!
Nhìn bóng dáng đệ đệ, Mộng Phỉ há miệng thở dốc, lại cái gì cũng nói không nên lời.
Nhìn thấy Mộng Lãng bình yên vô sự, Liễu Thiên Kỳ bèn mang theo Kiều Thụy cùng nhau rời đi, về khoang của mình.
"Ôi, lăn lộn một buổi tối, cuối cùng cũng cứu sống được Mộng Lãng rồi!" Kiều Thụy ngồi trên ghế, nhìn bong bóng cá ngoài cửa sổ trở nên trắng phía chân trời, bất đắc dĩ mà nói.
"Hữu kinh vô hiểm." Cũng không biết Mộng Lãng rốt cuộc có thể chạy thoát khỏi nguyên tác bài bố hay không, có thể bình an tới Cẩm Châu hay không, rốt cuộc, còn có ba năm thời gian nữa!
"Đúng rồi Thiên Kỳ, huynh làm sao thấy được nam nhân áo tím kia là Luyện Độc Sư?" Nói đến cái này, vẻ mặt Kiều Thụy tò mò, sao y không thấy được nhỉ? Mà Thiên Kỳ và Lục hoàng tử lại nhìn ra.
"Có lẽ chính là một loại trực giác." Âu Dương Hiểu Thiên là Luyện Đan Sư, cho nên đối phương đương nhiên có thể nhìn ra nam nhân kia không phải Luyện Đan Sư mà là Luyện Độc Sư.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ lại không phải nhìn ra tới, mà là vì hắn biết toàn bộ cốt truyện.
"À.

Ta còn tưởng rằng huynh thật sự biết bói toán ấy?" Được đến đáp án này, Kiều Thụy có chút thất vọng.
"Ha ha ha, biết bói toán.

Đệ đang giỡn gì vậy, dù là đại sư huyền học cũng không có khả năng biết trước tất cả mọi chuyện.

Huống chi là người chỉ học được một chút da lông như ta?"
"Cũng phải." Kiều Thụy gật đầu, lời này y trăm phần trăm nhận đồng.
Thiên Kỳ nhà mình chính là Phù Văn Sư nha, lại không phải đại sư huyền học, dù không bặc tính càn khôn vậy cũng là theo lý thường thôi.

Nếu tinh thông phù văn rồi tinh thông huyền thuật, vậy ngược lại mới không chân thật!
"Nếu Mộng Lãng và Chung Mẫn đều không có việc gì, vậy hai chúng ta cũng có thể an tâm bế quan một đoạn thời gian rồi." Lập tức muốn tới khu biển sâu, tăng lên thực lực là việc cấp bách.
"Lại bế quan hở?" Nói đến cái này, Kiều Thụy nhăn nhăn mày.
Mấy năm nay, giống như trừ bế quan ra chính là bế quan, có linh thạch và linh bảo thì bế quan, không linh thạch may mà có song hưu, cũng bế quan.

Làm cho Kiều Thụy cũng có chút ngán rồi!
"Đúng vậy, Tiểu Thụy ở trong biển tìm được nhiều thứ tốt như vậy, sao không nhanh chóng bế quan, dùng hết những thiên tài địa bảo có thể tăng lên thực lực đó.

Để trên người có phải rất không an toàn không?" Bảo vật đặt trong nhẫn không gian chưa nhất định là của ngươi.

Trái lại, ngươi đem nó luyện hóa, làm nó biến thành thực lực của ngươi, nó mới chân chính thuộc về ngươi.
"Cũng là đạo lý này." Đạo lý Kiều Thụy tất nhiên cũng minh bạch, nhưng luôn mãi bế quan, bế quan, Kiều Thụy cảm thấy có chút buồn.
"Ngoan, chúng ta trên con Thiên Độ Thuyền này, nhiệm vụ hàng đầu chính là tăng lên thực lực.

Chờ lại qua ba năm, nhóm ta tới Cẩm Châu rồi, tìm được phụ thân rồi, ta liền mang theo đệ đi du lịch khắp nơi, đi tìm cơ duyên khắp nơi, bồi đệ một đường đi, một đường chơi, xem khắp cảnh đẹp toàn bộ Cẩm Châu, được không?" Ôm ái bả vai ái nhân,
Liễu Thiên Kỳ kiên nhẫn mà nhẹ dỗ dành.
"Ưm, đều nghe huynh!" Nghĩ đến có thể cùng Thiên Kỳ hai người ở Cẩm Châu du lịch, Kiều Thụy trong lòng thấy đẹp đẽ không thôi.
"Thật ngoan!" Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, cười hôn lại hôn lên môi ái nhân.
Rời khỏi khoang thuyền tam ca, Mộng Kinh liền trực tiếp chạy tới tầng năm, ngoài cửa khoang thuyền nam nhân.

"Mở cửa, mở cửa đi!" Mộng Kinh nâng tay lên, nôn nóng mà gõ cửa.
"Cút, đừng làm trở ngại ta chữa thương!" Một lát sau, trong cửa truyền đến tiếng nam nhân bạo nộ.
"Ta……" Nghe được lời này, Mộng Kinh cắn cắn môi.

"Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới….

không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy!"
"Cút, đừng tới phiền ta!" Trong cửa lại một lần truyền đến giọng nam nhân không kiên nhẫn.
"Không, ngươi một mình không an toàn, ta ở chỗ này có thể bảo hộ ngươi!" Mộng Kinh lắc đầu, tất nhiên là không muốn rời đi.
"Tùy tiện ngươi.

Ngươi thích thì đứng ở ngoài cửa đi.

Không cần lại gõ cửa của ta, bằng không, ta băm tay ngươi."
Nghe được nam nhân nói, Mộng Kinh càng cảm thấy áy náy.

Nhưng y lại không có ý định rời khỏi, y vẫn lựa chọn ở lại.

Bởi vì y biết nam nhân bị thương, hơn nữa thương không nhẹ, cho nên y không thể, không thể cứ như vậy rời khỏi, để nam nhân một mình một người sẽ rất nguy hiểm.

Vài ngày sau, đêm.
Ngồi ngoài cửa nam nhân, Mộng Kinh vẫn không được cho phép tiến vào khoang.

Hơn nữa, mấy ngày nay nam nhân cũng không lại nói qua một câu với y, nhưng y vẫn quật cường mà bảo hộ trước cửa, không hề rời đi.
"U, đây là tiểu mỹ nhân từ đâu tới vậy?" Từ khoang đối diện đi ra hai tên Kim Đan một tên Trúc Cơ đỉnh, nhìn về phía Mộng Kinh ngồi trước cửa.
Nhìn thấy ba người vẻ mặt sói đói, ánh mắt dâm uế, Mộng Kinh vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía ba người.
"Ô ô, đôi mắt này trừng kia kìa, nhìn càng nhận người đau nha!" Liếc Mộng Kinh, tên nam tu Trúc Cơ đỉnh phong kia sắc mị mị mà sấn sấn về phía trước.
"Đúng vậy, ai nói không phải chứ!" Hai người phía sau hắn gật đầu tán đồng.
"Thiếu gia, chúng ta trên thuyền này suốt hai năm, nói vậy ngài cũng chán lắm rồi, không bằng thỉnh vị tiểu mỹ nhân này về, giải buồn cho ngài đi?" Một tu sĩ Kim Đan mở miệng nói.
"Ý kiến hay!" Tu si, Trúc Cơ đỉnh kia gật đầu tán đồng.
"Đám khốn các ngươi, đều cút đi cho ta!" Nói rồi, Mộng Kinh buồn bực mà tung một quyền đập về phía thiếu gia dựa qua đây.
"Ôi chao, tính tình còn không nhỏ!" vị thiếu gia nọ vội vàng né tránh nắm tay của Mộng Kinh.

"Ha ha ha, đanh đá một chút mới tuyệt diệu mà?" Hai Kim Đan cũng dán lại đây.
Mộng Kinh nhìn ba tu sĩ trước mắt xúm lại đây, y cuống quít lấy pháp khí của mình ra.

Nhưng còn chưa đợi y ra tay, cánh cửa sau lưng Mộng Kinh đột ngột mở ra, một lực hút cường đại cuốn hết cả bốn người ngoài cửa vào bên trong.

"Sầm……" Cửa khoang lần thứ hai đóng lại.

Một chùm tia sáng vàng kim hình thành một bức tường quang ảnh kim sắc ngoài cửa.
"Người nào?" Bị cuốn vào trong khoang, tên thiếu gia cùng với kia Kim Đan kia đều đề phòng mà nhìn về phía chủ nhân của khoang này.
Mà Mộng Kinh sau khi vào khoang rồi, cũng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh nam nhân.
Giờ phút này, nam nhân không có mang mặt nạ, sắc mặt tái nhợt ngồi trong bồn tắm gỗ, Mộng Kinh chỉ có thể nhìn thấy đầu và bả vai của đối phương.
"Ngươi….

ngươi có khỏe không?" Mộng Kinh chạy tới, nôn nóng mà dò hỏi.
Nhìn Mộng Kinh đứng bên cạnh bồn tắm, nam nhân mím môi, lại không có mở miệng.
"U? Hóa ra là thân mật của mỹ nhân sao?" Nhìn nam nhân trong bồn tắm, vị thiếu gia kia không khỏi bĩu môi.
Nghe vậy, đôi mắt kim sắc của nam nhân trầm xuống, phi thân từ trong bồn tắm bay ra ngoài.

"Ngươi, ngươi, ngươi……" Nhìn quái vật nửa người nửa rắn kéo một cái đuôi rắn cực lớn từ trong bồn tắm bay ra, ba tu sĩ đều choáng váng.
Còn không đợi thiếu gia kia phản ứng lại đây, đuôi rắn thô tráng của nam nhân liền trực tiếp quấn lên thân hình đối phương, đuôi dùng một chút lực, vị thiếu gia kia liền trực tiếp bị siết chặt eo, chia làm hai nửa.
Giết thiếu gia nọ xong, nam nhân nhào thẳng đến hai tên Kim Đan.

Hai Kim Đan lấy ra pháp khí vội vàng ngăn cản đuôi rắn công kích lại đây.
Một kích chưa trúng, nam nhân lơ lửng dựng lên, mở miệng ra hộc một ngụm khói độc về phía chúng.
"Ngươi, ngươi……" Hút vào khói độc, hai tu sĩ liền trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.
Cái đuôi uốn lượn, nam nhân cuốn thân thể hai người bọn chúng qua, trực tiếp cắn lấy cổ đối phương, hút khô đi máu trên người đối phương.
Hút máu xong, nam nhân liếm liếm môi, bay trở về lại trong bồn tắm, bàn tay nhoáng lên triệu hồi ra hoa hồng màu lam bản mạng của mình.

Một chùm ánh sáng lam tỏa ra, ba thi thể trên mặt đất đều bị cuốn vào hoa hồng màu lam, biến mất tại chỗ.
Thu thi thể, nam nhân lại dung nhập hoa trở lại cơ thể, nhắm mắt lại bắt đầu điều tức chữa thương.
Mộng Kinh đứng một bên, vẫn luôn yên lặng mà nhìn, sắc mặt trắng bệch.

Vài lần mở miệng, y đều không biết nên nói cái gì.
Một canh giờ sau, nam nhân chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía Mộng Kinh đang đứng cạnh bồn tắm.

"Giờ phút này, có phải ngươi vô cùng hối hận đã đáp ứng cùng ta ở bên nhau hay không?"
"Ngươi….

Ngươi không phải Nhân tộc?"
"Ta thuộc về Bán Yêu tộc, phụ thân là Kim Dực Xà tộc, mẫu thân là Nhân tộc!"
Được đến câu trả lời như vậy, Mộng Kinh hơi hơi gật gật đầu.
"Ta mặc kệ ngươi sợ hãi cũng được, hối hận cũng được.Nhưng là ngươi cũng không có đường đổi ý.

Nếu ngươi dám đổi ý, ta liền ở trước mắt ngươi giết thân nhân ngươi, giết bằng hữu ngươi, giết tất cả người mà ngươi quý trọng, khiến ngươi đau đớn muốn chết!" Híp mắt nhìn Mộng Kinh, nam nhân lạnh giọng uy hiếp.
"Không, ta không hối hận.

Ta chỉ là không nghĩ tới ngươi thế mà có một nửa huyết thống Yêu tộc thôi." Mộng Kinh lắc đầu, nói không có hối hận.
Trên thực tế, vừa nãy y cũng chỉ có một cái chớp mắt khiếp sợ mà thôi, cũng không cảm thấy sợ hãi quá ngươi.

Bởi vì y biết, nam nhân sẽ không giết y.
"Không có là tốt nhất! Nếu ngươi một hai phải tới xem ta, vậy ở chỗ này đợi đi.

Trước khi thương thế của ta ổn lại, ngươi cũng đừng đi ra ngoài!" Trên thuyền này sài lang hổ báo quá nhiều, hắn không hy vọng người của mình bị người khác đoạt đi.
"Ngươi….

ngươi đột nhiên lộ ra cái đuôi có phải bởi vì bị thương hay không?" Nhận thức hai năm, trước nay y cũng không thấy được đối phương lộ ra đuôi rắn, mà đây lại là lần đầu tiên.
"Ừm, bị thương là sẽ như vậy.


Nhưng chờ thương của ta khỏi rồi thì sẽ biến trở về hình người."
"Thật xin lỗi, là ta hại ngươi! Ta cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy." Nói đến đây, vẻ mặt Mộng Kinh áy náy, nếu không phải vì trị thương cho tam ca, nam nhân cũng sẽ không bị thương, biến thành bộ dáng không người không yêu này.
"Không cần nhiều lời, nếu ta đáp ứng ngươi, ta sẽ tự toàn lực ứng phó." Chuyện này nam nhân thật ra cũng không trách tội.

Rốt cuộc, đây là chính hắn lựa chọn, chẳng trách người khác.
"Ta ở đây có đan dược chữa thương, còn có Tụ Linh phù.

Ngươi xem có thể giúp ngươi chữa thương không!" Nói rồi, Mộng Kinh lấy đan dược mình mang theo bên người ra, còn có Tụ Linh phù mua ở chỗ Liễu sư huynh.
Nhìn đan dược trong tay Mộng Kinh, nam nhân bắt bẻ mà bĩu môi, đều là đan dược cấp ba, đối với hắn căn bản là không dùng được.

Nhưng còn phù kia….?
"Phù này dùng làm gì?"
"Phù này là Liễu sư huynh họa, có thể tụ tập linh khí, thích hợp tụ tập linh khí tu luyện, cũng thích hợp tụ tập linh khí chữa thương." Mộng Kinh cẩn thận giải thích.
Nghe vậy, nam nhân duỗi tay cầm lấy hai lá, dán trên vai của mình.
"Thế nào?" Nhìn chằm chằm nam nhân, Mộng Kinh nôn nóng hỏi.
"Ừm, cái này còn có thể!" Sau khi dán lên linh phù, nam nhân rõ ràng cảm giác linh khí vờn quanh càng thêm nồng đậm.
"Vậy, ngươi dán nhiều thêm mấy lá đi!" Nói rồi, Mộng Kinh lại cầm vài lá phù dán lên cánh tay và trước ngực nam nhân.
Nam nhân duỗi tay bắt lấy tay Mộng Kinh, híp mắt nhìn chằm chằm Mộng Kinh đem năm lá phù toàn bộ đều cho mình.
"Ngươi?" Bị nam nhân nhìn chằm chằm như vậy, Mộng Kinh không khỏi ngẩn người.
"Đều cho ta, ngươi dùng cái gì?"
"Không sợ, ta còn có thể tìm Liễu sư huynh mua." Mộng Kinh lắc đầu, không cho là đúng mà nói.
Nghe được lời này, nam nhân ấm áp trong lòng.

Hắn vươn cánh tay, câu lấy cổ Mộng Kinh, kéo người đến bên người mình.
"Ta……" Nhìn mặt nam nhân gần trong gang tấc, Mộng Kinh không khỏi chớp chớp mắt.
Nam nhân nghiêng đầu, trực tiếp hôn môi lên, có chút thô bạo mà chà đạp môi của đối phương, nam nhân bức thiết mà cạy ra hàm răng đối phương, trực tiếp tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.

Hắn hôn cũng bá đạo và kiêu ngạo như con người của hắn.

"Ưm..." Mộng Kinh ưm một tiếng, tiếp nhận cái hôn cũng không ôn nhu này.
Sau khi hôn xong, nam nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cánh môi bị hắn hôn sưng của đối phương.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất, cũng sẽ không để người nào khi dễ ngươi.

Ngươi muốn cái gì, ta cũng đều sẽ giúp ngươi lộng tới tay."
"Ừm, ta biết!" Tuy rằng mấy năm nay nam nhân không thiếu uy hiếp y, nhưng nam nhân đối xử với y vẫn là không tệ.

Đã không đánh chửi cũng không có thương tổn y, hơn nữa, lúc này đây còn giúp y cứu tam ca.
Nhìn thấy Mộng Kinh gật đầu, nam nhân vừa lòng mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của đối phương.

Đầu ngón tay vừa chuyển, hắn lấy ra một viên thuốc.
"Cái này có thể giúp ngươi thăng cấp đến Trúc Cơ đỉnh.

Ngươi có thể dùng nó, ở chỗ này thăng cấp.

Ta hộ pháp cho ngươi."
Nghe vậy, Mộng Kinh lắc đầu.

"Không, ngươi còn có thương tích trong người mà.

Ta sao có thể để ngươi hộ vệ cho ta được."
"Sắp đến khu biển sâu rồi, ngươi cần phải đề cao thực lực.

Bằng không, ngươi ứng phó không được hải thú đẳng cấp cao."
"Khu biển sâu? Ngươi biết?" Sai biệt mà nhìn nam nhân, vẻ mặt Mộng Kinh nghi hoặc.
Chuyện khu biển sâu trước đó Mộng Kinh cũng chỉ nghe tỷ phu Âu Dương Hiểu Thiên đề qua một lần, nhưng không nghĩ đến nam nhân thế mà cũng biết chuyện này.
"Ừm, ta vốn là người Cẩm Châu, trong nhà xảy ra một chút biến cố, phụ thân ta bị kẻ thù giết.

Vào năm ta năm tuổi, mẫu thân đã mang theo ta ngồi trên Thiên Độ Thuyền đến Vân Châu các ngươi.

Cho nên, đây là lần thứ hai ta ngồi Thiên Độ Thuyền."
"Vậy...!vậy mẫu thân ngươi đâu? Ngài ấy không cùng ngươi trở về sao?" Nhìn nam nhân, Mộng Kinh nghi hoặc hỏi.
"Đã chết, kẻ thù tìm được đến Vân Châu, mẫu thân vì cứu ta cũng đã bị giết." Lời này, nam nhân nói thật bình tĩnh.

Nhưng Mộng Kinh vẫn có thể cảm giác được phần thống khổ khi đối phương mất đi thân nhân kia.
"Vậy ngươi đã không còn thân nhân sao?"
"Không sao cả, dù sao ta từ nhỏ đã lớn lên trong núi sâu, một mình sớm đã thành thói quen."
Nghe được lời này, Mộng Kinh càng cảm thấy đau lòng.

Mình là một đứa trẻ trong nhà già trẻ hội tụ vạn thiên sủng ái, từ nhỏ đã bị đau, sủng lớn lên.

Chỉ là nam nhân từ năm tuổi đã mất đi phụ thân, sau lại lại mất đi mẫu thân, chỉ có chính hắn lẻ loi một mình, lại bởi vì là bán Yêu tộc, cho nên không thể không ở trong núi sâu.

Không có thân nhân, không có bằng hữu, chỉ có bản thân hắn..