Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh

Chương 25: 25: Thi Triều 2






Nói thì dễ nhưng lúc thực hiện lại không biết có thuận lợi như thế không.

Mặc dù Thẩm Lăng cảm thấy kế hoạch mà Tiêu Tử Thiên nói rất hợp lý, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu có chút bất an.
"Đừng lo, sẽ không có gì đâu."
Cố Bắc Thần nhìn Thẩm Lăng lo lắng đến nỗi xoắn góc áo thành một cục, liền vươn tay xoa đầu cậu.

Mạt thế đến, nguồn nước vô cùng khan hiếm, không còn giống như thời bình có thể tắm rửa bất cứ lúc nào, cho nên cảm xúc truyền đến tay anh không phải là mềm mại vốn có, mà là chút khô cứng, nhưng Cố Bắc Thần lại cảm thấy trong lòng an ổn hơn rất nhiều.
Bởi vì mạt thế kéo đến không lâu, đây là đợt thi triều đầu tiên mọi người gặp, cho nên không thể phán đoán chính xác thời gian chúng nó bắt đầu tấn công, chỉ có thể đề phòng từng giờ từng phút.

Mặc dù Thẩm Lăng đáng ra là người không nên lo lắng nhất, bởi vì cậu là tang thi, sẽ không phải chết, nhưng nỗi sợ của cậu lại nằm ở an nguy của mọi người, cho nên so với bất kỳ ai ở đây, Thẩm Lăng là người bất an nhất.
"Nếu....!Nếu không ổn thì mọi người cứ chạy đi nhé, tui sẽ cố gắng tránh thật xa."
Thẩm Lăng nói rất nhiều, gần như là liên tục lặp đi lặp lại rằng mọi người phải cẩn thận, cũng không biết là đang an ủi mọi người hay là đang an ủi chính mình.

Cố Bắc Thần cũng biết hiện tại Thẩm Lăng không ổn, chuyện của Trần Hạo là một bóng ma quá lớn với Thẩm Lăng, nhưng chính cậu phải tự bước qua được bóng ma đó.
"Tiểu Lăng, em có thể làm được, đừng lo."
"Đúng đó Thẩm Lăng, cậu đừng lo lắng nữa."
Trang Vọng mặc dù không biết tại sao Thẩm Lăng lại lo lắng như vậy, nhưng y thấy tình trạng của Thẩm Lăng không được tốt, cho nên liền lên tiếng an ủi.
"Tang thi bên ngoài...."
Tiêu Tử Thiên từ ngoài cửa bước vào, chưa kịp nói hết câu, trên bầu trời phía Bắc đã sáng bừng lên.
"Là pháo sáng! Tang thi vây thành!"
Tiêu tử Thiên mở to mắt, trước khi đến đây Âu Dương Minh Triết đã có nói qua, lúc tang thi vây thành là lúc bọn họ bắn pháo sáng đỏ, cũng có nghĩa là trận chiến bắt đầu.
"Lập tức hành động!"
Cố Bắc Thần cũng nhận ra, chưa đầy một giây khi pháo sáng xuất hiện, anh đã lên tiếng, sau đó không chần chừ chạy về hướng đã an bài.

Mà những người còn lại cũng không ngây người quá lâu, theo kế hoạch di chuyển.

Thẩm Lăng cắn cắn môi, chạy vọt về phía Đông Bắc.

Nơi Thẩm Lăng đến là nơi cách căn cứ không xa không gần, bởi vì ở đây vừa có thể hỗ trợ căn cứ tiêu diệt tang thi, lại vừa giữ một khoảng cách nhất định với căn cứ.

Mệnh lệnh của một tang thi cao cấp hơn có thể duy trì trong đầu tang thi cấp thấp khoảng mười lăm phút với khoảng cách hai bậc, có nghĩa là sau mốc thời gian đó tang thi điều khiển phải dùng một mệnh lệnh mới để duy trì, cấp bậc chênh lệch càng cao thì thời gian duy trì mệnh lệnh càng dài.

Đây là điều mà Thẩm Lăng nhận ra được trong khoảng thời gian trước.

Có điều, đây cũng là điểm bất lợi của tang thi.


Tang thi điều khiển là trật tự của đàn tang thi, cho nên nó nhất định phải duy trì mệnh lệnh, với nhiều tang thi có cấp bậc khác nhau nó phải liên tục ra lệnh, mà mỗi lần như thế mất khoảng gần 1 giây, có nghĩa trong gần 1 giây đó, tang thi điều khiển không có năng lực tấn công đồng dạng không có năng lực phòng thủ.

Có thể thấy con tang thi lần đó ở xưởng, nó bị Thẩm Lăng đánh lén được cũng là vì phải dừng lại điều khiển cậu, cho nên nhất định tang thi điều khiển phải có thứ gì đó bảo vệ trong lúc nó điều khiển tang thi.

Nhưng Thẩm Lăng vẫn chưa nói điều này với Cố Bắc Thần.
Thẩm Lăng hít sâu một hơi, tập trung tinh thần lực cảm nhận xung quanh, trong vòng 15km đổ lại đây có rất nhiều tang thi, hơn nữa.....!có không ít người.

Điều này khiến Thẩm Lăng rất ngạc nhiên.

Cậu cứ tưởng chỉ có hai người Cố Bắc Thần và Tiêu Tử Thiên, nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy, hơn nữa còn có không ít dao động quen thuộc.

Ngay sau đó, một pháo sáng màu xanh xuất hiện trên bầu trời, mà đồng thời Thẩm Lăng cũng ra lệnh cho tang thi trong phạm vi của mình.

Tang thi không biết từ đâu tụ lại, hàng ngàn hàng vạn con như sóng triều dồn dập đi về một hướng.

Chúng rất có trật tự, nhìn từ xa giống như một đàn kiến khổng lồ, khiến cho lòng người lạnh run.

"Pháo đài và súng trường đợt 1 vào vị trí! Tấn công!"
Bạch Thiên Long, người cầm quyền thứ hai của căn cứ Hòa Bình, cầm một cây ACR dẫn đầu nổ phát súng đầu tiên, theo sau đó là hàng trăm tiếng súng cũng phát động công kích, kèm theo đó là từng viên pháo được bắn ra ngoài.

Tầm bắn của súng trường tầm 300m, phụ trách tấn công những tang thi lọt khỏi phạm vi ảnh hưởng của pháo.

Căn cứ được xây theo hình tròn, cổng chính nằm ở hướng 6h, là nơi được xây dựng hoàn thiện nhất, năm tầng gạch và hai tầng dị năng hệ thổ, bởi vì là nơi có thể xem là kiên cố, cho nên pháo không trang bị nhiều, chỉ có hai khỏa.

Tang thi không chỉ tấn công ở duy nhất một phía, gần như tạo thành một vòng tròn lớn hơn bao vây cả căn cứ.

Mã Trạch là chỉ huy ở cổng phụ, là cổng hướng 12h cũng là nơi không hoàn thiện nhất.

Không phải là giao cho hắn nơi khó khăn, mà bởi vì Mã Trạch là quân nhân, hơn nữa có kinh nghiệm thực chiến, dị năng mạnh mẽ, có thể lãnh đạo và hắn cũng đã nhận vị trí này.

Tường thành ở đây chỉ được xây bởi 2 lớp gạch, và một tầng dây leo của dị năng hệ mộc, hơn nữa vẫn còn đang trong thời gian gia cố.

Nhưng cũng bởi vì vậy ở đây có nhiều người chống đỡ hơn, vũ khí cũng được trang bị kiên cố hơn.

Có điều, người sống ở đây đa phần là những người không có thực lực, không có nơi ở cố định, bọn họ chỉ muốn có một nơi xem như an toàn để sống, cho nên lúc sơ tán gần như tốn rất nhiều công sức.


Bọn họ vừa sợ tang thi, vừa sợ đi khỏi đây rồi sẽ mất chỗ mất đồ ăn vật tư, nhất là những người sống sát bên tường thành, thậm chí cho đến hiện tại vẫn có một số người không chịu rời đi.
- --
Phía Thẩm Lăng đến hiện tại mọi chuyện vẫn rất thuận lợi, ngoài việc phải liên tục duy trì mệnh lệnh ra, uy áp không hề tốn sức cho mấy, hơn nữa đa phần đều là tang thi sơ cấp, cậu gần như có thể không cần làm gì trong vòng 20 phút.

Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Lăng dùng dị năng tấn công những tang thi ở gần mình.

Thật ra như vầy cũng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, rắc rối duy nhất là tang thi quá nhiều, cứ như mãi không có điểm cuối, chết một đám lại có một đám khác đến.

Nhưng thong thả không kéo dài được bao lâu, bởi vì Thẩm Lăng nhận ra, tang thi sơ cấp bắt đầu thưa dần, thay vào đó là tang thi cấp một, hơn nữa còn có một bộ phận rất ít đã cấp hai.

Quả nhiên không đơn giản như vậy, hèn gì cậu cứ thấy mọi chuyện quá dễ dàng.

Thẩm Lăng suýt nữa đã quên mất, hiện tại nhiều nhất chính là tang thi cấp một, quan trọng nhất là có không ít tang thi có dị năng.

Có thể tang thi bình thường sẽ dễ tiêu diệt, chỉ là tốc độ chúng tăng dần theo cấp bậc, nhưng tang thi dị năng thì khác, chúng vừa có tốc độ vừa có dị năng, nếu không cẩn thận có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Thẩm Lăng nhíu mày, có chút lo lắng cho đám Cố Bắc Thần.
Đột nhiên, Thẩm Lăng nghe được vài bước chân hỗn loạn đang đi về phía cậu.

Trong mấy giây đầu cậu còn cho rằng đó là nhóm người của Cố Bắc Thần, nhưng lập tức bác bỏ, bởi vì bọn họ sẽ không đột nhiên xông đến chỗ cậu như vậy.

Thẩm Lăng còn đang thắc mắc đó là ai, rất nhanh cậu đã nghe thấy tiếng nói hỗn loạn.
"Con mẹ nó, tang thi quá nhiều rồi, chúng ta sẽ chết mất....!sẽ chết mất."
"Cậu có thể đừng la lối nữa không?"
"Sao tôi lại không thể la? Chúng ta sắp chết chắc rồi...!tang thi nhiều như thế...."
"Có im đi không, chúng ta đã thoát rồi, không chết được..."
Tiếng nói cách Thẩm Lăng càng ngày càng gần, có vẻ là một đội ngũ người sống sót đang trên đường đến căn cứ, nhưng không có tiếng động cơ xe, vậy bọn họ đang đi bộ.

Thẩm Lăng nhíu mày, không muốn để bọn họ thấy mình, cho nên vội vàng trốn vào một góc.

Chưa đầy một phút sau, đám người đó đã đến chỗ Thẩm Lăng đứng khi nãy, bọn họ tổng cộng chỉ có bốn người, ba nam một nữ.
"Lộ Lộ, em có mệt không? Anh còn một ít bánh, em ăn cho đỡ đói."
Một thiếu niên trong đó lấy từ trong túi áo ra nửa ổ bánh mì, run rẩy đưa cho cô gái, ánh mắt thiếu niên hiện lên vẻ thèm thuồng, nhưng vẫn cắn răng đưa cho cô gái kia.


Cô gái nhìn bánh mì bị cát bụi dính đầy, hơn nữa còn cứng như đá, ghét bỏ bỉu môi, không hề đưa tay ra lấy, có điều gương mặt lại lộ ra biểu cảm cảm kích.
"Cảm ơn anh Minh, nhưng lúc nãy em đã ăn một ít rồi, anh vẫn chưa ăn gì, anh ăn đi đừng lo cho em, nếu đói em có thể uống nước cầm bụng."
Hiển nhiên thiếu niên kia rất cảm kích cô gái, ánh mắt rưng rưng, sau đó cẩn thận bẻ một góc nhỏ trên nửa ổ bánh mì nhét vội vào miệng.

Hai người còn lại thấy vậy vội giật lấy phần còn dư, chia nhau mỗi người một nửa, cũng mặc kệ thiếu niên kia ngăn cản.
Thẩm Lăng không hiểu tại sao bọn họ lại có thể ung dung nói chuyện như vậy, không sợ sẽ kéo tang thi đến hay sao? Rõ ràng lúc nãy vẫn luôn sợ hãi nói chết chắc rồi.
Không đợi Thẩm Lăng nghĩ ngợi bao lâu, thiếu niên khi nãy đột nhiên nhìn về phía cậu, trong miệng còn hô lên.
"Ở đó có thứ gì đó!"
Ba người còn lại vừa nghe cậu ta nói lập tức cảnh giác lùi lại, chăm chăm nhìn về phía Thẩm Lăng.

Có điều cậu cũng không rảnh đâu mà quan tâm đến họ, mặc dù rất ngạc nhiên khi bị thiếu niên đó nhận ra, nhưng cậu phải dừng lại duy trì mệnh lệnh.

Vừa kết thúc đã nghe cậu ta tiếp tục hô.
"Không phải là người đâu! Là tang thi! Tang thi!"
Thẩm Lăng càng bất ngờ, có điều cậu không thể rời khỏi nơi đây quá xa, đây là khoảng cách đã lên kế hoạch sẵn, cho nên Thẩm Lăng chỉ đành nhíu mày, dùng tốc độ di chuyển đến chỗ không xa lắm.
Khi nhận ra Thẩm Lăng đã không còn ở đó nữa, thiếu niên lập tức run rẩy nói với ba người kia.

Cũng không lạ khi thiếu niên nọ có thể nhận ra vị trí của Thẩm Lăng, thậm chí là khẳng định cậu không phải người, bởi vì dị năng của thiếu niên gọi là cảm nhận.

Mạt thế có rất nhiều dị năng kì lạ xuất hiện, mà thiếu niên là một trong số đó, dị năng của cậu ta có thể cảm nhận được những thứ có hình người, đúng, chỉ cần mang hình dạng giống con người sẽ xuất hiện trong đầu của cậu ta, hơn nữa còn phân biệt được nguồn nhiệt, mà chỉ có con người mang thiệt độ, còn tang thi thì không.

Cho nên cậu ta rất nhanh đã phát hiện Thẩm Lăng không phải là người.
"Nè, cậu chắc nó đã đi rồi chứ? Xung quanh đây còn tang thi không?"
Một trong hai người giật miếng bánh mì khi nãy sợ hãi lên tiếng, nhờ có dị năng của thiếu niên nọ bọn họ mới có gan đi như thế này.

Có điều, trong lúc bốn người còn đang loay hoay ở đây, lại không nhận ra xung quanh mình gần như bị bao vây bởi tang thi.
Thẩm Lăng bắt đầu nhận ra tình hình không ổn, bởi vì đàn tang thi đã bắt đầu xuất hiện không ít tang thi cấp hai.

Quan trọng hơn là, uy áp của cậu đột nhiên đụng phải một tầng lá chắn, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng Thẩm Lăng vẫn nhận ra.

Đây là lá chắn tinh thần! Cho dù Thẩm Lăng có thử thăm dò về hướng đó một lần nữa, nhưng lá chắn đó vẫn không xuất hiện, cứ như đã nhận ra cậu cho nên không ra mặt.

Nhưng Thẩm Lăng không có nhiều tinh lực điều tra, bởi vì cậu phải di chuyển.

Theo như kế hoạch, bọn họ không chỉ tấn công ở một chỗ, mà phải đi vòng quanh căn cứ, mục tiêu là tìm ra nơi tang thi chỉ huy đang ở.

Thẩm Lăng vừa di chuyển vừa suy nghĩ về lá chắn khi nãy, có khi nào là tang thi chỉ huy hay không.
- --
Căn cứ Hòa Bình vốn dĩ đang chống trụ rất tốt, đột nhiên không biết đàn tang thi bị làm sao, đồng loạt lùi lại, sau đó ào ào mặc kệ cổng chính và hai bên tường thành, đổ dồn về phía cổng sau căn cứ.

Bạch Thiên Long nhận ra tình hình không ổn, gần như gào lên.
"Đội dị năng thứ 2 mau chóng di chuyển đến cổng sau!"

Vốn dĩ có một số người đang nghĩ tang thi đã rút lui, chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của chỉ huy, ngây người một lúc mới lục đục nghe mệnh lệnh.
"Cậu ở lại duy trì!"
Bạch Thiên Long liếc nhìn phó chỉ huy bên cạnh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vụt về phía cổng sau.

Đồng thời trên bầu trời đêm cũng bừng lên pháo sáng màu đỏ lần hai.
Mã Trạch rất nhanh đã nhận ra vấn đề, mày nhíu càng ngày càng chặt, nhưng hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ, vội vã chỉ huy tấn công.

Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là căn cứ cố gắng chống đỡ tang thi, đây là điều quan trọng nhất, cho nên mọi người vẫn luôn dùng hết sức lực tấn công, còn một bộ phận dị năng giả được Âu Dương Minh Triết cử ra cùng với Cố Bức Thần truy tìm vị trí tang thi chỉ huy, giết được nó thì đàn tang thi sẽ như rắn mất đầu.

Đặc biệt nếu tìm được Thẩm Lăng thì tốt, còn không bọn họ phải vừa giết vừa truy tìm.

Trong đội ngũ Cố Bắc Thần mang theo có một dị năng không gian biến dị, dị năng của người đó không dùng để đựng vật tư, mà là để chứa người, trong phạm vi đó tang thi không thể nhận ra bọn họ.

Cho nên nếu không có sự giúp đỡ của Thẩm Lăng, dị năng giả đó sẽ giúp bọn họ cầm cự một khoảng thời gian.

Chỉ huy đàn tang thi có 2 trường hợp, một nó sẽ ở vị trí trung tâm, xen lẫn giữa đàn tang thi để ngụy trang nhưng nếu như thế nó sẽ không di chuyển tránh đi vào vùng tấn công của căn cứ.

Hai nó sẽ ở nơi khó tìm thấy, ví dụ như vừa có thể điều khiển tang thi vừa tránh được tầm mắt của người khác, có nghĩa là ở đầu bên kia của đàn tang thi.

Bọn họ không thể ngang nhiên xông vào giữa đàn tang thi để tìm nó, cho nên chỉ có thể tìm kiếm ở trường hợp thứ hai.

Xui xẻo nhất vị trí này sai, vậy bọn họ phải mạo hiểm đến giết nó, hoặc phải diệt toàn bộ tang thi.

Đương nhiên đây là kết quả không mong muốn nhất.
Mã Trạch không biết Cố Bắc Thần đã tìm được vị trí tang thi đầu đàn chưa, nhưng ở chỗ của hắn đang dần mất không chế.

Không biết là ai đã hô lên tang thi đang kéo hết đến đây, khiến cho mọi người ở cổng phụ hoảng loạn, giẫm đạp nhau muốn chạy về hướng ngược lại, mặc kệ nhắc nhở của bọn họ.

Có điều bọn họ không thể dừng tấn công.

Vốn dĩ tình hình đã quá loạn, đa số mọi người phải lên tường thành trên cao để tấn công, một bộ phận giữ thằng bằng cho cầu thang và các pháo đài.

Nhưng không biết đám người dân đang nghĩ gì, bọn họ hoảng loạn chạy trốn, cũng không quan tâm đến những dị năng giả, những quân nhân đang liều mạng bảo vệ bọn họ, tông thẳng vào cầu thang leo lên.

Lần một lần hai còn có thể khống chế, rất nhiều lần sau, cầu thang chệch hướng, sau đó nghiêng sang một bên, vài người đang ở trên ngã xuống đất không rõ tình trạng.

Cầu thang rất cao, ngã xuống liền chạm phải tháp chống pháo làm bằng gỗ khiến nó có chút lung lay.

Sau đó vì sự việc quá hỗn loạn, đội dị năng giả được cử đến hỗ trợ cũng bị người dân hoảng sợ cản trở, không cách nào đến đó.
Cứ như thế, không biết từ đâu, rầm một tiếng thật lớn, khiến tất cả mọi người phải ngoảnh lại nhìn..