Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 117






Liễu Thiên Kỳ đối chiến Mộng Hiên, Kiều Thụy đối chiến Thẩm Nham, hai bên đánh đến dị thường kịch liệt.
Thật ra, bản lĩnh lớn nhất của Ngự Thú Sư chính là khống chế và thuần phục yêu thú, cho nên đòn sát thủ lớn nhất trong tay bọn họ cũng chính là yêu thú của bọn họ.

Thông thường, một Ngự Thú Sư cấp ba có thể thuần phục năm con đến sáu con yêu thú, mà những yêu thú đó cũng đều là cấp ba.
Bởi vì Ngự Thú Sư một lần liền sẽ thả ra năm, sáu con yêu thú, đánh với một người tương đương đánh với năm sáu yêu thú, nên rất nhiều người sợ hãi Ngự Thú Sư, không dám đối đầu với Ngự Thú Sư.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lại hoàn toàn tương phản.

Bọn họ đều là cấp Kim Đan, mặc kệ là yêu thú cấp ba hay là Ngự Thú Sư tu vi Trúc Cơ, bọn họ đều không để trong mắt.
Trong chốc lát, Kiều Thụy đã giải quyết xong bốn con yêu thú của Thẩm Nham, trực tiếp đứng trước mặt Thẩm Nham.
“Ngươi, ngươi……” Nhìn Kiều Thụy không đến một chén trà nhỏ công phu, không cần tốn nhiều sức đã giết bốn con yêu thú của mình, mặt Thẩm Nham đã sớm trắng bệch.

Nghĩ thầm: Sao song nhi này lại lợi hại như vậy? Sao có khả năng nhanh như vậy đã giết bốn con yêu thú của mình rồi?
“Ngươi cái gì? Đến ngươi!” Nói rồi, Kiều Thụy đón đầu chính là một quyền công kích về hướng Thẩm Nham.
Kiều Thụy bên này tiến triển thuận lợi, Liễu Thiên Kỳ bên này cũng đã giải quyết sáu con yêu thú của Mộng Hiên, trực tiếp đối mặt với bản thân Mộng Hiên.

Khiến Liễu Thiên Kỳ có điểm ngoài ý muốn chính là, Mộng Hiên chẳng những là một vị Ngự Thú Sư, hơn nữa, gã đối với kiếm thuật cũng có một ít lĩnh ngộ, một tay kiếm pháp sử dụng thật đẹp.

Nhưng đáng tiếc, kiếm pháp lại đẹp dùng trên người một tu sĩ Kim Đan như Liễu Thiên Kỳ cũng không làm nên chuyện gì.
Liễu Thiên Kỳ vung tay lên, cùng thả ra ba cái thủy cầu, trực tiếp đánh nát kiếm khí sắc bén của đối phương, đem Mộng Hiên đánh ngã xuống đất.
“Phụt……” Mộng Hiên há miệng, lại lần nữa hộc máu, không còn hô hấp.
“Ngươi vốn là người thông minh, chết ở chỗ này, cũng coi như là bị muội muội tốt kia của ngươi liên luỵ!” Nhìn Mộng Hiên chết không nhắm mắt, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
“Ngươi….

Tên khốn này!” Thẩm Nham trốn tránh Kiều Thụy tiến công, một chốc tung linh phù, một chốc đập pháp khí, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì như cũ.
“Ngươi mới là khốn kiếp ấy, thứ tốt đều bị ngươi đạp hư rồi kìa!” Nhìn Thẩm Nham như không muốn sống rải linh phù, đập pháp khí, vẻ mặt Kiều Thụy buồn bực, trực tiếp một quyền đập người chết ngay.
Thu thập chiến trường một chút, hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền rời khỏi nơi này.
“Vận khí thật đúng là không tồi, lấy được một đống đồ ăn ngon.

Đủ ăn mấy ngày luôn!” Nói đến cái này, Kiều Thụy mang vẻ mặt hoan hô.
Nhìn ái nhân thần thái sáng láng, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.

“Đệ đó, đều là tu sĩ Kim Đan rồi, đừng mỗi ngày chỉ biết ăn.”
Theo lý thuyết, thông thường tu sĩ Kim Đan một khi bế quan chính là mười mấy năm, có ăn một hai viên Tích Cốc đan, có thậm chí trực tiếp ăn sương uống gió, dứt khoát không ăn cái gì, chỉ là Tiểu Thụy thì ngược lại, thăng cấp Kim Đan cũng được chín năm, một bữa cơm đều sẽ không bỏ lỡ.
"Tại… tại ai bảo tay nghề Thiên Kỳ tốt như vậy chứ?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, vội vàng bào chữa cho mình.


Y tham ăn cũng không thể trách y mà? Đó hoàn toàn là bởi vì tay nghề Thiên Kỳ thật tốt quá, nên mới có thể quản không được cái miệng chứ bộ!
Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cong ngón trỏ lên, khều khều cái mũi nhỏ của ái nhân.“Thật là, sủng đệ đến hư luôn rồi."
“Thiên Kỳ, chúng ta có thể ăn một chút không? Lát nữa thịt yêu thú ăn hết ngon á!" Kiều Thụy lôi kéo ống tay áo ái nhân, nghiêm túc mà thương lượng với đối phương.
“Được, đều nghe lời phu nhân!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, ý xấu thổi một khẩu nhiệt khí bên tai ái nhân, ái muội mà gọi phu nhân.
Mà nghe được lời hắn nói, mặt Kiều Thụy bùm một cái đỏ bừng lên, lỗ tai cũng tê dại một trận.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy che lỗ tai lại, bất mãn mà nhìn về phía đối phương.
“Đi thôi!” Liễu Thiên Kỳ nắm lại tay ái nhân, dẫn đầu bước chân đi.

Kiều Thụy nhìn thoáng qua tay hai người gắt gao nắm chặt bên nhau, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, lòng y tràn đầy đều là ngọt ngào, sớm đã đã quên ái nhân trêu cợt ban nãy.
Nửa tháng sau……
Nhìn thấy năm người cách đó không xa, đang vây công hai con yêu thú cấp ba, Kiều Thụy không khỏi nhướng mày, nhìn về phía ái nhân bên cạnh.
“Thiên Kỳ, là người học viện Thánh Đô, chúng ta có cần hỗ trợ hay không?”
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Năm người này không phải người khác, đúng là Võ Viện Hạ Lương, Hàn Thụy Hi và Vương Duyệt, còn có Phù Viện Trang Hải và Mộng Trình Lượng.

Nếu là người nước khác, Kiều Thụy tất nhiên sẽ không định hỗ trợ, nhưng năm người này đều là người một nhà học viện Thánh Đô, nên Kiều Thụy mới dò hỏi ý kiến Liễu Thiên Kỳ.
“Không cần, hai con đều là yêu thú cấp ba hậu kỳ, năm người bọn họ đối phó hai con, vẫn rất dư dả!” Liễu Thiên Kỳ xua tay, cảm thấy không cần tất yếu ra tay.

Mặc dù là người cùng một học viện, nếu người ta đã không muốn ngươi hỗ trợ, ngươi tùy tiện hỗ trợ cũng sẽ rước lấy phản cảm của họ.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, y cũng minh bạch, nếu lúc này bọn họ ra tay hỗ trợ, rất dễ dàng khiến năm vị sư huynh cho rằng bọn họ là tới đoạt chiến lợi phẩm, như vậy ngược lại không tốt!
Nhìn chằm chằm ba người Hạ Lương, Hàn Thụy Hi, Vương Duyệt cùng nhau đối phó một con trâu ba đầu một sừng, Liễu Thiên Kỳ hơi hơi híp híp mắt, đáy mắt tràn ngập phẫn hận và sát ý ngập trời.
Vương Duyệt này ở trên sân thi đấu ý đồ muốn ám toán Tiểu Thụy, dù có hóa thành tro, hắn cũng sẽ không quên khuôn mặt đối phương.

Trước đó lúc ở Thánh Đô, hắn vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp giải quyết đối phương, lúc này thật ra lại được một cơ hội trời ban tốt như vậy.
Vương Duyệt đang cùng yêu thú tiến hành một đợt chém giết cuối cùng, không lý do cảm giác được da đầu tê dại một trận, trái tim lập tức bốc lên một đợt ác hàn như bị rắn độc theo dõi.
Thật kỳ quái, đây là cảm giác gì? Chẳng lẽ nói nơi này còn có yêu thú khác ư? Sao gã lại cảm thấy lạnh như vậy?
Ước chừng qua một chén trà nhỏ công phu, năm người trước sau đều kết thúc chiến đấu.

Thu hồi chiến lợi phẩm, năm người tụ vào một chỗ, vẻ mặt đề phòng mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“Nếu đạo hữu đã đến, sao không hiện thân?” Liếc cây đại thụ kia, Hạ Lương nhẹ giọng hỏi.
“Năm vị sư huynh, lâu quá không gặp rồi!” Kiều Thụy cười ha hả mà nói, mang theo Kiều Thụy từ sau đại thụ đi ra.
Liếc thấy là hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, biểu cảm trên mặt năm người đều không giống nhau.

Hạ Lương và Hàn Thụy Hi nhìn đến là người một nhà, trên mặt rõ ràng có thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà Vương Duyệt nhìn thấy hai người lại không nhịn được trừng lớn mắt, theo bản năng đề cao cảnh giác.

Còn Trang Hải và Mộng Trình Lượng nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ càng là mặt lộ dữ tợn, hận đến ngứa răng.
“Ha ha ha, hóa ra là Liễu sư đệ và Kiều sư đệ à!” Hạ Lương cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Ta còn tưởng rằng là người học viện khác đấy? Hóa ra là đôi vợ chồng son các ngươi!" Nhìn thấy hai người, Hàn Thụy Hi cười nói.
“Ta và Thiên Kỳ đã lâu đều không có gặp phải người học viện Thánh Đô rồi.

Gặp được năm vị sư huynh thật tốt!” Nhìn năm người, Kiều Thụy thân thiện mà nói.

Đương nhiên, ý Kiều Thụy là đụng phải Hạ Lương và Hàn Thụy Hi thì rất tốt, ba kẻ khác đều là gia hỏa tương đối đáng ghét, đặc biệt là tên Vương Duyệt đáng giận kia!
"Ồ? Một khi đã như vậy, thế thì không bằng bảy người chúng ta một đường đồng hành, trên đường ta cũng tiện cùng Kiều sư đệ, Liễu sư đệ đánh vài trận!” Nhìn hai người, Hàn Thụy Hi phát ra mời.
Người khác không biết, nhưng hắn và Hạ Lương đều biết đến.

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều đánh nhau rất được, lúc ở trong Trọng Lực Thất, hai người kia mỗi ngày tiêu linh thạch thuê người khác bồi luyện, nên Hàn Thụy Hi đã sớm có hứng thú với hai người.
Nhìn Hàn Thụy Hi nóng lòng muốn thử, trong mắt Hạ Lương cũng nhiễm chiến ý.

“Đúng vậy, nếu có thể chiến một trận với Kiều sư đệ, tất nhiên là một đại khoái trong nhân sinh!” Kiều Thụy chính là ngôi sao mới trong Võ Viện, là tồn tại cả viện trưởng cũng thích, nên Hạ Lương tự nhiên cũng vô cùng muốn thử thân thủ của Kiều Thụy một lần.
Đối mặt hai vị này nhiệt tình mời gọi, Kiều Thụy cũng có chút nóng lòng muốn thử.

“Ha ha ha, nếu có thể luận bàn một phen với hai vị sư huynh lợi hại nhất Võ Viện, Kiều Thụy cũng cảm thấy là một việc đại khoái trong cuộc đời!”
Nghe được ba người cố ý muốn luận bàn, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, hào phóng mười phần quyết định giúp người đạt thành.

“Nếu hai vị sư huynh có nhã hứng như vậy, không bằng ta thiết hạ kết giới, hai vị sư huynh và Tiểu Thụy luận bàn một phen, như thế nào?”
“Rất tốt!” ba võ tu đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Liễu Thiên Kỳ lấy Kết Giới phù ra, rồi trực tiếp đưa ba người vào bên trong kết giới.
Nhìn thấy ba người biến mất tại chỗ, ba người Vương Duyệt, Trang Hải và Mộng Trình Lượng nhìn thoáng qua lẫn nhau, trao đổi một ánh mắt đắc ý.
“Trang sư huynh, Mộng sư huynh.

Ta muốn đơn độc nói nói chuyện với Vương sư huynh, phiền toái hai vị sư huynh nể tình!" Liễu Thiên Kỳ không phải không nhìn thấy ba người trao đổi ánh mắt, nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý.

Đưa Hạ Lương và Hàn Thụy Hi đi chỗ khác, bất quá là vì để bản thân hắn giết Vương Duyệt càng tiện lợi hơn thôi.

Đương nhiên, nếu là có kẻ nào không biết sống chết xông ra, ai đến hắn cũng không cự tuyệt.
“Được thôi!” Trang Hải liếc nhìn Mộng Trình Lượng một cái, dẫn đầu rời đi.
Mông Trình Lượng thấy Trang Hải đi rồi, cũng nhìn thoáng qua Liễu Thiên Kỳ bên này, rời khỏi nơi đây.

“Không biết Liễu sư đệ muốn nói với ta cái gì?” Vương Duyệt nhìn Liễu Thiên Kỳ đứng đối diện, ra vẻ nghi hoặc hỏi.
“Ha ha ha, Vương sư huynh trí nhớ không được tốt à! Sao rồi, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc ở cuộc thi dự tuyển ngươi đã ám toán bạn lữ Kiều Thụy ta ra sao ư?" Liễu Thiên Kỳ mắt lạnh nhìn tên khốn kiếp này, hơi thở trên người lập tức liền thay đổi.
Cảm giác được khí chất túc sát trên người đối phương, Vương Duyệt trào phúng mà cười lạnh một tiếng.
“Không sai, ngay lúc đó ta xác thực có lấy ra độc châm, nhưng vậy thì thế nào? Kiều Thụy không phải là bình yên vô sự sao? Nếu Kiều Thụy đã không có việc gì, ngươi cần gì phải vì chuyện này đau khổ dây dưa? Với lại, nếu không phải ngươi từ giữa làm khó dễ, ta cũng không có khả năng bị hủy bỏ tư cách dự thi, tiêu 25* linh thạch mới mua được cái danh ngạch này!” Nói đến đây, đáy mắt Vương Duyệt tràn đầy hận ý.
(*bản gốc ghi vậy huhu, chắc bug, thiếu chữ vạn hay gì?)
Đáng giận, tên khốn Liễu Thiên Kỳ đáng giận, nếu không phải bởi vì Liễu Thiên Kỳ quấy rối, sao mình lại bị viện trưởng hủy bỏ tư cách thi đấu, lại sao sẽ bị đám bao cỏ trong gia tộc kia khinh thường cơ chứ? Nếu không phải gã đau khổ khẩn cầu mẫu thân, chỉ sợ cả linh thạch mua danh ngạch này cũng lộng không đến ấy!
Tưởng tượng đến những tao ngộ đó, đều là do người trước mắt ban tặng, Vương Duyệt liền hận đến ngứa răng, nếu mình không bị hủy bỏ tư cách dự thi, mặc dù vô pháp trở thành hạng nhất và nhì Võ Viện, phụ thân cũng sẽ không trách mình.

Nhưng mà bởi vì chuyện này, ông già lại nổi trận lôi đình, còn nói, một cái linh thạch cũng không bỏ ra cho gã.

Nếu không phải mẫu thân gã bỏ linh thạch mua danh ngạch, lần này cả cơ hội tiến vào bí cảnh gã cũng không có!
Nhìn Vương Duyệt nói đến đó mà sắc mặt xanh mét, nhưng một con ác lang bị dẫm phải đuôi, hung tàn mà oán độc nhìn mình, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.
“Ha ha ha, nếu Vương sư huynh đã cừu thị ta như thế, vậy thì ta có đưa Vương sư huynh đến hoàng tuyền, chắc là Vương sư huynh cũng sẽ không để ý chứ?” Nói ra lời này, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ xẹt qua một mạt sát ý lạnh lùng.
“Hừ, muốn giết ta, vậy cũng phải xem ngươi có khả năng này hay không!” Giọng nói lạc đi, Vương Duyệt tung một quyền đập về hướng Liễu Thiên Kỳ.

Làm một người võ tu, gã sao lại sợ hãi một tên phù tu tay tay trói gà không chặt kia chứ?
Mắt thấy nắm tay của Vương Duyệt vung lại đây, Liễu Thiên Kỳ không trốn cũng không tránh, trực tiếp trả về một quyền.

Nhưng một quyền này hắn lại không sử dụng toàn lực, chỉ dùng ba phần lực.
"Ầm…."
Hai đạo quyền ảnh va chạm vào nhau nhấc lên một dòng khí, đem hai người đứng ở trung gian đồng thời xốc bay ra ngoài.
Mỗi người lùi lại ba bước mới đứng vững được.
“Hừ, thật ra ngươi so với trong tưởng tượng của ta mạnh hơn một chút đấy." Nói đến đây, Vương Duyệt nheo nheo mắt, càng đánh lên mười phần tinh thần.
Trước đó, gã cảm thấy Liễu Thiên Kỳ bất quá chỉ là một phù tu phế vật mà thôi, không có năng lực gì, chỉ là sau khi đối một quyền rồi, Vương Duyệt cảm thấy gia hỏa Liễu Thiên Kỳ này tựa hồ mạnh hơn so với mình nghĩ một chút.
“Ha ha ha……” Liễu Thiên Kỳ cười nhẹ, không nói thêm lời nào.
Một quyền ban nãy kia hắn dùng ba phần lực, mà đối phương lại dùng toàn lực.

Nên Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, Vương Duyệt rất nhanh sẽ phát hiện ra kinh hỉ lớn hơn nữa không, hoặc là nên nói là kinh sợ lớn hơn nữa mới phải!
Sau đó, Vương Duyệt không dùng linh thuật, Liễu Thiên Kỳ cũng không dùng linh thuật, hai người luân nắm tay đánh nhau một phen.
Sau một hồi quyền cước, Vương Duyệt không chiếm được bất luận tiện nghi gì trên người Liễu Thiên Kỳ, đồng dạng, Liễu Thiên Kỳ cũng không thương tổn được đến Vương Duyệt.

Hai người đấu đến lực lượng ngang nhau.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ đứng ngoài năm mét, Vương Duyệt hồ nghi mà đánh giá xuống, chung quy cảm thấy một phù tu mà lại có thể thuật tốt như vậy, quyền pháp đánh tốt như vậy, thực sự là làm người ta có chút không thể tưởng tượng.
Liễu Thiên Kỳ đứng đối diện, tuy đôi mắt đang nhìn Vương Duyệt đối diện, nhưng lỗ tai hắn lại lắng nghe kĩ động tĩnh của hai người phía sau.

"ẦM…."
Hai mươi lá linh phù cấp ba như không cần tiền, đồng thời tung ra từ phía sau lưng, hướng tới Liễu Thiên Kỳ mà ném xuống.

Thân ảnh nhoáng lên, Liễu Thiên Kỳ biến mất ngay tại chỗ.
“Người đâu? Người đâu rồi?” Trang Hải và Mộng Trình Lượng chạy ra khiếp sợ không thôi, bắt đầu nôn nóng mà tìm bóng dáng Liễu Thiên Kỳ.
“Liễu Thiên Kỳ, ngươi cút ra đây cho ta!” Vương Duyệt ầm ĩ hét lớn, cũng tức giận mà tìm người khắp nơi.
Liễu Thiên Kỳ nhìn ba vai hề nhảy nhót đứng chung một chỗ đang tìm mình, hắn lạnh lùng gợi lên khóe miệng.

Từ giữa không trung bay xuống tới mặt đất, đứng trước mặt ba người.
“Trang sư huynh, Mộng sư huynh, ta và hai người các ngươi không oán không thù, hai người các ngươi tội gì đánh lén sau lưng ta?” Mắt lạnh nhìn hai người, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ tràn ngập phẫn hận.
Nếu không phải hắn từ sớm đã nhận ra hai kẻ này vẫn luôn tránh ở chỗ tối, nếu không phải hắn đã phòng bị từ sớm, vậy hai mươi lá linh phù cấp ba kia chỉ sợ hắn cũng không dễ dàng trốn được.

Tuy nói bây giờ hắn đã là Kim Đan, linh phù cấp ba có thể gây thương tích cho hắn cực kỳ hữu hạn, nhưng mà vô duyên vô cớ bị người ta ám toán, loại chuyện này, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng buồn bực đúng không?
“Không oán không thù, ngươi cũng không biết xấu hổ nói, nếu không phải vì ngươi, tham gia Tứ Quốc Đại Tái chính là Trang Hải ta.

Nếu ta có thể tham gia Tứ Quốc Đại Tái, thắng được thi đấu, tội gì còn phải tốn bó lớn linh thạch tới mua sắm cái danh ngạch này?” Oán độc mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ đối diện, Trang Hải cảm thấy mình không thể tham gia Tứ Quốc Đại Tái đều là vì đối phương.

Nếu không phải bởi vì Liễu Thiên Kỳ, hắn cũng không cần tan hết gia tài, tiêu phí bó lớn linh thạch tới mua cái danh ngạch tiến vào bí cảnh này.
“Hừ, nếu không phải bởi vì Liễu Thiên Kỳ ngươi, sao ta lại mất đi cơ hội tham gia Tứ Quốc Đại Tái? Nói cái gì linh phù tự nghĩ ra, rõ là là đồ giấu riêng của viện trưởng Vô Tình, âm thầm truyền thụ Kim Hỏa phù kia cho ngươi, mới làm ngươi lấy được hạng nhất, kỹ áp quần hùng!” Nói đến đây, đáy mắt Mộng Trình Lượng cũng đều là hận ý tràn đầy.
Ba mươi năm a, hắn ở học viện Thánh Đô suốt ba mươi năm, hắn nỗ lực học tập phù văn như vậy, chỉ là cũng chưa từng được đến viện trưởng coi trọng, vì dự tuyển thi đấu, vì Tứ Quốc Đại Tái, hắn vẫn luôn đều nỗ lực học tập phù thuật, chỉ là kết quả thì sao?
Viện trưởng Vô Tình tuyển đồ đệ, tuyển không phải hắn.

Dự tuyển đứng hạng nhất không phải hắn.

Tỏa sáng rực rỡ ở Tứ Quốc Đại Tái cũng không phải hắn.

Vì cái gì, vì cái gì một lão sinh ở Thánh Đô ba mươi năm lại mọi thứ không thể so với Liễu Thiên Kỳ, một tân sinh chưa được mấy năm kia chứ? Hắn không cam lòng, không cam lòng!!
“Nếu nói như vậy, hai vị sư huynh hôm nay không đưa ta vào chỗ chết không được?" Liễu Thiên Kỳ híp mắt nhìn hai người mãn nhãn là sát ý, lạnh giọng hỏi, khóe miệng hắn treo một nụ cười lạnh băng.
Nói thật, hắn muốn giết kỳ thật chỉ có một mình Vương Duyệt, nếu hai người kia không tự mình chạy ra trộm tập kích mà nói, hắn cũng sắp quên chuyện không thoải mái ở cuộc dự tuyển!
“Hừ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi rất đáng chết sao?” Ở trong mắt Mộng Trình Lượng xem ra, Liễu Thiên Kỳ vốn không nên tồn tại, nếu không phải hắn ở phía trước cản đường cản lối, như vậy, viện trưởng Vô Tình viện rất có khả năng thu mình làm đồ đệ.

Người tham gia Tứ Quốc Đại Tái cũng nhất định là mình.
“Liễu Thiên Kỳ, song thê biết đánh nhau của ngươi bây giờ không rảnh lo cho ngươi rồi, nếu thức thời, bằng không ngươi tự kết liễu đi, nếu ba người bọn ta liên thỷ thì nhất định ngươi chết không có chỗ chôn!” Trang Hải đắc ý mà gợi lên khóe miệng, khinh thường mà nói.
Liễu Thiên Kỳ cũng bất quá chỉ là một phù tu, nếu không có Kiều Thụy một đường bảo hộ hắn, chỉ sợ gia hỏa này đã sớm chết trong miệng con yêu thú nào rồi!
“Ha ha ha, Liễu Thiên Kỳ, con người ngươi duyên phận thật đúng là chẳng ra gì nhờ?” Nhìn thấy kết cục ba đối một này, Vương Duyệt trước đó còn có chút thấp thỏm, giờ phút này lại mang vẻ mặt chí tại tất đắc.
“Ha ha ha, được thôi, vậy người người các ngươi cùng lên đi!” Nói rồi, trên người Liễu Thiên Kỳ sáng lên một đạo kim quang.
Nhìn thấy kim quang trên người hắn, ba người hơi kinh hãi.


Nhưng Liễu Thiên Kỳ sẽ không cho bọn hắn bất luận thời gian suy nghĩ nào, ngón tay hắn trực tiếp bắn ra ba viên bọt nước.
Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ công kích tới nơi, ba người vội vàng ngăn cản, Trang Hải và Mộng Trình Lượng trực tiếp lấy ra Kim Thuẫn phù ngăn cản.

Vương Duyệt lại là dương tay đánh ra một cái võng màu lửa đỏ.
"Ầm…."
Dưới công kích ngoan cố mà lại cường thế của bọt nước nhỏ kia, bất luận ngăn cản nào cũng đều là dư thừa.

Một bọt nước trực tiếp xuyên thấu qua Kim Thuẫn phù, một viên bọt nước nhỏ đâm vào tim Trang Hải, trực tiếp bắn thủng trái tim của đối phương.
“A...!a……” Thân mình Trang Hải quơ quơ, thi thể trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Bọt nước thứ hai đâm xuyên qua giữa chân mày của Mộng Trình Lượng giữa mày, Mộng Trình Lượng hoảng sợ muôn dạng mà trừng lớn mắt, cả một câu kinh hô cũng không kịp hô lên, thi thể đã trực tiếp ngã xuống mặt đất.
“Ngươi… ngươi là Kim… Kim Đan……” Nói ra một câu cuối cùng này, thân thể Vương Duyệt lung lay, tử thi cũng ngã xuống đất.
“Đúng vậy, ta thật là Kim Đan.

Ban nãy không xuất toàn lực, bất quá là bồi ngươi chơi chơi, nhìn xem Trang Hải và Mộng Trình Lượng ở chỗ tối tăm muốn làm cái gì mà thôi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp thu lấy nhẫn không gian của ba người, lấy Hỏa phù ra, đem thi thể ba người thiêu không còn một mảnh!
Một canh giờ sau.
Ba người Kiều Thụy, Hạ Lương và Hàn Thụy Hi đánh nhau kịch liệt một hồi, rời khỏi kết giới.
“Ha ha ha, không thể tưởng được hơn hai mươi năm không gặp, quyền pháp của Kiều sư đệ càng ngày càng tinh vi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Kiều sư đệ không hổ là tân duệ võ tu của học viện Thánh Đô chúng ta!"
Nghe được hai người khích lệ, Kiều Thụy ngượng ngùng mà cười.

“Hai vị sư huynh quá khen rồi, chút bản lĩnh này của ta còn kém xa hai vị sư huynh."
Cứ việc, Kiều Thụy là Kim Đan, thực lực đều cao hơn hai người, nhưng nếu là chỉ từ quyền thuật đi lên mà nói, Kiều Thụy rốt cuộc còn quá trẻ tuổi, rõ ràng kinh nghiệm không bằng hai vị sư huynh lão đạo, rất nhiều kỹ xảo trên quyền thuật cũng rõ ràng không bằng hai vị này.
“Ha ha ha, Kiều sư đệ quá khiêm tốn!” Hàn Thụy Hi phất phất tay, khách khí mà nói.
“Hạ sư huynh, Hàn sư huynh!” Nhìn thấy ba người, Liễu Thiên Kỳ cất bước đi tới bên cạnh ái nhân.
"Ý? Sao chỉ còn một mình ngươi vậy? Ba người kia đâu?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Hạ Lương nghi hoặc hỏi.
“À, ba vị sư huynh cùng đi tìm cơ duyên rồi!”
Nghe được câu trả lời này, Hạ Lương và Hàn Thụy Hi nhìn thoáng qua nhau.

Nếu nói ba người kia sẽ không đợi bọn họ tự mình đi trước, hai người bọn họ nhất định không tin.

Nhưng, có một số việc Liễu Thiên Kỳ không nói, Hạ Lương và Hàn Thụy Hi cũng đều minh bạch.
Vương Duyệt vào cuộc dự tuyển đánh lén Kiều Thụy, Trang Hải và Mộng Trình Lượng ở cuộc dự tuyển cũng đều không giao phong với Liễu Thiên Kỳ.

Ba người kia không ưa Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, có lẽ đã đánh nhau với Liễu Thiên Kỳ một trận, cũng không chiếm được tiện nghi gì, nên có lẽ cũng rời đi rồi.
"Được rồi, một khi đã như vậy, chúng ta đây bốn người một đường đồng hành, không cần phải xen vào bọn họ!” Nếu người đã đi, Hàn Thụy Hi cảm thấy cũng không tất yếu phải đi tìm lại.
“Đúng vậy, chúng ta một đường thì trên đường còn có thể cùng Liễu sư đệ lại thiết giai luận bàn nha!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Hạ Lương giống như là nhìn tuyệt thế mỹ nữ vậy, phá lệ mắt thèm.
Nhìn hai võ tu nóng lòng muốn thử này, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Như thế cũng rất tốt!”
Võ tu yêu võ, kiếm tu yêu kiếm, xem ra cùng hai người kia một đường là không thể thiếu muốn một đường luận bàn.

Bất quá, có hai người bồi luyện miễn phí dọc theo đường đi bồi hắn và Tiểu Thụy luyện tập quyền pháp, cũng không tệ!
Như suy nghĩ của Liễu Thiên Kỳ vậy, ba võ tu một đường đồng hành, đó chính là ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.

Tìm không thấy linh bảo, linh thảo, không có việc gì làm là đánh một hồi, luyện luyện quyền.

Tìm không thấy yêu thú để đánh, may mà vẫn có thể đánh một hồi, luyện luyện nắm tay.
Đều nói võ tu cuồng chiến, kiếm tu cuồng kiếm, xem ra quả nhiên là như thế.

Từ khi cùng Hạ Lương, Hàn Thụy Hi một đường đồng hành về sau, Liễu Thiên Kỳ rõ ràng cảm giác được, tầm mắt của Tiểu Thụy nhà mình cũng không ở trên người mình nữa.
Nhìn đôi mắt nhỏ của ái nhân dính lên người nam nhân khác, Liễu Thiên Kỳ buồn bực không thôi, nhưng đánh không nỡ, mắng lại tiếc, hắn giận một hồi nhiều nhất cũng chỉ được ba ngày, đến ngày thứ tư là Tiểu Thụy vẫn tung tăng tung tẩy đi tìm người ta so quyền.

Việc này cũng khiến Liễu Thiên Kỳ đối với bạn lữ là võ tu nhà mình hoàn toàn cạn lời.
Hầy….
Thật ra Liễu Thiên Kỳ cũng không phải người keo kiệt như vậy, chỉ là nhìn thấy Kiều Thụy mỗi lần đều mặt mũi bầm dập một thân thương tích, đau lòng lợi hại! Thôi, coi như là miễn phí huấn luyện là được! Ở trong lòng, Liễu Thiên Kỳ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tự an ủi mình như vậy.
Cuối cùng, vì phân tán lực chú ý của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ liền trực tiếp đi khiêu chiến trước khi Kiều Thụy khiêu chiến, kết quả, kẻ bị đánh mặt mũi bầm dập một thân thương tích liền đổi thành Liễu Thiên Kỳ.
Hu hu hu…..