Rời khỏi Phong Diệp Lâm, ba người Thủy Chi Linh, Ngọc Minh Châu và Lưu Ngạn Đình liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Kiều Thụy này thật là lợi hại!” Lưu Ngạn Đình híp mắt nhẹ giọng mở miệng.
“Đúng vậy, thật là lợi hại!” Ngọc Minh Châu gật đầu, cũng cảm thấy đối phương sâu không lường được
Phong Diệp Xà kia thực lực cấp ba hậu kỳ, vì giải độc cho mình, Chi Linh và Lưu Ngạn Đình cùng nhau bao vây tiễu trừ nhiều lần, đều để nó đào thoát được, chỉ là không nghĩ tới, Kiều Thụy một quyền là đã đánh chết con Phong Diệp Xà giảo hoạt kia.
“Đích xác, ta cũng cảm giác được hai người kia có chút sâu không lường được!” Thủy Chi Linh gật đầu, cũng có cảm giác như vậy.
Theo lý thuyết, mọi người đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nàng không nên có cảm giác như vậy mới phải.
Chỉ là không biết vì lý do gì, một khắc nhìn thấy Kiều Thụy ra quyền kia, Thủy Chi Linh cảm giác được uy áp dày đặc, cảm giác được nếu một quyền kia không phải đánh vào thân rắn, mà là đánh vào trên người nàng, vậy kết quả cũng sẽ giống nhau, nàng cũng sẽ như con rắn kia, trực tiếp chết ngay!
“Nghe nói, bí cảnh này có người thăng cấp Kim Đan, thanh thế rung trời, không biết có phải hai vị này không nữa?” Nghĩ đến lôi kiếp năm năm trước, Lưu Ngạn Đình sờ sờ cằm.
Tuy không có bất luận chứng cứ gì có thể chứng minh tu sĩ thăng cấp Kim Đan chính là Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, nhưng không biết vì sao nhìn thấy đối phương ra tay, Lưu Ngạn Đình bỗng cảm thấy người thăng cấp tám chín phần mười chính là hai người họ.
“Không thể nào? Không phải nói người thăng cấp là Trận Pháp Sư sao?” Ngọc Minh Châu lắc đầu, cảm thấy không quá có khả năng.
“Trận Pháp Sư? Trận pháp của Trận Pháp Sư nào có thể khiến Lâm Nhan Nhan cũng bó tay không có biện pháp chứ? Nếu người này không phải Chung Linh, vậy thì vô cùng có khả năng là người Chung Linh nghiên cứu trận pháp - Liễu Thiên Kỳ.
Trận pháp của những người khác căn bản ngăn không được Lâm Nhan Nhan!” Lời này, Lưu Ngạn Đình nói theo lý thường.
Phóng tầm mắt khắp bí cảnh, ngoại trừ Chung Linh và Liễu Thiên Kỳ ra, lại có ai có bản lĩnh có thể thắng được Lâm Nhan Nhan cơ chứ?
“Này….
này không phải là sự thật đúng không? Chẳng lẽ, Liễu Thiên Kỳ không chỉ là Phù Văn Sư cấp ba, còn là Trận Pháp Sư cấp ba?” Ngọc Minh Châu khiếp sợ mà nhìn ái nhân, vẻ mặt hoang mang.
Sao có thể, làm sao có khả năng có người đã là Trận Pháp Sư, còn là Phù Văn Sư được?
"Phù văn chi thuật của Liễu Thiên Kỳ cao hơn ta.
Nếu hắn còn tinh thông trận pháp, hơn nữa, trận pháp chi thuật cao hơn Lâm Nhan Nhan, vậy thì hắn không khỏi quá nghịch thiên rồi!” Nói đến đây, Thủy Chi Linh khẽ thở dài một tiếng.
Dù chỉ có một đạo phù văn, nàng cũng đã không bằng đối phương, nếu đối phương là phù văn, trận pháp đều biết, vậy nàng càng theo không kịp.
“Không….
không phải vậy chứ? Nếu Liễu Thiên Kỳ thật là Trận Pháp Sư cấp ba, trận pháp thuật lợi hại như vậy, sao lúc thi đấu bốn nước, sao hắn không tham gia thi đấu trận pháp? Là cố ý che giấu thực lực sao? Nếu học viện Thánh Đô biết bản lĩnh của hắn, không có khả năng dù để Khương Đào đi lên đấu thua cũng không cho hắn dự thi nha?” Nhìn hai người, Ngọc Minh Châu cảm thấy chuyện này nhi rất kỳ quái.
“Cái này thì không rõ ràng lắm!” Lưu Ngạn Đình lắc đầu, nói không rõ.
“Mặc kệ như thế nào, người như vậy vẫn là không nên đắc tội cho thỏa đáng!” Đây là kết luận cuối cùng của Thủy Chi Linh.
Hai người kia cho người ta cảm giác thật sự là quá mạnh, người như vậy, vẫn tận lực đừng nên đắc tội mới phải.
Hai người khác sôi nổi gật đầu, đều tỏ vẻ tán đồng.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad, watt--pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Chờ đến khi Kiều Thụy bố trí vòng phòng hộ xong, canh rắn của Liễu Thiên Kỳ bên này cũng đã làm tốt.
Lấy ra bánh bao lớn mum múp thịt, ăn chung với canh rắn, Kiều Thụy ăn phá lệ ngon lành.
Nhìn ái nhân bên cạnh ăn đến mùi ngon, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng.
Nhìn thấy ái nhân thích ăn món mình làm như vậy, luôn khiến một nam nhân thích xuống bếp như hắn vừa lòng vô cùng.
“Thiên Kỳ, ăn ngon lắm, huynh mau ăn đi! Thịt rắn này tươi ngon lắm.
Đáng tiếc, chỉ là hơi ít!" Nói đến cái này, Kiều Thụy có chút tiếc nuối.
Rắn này mới dài tầm một mét, tuy y đã cạo xương rất sạch sẽ, nhưng cũng chỉ cũng một chút thịt như vậy, chỉ đủ nấu canh rắn thôi.
“Ha ha ha, nếu đệ thích ăn, chúng ta có thể lại săn tiếp.” nếu là rắn, muốn tìm mấy con trong rừng cây cũng không khó.
“Cũng phải.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Nhìn ái nhân ăn vui sướng, Liễu Thiên Kỳ cười xoa xoa đầu ái nhân.
Chính hắn cũng múc một chén, cúi đầu ưu nhã mà ăn lên.
“Nhanh lên, bên này, bên này……”
Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đang ngồi trong vòng phòng hộ ăn bữa trưa, đột nhiên, một tu sĩ cả người đầy máu chạy vào phiến Phong Diệp Lâm này, lọt vào tầm mắt Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Nhìn thấy có người tiến vào rừng cây, Liễu Thiên Kỳ đề phòng mà nhìn về phía đối phương, đối phương có ba người đều là nam tu, một Trúc Cơ trung kỳ, hai Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa ba người đều là tu sĩ Lam Thủy Quốc, trên người đều mặc quần áo Lam Thủy quốc.
Bất quá, một thân đồng phục học viện màu xanh thẳm giờ phút này đã bị máu nhiễm đỏ, hơn nữa sớm đã rách tung toé, hoàn toàn thay đổi.
Nếu không phải hình gợn nước tiêu chuẩn của Lam Thủy Quốc còn ở, chỉ sợ Liễu Thiên Kỳ cũng nhận không ra.
"Mùi máu tươi nồng quá!" Kiều Thụy hít hít cái mũi, y phản ứng trì độn cũng nhận ra có chỗ không thích hợp.
“Không có việc gì, ăn cơm đi!” Nhìn ái nhân bên cạnh một cái, Liễu Thiên Kỳ không cho là đúng mà nói.
Chẳng qua là người xa lạ mà thôi, chuyện người khác, Liễu Thiên Kỳ tự nhiên không muốn để ý tới nhiều.
“Nhưng….
chính là bọn họ chạy về hướng chúng ta nè!" Nhìn ba gia hỏa vết thương chồng chất nhìn chằm chằm vào chính y và Thiên Kỳ, lại còn chạy về phía này, Kiều Thụy sao có thể yên tâm thoải mái mà ăn tiếp được?
“Hai vị đạo hữu, cứu mạng, cứu mạng!” ba người chạy tới ngoài vòng phòng hộ của hai người, một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cả người đầy thương tích là người đầu tiên mở miệng, hướng hai người cầu cứu.
“Các ngươi gặp phải yêu thú sao?” Nhìn ba gia hỏa một thân chật vật, Kiều Thụy tò mò hỏi.
Miệng vết thương trên người ba người này thoạt nhìn đều rất đặc thù, vừa thấy là biết không phải bị pháp khí của nhân loại tạo thành.
“Phải, chúng ta gặp một con Đa Mục Quái ba đầu.
Đối phương là nửa bước Kim Đan rồi.” một tu sĩ cao to gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Thật là xui xẻo, thế mà gặp phải một con quái vật khó chơi như vậy, đã đuổi giết bọn họ một đường, đều là do Phùng sư huynh chọc họa.
“Ồ?” Kiều Thụy nhướng mày, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ đang ngồi một bên.
“Đa Mục Quái đều không phải là yêu thú tính tình táo bạo, nếu các ngươi không trêu chọc nó, nó sẽ không đại động can qua, rời khỏi lãnh địa của mình mà đuổi theo các ngươi!” Nhìn ba người, lời này Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
Quả nhiên, đọc sách nhiều là có chỗ lợi, nếu không phải ở Tàng Thư Các học viện Thánh Đô nhìn rất nhiều thư tịch giới thiệu linh thảo và yêu thú, có lẽ người hiện đại như Liễu Thiên Kỳ căn bản không biết Đa Mục Quái là con gì!
“Việc này……” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, ba người rõ ràng có chút chột dạ.
Nhìn ba người loạn chuyển tròng mắt, Kiều Thụy cũng lập tức rõ ràng là chuyện như thế nào.
“Nếu nhóm các ngươi tự mình trêu chọc nó, vậy các ngươi tự giải quyết là được, tìm chúng ta làm chi?”
“Cơ duyên và nguy hiểm vốn dĩ chính là cùng tồn tại.” Nhìn ba người, Liễu Thiên Kỳ ý vị thâm trường mà nói.
Trước khi có được một phần cơ duyên, nên đo lường tính toán sẽ gặp phải nguy hiểm trước.
Lúc trước, hắn và Tiểu Thụy vì đại cơ duyên trên Kim Hà sơn, đối kháng Trường Dực Viên không phải cũng vết thương chồng chất sao? Cho nên, dưới bầu trời này căn bản liền không có bữa cơm trưa miễn phí!
“Nói như vậy, các ngươi định không hỗ trợ à?” Một nam tu gầy ốm vẫn luôn không nói gì, lúc này mở miệng.
Nghe vậy, Kiều Thụy nhịn không được trợn trắng mắt.
“Buồn cười ghê, bọn ta lại không quen biết các ngươi, mắc gì phải giúp các ngươi? Hơn nữa, là các ngươi tự mình trêu chọc đến Đa Mục Quái, liên quan gì đến bọn ta?"
Nếu đối phương là người học viện Thánh Đô, có lẽ Kiều Thụy sẽ suy xét một chút xem cần hỗ trợ hay không, nhưng đối phương bất quá là người xa lạ mà thôi, vậy hỗ trợ gì đó, cũng không phải là tất yếu!
“Phùng gia cần mà các ngươi dám không giúp?” Nhìn hai người, nam tu gầy yếu híp híp mắt, trong ngôn ngữ tràn đầy uy hiếp.
“Xì, ai quan tâm ngươi là Phùng gia hay là Lý gia.
Có liên quan gì tới bọn ta đâu?” Kiều Thụy cười lạnh một tiếng, cảm thấy đầu óc đối phương có bệnh.
Phùng gia của ngươi có lợi hại thì cũng là gia tộc của Lam Thủy Quốc, có liên quan gì đến Kim Vũ Quốc?
“Ăn cơm đi!” Liễu Thiên Kỳ lấy cái chén trong tay Kiều Thụy qua, lại cấp múc một chén canh rắn cho y, đưa tới trước mặt y.
Ở hiện đại, từ sau khi xuất hiện cái nghề ăn vạ, giúp người làm niềm vui sớm đã không phải là một loại mỹ đức, mà là một loại ngu xuẩn.
Đồng dạng, ở thế giới tu chân lấy thực lực vi tôn này, cũng là cường giả là vua kẻ thua là giặc, loại chuyện giúp người làm niềm vui này cũng sẽ không có ai làm.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, không để ý tới ba người kia nữa, cúi đầu ăn lên.
Nhìn hai người thế mà cứ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, căn bản không hề để ý tới bọn họ, nam tu gầy ốm đứng ngoài vòng phòng hộ bị chọc tức đến ngứa răng.
"Hai tên khốn kiếp các ngươi, thế mà dám không hỗ trợ, các ngươi……”
“Phùng sư huynh, Đa Mục Quái tới rồi!” Một người vóc dáng cao nói.
Nghe vậy, nam tu gầy ốm nhíu chặt mày, khuôn viên xanh mét, mang theo hai người khác chạy vào chỗ sâu trong Phong Diệp Lâm.
Ba người vừa mới chạy đi không bao lâu, trên mặt đất liền truyền đến từng đợt chấn động.
"Cạch….
Thình Thình…." Tiếng chân yêu thú dẫm trên mặt đất, từ xa đến gần.
Kiều Thụy ngẩng đầu, nhìn gia hỏa cao hơn năm mét, có ba cái đầu, màu da xanh biếc, sau lưng là những đôi mắt to chi chít trên lưng, từng bữa từng bước chạy tới, y nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
"Ba gia hỏa kia chỉ sợ không phải đối thủ của đại gia hỏa này nha?" Kiều Thụy nghiêng đầu, hỏi Liễu Thiên Kỳ.
“Đánh không lại!” Ba tu sĩ đã vết thương chồng chất, mà Đa Mục Quái lại một chút cũng không có tổn thương, có thể tưởng tượng ra được, hai bên thực lực cách xa nhau.
“Thiên Kỳ, huynh nói xem vì sao Đa Mục Quái lại đuổi theo ba người kia?" Đối với điểm này, Kiều Thụy tương đối tò mò.
“Đa Mục Quái thích cất chứa những khối đá để mài giũa mấy con mắt trên lưng nó.
Ba tu sĩ kia nhất định là cầm khối đá gì đó trong động của nó, bằng không Đa Mục Quái cũng sẽ không điên cuồng chạy ra khỏi lãnh địa bắt người như vậy.”
“Cũng phải, cũng chỉ có thể trách ba gia hỏa kia không có bản lĩnh mà còn muốn cướp đoạt đồ của người ta.”
“Được rồi, mặc kệ chuyện của họ, ăn cơm đi!” Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nhìn Kiều Thụy mang vẻ mặt tò mò, nói.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Nửa canh giờ sau, hai người ăn xong bữa cơm trưa này……
Nhìn ái nhân dỡ bỏ vòng phòng hộ, Kiều Thụy chớp chớp mắt.
“Đa Mục Quái và ba tu sĩ nọ hẳn là còn ở trong rừng cây giao chiến nhỉ? Chúng ta có qua nhìn xem không?"
Nhìn Kiều Thụy mang vẻ mặt hướng tới, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nhún vai.
“Đánh nhau có cái gì mà xem?”
“Đánh nhau đương nhiên không có gì để xem.
Bất quá, ta rất tò mò, ba người bọn họ cầm khối đá gì, nói không chừng là bảo bối thì sao!” Nói đến cái này, hai mắt Kiều Thụy tỏa ánh sáng.
Nhìn sáu chữ to "Ta cảm thấy rất hứng thú" như hiện hữu trên đôi mắt chớp lóe chớp lóe của Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ lắc đầu bật cười.
Hắn khều khều cái mũi ái nhân.
"Được rồi, đệ muốn đi, chúng ta đi xem thôi!"
“Hì hì, Thiên Kỳ tốt nhất!” Kiều Thụy giữ chặt tay ái nhân, vẻ mặt vui mừng.
"Đệ đó!" Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nắm chặt bàn tay nhỏ kia, mang theo Kiều Thụy cùng nhau rời đi.
Một canh giờ sau…
Lần theo mùi máu tươi, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rất nhanh đã tìm được Đa Mục Quái và ba tu sĩ nọ.
Giờ phút này, Đa Mục Quái triền đấu với hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, trên lớp da màu xanh biếc đã nhiều thêm vài miệng vết thương, so với một canh giờ trước thì chật vật hơn rất nhiều.
Mà ba tu sĩ Lam Thủy Quốc kia cũng không có tốt đi đâu.
Trúc Cơ trung kỳ kia đã sớm chết mất, thi thể ngã vào một cây phong gần đó.
Còn lại hai Trúc Cơ hậu kỳ, một là người cao to bị Đa Mục Quái cắn đứt một cánh tay, một người khác là nam tu gầy ốm trước đó kêu la dữ nhất, giờ phút này gã cũng đã vết thương khắp người, một vết thương chiều dài nửa cánh tay đang phun máu trên ngực, nhìn máu me và chật vật dị thường.
“Hai vị đạo hữu, cứu mạng, cứu mạng!” nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lại một lần nữa xuất hiện, người có vóc dáng to con lập tức hưng phấn lên.
Một bên hướng tới Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy kêu gọi cầu cứu, một bên ra sức ngăn cản Đa Mục Quái tiến công.
“Các ngươi cầm cái gì ở động phủ Đa Mục Quái?” Nhìn người cao to đang cầu cứu, Liễu Thiên Kỳ mặt không biểu cảm hỏi.
“Này, cái này……” Nói đến việc này, người cao to rụt rụt cổ, nhịn không được nhìn tu sĩ gầy ốm bên cạnh một cái.
“Tinh Diệu thạch, Tinh Diệu thạch cấp bốn.
Chỉ cần các ngươi giúp chúng ta thoát khỏi yêu thú nay, ta sẽ tặng Tinh Diệu thạch cho các ngươi.” Nhìn về hướng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, nam tu gầy ốm kêu lên.
“Tinh Diệu thạch?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy vui mừng mà liên tiếp chớp chớp đôi mắt.
Tinh Diệu thạch cấp bốn, đó không phải là tại liệu thượng thừa luyện chế pháp khí hệ Hỏa cấp bốn ư? Thật đúng là nghĩ đến cái gì thì có cái đó!
"Ném Tinh Diệu thạch lại đây!” Nhìn hai người bị Đa Mục Quái vây công, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng hạ mệnh lệnh.
Tu sĩ gầy ốm kia ban nãy chính là rất cuồng vọng, cũng rất kiêu ngạo, nên Liễu Thiên Kỳ hoàn toàn không tin lời gã nói.
“Ngươi giúp chúng ta đem giải quyết yêu thú xong, ta liền đem Tinh Diệu thạch cho ngươi!” Nam tu gầy ốm liếc mắt nhìn bên này một cái, mắt thấy tình hình sắp duy trì không được nữa, lại hướng tới Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy kêu gọi.
“Không được, ngươi đem Tinh Diệu thạch cho ta trước, nếu không chúng ta sẽ không ra tay!” Nhìn hai người vật lộn với yêu thú, Liễu Thiên Kỳ không chút nào thương hại nói.
"Ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Nếu ta cho ngươi rồi, ngươi còn quản chúng ta chết hay sống sao?” Tu sĩ gầy yếu trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, rít gào ra tiếng.
“Ngươi hiện tại không cho chúng ta cũng không sao.
Đợi chút, các ngươi bị Đa Mục Quái giết rồi, chúng ta lại giết chết Đa Mục Quái, vẫn có thể lấy được Tinh Diệu thạch.
Hơn nữa, như vậy càng dễ dàng hơn một chút!” Nhìn hai người tắm máu chiến đấu hăng hái, Liễu Thiên Kỳ lãnh khốc nói.
Chính là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, kỳ thật hai người kia có cho hay không cũng không sao cả, chỉ cần bọn họ chết, đồ vật sẽ không còn là của bọn họ nữa.
“Ngươi!” Nghe câu trả lời lãnh khốc mà lại tàn nhẫn như vậy, tu sĩ gầy ốm hung hăng nghiến chặt răng.
“Phùng sư huynh, nếu không….
nếu không, chúng ta vẫn nên đem cục đá cho bọn hắn đi?” Vẻ mặt người vóc dáng cao khẩn cầu mà nhìn gã, cố thương lượng với gã.
Hắn là thật sự chống đỡ không được!
Nam nhân gầy ốm cắn chặt răng, lấy ra một khối đá màu đỏ lửa, vứt thẳng về phía bọn Liễu Thiên Kỳ bên này.
Kiều Thụy duỗi tay, vẻ mặt hưng phấn mà tiếp nhận khối đá đối phương ném lại đây.
Nhìn thấy khối đá dừng trong tay Kiều Thụy, Đa Mục Quái quay đầu phẫn nộ mà nhìn về phía Kiều Thụy.
“Hừ!” Liễu Thiên Kỳ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, Kỳ híp híp mắt, uy áp Kim Đan đè ép thẳng đến Đa Mục Quái kia.
Hai con mắt trên đỉnh đầu Đa Mục Quái chớp nháy, sợ hãi mà rụt rụt cổ, nó quay đầu, lạch bạch chạy mất.
Nhìn Đa Mục Quái sử dụng hết bốn chân, chạy còn nhanh hơn thỏ, vụng về mà lại không mất nhanh nhạy, Kiều Thụy cười khẽ ra tiếng.
"Cái con này còn rất tự mình hiểu mình nha!"
“Nửa bước cấp bậc Kim Đan, đã có linh thức!” Nếu là những yêu thú thực lực thấp một chút tất nhiên sẽ không thông minh như vậy, nhưng con yêu thú này thực lực không yếu, nên cảm giác được nguy hiểm liền trực tiếp chuồn mất
“Cũng phải!” Kiều Thụy gật đầu tán đồng.
“Đi thôi!” Nhìn thoáng qua khối đá trong tay ái nhân, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng mà cong cong khóe miệng.
Có khối Tinh Diệu thạch này rồi, sau khi bọn họ rời đi bí cảnh thì có thể đi tìm một vị Luyện Khí Sư cấp bốn, đem Vạn Dương Tán của Tiểu Thụy luyện chế một lần nữa.
“Đứng lại!” vị tu sĩ gầy ốm họ Phùng kia đi tới, ngăn cản đường đi của hai người.
“Còn có việc?” Liễu Thiên Kỳ giương mắt, nhìn về phía đối phương.
“Trả Tinh Diệu thạch lại cho ta?” Đối phương mở miệng, lời lẽ chính đáng mà đòi lại Tinh Diệu thạch.
“Ê, con người ngươi có cần lật lọng như vậy không? Rõ ràng là ngươi nói, chúng ta giúp các ngươi thoát khỏi Đa Mục Quái kia, ngươi liền tặng cục đá cho chúng ta.
Hiện tại, yêu thú kia chạy rồi, thế mà ngươi còn muốn lấy lại?” Nhìn đối phương, Kiều Thụy mang vẻ mặt không thể tin tưởng.
Làm cái gì vậy, đây là qua cầu rút ván sao? Tên khốn đáng giận này!!!
“Đa Mục Quái là tự mình chạy trốn, không quan hệ gì với các ngươi.
Trả Tinh Diệu thạch lại cho ta!” Đối phương đúng lý hợp tình nói, tiếp tục muốn lấy lại khối đá.
“Phùng sư huynh!” người cao to mở miệng, nhẹ gọi một tiếng.
Đa Mục Quái này hung hãn như vậy, hơn nữa đã chiếm thượng phong, không nên vô duyên vô cớ chạy trốn.
Hắn cảm thấy việc này hẳn là do hai vị đạo hữu này làm.
“Trả Tinh Diệu thạch lại cho ta, nếu không, chớ có trách ta không khách khí với các ngươi!” Híp mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, tu sĩ gầy ốm lạnh giọng uy hiếp.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt.
Nhân tính quả nhiên là đáng ghê tởm, có lẽ, hắn nên chờ, chờ hai người chết rồi lại giết Đa Mục Quái.
Vậy thì sẽ không có những phiền phức này.
"Ê, con người ngươi biết xấu hổ hay không? Nếu không phải nhờ bọn ta, ngươi cho rằng Đa Mục Quái sẽ tự mình chạy trốn chắc? Lúc này ngươi muốn Tinh Diệu thạch, rõ là qua cầu rút ván!” Cầm Tinh Diệu thạch trong tay, Kiều Thụy tự nhiên là không có khả năng trả cho đối phương.
“Ngươi dám không trả cho ta?” Dùng bảo kiếm trong tay lạnh lùng chỉ vào Kiều Thụy, sắc mặt tu sĩ gầy ốm phẫn nộ đến vặn vẹo, rất có tư thế nhào lên tới tranh đoạt với Kiều Thụy.
“Hừ!” Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay đó là một quyền đập thẳng về phía đối phương.
Một đạo quyền ảnh màu trắng tản mát ra từng tia bạch quang chói mắt, bay về phía tu sĩ nọ.
“Ầm……” tu sĩ nọ bị đánh trực tiếp bay ngược đi ngoài hơn hai mươi mét, nặng nề mà ngã sấp trên mặt đất
“Phùng sư huynh, Phùng sư huynh……” Người cao to chạy tới, vội vàng qua đi xem xét, phát hiện, nam tu gầy ốm trên mặt đất đã tắt thở!
“Ngươi….
ngươi….” Người cao to quay đầu lại, nhìn Liễu Thiên Kỳ đã muốn đến bên người hắn, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, đầu gối run run một cái, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.
Đôi mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ tràn ngập khủng hoảng khiếp sợ.
Một quyền, một quyền liền giết Phùng sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ, ngay cả gia hỏa Đa Mục Quái nửa bước Kim Đan cũng làm không được, thế mà đối phương có thể làm được.
Chẳng lẽ….
chẳng lẽ đối phương là Kim Đan?
Đúng, nhất định là như vậy, bằng không, Đa Mục Quái cũng sẽ không sợ hãi chạy trốn như thế.
Yêu thú đều là có bản năng theo lợi tránh hại, huống chi yêu thú có thực lực như Đa Mục Quái, tất nhiên sẽ không ngu ngốc.
Buồn cười, hai người sống lớn đầu như bọn họ thế mà thông minh so ra kém một con yêu thú, thế mà đều không nhận thấy được đối phương là nhân vật lợi hại cỡ nào.
“Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, hiện tại để mạng lại đây.
Thứ hai, lấy tâm ma ra thề!" Liễu Thiên Kỳ lành lạnh nhìn đối phương, lạnh giọng mở miệng, đáy mắt tràn đầy sát ý.
Hắn trước nay đã không phải người tốt gì, chuyện giết người diệt khẩu này, đời trước làm sát thủ hắn cũng làm không ít.
“Ta thề.
Ta Trương An, lấy tâm ma thề, ta hôm nay cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe.
Ta không hề gặp qua hai vị tiền bối, ta cũng không thấy được là ai giết Phùng Thanh.
Nếu ta đem chuyện Phùng Thanh bị giết nói ra với Phùng gia thì ta sẽ hình thần đều diệt, hồn phi phách tán.” Người cao to giơ lên ba ngón tay, vội vàng thề.
“Cút!” nhìn thấy một ánh sáng đỏ bay vào giữa chân mày người cao to, lời thề thành lập, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng đuổi người.
"Dạ! Dạ!" người cao to gật đầu, té ngã lộn nhào bò dậy khỏi mặt đất, cũng không quay đầu lại mà chạy trốn.
Nhìn người cao to chật vật chạy trốn, Kiều Thụy buồn cười lắc lắc đầu, cất bước đi qua, rút nhẫn không gian của Phùng Thanh và một vị tu sĩ khác.
Sau đó đặt hai cỗ thi thể trên mặt đất, làm một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rời khỏi chỗ này, lại đi tiếp một đoạn đường về phía trước, thẳng đến khi trời tối mới dựng lều trại nghỉ ngơi.
Kiều Thụy lấy hết đồ đạc trong nhẫn không gian ra, trực tiếp hủy diệt luôn hai cái nhẫn không gian.
“Hê hê, Phùng Thanh này thật đúng là giàu có nha!” nhìn thấy nhẫn không gian Phùng Thanh có năm vạn linh thạch, còn có không ít đan dược, linh bảo, pháp khí, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt.
Tâm nói, y và Thiên Kỳ chính xác cần đan dược nè!
“Chúng ta hiện tại là tu sĩ Kim Đan, đan dược cấp ba đối với chúng ta mà nói tác dụng sẽ kém hơn rất nhiều.
Mà linh bảo và pháp khí cấp ba này kia, chúng ta chỉ sợ cũng không dùng được.” Nhìn nhìn vài thứ kia, Liễu Thiên Kỳ buồn bực phát hiện, trừ linh thạch ra, những đồ vật khác hình như cái gì cũng không dùng được.
“Không sợ, đồ vô dụng có thể cầm đi bán.
Chờ chúng ta rời khỏi bí cảnh thì bán mấy thứ này đi lấy linh thạch là được!"
“Được.” Chuyện này, Liễu Thiên Kỳ không ý kiến!
“Thiên Kỳ, huynh nói xem linh bảo, yêu thú và linh thảo cấp bốn sao lại ít như vậy?" trước đó trên Kim Hà sơn còn tìm được một hai cây linh thảo cấp bốn, nhưng rời khỏi Kim Hà sơn rồi, mấy ngày nay cũng không tìm được linh thảo cấp bốn nữa.
“Ha ha, linh thảo, linh bảo cấp bốn đều là trân quý nhất.
Huống hồ, bí cảnh này trăm năm mở ra một lần, có vài thứ tốt bị tu sĩ đến trước lấy được, sẽ không bao giờ sinh trưởng ra nữa.
Cho nên, số lần bí cảnh mở ra càng nhiều, trân bảo cũng sẽ càng ít!”
"Ừm, cũng phải."
"Đừng tham lam như vậy.
Chúng ta có thể tìm được đại cơ duyên như Kim Vẫn thạch cũng coi như là người thắng lớn nhất trong bí cảnh rồi." Kim Vẫn thạch chính là cơ duyên của nam chính, nữ chính, nữ hai, là cơ duyên tốt nhất của bí cảnh lần này rồi.
Nhắc mới nhớ, đã 25 năm không thấy ba người kia rồi.
Cũng không biết sau khi mất đi phần đại cơ duyên này, nam chính, nữ chính và nữ hai có thể tìm được cơ duyên khác thăng cấp Kim Đan không, hay là vẫn kẹt ở tu vi trước Kim Đan như trước?
“Hì hì hì……” Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy ngượng ngùng mà cười.
Quả nhiên vẫn là y quá tham lam sao?
Nhìn ái nhân dáng điệu thơ ngây tươi cười, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, trộm hôn ngoài miệng đối phương một cái..