“Nhặt?” Lê Diệu sửng sốt một chút. “Giá mà tôi cũng có thể nhặt được một con nhỉ.”
“Tang thi có được không? Nó có thể cõng anh.” Thiếu niên bỗng nhiên lên tiếng.
…
“Tang thi?”
“Có thể a!”
Hai người đồng thanh mở miệng, câu trước là của Lê Diệu, câu sau là của Tiêu Văn.
“Tang thi? Tôi chỉ sợ nó vừa cõng vừa cắn thôi.” Lê Diệu trừu trừu khóe miệng, sau đó bất đắc dĩ trả lời.
“Vậy anh cõng tang thi thì sao?”
“Truyện cười kiểu này rất lạnh.” Lê Diệu hiện tại đã không còn là vấn đề trừu khóe miệng nữa, hắn cảm thấy thần kinh mình nhức nhối.
“Được rồi, công nhận đùa kiểu này đúng là lạnh thật.” Buông tay, Tiêu Văn bất đắc dĩ vân vê túm lông của tiểu nhất.
“Có thể, anh cõng tang thi được không? ” Thiếu niên bỗng nhiên cao hứng, sau đó vui vẻ nhìn Lê Diệu.
Lê Diệu choáng váng, tình huống phát triển kiểu gì thế này, hắn vừa rồi đã quyết định chuyện gì sao? Vì sao hắn chẳng hề biết gì cả?
“Ách, được rồi.” Tuy chẳng hiểu ra sao nhưng chắc không có gì nghiêm trọng? Đáp ứng là được rồi.
Thấy Lê Diệu đáp ứng rồi, thiếu niên mặt than khó được nổi lên một mạt ửng hồng.
“…” Chứng kiến toàn bộ quá trình, Tiêu Văn rất muốn rít gào, cứ như vậy liền… liền… thành một đôi? Đừng trách cậu liên tưởng phong phú.
Ý của thiếu niên rất rõ ràng, chính là anh cõng tôi.
Lê Diệu tên này cư nhiên sảng khoái đáp ứng như vậy?
Chẳng lẽ đúng là nồi nào úp vung đấy?
Có cần thần tốc như vậy không, ít ra hai người trước tiên tán tỉnh, sau đó hẹn hò, cuối cùng mới là dắt về nhà ra mắt chứ?
Nhìn Lê Diệu đang tán gẫu với thiếu niên, Tiêu Văn cảm thấy sau này chắc chắn sẽ có trò hay để xem, Lê Diệu đảm bảo không biết thiếu niên là tang thi, đánh cược một phần thịt nướng.
—
Tiêu Văn không muốn ở cạnh hai người kia làm bóng đèn, đành chạy lên với Văn Hàn.
“Văn Hàn, chúng ta vào căn cứu vậy bốn con tang thi kia làm sao bây giờ? Bọn chúng là tang thi nha.” Nhỏ giọng nói, Tiêu Văn sợ Lê Diệu biết lại dọa đến hắn.
“Cứ để bên ngoài đi, bọn chúng có khả năng đã biến dị.” Văn Hàn đỡ lấy Tiêu Văn thiếu chút nữa thì rơi xuống, không có biện pháp, lưng động vật luôn lay động, Tiêu Văn lại là người trưởng thành, vóc người cũng không nhỏ, tuy rằng hơi lùn chút.
Hơn nữa vừa rồi lộn xộn, bị rơi xuống cũng là điều bình thường.
Vịn vào tay Văn Hàn, Tiêu Văn ngồi thẳng người. “Biến dị? Chẳng lẽ chúng có ý thức?”
Biến dị sao, chẳng lẽ lại có thêm bốn cái mặt than?
“Không phải, bọn chúng bị thiếu niên khống chế trong khoảng thời gian dài nên đã sinh ra một số linh trí nhất định, nhưng rất thấp, chúng chỉ nghe lời thiếu niên sai bảo, ngươi không phát hiện bọn chúng bây giờ tay chân đã linh hoạt hơn rồi sao?” Hiếm khi Văn Hàn nói một câu dài như vậy.
“Ồ, chẳng lẽ là khôi lỗi trong truyền thuyết?” Tiêu Văn đối với tang thi thiếu niên nổi lên hứng thú, đây chính là con rối nha, là thứ tốt.
“Ừ, không khác biệt lắm. Bất quá so với con rối thì cao cấp hơn một chút, có ý thức của riêng mình.” Gật gật đầu, Văn Hàn một lần nữa đỡ lấy Tiêu Văn quá độ hưng phấn.
Tuy sẽ không ngã nhưng Văn Hàn vẫn lo lắng.
Một lần nữa bám vào tang thi huynh, Tiêu Văn bất đắc dĩ quay đầu, sau đó che mặt. Cậu thật sự không phải con nít mà, không cần phải chăm chút như vậy nha. Không phải ai đó đã nói trẻ con phải ngã nhiều mới tốt sao?
======
Khi bọn họ đứng trước cổng lớn của căn cứ, thiếu niên và Lê Diệu đang tán gẫu rất sôi nổi, tựa như sa vào tình yêu cuồng nhiệt vậy.
“Này, nhanh lên, đây là nhà anh, anh phải mở cửa.” Thấy nhưng không thể trách, Tiêu Văn tỏ thái độ như thể hai người bọn họ chọc mù mắt cậu không bằng.
Dọc theo đường đi cậu nhịn thật lâu, rốt cục cũng đến, vậy mà hai người này vẫn còn bám nhau như sam.
Mau dừng lại cho tôi, nếu không dừng lại tôi liền biến thành dì ghẻ chia rẽ hai người đó, lý do là chủng tộc bất đồng, không thể thông hôn, hoặc là hai người giới tính giống nhau làm sao mà yêu đương? Còn có gia môn nữa, nhà chúng ta ít ra còn có chút để dành, Lê Diệu này thoạt nhìn không giống như có tiền gởi ngân hàng.
(TN: bộ TV và tang thi huynh ko chủng tộc bất đồng à =)))
Vô luận nội tâm rít gào như thế nào, Tiêu Văn vẫn không nói chuyện, dọc theo đường đi cậu cũng thử ngắt lời bọn họ, nhưng kinh nghiệm đau thương nói cho cậu biết cậu vẫn sẽ bị lơ đi thôi.
“Văn Hàn, mau làm bọn họ dừng lại.” Lúc này không phải Tiêu Văn không thể nhịn được nữa, mà là người của căn cứ không thể nhịn được nữa.
Gác cổng nhìn người đến rất cảnh giác, sau đó bọn họ thấy hai người đang bắn tim, một người trong đó là cháu trai của tướng quân bọn họ.
Chết mất!!! Hai người này muốn làm đui mù hai mắt mình sao.
Một tiểu binh thông minh chạy đi báo cáo với cấp trên.
Người còn lại còn chưa có phản ứng, chỉ có thể nhìn hai kẻ kia tán tỉnh nhau, có cái gì mà tán gẫu hăng say chứ? Đây là cổng của căn cứ, hai người vào rồi lại tán gẫu không được sao? Cẩn thận tang thi bị hai người chọc giận. Bọn chúng ngay cả ăn cũng không đủ no, vậy mà hai người còn đứng đó tú ân ái.
Hơn nữa, nhìn cái dạng này chứng tỏ bọn họ tán gẫu đã lâu. Xem, nhìn mặt hai người bên cạnh kìa, không đúng, một người là mặt than, người còn lại có rất nhiều biểu tình, kia rối rắm, bất đắc dĩ, phẫn nộ vân vân chứng tỏ chái trai của tướng quân bọn họ có khả năng là một đường trò chuyện trở về.
Khi biết Lê Diệu ra ngoài, bọn họ còn đang suy nghĩ về cảnh tượng lúc Lê Diệu trở sẽ như thế nào, có bi đát, có thê thảm, có quang vinh, có đủ loại, chỉ không có loại phấn hồng phấp phới này.
Này… bọn họ muốn xin nghỉ phép, mắt bọn họ đã bị tổn thương nặng nề.
Một tiểu binh trong đó bỗng nhiên hô một tiếng “Ô.” Sau đó chạy tới nơi đặt kính viễn vọng.
“Không phải chứ!” Tiểu binh hô to một tiếng làm những người khác còn đang ngây ngốc vội tỉnh lại.
“Làm sao vậy?” Một người hỏi.
“Tang thi, có bốn tang thi đang xếp hàng…” Tiểu binh coi như là người trấn định nhưng vẫn không khỏi khóe miệng run rẩy.
…..
Nghe xong lời này những người khác đều ngây người.
Trong căn cứ không thiếu nhất chính là tang thi, cấp trên của bọn họ còn là tang thi nữa là. Đầu năm nay tang thi cao cấp nhiều như vậy? Hay là căn cứ này thu hút được nhiều tang thi?
Cấp trên của bọn họ từng là dị năng giả, chỉ vì bị tang thi cắn nên mới biến dị.
Vậy bốn con tang thi đi đi lại lại kia bởi vì căn cứ lại có người biến dị?
Thời điểm bọn họ ngẩn người, tướng quân cùng mang theo một đám người đến.
Nhóm tiểu binh quyết định vẫn là vây xem thì tốt hớn, bọn họ nhát gan.
===
Ông của Lê Diệu là người cầm quyền tối cao trong căn cứ, ông thành lập căn cứ này là để cứu người, sau lại không biết thế nào liền chuyển thành đại căn cứ, có lẽ bọn hắn số tốt, căn cứ không có người xấu.
Hiện tại căn cứ này là căn cứ nổi tiếng an toàn nhất.
Có điều làm cho Lê tướng quân buồn bực nhất chính là hai tôn tử nhà mình, đứa nhỏ không biết đã đi đâu, phỏng chừng là đi thám hiểm. Được rồi, cũng không có gì, nhưng là vì sao đứa lớn cũng đột nhiên không thấy, chỉ để lại tờ giấy nói hắn đi tìm em trai.
Tìm cái đầu a, muốn tìm cũng phải mang theo người chứ, ngươi đơn thương độc mã, ngươi nghĩ mình là ai chứ.
Hôm nay nghe tiểu binh báo cáo tôn tử nhà mình đã trở lại, lão nhân gia kích động vội vàng chạy tới tiếp đón, không đúng, là giáo huấn một trận.
—
Lúc Tiêu Văn còn đang bất đắc dĩ nhìn Lê Diệu và thiếu niên, bốn tang thi phía sau đuổi đến nơi. Vốn không cách bao xa, đuổi kịp cũng thật là bình thường.
“A.” Nhìn bốn tang thi xếp hàng ngay ngắn, lại nhìn nhìn hai người tung phấn hồng, Tiêu Văn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cậu rất muốn biết có cái gì mà nói lắm thế.
Cậu nhớ thiếu niên chỉ hỏi Lê Diệu một số chuyện liên quan đến quân nhân, sau đó hai người cứ thế nói chuyện không hề dừng lại, lúc ăn cơm Lê Diệu cũng là vội vàng giải quyết.
Nhìn cổng căn cứ chậm rãi mở ra, Tiêu Văn không hề lo lắng, Lê Diệu đã nói qua lịch sử phát triển của căn cứ, đối với nơi này Tiêu Văn rất là mong chờ.
Nhìn thấy một lão giả khuôn mặt tương tự Lê Diệu đi ra, Tiêu Văn quay sang nhìn hai người còn đang tán gẫu, sau đó đen mặt.
Cậu không phát hiện, cái gì cũng chưa thấy.
Sau đó Tiêu Văn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó… không có sau đó.
Không có tiếng động, Tiêu Văn chỉ có thể xoay người lại.
Hắn cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Nhưng đây là cái tình huống gì vậy, thiếu niên che trước người Lê Diệu, bộ dạng gà mái che chở gà con phối hợp váy ngắn, thật đúng là… buồn cười.
Bất quá bốn tang thi kia sao lại đứng sau Lê Diệu?
Lão giả kia trong tay là gậy gộc đúng không? Vết hồng trên trán Lê Diệu hẳn là bị đập rồi?
“Văn Hàn, đã xảy ra chuyện gì?” Vẫn là hỏi người biết chuyện thì hơn, cậu không muốn nghĩ vẩn vơ nữa.
“Bị đánh, bênh vực, giằng co.” Suy nghĩ một chút, Văn Hàn dùng sáu từ này miêu tả xong.
“Ừ, hiểu rồi.” Đúng là cẩu huyết.
Ông già kia phỏng chừng là giáo huấn Lê Diệu, sau đó thiếu niên không thuận theo, vì thế liền giằng co.
“Lê Diệu, giúp bọn tôi giới thiệu đi. Cũng không thể cứ như vậy đứng ngốc ở bên ngoài nha.” Xem tình thế giống như không thể giải hòa, cậu đành lên tiếng.
“A, đúng vậy.” Lê Diệu kéo thiếu niên ra phía sau, sau đó bày ra khuôn mặt cười toe toét với ông mình. “Gia gia, chúng ta đi vào trước rồi nói sau, đến lúc đó như thế nào cũng được.”
“Hừ!” Lão giả nhìn cháu mình, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, sau đó hừ một tiếng, xoay người nói với Tiêu Văn: “Chào tiểu tử, hoan nghênh đến căn cứ của chúng ta.”
“Xin chào. Được mọi người đón nhận thật là tốt quá.” Tiêu Văn cảm giác ông lão này rất thú vị. “Vừa rồi em trai bọn cháu đã đắc tội, xin thứ lỗi.”
Tiêu Văn kéo thiếu niên qua, sau đó đối với lão giả cúi đầu. Thiếu niên không có gì dị nghị, ngoan ngoãn làm theo Tiêu Văn, không biết có phải bây giờ mới có phản ứng hay không, thiếu niên thẹn thùng trốn phía sau Tiêu Văn.
Nhìn thiếu niên, lão giả nhất thời ha ha phá lên cười.
Hiển nhiên là đối với chuyện vừa rồi không hề để bụng.
Tiêu Văn cũng nở nụ cười. “Em trai cháu là Hồng Kỳ, kia là anh trai, Văn Hàn. Cháu là Tiêu Văn. Ông là ông của Lê Diệu đi.” Nhìn bốn tang thi đã đứng sau lưng thiếu niên, Tiêu Văn không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết nên giải thích về bốn tang thi này như thế nào.
“Đúng vậy, tiểu tử kia không có việc gì làm cứ hay chạy loạn. Hừ hừ, ta nghĩ nó bị ngứa đòn đó mà.” Nghe Tiêu Văn nói, lão giả vui vẻ gật gật đầu. Ừ, không tệ.