Cạch! Bước vào thư phòng, nhìn vào tủ sách chất đầy sách, tùy tiện rút một cuốn sách trên kệ, lật lật vài trang.
Tuệ Nhã Khiên phát hiện đây là cuốn sách dạy cách vận dụng điều khiển linh khí trong cơ thể. Nói là linh khí nhưng nó có hơi hướng giống như mấy bộ phim kiếm hiệp, sử dụng cơ thể vận hóa nội công trong người chỉ có điều năng lượng chỉ là ở ngoài đất trời.
Linh lực được chia làm 8 tầng hóa, quang, năng, tương, linh, ngộ, chấp, bạch. Càng thăng tiến, linh lực càng mạnh có thể chữa trị, tăng thêm sức mạnh cho cơ thể. Ngoài ra nó còn có một năng lực nghịch thiên khác là mở ra con ngươi đỏ luyện không gian chi nhất và kỹ năng tra xét nhưng đó là trường hợp hiếm thấy trừ phi trong lúc tu luyện gặp may thì rất ít khi có thể gặp loại năng lực thanh tâm thuật này.
Không biết có nguy hiểm hay không nhưng cô nhất định phải tu luyện cuốn sách này, nữ chính không những có bàn tay vàng mà còn có công phu cao siêu kiếp trước để bảo toàn tính mạng, ngoài dị năng ra cô phải cố gắng học tập loại năng lực mới này biểu thị vẫn còn một con đường sống, cố gắng thoát khỏi số phận vật hy sinh.
Sắp xếp xong suy nghĩ, Tuệ Nhã Khiên liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Dựa theo trong sách miêu tả, chỉ khi mắt không thấy tâm không phiền, đạt được mức độ nhất định tâm trong tĩnh thì mới cảm nhận được linh khí đang chạy trong không khí. Linh khí giống như một loại năng lượng trong ngũ hành tỏa ra năm ánh sáng đại biểu cho năm màu bắt đầu xoay quanh cô.
Tuệ Nhã Khiên rơi vào trạng thái dường như ngủ nhưng mà không phải ngủ, cô có thể cảm nhận thấy cơ thể đang dần tiếp nhận linh khí, bắt đầu vận chuyển nó đi khắp mọi ngõ ngách trong người mình. Hình như linh khí màu đỏ cùng cô cảm ứng rất tốt, thân thể cô rất thích dòng linh khí này còn muốn nhiều hơn nữa, còn linh khí màu lam tựa hồ có chút bài xích với cô, hấp thụ hơi khó khăn dù có chuyển hoán thì năng lượng cũng không nhiều, không có tác dụng gì. Còn các màu khác thì rất bình thường không bài xích như màu lam nhưng cũng không muốn nhiều như màu đỏ.
Không ngờ cơ thể này lại rất thích hợp với bộ công pháp này, dựa theo miêu tả rất có thể đây chính là thiên linh căn. Tốc độ tu luyện của linh căn này so với các linh căn khác trừ biến dị linh căn thì chính là số một. Linh căn này chỉ có một loại thuộc tính, nhưng thuộc tính này lại rất sung túc chính vì thế đẩy mạnh công tác chuyển hoán. Cứ đà này thì chắc chắn cô sẽ lên tầng hóa rất nhanh chóng.
[tác giả vô năng mấy khúc khí khí căn căn nên đừng tin tưởng vào điều gì ở tại hạ]
Không biết đã qua mấy giờ, Tuệ Nhã Khiên bắt đầu tỉnh lại, bầu trời của không gian luôn là ban ngày chính vì thế cô không ngoài kia là lúc nào. Muốn ra thì nên làm gì đây, vì lúc đầu là do ngọc thạch đưa vào nên giờ ra ngoài cô không biết cách.
Cô tập trung suy nghĩ vấn đề này. Lóe một cái Tuệ Nhã Khiên lại xuất hiện nơi ban đầu mình biến mất, thì ra cách ra vô là vậy.
Hiện tại là 7 giờ sáng, cô đã ở trong không gian một đêm để tu luyện rồi.
Dù thế nhưng tinh thần Tuệ Nhã Khiên bây giờ rất sảng khoá, thính giác với thị lực có thể nghe, nhìn xa hơn lúc trước. Độ linh mẫn cũng tăng một bậc. Bộ công pháp này thật sự rất có hiệu nghiệm.
Tuệ Nhã Khiên vươn vai, đi vô phòng bếp pha cho mình một ly cà phê, rồi ra ban công ngắm nhìn. Đối diện chung cư là một công viên nhỏ, ở đó có những cô chú già đang tập dưỡng sinh và mấy đứa trẻ chơi đùa vì là ngày nghĩ nên công viên đông hơn mọi ngày.
Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, cô cảm thán. Mạt thế tới sẽ không còn thấy những ngày tháng như vậy nữa. Dù rằng chưa trải qua mạt thế cô cũng rất muốn thư giãn được một ngày.
Lúc trước dù rằng yêu đương với Trịnh Duệ nhưng vì công việc nên rất ít thời gian dành cho anh ta. Nhà cô cũng có công ty nhưng ba mẹ nói rằng mình nên tham gia vào công ty chi nhánh để lấy kinh nghiệm rồi mới về công ty nhà.
Ba mẹ cô cũng không trợ giúp cô gì, vì để chứng minh năng lực của mình cô phải chạy đôn chạy đáo, không có một ngày nghỉ ngơi đúng chuẩn, xa cách bạn trai. Để rồi sao em gái thì được vô công ty chính chỉ vì ốm yếu, đặt ở đó ba mẹ dễ trông, ba mẹ trông cô ta kiểu gì lại đi cướp bạn trai của chị gái thế này.
Tuệ Nhã Khiên cười buồn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời, giống như một vị thiên sứ gãy cánh chuẩn bị biến mất khỏi thế gian này, nếu như có ai đó đang nhìn thấy cô thì chỉ muốn ôm cô vào lòng để cô không thể tan biến đi.
Chính vì thế cô quyết định sẽ dành nửa ngày nay cho bản thân cả kiếp trước và kiếp này.
“Cô gái, cô cũng đừng buồn, chỉ cần cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tăng điểm các thuộc tính thì chắc chắn cô sẽ sống sót đến cuối câu chuyện còn có thể cua cho mình một ông chồng soái ca nữa đó”Hệ thống vẫn phát ra tiếng nói lạnh tanh của máy móc nhưng cô vẫn cảm thấy ấm lòng.
[tác giả cảm khái mình thật lê thê dài dòng, không biết các bạn độc giả thấy sao, hãy góp ý kiến cho mình nhé ^^]
Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mạt thế là gì, là nơi đấu tranh sinh tồn, mạng người là trên hết. Bao nhiêu người phản bội bạn bè, người yêu, người thân chỉ để bảo vệ mạng sống, trừ phi cô là nữ chính kia thì còn may ra kiếm được một ông chồng soái ca vì cô làm tất cả cùng với dàn hậu cung luôn ở sau lưng vì cô ta cung phụng.