Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 119






Nghe được tiếng sấm, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn lôi kiếp phía chân trời.
“Lại có người thăng cấp Kim Đan sao?” Nhìn lôi kiếp hung mãnh kia, Liễu Ti hồ nghi mà nói.
“Nhìn tư thế này chắc là kiếm tu.

Trong lôi kiếp ẩn ẩn có vài phần kiếm ý!” Nhìn lôi kiếp, Hạ Lương nói.
Người ngoài phân không rõ lôi kiếp của kiếm tu và võ tu, chỉ cảm thấy, chỉ cần là lôi kiếp hung mãnh, nếu không phải kiếm tu thì là võ tu.

Nhưng là một võ tu, làm con cháu của đại gia tộc, Hạ Lương lại có thể liếc mắt một cái phân biệt được lôi kiếp kiếm tu và võ tu.
“Ừ, ta cũng cảm thấy không giống lôi kiếp của võ tu.” Hàn Thụy Hi gật đầu cũng cảm thấy không phải lôi kiếp võ tu.
“Kiếm tu sao? Là Tiếu Tử Nguyệt hay là Lam Vũ Minh nhỉ?” Nhìn mọi người, Khương Đào tò mò hỏi.
Mọi người đều biết, Lam Vũ Minh và Tiếu Tử Nguyệt, hai người kia là hạng nhất trận đầu và trận hai của cuộc thi kiếm thuật Tứ Quốc Đại Tái, là kiếm tu có thực lực nhất.

Nên nếu là kiếm tu thăng cấp mà nói, tất nhiên là hai người này có khả năng lớn nhất!
“Hẳn là Tiếu Tử Nguyệt đi? Ta cảm thấy Tiếu Tử Nguyệt thực lực không yếu, thăng cấp Kim Đan cũng là nước chảy thành sông!” Chung Linh nghiêm túc phân tích một chút, cảm thấy là Tiếu Tử Nguyệt.
“Cũng có khả năng là Lam sư huynh!” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt.
Nếu Lam Vũ Minh thăng cấp thành công mà nói, như vậy và vừa vặn phụ họa cho giả thiết ba người thăng cấp Kim Đan.

Chỉ là, lúc này Lam Vũ Minh thăng cấp Kim Đan, chờ rời khỏi bí cảnh này, gặp Liễu Ti báo thù, ngộ tới hoàng thất Kim Vũ Quốc đuổi giết, chỉ sợ gã sẽ rất phiền toái, rốt cuộc gã vừa mới thăng cấp, đúng là thời điểm yêu cầu ngưng thật thực lực đã bị đuổi giết, vậy nhất định là một việc rất khó giải quyết!
Nghe được cái tên kia, Liễu Ti không khỏi nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, một đôi mắt tràn ngập phẫn hận và sát ý.

Lam Vũ Minh, ta mặc kệ ngươi là Kim Đan hay là Trúc Cơ, ta đều phải vì phu quân báo thù, đem tên khốn ngươi bầm thây vạn đoạn!
“Sẽ không thật là tên khốn kia chứ?” Đối với con người tên Lam Vũ Minh này, Kiều Thụy cũng là không muốn nhìn thấy, tự nhiên cũng không hy vọng đối phương thăng cấp Kim Đan.
“Ai biết được?” Liếc nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ ngoài miệng tuy nói không xác định, nhưng ở trong lòng, hắn lại trăm phần trăm khẳng định, người thăng cấp nhất định là nam chính.

Bởi vì, ngoại trừ nam chính có được vận may nghịch thiên ra, sẽ không có người thứ hai có bản lĩnh chỉ với cơ duyên bần cùng trong tay mà vẫn có thể thăng cấp Kim Đan như cũ.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Mười ngày sau……
Rốt cuộc đã tới kỳ hạn ba mươi năm, dưới một trận vặn vẹo và lôi kéo, tất cả mọi người trong bí cảnh bị truyền tống ra ngoài, dừng trên một ngọn núi hoang ngoài Tuần Thiên thành.
“Lam Vũ Minh, ta muốn giết ngươi báo thù cho phu quân!” Liễu Ti bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan đồng dạng vừa mới bị truyền tống ra, hai mắt nàng đỏ như máu, hung tàn mà vọt về hướng Lam Vũ Minh.
“Mẹ……” Hiên Viên Niệm Hoằng mở miệng kinh hô một tiếng, định chạy tới nhưng lại bị Liễu Thiên Kỳ giữ chặt lại, đem giao bé cho ái nhân đứng bên cạnh.
“Tiểu Thụy, trông kĩ nó, đừng để nó qua đó!”
“Dạ.” Nhìn vẻ mặt ái nhân nghiêm túc, Kiều Thụy vội vàng gật đầu, trảo một cái đã bắt được cánh tay nhỏ của Hiên Viên Niệm Hoằng, đem đứa bé giam cầm lại bên người mình.
Liễu Ti tiến lên, trực tiếp liền lấy ra lệnh bài, phóng xuất ra công kích Kim Đan đại viên mãn của gia gia, công kích về hướng Lam Vũ Minh vừa mới đứng lên.
Còn may, trước đó có Thất đệ nhắc nhở, nàng ăn trộm khối ngọc bội kia của Liễu San, nên nàng mới có thể có được đủ hai khối ngọc bội.

Lần trước đó để Lam Vũ Minh tránh thoát, một lần này, xem gã còn có thể trốn được nữa hay không.

“Không!” Nữ hai quát to một tiếng, vội vàng chắn trước mặt nam chính.
“Nhan Nhan!” Tiếu Tử Nguyệt hét lớn ra tiếng, nhanh tay nhanh mắt đẩy Lâm Nhan Nhan ra một phen.
"Ầm…."
Một đạo công kích Kim Đan đại viên mãn này, bảy thành dừng trên người Tiếu Tử Nguyệt, ba thành dừng trên người Lâm Nhan Nhan, hai người trực tiếp bị xốc bay ngược hơn hai mươi mét mới té xuống mặt đất.
“Tiếu sư huynh, Tiếu sư huynh!” Lâm Nhan Nhan bò tới bên cạnh Tiếu Tử Nguyệt, kinh hô ra tiếng.
“Nhan Nhan!” Tiếu Tử Nguyệt nhìn Lâm Nhan Nhan chỉ là bị vết thương nhẹ, cũng không lo ngại, hắn gợi lên khóe miệng, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt.
“Tiếu sư huynh, Tiếu sư huynh!” Nhìn Tiếu Tử Nguyệt cứ như vậy lẳng lặng chết đi, Lâm Nhan Nhan khóc rống thất thanh.
“Tiêu đạo hữu!” Nam chính đi đến bên cạnh Tiếu Tử Nguyệt, nhìn Tiếu Tử Nguyệt đã chết đi, gã khẽ thở dài một tiếng, trên mặt cũng là vẻ mặt bi thương.
Một đạo công kích này của Liễu Ti không thể tổn thương được đến Lam Vũ Minh, làm Liễu Thiên Kỳ đứng một bên quan chiến hoặc nhiều hoặc ít cho chút thất vọng, nhưng Liễu Thiên Kỳ cũng minh bạch, vận thế của Lam Vũ Minh thật tốt quá, muốn giết gã tuyệt đối không phải chuyện dễ!
Nhìn thấy Lam Vũ Minh thế nhưng bình yên vô sự, chỉ là chết một Tiếu Tử Nguyệt, Lâm Nhan Nhan thì bị thương, kết quả như vậy làm sao Liễu Ti có thể vừa lòng.

Liễu Ti dán Phong phù lên, thả người liền bay tới hai đại cừu nhân.
“Liễu Ti, ngươi ầm ĩ đủ chưa?” Nhìn Liễu Ti đứng ngoài năm mét, Lâm Nhan Nhan phẫn hận mà gào ra tiếng.
“Tiện nhân, là ngươi và Lam Vũ Minh giết trượng phu của ta, thù này, ta nhất định phải báo!” Nói rồi, Liễu Ti ngưng tụ ra một viên thủy cầu lớn, đánh mạnh về hướng hai người.
"Hây!" nam chính thả người bay đến phía trước Lâm Nhan Nhan, chắn trước mặt nữ hai, một kiếm bổ yới thủy cầu.
"Ầm…."
Thủy cầu bị kiếm khí đâm thủng, theo đó mười lá Kim Hỏa phù bao vây trong thủy cầu đồng thời bị kích hoạt, phát ra tiếng nổ mạnh liên tiếp.

Lam Vũ Minh như thế nào cũng không nghĩ tới, ở bí cảnh ba mươi năm, trên người Liễu Ti thế mà còn có ngọc bội Kim Đan đại viên mãn, còn có mấy lá phù này.

Huống hồ, Kim Hỏa phù tuy là linh phù cấp ba nhưng cũng đã có phẩm chất của linh phù cấp bốn hạ phẩm, uy lực kinh người mười phần.
“Phụt……” Lam Vũ Minh cúi đầu, hộc ra một ngụm máu, bị đối phương đánh lén thành công.
“Vũ Minh!” Nữ hai kinh hô ra tiếng, vội vàng buông thi thể Tiếu Tử Nguyệt xuống, đi tới bên cạnh ái nhân đỡ đối phương.
“Không, không sao!” Lam Vũ Minh lắc đầu, lau vết máu trên khóe miệng một phen.

Tâm nói: Khinh địch rồi! Mình vẫn quá coi thường nữ nhân Liễu Ti này!
“Lam Vũ Minh, Lâm Nhan Nhan, đôi cẩu nam nữ các ngươi, ta muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!” Nói rồi, Liễu Ti tựa như một con yêu thú dũng mãnh không sợ chết, điên cuồng mà bay về phía hai người.
“Vây!” Lâm Nhan Nhan quát to một tiếng, tung trận kỳ ra, thiết hạ một cái Vây trận giản dị, vây lấy Liễu Ti đang điên cuồng.
“Ầm……”
Nghe được một tiếng vang lớn kia, Lâm Nhan Nhan cả kinh không thôi.

“Linh phù cấp bốn? Không, không có khả năng!” Tuy Vây trận của mình giản dị, nhưng kia cũng là trận pháp cấp ba, thường linh phù cấp ba không có khả năng phá vỡ, trừ phi, trừ phi là linh phù cấp bốn.
“Lam Vũ Minh, Lâm Nhan Nhan, các ngươi đều đi tìm chết đi, đi tìm chết đi!” Đôi mắt Liễu Ti đỏ như máu, khuôn mặt sớm bị thù hận đến vặn vẹo, nàng chạy ra khỏi Vây trận, nhào thẳng đến hai người, một tay bắt được cánh tay Lâm Nhan Nhan, một tay bắt được cánh tay Lam Vũ Minh, mang theo hai người bay lên trời cao.
“Không!” Đã nhận ra ý đồ của đối phương, Lam Vũ Minh nhắm ngay bụng Liễu Ti, chợt đâm tới.
“Ha ha ha ’’ trong miệng Liễu Ti phun máu ta, nàng cười ha hả, bộ dáng giờ phút này càng thêm khác thường, vặn vẹo mà lại si cuồng, phảng phất tựa như Tu La thị huyết.
“Đùng……”
Liễu Ti tự bạo, trong không trung hóa thành một điểm sáng lóa mắt, tỏa ra tứ tán, phần còn lại của chân tay bị cụt rơi rụng đầy đất.
“Mẹ, mẹ ơi……” Tận mắt nhìn thấy mẫu thân lôi kéo kẻ thù tự bạo, Hiên Viên Niệm Hoằng kinh hô ra tiếng, nước mắt đau khổ rốt cuộc nhịn không được mà từ hốc mắt chảy ra.

Mẫu thân của bé, thân nhân duy nhất của bé cứ như vậy mà đã đi theo phụ thân mất rồi!
“Tứ tỷ!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, thả người hướng tới phương hướng Liễu Ti chết bay qua.
Đáng giận, thế mà chỉ nổ chết Lâm Nhan Nhan, mà tên khốn kiếp Lam Vũ Minh vào thời điểm cuối cùng chặt tay sinh tồn.

Thật là đáng giận đến cực điểm! Sao gã lại không chết kia chứ?
Liễu Thiên Kỳ bay đến bên này, nhìn nam chính tự đoạn một cánh tay, trên người quần áo bị tạc rách mướp, một thân vẻ mặt đều là máu, bị thương không nhẹ, đang muốn từ trên mặt đất bò lên, hắn lấy ngọc bội của mình ra, công kích về hướng Lam Vũ Minh.
Vận may nghịch thiên ư? Vậy để ta nhìn xem hôm nay ngươi làm sao tránh được hai đạo công kích Kim Đan đại viên mãn!
"A….!"
Cảm giác được một đạo uy áp ngập đầu từ phía trên buông xuống, Lam Vũ Minh bỗng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đạo kim quang từ đỉnh đầu trút xuống.
“Không……” Nam chính quát to một tiếng, gã muốn chạy trốn, chỉ là gã lại bi ai phát hiện mình căn bản là vô pháp nhúc nhích.
Mắt thấy một đạo công kích Kim Đan đại viên mãn này rơi xuống, đột nhiên, một thanh bảo kiếm bay lại đây, trực tiếp chặn lại đạo công kích này.

“Ầm……” Công kích dừng trên bảo kiếm, bảo kiếm bị chấn nát, mà Lam Vũ Minh dưới kiếm lại bình yên không thương tích.
“Liễu sư điệt, đều là đồng môn hà tất thủ túc tương tàn? Khụ khụ khụ……” viện trưởng Kiếm Viện Râu dê - Triệu Càn Khôn lau sạch vết máu nơi khóe miệng, xuất hiện đối diện Liễu Thiên Kỳ.
“Sư phụ!” Liếc thấy người tới, Lam Vũ Minh đại hỉ trong lòng.
“Sư bá, Lam Vũ Minh hắn giết Tứ tỷ của ta!” Nhìn viện trưởng Râu Dê, Liễu Thiên Kỳ mang vẻ mặt bi thống mà nói.
“Không, Liễu Ti không phải ta giết, là ả tự bạo!” Lam Vũ Minh mở miệng, vội vàng phản bác.
“Kia cũng là vì ngươi, bởi vì ngươi giết bạn lữ tỷ ấy, nên tỷ ấy mới có thể tự bạo mà chết!” Liễu Thiên Kỳ oán độc mà nhìn nam chính, không chút khách khí mà lên án.
Nghe được hai bên tranh chấp, viện trưởng Râu Dê khẽ thở dài một tiếng.

“Hầy, Liễu sư điệt, ta biết ngươi đau khi mất thân nhân rất thống khổ.

Chỉ là, Vũ Minh cũng là đệ tử của ta.

Không bằng hôm nay cho ta một chút thể diện, buông đoạn thù hận này trước, thế nào?"
“Đúng vậy, tổng viện trưởng bảo chúng ta tới bên này đón người, kết quả, các ngươi vừa ra tới liền đánh, nếu đánh chết đả thương ai, bảo chúng ta trở về ăn nói như thế nào? Nói nữa, viện trưởng và trưởng lão bốn nước cũng đều lại đây đón người, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, viện trưởng Trận Pháp Viện Chú Lùn - Hà Cử, bất đắc dĩ mà nói.
“Hai vị viện trưởng, dẫu hôm nay ta không động thủ, nhưng là thù giết tỷ, Liễu Thiên Kỳ ta cũng tuyệt đối phải báo!" Nói đến đây, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ tràn đầy sát ý.
Hôm nay có hai vị viện trưởng che chở, tính mạng nam chính sợ lag không lấy được rồi! Nhưng nếu hắn ra tay, như vậy đó là trực tiếp đứng ở mặt đối lập với nam chính.

Nên Liễu Thiên Kỳ biết, hắn không có đường rút lui nữa.
Nếu trách thì chỉ trách, khí vận của nam chính thật sự quá tốt, Triệu sư bá kịp thời đuổi tới, liều mạng bản mạng pháp kiếm của mình vỡ vụn cũng muốn cứu tên khốn kiếp này một mạng.

Tên khốn kiếp này thật là quá may mắn!
“Liễu Thiên Kỳ, Liễu Ti là tỷ tỷ, chẳng lẽ San San không phải tỷ tỷ ngươi ư? Ngươi có biết hay không, tam tỷ ngươi chính là bị bà điên Liễu Ti này giết chết!" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Lam Vũ Minh lớn tiếng lên án hành vi phạm tội của Liễu Ti.
Nghe được tên nữ chính, Liễu Thiên Kỳ khịt mũi coi thường.

Nam chính này thật đúng là không biết xấu hổ, thế mà lôi cả nữ chính ra lôi kéo làm quen chắp nối với hắn.

“Hừ, Liễu San? Chẳng lẽ ngươi không biết, phụ thân hắn muốn giết phụ thân ta sao? Chẳng lẽ ngươi không biết tam phòng chúng ta đã sớm cùng đại phòng ân đoạn nghĩa tuyệt sao?”
“Ngươi……” Nghe được lời này, Lam Vũ Minh không còn lời gì để nói.

Đây là rõ ràng nặng bên này nhẹ bên kia mà!
“Được rồi, các ngươi không cần nhiều lời.

Nhanh chóng đi theo chúng ta về học viện đi!” Nói rồi, viện trưởng Chú Lùn lấy tàu bay ra, bảo tất cả đệ tử học viện Thánh Đô lên tàu bay, rời khỏi nơi này.
Trên tàu bay,
Hai mươi năm trước đưa vào bí cảnh chính là hai mươi cá nhân, chỉ là lúc này đây đón về lại chỉ có chín người.

Nhìn chín người từ bí cảnh bình an trở về này, viện trưởng Chú Lùn và viện trưởng Râu Dê khẽ thở dài một tiếng
Bí cảnh chính là như vậy, cơ duyên và nguy hiểm cùng tồn tại.

Cho nên, mỗi một lần từ bí cảnh ra tới, số người đều sẽ không quá nhiều, có thể đi ra chín người đã thực không tồi rồi.
“Linh Linh, Khương Đào, hai người các ngươi có thể bình an trở về thì tốt!” Nhìn hai đệ tử Trận Pháp Viện đều bình yên vô sự, viện trưởng Chú Lùn cảm thấy cực kỳ vui mừng.
“Khiến sư phụ vì đồ nhi lo lắng!” Nhìn sư phụ của mình, Chung Linh cười nói.
“Hầy, nha đầu này, ngươi nói xem, ngươi bên người ta thì trong chốc lát hỏi cái này, trong chốc lát hỏi kia cái, phiền chết ta luôn.

Nhưng ngươi vừa đi thì lại làm ta lo lắng muốn chết!” Nhìn ái đồ của mình, đáy mắt viện trưởng Chú Lùn tràn đầy sủng nịch.
“Ha ha ha, sư phụ!” Chung Linh đứng bên cạnh viện trưởng Chú Lùn, cười làm nũng.
Viện trưởng Râu Dê ngồi trên ghế, nhất nhất đảo qua trên những người trở về.

Trở về có tổng cộng chín người.

Phân biệt là: Phù Viện - Liễu Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt; Trận Pháp Viện - Chung Linh, Khương Đào; Võ Viện - Hạ Lương, Hàn Thụy Hi, Kiều Thụy; còn có Luyện Khí Viện Mộng Phỉ; cùng với đồ đệ Lam Vũ Minh của mình còn ở trong khoang thuyền dưỡng thương.
"Đứa nhỏ này là...?" Cuối cùng, viện trưởng Râu Dê đem ánh mắt dừng trên người Hiên Viên Niệm Hoằng.
“À, đây là hài tử của Tứ tỷ và Hiên Viên sư huynh —— Hiên Viên Niệm Hoằng!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng nhẹ giọng giới thiệu.
“Niệm Hoằng, gọi sư bá công đi!” Kiều Thụy nắm tay nhỏ của bé, ý bảo đối phương gọi người.
“Lão lông tạp, ngươi và đồ đệ Lam Vũ Minh của ngươi hại chết phụ thân và mẫu thân ta.

Các ngươi đều đáng chết! Chờ ta trưởng thành, ta nhất định phải giết các ngươi, vì phụ mẫu báo thù!” Hiên Viên Niệm Hoằng giống như là một con báo con nho nhỏ, mắng như đang nhe răng nanh, oán hận mà trừng mắt nhìn viện trưởng Râu Dê ngồi ở đối diện, hận không thể nhào lên cắn cho hai phát.

Đều là tại cái lão khốn kiếp này, nếu không, một đạo công kích của cữu cữu kia có thể giết chết đại cừu nhân Lam Vũ Minh, báo thù cho phụ mẫu rồi!
“Chuyện này……” Nghe được lời hài tử nói, tất cả mọi người khiếp sợ mà nhìn về phía tiểu gia hỏa tức giận bất bình này.
“Ha ha ha, nghé con mới sinh không sợ cọp, làm tốt lắm!” viện trưởng Râu Dê ha ha cười, lại hoàn toàn không đem lời một hài tử nói để trong lòng.
“Tiểu hài tử không hiểu chuyện, còn thỉnh sư bá không lấy làm phiền lòng!” Liễu Thiên Kỳ kéo kéo khóe miệng, vội vàng đánh đường vòng.
“Đúng vậy, tiểu hài tử không hiểu chuyện, sư bá không nên tưởng thật ạ!” Kiều Thụy gật đầu, cũng vội vàng đi theo cầu tình.
“Không ngại, mọi người đều từng người trở về trong khoang nghỉ ngơi đi!” Râu Dê xua tay, ý bảo mọi người ly khai.
“Dạ.” Theo tiếng, mọi người đều từng người rời đi.
Viện trưởng Chú Lùn nhìn Râu Dê ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, ông khẽ thở dài một tiếng.

“Bị thương không nhẹ đi?”
“Liễu Thiên Kỳ dùng chính là một chiêu công kích Kim Đan đại viên mãn, ta bất quá là Kim Đan hậu kỳ, nơi nào tiếp được chứ?” Nói đến đây, Râu Dê khẽ thở dài một tiếng.

Đừng nhìn bề ngoài ông hoàn hảo không tổn hao gì, trên thực tế thương thế lại không nhẹ.
“Tiếp không được còn muốn cậy mạnh? Cái này hay rồi, cả bản mạng pháp kiếm cũng đều huỷ hoại.

Thương thế này của ngươi, ta thấy nhất thời nửa khắc là không khỏi được đâu.” Nhìn lão hữu, viện trưởng Chú Lùn bất đắc dĩ mà nói.
“Hầy, Vũ Minh là đệ tử đắc ý nhất của ta, ta làm sư phụ làm sao có thể thấy chết mà không cứu cơ chứ?” Mặc kệ như thế nào, Vũ Minh dù sao cũng là đệ tử của mình! Làm sư phụ, Triệu Càn Khôn ông làm sao có thể coi như không thấy, thấy chết mà không cứu?
“Lời nói là không sai, chỉ là, Lam Vũ Minh lúc này đây chẳng những hại chết Liễu Ti, lại còn giết Hiên Viên Hoằng, đã kết hạ thù hận với hoàng thất Hiên Viên.

Chỉ sợ dù ngươi có cứu giúp cũng cứu không được!”
Hiên Viên Hoằng kia trong hoàng thất tuy nói không phải hoàng tử được sủng ái nhân, nhưng mẫu phi hắn lại vô cùng có thủ đoạn, hơn nữa cũng là sủng phi của quân vương.

Hiện giờ, Hiên Viên Hoằng chết trong tay Lam Vũ Minh, hoàng thất há có thể dễ dàng bỏ qua?
“Cho nên, ngươi phải giúp ta, giúp ta cứu cứu đồ đệ ta!” Nói đến đây, Râu Dê mang vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn về phía viện trưởng Chú Lùn.

Giờ phút này, có thể hỗ trợ cũng cũng chỉ có Hà Cử!
“Ta? Ta làm sao giúp? Ta lại không có ba đầu sáu tay, làm sao đối kháng được hoàng thất?” viện trưởng Chú Lùn lắc đầu, vẻ mặt không tình nguyện, ông không muốn vì một Lam Vũ Minh mà đi đắc tội hoàng thất Hiên Viên.
“Không, không phải bắt ngươi đối kháng hoàng thất, mà là nhờ ngươi giúp ta đưa Vũ Minh rời đi!” Đối kháng hoàng thất, đó đương nhiên là không có khả năng, mặc kệ là ông hay là Hà Cử đều không có bản lĩnh có thể đối kháng với hoàng thất khổng lồ.

Cho nên, biện pháp duy nhất hiện tại chính là đưa Vũ Minh rời khỏi Kim Vũ Quốc.
Nghe thấy cái này, viện trưởng Chú Lùn trừng lớn hai mắt.

“Rời đi? Ngươi là định….?”
“Tối nay, dùng Truyền Tống Trận của ngươi đưa hắn rời đi.

Hắn không thể về Thánh Đô, về Thánh Đô chỉ có một con đường chết.” Triệu Càn Khôn rất rõ ràng, lúc này đây đồ đệ Vũ Minh của mình chọc đại họa, một khi trở lại Thánh Đô, vậy đã không còn đường sống nữa!
“Nhưng mà, nếu không mang theo hắn trở về, nếu hoàng thất truy cứu xuống dưới, tội danh tự mình thả chạy hung phạm này chính là không nhẹ đâu!” Nói đến đây, viện trưởng Chú Lùn có chút lo lắng.

Nếu Lam Vũ Minh chạy, ông và Triệu Càn Khôn có thể phiền toái rồi!
“Yên tâm, tất cả tội danh ta sẽ một mình gánh chịu!” Hậu quả củ chuyện tất nhiên là Triệu Càn Khôn minh bạch.

Chỉ là, bảo ông trơ mắt mà nhìn đồ đệ của mình đi chịu chết, ông sao có thể nhẫn tâm?
“Ngươi đó, vì đồ đệ đúng cái gì cũng dám làm!” Nhìn Triệu Càn Khôn ngồi một bên, viện trưởng Chú Lùn khẽ thở dài một tiếng.
“Ha ha ha, nếu Chung Linh sư điệt gặp phải phiền toái, chẳng lẽ ngươi thấy chết không cứu à?” Triệu Càn Khôn bất đắc dĩ mà cười, nhẹ giọng hỏi.

“Điều này cũng đúng!” Nếu nha đầu Chung Linh gặp phiền toái, người làm sư phụ như ông cũng không có khả năng nhìn mà mặc kệ.
Trong khoang của Liễu Thiên Kỳ.
“Con muốn đi tìm hai tên khốn Lam Vũ Minh và Triệu Càn Khôn kia báo thù!” Hiên Viên Niệm Hoằng kéo tay Kiều Thụy ra, nổi giận đùng đùng mà muốn đi báo thù.
Nghe được lời này, Kiều Thụy vội vàng cấp kéo đứa bé lại.

“Niệm Hoằng, không thể đi!”
“Buông con ra, con là một nam nhân, con phải vì cha mẹ báo thù!” Đôi mắt Hiên Viên Niệm Hoằng đỏ hồng, lớn tiếng la hét muốn báo thù.
“Niệm Hoằng, con nghe ta nói, hiện tại con còn không thể đi tìm bọn họ báo thù!”
“Không, cữu mẫu, người buông con ra.

Đây là trách nhiệm của con, con cần phải đi!” Từ nhỏ mẹ đã dạy bé, bảo bé lớn lên phải báo thù cho cha, bây giờ, bây giờ thế mà mẹ cũng đã chết.

Mối thù giết mẹ giết cha, bé thân là con cái sao có thể không báo?
“Niệm Hoằng!” Kiều Thụy lôi kéo cánh tay nhỏ của bé, y làm sao có thể yên tâm để đứa nhỏ này tự mình đi báo thù cho được?
“Buông con ra, để con đi giết bọn họ!” Hiên Viên Niệm Hoằng giãy giụa phản kháng, muốn tránh thoát, nhưng như thế nào Kiều Thụy cũng không chịu buông tay.
Nhìn Hiên Viên Niệm Hoằng một bên ầm ĩ muốn báo thù, Liễu Thiên Kỳ cất bước đi tới trước mặt Hiên Viên Niệm Hoằng.

Hắn xách người từ trong tay Kiều Thụy sang đây.
“Cữu cữu, con muốn báo thù!” Nhìn đôi mắt Liễu Thiên Kỳ, đứa bé tựa như một con thú nhỏ bị thương, lớn tiếng mà gào rống, đáy mắt tràn ngập hận ý ngập trời.
Nghe vậy, gương mặt Liễu Thiên Kỳ lạnh lẽo, xoay tay lại chính là một cái tát xuống.

“A, Thiên Kỳ!” Nghe được tiếng vang lên kia, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng, vội vàng đi lên đi xem xét thương thế của đứa trẻ.
“Cữu cữu!” Hiên Viên Niệm Hoằng bị đánh, không phục mà nâng đầu nhỏ lên, nhìn về phía sắc Liễu Thiên Kỳ sắc mặt lãnh trầm.
“Báo thù? Con dựa vào cái gì? Bằng thực lực Ngưng Khí tầng năm của con ư? Con cho rằng một tu sĩ cấp một như con có thể giết được hai tu sĩ cấp bốn ư? Con cho rằng Kim Đan thì con nói giết là giết được ư?" Đối với tiểu quỷ trước mặt, Liễu Thiên Kỳ không lưu tình chút nào mà rống to ra tiếng.
“Con… con……” Nghe đến mấy lời này, Hiên Viên Niệm Hoằng cắn cắn môi.

Không sai, thực lực là mũi thương, thực lực của bé đích xác quá yếu, đích xác giết không được kẻ thù cấp bậc Kim Đan.

Nhìn đứa bé chán nản cúi thấp đầu xuống, Kiều Thụy nhẹ nhàng kéo tay bé lại, ngồi xổm xuống nhìn về phía tiểu gia hỏa.
“Niệm Hoằng, ta biết mẹ con đã mất, trong lòng con rất khổ sở.

Nhưng mà cữu cữu con nói rất đúng, hiện nay thực lực con vẫn chưa đủ, nếu muốn báo thù cũng là chuyện sau này lớn lên.

Nên con ngàn vạn không thể gấp gáp, con phải cố gắng mà tồn tại, chỉ có con tồn tại thì con mới có cơ hội báo thù cho cha mẹ con.

Mà nếu bây giờ con xúc động chạy tới báo thù, chẳng những báo không được thù, chỉ biết hại chết chính con mà thôi, con rõ chưa?"
“Dạ, con biết rồi cữu mẫu!” Hiên Viên Niệm Hoằng nâng đôi mắt lên, nhìn người ngồi xổm trước mặt mình, gật gật đầu.
“Nhớ kỹ, báo thù không phải dùng miệng mà nói, mà phải dùng thực lực đi làm.

Vào thời điểm thực lực của con không bằng kẻ địch, con cần phải khom lưng cúi đầu, tham sống sợ chết.

Bởi vì, chỉ có tồn tại, con mới có thể báo thù được.

Hiểu không?” Nhìn hài tử, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi.
"Dạ, con biết rồi cữu cữu!” Hiên Viên Niệm Hoằng gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
“Tới đây, cữu mẫu đắp thuốc cho con!" Kiều Thụy nhìn gương mặt bé nhỏ bị đánh sưng lên kia, kéo bé đến mép giường, bảo bé ngồi xuống, cẩn thận bôi linh dịch trị thương cho hài tử.
Liễu Thiên Kỳ nhìn thoáng qua đứa bé cuối cùng cũng ngừng nghỉ xuống, hắn khom người ngồi trên ghế, sắc mặt vẫn không đẹp đẽ gì như cũ.
Vốn tưởng rằng nữ chính đã chết, nữ hai đã chết, vai phụ lớn Tiếu Tử Nguyệt này cũng đã chết, hôm nay đúng là thời cơ rất tốt diệt trừ Lam Vũ Minh.

Lại không hề nghĩ đến, Triệu Càn Khôn đáng giận này thế mà tới kịp thời như vậy, phá hủy toàn bộ kế hoạch của mình.
Ngẫm lại Lam Vũ Minh suýt chút nữa đã bị mình giết chết, Liễu Thiên Kỳ đã hận đến ngứa răng.

Một chút, chỉ kém một chút là có thể giết chết tên khốn kia rồi!
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy đi tới, nhìn ái nhân vẻ mặt tối tăm, nhẹ gọi một tiếng.
“Ừm." Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, kéo Kiều Thụy ngồi bên người.
“Huynh còn đang suy nghĩ chuyện Lam Vũ Minh ư?”
“Hôm nay ta đã ra tay, nếu Lam Vũ Minh không chết, ngày sau tất nhiên là sẽ không bỏ qua cho ta!” Điểm này, trước khi Liễu Thiên Kỳ ra tay cũng đã nghĩ kỹ rồi.
“Không cần lo lắng như vậy, không phải còn có hoàng thất Hiên Viên sao? Ta nghĩ hoàng thất Hiên Viên sẽ không bỏ qua cho Lam Vũ Minh và Triệu Càn Khôn đâu.” Lam Vũ Minh giết hoàng tử, Triệu Càn Khôn lại bao che đồ đệ, hai người kia, hoàng thất Hiên Viên đều sẽ không bỏ qua.
“Lần này giết không được gã, chỉ sợ gã sẽ không dễ dàng chết như vậy!”
Hoàng thất Hiên Viên tất nhiên lợi hại, chỉ là Lam Vũ Minh dẫu sao cũng là nam chính khí vận nghịch thiên, bỏ lỡ lúc này, lại muốn giết gã, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Buồn cười, hắn khổ đợi hơn ba mươi năm, vẫn luôn đang đợi cơ hội này, rốt cuộc bị hắn bắt được cơ hội có thể giết chết nam chính, kết quả vẫn là công bại rũ thành!.