Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả

Chương 4: 4: Dị Năng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Cacao
Ngày 20 tháng 8 năm 2022, thế giới nhật thực.
Ngoài cửa sổ là một mảnh hắc ám dày đặc, đưa tay không thấy năm ngón.

Gay go hơn chính là, bị cúp điện, mạng internet, TV đều không thu được tín hiệu, mọi người đợi ở trong nhà, như là ngồi trên biệt đảo giữa đại dương, rõ ràng là nơi quen thuộc nhất, lại không mang đến chút cảm giác an toàn nào.
"Em cảm thấy, nhất định là năm nay nhiều 2 quá, mới có thể đồng thời xui xẻo..." Thẩm Hạo nằm trên giường, miệng còn không ngừng nói.
"Bớt nói hai câu đi, dưỡng bệnh cho tốt."
Thẩm Mộc sờ nhiệt độ trán hắn, lại đổi một cái khăn ướt.
Trong thời điểm mấu chốt này, Thẩm Hạo ngày thường nhảy nhót lung tung lại đột ngột phát sốt, làm Thẩm Mộc, Lý Hòa Quang vô cùng luống cuống tay chân.
Nước không bị cắt, nhưng ba người đều không dùng, chỉ sợ có nước mưa lẫn vào trong hệ thống cung cấp nước.

Cũng may Thẩm Mộc chuẩn bị đầy đủ, trước lúc nhật thực, anh đun một bình nước sôi rốt cuộc có đất dụng võ, hơn nữa trong nhà dùng bình gas, cho dù bị cúp điện cũng có thể cho thùng nước lên đun.
Về phần tại sao lại có một thùng nước lớn...!Ở một số phương diện mười phần keo kiệt Thẩm ba ba phát hiện, nếu dòng nước nhỏ tới một mức độ nhất định thì đồng hồ nước sẽ không chuyển, vì vậy trong phòng vệ sinh quanh năm đều có một cái thùng hứng nước —— liếc mắt về phía Lý Hòa Quang đang mang ánh mắt sùng bái còn có kinh hỉ cảm thán, Thẩm Mộc quyết định không nên nói ra chân tướng này thì hơn.
Điện thoại di động còn pin có thể thay thế đồng hồ và đèn pin cầm tay, không biết bóng tối như này còn kéo dài bao lâu, điện thoại của ba người thì hai cái đã tắt nguồn, một cái giữ lại dùng.
Không giống một số gia đình hoàn toàn chìm trong bóng tối, bọn họ có nến.
Ánh sáng chập chờn, mang đến từng tia từng tia an ủi, con người vốn luôn cần ánh sáng.
Bên trong tiểu khu, mấy hộ gia đình có quan hệ tốt tụ tập an ủi lẫn nhau, không phải là không có người đến gọi Thẩm Mộc Thẩm Hạo, lúc người đến phát hiện ngoài cửa có con tang thi không động đậy còn rất kinh hỉ, nhưng ngay sau đó biết Thẩm Hạo phát sốt, thái độ liền xoay 180 độ, nói bên chỗ mình đều là người già yếu bệnh tật, không tiện liên lụy bọn họ.
Vô cùng hiện thực.
"Anh" Thẩm Hạo kéo tay Thẩm Mộc: "Em sẽ biến thành tang thi sao?"
"Không biết." Giọng Thẩm Mộc vẫn bình tĩnh như thường ngày: "Em cũng không dính mưa, hơn phân nửa là bị điều hòa thổi cho cảm lạnh."
Một trận trầm mặc khó đỡ.
Giọng Thẩm Hạo nghe suy yếu cực kỳ: "Anh, nếu em biến thành tang thi, anh nhất định phải thủ tiêu em, đấy không phải là giết người, lúc em biến thành tang thi thì đã là người chết, anh chỉ là giúp em nhắm mắt thôi."
"Đừng suy nghĩ nhiều."
"Em không có! Lý ca, anh nhớ phải hỗ trợ, vạn nhất anh của em không xuống tay được, liền nhờ vào anh." Thẩm Hạo khịt khịt mũi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Anh, em sợ..."
Trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài.
"Anh sẽ trông chừng em."

"Đừng, như vậy rất dễ bị cắn."
"Lẽ nào để em một mình nghĩ bậy nghĩ bạ? Yên tâm đi, trong tay anh chính là dao bổ dưa hấu đấy."
"..."
Tâm tình rất phức tạp.
Cảm tạ thuộc tính trạch ban tặng, lương thực trong nhà nhiều đến mức có điểm thái quá, bánh trứng, ngũ cốc, thịt bò khô,...!không thiếu gì cả, Thẩm Mộc còn dùng bếp gas nấu một nồi cháo, dành riêng cho người bệnh nào đó ăn.

Anh an bài tất cả đâu vào đấy.
Lý Hòa Quang cảm thấy chính mình có chút dư thừa, ngoại trừ cọ ăn cọ uống thì chưa làm được chuyện gì khác, vì vậy xung phong nhận việc gác đêm.
Cửa đã đóng chặt, không có con tang thi nào có thể vô thanh vô tức tiến vào, gác đêm của Lý Hòa Quang, chỉ là phòng ngừa Thẩm Hạo bị thi biến thôi.

Ba người đều biết điểm này, nhưng cũng bất đắc dĩ không có biện pháp nào tốt hơn.
Kim đồng hồ chỉ tới số 12, Thẩm Mộc đang ngủ.
Lý Hòa Quang xoa xoa mặt, ép chính mình lên tinh thần.

Lúc còn ở bộ đội, sinh hoạt như này chỉ là chuyện nhỏ, sau khi xuất ngũ liền ít rèn luyện, thể lực cũng thụt lùi.

Hắn đưa tay sờ sờ bụng nhỏ, vẫn tốt, chưa có mỡ bụng.

Nến phải dùng tiết kiệm, cũng không có ánh trăng, Lý Hòa Quang ngồi bên giường, cũng không biết phải lấy gì giết thời gian.
Cha mẹ hắn mất sớm, anh chị em có một đống, quan hệ không xa không gần, giao tình cũng chỉ đến mức gặp mặt thì chào hỏi, không có gì tốt đáng giá lưu luyến, trái lại, muốn nói đến thì huấn luyện viên cùng đồng đội trong quân bộ còn thân cận hơn chút.
Mà Thẩm Mộc và Thẩm Hạo, là người nhà huấn luyện viên.
Trong bóng tối, Lý Hòa Quang lấy tay sờ trán Thẩm Hạo, thay khăn ướt cho hắn.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Mộc tự nhiên tỉnh.
Ánh mắt anh mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Sao lại không nằm mơ chứ..."
Cái câu "một đêm vô mộng" này đúng là chỉ giấc ngủ chất lượng tốt, mười chín năm qua lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ này, nhưng Thẩm Mộc lại có chút kinh hoảng.
Anh miễn cưỡng cười: "Lý ca, anh đi ngủ đi, ta tỉnh là được rồi."
Trong lòng Thẩm Mộc cực kỳ không bình tĩnh, nhìn cảnh sắc hắc ám bên ngoài cửa sổ lộ ra một loại kiêng kỵ: Rất rõ ràng, đã có chuyện dị thường gì đó xảy ra, đồng thời còn ảnh hưởng đến giấc mơ của anh.


Thiếu niên kia đột nhiên lớn lên, chẳng lẽ là vì cũng cảm ứng được hiện thực sắp xảy ra kịch biến*?
* Biến đổi nhanh, gấp
Trong bóng tối vang lên tiếng thét thảm thiết cùng âm thanh nhanh nuốt khiến người nghe đổ mồ hôi lạnh, Thẩm Mộc run run tay chạm vào Hoa Sen Đá.
Hoa Sen Đá truyền đến cảm xúc mừng rỡ và ỷ lại, kiên trì báo cáo tình huống sinh trưởng của bản thân, biểu thị ánh sáng có hơi ít.

Thẩm Mộc bật cười, đột nhiên cảm thấy làm một cái cây cũng khá là hạnh phúc.
Nhật thực kéo dài ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư, phía Đông lộ ra một vệt sáng, cùng với tiếng hoan hô rung trời.
Ánh sáng đến rồi, kèm theo rất nhiều biến đổi.
Từ bệ cửa sổ nhìn xuống, đám tang thi loạng choà loạng choạng đi lại trong hoa viên, chúng nó dùng vẻ mặt khát vọng nhìn lên phía trên, sau đó vọt vào hành lang.
Mạng internet và TV đều không khôi phục, điện thoại di động cũng không có tín hiệu, Thẩm Mộc chỉ có thể khẩn cầu cha mẹ mạnh khỏe, sau đó dùng bếp gas nấu cơm đun nước.
Trong nháy mắt nhìn thấy cơm nước nóng hổi, Thẩm Hạo chảy xuống dòng lệ nóng.
Thẩm Mộc có chút cạn lời: "Có nhất thiết phải khoa trương vậy không?" Anh vừa nói, vừa muốn đỡ em trai ngồi dậy, lại bị đẩy ra.
Thẩm Hạo thề sắt son: "Đã khỏi rồi, em có thể làm được, chờ em một chút."
Đây không phải là trung nhị, là thân thể nói cho hắn biết hắn có thể.
Dưới sự chi phối của loại cảm giác kỳ dị này, Thẩm Hạo vận hết khí lực vào tay, nắm chặt nắm đấm, thở ra một tiếng, mạnh mẽ ngồi dậy —— nằm liền ba ngày vẫn là có ảnh hưởng, động tác quá mạnh, chúi đầu ngã chổng vó.
Không ai cười nhạo hắn.
Thẩm Mộc, Lý Hòa Quang trợn to mắt, nhìn vũng nước trên sàn nhà.
Bọn họ thấy rất rõ ràng, nước này bắn ra từ trong tay Thẩm Hạo.
Dị năng?
Ba người anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, trên mặt đều kinh hỉ giống nhau.
"Ài." Đo thân nhiệt xong, Thẩm Hạo ảo não thu dọn đồ đạc.

Hắn vốn tưởng rằng thức tỉnh dị năng xong, liền thu tiểu đệ tán mỹ nhân, đi tới đỉnh cao nhân sinh, kết quả trước mắt dị năng này chỉ có thể làm súng bắn nước, ngoại trừ cung cấp nước cho đoàn, căn bản chẳng có tác dụng gì khác.
Biết rõ niệu tính* của em trai, Thẩm Mộc biểu thị không không có gì để nói.


* Một từ phương ngữ Đông Bắc, mô tả một người có tính cách tươi sáng, tính cách và tính khí nóng nảy, đôi khi nó có thể được mở rộng để có nghĩa là "quyền lực", và nó thường được sử dụng với giọng điệu vui tươi.

"Thế đã là tốt rồi." Lý Hòa Quang vỗ vỗ vai Thẩm Hạo: "Ít nhất chúng ta không cần sầu vì nước nữa, người khác muốn cũng không được ấy chứ!"
"Ồ."
Thẩm Hạo kéo ra một nụ cười, vẫn cứ rầu rĩ không vui.
Không nhìn nổi bộ đáng chán chường này của em trai, Thẩm Mộc gõ gõ đầu hắn: "Em nói xem, dị năng có thể thăng cấp hay không?"
Thẩm Hạo sáng mắt lên: "Anh, em yêu anh!"
"Lời tỏ tình này, anh nhận." Thẩm Mộc đem Hoa Sen Đá ra trước mặt hắn, vẫy một cái: "Đến, tưới nước cho Niếp Niếp đi."
"...!Thứ đồ chơi này từ lúc nào có tên rồi?"
"Mới vừa."
"Nó còn là mẹ?"*
* Niếp Niếp là tên gọi cho trẻ con mà sen đá có thể đẻ cây con từ lá nên nó có thể làm mẹ.

Mk nghĩ thế
"Phí lời, sao nói nhiều vậy, tưới nước."
Vì cái lông gì ta lại cảm thấy anh trai đối tốt với Hoa Sen Đá hơn với ta? Nhất định là ảo giác.

Thẩm Hạo nước mắt lưng tròng tưới nước cho Sen Đá, còn bị chê tưới quá nhiều, cả người đều không tốt.
Sau khi ăn hết đám đồ ăn còn chưa bị hỏng trong tủ lạnh, Lý Hòa Quang quyết định mang theo hai anh em rời đi.
Hắn suy luận rất đầy đủ: "Hai đưa xem tang thi bên ngoài, có phải là linh hoạt hơn nhiều không?" Vẻ mặt bảo an trẻ tuổi rất nghiêm túc: "Bọn nó đang tiến hóa." Ánh mắt hướng tới một con tang thi chân dài đang nhảy nhảy, trực tiếp nhảy vào ban công lầu một —— việc này vào mấy ngày trước là không thể nào.
"Là nhật thực!" Thẩm Hạo bật thốt lên: "Không chỉ có nhân loại, tang thi cũng đạt được chỗ tốt!"
Lý Hòa Quang thở dài: "Trời mới biết bọn nó sẽ tiến hóa tới trình độ nào, chúng ta vẫn là đi sớm chút, như tình tình bây giờ anh còn có thể ứng phó được."
Ba người đeo túi lớn túi nhỏ đi trên hành lang, Lý Hòa Quang mặc áo lông vũ đi đầu tiên, da thịt lộ ra đều bị quần áo dày dặn che kín, cho dù rất nóng, nhưng so với mạng, hiển nhiên cái sau vẫn quan trọng hơn.

Lúc nhật thực vừa mới bắt đầu, người tới gọi anh em nhà họ Thẩm và bọn họ trao đổi một ít thông tin, ví dụ như bị tang thi cắn hoặc là cào xác thực sẽ bị lây nhiễm, biến thành tang thi.
Tang thi trong hành lang rất nhiều, có lẽ là ngửi thấy được mùi của con người, bọn nó đa số đều đang phí công dùng thân thể tông cửa, mặc dù coi như không có nguy hại gì, nhưng cảm giác khủng bố như nguy hiểm bên ngoài gần trong gang tấc vậy, cũng làm người bên trong áp lực rất lớn.
Thẩm Hạo không khỏi nhìn Thẩm Mộc một cái.
Có mấy người có thể bảo trì bình tĩnh giống anh hắn khi gặp phải tình huống như thế?
Hắn ưỡn ngực, thấy có chút tự hào.
Ngửi thấy được mùi con người tươi mới, tang thi đang tông cửa dứt khoát bỏ qua mỹ thực đã thèm nhỏ dãi từ lâu, xông tới chỗ bọn họ, bị Lý Hòa Quang dùng gậy tonfa đập chết từng con một.
Thời điểm giết chết tang thi ở lầu hai, cửa mở.

Ở căn hộ này là một đôi vợ chồng già, nhân duyên rất tốt, ba ngày nhật thực kia, rất nhiều người người cùng tầng chính là tụ tập ở đây, cho tới bây giờ, có mấy người vẫn chưa đi.
Phía sau cửa lộ ra gương mặt tóc trắng xoá: "Tiểu Hạo?"
"Cháu chào bà Trần!"
"Chào cháu, Tiểu Hạo." Trần nãi nãi cười đến khó nhìn: "Nghe nói cháu phát sốt?"
Con ngươi Thẩm Hạo hơi chuyển: "Phải ạ, đã hạ sốt rồi!" Hắn không chủ động nói ra chuyện dị năng.
Mặt mũi bà Trần biến sắc, trở nên tái nhợt vô cùng, bà thấp giọng lầm bầm gì đó, thân thể lảo đà lảo đảo, đột nhiên mạnh mẽ quay người, dùng động tác linh hoạt không phù hợp với tuổi tác chạy về đại sảnh, nhào tới một đôi nam nữ trẻ tuổi!
"Tên giết người! Tên giết người! Trả mạng cho bạn già của ta!"
"Bà nội người bình tĩnh đã!"
"Lão thái bà, bà làm cái gì?"
Không ai quan tâm cửa chống trộm đang kẽo kẹt qua lại, nhẹ nhàng mang lên rồi.*
* thề ko bt nghĩa câu nay
"Xem ra là ông Trần phát sốt, bọn họ cho rằng ông nhất định sẽ biến thành tang thi, giết ông ấy." Thẩm Mộc nhẹ thở dài: "Đi thôi."
Xuống lầu dưới, Thẩm Hạo quay đầu liếc mắt nhìn nhà mình.
Trên ban công, còn có một thứ màu sắc sặc sỡ đang đón gió bay phấp phới.
Hắn phất phất tay về hướng kia.
Ta lặng lẽ ra đi, cũng như ta từng lặng lẽ đến, ta vẫy vẫy cánh tay áo, không mang theo một cái quần cộc.*
* Chế từ đoạn cuối bài thơ "Tạm biệt Khang Kiều" của tác giả Từ Chí Ma
Gốc ( theo bản dịch của Ngọc Ánh)
Tôi lặng lẽ ra đi
Cũng như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy vẫy cánh tay áo
Không mang theo một áng mây trời.

Nội dung nói về chuyện từ biệt, không mang theo đám mây, bởi vì nơi này không chỉ thuộc về mình, những thứ đẹp đẽ không thể phá hủy, và thật sự không thể lấy đi.
Edit: các bạn tự lắp vào cảm xúc của bạn Hạo nghen.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả:
Vì để viết ra được không khí khủng bố, lại chạy đi xem "beauty water", kết quả thấy cũng khá manh đó, có phải là ta biến thái rồi không_(:з」∠)_
.