Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả

Chương 2: 2: Giấc Mộng





Edit: Cacao
Đúng, một lần nữa.

Đối với Thẩm Mộc mà nói, giấc mộng này xuất hiện nhiều lần đến nỗi chỉ đứng sau chương trình bản tin thời sự, ngoại trừ ít lần mất ngủ ban đêm thì ngày nào cũng mơ thấy.

Lúc mới bắt đầu, Thẩm Mộc còn tràn đầy hứng thú mà cosplay Conan suy luận một phen, nhưng mà chuyện trong mộng như vậy có thể nghĩ viển vông cũng chỉ là suy nghĩ viển vông, căn bản chẳng phân tích ra cái gì.

Cố gắng tiếp thu ý kiến quần chúng, tra cứu sách vở chuyên ngành đều chẳng có tác dụng, nhiều năm như vậy, anh đã quen.

Thẩm Mộc mở mắt ra, tầm mắt anh đối diện một cái xà nhà, trắng vàng rực rỡ.

Màu vàng làm nền, những đường nét màu trắng uốn lượn tạo thành hoa văn mỹ lệ, bất kể là xem bao nhiêu lần, đều làm cho người ta thán phục tài nghệ tinh xảo, mơ hồ có cảm giác đạt tới đỉnh cao, càng khiến người ta thán phục chính là, cho dù loại hoa văn điêu khắc này tương tự với truyền thuyết thần minh, tổng thể vẫn tràn đầy khí chất nhà giàu mới nổi như cũ.

Về phần tại sao lại đối diện xà nhà?
À, ở trong mơ, toàn thân Thẩm Mộc nhẹ như lông hồng, cực kỳ giống một loại sinh vật có nick name a phiêu*.

* Con ma đó????
A Phiêu Mộc chậm rãi hạ xuống mặt đất, cảnh tượng chung quanh cũng đập vào mi mắt: Giường trắng như dùng cả một khối ngọc điêu khắc thành, càng nên đặt trong viện bảo tàng chứ không phải để lấy ra sử dụng; chăn đệm màn cùng một phong cách với xà nhà, kim bạch đan xen, đồ vật trong phòng cũng không thoát khỏi hai loại màu sắc này, hào hoa phú quý có thừa, tao nhã không đủ, bất luận là xem bao nhiêu lần, đều cay mắt giống lần đầu.

Là Thẩm Mộc thì anh tuyệt đối không ở trong một căn nhà như này, cho anh một căn nhà như vậy, đầu tiên anh sẽ bán hết đám đồ đáng giá đi rồi lại mua một đám gia cụ mới để vào.

—— mà chủ nhân của căn nhà này, đã quen rồi.

Đó là một thiếu niên.

Thiếu niên đi chân đất đến bên bệ cửa sổ, đẩy cửa sổ mở ra, trong miệng thốt ra một chuỗi lời nói không rõ hàm xúc, đó không phải là ngôn ngữ tồn tại trên địa cầu, uyển chuyển mà tao nhã, âm cuối mang theo than thở kéo dài, như bài hát bên trong Thánh đường, lại như tiếng mẹ nhẹ nhàng dặn dò, làm người không nhịn được sinh ra kính ngưỡng và thân cận.

Người trong mộng gọi đó là thần ngữ, là ngôn ngữ chỉ có thần mới biết dùng, từ lúc sinh ra đã mang theo.

Trong thanh âm Thần ngữ, một cái cây nhanh chóng cao lên, phảng phất như trong phút chốc đã hoàn thành mấy năm sinh trưởng, trở nên cao to linh hoạt, nó đem cành, lá quấn quanh thành các loại hoa hình dáng phức tạp, gom lại thành một bó, chỉnh tề đưa tới trước mắt thiếu niên, giữa động tác không chứa một chút lơ là.

Thẩm Mộc ngáp một cái.

Không giống như phim truyền hình, giấc mộng của anh là một bộ phim chiếu đi chiếu lại, đến bây giờ, anh đã đọc làu làu vài đoạn nội dung trong mộng, cái thứ cảm giác gọi là mới mẻ, sớm đã không biết ném vào trong cục mụn nào rồi.


Thế nhưng cũng phải nói tới, đây là chuyện xưa về một vị thần được tạo ra bởi con người.

Chuyện xưa phát sinh trong thần điện không biết tên ở một thế giới không biết tên, không sai, phòng ngủ này chính là một phần của thần điện.

Mà người gọi là thần, chính là thiếu niên trước mắt này.

—— thiếu niên giống Thẩm Mộc y như đúc.

Bởi ở trong mơ Thẩm Mộc không thể ra khỏi Thần điện, anh cũng không biết thiếu niên là từ nơi nào đến, chỉ biết là mới bắt đầu giấc mộng, đã là cảnh thần quan ôm một bé con vẫn còn bi bô tập nói tiến vào, đông đảo thần quan đều lộ ra nụ cười ôn hòa mà vui mừng, phảng phất đây chính là cứu thế chủ.

Sau đó, bọn họ bắt đầu giáo dục bé con.

Bé con chậm rãi lớn lên, sau khi A Phiêu Mộc thám hiểm thần điện xong không có việc gì làm cũng sẽ đi chọc chọc gò má của cậu, trêu đến khi cậu khóc lớn, lại bị nữ tu sĩ ôn hòa ôm vào trong lồng ngực an ủi.

Thẩm Mộc rất yêu thích nhóc con này, bởi vì chỉ có cậu có thể cảm giác được sự tồn tại của anh.

Không biết có phải là tiểu hài tử thật sự có một loại ma thuật nào đó hay không, theo tuổi tác trưởng thành, bé con biến thành tiểu nam hài, tiểu nam hài biến thành thiếu niên, tương ứng, cảm ứng của cậu với A Phiêu Mộc càng ngày càng yếu, sau mười một tuổi, thì hoàn toàn không phát hiện được tung tích của người nào đó nữa.

Mà Thẩm Mộc lại càng yêu thích ở cùng cậu.

Bởi vì người nào đó đi loạn vào đây phát hiện, thiếu niên này càng lớn càng giống chính mình!
Chẳng lẽ là giống nòi của ta?
Lúc lần đầu tiên phát hiện sự thực này, Thẩm Mộc ngổn ngang trong gió, sau khi bị suy đoán của chính mình đánh đến kinh ngạc, lại cảm thấy khá có đạo lý.

—— A, Thẩm Hạo thoát tuyến như vậy hắn là có quan hệ với anh trai hắn.

Thẩm Mộc miễn cưỡng bình tĩnh, bắt đầu não bổ nội dung phim bị thiếu hụt, ví dụ như anh cặn bã một em gái nào đó sau đó mất trí nhớ, vứt bỏ thê tử gì gì đó —— mộng cảnh không ngừng tuần hoàn khiến người ta có đầy đủ thời gian, mà theo số lượng tiểu thuyết càng đọc càng tăng lên, Thẩm Mộc não động cũng càng rộng rãi, anh bắt đầu hoài nghi có phải là chính mình ngây người lâu ở thần điện đã để lại một loại năng lượng thần bí nào đó, nữ tu sĩ tiếp xúc đến sau đó chưa kết hôn đã mang thai, sinh ra nhóc con?
Linh cảm đến từ Hoa Tư thị giẫm vết chân mà sinh Phục Hy.

Không có cách nào giao lưu, không có cách nào mở rộng nội dung chi nhánh, suy đoán của Thẩm Mộc không thể chứng thực, nhưng chuyện này cũng không cản trở anh bay tung tăng bên người thiếu niên, vây xem cậu, anh thấy thiếu niên dần trưởng thành dưới sự che chở của thần quan và nữ tu sĩ, thể hiện ra thiên phú không bình thường —— khống chế thực vật.

Chỉ cần cậu nguyện ý, tầm nhìn hướng tới chỗ nào, chỗ đó liền bị màu xanh lục bao trùm, cỏ ngọn lan tràn, cây cối sinh trưởng, hoa đóa nở rộ.


Cảnh tượng này cho con người ta cảm giác mỹ lệ, nhưng rất ít người có thể phát hiện, bên dưới mỹ lệ ẩn dấu sát cơ.

Thẩm Mộc bay bay ở trước thần điện, lại một lần nữa nhìn màn thần tích được thiết kế từ trước.

Thiếu niên ăn mặc hoa mỹ, thần sắc lãnh đạm, một cái lật tay, vô số màu xanh biếc mọc lên, đám thực vật nhanh chóng kết ra đủ loại trái cây mọng nước, được các tín đồ thành kính hái xuống, lại có dây leo trói chặt tội nhân thần quan môn bắt được lên trước cửa điện, gai nhọn sắc bén đâm hỏng làn da của bọn họ, thực vật ký sinh không một tiếng động đưa vào hạt giống vào cơ thể, thời gian vài hơi thở, đã hút khô huyết dịch, dây leo mọc ra từ thất khiếu, thưa thớt nở một vài đóa hoa màu đỏ tươi, diễm lệ xinh đẹp.

Thần ân như biển, thần uy như ngục.

Buổi biểu diễn đầu tiên rất thành công.

Cửa lớn thần điện đóng lại, thiếu niên lộ ra nụ cười thiên chân vô tà, thần quan thân cận cùng nữ tu sĩ tới nói chuyện với cậu, vẻ mặt lại lặng lẽ sinh ra biến hóa —— ngột ngạt nơi đáy mắt kia, có kiêng kỵ, có cuồng nhiệt, hoàn toàn không cách nào áp chế dã tâm.

Hết phim.

Ngã!
Một bộ phim hố người như vậy, nhất định phải ném ra đường một trăm lần!
Rõ ràng tiếp theo mới phần ngon nhất* có được không, còn muốn triển khai nội dung phim nữa hay không đây, cố tình ở đây làm thái giám*, xem mà sốt ruột chết đi được!
* 戏肉(Xì ròu) là một từ trong tiếng Quảng Đông, có nghĩa là phần thú vị và quan trọng nhất trong bộ phim.

* mk nghĩ ở đây thái giám nghĩa là bị cắt đứt, gián đoạn.

Ko bt mn thế nào
偏偏在这里太监了
Nhưng cuối cùng cũng vô dụng thôi.

Mặc kệ là phát điên thế nào, đây cũng chỉ là giấc mộng, không phải phim truyền hình, càng không phải là tiểu thuyết, muốn tìm tác giả PK cũng chẳng tìm được.

Nhân sinh thật gian nan.

Lại nói, mới bắt đầu giấc mộng không phải thế này, từ lúc anh có ký ức tới bây giờ, cứ mỗi lần đến sinh nhật giấc mộng này mới mở khóa thêm một đoạn nội dung tiếp theo, Thẩm Mộc vẫn luôn hy vọng có thể sống sót đến lúc xem hết phần cuối —— anh đã cân nhắc tính khả thi của việc chính mình tuổi thọ không đủ chưa xem xong đã tèo, nhưng mà hiện thực càng tàn khốc hơn, ngày thành niên đó, mộng cảnh không đổi mới.

Năm mười tám tuổi Thẩm Mộc nóng nảy, năm mười chín tuổi Thẩm Mộc rất bình tĩnh.


Ha ha, sinh thời hệ liệt mà thôi, thấy nhiều rồi.

.

Truyện Dị Giới
Thẩm Mộc nhảy N cái hố sau khi thi đại học nghĩ như vậy.

A Phiêu Mộc lơ lửng trên nhuyễn tháp, đối với tiết mục đã xem qua rất nhiều lần trước mắt hoàn toàn không hứng thú nổi, hai mắt mờ mịt phát ngốc.

Dựa theo kinh nghiệm thuở xưa, một hồi qua đi, mộng cảnh sẽ kết thúc.

Tầm nhìn bị che khuất.

Thiếu niên bước về phía anh.

Ồ, lần trước còn có tiết mục này sao?
Không có!
Thẩm Mộc rất nhanh phản ứng lại.

Vì để trong mộng chính mình không phát điên trước bộ truyền phim truyền hình chiếu lại n lần này, Thẩm Mộc đã dò xét xong mỗi một tấc đất bên trong thần điện này rồi, thậm chí còn học được ngôn ngữ thông dụng của thế giới này, đối với mỗi một cảnh tượng, lời nói đều chia ra phân tích, mỗi chi tiết nhỏ đều nhớ rất rõ ràng.

Lẽ nào cuối cùng cũng đổi mới?
Nội tâm Thẩm Mộc trở nên kích động.

Thiếu niên ý cười dịu dàng, chân trần trắng nõn đạp lên mặt sàn màu vàng, nhẹ nhàng phảng phất như đang nhảy múa hoặc là bay lượn, có một loại tao nhã ý nhị khác biệt, da thịt không chút tỳ vết, trên khuôn mặt bao phủ cái gọi là "Thần tính", mơ hồ che một tầng ánh sáng nhu hòa, làm người tâm động thần lay.

Theo khoảng cách càng gần, vóc người của cậu chậm rãi cao lên, ngũ quan cũng sinh ra biến hóa rất nhỏ, đợi lúc cậu đứng trước mặt Thẩm Mộc, đã là một thanh niên.

Thẩm Mộc trợn mắt há mồm.

Phép thuật "n năm trôi qua" quả là danh bất hư truyền, nhưng mà, nội dung phim còn có thể cứ nhảy là nhảy như thế sao?
Vẻ mặt thanh niên nhu hòa, chậm rãi nói: "Chào buổi sáng, nửa kia của ta."
"Hả"!
Thẩm Mộc tỉnh dậy từ trong mộng, thở hổn hển, vẫn như cũ chấn động không thôi.

Vừa nãy thật sự không phải ảo giác? Anh lẩm bẩm ngồi dậy, tìm quyển nhật ký trên đầu giường múa bút thành văn, một lúc lâu sau mới dừng lại, thở dài một hơi.

Mấy thứ trong mộng lúc mới tỉnh là nhớ kỹ nhất, một lúc nữa liền chỉ có ấn tượng mơ mơ hồ hồ, lại qua một thời gian ngắn, thì sẽ không còn ấn tượng gì nữa, bởi vậy anh dưỡng thành thói quen mỗi lần tỉnh dậy, việc đầu tiên là viết một đoạn nhật ký.


Sắc trời mờ sáng.

Thẩm Mộc cau mày nhìn nội dung trên vở: Đây coi như là đánh vỡ bức tường thứ nguyên*?
* cx ko bt là.

Tra chỉ toàn liên quan đến vật lý.

Theo mk có thể hiểu là những cái nguyên bản, có sẵn từ đầu rồi
"Rầm", bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa đứt quãng, Thẩm Mộc đeo dép, xuống giường kiểm tra.

Sớm như vậy mà có người đến, chẳng lẽ là gió thổi...!Sau khi xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người bên ngoài, suy nghĩ của anh im bặt.

Không, không thể gọi là người, thiếu mất nửa cái đầu còn có thể cử động, hẳn là tang thi.

Thẩm Mộc có chút bất ngờ với sự bình tĩnh của chính mình, lại nghĩ có thể xem được cảnh nhân loại bị thực vật ăn chỉ còn lại tro cặn ở trong mộng, anh cảm thấy ở bên ngoài nhìn thấy cái này cũng không có gì ghê gớm.

A Phiêu Mộc ói không ra, Thẩm Mộc cũng sẽ không.

Anh tỉnh táo kiểm tra lại tồn lương trong nhà, trấn định gọi điện thoại cho cha mẹ, từ trên cửa sổ ngó xuống khu hoa viên bên ngoài, sau đó đánh thức em trai còn đang trong giấc mộng ngọt ngào, để hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó cho hắn đến nhìn mắt mèo trên cửa chống trộm.

Thẩm Hạo nơm nớp lo sợ mà quay đầu lại, động tác như bị đóng băng, trong mắt đều là tuyệt vọng: "Tang thi? Tận thế?"
"Rất có thể."
"Oa —— "
Con tang thi đập cửa càng mạnh.

Thẩm Hạo nói khóc liền khóc, âm thanh nhỏ đi, nhưng tâm hồn tổn thương chỉ có tăng lên chứ không có giảm đi, Thẩm Mộc vỗ vỗ vai em trai: "Đừng sợ, sợ không giải quyết được vấn đề gì."
"Không phải là sợ, hu hu hu."
Thẩm Hạo ôm chặt lấy anh trai, khóc càng thương tâm.

Thẩm Mộc trầm mặc nửa ngày, nghĩ tới khả năng nào đó, sờ sờ đầu chó của em trai trong ngực: "Quá thảm, anh hiểu."
"Trước tận thế ta cư nhiên còn phải chuẩn bị tử chiến thi đại học, đỉnh đầu treo chùy thứ cổ* anh có hiểu không, ta thật oan mà, Thanh Thiên đại muội tử, ta so với Đậu Nga còn oan hơn mà...!Trời cũng thế, là trời xét sai hiền tài ngu dốt! Mà đất cũng vậy, là đất không phân được tốt xấu trái phải!"
* Đời chiến quốc; Tô Tần đọc sách; khi muốn ngủ gục; liền lấy chùy đâm vào đùi tự làm cho tỉnh.

"..."
Quả nhiên là nguyên nhân này.

Thẩm Mộc nhìn thời gian: "Cho em nhiều nhất mười phút để khóc." Trong trong ánh mắt lên án mạnh mẽ, không thể tin được của em trai, anh chậm rãi nói: "Anh đói.".